Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
C4 thử thách đầu tiên
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây hướng mặt trời mọc, con đường bắt tối lại và lạnh, con đường mòn đúng kiểu phát sáng trong bóng đêm, dẫn cô vào một hố đen hun hút mà chẳng biết cuối con đường có thứ gì đang chờ đợi.
Tiếng bước chân sột soạt vang lên giữa khu rừng im ắng vắng lặng, cảm giác một mình lạc lõng ở đây vô cùng đáng sợ, nhưng suy nghĩ đến chị đang bị đe doạ đến mạng sống ở nhà mà gắng mạnh mẽ lên.
-Nhất định mình làm được…
Suốt quãng đường đi cô cứ luôn có cảm giác ai đó đang đi theo mình, cảm giác có ánh mắt dán chặt vào gáy cô, dõi theo từng bước chân cô đi, lại còn rất lạnh lẽo.
Cô liếc mắt nhìn qua hai bên, móc trong túi ra một cái đèn pin nhỏ đủ cằm trong lòng bàn tay, ánh sáng vừa đủ soi xa gần nửa mét, ánh mắt nhỏ nhoi này đang chậm rãi tiến vào sâu bên trong.
Đi khoảng nửa giờ thì đã thấm mệt, trong rừng nhiều côn trùng và muỗi, khi bị cắn sinh ra ngứa ngáy bức bối, cô xua tay đuổi chúng nó rồi lại rọi đèn xung quanh cốt là tìm những con chuột Tiểu Hoan nhắc tới đang ở đâu…
Đi thế nào mà một lát sau lại lạc vào một nghĩa địa, sao giữa rừng lại có cái nghĩa địa cũ nát ở đây, có vài nấm mồ là còn nguyên vẹn, còn lại đã bị đổ ngã lung tung, cô rọi đèn nhìn bia mộ rồi chớp mắt.
-Cách nay hơn 200 năm rồi…
Từ năm 1800 đến nay cũng hơn hai thế kỉ, vậy nghĩa địa này có trước hay là khu rừng có trước vậy?
Cô không hiểu chữ trên bia mộ, trông khá lạ mắt và đã bị mòn.
Cô soi qua những bia mộ khác, đột nhiên có người vỗ vào người cô làm cô giật nãy người…
-Ai đó…?
Một bà già nheo mắt lại hỏi cô, cô ấp úng rồi liếc nhìn bà ấy, bà chống gậy lọm khọm đi lại, đôi mắt sụp xuống.
-Cô đi lạc vào đây hay sao?
Bà ấy cầm một bó nhang rồi cắm cho mỗi bia mộ một cây, lướt một vòng hết hơn hai ba chục mộ rồi bà lại hỏi.
-Lạc hay sao?
-Vâng, không ạ, cháu không bị lạc, cháu sẽ ra ngoài ngay…
Bà ấy không nói gì, ngồi xuống một ngôi mộ sau đó đưa tay vuốt vuốt cho bụi tảng đi hết.
-Con trai…mẹ cũng đã già, sớm ngày hai mẹ con mình sẽ gặp nhau…
Cô đứng lại, quay về phía bà ấy rồi nhìn bà, thân còi cọc ngồi co ro lại còn một nhúm, tiếng khóc thút thít vang lên đầy đau khổ.
Bà lau nước mắt rồi đứng dậy, chắc là quay về…đi được hai bước thì ngã nằm ra đó, coi bộ rất khó khăn để ngồi dậy. Cô thấy bà ấy tội nên bỏ cái đèn pin qua một bên rồi lại đỡ bà ấy.
-Khuya rồi mắt bà lại kém, sao không đợi sáng mai rồi ra? Cháu đỡ bà…
-Tối mới lạnh, mới cô đơn, mới cần người đến thăm chứ cháu…
Cô quay lại nhìn mấy bia mộ mà rùng mình.
-Nhà bà ở đâu? Gần đây không?
-Cách đây một khoảng thôi…
-Thôi được rồi cháu đưa bà về…
Nghĩ chắc chưa tới giờ nên mấy con chuột ấy chưa ra, bà ấy sống ở đây chắc ít nhiều sẽ biết, nếu hỏi được thì tốt quá.
Cô một tay níu bà ấy một tay cầm đèn pin, nó sắp hết pin luôn rồi.
Đi tầm 5 phút thì thấy một cái chòi nhỏ dựng giữa mấy cái cây cao cao, trong đó có ánh đèn dầu hắt ra yếu ớt.
-Cháu vào ngồi uống nước…
Cô khom người rồi chui vào, trên bàn thờ có một di ảnh, một đứa trẻ sơ sinh.
Cô ngồi lên ghế, bà rót cho cô một cốc nước trà rồi từ từ đẩy lại gần, miệng mỉm cười.
-Uống đi…
-Bà ở đây bao lâu rồi ạ?
-Từ nhỏ đến lớn…
Bà ấy quay lưng đi vào bếp, căn bếp cách gian nhà chính chỉ là một bức màn…
-Bà có nghe nói ở đây có mấy con chuột mắt đỏ không bà?
Bà ấy nói bâng quơ…
-Cháu tìm nó làm gì?
-Phải nấu cơm cho con trai ăn thôi.
Sau đó tiếng lèo xèo vang lên như đang xào nấu cái gì đó. Cô nhìn ly trà ấm nóng mà xoa xoa.
-Cháu có việc, bà biết không ạ nói cháu nghe với.
