Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Anh ta là cái gì của cô
Ý của anh ấy là gì?
Ánh mắt của anh tùy ý rơi xuống trên đôi môi đỏ mọng của cô, dường như đang ám hiệu một điều gì đó, cách thức tốt nhất để một người phụ nữ nói cảm ơn với một người đàn ông đó chính là, hôn một cái.
Trái tim trong lồng ngực của Hà Trinh An đột nhiên nhảy vọt lên, hai tai trắng như tuyết cũng bị hun đỏ: “Không hiểu.”
Nói xong cô lập tức nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô cửa kính xe, không để ý tới anh nữa.
Lê Minh Dự nhìn dáng vẻ tránh né của Hà Trinh An, cô thông minh, tính tình lại độc lập, hoạt bát, không thích phụ thuộc vào người khác, cũng không chịu tùy tiện đem trái tim chân thành của chính mình trao cho một người nào đó, nhưng một cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, trong chuyện tình trường quả thật là vẫn chỉ như một tờ giấy trắng, làm sao có thể chịu nổi được những sự trêu chọc như vậy của đàn ông.
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Hà Trinh An nằm bên cửa sổ trong chiếc xe sang, nhìn thấy được ở bên kia đường chính là tiệm bánh ngọt nổi danh ở Thành phố Hải Phòng.
“Muốn ăn bánh ngọt?” Bên tai bất chợt vang lên giọng nói trầm thấp giống như vị rượu đã được ủ rất lâu năm của Lê Minh Dự.
Trong hai con ngươi sáng ngời của Hà Trinh An hiện lên mấy phần thê lương, cô nhẹ giọng nói: “Trước kia mẹ của tôi thường xuyên dẫn tôi tới cửa tiệm bánh ngọt này để mua bánh.”
Lê Minh Dự đánh tay lái, dừng xe lại bên vệ đường: “Muốn ăn thì đi mua.”
...
Tiệm bánh ngọt này là một cửa hiệu bánh ngọt lâu đời ở Thành phố Hải Phòng, bánh ngọt ở nơi này rất được các cô chiêu, con gái nhà quyền quý yêu thích, mỗi ngày đều chỉ làm ra một số lượng sản phẩm có hạn.
Từ nhỏ Hà Trinh An đã thích ăn bánh ngọt, mẹ của cô thường xuyên dẫn cô tới nơi này để mua bánh, đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ của Hà Trinh An.
Mười năm rồi, đã mười năm rồi Hà Trinh An chưa quay trở lại nơi này.
Hốc mắt của Hà Trinh An đột nhiên đỏ lên, nhưng mà cô lại không muốn để cho người đàn ông ở bên cạnh thấy được: “Cái đó... Anh ở đây chờ tôi một chút trước đã, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Cô muốn đi rửa mặt.
Lê Minh Dự nhìn bóng lưng dần dần đi khuất của cô gái, mới vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy được dáng vẻ sắp khóc của cô, quả nhiên vẫn là một cô bé chưa lớn mà.
Lê Minh Dự duỗi đôi chân dài bước vào tiệm bánh.
Thật trùng hợp, Hà Xuyên Khanh cũng đang ở bên trong tiệm bánh ngọt này, còn có bạn thân nhất của cô ta, Lại Hà Thanh.
Lại Hà Thanh kéo tay của Hà Xuyên Khanh: “Xuyên Khanh, mới vừa rồi cậu nói cái con nhỏ nhà quê Hà Trinh An kia bao nuôi một tên mặt trắng, có phải là sự thật hay không đấy?”
Hà Xuyên Khanh khinh miệt, xuy lên một tiếng giễu cợt: “Đương nhiên là thật rồi, mình tận mắt nhìn thấy đấy, đúng là cái tên mặt trắng kia lái xe đưa Hà Trinh An về nhà mà.”
“Hiện tại mấy tên mặt trắng như vậy đều rất đắt đấy, một đứa mới từ nông thôn lên thành phố giống như Hà Trinh An thì lấy đâu ra tiền mà đòi bao nuôi mấy anh trai mặt trắng đấy chứ?”
