Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C1 Chồng tôi chết rồi
C1 Chồng tôi chết rồi
Ngày 15/7 âm lịch...trời quang mây tạnh.
Cô bước chân lên xe hoa về nhà chồng, nhà chồng chưa một lần biết mặt, chưa một lần nhìn thấy. Cô chỉ nghe nói nhà họ rất giàu, rất hưng thịnh, đáng lẽ người được gả đi là chị gái của cô, nhưng chị cô đã quỳ xuống van xin cô, mong cô sẽ thay mình gả đi. Nói cách khác cuộc hôn nhân này sinh ra là để cứu rỗi người chị gái của cô.
Gia đình chồng giàu có, có tiếng tăm, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, chị cô cũng thuộc dạng ham hư vinh, ham lợi lộc, được gã vào nhà đó có thể gọi là "chuột sa hũ nếp" nhưng vì sao chị cô không muốn gả? Lí do duy nhất khiến chị cô chùng bước chỉ có một. Chú rể là một người đã chết, ai lại muốn gả cho một người đã chết chứ? Một cô gái lên 18 xinh đẹp như vậy, có giàu mấy cũng không ai dám đặt chân vào.
Cô và chị cô là chị em sinh đôi, gương mặt đường nét y chan nhau nhưng từ nhỏ cô đã mắc bệnh, còn chị cô sức khỏe lại bình thường, ba mẹ ruột chỉ yêu thương mỗi chị cô, còn cô chính là gánh nặng nên từ nhỏ đã bị ghét bỏ.
Lần này cô vì thương ba mẹ, thương chị nên đành thay chị gã vào nhà đó, do gương mặt giống nhau nên cô thay chị cô gả vào nhà đó họ cũng chẳng thể phát hiện ra. Quỷ không biết thần không hay thuận lợi qua mặt nhà chồng.
Sức khỏe cô suy giảm, bệnh tình càng lúc càng nặng, những đợt điều trị đắt đỏ tại bệnh viện khiến cô cảm thấy mình thật sự là gánh nặng của gia đình, chị cô có thể kiếm tiền thay cô chăm sóc ba mẹ, còn cô sẽ thay chị gả đi, dù sao không bao lâu cô cũng phát bệnh mà chết. Cô nghĩ thế cũng cắn răng mà leo lên xe hoa, mặc dù cô biết chú rể của cô bây giờ chỉ là một di ảnh.
Gia đình anh ta giàu có, có lẽ được ba mẹ chiều chuộng nên sinh thói ăn chơi, kết quả lại chết trong một lần đua xe tại trường đua, hưởng dương 21 tuổi, ba mẹ thương con còn trẻ mà đoản mệnh, dựa vào thân thế đồ sộ và danh tiếng tìm cho một người vợ. Tìm thầy bói xem ai hợp tuổi rồi đến nhà cưới hỏi đàng hoàng, linh đình.
Nhưng nhiều lần cưới vợ cho anh ta thì tất cả các cô dâu qua đêm động phòng đều phát điên, đã 6 lần như thế, và bây giờ cô là người thứ 7.
-Rước dâu…
Bà mai cầm cái ô to mở ra kêu cái “phạch” che lên đầu cô, bộ đồ tân nương có phần cổ quái này khiến cô khó di chuyển.
-Đi nhanh kẻo lỡ giờ lành…
Bà mai cau có rồi tát vào vai cô một cái rõ kêu.
-Dạ…
Cô cúi đầu chui vào một chiếc xe hơi màu đỏ, phía trước có 7 chiếc màu trắng có treo hoa tang, phía sau 7 chiếc màu đen có treo vải trắng. Cảnh tượng này đúng là có một không hai, người qua đường ai nấy đều ghé lại xem bằng cặp mắt tò mò.
Mọi người đồn rằng ngôi nhà ấy có ma, vong hồn cậu chủ do chết sớm mà sinh oán khí, ám tất cả các cô dâu của mình cho đến phát điên. Mọi người đều nói số phận của cô rồi cũng giống họ mà thôi, qua một đêm tại căn phòng đó rồi cũng phát điên. Nhưng tình cảnh này, ba mẹ hất hủi, chị gái lại đánh đổi mình cho người ta thì còn gì đáng sợ hơn nữa chứ.