-Khi nào trăng lên thì chúng nó mới chui ra khỏi hang…
Cô ngó ra ngoài, là 17 nên trăng cũng còn, chắc sắp đến giờ rồi nhỉ?
-Thế cháu đi đây…tạm biệt bà…
Cô đứng dậy định đi thì vô tình nhìn qua bức màn, bóng bà ấy đã biến mất rồi, chỉ còn âm thanh lèo xèo phát ra trong bếp, ánh lửa chập chờn le lói.
Cô từ từ tiến lại gần đó rồi nhìn qua bức màn làm bằng vải mỏng đến xuyên thấu qua kia. Trên vải rách một lỗ nhỏ nếu đến gần nhìn qua sẽ thấy.
Giọng bà vang lên làm cô giật bắn mình.
-Hay cháu ăn cơm rồi hãy đi, còn lâu trăng mới lên…
-Cháu không đói ạ…
Cô từ từ tiến lại rồi nhìn qua cái lỗ ấy, chợt cô trợn mắt rồi bịt miệng mình lại, trước mắt là một khung cảnh khủng khiếp đến kinh tởm.
Bà ta không nấu đồ ăn, cơ thể bà ta treo ngược lên nóc nhà, tiếng xèo xèo phát ra không phải tiếng xào đồ ăn mà là do cái lưỡi đen đen dài dài liếm vào lòng chảo. Cô giật mình từ từ lùi lại phía sau hai bước và có ý định sẽ chuồn đi trong lặng lẽ.
"rắc rắc"
Bỗng chân dẫm phải một cái gì đó tạo ra âm thanh. Bà ta nghe được liền ngẩn đầu đưa cặp mắt không có tròng trắng nhìn cô, hai ánh mắt nhìn nhau qua một lỗ nhỏ trên tấm màn. Bà ấy vội nhào xuống lếch nhanh về phía cô, cô cắm đầu chạy ra cửa như một con mồi bị săn bắt. Cái đèn pin rơi xuống đất và đã tắt ánh sáng.
Bà ta không đi được chỉ có thể lếch nhưng tốc độ nhanh kinh hoàng, nó nhanh hơn cả cô chạy bằng hai chân.
“Ha ha…”
Cô vừa chạy vừa suy nghĩ, tâm trí đảo lộn lên như cuồn cuộn trong lòng, từ lúc nhìn lên tấm ảnh thờ đã có lòng nghi hoặc. Rõ ràng trên bia mộ ghi năm mất những 200 năm trước, thế bà ấy xưng là mẹ thì bà ấy chẳng sống thành tinh còn gì? Cô nhận ra đã quá trễ. Trước khi đi Tiểu Hoan đã dặn dò cô rất kĩ.
-A…
Vấp một nhánh cây lớn khiến cô vấp một phát quá mạnh, cô quay mặt lại thì bà ấy đã nhào đến đè lên người cô rồi vật xuống.
-Da mặt, đưa da mặt đây…
Mặt bà ta nổi lên những hột đen đen như da cóc, miệng cười một cách ma mị, tay chân run rẩy sờ mó khắp gương mặt của cô, làm cô kinh tởm muốn chết…Nụ cười rạch ngang mặt kia khiến cô hãi hùng mà cựa quậy thoát ra.
-Bà...là ai...? Đừng lại gần đây
-Da mặt đẹp…Đưa đây, lột da ra...
Cô thoát ra rồi đứng dậy, chân đạp vào mặt bà ta một cái rồi co giò chạy. Nhưng tốc độ bà ta nhanh, thoáng chốc đã nắm được chân cô.
Bà ta kéo chân làm cô ngã phịch xuống đất, đầu đập mạnh khiến cô choáng váng, mắt hoa lên nổ cả đom đóm mắt. Thoáng chốc bà ta đã leo lên người cô lần nữa, tay móc ra một con dao sắc nhọn, lăm le đưa lên mặt cô.
Cô vùng vẫy la hét nhưng lại không thể thoát nổi, đầu cô nhứt tăng tăng, đau râm rỉ như kiểu đã nứt sọ đầu. Bà ta đưa dao lên mặt cô rạch dọc quai hàm cô một vết dài, máu không ngừng rỉ ra sỉ sau 1 giây,
cô la hét, bà ta thì cười thoả mãn khoái chí, bà ta định lóc da cô rồi đắp lên mặt mình sao?
Bà ta giữ chặt cằm cô, mở miệng thiều thào
-Đừng động đậy, để tôi lột, nếu không sẽ không đẹp nữa đâu.
Biến thái, biến thái quá đi…
Cô nhắm mắt lại, người không còn sức lực nào nữa nên xui tay rồi nằm im như tượng, cảm nhận có giọt nước rớt xuống mặt mình, bà ta khóc à? Sau đó cô thiếp đi, mờ mờ nhìn thấy một hình ảnh rất kì lạ.
-Nó là quỷ, giết nó đi…
Hình ảnh một người con gái bị treo ngược lên một gốc cây to, mặt bị trùm một miếng vải trắng, rồi một người không rõ mặt đã tiến đến tiên phong cầm con dao nhọn một phát đâm vào họng cô ấy, giãy giụa bắn máu tươi ra như tiết lợn, máu chảy xuống thấm đỏ miếng vải, sau khi chết người đó tháo vải che mặt ra, gương mặt đầy những hạt như mụn cóc thật đáng sợ, là bà ấy thời trẻ sao?