Hà Xuyên Khanh nói: “Tên mặt trắng hay anh trai mặt trắng gì nói thẳng ra thì cũng đều chỉ là trai bao. Mà đương nhiên, mấy tên trai bao này đúng thật là vẫn phân đẳng cấp. Trai bao thuộc hàng cực phẩm giống như hàng kia của Hà Trinh An, dáng dấp anh tuấn, vóc người cũng đẹp, công phu trên giường mà còn thuộc vào hạng nhất nừa thì giá cả một đêm chắc cũng đến ngàn vàng...”
Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp quyến rũ truyền đến bên tai hai người: “Ông chủ tiệm, cho tôi một chiếc bánh ngọt.”
Giọng nói này cũng dễ nghe quá đi mất thôi.
Ánh mắt của Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh lập tức bị thu hút về hướng mà giọng nói phát ra, hai người vừa nhìn sang thì ngay lập tức thấy được Lê Minh Dự.
Hiện tại thân người cao lớn, anh tuấn của Lê Minh Dự đang đứng im lặng ở bên quầy, trên người là áo sơ mi trắng và quần tây đen vừa vặn, thân cao chân dài, dáng như siêu mẫu, chỉ cần đứng im ở nơi đó thôi cũng có thể khiến cho ánh mắt của người khác “Quét” lên một chút ánh sáng.
Trời ạ, người đàn ông này cũng đẹp trai quá đi mất.
Lại Hà Thanh nhìn Lê Minh Dự đến ngây dại, cô ta lặng lẽ kéo ống tay áo của Hà Xuyên Khanh: “Xuyên Khanh, người đàn ông này chính là hàng cực phẩm mà chúng ta nói đấy sao?”
Dáng dấp anh tuấn, vóc người đẹp đẽ, công phu trên giường hạng nhất...
Hà Xuyên Khanh chưa từng thấy qua người đàn ông nào anh tuấn đến như thế. Đều nói, người đàn ông có dáng người đẹp nhất chính là người đàn ông được đắp lên mình bởi thân phận, tiền tại và quyền thế. Nhưng mà hơi thở cấm dục, ưu nhã lại cao quý trên người của Lê Minh Dự kia khiến cho anh trở thành người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây đen đẹp nhất trong tất cả mọi người, có một không có hai.
Trái tim của Hà Xuyên Khanh cũng đột nhiên đập lên thình thịch.
Lúc này, Lại Hà Thanh lại nhỏ tiếng nói: “Xuyên Khanh, vừa rồi cái tên mặt trắng do Hà Trinh An bao nuôi mà cậu nói ấy, có phải là cũng giống như người đàn ông này hay không?”
“Cậu nói lung tung cái gì đấy!” Hà Xuyên Khanh trợn mắt nhìn về phía Lại Hà Thanh: “Con dế nhũi nghèo như là Hà Trinh An kia thì chỉ có thể bao nuôi được một tên mặt trắng có cấp bậc thấp nhất, khuôn mặt xấu xí, thân người béo mập mà thôi. Nếu như cô ta có thể bao nuôi nổi loại hàng cực phẩm như thế này, vậy thì tớ sẽ gọi cô ta một tiếng bà cô!”
Hà Xuyên Khanh tuyệt đối sẽ không tin chuyện Hà Trinh An có thể bao nuôi được một tên mặt trắng có cấp bậc hàng cực phẩm giống như người đàn ông trước mặt.
Lúc này, ông chủ tiệm bánh lại hết sức áy náy mà nói: “Xin lỗi khách quý, chiếc bánh ngọt cuối cùng đã được hai vị khách nữ ở bên kia mua mất rồi, bánh ngọt của ngày hôm nay đều đã bán hết, ngày mai anh có thể tới sớm một chút để mua nhé.”
Chiếc bánh ngọt cuối cùng đã bị Hà Xuyên Khanh mua mất.