-Một số cô dâu trong lúc tỉnh táo đều nói rằng nhà đó có ma, nói được mấy câu thì như bị ai bóp họng.
Bà mai ngồi bên cạnh tự nhiên lại cất lời, cô nhìn ra ngoài rồi từ từ nhìn qua bà ấy, có chuyện gì vui mà bà ấy cười tươi thế? Lộ hàm răng nạm sứ trắng tinh…
-Cô có sợ không?
Cô toát mồ hôi, đôi môi chợt run rẩy rồi giơ tay định đẩy bà ấy ra xa.
-Bà làm sao thế?
Bà ấy lấy khăn rồi ho mấy cái, cô nhìn xuống khăn tay thấy bà ấy nôn máu đầy khăn, cô trợn mắt lên rồi bà cười.
Miệng bà nhai nhóc nhách cái gì đó rồi nói.
-Tôi ăn trầu thôi, thấy cô nhát gan như vậy nên trêu một tý, mà sao cô đồng ý với nhà đó vậy?
Cô bình tĩnh lại rồi cúi gập đầu.
-Con gái lớn gả chồng, báo hiếu ba mẹ.
Mọi người đều nghĩ cô được gã đi nhưng nói trắng ra là ba mẹ đã bán cô đi, từ giờ có sống hay chết cũng là thuộc quyền sở hữu của nhà họ Vương, gia đình chồng cô. Nghe bà mai hỏi lại khiến cô chạnh lòng, phần hay phần đẹp giành cho chị, cái xấu cái dở dành cho cô.
-Kẻ ngốc có phước của kẻ ngốc.
Bà ấy mỉm cười…
Cô nhìn bộ váy cưới màu đỏ của mình, nhìn gương mặt phản chiếu trong kính xe, rất đẹp.
Trên tay cô ôm một bức ảnh thờ, trong ảnh là một chàng trai với gương mặt đẹp đẽ như tranh, trắng trẻo hồng hào.
Trên đường do quá nhàm chán nên cô đã lật bức ảnh lại rồi ngắm, cô nhìn thật lâu, thật lâu…ánh mắt kia sáng tinh anh như có hồn. Nhìn lâu đến nỗi thấy cả bức ảnh chớp mắt. Cô giật bắn mình suýt thì rơi xuống đất.
Bên cạnh phát ra âm thanh “hư hư hư” đấy là giọng cười của bà mai, ánh mắt bà ấy nhìn ra phía trước rồi lại cười thầm “hư hư hư”
Cô trợn mắt lên hốt hoảng miệng cứng đờ, từ lúc lên xe đến giờ gia óc thi nhau nổi lên, cảm giác bà mai đang bị ma nhập vậy, hay bà ấy buồn chán lại trêu cô.
-Bà làm sao thế? Nãy giờ bà cứ cười suốt.
Cô thấy bà không trả lời, quay lại nhìn bức ảnh thì thấy nó nhếch môi nhìn vào cô, ánh mắt bỗng nhiên đảo vòng qua người cô một cái đầy đáng sợ.
Cô như chết đứ đừ nhưng tuyệt nhiên không thét lên dù chỉ một tiếng, từ nhỏ cô có thể thấy ma, cô hay bị chúng đeo bám, ma đói thì đòi ăn, ma dữ thì đòi mạng, muốn cô thế chỗ chúng để chết thay chúng. Do ám suốt thời gian từ nhỏ đến lớn lên nên coi như là không có tuổi thơ như những đứa trẻ bình thường khác. Thời gian dài như vậy cũng coi như là rèn luyện được tinh thần thép như bây giờ.