Bà ta 200 năm trước do gương mặt nổi những hột hột trông tởm lợm dị hợm nên bị dân làng và gia đình xua đuổi, bảo là quỷ đội lốt người, đánh đập dã man, phế luôn hai chân sống không bằng chết.
Dân làng treo bà ta lên một cái cây, cắt máu bà ta chảy xuống, chết khô trên cây, máu chảy xuống gốc cây khiến cái cây có linh khí, cộng với nỗi uất ức phẫn nộ của bà ta mà thành tinh
Cái chết đến với bà ta khi mới tròn 20 tuổi, chẳng ai biết được trong bụng bà ấy còn đang có thai. Oan hồn chết oan mang thai là đáng sợ nhất, mang nỗi hận thù quay lại báo thù dân làng. Chẳng lâu sau đó bệnh dịch hoành hành, con trai trong làng bị bệnh đậu mùa nổi hột hột rồi chết trong đau đớn. Con gái thì nhan sắc bị hủy hoại do cũng nổi những hột kì lạ, cũng tự sát vì nghĩ quỷ đã ám vào mình, và vì sợ xấu xí. Trẻ con trở nên còi cọc, không sức sống, rồi cũng không qua khỏi, tất cả người ở làng lân cận đều đồn rằng làng này bị nguyền rủa, tất cả chết hết do bị dịch bệnh
Riêng chỉ có người già là không mắc bệnh, vẫn sống, nhưng lại đau khổ vô cùng, con cháu người thân đều lần lượt qua đời, thân già sống cô đơn đến chết thì sống làm gì nữa, cũng tự tìm dây mà thắt cổ, chết giống như cách bà ta đã bị hại chết.
Bà ta trú ngụ linh hồn tại đó lộng hành, thiếu nữ nào đi ngang chắc chắn sẽ bị bà ta lột da mặt rồi đắp lên mặt mình. Những thiếu nữ đi ngang đều bị mất tích tại cái gốc cây đó, người nhà không ngừng tìm kiếm nhưng vô ích.
Khi họ đến gốc cây đó tìm thì lại thấy con cháu họ bị treo trên cái cây đó, máu không ngừng nhiễu xuống gốc cây, gương mặt...không có da mặt,hai mắt lồi ra trông kinh tởm.
Đã 19 thiếu nữ mất tích và rồi lại được dân làng tìm thấy như thế, họ sợ quá nên thay nhau rời đi, để lại nơi đó một nơi hoang vắng, không một bóng người. Cái nghĩa địa cô thấy cũng là nơi chôn xác của dân làng, cô là thiếu nữ thứ 20 của bà ta, cũng là người cuối cùng.
Cô tỉnh dậy trong cơn mê, tại sao lại tái diễn lại cuộc đời bà ấy cho cô xem? Cô đâu phải là người hại bà ấy chứ? Cô cảm nhận dao đã kéo đến cằm và máu chảy ướt cả cổ
-Vương Nguyên...
Cô nấc lên trong tuyệt vọng, từ trước đến nay chưa có ai thấu hiểu được con người cô, luôn nghĩ cô nhìn thấy ma là bị tâm thần, nhưng lấy Vương Nguyên thì anh ta lại là người duy nhất xem cô là con người có giá trị.
-Làm ơn giúp tôi với…
Một trận cuồng phong lao đến cuốn bà ta văng ra khỏi người cô, cô ngồi dậy dùng tay bụm mặt, quẹt nhẹ thì đã thấy rất nhiều máu. Anh ta đứng nhìn xuống rồi nhìn về bà ta, cơn tức giận dâng lên rồi nghiến răng.
-Chết tiệt...
Anh ta ngồi xuống trước mặt cô nhìn cô rồi giơ tay bụm lấy vết thương trên mặt cô, không tự chủ liếm ngón tay dính máu của cô, sau đó đưa ánh mắt sắc lạnh về phía bà ta đầy sát khí.
-Sao bà dám động vào vợ tôi hả?
Bà ta bất giác người run run đôi mắt láo lia nhìn anh ta, quay lưng định bỏ đi thì anh ta giơ tay ra bóp nhẹ trong không khí. Bà ta đột nhiên hét lên đầy đau đớn, cơ thể co giật như giãy chết.
-Đúng là chấp niệm quá tệ hại…
Anh ta lại bấu vào không khí rồi tiếng rên của bà ta vang lên… Đầu bà ta bị hắn bóp đến vỡ vụn
Cô bây giờ đã ngồi xuống nôn thóc nôn tháo ra toàn máu, cô choáng váng đứng lên, nước mắt bà ta lọt vào họng một giọt mà đã độc đến chảy máu miệng.
Choàng ngã, anh nhanh tay đỡ lấy cô, ôm nhẹ cô đặt vào ngực, cô nhẹ nhàng né qua.
-Em chắc chứ?
Phịch...
Anh ta buông tay thì cô đã ngã nhào xuống đất, anh ngồi mộp xuống chống cằm nhếch mép nhìn cô
-Có để anh đỡ không? Anh cho em cơ hội cuối cùng…
Cô cắn môi dưới nhắm mắt tạm gật đầu, thời nào rồi còn làm giá. Anh ta vén tóc cô rồi bế cô lên.
-Ngoan thế thì tốt, cũng biết gọi người đến giúp lắm đó, có phải ngày đêm nghĩ đến anh không?
