• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cô dâu xung hỉ của tổng tài bá đạo (4 Viewers)

  • Chương 6: Đánh nhau là chuyện của đàn ông

Ngay tại lúc này, Hà Trinh An đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra.



Tổng giám đốc Vương cũng bị bất ngờ, đột nhiên rơi vào trạng trái sửng sốt mất một lúc, không phải đã nói là bỏ thuốc rồi hay sao, không phải đã nói là sẽ ngủ trong hai giờ đồng hồ hay sao, tại sao lại đã tỉnh dậy vào lúc này vậy cơ chứ?



“Người đẹp bé nhỏ, làm sao... Làm sao mà cô lại tỉnh lại rồi?”



Từ bên trong hai con ngươi trong veo, sáng ngời của Hà Trinh An bỗng nhiên tràn ra một ý cười vừa mang theo mấy phần xảo quyệt lại vừa có chút hài hước, dí dỏm: “Nếu như tôi mà không tỉnh lại thì làm sao mà có thể thấy được một màn kịch xuất sắc đến như vậy?”



“Cô...”



Hà Trinh An nâng tay lên rồi phất nhẹ qua một cái, hành động mau lẹ, Tổng giám đốc Vương chỉ cảm thấy mình ngửi được một thứ mùi hương kỳ lạ, rất nhanh sau đó, thân thể ông ta trở nên mềm nhũn, mất hết sức lực, tê liệt ngồi quỵ xuống trên tấm thảm trải sàn.



Hai tay và hai chân của Tổng giám đốc Vương đều bị trói lại bằng dây thừng, toàn thân ông ta không còn một chút sức lực nào, cũng không thể tiếp tục giãy giụa phản kháng được nữa, chỉ có thể sợ hãi nhìn Hà Trinh An lúc này đang phô ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ lại yêu kiều, xinh đẹp với ông ta: “Người... Người đẹp bé nhỏ, cô muốn chơi cái gì, không bằng cô thả thôi ra trước đi, chúng ta cùng nhau chơi cho thỏa thích, có được hay không.”



Hà Trinh An nhướn đôi lông mày lá liễu tinh xảo lên, dáng vẻ đơn thuần, giống như cho dù là người hay là vật cô cũng đều sẽ không làm tổn hại đến vậy: “Tổng giám đốc Vương, ông mau nhìn xem đây là thứ gì này?”



Tổng giám đốc Vương nhìn qua, thấy được trên bàn tay trống trơn vừa rồi của Hà Trinh An lúc này đã có nhiều hơn hai thanh xương sườn: “Cô... Cô lấy xương sườn ra làm cái gì vậy?”



“Ai nha, Tổng giám đốc Vương, Vũ Ngọc Lan không có nói cho ông biết hay sao, trong nhà họ Hà có nuôi một con chó sói rất lớn, con chó sói lớn này vô cùng hung hăng, còn món mà nó thích ăn nhất chính là xương sườn này đấy.”



Tổng giám đốc Vương chính là một tên quỷ háo sắc, ông ta đã thèm thuồng Hà Trinh An từ rất lâu rồi, một cô gái nhà quê từ nông thôn lên thành phố như cô, lại còn gả cho một tên đàn ông bệnh tật, ốm yếu, chờ chết từng ngày, vậy còn không phải là thứ đồ mà ông ta muốn chơi thì chơi hay sao?



Nhưng mà bây giờ, khi Tổng giám đốc Vương nhìn vào Hà Trinh An thì chỉ còn cảm thấy da đầu mình tê dại, không nhịn được mà run lên: “Rốt cuộc... Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì hả?”



Hà Trinh An hạ thấp bàn tay nhỏ bé của mình xuống, sau đó nhét hai cục xương sườn kia vào trong quần của Tổng giám đốc Vương: “Tổng giám đốc Vương, trò chơi đã bắt đầu rồi nhé. Chờ một lát nữa khi mà con chó sói kia đi vào bên trong này, ông nhất định là phải cẩn thận một chút đấy nha, tuyệt đối đừng để bị con chó sói lớn đó cắn nhầm vào những “chỗ” khác, cắn đứt mất em trai của chính mình.”