Lúc nhỏ cô gặp được một người vô cùng kì lạ, ông ấy nói cô lớn lên sẽ làm dâu cõi âm ti, nói sau này sẽ có quỷ đến cưới. Lên 7 đã hiểu hết những lời nói đó, ông ấy còn vuốt tóc cô rồi tặng cô một sợi dây chuyền có đính một lá bùa trên mặt dây. Bảo cô sau này có thấy những vong kia cũng coi như tai điếc mắt không thấy, và dặn dò kĩ vào ngày sinh nhật lần thứ 18 cô sẽ gặp một đại nạn lớn. Hãy nhớ kĩ càng…
Bảo cô phải cẩn thận. Và ngày hôm nay là sinh nhật của cô 15/7 âm lịch, ngày định mệnh ấy đã đến.
Tay cô ôm di ảnh ướt đẫm mồ hôi, trong không gian im lặng này cô lại nghe thấy “bịch bịch”, tiếng trái tim đập loạn nhịp lên như muốn nhảy ra ngoài.
Trời đang đẹp bỗng kéo đến mây đen, bên ngoài từ từ rơi những giọt nước nặng trĩu, mưa rồi, nhanh chóng đã thành mưa to, nước hắt vào cửa kính xe, cô nhìn những giọt mưa trên cửa kính.
" kít...kít..."
Cô như sởn gai ốc hai tay bấu vào nhau cố hết sức cắn răng. Rõ ràng ngoài cửa xe có tiếng gì đó tựa như móng tay cào vào tạo nên âm thanh nổi gai óc, cô đặt bức ảnh xuống đùi rồi lấy tay bịt lỗ tai lại.
Một làn hơi lạnh phả vào gáy cô, cô mở trừng mắt, ai đó đang thì thầm bên tai cô.
-Chào em cô dâu thứ bảy của tôi!
Cô vờ như không nghe thấy, cô nhắm mắt tự trấn an bản thân. Tay sờ lên lá bùa trên cổ tự nhủ nó sẽ bảo vệ cô.
“Rầm”
-Á...
Ai đó đập cửa kính khiến cô giật mình hét to, tài xế đạp thắng cho xe dừng lại, quay lại hỏi cô.
"Mợ có chuyện gì vậy?"
Cô giơ tay chỉ ra cửa kính run run nói.
-Có cái gì đó đập vào cửa kính xe…
Tài xế ngơ ngác nhìn ra rồi lại hỏi.
-Có sao?
Cửa kính vẫn bình thường, bà mai dường như vẫn không nghe thấy, tưởng đâu cô sợ quá nên thần hồn nát thần tính, tài xế cũng sợ bà chủ mắng nên tiếp tục chạy về.
Đang chạy cô bỗng chỉ tay về phía trước hét to.
-Dừng lại! Có người kìa…
Tài xế đạp thắng gấp đến độ hai ba người dội ngược về phía trước cái mạnh, ông ta nhìn về phía trước nhưng ngoài những chiếc xe màu trắng của nhà họ Vương thì chẳng có gì.
-Làm gì có ai…
Cô trợn mắt lên thì không thấy ai thật, cô lấp bắp không nên lời.
-Rõ ràng lúc nãy có một người con trai đứng trước đầu xe mà, sao biến mất rồi?
Bỗng một giọng nói vang lên bên tai cô.
-Cô có thể nhìn thấy tôi sao?
Cô thất thần nhìn qua bức ảnh của anh ta, hỏi trong lo sợ. Vô thức nước mắt chảy ra
-Là quỷ sao?
-Đúng rồi…
Một tiếng cười khúc khích vang lên, cũng là lúc bức ảnh tuột ra khỏi tay cô.
“Xoảng...”
Bức ảnh đập mạnh vào cửa kính thủy tinh bắn ra tung toé, mảnh vỡ ghim vào thịt cô rướm máu, ôm vết thương đau nhức.
Giọng nói lại cất lên.
-Máu của cô rất ngon…
Mặc cho phía sau có chuyện gì thì tài xế vẫn không hay biết mà cứ bon bon chạy xe, bà mai bên cạnh cũng như không thấy, trên đời này có hai dạng mà cô đã từng biết qua, người chết rồi sẽ biến thành dạng linh hồn, hồn ma…
Dạng thứ hai chính là quỷ, nó mạnh và tàn ác, nó thèm máu người và mạnh rất nhiều, điều kiện thành quỷ chỉ có chấp niệm hận thù quá lớn, nếu như trên đời tồn tại hồn ma thì quỷ chính là vua của những hồn ma.