Hà Xuyên Khanh bị ông chủ tiệm bánh chỉ mặt điểm danh nên cũng bất ngờ, trái tim lại bình bịch nhảy loạn lên, cô ta nhanh chóng bước lên trước, hưng phấn lại ngượng ngùng nhìn Lê Minh Dự: “Anh này, anh muốn... Muốn mua bánh ngọt sao? Tôi có thể nhường chiếc bánh ngọt này của tôi lại cho anh, nhưng mà... Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc trước được không?”
Hà Xuyên Khanh đã thích người đàn ông này rồi, cho nên cô ta không thể chờ đợi được mà muốn chủ động ra tay cướp lấy trước.
Điều kiện của Hà Xuyên Khanh cũng rất tốt, dáng vẻ cũng đang ở trong độ tuổi trẻ trung, xinh đẹp, đàn ông theo đuổi cô ta thì có rất nhiều nhưng mà rất kỳ lạ là, khi cô ta chủ động chạy đến bắt chuyện với người đàn ông này, cô ta lại căng thẳng đến như vậy.
Trong lòng Hà Xuyên Khanh tràn đầy mong đợi, nhưng mà Lê Minh Dự ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, dù là liếc qua khóe mắt thôi cũng không cho cô ta, chỉ lấy tấm thẻ đen của chính mình ra, đưa cho ông chủ tiệm bánh: “Vậy thì làm phiền ông chủ tiệm làm thêm giờ, làm cho tôi một cái.”
Ông chủ tiệm bánh ngọt vừa lướt mắt qua thì cũng ngay lập tức nhìn thấy được bên trên tấm thẻ đen của Lê Minh Dự được khảm nạm một chữ “Lê” màu vàng.
Lê, ở Thành phố Hải Phòng không có ai là không biết đến dòng họ lớn này.
Dường như là chỉ trong nháy mắt, ông chủ tiệm bánh ngọt đã đoán được thân phận của người đàn ông đứng trước mặt này, toàn bộ mồ hôi lạnh trên trán của ông ta đều chảy xuôi hết xuống dưới. Nhân vật lớn một tay che trời, hô mưa gọi gió ở toàn bộ Thành phố Hải Phòng này vậy mà lại tự mình đi tới một tiệm bánh ngọt nho nhỏ ở bên đường.
“Khách... Khách quý, xin anh chờ cho một chút, tôi sẽ lập tức bảo đầu bếp làm riêng cho anh một phần bánh.”
Ông chủ tiệm bánh nói xong thì nhanh chóng chạy ra sau bếp.
Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh nhìn thấy khung cảnh này xong thì cùng nhau lâm vào dáng vẻ ngây ngẩn, tại sao ông chủ tiệm bánh ngọt lại đặc biệt làm riêng cho người đàn ông này một chiếc bánh ngọt vậy chứ?
Hai người cô ta còn phải xếp hàng hết một buổi đó.
Đây chính là mức đãi ngộ hạng VVIP của tiệm bánh ngọt này đấy.
Trong lúc Lê Minh Dự đang đợi bánh, anh cũng tiện tay cầm một tờ báo kinh tế lên xem.
Hà Xuyên Khanh đứng ở một bên đã hoàn toàn bị lãng quên, điều này thật sự khiến cho cô ta quá mức mất mặt, cô ta đưa tay lên kéo chiếc váy hai dây trên người xuống một chút, cố ý để lộ ra những đường cong quyến rũ mê người.
“Ai nha, tôi chóng mặt quá.” Hà Xuyên Khanh giả bộ chóng mặt, sau đó nghiêng người vào phía trong ngực của Lê Minh Dự mà ngã xuống.
Hà Xuyên Khanh nhắm mặt lại, mong đợi đến giây phút bản thân được người đàn ông cao lớn kia vươn đôi tay mạnh mẽ ra ôm lấy mình vào trong lồng ngực rắn chắc.
Nhưng mà chỉ trong nửa giây kế tiếp, một tiếng “Bịch” vang lên, Hà Xuyên Khanh trực tiếp ngã nhào xuống nền gạch sứ.