“Không, người đẹp bé nhỏ, không, không, bà cô nhỏ của tôi ơi, tôi sai rồi, cô mau thả tôi ra đi mà có được không... Hành động này của cô quả thực là cũng quá cay độc rồi, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu, sẽ xảy ra án mạng đấy...” Tổng giám đốc Vương bị dọa cho sợ đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại, thậm chí nếu có thể ông ta còn muốn quỳ xuống dưới chân của Hà Trinh An để cầu xin tha thứ.



Lúc này, Hà Trinh An bước ra phía ngoài, rồi mở cửa phòng ra, con chó sói lớn đang đợi sẵn kia ngửi thấy mùi thịt thì lập tức xông vào.



Á!



Tiếng thét thảm thiết của Tổng giám đốc Vương liên tục vang lên.



...



Lúc này, Vũ Ngọc Lan đang ở tầng dưới đợi tin tức tốt, nhưng không ngờ, cửa phòng ở tầng trên lại đột nhiên bị mở ra, dáng vẻ xách quần vô cùng chật vật và thảm hại của Tổng giám đốc Vương giống như một con dế trốn mưa, lao nhanh xuống.



Vũ Ngọc Lan ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Vương, dáng vẻ này của ông là như thế nào?”



Tổng giám đốc Vương bị dọa cho sợ đến chết khiếp, nước mắt nước mũi gì cũng đua nhau chảy xuống, ông ta hung hăng ném hai thanh xương sườn lên trên người của Vũ Ngọc Lan, sau đó dữ tợn nói: “Vũ Ngọc Lan, đây đều là chuyện tốt mà bà làm sao? Tôi và bà không có xong chuyện dễ dàng như thế này đâu!”



Tổng giám đốc Vương vừa căm hận lại vừa sợ hãi mà chạy đi mất.



Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?



Vũ Ngọc Lan nhanh chóng đi lên tầng trên, bước vào trong phòng.



Ở bên trong phòng, Hà Trinh An đang ngồi trên ghế, thích ý mà ung dung uống trà, cô ngước mắt lên, hai con ngươi trong veo, sáng ngời rơi vào trên khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ của Vũ Ngọc Lan: “Dì, dì tới rồi à?”



Hà Trinh An vẫn luôn đợi bà ta!



Vũ Ngọc Lan vô cùng kinh ngạc, bà ta biết được sự việc đã bị bại lộ, nhưng mà không thể nào được, Hà Trinh An đã ăn hết chén tổ yến có bỏ thuốc mê ở ngay trước mặt của bà ta rồi cơ mà.



Rốt cuộc là đã xảy ra sai lầm ở khâu nào?



“Hà Trinh An, mày đã biết trước là chén tổ yến kia có vấn đề rồi có đúng hay không? Mày chẳng qua chỉ là đang chơi trò tương kế tựu kế thôi có đúng hay không?” Vũ Ngọc Lan hỏi.



Hà Trinh An nhếch môi, khinh thường nở nụ cười: “Tôi đúng là muốn xem xem thủ đoạn của bà là như thế nào, Vũ Ngọc Lan, không ngờ rằng mấy chiêu lừa bịp mèo cào của bà vừa nhỏ nhoi lại vừa dễ đoán đến như vậy, bà thật sự là khiến cho tôi thất vọng đấy.”



Vũ Ngọc Lan hừ một tiếng sau đó cũng lột bỏ lớp mặt nạ, bày ra bộ mặt vốn dĩ của chính mình, trong mắt hiện lên tia độc ác: “Hà Trinh An, tao không muốn khua môi múa mép với mày, vừa rồi Tổng giám đốc Vương tức giận bỏ đi mất rồi, cho nên hiện tại tao sẽ bắt mày lại rồi ném lên trên giường của Tổng giám đốc Vương, coi như là để tạ lỗi với Tổng giám đốc Vương! Người đâu!”



“Dạ có, thưa bà chủ!”



Năm, sáu tên vệ sĩ mặc vest đen, tên nào cũng có thân hình dũng mãnh, nhanh chóng xông tới.



“Hà Trinh An, mấy tên vệ sĩ này đều là do tao trả lương cao để mà mời tới, mày có thể đánh thắng được bọn họ hay sao?”