Đêm hôm nay là đêm động phòng của cô và ác quỷ kia, cô sẽ ra sao khi chưa bao giờ chạm mặt với bất kỳ con quỷ nào, sẽ chết vì bị hút máu hay sẽ bị bán linh hồn rồi lại làm quỷ? Cô nhìn vào khung hình trắng xoá không còn ảnh của anh ta, như kiểu anh ta đã chui ra khỏi khung hình.
Máu cô vẫn chảy, nhưng đến một lúc nó lại ngừng, máu dính lên áo cưới đột nhiên biến mất một cách lạ thường, vết thương trên tay cũng tự lành lại.
Cô quay qua nhìn bà mai rồi bà quay lại.
-Sao đấy?
-Bức ảnh vỡ rồi, anh ta biến mất rồi…
Bà ấy liếc mắt qua thở dài, tay cầm miếng trầu từ từ bỏ vào miệng.
-Cô lại ăn nói bậy bạ cái gì đấy? Cô bị điên rồi sao? Chưa bước chân vào cổng nhà họ Vương nửa bước nữa đấy.
Cô quay lại nhìn bức ảnh, không tin được ảnh đã về như cũ mà mảnh thuỷ tinh cũng chẳng bị làm sao, nhưng cô biết mình không hề tưởng tượng, trên ảnh vẫn còn thấy dính một miếng máu trên mép của anh ta.
-Tất cả đều là anh bày ra…khiến mọi người nghĩ tôi bị điên đúng không?
Nhìn nụ cười đắt ý đó mà cô sợ đến nỗi hai chân cứng đờ tê dại…
Xe dừng lại trước nhà họ Vương, ba mẹ anh ta sốt ruột chạy lại xe cô, vội sai người làm mở cửa, cô đưa đôi mắt thất thần nhìn một lượt mọi người xung quanh, cô như một cái xác biết đi, trên tay cô cầm bức ảnh. Chẳng thưa thốt bất kỳ một ai đã tự ý đi vào nhà.
Ba mẹ hắn thấy thế liền lắc đầu ngán ngẫm, sáu cô vợ trước của bà cưới về đều có những điều tương tự như thế, sau một đêm rồi bán sống bán chết chạy ra khỏi nhà, hét lên như người điên loạn, sau đó rồi phát điên, vì không muốn người ngoài chú ý đến nên đành gửi họ vào trại tâm thần đặc biệt, nhưng tin xấu đồn xa, chuyện trong nhà đều rò rỉ ra ngoài.
“Nhà họ Vương bị quỷ ám”
Tất cả tin đồn đều nhắc đến điều đó, ông bà Vương thật không thể dùng tiền mà bịt miệng hết được, nhưng chẳng lẽ đứa con trai vì chết yểu mà quay lại phá hay sao? Ông bà không tài nào hiểu nổi, tại sao ba mẹ tốt với nó như vậy nhưng mọi chuyện lại ra thế này. Rõ ràng thầy bói nói với ba mẹ anh rằng
-Hãy tìm một cô gái sinh ngày âm tháng âm giờ âm để tổ chức đám cưới cho cậu nhà. Người chết còn trẻ như thế nếu không thể hưởng hết thứ mà cậu ấy muốn, chắc chắn linh hồn sẽ sinh oán khí mà thành quỷ!
Ông bà đã làm theo rồi, nhưng tại sao con trai họ lại không chấp nhận sáu cô dâu trước đó? Cô gái này liệu có thể khiến con trai họ hài lòng không?
Cô ôm bức ảnh đôi mắt vô hồn bước đi, ông bà thấy thế liền bảo người làm không cần chuẩn bị nghi thức động phòng nữa, cô cũng sẽ như mấy cô dâu kia thôi, ông bà đã quá mệt mỏi rồi.