Hóa ra Lê Minh Dự đã tránh sang bên cạnh một bước, khiến cho Hà Xuyên Khanh vừa nhào qua đã thành dáng vồ ếch.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu của Hà Xuyên Khanh lại vang lên một giọng nói trong trẻo, dễ nghe: “Hà Xuyên Khanh, sao cô lại làm một cái lễ lớn như vậy cho tôi thế?”
Hà Xuyên Khanh ngước mắt lên nhìn về hướng âm thanh, không ngờ lại nhìn thấy Hà Trinh An.
Hà Trinh An vừa mới đi tới, hai con ngươi trong sáng của cô lại lập tức bắt gặp được dáng vẻ vồ ếch của Hà Xuyên Khanh, cô cũng không quên dí dỏm nháy mắt với cô ta một cái.
Cả người Hà Xuyên Khanh đều cảm thấy không tốt, cô ta nhanh chóng bò dậy một cách chật vật, nghi ngờ hỏi: “Hà Trinh An, sao mày lại tới đây?”
Trên khuôn mặt của Hà Xuyên Khanh tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, sao Hà Trinh An lại có thể ở trong tiệm bánh ngọt này được, lúc mà cô ta đi khỏi, không phải cái tên Tổng giám đốc Vương kia cũng đã vào phòng rồi hay sao.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này Lê Minh Dự mới đi lên trước, vô cùng tự nhiên mà nâng bàn tay to lớn đặt lên trên sườn eo nhỏ nhắn của Hà Trinh An: “Sao lại đi lâu vậy?”
Eo của cô thật sự là nhỏ đến nỗi chỉ bằng một gang tay của anh, lúc này lại bị anh gắt gao ôm lấy.
Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh cùng hít vào một hơi khí lạnh, Hà Trinh An và người đàn ông này?
“Hà Trinh An, người đàn ông này là ai?” Hà Xuyên Khanh nhanh chóng hỏi.
Hà Trinh An cong môi: “Không phải cô nói, anh ấy là tên mặt trắng của tôi hay sao?”
Ánh mắt của anh tùy ý rơi xuống trên đôi môi đỏ mọng của cô, dường như đang ám hiệu một điều gì đó, cách thức tốt nhất để một người phụ nữ nói cảm ơn với một người đàn ông đó chính là, hôn một cái.
Trái tim trong lồng ngực của Hà Trinh An đột nhiên nhảy vọt lên, hai tai trắng như tuyết cũng bị hun đỏ: “Không hiểu.”
Nói xong cô lập tức nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô cửa kính xe, không để ý tới anh nữa.
Lê Minh Dự nhìn dáng vẻ tránh né của Hà Trinh An, cô thông minh, tính tình lại độc lập, hoạt bát, không thích phụ thuộc vào người khác, cũng không chịu tùy tiện đem trái tim chân thành của chính mình trao cho một người nào đó, nhưng một cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, trong chuyện tình trường quả thật là vẫn chỉ như một tờ giấy trắng, làm sao có thể chịu nổi được những sự trêu chọc như vậy của đàn ông.
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Hà Trinh An nằm bên cửa sổ trong chiếc xe sang, nhìn thấy được ở bên kia đường chính là tiệm bánh ngọt nổi danh ở Thành phố Hải Phòng.
“Muốn ăn bánh ngọt?” Bên tai bất chợt vang lên giọng nói trầm thấp giống như vị rượu đã được ủ rất lâu năm của Lê Minh Dự.
Trong hai con ngươi sáng ngời của Hà Trinh An hiện lên mấy phần thê lương, cô nhẹ giọng nói: “Trước kia mẹ của tôi thường xuyên dẫn tôi tới cửa tiệm bánh ngọt này để mua bánh.”
Lê Minh Dự đánh tay lái, dừng xe lại bên vệ đường: “Muốn ăn thì đi mua.”
...