Hai con ngươi trong veo của Hà Trinh An đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô cũng đã chờ sẵn ở chỗ này rồi, còn có gì cần phải sợ hãi nữa à?



“Mau tiến lên đi, bắt con nhỏ nhà quê đó lại cho tôi!”



Sau khi Vũ Ngọc Lan ra lệnh, một tên vệ sĩ ngay lập tức vọt tới trước mặt của Hà Trinh An, sau đó nâng tay lên muốn bắt cô lại.



Một bàn tay nhỏ bé của Hà Trinh An vẫn luôn lặng lẽ đặt ở bên hông của chính mình...



Nhưng mà chỉ trong một giây tiếp theo, một bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng bất ngờ lao tới, bắt lấy được cổ tay của tên vệ sĩ kia sau đó nhẹ nhàng bẻ gập lại.



Một tiếng răng rắc vang lên, cổ tay của tên vệ sĩ kia đã bị bẻ gãy.



Ngay sau đó, tên vệ sĩ đã bị bẻ gãy tay kia lại bị một nguồn sức mạnh lạnh đến thấu xương đẩy ngã về phía sau, trong nháy mắt, mấy tên vệ sĩ đứng phía sau cũng bị tên vệ sĩ gãy tay này xô đổ, đồng loạt ngã nhào xuống nền đất.



Hà Trinh An nhanh chóng ngước mắt, trong tầm mắt hiện lên một dáng người cao lớn, anh tuấn, là Lê Minh Dự đã tới.



“Sao anh lại tới nơi này?” Hà Trinh An kinh ngạc hỏi.



Dáng vẻ của Lê Minh Dự không hề để lộ ra bất cứ gợn sóng cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh cất giọng nói trầm thấp, từ tính: “Xem ra tôi đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.”



Vũ Ngọc Lan thật sự không thể nào có thể ngờ tới rằng, sẽ có người đột nhiên xông vào nhà họ Hà, bà ta âm thầm liếc mắt đánh giá người đàn ông đứng bên người của Hà Trinh An, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen vừa vặn trên người khiến cho dáng vẻ của người đàn ông càng thêm cao lớn lại và anh tuấn, mặt mày cũng vô cùng đẹp trai, nhưng vừa rồi lúc người đàn ông này ra tay thì lại vô cùng lưu loát và ác liệt, quanh thân anh toát ra một loại hơi thở cấm dục, dửng dưng và lạnh nhạt khó mà che giấu được.



Người được coi như là bà chủ nhà họ Hà, Vũ Ngọc Lan, cũng đã quá quen thuộc với vòng tròn của giới thượng lưu ở Thành phố Hải Phòng, nhưng mà cho tới bây giờ bà ta cũng chưa từng nhìn thấy qua một nhân vật nào như thế này.



Vừa rồi Xuyên Khanh mới nói cho bà ta biết được rằng Hà Trinh An đang nuôi một tên mặt trắng, chẳng lẽ chính là người đàn ông trước mắt này?



“Hà Trinh An, đây chính là tên mặt trắng mà mày đang bao nuôi đó hay sao?”



Tên mặt trắng?



Vừa nghe được ba chữ này, đôi lông mày kiếm đầy khí khái anh hùng của Lê Minh Dự nhíu chặt lại, dường như có chút không hài lòng, anh nhìn Hà Trinh An: “Tên mặt trắng, là do cô nói với bà ta?”



Hà Trinh An đứng thẳng lưng, nhanh chóng nâng hai tay lên trước mặt: “Oan uổng quá, tôi không hề nói bất cứ điều gì hết.”



Vũ Ngọc Lan ngược lại gấp gáp đến mức không kịp đợi thêm: “Các người còn đứng ngây ra đó để làm cái gì? Một tên mặt trắng thôi mà cũng không đối phó được, nhanh lên một chút, xông hết lên cho tôi!”