Người làm cản đường cô, nắm tay cô chuẩn bị dắt cô vào phòng khác. Bỗng cô giật tay lại, đôi mắt long lên sòng sọc khiến bọn họ nhìn thấy đều kinh hồn bạc vía. Sau đó đập mạnh bức ảnh vào tường rồi nắm lấy mảnh thuỷ tinh quơ về phía họ, thậm chí còn muốn cắt cổ họ.
-Ông bà ơi, cứu con cô ấy nổi điên rồi…
-Câm miệng, không được nói bậy…
Một tay cô ôm ảnh một tay giơ ra như có ai đó nắm tay cô kéo đi vậy, tất cả người làm đều bị đẩy qua một bên, nhưng một thế lực nào đó đã nhúng tay vào.
Ông bà há hốc mồm nhìn cô bước đi, họ từ từ đi theo cô, cô đi một mạch đến phòng Vương Nguyên, cánh cửa kẻo kẹt mở ra, cô đi vào, rầm một tiếng cánh cửa đóng lại.
Ông bà ngơ ngác nhìn theo, cô là lần đầu tiên đến đây sao lại biết phòng con ông bà mà vào? Ông nhìn bà thắc mắc, bà nhìn vào cánh cửa mỉm cười.
-Vương Nguyên chấp nhận con bé rồi! Ông ơi con chúng ta sẽ không trở thành ác quỷ nữa!
Bà mừng rỡ ôm ông chảy nước mắt, đứa con trai tội nghiệp của bà, bà cưng hơn cưng trứng thế mà, số phận quá nghiệt ngã, sớm đã nhắm mắt xuôi tay.
Cô bước vào phòng, ngồi lên giường, cô buông tay rớt tấm ảnh xuống sàn, cô bất tỉnh ngã lên giường.
-Từ nay đến mai cấm đứa nào béng mảng đến phòng cậu út, đứa nào dám trái lời bà bà đánh gãy chân có nghe chưa?
-Dạ nghe…
-Để cậu mợ ở với nhau.
-Dạ bà chủ…
Bà khoanh tay lại rồi thở ra một hơi, ánh mắt nhìn vào cánh cửa thâm trầm suy tư
Beng...
Beng...
Beng...
Tách...
Tách...
Tách...
Trên tường treo một cái đồng hồ lắc to đùng, điểm 12h khuya, cái đồng hồ này là đồ cổ từ thời xa xưa, trong một lần triển lãm đồ cổ ông Vương đã mua về, giá trị cao lại là đồ lâu năm. Lúc ấy bạn bè ông Vương ai cũng ngăn ông ấy mua, cái đồng hồ này niên đại mấy trăm năm, ai cũng nói nó có ma theo, cứ đến nhà ai ắt có hoạ sát thân. Mặc ai nói, ông vẫn muốn mua nó về. Và ông đã mang một linh hồn già cõi về nhà theo cái đồng hồ ấy, trong đó có trú ngụ một linh hồn của một đứa trẻ, cách đây đã 300 năm.
Cô lờ mờ mở mắt ra vì bị tiếng đồng hồ đánh thức, ý thức cô bỗng chốc được thu hồi.
-Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?
Cô rút chân lên giường ngó nhìn xung quanh, căn phòng này quá lớn và sang trọng, cô chẳng nhớ bằng cách nào mà mình vào được đến đây.
Beng... beng... beng...
Tiếng đồng hồ lại vang lên khiến cô giật mình, nó to đến độ đứng xa 300 mét chắc còn nghe thấy, ai lại treo cái đồng hồ quái dị này trong phòng để nó kêu lên như thế?
Cập...Cập...Cập...
Cửa sổ bị gió thổi đập vào phát ra âm thanh khiến cô sởn gai ốc, gió bên ngoài chắc hẳn lớn lắm, tiếng hú lạnh cả sóng lưng.
Hú...hú...hú…
Gió bên ngoài hú lên từng hồi thảm thiết, khung cảnh lạnh lẽo áp lực này khiến cô cảm thấy như bị chèn ép đến ngạt thở.