-Vô tình thôi, có vẻ anh lợi hại quá nhỉ? Tôi chưa từng gặp quỷ nào lại mạnh thế này…
-Những loại tạp nham lẫn lộn ấy đừng so với anh, không xứng…
-Cảm ơn…
Cô dựa vào ngực anh ta, ho mấy cái…
-Em là vợ anh, việc nên làm thôi, nhưng nếu em ngoan thì có lẽ anh sẽ thương hơn nhiều! Nghe không?
Cô khẽ gật đầu, đúng là không nên chống đối anh ta, tự nhiên có anh ta theo lại không còn sợ gì nữa. Anh đang bước đi thì bỗng dừng chân lại, đôi mắt hướng về cô, đôi mắt ấy nhìn cô, rồi từ từ mặt đã sát mặt cô, cô trừng mắt hốt hoảng.
-Anh...anh định làm...gì?
-Để yên,đừng động đậy
Sát hơn, sát hơn nữa, mặt anh ta sát vào mặt cô, đôi mắt chợt nhắm lại, cô cũng nhắm mắt lại...
Cô tim đập thình thịch, hai tay bấu víu vào nhau, cô không biết anh ta định làm gì cô nữa, sẽ hút máu của cô sao, không được, không phải lúc này, cô còn phải tìm đường cứu chị gái, sắp hết thời gian rồi.
-Đừng mà! Đừng mà!...
Cô nhắm mắt tay quơ loạn xạ, mồm hét thất thanh, anh ta mở mắt ra, cặp chân mày thanh tú bỗng nhíu lại, hắn bế cô trên tay bỗng mạnh mẽ bóp cô một cái.
Cô trấn tỉnh mở mắt ra thì thấy đôi mắt anh đã trở nên tức giận, cô biết bản thân đã vô tình rồi anh ta sẽ giết cô mất
-Giẫy dụa gì chứ? Tôi ăn thịt em à?
-Anh...thả tôi xuống! Tôi...
-Nằm im...Nhắm mắt lại...!
Cô trợn mắt lên nhìn, toi rồi toi rồi, giận rồi. Cô cứ mặc phó cho trời mà nhắm mắt lại, anh ta kề sát mặt cô liếm lên vết thương trên hàm cô, anh ta liếm làm cô thấy ấm nóng ẩm ướt và nổi da gà, dễ chịu và không còn đau nữa.
Anh ta thả cô xuống, miệng vẫn còn lưu lại một ít máu, đưa tay lên sờ mặt cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
-Gương mặt hoàn hảo thế này mà mang một vết sẹo thì thật là không nên!
Anh ta cúi người hôn lên mặt cô một cái nhẹ nhàng, giờ mặt cô đã trở nên lành lặn như không có gì xảy ra. Tay anh ta, môi anh ta, cơ thể anh ta phát ra một luồn hơi lạnh đến sởn gai ốc, cũng phải thôi, anh ta là người đã chết rồi.
-Đi thôi, cô dâu của anh!
Cô nghe thế liền sựt nhớ ra, cô vội vã chạy như điên, anh ta đứng nhìn theo mà thở dài, đi bộ được mấy bước rồi biến mất. Cô chạy một đoạn xa rồi dừng lại thở hổn hển vì mệt, bỗng bên tai có tiếng gì đó thút thít.
Là tiếng khóc sao? Đúng rồi...là tiếng khóc của một đứa trẻ. Cô lắng nghe rồi từ từ đi theo tiếng khóc đó, con ai đi lạc chăng? Ở đây nguy hiểm lắm! Cô nghĩ thế rồi từng bước từng bước tiến sâu vào rừng.
Nơi đây càng vào sâu lại càng tối, lại có sương mù dày đặc, lạnh lẽo vô cùng
Hu hu...hu hu...hức hức...
Tiếng khóc càng lúc càng rõ, trước mắt cô là một đứa trẻ ngồi dưới một gốc cây to, nó quay lưng về phía cô, đôi vai run rẩy vì sợ hãi. Cô thấy người nó đã ướt đẫm vì sương ,nó nhỏ nhắn khoảng chừng 5 tuổi, xung quanh đây chẳng thấy người ở sao lại có một đứa trẻ ở đây, cô thấy có gì đó không đúng, nhưng cô lại mặc kệ và cứ một lúc tiến lại gần.
Khi tay cô giơ ra, đôi tay cô từ từ từ từ càng lúc càng gần bờ vai của đứa trẻ kia, đôi tay cô giữa không trung bỗng.
-Bốp…
Anh ta từ đâu xuất hiện nắm hất tay cô đôi mắt lạnh lùng
-Lại bị lừa nữa à?
Anh ta thốt ra làm cô giật mình, tay hất tay anh ta ra rồi nhíu mày.
-Lừa gì? Đứa trẻ đó là con người!
-Nó không phải con người! Là quỷ nhi
Cô quay lại thở hắt ra một cái rồi nhỏ giọng
-Này bé, nhà em ở đâu? Sao lại một mình đi lạc đến đây? Nơi này nguy hiểm lắm em biết không?
Đứa trẻ vẫn quay lưng về phía cô, đầu nó từ từ quay lại, lưng vẫn thế nhưng đầu đã 180° quay lại nhìn cô, miệng cười nham nhở, đôi mắt màu đỏ nhìn cô the thé trả lời.
-Không có nếu ở đây…
Cô găm con dao vào đuôi nó rồi nó nhào đến, phút chốc Vương Nguyên đã túm nó rồi ấn vào thân cây, nó kêu chít chít giống với chuột hay kêu. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn đi nơi khác…
-Mau…mau nói đi…mau dẫn đường…
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây hướng mặt trời mọc, con đường bắt tối lại và lạnh, con đường mòn đúng kiểu phát sáng trong bóng đêm, dẫn cô vào một hố đen hun hút mà chẳng biết cuối con đường có thứ gì đang chờ đợi.