Tiệm bánh ngọt này là một cửa hiệu bánh ngọt lâu đời ở Thành phố Hải Phòng, bánh ngọt ở nơi này rất được các cô chiêu, con gái nhà quyền quý yêu thích, mỗi ngày đều chỉ làm ra một số lượng sản phẩm có hạn.
Từ nhỏ Hà Trinh An đã thích ăn bánh ngọt, mẹ của cô thường xuyên dẫn cô tới nơi này để mua bánh, đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ của Hà Trinh An.
Mười năm rồi, đã mười năm rồi Hà Trinh An chưa quay trở lại nơi này.
Hốc mắt của Hà Trinh An đột nhiên đỏ lên, nhưng mà cô lại không muốn để cho người đàn ông ở bên cạnh thấy được: “Cái đó... Anh ở đây chờ tôi một chút trước đã, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Cô muốn đi rửa mặt.
Lê Minh Dự nhìn bóng lưng dần dần đi khuất của cô gái, mới vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy được dáng vẻ sắp khóc của cô, quả nhiên vẫn là một cô bé chưa lớn mà.
Lê Minh Dự duỗi đôi chân dài bước vào tiệm bánh.
Thật trùng hợp, Hà Xuyên Khanh cũng đang ở bên trong tiệm bánh ngọt này, còn có bạn thân nhất của cô ta, Lại Hà Thanh.
Lại Hà Thanh kéo tay của Hà Xuyên Khanh: “Xuyên Khanh, mới vừa rồi cậu nói cái con nhỏ nhà quê Hà Trinh An kia bao nuôi một tên mặt trắng, có phải là sự thật hay không đấy?”
Hà Xuyên Khanh khinh miệt, xuy lên một tiếng giễu cợt: “Đương nhiên là thật rồi, mình tận mắt nhìn thấy đấy, đúng là cái tên mặt trắng kia lái xe đưa Hà Trinh An về nhà mà.”
“Hiện tại mấy tên mặt trắng như vậy đều rất đắt đấy, một đứa mới từ nông thôn lên thành phố giống như Hà Trinh An thì lấy đâu ra tiền mà đòi bao nuôi mấy anh trai mặt trắng đấy chứ?”
Hà Xuyên Khanh nói: “Tên mặt trắng hay anh trai mặt trắng gì nói thẳng ra thì cũng đều chỉ là trai bao. Mà đương nhiên, mấy tên trai bao này đúng thật là vẫn phân đẳng cấp. Trai bao thuộc hàng cực phẩm giống như hàng kia của Hà Trinh An, dáng dấp anh tuấn, vóc người cũng đẹp, công phu trên giường mà còn thuộc vào hạng nhất nừa thì giá cả một đêm chắc cũng đến ngàn vàng...”
Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp quyến rũ truyền đến bên tai hai người: “Ông chủ tiệm, cho tôi một chiếc bánh ngọt.”
Giọng nói này cũng dễ nghe quá đi mất thôi.
Ánh mắt của Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh lập tức bị thu hút về hướng mà giọng nói phát ra, hai người vừa nhìn sang thì ngay lập tức thấy được Lê Minh Dự.
Hiện tại thân người cao lớn, anh tuấn của Lê Minh Dự đang đứng im lặng ở bên quầy, trên người là áo sơ mi trắng và quần tây đen vừa vặn, thân cao chân dài, dáng như siêu mẫu, chỉ cần đứng im ở nơi đó thôi cũng có thể khiến cho ánh mắt của người khác “Quét” lên một chút ánh sáng.
Trời ạ, người đàn ông này cũng đẹp trai quá đi mất.
Lại Hà Thanh nhìn Lê Minh Dự đến ngây dại, cô ta lặng lẽ kéo ống tay áo của Hà Xuyên Khanh: “Xuyên Khanh, người đàn ông này chính là hàng cực phẩm mà chúng ta nói đấy sao?”
Dáng dấp anh tuấn, vóc người đẹp đẽ, công phu trên giường hạng nhất...