Bên phòng ông bà Vương, bà nằm cạnh bên ông rồi nói.
-Cái đồng hồ ấy kêu rồi kìa…
Từ lúc mua nó đến nay nó chỉ kêu duy nhất vào đem Vương Nguyên mất, đến nay đã 7 tháng nó mới kêu lại lần thứ 2. Bà nghe mà buốt trong lòng.
-Bà đừng nói nữa.
Ông Vương thấy hối hận vì đã mua nó về, bỏ qua lời cảnh báo của những người có kinh nghiệm trong nghề, ông cắn rứt lương tâm, nhiều lần muốn gở bỏ nó nhưng đều không thành, ai chạm vào nó cũng ngất lên ngất xuống, máu me ói ra một bãi, sau đó có tiền cũng không ai dám nhận, đành treo nó từ đó đến bây giờ.
“Cộp…”
Bỗng cô nhìn xuống sàn nhà có một cái gì đó tròn tròn lăn về phía cô, ánh sáng yếu ớt, không nhìn kĩ nó là thứ gì cả, nó tựa như một cuồn len đan áo vậy.
Nhưng khi đến gần cô mới thấy rõ nó là một cái đầu của một đứa trẻ.
Ngày 15/7 âm lịch...trời quang mây tạnh.
Cô bước chân lên xe hoa về nhà chồng, nhà chồng chưa một lần biết mặt, chưa một lần nhìn thấy. Cô chỉ nghe nói nhà họ rất giàu, rất hưng thịnh, đáng lẽ người được gả đi là chị gái của cô, nhưng chị cô đã quỳ xuống van xin cô, mong cô sẽ thay mình gả đi. Nói cách khác cuộc hôn nhân này sinh ra là để cứu rỗi người chị gái của cô.
Gia đình chồng giàu có, có tiếng tăm, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, chị cô cũng thuộc dạng ham hư vinh, ham lợi lộc, được gã vào nhà đó có thể gọi là "chuột sa hũ nếp" nhưng vì sao chị cô không muốn gả? Lí do duy nhất khiến chị cô chùng bước chỉ có một. Chú rể là một người đã chết, ai lại muốn gả cho một người đã chết chứ? Một cô gái lên 18 xinh đẹp như vậy, có giàu mấy cũng không ai dám đặt chân vào.
Cô và chị cô là chị em sinh đôi, gương mặt đường nét y chan nhau nhưng từ nhỏ cô đã mắc bệnh, còn chị cô sức khỏe lại bình thường, ba mẹ ruột chỉ yêu thương mỗi chị cô, còn cô chính là gánh nặng nên từ nhỏ đã bị ghét bỏ.
Lần này cô vì thương ba mẹ, thương chị nên đành thay chị gã vào nhà đó, do gương mặt giống nhau nên cô thay chị cô gả vào nhà đó họ cũng chẳng thể phát hiện ra. Quỷ không biết thần không hay thuận lợi qua mặt nhà chồng.
Sức khỏe cô suy giảm, bệnh tình càng lúc càng nặng, những đợt điều trị đắt đỏ tại bệnh viện khiến cô cảm thấy mình thật sự là gánh nặng của gia đình, chị cô có thể kiếm tiền thay cô chăm sóc ba mẹ, còn cô sẽ thay chị gả đi, dù sao không bao lâu cô cũng phát bệnh mà chết. Cô nghĩ thế cũng cắn răng mà leo lên xe hoa, mặc dù cô biết chú rể của cô bây giờ chỉ là một di ảnh.
Gia đình anh ta giàu có, có lẽ được ba mẹ chiều chuộng nên sinh thói ăn chơi, kết quả lại chết trong một lần đua xe tại trường đua, hưởng dương 21 tuổi, ba mẹ thương con còn trẻ mà đoản mệnh, dựa vào thân thế đồ sộ và danh tiếng tìm cho một người vợ. Tìm thầy bói xem ai hợp tuổi rồi đến nhà cưới hỏi đàng hoàng, linh đình.