Tiếng bước chân sột soạt vang lên giữa khu rừng im ắng vắng lặng, cảm giác một mình lạc lõng ở đây vô cùng đáng sợ, nhưng suy nghĩ đến chị đang bị đe doạ đến mạng sống ở nhà mà gắng mạnh mẽ lên.
-Nhất định mình làm được…
Suốt quãng đường đi cô cứ luôn có cảm giác ai đó đang đi theo mình, cảm giác có ánh mắt dán chặt vào gáy cô, dõi theo từng bước chân cô đi, lại còn rất lạnh lẽo.
Cô liếc mắt nhìn qua hai bên, móc trong túi ra một cái đèn pin nhỏ đủ cằm trong lòng bàn tay, ánh sáng vừa đủ soi xa gần nửa mét, ánh mắt nhỏ nhoi này đang chậm rãi tiến vào sâu bên trong.
Đi khoảng nửa giờ thì đã thấm mệt, trong rừng nhiều côn trùng và muỗi, khi bị cắn sinh ra ngứa ngáy bức bối, cô xua tay đuổi chúng nó rồi lại rọi đèn xung quanh cốt là tìm những con chuột Tiểu Hoan nhắc tới đang ở đâu…
Đi thế nào mà một lát sau lại lạc vào một nghĩa địa, sao giữa rừng lại có cái nghĩa địa cũ nát ở đây, có vài nấm mồ là còn nguyên vẹn, còn lại đã bị đổ ngã lung tung, cô rọi đèn nhìn bia mộ rồi chớp mắt.
-Cách nay hơn 200 năm rồi…
Từ năm 1800 đến nay cũng hơn hai thế kỉ, vậy nghĩa địa này có trước hay là khu rừng có trước vậy?
Cô không hiểu chữ trên bia mộ, trông khá lạ mắt và đã bị mòn.
Cô soi qua những bia mộ khác, đột nhiên có người vỗ vào người cô làm cô giật nãy người…
-Ai đó…?
Một bà già nheo mắt lại hỏi cô, cô ấp úng rồi liếc nhìn bà ấy, bà chống gậy lọm khọm đi lại, đôi mắt sụp xuống.
-Cô đi lạc vào đây hay sao?
Bà ấy cầm một bó nhang rồi cắm cho mỗi bia mộ một cây, lướt một vòng hết hơn hai ba chục mộ rồi bà lại hỏi.
-Lạc hay sao?
-Vâng, không ạ, cháu không bị lạc, cháu sẽ ra ngoài ngay…
Bà ấy không nói gì, ngồi xuống một ngôi mộ sau đó đưa tay vuốt vuốt cho bụi tảng đi hết.
-Con trai…mẹ cũng đã già, sớm ngày hai mẹ con mình sẽ gặp nhau…
Cô đứng lại, quay về phía bà ấy rồi nhìn bà, thân còi cọc ngồi co ro lại còn một nhúm, tiếng khóc thút thít vang lên đầy đau khổ.
Bà lau nước mắt rồi đứng dậy, chắc là quay về…đi được hai bước thì ngã nằm ra đó, coi bộ rất khó khăn để ngồi dậy. Cô thấy bà ấy tội nên bỏ cái đèn pin qua một bên rồi lại đỡ bà ấy.
-Khuya rồi mắt bà lại kém, sao không đợi sáng mai rồi ra? Cháu đỡ bà…
-Tối mới lạnh, mới cô đơn, mới cần người đến thăm chứ cháu…
Cô quay lại nhìn mấy bia mộ mà rùng mình.
-Nhà bà ở đâu? Gần đây không?
-Cách đây một khoảng thôi…
-Thôi được rồi cháu đưa bà về…
Nghĩ chắc chưa tới giờ nên mấy con chuột ấy chưa ra, bà ấy sống ở đây chắc ít nhiều sẽ biết, nếu hỏi được thì tốt quá.
Cô một tay níu bà ấy một tay cầm đèn pin, nó sắp hết pin luôn rồi.
Đi tầm 5 phút thì thấy một cái chòi nhỏ dựng giữa mấy cái cây cao cao, trong đó có ánh đèn dầu hắt ra yếu ớt.
-Cháu vào ngồi uống nước…
Cô khom người rồi chui vào, trên bàn thờ có một di ảnh, một đứa trẻ sơ sinh.
Cô ngồi lên ghế, bà rót cho cô một cốc nước trà rồi từ từ đẩy lại gần, miệng mỉm cười.
-Uống đi…
-Bà ở đây bao lâu rồi ạ?
-Từ nhỏ đến lớn…
Bà ấy quay lưng đi vào bếp, căn bếp cách gian nhà chính chỉ là một bức màn…
-Bà có nghe nói ở đây có mấy con chuột mắt đỏ không bà?
Bà ấy nói bâng quơ…
-Cháu tìm nó làm gì?
-Phải nấu cơm cho con trai ăn thôi.
Sau đó tiếng lèo xèo vang lên như đang xào nấu cái gì đó. Cô nhìn ly trà ấm nóng mà xoa xoa.
-Cháu có việc, bà biết không ạ nói cháu nghe với.
-Khi nào trăng lên thì chúng nó mới chui ra khỏi hang…
Cô ngó ra ngoài, là 17 nên trăng cũng còn, chắc sắp đến giờ rồi nhỉ?
-Thế cháu đi đây…tạm biệt bà…
Cô đứng dậy định đi thì vô tình nhìn qua bức màn, bóng bà ấy đã biến mất rồi, chỉ còn âm thanh lèo xèo phát ra trong bếp, ánh lửa chập chờn le lói.
Cô từ từ tiến lại gần đó rồi nhìn qua bức màn làm bằng vải mỏng đến xuyên thấu qua kia. Trên vải rách một lỗ nhỏ nếu đến gần nhìn qua sẽ thấy.
Giọng bà vang lên làm cô giật bắn mình.
-Hay cháu ăn cơm rồi hãy đi, còn lâu trăng mới lên…
-Cháu không đói ạ…
Cô từ từ tiến lại rồi nhìn qua cái lỗ ấy, chợt cô trợn mắt rồi bịt miệng mình lại, trước mắt là một khung cảnh khủng khiếp đến kinh tởm.
Bà ta không nấu đồ ăn, cơ thể bà ta treo ngược lên nóc nhà, tiếng xèo xèo phát ra không phải tiếng xào đồ ăn mà là do cái lưỡi đen đen dài dài liếm vào lòng chảo. Cô giật mình từ từ lùi lại phía sau hai bước và có ý định sẽ chuồn đi trong lặng lẽ.
"rắc rắc"
Bỗng chân dẫm phải một cái gì đó tạo ra âm thanh. Bà ta nghe được liền ngẩn đầu đưa cặp mắt không có tròng trắng nhìn cô, hai ánh mắt nhìn nhau qua một lỗ nhỏ trên tấm màn. Bà ấy vội nhào xuống lếch nhanh về phía cô, cô cắm đầu chạy ra cửa như một con mồi bị săn bắt. Cái đèn pin rơi xuống đất và đã tắt ánh sáng.
Bà ta không đi được chỉ có thể lếch nhưng tốc độ nhanh kinh hoàng, nó nhanh hơn cả cô chạy bằng hai chân.
“Ha ha…”
Cô vừa chạy vừa suy nghĩ, tâm trí đảo lộn lên như cuồn cuộn trong lòng, từ lúc nhìn lên tấm ảnh thờ đã có lòng nghi hoặc. Rõ ràng trên bia mộ ghi năm mất những 200 năm trước, thế bà ấy xưng là mẹ thì bà ấy chẳng sống thành tinh còn gì? Cô nhận ra đã quá trễ. Trước khi đi Tiểu Hoan đã dặn dò cô rất kĩ.
-A…
Vấp một nhánh cây lớn khiến cô vấp một phát quá mạnh, cô quay mặt lại thì bà ấy đã nhào đến đè lên người cô rồi vật xuống.
-Da mặt, đưa da mặt đây…
Mặt bà ta nổi lên những hột đen đen như da cóc, miệng cười một cách ma mị, tay chân run rẩy sờ mó khắp gương mặt của cô, làm cô kinh tởm muốn chết…Nụ cười rạch ngang mặt kia khiến cô hãi hùng mà cựa quậy thoát ra.
-Bà...là ai...? Đừng lại gần đây
-Da mặt đẹp…Đưa đây, lột da ra...
Cô thoát ra rồi đứng dậy, chân đạp vào mặt bà ta một cái rồi co giò chạy. Nhưng tốc độ bà ta nhanh, thoáng chốc đã nắm được chân cô.
Bà ta kéo chân làm cô ngã phịch xuống đất, đầu đập mạnh khiến cô choáng váng, mắt hoa lên nổ cả đom đóm mắt. Thoáng chốc bà ta đã leo lên người cô lần nữa, tay móc ra một con dao sắc nhọn, lăm le đưa lên mặt cô.
Cô vùng vẫy la hét nhưng lại không thể thoát nổi, đầu cô nhứt tăng tăng, đau râm rỉ như kiểu đã nứt sọ đầu. Bà ta đưa dao lên mặt cô rạch dọc quai hàm cô một vết dài, máu không ngừng rỉ ra sỉ sau 1 giây,
cô la hét, bà ta thì cười thoả mãn khoái chí, bà ta định lóc da cô rồi đắp lên mặt mình sao?
Bà ta giữ chặt cằm cô, mở miệng thiều thào
-Đừng động đậy, để tôi lột, nếu không sẽ không đẹp nữa đâu.
Biến thái, biến thái quá đi…
Cô nhắm mắt lại, người không còn sức lực nào nữa nên xui tay rồi nằm im như tượng, cảm nhận có giọt nước rớt xuống mặt mình, bà ta khóc à? Sau đó cô thiếp đi, mờ mờ nhìn thấy một hình ảnh rất kì lạ.
-Nó là quỷ, giết nó đi…
Hình ảnh một người con gái bị treo ngược lên một gốc cây to, mặt bị trùm một miếng vải trắng, rồi một người không rõ mặt đã tiến đến tiên phong cầm con dao nhọn một phát đâm vào họng cô ấy, giãy giụa bắn máu tươi ra như tiết lợn, máu chảy xuống thấm đỏ miếng vải, sau khi chết người đó tháo vải che mặt ra, gương mặt đầy những hạt như mụn cóc thật đáng sợ, là bà ấy thời trẻ sao?
Bà ta 200 năm trước do gương mặt nổi những hột hột trông tởm lợm dị hợm nên bị dân làng và gia đình xua đuổi, bảo là quỷ đội lốt người, đánh đập dã man, phế luôn hai chân sống không bằng chết.
Dân làng treo bà ta lên một cái cây, cắt máu bà ta chảy xuống, chết khô trên cây, máu chảy xuống gốc cây khiến cái cây có linh khí, cộng với nỗi uất ức phẫn nộ của bà ta mà thành tinh
Cái chết đến với bà ta khi mới tròn 20 tuổi, chẳng ai biết được trong bụng bà ấy còn đang có thai. Oan hồn chết oan mang thai là đáng sợ nhất, mang nỗi hận thù quay lại báo thù dân làng. Chẳng lâu sau đó bệnh dịch hoành hành, con trai trong làng bị bệnh đậu mùa nổi hột hột rồi chết trong đau đớn. Con gái thì nhan sắc bị hủy hoại do cũng nổi những hột kì lạ, cũng tự sát vì nghĩ quỷ đã ám vào mình, và vì sợ xấu xí. Trẻ con trở nên còi cọc, không sức sống, rồi cũng không qua khỏi, tất cả người ở làng lân cận đều đồn rằng làng này bị nguyền rủa, tất cả chết hết do bị dịch bệnh
Riêng chỉ có người già là không mắc bệnh, vẫn sống, nhưng lại đau khổ vô cùng, con cháu người thân đều lần lượt qua đời, thân già sống cô đơn đến chết thì sống làm gì nữa, cũng tự tìm dây mà thắt cổ, chết giống như cách bà ta đã bị hại chết.
Bà ta trú ngụ linh hồn tại đó lộng hành, thiếu nữ nào đi ngang chắc chắn sẽ bị bà ta lột da mặt rồi đắp lên mặt mình. Những thiếu nữ đi ngang đều bị mất tích tại cái gốc cây đó, người nhà không ngừng tìm kiếm nhưng vô ích.
Khi họ đến gốc cây đó tìm thì lại thấy con cháu họ bị treo trên cái cây đó, máu không ngừng nhiễu xuống gốc cây, gương mặt...không có da mặt,hai mắt lồi ra trông kinh tởm.
Đã 19 thiếu nữ mất tích và rồi lại được dân làng tìm thấy như thế, họ sợ quá nên thay nhau rời đi, để lại nơi đó một nơi hoang vắng, không một bóng người. Cái nghĩa địa cô thấy cũng là nơi chôn xác của dân làng, cô là thiếu nữ thứ 20 của bà ta, cũng là người cuối cùng.
Cô tỉnh dậy trong cơn mê, tại sao lại tái diễn lại cuộc đời bà ấy cho cô xem? Cô đâu phải là người hại bà ấy chứ? Cô cảm nhận dao đã kéo đến cằm và máu chảy ướt cả cổ
-Vương Nguyên...
Cô nấc lên trong tuyệt vọng, từ trước đến nay chưa có ai thấu hiểu được con người cô, luôn nghĩ cô nhìn thấy ma là bị tâm thần, nhưng lấy Vương Nguyên thì anh ta lại là người duy nhất xem cô là con người có giá trị.
-Làm ơn giúp tôi với…
Một trận cuồng phong lao đến cuốn bà ta văng ra khỏi người cô, cô ngồi dậy dùng tay bụm mặt, quẹt nhẹ thì đã thấy rất nhiều máu. Anh ta đứng nhìn xuống rồi nhìn về bà ta, cơn tức giận dâng lên rồi nghiến răng.
-Chết tiệt...
Anh ta ngồi xuống trước mặt cô nhìn cô rồi giơ tay bụm lấy vết thương trên mặt cô, không tự chủ liếm ngón tay dính máu của cô, sau đó đưa ánh mắt sắc lạnh về phía bà ta đầy sát khí.
-Sao bà dám động vào vợ tôi hả?
Bà ta bất giác người run run đôi mắt láo lia nhìn anh ta, quay lưng định bỏ đi thì anh ta giơ tay ra bóp nhẹ trong không khí. Bà ta đột nhiên hét lên đầy đau đớn, cơ thể co giật như giãy chết.
-Đúng là chấp niệm quá tệ hại…
Anh ta lại bấu vào không khí rồi tiếng rên của bà ta vang lên… Đầu bà ta bị hắn bóp đến vỡ vụn
Cô bây giờ đã ngồi xuống nôn thóc nôn tháo ra toàn máu, cô choáng váng đứng lên, nước mắt bà ta lọt vào họng một giọt mà đã độc đến chảy máu miệng.
Choàng ngã, anh nhanh tay đỡ lấy cô, ôm nhẹ cô đặt vào ngực, cô nhẹ nhàng né qua.
-Em chắc chứ?
Phịch...
Anh ta buông tay thì cô đã ngã nhào xuống đất, anh ngồi mộp xuống chống cằm nhếch mép nhìn cô
-Có để anh đỡ không? Anh cho em cơ hội cuối cùng…
Cô cắn môi dưới nhắm mắt tạm gật đầu, thời nào rồi còn làm giá. Anh ta vén tóc cô rồi bế cô lên.
-Ngoan thế thì tốt, cũng biết gọi người đến giúp lắm đó, có phải ngày đêm nghĩ đến anh không?
-Vô tình thôi, có vẻ anh lợi hại quá nhỉ? Tôi chưa từng gặp quỷ nào lại mạnh thế này…
-Những loại tạp nham lẫn lộn ấy đừng so với anh, không xứng…
-Cảm ơn…
Cô dựa vào ngực anh ta, ho mấy cái…
-Em là vợ anh, việc nên làm thôi, nhưng nếu em ngoan thì có lẽ anh sẽ thương hơn nhiều! Nghe không?
Cô khẽ gật đầu, đúng là không nên chống đối anh ta, tự nhiên có anh ta theo lại không còn sợ gì nữa. Anh đang bước đi thì bỗng dừng chân lại, đôi mắt hướng về cô, đôi mắt ấy nhìn cô, rồi từ từ mặt đã sát mặt cô, cô trừng mắt hốt hoảng.
-Anh...anh định làm...gì?
-Để yên,đừng động đậy
Sát hơn, sát hơn nữa, mặt anh ta sát vào mặt cô, đôi mắt chợt nhắm lại, cô cũng nhắm mắt lại...
Cô tim đập thình thịch, hai tay bấu víu vào nhau, cô không biết anh ta định làm gì cô nữa, sẽ hút máu của cô sao, không được, không phải lúc này, cô còn phải tìm đường cứu chị gái, sắp hết thời gian rồi.
-Đừng mà! Đừng mà!...
Cô nhắm mắt tay quơ loạn xạ, mồm hét thất thanh, anh ta mở mắt ra, cặp chân mày thanh tú bỗng nhíu lại, hắn bế cô trên tay bỗng mạnh mẽ bóp cô một cái.
Cô trấn tỉnh mở mắt ra thì thấy đôi mắt anh đã trở nên tức giận, cô biết bản thân đã vô tình rồi anh ta sẽ giết cô mất
-Giẫy dụa gì chứ? Tôi ăn thịt em à?
-Anh...thả tôi xuống! Tôi...
-Nằm im...Nhắm mắt lại...!
Cô trợn mắt lên nhìn, toi rồi toi rồi, giận rồi. Cô cứ mặc phó cho trời mà nhắm mắt lại, anh ta kề sát mặt cô liếm lên vết thương trên hàm cô, anh ta liếm làm cô thấy ấm nóng ẩm ướt và nổi da gà, dễ chịu và không còn đau nữa.
Anh ta thả cô xuống, miệng vẫn còn lưu lại một ít máu, đưa tay lên sờ mặt cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
-Gương mặt hoàn hảo thế này mà mang một vết sẹo thì thật là không nên!
Anh ta cúi người hôn lên mặt cô một cái nhẹ nhàng, giờ mặt cô đã trở nên lành lặn như không có gì xảy ra. Tay anh ta, môi anh ta, cơ thể anh ta phát ra một luồn hơi lạnh đến sởn gai ốc, cũng phải thôi, anh ta là người đã chết rồi.
-Đi thôi, cô dâu của anh!
Cô nghe thế liền sựt nhớ ra, cô vội vã chạy như điên, anh ta đứng nhìn theo mà thở dài, đi bộ được mấy bước rồi biến mất. Cô chạy một đoạn xa rồi dừng lại thở hổn hển vì mệt, bỗng bên tai có tiếng gì đó thút thít.
Là tiếng khóc sao? Đúng rồi...là tiếng khóc của một đứa trẻ. Cô lắng nghe rồi từ từ đi theo tiếng khóc đó, con ai đi lạc chăng? Ở đây nguy hiểm lắm! Cô nghĩ thế rồi từng bước từng bước tiến sâu vào rừng.
Nơi đây càng vào sâu lại càng tối, lại có sương mù dày đặc, lạnh lẽo vô cùng
Hu hu...hu hu...hức hức...
Tiếng khóc càng lúc càng rõ, trước mắt cô là một đứa trẻ ngồi dưới một gốc cây to, nó quay lưng về phía cô, đôi vai run rẩy vì sợ hãi. Cô thấy người nó đã ướt đẫm vì sương ,nó nhỏ nhắn khoảng chừng 5 tuổi, xung quanh đây chẳng thấy người ở sao lại có một đứa trẻ ở đây, cô thấy có gì đó không đúng, nhưng cô lại mặc kệ và cứ một lúc tiến lại gần.
Khi tay cô giơ ra, đôi tay cô từ từ từ từ càng lúc càng gần bờ vai của đứa trẻ kia, đôi tay cô giữa không trung bỗng.
-Bốp…
Anh ta từ đâu xuất hiện nắm hất tay cô đôi mắt lạnh lùng
-Lại bị lừa nữa à?
Anh ta thốt ra làm cô giật mình, tay hất tay anh ta ra rồi nhíu mày.
-Lừa gì? Đứa trẻ đó là con người!
-Nó không phải con người! Là quỷ nhi
Cô quay lại thở hắt ra một cái rồi nhỏ giọng
-Này bé, nhà em ở đâu? Sao lại một mình đi lạc đến đây? Nơi này nguy hiểm lắm em biết không?
Đứa trẻ vẫn quay lưng về phía cô, đầu nó từ từ quay lại, lưng vẫn thế nhưng đầu đã 180° quay lại nhìn cô, miệng cười nham nhở, đôi mắt màu đỏ nhìn cô the thé trả lời.
-Không có nếu ở đây…
Cô găm con dao vào đuôi nó rồi nó nhào đến, phút chốc Vương Nguyên đã túm nó rồi ấn vào thân cây, nó kêu chít chít giống với chuột hay kêu. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn đi nơi khác…
-Mau…mau nói đi…mau dẫn đường…