Có tên vệ sĩ muốn tiến lên, nhưng mà sau khi Lê Minh Dự nhẹ nhàng nhướn mí mắt lên, từ trên cao liếc nhìn xuống đám vệ sĩ vẫn còn đang do dự kia, hờ hững hỏi: “Đánh với tôi, các người?” Thì đám vệ sĩ kia chỉ còn cảm thấy trong lòng bị một trận rét lạnh làm cho chấn động, cuối cùng rốt rít chạy mất mạng.



Vũ Ngọc Lan tức giận đến mức cả người cũng phát run lên, bà ta chưa từng thấy qua tên mặt trắng nào lại phách lối, kiêu căng đến như vậy! Chỉ là một tên ăn bám thôi mà, vậy mà lại tỏ ra loại khí thế như thế kia, ra vẻ như thế kia, thật giống như là nhân vật lớn có chức vị cao vậy, lại còn dám tự do, hiên ngang, thích đến thì đến, muốn đi thì đi ở nhà họ Hà của bà ta nữa.



Đúng là sống lâu rồi mới thấy được nhiều thứ mặt hàng.



Những tên vệ sĩ mà Vũ Ngọc Lan dùng lương cao để mời về cũng đã đều chạy hết rồi, không còn cách nào, bà ta chỉ có thể khoanh tay, đứng tại chỗ trợn mắt lên mà nhìn về phía hai người.



Lê Minh Dự nhìn về phía Hà Trinh An: “Ở lại ăn cơm tối? Đi thôi.”



“Ồ, được thôi.”



Hà Trinh An nhanh chóng đuổi theo sau lưng Lê Minh Dự, lúc đi ngang qua người của Vũ Ngọc Lan, cô lại thấp giọng nói một câu: “Lần sau nhớ đem bản lĩnh trông nhà của bà ra nhé, tôi đợi bà, đừng để cho tôi thấy mấy trò cười của bà nữa.”



“...”



Vũ Ngọc Lan bị ăn phải một loạt những đòn tấn công dữ dội, thiếu chút nữa tức đến mức hộc máu.



...



Bên trong chiếc xe sang trọng, Hà Trinh An nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, dáng vẻ lái xe của anh hiện tại vô cùng chăm chú, cử chỉ vừa ưu nhã lại cao quý, không hề tìm ra được một chút dấu vết gì của việc vừa mới đánh nhau.



Lúc này, Lê Minh Dự mới nghiêng mắt, liếc nhìn lại về phía Hà Trinh An: “Nếu như tôi không tới, vậy thì cô sẽ làm như thế nào?”



Hà Trinh An cong môi: “Đánh nhau thì tôi cũng biết đấy nhé. Nếu như anh không tới, tôi cũng có thể dễ dàng giải quyết được bọn họ.”



Lê Minh Dự nhớ lại tài liệu điều tra về cô, chín tuổi đã bị ném tới vùng nông thôn, cô bị tất cả những đứa bé ở nông thôn cô lập và bắt nạt, ai ai cũng có thể mắng cô là một đứa con rơi, không bố không mẹ.



Có lẽ bản lĩnh đánh nhau đã được luyện ra từ khi đó. Hơn nữa, cộng thêm với tài nghệ Y thuật của cô, lúc ở trên xe lửa, cô còn có thể tỉnh táo, ung dung giải quyết được tên đàn ông mặt sẹo kia, vậy thì mấy tên vệ sĩ này đương nhiên cũng không thành vấn đề.



“Cô gái nhỏ không cần đánh nhau, đánh nhau là chuyện của đàn ông.”



“Tôi không thích phải phụ thuộc vào người khác, nhưng mà, anh Lê Minh Dự, mới vừa rồi thật sự là cảm ơn anh.”



Nhìn thấy dáng vẻ nói cảm ơn với hai con ngươi thành khẩn của Hà Trinh An, mày kiếm của Lê Minh Dự nhướn lên một chút: “Cô chỉ nói cảm ơn như vậy thôi hay sao?”



Hà Trinh An cũng sửng sốt một chút: “Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn như thế nào?”



Ánh mắt của Lê Minh Dự rơi từ hai con ngươi trong veo, sáng ngời của Hà Trinh An xuống đôi môi xinh đẹp đang bị khăn che mặt giấu đi của cô: “Cách để một người phụ nữ nói cảm ơn với một người đàn ông, cô không hiểu sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom