Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
C3 thử thách ở phía trước
-Việc gì phải cứu cô ta! Em mới là vợ anh…
Cô cố vùng vẫy khỏi bàn tay của anh ta, nhưng ngược lại anh càng ôm chặt hơn, miệng nhếch lên tỏ vẻ thích thú, hôn cổ cô thỏa mãn.
-Hôm nay em bỏ anh ở nhà một mình đấy nhé! Nhưng không sao, anh tha thứ cho em.
Cô đánh phình phịch vào vai anh ta, cố đẩy ra và nhào về phía chị. Anh ta nhíu mày khó chịu, giữ chặt cổ tay cô đè vào tường, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy
-Con vợ này hư thật, muốn anh xử em không hả?
Cô cố hét to về phía chị Như Ngọc.
-Chị ơi tháo sợi dây chuyền ra, sợi dây chuyền đó chị không thể đeo được đâu, nhanh lên chị.
Chị cô bị cái đầu kia cắn mà trở nên phờ phạc. Sợi dây chuyền có chứa lá bùa của Như Hoa, có công dụng giúp cô không thể bị oan hồn quấy phá, nhưng khi Như Ngọc đeo vào lại có tác dụng ngược lại. Chị cô đôi tay rung rung bứt sợi dây chuyền ra.
"...bựt..."
Chị cô quỳ xuống tóc lõa xõa, cúi gầm mặt, cái đầu cũng biến mất, không khí lúc ấy trầm xuống đến đáng sợ, Như Ngọc quỳ trên nền đất rồi nhìn lên Như Hoa. Cô đẩy anh ta ra, chạy đến chỗ chị cô, giơ tay định đỡ thì…
" ...Rừ..."
Cô giật mình té ra sau, đột nhiên thấy có một người phụ nữ đứng phía sau chị gái, hai tay có mắc những sợi dây vào ngón tay, điêu luyện điều khiển chị như một con rối làm trò tiêu khiển. Chị cô bị linh hồn kia chiếm thân thể, giờ chị cô coi như đã chết, sợi dây chuyền ấy chính là cánh cổng để ma quỷ tìm được linh hồn con người và nuốt nó.
Anh ta nắm cổ tay cô trong một giây lôi ngược cô lại phía sau, giữ cô trong vòng tay và đặt cằm lên cổ của cô.
-Cô ấy chết rồi…
Một câu nói có thể kinh động đến tâm hồn cô một cách mãnh liệt, cho dù chị gái có tệ bạc đến đâu nhưng chứng kiến chị chết thì quá tàn ác.
-Chị…
Cô vẫn kêu mặc dù biết ý thức của chị đang bị điều khiển như một con rối.
-Cô ta chết rồi, để tôi dọn cái thứ dơ bẩn này cho em…
Cô nhanh chóng đẩy mạnh anh ta ra, đứng trước mặt anh dang tay ra ngăn cản.
-Đừng động đến chị tôi, đồ khốn…
Anh ta phủi bụi trên tay sau đó cười nhẹ.
-Cái gì ...Đồ khốn á? Hay lắm…
Anh ta lia ánh mắt đã chuyển sang đỏ ngầu về phía sau cô rồi sang cô, nhả ra từng từ
-Đừng hối hận vì sự ngu ngốc của cô…người như cô tôi không thích sở hữu.
Nói xong anh ta bung quạt ra, sau đó đứng dậy nhảy từ cửa sổ xuống dưới rồi vụt mất.
Cô chuẩn bị quay lại phía sau thì bỗng cảm thấy đau nhói ở cổ tay, cô thấy chị mình đang ngấu nghiến cổ tay cô, hút máu cô, đôi mắt trừng to hiện rõ những gân máu, miệng nhếch lên cười quỷ dị.
"ha ha ha..."
Cô đau đớn đến nhăn nhó, không thể làm gì khác chỉ muốn gào lên, đây là chị cô, mà cũng không phải, trong lúc cô tưởng chị mình đã hút hết máu bỗng một cây gậy từ đâu bay đến đập thẳng vào đầu chị cô, một sợi dây bay đến trói chặt chị cô lại.
Cô gái kia gầm rú lên vùng vẫy, đôi mắt xoay tròn giống như không có điểm dừng, cười the thé rồi ngồi vu vơ hát những câu khiến người ta rợn gáy
"...Rồi tụi mày sẽ chết ở đây thôi! ...Rồi tụi mày sẽ chết ở đây thôi!..."
Cô đau đớn nước mắt lã chã rơi xuống, không tin đây là sự thật, chị cô bị cái linh hồn độc ác kia ăn mất thần thức, rồi chiếm luôn cả thân xác.
Cái đầu tròn tròn kia lăn lại, mắt nhìn cô, miệng cười. Cô gạt nước mắt, tay không ngừng chảy máu, nhìn nó lạnh lùng.
-Tại sao lại giúp tôi?
Nó cười hắc hắc
-Tôi nói rồi, chỉ có cô mới có khả năng tìm lại xác cho tôi, cô chết rồi thì ai sẽ làm việc đó?
Cô nhếch mép đầy bất cần đời, mọi chuyện xảy ra thế này thì còn cầu mong gì ba mẹ sẽ tha thứ cho mình nữa.
-Chị tôi thế này tôi còn có thể sống tiếp sao? Ba mẹ sẽ giết chết tôi mất!
-Nếu tôi có cách cứu chị cô thì sao?"
Cô bất ngờ hỏi dồn dập, ánh mắt loé lên tí hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất.
-Cách gì? Nói mau…
-Chúng ta thương lượng đi, tôi giúp cô cứu chị, cô giúp tôi đào thi thể, cô đồng ý thì tôi sẽ nói, ngoài nghe theo tôi thì cô còn có thể làm được gì? Chẳng phải cô trân trọng người chị gái này lắm hay sao?
-Được…tôi hứa.
-Quả nhiên, cô lại vì chị gái mà đồng ý, chị cô quan trọng hơn cả bản thân của cô nhỉ?
-Không cần dài dòng, nói đi…
-Nhưng việc này cô phải làm một mình, tôi chỉ dạy cô cách thôi, cứu được hay không xem tài năng đến đâu đi.
“GIỌT NƯỚC MẮT CỦA QUỶ DỮ”
Ở khu rừng phía tây cách căn nhà này 20km có một viện bảo tàng đồ cổ rất lớn, dưới viện bảo tàng đó có một hầm bí mật, nơi đó chỉ có những người lão làng mới có chìa khoá đi vào, dưới hầm đó có một lọ nước mắt của quỷ dữ. Con trai của quỷ vương đã khóc vào 22 năm trước, sau lần đó thì cũng không có tung tích, nếu muốn linh hồn chị cô được thả ra thì dùng lọ nước mắt kia hoá giải.
Cô trầm ngâm một chút, không nghĩ rằng chuyện sắp làm đây sẽ khó khăn đến như vậy. Lúc đầu đúng là cứng họng lắm nhưng nghe xong lại hơi lo lắng.
-Cũng được…
Sáng hôm sau cô đẩy xác chị gái giấu trên giường, chị cứ nhìn cô rồi cười hề hề dại dại.
-Ba mẹ chồng của cô thuộc dạng chơi đồ cổ có tiếng, nếu nhờ họ thì may ra sẽ tìm được rất là mau.
-Tôi biết rồi…xưng hô thế nào?
Nó giật mình, không nghĩ rằng cô sẽ hỏi câu này, nhưng để tiện nói chuyện nên nó ấp úng.
-Tiểu Hoan…Hoan trong hoang nghênh, không phải hoang dại…
Cô mỉm cười rồi kéo màn lại.
-Mấy ngày tới tất cả nhờ Tiểu Hoan. Tôi đi sớm về sớm thôi.
Nói xong bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, cô tiến lại mở cánh cửa ra thì thấy hai gia nhân nhìn vào, tụi nó thấy con Đào và con Mận ngã xổng soài trên đất mà bất ngờ.
-Mợ à…hai đứa đó sao vậy ạ?
Cô mỉm cười rồi nói.
-Pha cho tụi nó ít nước đi, chắc là trúng gió thôi.
-À dạ…bà chủ nhắn mợ xuống ăn cơm.
Cô gật đầu rồi căn dặn.
-Mấy đứa đừng động gì trong phòng mợ, để yên cho mợ nghe chưa?
Căn dặn xong cô thong dong đi xuống nhà, bà chủ thấy cô mặc bộ đồ cũ kĩ khi còn ở nhà mẹ đẻ mà thắc mắc.
-Như Hoa…
-Dạ…
-Mẹ nhớ sắm đồ mới cho con nhiều lắm mà, sao con lại không mặc? Trang sức của con đâu?
-Con…con không quen mẹ ạ, mai con sẽ mặc đồ mẹ mua ngay…
Bà nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô mà lắc đầu.
-Con Đào con Mận đâu? Sao để mợ bây đầu tóc rối bù thế này? Bây đâu?
Nghe bà quát mà giật hết cả mình, cô quay sang chợt thưa.
-Mẹ ơi là con có lỗi, con lên tắm rửa thay đồ ngay đây ạ.
Bà đợi cô xuống, lúc xuống tới nơi thì váy vóc lụa là, trang sức tinh tế. Gương mặt sáng sủa xinh đẹp.
-Sau này con nhớ đó, làm dâu nhà họ Vương rồi thì phải có khí chất, không được rườm rà nhếch nhác nghe không?
-Dạ mẹ…
Ăn cơm thôi mà xung quanh có đến mười mấy người hầu đứng vây quanh, mới làm dâu hai ngày cũng chẳng biết phải bắt đầu nói chuyện gì với mẹ chồng.
-Con ngủ được không? Ăn nhiều vào…
-Con ngủ được mẹ ạ…con cảm ơn mẹ…
-Tay con…Mặt con…
Vết trói trên tay bị hằn đỏ, vết trầy trên mặt đã khiến bà chú ý, bà thở dài.
-Sau này không có việc gì quan trọng thì không cần về thăm nhà, con cứ ngoan ngoãn làm dâu nhà ta, nghe không?
-Con nghe mẹ ạ…
Bà mỉm cười, cô nhìn quanh căn nhà rộng lớn này, chợt cảm thấy rất trầm trồ vì nhà có rất nhiều đồ cổ, gốm sứ và những loại rượu quý.
-Ba mẹ hay sưu tập đồ cổ sao ạ?
-Ừm…ba con thích những thứ xưa cổ, nên cứ gặp là mua đem về nhà. Con cũng thích sao?
-Con…con cũng thích, nhưng trước đây đều không có điều kiện để đi xem triển lãm.
Bà ngẩn đầu lên, sau đó mỉm cười.
-Ba con hay đi xem triển lãm lắm, con thích triển lãm nào nói ba một tiếng ba gửi người dắt con đi.
Nghe bà mở lời mà cô mừng thầm trong bụng, cô mỉm cười rồi gật đầu.
-Thật không mẹ?
-Thật chứ, con là con dâu nhà này, muốn gì mẹ đều đáp ứng.
Thế là qua ngày hôm sau cô được tài xế nhà chở đi xem triển lãm thật, cô chọn ngay cái bảo tàng mà Tiểu Hoan đã dặn.
-Cô hãy đến đó và men theo con đường mòn đi vào rừng, đến khi trời sập tối ở đó sẽ có những con chuột mắt màu đỏ chạy vào rừng, theo chân chúng nó, chúng nó sẽ dẫn cô đến một cái giếng khô, gần giếng có một cái cây to, trên cây treo một cái xích đu, trên xích đu có một cô gái ngồi ở đó, hãy tìm cách đuổi cô ta đi rồi leo lên xích đu đưa qua đưa lại ba cái, rồi hãy nhảy xuống giếng.
-Khi xuống giếng hãy nhắm mắt rồi đi thẳng bất kì hướng nào cô muốn, đi được 49 bước rồi hãy mở mắt ra, cô sẽ đi ngang một cánh đồng cỏ, gần đó có một con sông, trên sông có một bà lão ngồi đưa đò, hãy nhờ bà ấy đưa sang sông bằng cách vỗ tay 3 cái, khi lên thuyền tuyệt đối không được nói chuyện với bà ấy, nếu không cô sẽ không còn mạng mà đi nữa đâu!
Qua đến bờ sông hãy đi thêm một chút, đến một dòng suối màu trắng thì nhảy xuống tìm lọ nước mắt. Xong rồi đi theo con đường lúc nãy rồi quay về.
-Nhớ kĩ, đi và không quan tâm bất kì thứ gì hoặc trả lời ai trên đường, nghe rõ chưa?
-Nghe rõ rồi…
-Được rồi, nhớ quay về đấy…tôi tạm tin vào cô vậy…
Cô ra đi theo lời Tiểu Hoan chỉ bảo, trên người chỉ đem theo con dao bằng ngà voi, thầm nghĩ cô có chết cũng phải tìm cách cứu chị cô.
Xe hơi của nhà họ Vương từ lộ lớn đi vào đường mòn lộ nhỏ trong rừng, hai bên âm u tối tăm, nhưng con đường này lại được xây rất đẹp, lát sau còn có đèn đường chiếu sáng cho xe, cô cảm thấy không còn sợ nữa, nhưng một xe một cõi, mắt lại lia ra ngoài vì tò mò, ánh mắt nhìn ngắm những cảnh vật rừng sâu có phần rùng rợn.
-Mợ đừng sợ, tuy là cảnh vật hoang sơ nhưng vào trong một chút sẽ khác ngay.
Cô mỉm cười gật đầu, thoáng chốc giật mình vì thấy bóng ai đó bên bìa rừng nhìn qua, cô ngoái đầu lại xem thì rõ ràng thấy có người nhìn theo xe.
-Chú tài xế à, ở đây có hộ dân nào sống gần đây không?
-Không có đâu…
Vừa nói xong thì chiếc xe tưng lên hai cái, giống như đã cán qua cái gì đó lớn lắm vậy.
-Chú à…chú có cảm nhận xe vừa cán cái gì không ạ?
-Chắc là chuột hoặc thú rừng thôi.
Nhưng sao cô lại có cảm giác đó là con người.
Sau một thời gian lái xe, cuối cùng cũng đến bảo tàng đó, đúng như lời chú tài xế nói, vào đây rồi sẽ khác ngay.
Ngoài bảo tàng đồ sộ ra còn có một nhà hàng, một khách sạn lớn và một công viên khá lớn, họ xây nơi này tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chẳng hiểu là lí do gì nữa.
-Chú à, sao nơi này lại xây ở khu rừng này vậy? Thường thì những nơi thế này chỉ xây ở thành phố đông người thôi mà.
-Cái này…vì trong đây chứa đựng rất nhiều món đồ có giá trị về tâm linh, mang ra nơi dương khí nhiều không nên. Vả lại đây chính là địa điểm linh thiêng.
Cô gật đầu rồi ngẩn mặt lên, khung cảnh hùng vĩ trước mặt khiến cô cảm thấy khá sởn gai óc. Đúng như chú tài xế nói, bên trong chứa đựng rất nhiều món đồ có từ thời xưa, những món đồ như thế thường hay có vong hồn dựa vào, trú ẩn bên trong. Nói về giá trị tâm linh thì đúng là bậc thầy.
-Tôi sẽ đợi ở xe, mợ cứ đi vào cổng sẽ có người đợi cháu dắt vào, ông chủ đã gọi điện báo rồi thưa mợ.
-Dạ…
Cô đi vào cổng chính, cũng phải đi quanh quẩn cho đến khi trời xế chiều rồi tắt nắng dần dần mới có thể men theo con đường mòn phía sau. Cô để mắt thấy phía sau đúng là có duy nhất một lối mòn như thế. Vậy ra là nó rồi…
-Tôi là…dâu nhà họ Vương…
Cô nhìn một người gác cổng, lát sau có người tiến lại bắt chuyện.
-Mợ nhà họ Vương đúng không? Đi theo tôi ạ…
Cô mỉm cười gật đầu rồi theo chân chị gái kia, chị ấy ăn mặc kín kẻ và ăn nói rất lịch sự.
-Khu bảo tàng này khá là lớn, em có muốn xem cái gì trước không? Em thích tranh hay đồ gốm gì không nhỉ?
-Dạ em cũng rất thích tranh ạ.
Cô được chị ấy dẫn lên lầu 3, tranh vẽ lại chân dung của những người thời xa xưa, thời nào cũng có, ảnh chụp trắng đen hoặc tranh thêu đều có, căn phòng rộng đến nỗi ánh mắt phóng xa đến cả mấy chục mét.
Nơi đây đúng là thiên đường mất rồi.
-Em thích không?
-Dạ có…
Nếu như đổi lại hoàn cảnh trước kia thì không có cơ hội chứng kiến những điều này, bây giờ lại có thể mở mang tầm nhìn đúng là quá tuyệt vời.
Chị ấy tự xưng là chị Hạ, chị Hạ dẫn cô đi xem bức ảnh của một vị tiểu thư thời những năm 1800, ảnh trắng đen nhưng vẫn cảm thấy nét đẹp vô cùng cuốn hút. Cô ấy mặc một bộ áo dài đơn giản ngồi trên một cái ghế gỗ chạm khắc kĩ.
-Thời đó mà chụp một tấm thế này mất cả chỉ vàng đó em…
-Nhìn bộ bàn ghế thì đúng là con phú hộ rồi…
Cô mỉm cười, lát sau liếc nhìn qua người bên cạnh, một cô gái mặc một bộ áo dài đơn giản đứng ngắm ảnh cùng. Cô liếc nhìn ảnh rồi lại liếc nhìn cô gái kia, cô ấy quay mặt qua mỉm cười một cái. Lúc này cô mới nhận ra cô ấy chính là cô gái ở trong ảnh.
Cô biết là đã gặp người âm, nhưng cũng không phải lúc bất ngờ, vì tham quan bảo tàng cũng chỉ là ý phụ. Cô nói chị Hạ dẫn mình đi chỗ khác, lúc rời đi cô có quay lại nhìn cô gái ấy rồi gật đầu vô cùng kính trọng. Tính theo tuổi thì người ta đã sống đến 3 đời người.
Cô gái kia cũng nhìn theo cô như kiểu rất hiếu kì, có lẽ trên thế gian người có thể nhìn thấy ma vô cùng hiếm.
Chị Hạ dắt cô lên lầu, nơi trưng bày những cổ vật thời vua chúa, những thanh gương mà những vị tướng đã cầm qua. Sát khí toả ra vô cùng mạnh, vừa lên đến nơi cô đã thấy lạnh buốt. Bóng dáng của những kẻ không đầu đi lung tung khắp nơi, những con người bình thường dễ dàng xuyên qua những linh hồn đó, họ bâu lấy cửa kính nơi đặt những thanh kiếm đó, có lẽ là rơi đầu trước thanh kiếm đó nên còn vương vấn cõi trần.
-Chị ơi…em không thích những cổ vật này, em hơi sợ nên mình xem cái khác đi chị.
Cô nuốt nước bọt rồi nắm cánh tay chị kéo xuống dưới, sau khi rời khỏi nơi đó rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cười cười rồi nói bông đùa.
-Em yếu bóng vía ấy mà, lên đó em khó thở quá.
-Cũng đúng, những thanh kiếm đó lúc còn sinh thời chém đầu bao nhiêu là quân địch. Sát khí rất nặng.
Chị ấy dẫn cô xuống lầu hai, trưng bày những cây trâm vàng nạm ngọc. Những món trang sức của giới quý tộc thời xưa, cô nhìn mà mê mẫn cả đầu óc.
-Đẹp quá chị ạ.
Ngoài những món đó ra còn có những bộ đồ thời xưa nhìn rất cầu kỳ tinh xảo, nhìn lướt qua thôi đã đọng vào tâm trí rất nhiều ấn tượng đẹp.
-Những món này đều có giá này.
-Giá trị liên thành thôi, chứ không bán ra ngoài em ạ.
Cô mỉm cười, những món đồ này thường không phát ra âm khí nhiều, có lẽ sinh thời được sống giàu sang nên khi chết đi cũng chấp nhận nhắm mắt xuôi tay theo dòng suối vàng đi đầu thai kiếp khác. Còn ngược lại ai bị giết chết hoặc chết không cam tâm thì lại ở mãi nơi trần gian này.
Tham quan đến chiều chị Hạ có qua nhà hàng và đặt bàn, thấy mặt trời bắt đầu xuống, cô ngồi với chị mà cứ ngóng ra bên ngoài, sợ lỡ thời cơ sẽ không còn bắt gặp lũ chuột mắt đỏ mà Tiểu Hoan đã dặn. Cô xin chị vào nhà vệ sinh rồi bắt đầu chuồn khỏi đó.
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây hướng mặt trời lặn, con đường bắt tối lại và lạnh, con đường mòn đúng kiểu phát sáng trong bóng đêm, dẫn cô vào một hố đen hun hút mà chẳng biết cuối con đường có thứ gì đang chờ đợi.
-Việc gì phải cứu cô ta! Em mới là vợ anh…
Cô cố vùng vẫy khỏi bàn tay của anh ta, nhưng ngược lại anh càng ôm chặt hơn, miệng nhếch lên tỏ vẻ thích thú, hôn cổ cô thỏa mãn.
-Hôm nay em bỏ anh ở nhà một mình đấy nhé! Nhưng không sao, anh tha thứ cho em.
Cô đánh phình phịch vào vai anh ta, cố đẩy ra và nhào về phía chị. Anh ta nhíu mày khó chịu, giữ chặt cổ tay cô đè vào tường, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy
-Con vợ này hư thật, muốn anh xử em không hả?
Cô cố hét to về phía chị Như Ngọc.
-Chị ơi tháo sợi dây chuyền ra, sợi dây chuyền đó chị không thể đeo được đâu, nhanh lên chị.
Chị cô bị cái đầu kia cắn mà trở nên phờ phạc. Sợi dây chuyền có chứa lá bùa của Như Hoa, có công dụng giúp cô không thể bị oan hồn quấy phá, nhưng khi Như Ngọc đeo vào lại có tác dụng ngược lại. Chị cô đôi tay rung rung bứt sợi dây chuyền ra.
"...bựt..."
Chị cô quỳ xuống tóc lõa xõa, cúi gầm mặt, cái đầu cũng biến mất, không khí lúc ấy trầm xuống đến đáng sợ, Như Ngọc quỳ trên nền đất rồi nhìn lên Như Hoa. Cô đẩy anh ta ra, chạy đến chỗ chị cô, giơ tay định đỡ thì…
" ...Rừ..."
Cô giật mình té ra sau, đột nhiên thấy có một người phụ nữ đứng phía sau chị gái, hai tay có mắc những sợi dây vào ngón tay, điêu luyện điều khiển chị như một con rối làm trò tiêu khiển. Chị cô bị linh hồn kia chiếm thân thể, giờ chị cô coi như đã chết, sợi dây chuyền ấy chính là cánh cổng để ma quỷ tìm được linh hồn con người và nuốt nó.
Anh ta nắm cổ tay cô trong một giây lôi ngược cô lại phía sau, giữ cô trong vòng tay và đặt cằm lên cổ của cô.
-Cô ấy chết rồi…
Một câu nói có thể kinh động đến tâm hồn cô một cách mãnh liệt, cho dù chị gái có tệ bạc đến đâu nhưng chứng kiến chị chết thì quá tàn ác.
-Chị…
Cô vẫn kêu mặc dù biết ý thức của chị đang bị điều khiển như một con rối.
-Cô ta chết rồi, để tôi dọn cái thứ dơ bẩn này cho em…
Cô nhanh chóng đẩy mạnh anh ta ra, đứng trước mặt anh dang tay ra ngăn cản.
-Đừng động đến chị tôi, đồ khốn…
Anh ta phủi bụi trên tay sau đó cười nhẹ.
-Cái gì ...Đồ khốn á? Hay lắm…
Anh ta lia ánh mắt đã chuyển sang đỏ ngầu về phía sau cô rồi sang cô, nhả ra từng từ
-Đừng hối hận vì sự ngu ngốc của cô…người như cô tôi không thích sở hữu.
Nói xong anh ta bung quạt ra, sau đó đứng dậy nhảy từ cửa sổ xuống dưới rồi vụt mất.
Cô chuẩn bị quay lại phía sau thì bỗng cảm thấy đau nhói ở cổ tay, cô thấy chị mình đang ngấu nghiến cổ tay cô, hút máu cô, đôi mắt trừng to hiện rõ những gân máu, miệng nhếch lên cười quỷ dị.
"ha ha ha..."
Cô đau đớn đến nhăn nhó, không thể làm gì khác chỉ muốn gào lên, đây là chị cô, mà cũng không phải, trong lúc cô tưởng chị mình đã hút hết máu bỗng một cây gậy từ đâu bay đến đập thẳng vào đầu chị cô, một sợi dây bay đến trói chặt chị cô lại.
Cô gái kia gầm rú lên vùng vẫy, đôi mắt xoay tròn giống như không có điểm dừng, cười the thé rồi ngồi vu vơ hát những câu khiến người ta rợn gáy
"...Rồi tụi mày sẽ chết ở đây thôi! ...Rồi tụi mày sẽ chết ở đây thôi!..."
Cô đau đớn nước mắt lã chã rơi xuống, không tin đây là sự thật, chị cô bị cái linh hồn độc ác kia ăn mất thần thức, rồi chiếm luôn cả thân xác.
Cái đầu tròn tròn kia lăn lại, mắt nhìn cô, miệng cười. Cô gạt nước mắt, tay không ngừng chảy máu, nhìn nó lạnh lùng.
-Tại sao lại giúp tôi?
Nó cười hắc hắc
-Tôi nói rồi, chỉ có cô mới có khả năng tìm lại xác cho tôi, cô chết rồi thì ai sẽ làm việc đó?
Cô nhếch mép đầy bất cần đời, mọi chuyện xảy ra thế này thì còn cầu mong gì ba mẹ sẽ tha thứ cho mình nữa.
-Chị tôi thế này tôi còn có thể sống tiếp sao? Ba mẹ sẽ giết chết tôi mất!
-Nếu tôi có cách cứu chị cô thì sao?"
Cô bất ngờ hỏi dồn dập, ánh mắt loé lên tí hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất.
-Cách gì? Nói mau…
-Chúng ta thương lượng đi, tôi giúp cô cứu chị, cô giúp tôi đào thi thể, cô đồng ý thì tôi sẽ nói, ngoài nghe theo tôi thì cô còn có thể làm được gì? Chẳng phải cô trân trọng người chị gái này lắm hay sao?
-Được…tôi hứa.
-Quả nhiên, cô lại vì chị gái mà đồng ý, chị cô quan trọng hơn cả bản thân của cô nhỉ?
-Không cần dài dòng, nói đi…
-Nhưng việc này cô phải làm một mình, tôi chỉ dạy cô cách thôi, cứu được hay không xem tài năng đến đâu đi.
“GIỌT NƯỚC MẮT CỦA QUỶ DỮ”
Ở khu rừng phía tây cách căn nhà này 20km có một viện bảo tàng đồ cổ rất lớn, dưới viện bảo tàng đó có một hầm bí mật, nơi đó chỉ có những người lão làng mới có chìa khoá đi vào, dưới hầm đó có một lọ nước mắt của quỷ dữ. Con trai của quỷ vương đã khóc vào 22 năm trước, sau lần đó thì cũng không có tung tích, nếu muốn linh hồn chị cô được thả ra thì dùng lọ nước mắt kia hoá giải.
Cô trầm ngâm một chút, không nghĩ rằng chuyện sắp làm đây sẽ khó khăn đến như vậy. Lúc đầu đúng là cứng họng lắm nhưng nghe xong lại hơi lo lắng.
-Cũng được…
Sáng hôm sau cô đẩy xác chị gái giấu trên giường, chị cứ nhìn cô rồi cười hề hề dại dại.
-Ba mẹ chồng của cô thuộc dạng chơi đồ cổ có tiếng, nếu nhờ họ thì may ra sẽ tìm được rất là mau.
-Tôi biết rồi…xưng hô thế nào?
Nó giật mình, không nghĩ rằng cô sẽ hỏi câu này, nhưng để tiện nói chuyện nên nó ấp úng.
-Tiểu Hoan…Hoan trong hoang nghênh, không phải hoang dại…
Cô mỉm cười rồi kéo màn lại.
-Mấy ngày tới tất cả nhờ Tiểu Hoan. Tôi đi sớm về sớm thôi.
Nói xong bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, cô tiến lại mở cánh cửa ra thì thấy hai gia nhân nhìn vào, tụi nó thấy con Đào và con Mận ngã xổng soài trên đất mà bất ngờ.
-Mợ à…hai đứa đó sao vậy ạ?
Cô mỉm cười rồi nói.
-Pha cho tụi nó ít nước đi, chắc là trúng gió thôi.
-À dạ…bà chủ nhắn mợ xuống ăn cơm.
Cô gật đầu rồi căn dặn.
-Mấy đứa đừng động gì trong phòng mợ, để yên cho mợ nghe chưa?
Căn dặn xong cô thong dong đi xuống nhà, bà chủ thấy cô mặc bộ đồ cũ kĩ khi còn ở nhà mẹ đẻ mà thắc mắc.
-Như Hoa…
-Dạ…
-Mẹ nhớ sắm đồ mới cho con nhiều lắm mà, sao con lại không mặc? Trang sức của con đâu?
-Con…con không quen mẹ ạ, mai con sẽ mặc đồ mẹ mua ngay…
Bà nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô mà lắc đầu.
-Con Đào con Mận đâu? Sao để mợ bây đầu tóc rối bù thế này? Bây đâu?
Nghe bà quát mà giật hết cả mình, cô quay sang chợt thưa.
-Mẹ ơi là con có lỗi, con lên tắm rửa thay đồ ngay đây ạ.
Bà đợi cô xuống, lúc xuống tới nơi thì váy vóc lụa là, trang sức tinh tế. Gương mặt sáng sủa xinh đẹp.
-Sau này con nhớ đó, làm dâu nhà họ Vương rồi thì phải có khí chất, không được rườm rà nhếch nhác nghe không?
-Dạ mẹ…
Ăn cơm thôi mà xung quanh có đến mười mấy người hầu đứng vây quanh, mới làm dâu hai ngày cũng chẳng biết phải bắt đầu nói chuyện gì với mẹ chồng.
-Con ngủ được không? Ăn nhiều vào…
-Con ngủ được mẹ ạ…con cảm ơn mẹ…
-Tay con…Mặt con…
Vết trói trên tay bị hằn đỏ, vết trầy trên mặt đã khiến bà chú ý, bà thở dài.
-Sau này không có việc gì quan trọng thì không cần về thăm nhà, con cứ ngoan ngoãn làm dâu nhà ta, nghe không?
-Con nghe mẹ ạ…
Bà mỉm cười, cô nhìn quanh căn nhà rộng lớn này, chợt cảm thấy rất trầm trồ vì nhà có rất nhiều đồ cổ, gốm sứ và những loại rượu quý.
-Ba mẹ hay sưu tập đồ cổ sao ạ?
-Ừm…ba con thích những thứ xưa cổ, nên cứ gặp là mua đem về nhà. Con cũng thích sao?
-Con…con cũng thích, nhưng trước đây đều không có điều kiện để đi xem triển lãm.
Bà ngẩn đầu lên, sau đó mỉm cười.
-Ba con hay đi xem triển lãm lắm, con thích triển lãm nào nói ba một tiếng ba gửi người dắt con đi.
Nghe bà mở lời mà cô mừng thầm trong bụng, cô mỉm cười rồi gật đầu.
-Thật không mẹ?
-Thật chứ, con là con dâu nhà này, muốn gì mẹ đều đáp ứng.
Thế là qua ngày hôm sau cô được tài xế nhà chở đi xem triển lãm thật, cô chọn ngay cái bảo tàng mà Tiểu Hoan đã dặn.
-Cô hãy đến đó và men theo con đường mòn đi vào rừng, đến khi trời sập tối ở đó sẽ có những con chuột mắt màu đỏ chạy vào rừng, theo chân chúng nó, chúng nó sẽ dẫn cô đến một cái giếng khô, gần giếng có một cái cây to, trên cây treo một cái xích đu, trên xích đu có một cô gái ngồi ở đó, hãy tìm cách đuổi cô ta đi rồi leo lên xích đu đưa qua đưa lại ba cái, rồi hãy nhảy xuống giếng.
-Khi xuống giếng hãy nhắm mắt rồi đi thẳng bất kì hướng nào cô muốn, đi được 49 bước rồi hãy mở mắt ra, cô sẽ đi ngang một cánh đồng cỏ, gần đó có một con sông, trên sông có một bà lão ngồi đưa đò, hãy nhờ bà ấy đưa sang sông bằng cách vỗ tay 3 cái, khi lên thuyền tuyệt đối không được nói chuyện với bà ấy, nếu không cô sẽ không còn mạng mà đi nữa đâu!
Qua đến bờ sông hãy đi thêm một chút, đến một dòng suối màu trắng thì nhảy xuống tìm lọ nước mắt. Xong rồi đi theo con đường lúc nãy rồi quay về.
-Nhớ kĩ, đi và không quan tâm bất kì thứ gì hoặc trả lời ai trên đường, nghe rõ chưa?
-Nghe rõ rồi…
-Được rồi, nhớ quay về đấy…tôi tạm tin vào cô vậy…
Cô ra đi theo lời Tiểu Hoan chỉ bảo, trên người chỉ đem theo con dao bằng ngà voi, thầm nghĩ cô có chết cũng phải tìm cách cứu chị cô.
Xe hơi của nhà họ Vương từ lộ lớn đi vào đường mòn lộ nhỏ trong rừng, hai bên âm u tối tăm, nhưng con đường này lại được xây rất đẹp, lát sau còn có đèn đường chiếu sáng cho xe, cô cảm thấy không còn sợ nữa, nhưng một xe một cõi, mắt lại lia ra ngoài vì tò mò, ánh mắt nhìn ngắm những cảnh vật rừng sâu có phần rùng rợn.
-Mợ đừng sợ, tuy là cảnh vật hoang sơ nhưng vào trong một chút sẽ khác ngay.
Cô mỉm cười gật đầu, thoáng chốc giật mình vì thấy bóng ai đó bên bìa rừng nhìn qua, cô ngoái đầu lại xem thì rõ ràng thấy có người nhìn theo xe.
-Chú tài xế à, ở đây có hộ dân nào sống gần đây không?
-Không có đâu…
Vừa nói xong thì chiếc xe tưng lên hai cái, giống như đã cán qua cái gì đó lớn lắm vậy.
-Chú à…chú có cảm nhận xe vừa cán cái gì không ạ?
-Chắc là chuột hoặc thú rừng thôi.
Nhưng sao cô lại có cảm giác đó là con người.
Sau một thời gian lái xe, cuối cùng cũng đến bảo tàng đó, đúng như lời chú tài xế nói, vào đây rồi sẽ khác ngay.
Ngoài bảo tàng đồ sộ ra còn có một nhà hàng, một khách sạn lớn và một công viên khá lớn, họ xây nơi này tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chẳng hiểu là lí do gì nữa.
-Chú à, sao nơi này lại xây ở khu rừng này vậy? Thường thì những nơi thế này chỉ xây ở thành phố đông người thôi mà.
-Cái này…vì trong đây chứa đựng rất nhiều món đồ có giá trị về tâm linh, mang ra nơi dương khí nhiều không nên. Vả lại đây chính là địa điểm linh thiêng.
Cô gật đầu rồi ngẩn mặt lên, khung cảnh hùng vĩ trước mặt khiến cô cảm thấy khá sởn gai óc. Đúng như chú tài xế nói, bên trong chứa đựng rất nhiều món đồ có từ thời xưa, những món đồ như thế thường hay có vong hồn dựa vào, trú ẩn bên trong. Nói về giá trị tâm linh thì đúng là bậc thầy.
-Tôi sẽ đợi ở xe, mợ cứ đi vào cổng sẽ có người đợi cháu dắt vào, ông chủ đã gọi điện báo rồi thưa mợ.
-Dạ…
Cô đi vào cổng chính, cũng phải đi quanh quẩn cho đến khi trời xế chiều rồi tắt nắng dần dần mới có thể men theo con đường mòn phía sau. Cô để mắt thấy phía sau đúng là có duy nhất một lối mòn như thế. Vậy ra là nó rồi…
-Tôi là…dâu nhà họ Vương…
Cô nhìn một người gác cổng, lát sau có người tiến lại bắt chuyện.
-Mợ nhà họ Vương đúng không? Đi theo tôi ạ…
Cô mỉm cười gật đầu rồi theo chân chị gái kia, chị ấy ăn mặc kín kẻ và ăn nói rất lịch sự.
-Khu bảo tàng này khá là lớn, em có muốn xem cái gì trước không? Em thích tranh hay đồ gốm gì không nhỉ?
-Dạ em cũng rất thích tranh ạ.
Cô được chị ấy dẫn lên lầu 3, tranh vẽ lại chân dung của những người thời xa xưa, thời nào cũng có, ảnh chụp trắng đen hoặc tranh thêu đều có, căn phòng rộng đến nỗi ánh mắt phóng xa đến cả mấy chục mét.
Nơi đây đúng là thiên đường mất rồi.
-Em thích không?
-Dạ có…
Nếu như đổi lại hoàn cảnh trước kia thì không có cơ hội chứng kiến những điều này, bây giờ lại có thể mở mang tầm nhìn đúng là quá tuyệt vời.
Chị ấy tự xưng là chị Hạ, chị Hạ dẫn cô đi xem bức ảnh của một vị tiểu thư thời những năm 1800, ảnh trắng đen nhưng vẫn cảm thấy nét đẹp vô cùng cuốn hút. Cô ấy mặc một bộ áo dài đơn giản ngồi trên một cái ghế gỗ chạm khắc kĩ.
-Thời đó mà chụp một tấm thế này mất cả chỉ vàng đó em…
-Nhìn bộ bàn ghế thì đúng là con phú hộ rồi…
Cô mỉm cười, lát sau liếc nhìn qua người bên cạnh, một cô gái mặc một bộ áo dài đơn giản đứng ngắm ảnh cùng. Cô liếc nhìn ảnh rồi lại liếc nhìn cô gái kia, cô ấy quay mặt qua mỉm cười một cái. Lúc này cô mới nhận ra cô ấy chính là cô gái ở trong ảnh.
Cô biết là đã gặp người âm, nhưng cũng không phải lúc bất ngờ, vì tham quan bảo tàng cũng chỉ là ý phụ. Cô nói chị Hạ dẫn mình đi chỗ khác, lúc rời đi cô có quay lại nhìn cô gái ấy rồi gật đầu vô cùng kính trọng. Tính theo tuổi thì người ta đã sống đến 3 đời người.
Cô gái kia cũng nhìn theo cô như kiểu rất hiếu kì, có lẽ trên thế gian người có thể nhìn thấy ma vô cùng hiếm.
Chị Hạ dắt cô lên lầu, nơi trưng bày những cổ vật thời vua chúa, những thanh gương mà những vị tướng đã cầm qua. Sát khí toả ra vô cùng mạnh, vừa lên đến nơi cô đã thấy lạnh buốt. Bóng dáng của những kẻ không đầu đi lung tung khắp nơi, những con người bình thường dễ dàng xuyên qua những linh hồn đó, họ bâu lấy cửa kính nơi đặt những thanh kiếm đó, có lẽ là rơi đầu trước thanh kiếm đó nên còn vương vấn cõi trần.
-Chị ơi…em không thích những cổ vật này, em hơi sợ nên mình xem cái khác đi chị.
Cô nuốt nước bọt rồi nắm cánh tay chị kéo xuống dưới, sau khi rời khỏi nơi đó rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cười cười rồi nói bông đùa.
-Em yếu bóng vía ấy mà, lên đó em khó thở quá.
-Cũng đúng, những thanh kiếm đó lúc còn sinh thời chém đầu bao nhiêu là quân địch. Sát khí rất nặng.
Chị ấy dẫn cô xuống lầu hai, trưng bày những cây trâm vàng nạm ngọc. Những món trang sức của giới quý tộc thời xưa, cô nhìn mà mê mẫn cả đầu óc.
-Đẹp quá chị ạ.
Ngoài những món đó ra còn có những bộ đồ thời xưa nhìn rất cầu kỳ tinh xảo, nhìn lướt qua thôi đã đọng vào tâm trí rất nhiều ấn tượng đẹp.
-Những món này đều có giá này.
-Giá trị liên thành thôi, chứ không bán ra ngoài em ạ.
Cô mỉm cười, những món đồ này thường không phát ra âm khí nhiều, có lẽ sinh thời được sống giàu sang nên khi chết đi cũng chấp nhận nhắm mắt xuôi tay theo dòng suối vàng đi đầu thai kiếp khác. Còn ngược lại ai bị giết chết hoặc chết không cam tâm thì lại ở mãi nơi trần gian này.
Tham quan đến chiều chị Hạ có qua nhà hàng và đặt bàn, thấy mặt trời bắt đầu xuống, cô ngồi với chị mà cứ ngóng ra bên ngoài, sợ lỡ thời cơ sẽ không còn bắt gặp lũ chuột mắt đỏ mà Tiểu Hoan đã dặn. Cô xin chị vào nhà vệ sinh rồi bắt đầu chuồn khỏi đó.
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây hướng mặt trời lặn, con đường bắt tối lại và lạnh, con đường mòn đúng kiểu phát sáng trong bóng đêm, dẫn cô vào một hố đen hun hút mà chẳng biết cuối con đường có thứ gì đang chờ đợi.