Hà Xuyên Khanh chưa từng thấy qua người đàn ông nào anh tuấn đến như thế. Đều nói, người đàn ông có dáng người đẹp nhất chính là người đàn ông được đắp lên mình bởi thân phận, tiền tại và quyền thế. Nhưng mà hơi thở cấm dục, ưu nhã lại cao quý trên người của Lê Minh Dự kia khiến cho anh trở thành người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây đen đẹp nhất trong tất cả mọi người, có một không có hai.
Trái tim của Hà Xuyên Khanh cũng đột nhiên đập lên thình thịch.
Lúc này, Lại Hà Thanh lại nhỏ tiếng nói: “Xuyên Khanh, vừa rồi cái tên mặt trắng do Hà Trinh An bao nuôi mà cậu nói ấy, có phải là cũng giống như người đàn ông này hay không?”
“Cậu nói lung tung cái gì đấy!” Hà Xuyên Khanh trợn mắt nhìn về phía Lại Hà Thanh: “Con dế nhũi nghèo như là Hà Trinh An kia thì chỉ có thể bao nuôi được một tên mặt trắng có cấp bậc thấp nhất, khuôn mặt xấu xí, thân người béo mập mà thôi. Nếu như cô ta có thể bao nuôi nổi loại hàng cực phẩm như thế này, vậy thì tớ sẽ gọi cô ta một tiếng bà cô!”
Hà Xuyên Khanh tuyệt đối sẽ không tin chuyện Hà Trinh An có thể bao nuôi được một tên mặt trắng có cấp bậc hàng cực phẩm giống như người đàn ông trước mặt.
Lúc này, ông chủ tiệm bánh lại hết sức áy náy mà nói: “Xin lỗi khách quý, chiếc bánh ngọt cuối cùng đã được hai vị khách nữ ở bên kia mua mất rồi, bánh ngọt của ngày hôm nay đều đã bán hết, ngày mai anh có thể tới sớm một chút để mua nhé.”
Chiếc bánh ngọt cuối cùng đã bị Hà Xuyên Khanh mua mất.
Hà Xuyên Khanh bị ông chủ tiệm bánh chỉ mặt điểm danh nên cũng bất ngờ, trái tim lại bình bịch nhảy loạn lên, cô ta nhanh chóng bước lên trước, hưng phấn lại ngượng ngùng nhìn Lê Minh Dự: “Anh này, anh muốn... Muốn mua bánh ngọt sao? Tôi có thể nhường chiếc bánh ngọt này của tôi lại cho anh, nhưng mà... Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc trước được không?”
Hà Xuyên Khanh đã thích người đàn ông này rồi, cho nên cô ta không thể chờ đợi được mà muốn chủ động ra tay cướp lấy trước.
Điều kiện của Hà Xuyên Khanh cũng rất tốt, dáng vẻ cũng đang ở trong độ tuổi trẻ trung, xinh đẹp, đàn ông theo đuổi cô ta thì có rất nhiều nhưng mà rất kỳ lạ là, khi cô ta chủ động chạy đến bắt chuyện với người đàn ông này, cô ta lại căng thẳng đến như vậy.
Trong lòng Hà Xuyên Khanh tràn đầy mong đợi, nhưng mà Lê Minh Dự ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, dù là liếc qua khóe mắt thôi cũng không cho cô ta, chỉ lấy tấm thẻ đen của chính mình ra, đưa cho ông chủ tiệm bánh: “Vậy thì làm phiền ông chủ tiệm làm thêm giờ, làm cho tôi một cái.”
Ông chủ tiệm bánh ngọt vừa lướt mắt qua thì cũng ngay lập tức nhìn thấy được bên trên tấm thẻ đen của Lê Minh Dự được khảm nạm một chữ “Lê” màu vàng.
Lê, ở Thành phố Hải Phòng không có ai là không biết đến dòng họ lớn này.
Dường như là chỉ trong nháy mắt, ông chủ tiệm bánh ngọt đã đoán được thân phận của người đàn ông đứng trước mặt này, toàn bộ mồ hôi lạnh trên trán của ông ta đều chảy xuôi hết xuống dưới. Nhân vật lớn một tay che trời, hô mưa gọi gió ở toàn bộ Thành phố Hải Phòng này vậy mà lại tự mình đi tới một tiệm bánh ngọt nho nhỏ ở bên đường.
“Khách... Khách quý, xin anh chờ cho một chút, tôi sẽ lập tức bảo đầu bếp làm riêng cho anh một phần bánh.”
Ông chủ tiệm bánh nói xong thì nhanh chóng chạy ra sau bếp.
Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh nhìn thấy khung cảnh này xong thì cùng nhau lâm vào dáng vẻ ngây ngẩn, tại sao ông chủ tiệm bánh ngọt lại đặc biệt làm riêng cho người đàn ông này một chiếc bánh ngọt vậy chứ?
Hai người cô ta còn phải xếp hàng hết một buổi đó.
Đây chính là mức đãi ngộ hạng VVIP của tiệm bánh ngọt này đấy.
Trong lúc Lê Minh Dự đang đợi bánh, anh cũng tiện tay cầm một tờ báo kinh tế lên xem.
Hà Xuyên Khanh đứng ở một bên đã hoàn toàn bị lãng quên, điều này thật sự khiến cho cô ta quá mức mất mặt, cô ta đưa tay lên kéo chiếc váy hai dây trên người xuống một chút, cố ý để lộ ra những đường cong quyến rũ mê người.
“Ai nha, tôi chóng mặt quá.” Hà Xuyên Khanh giả bộ chóng mặt, sau đó nghiêng người vào phía trong ngực của Lê Minh Dự mà ngã xuống.
Hà Xuyên Khanh nhắm mặt lại, mong đợi đến giây phút bản thân được người đàn ông cao lớn kia vươn đôi tay mạnh mẽ ra ôm lấy mình vào trong lồng ngực rắn chắc.
Nhưng mà chỉ trong nửa giây kế tiếp, một tiếng “Bịch” vang lên, Hà Xuyên Khanh trực tiếp ngã nhào xuống nền gạch sứ.
Hóa ra Lê Minh Dự đã tránh sang bên cạnh một bước, khiến cho Hà Xuyên Khanh vừa nhào qua đã thành dáng vồ ếch.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu của Hà Xuyên Khanh lại vang lên một giọng nói trong trẻo, dễ nghe: “Hà Xuyên Khanh, sao cô lại làm một cái lễ lớn như vậy cho tôi thế?”
Hà Xuyên Khanh ngước mắt lên nhìn về hướng âm thanh, không ngờ lại nhìn thấy Hà Trinh An.
Hà Trinh An vừa mới đi tới, hai con ngươi trong sáng của cô lại lập tức bắt gặp được dáng vẻ vồ ếch của Hà Xuyên Khanh, cô cũng không quên dí dỏm nháy mắt với cô ta một cái.
Cả người Hà Xuyên Khanh đều cảm thấy không tốt, cô ta nhanh chóng bò dậy một cách chật vật, nghi ngờ hỏi: “Hà Trinh An, sao mày lại tới đây?”
Trên khuôn mặt của Hà Xuyên Khanh tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, sao Hà Trinh An lại có thể ở trong tiệm bánh ngọt này được, lúc mà cô ta đi khỏi, không phải cái tên Tổng giám đốc Vương kia cũng đã vào phòng rồi hay sao.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này Lê Minh Dự mới đi lên trước, vô cùng tự nhiên mà nâng bàn tay to lớn đặt lên trên sườn eo nhỏ nhắn của Hà Trinh An: “Sao lại đi lâu vậy?”
Eo của cô thật sự là nhỏ đến nỗi chỉ bằng một gang tay của anh, lúc này lại bị anh gắt gao ôm lấy.
Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh cùng hít vào một hơi khí lạnh, Hà Trinh An và người đàn ông này?
“Hà Trinh An, người đàn ông này là ai?” Hà Xuyên Khanh nhanh chóng hỏi.
Hà Trinh An cong môi: “Không phải cô nói, anh ấy là tên mặt trắng của tôi hay sao?”