Nhưng nhiều lần cưới vợ cho anh ta thì tất cả các cô dâu qua đêm động phòng đều phát điên, đã 6 lần như thế, và bây giờ cô là người thứ 7.
-Rước dâu…
Bà mai cầm cái ô to mở ra kêu cái “phạch” che lên đầu cô, bộ đồ tân nương có phần cổ quái này khiến cô khó di chuyển.
-Đi nhanh kẻo lỡ giờ lành…
Bà mai cau có rồi tát vào vai cô một cái rõ kêu.
-Dạ…
Cô cúi đầu chui vào một chiếc xe hơi màu đỏ, phía trước có 7 chiếc màu trắng có treo hoa tang, phía sau 7 chiếc màu đen có treo vải trắng. Cảnh tượng này đúng là có một không hai, người qua đường ai nấy đều ghé lại xem bằng cặp mắt tò mò.
Mọi người đồn rằng ngôi nhà ấy có ma, vong hồn cậu chủ do chết sớm mà sinh oán khí, ám tất cả các cô dâu của mình cho đến phát điên. Mọi người đều nói số phận của cô rồi cũng giống họ mà thôi, qua một đêm tại căn phòng đó rồi cũng phát điên. Nhưng tình cảnh này, ba mẹ hất hủi, chị gái lại đánh đổi mình cho người ta thì còn gì đáng sợ hơn nữa chứ.
-Một số cô dâu trong lúc tỉnh táo đều nói rằng nhà đó có ma, nói được mấy câu thì như bị ai bóp họng.
Bà mai ngồi bên cạnh tự nhiên lại cất lời, cô nhìn ra ngoài rồi từ từ nhìn qua bà ấy, có chuyện gì vui mà bà ấy cười tươi thế? Lộ hàm răng nạm sứ trắng tinh…
-Cô có sợ không?
Cô toát mồ hôi, đôi môi chợt run rẩy rồi giơ tay định đẩy bà ấy ra xa.
-Bà làm sao thế?
Bà ấy lấy khăn rồi ho mấy cái, cô nhìn xuống khăn tay thấy bà ấy nôn máu đầy khăn, cô trợn mắt lên rồi bà cười.
Miệng bà nhai nhóc nhách cái gì đó rồi nói.
-Tôi ăn trầu thôi, thấy cô nhát gan như vậy nên trêu một tý, mà sao cô đồng ý với nhà đó vậy?
Cô bình tĩnh lại rồi cúi gập đầu.
-Con gái lớn gả chồng, báo hiếu ba mẹ.
Mọi người đều nghĩ cô được gã đi nhưng nói trắng ra là ba mẹ đã bán cô đi, từ giờ có sống hay chết cũng là thuộc quyền sở hữu của nhà họ Vương, gia đình chồng cô. Nghe bà mai hỏi lại khiến cô chạnh lòng, phần hay phần đẹp giành cho chị, cái xấu cái dở dành cho cô.
-Kẻ ngốc có phước của kẻ ngốc.
Bà ấy mỉm cười…
Cô nhìn bộ váy cưới màu đỏ của mình, nhìn gương mặt phản chiếu trong kính xe, rất đẹp.
Trên tay cô ôm một bức ảnh thờ, trong ảnh là một chàng trai với gương mặt đẹp đẽ như tranh, trắng trẻo hồng hào.
Trên đường do quá nhàm chán nên cô đã lật bức ảnh lại rồi ngắm, cô nhìn thật lâu, thật lâu…ánh mắt kia sáng tinh anh như có hồn. Nhìn lâu đến nỗi thấy cả bức ảnh chớp mắt. Cô giật bắn mình suýt thì rơi xuống đất.
Bên cạnh phát ra âm thanh “hư hư hư” đấy là giọng cười của bà mai, ánh mắt bà ấy nhìn ra phía trước rồi lại cười thầm “hư hư hư”
Cô trợn mắt lên hốt hoảng miệng cứng đờ, từ lúc lên xe đến giờ gia óc thi nhau nổi lên, cảm giác bà mai đang bị ma nhập vậy, hay bà ấy buồn chán lại trêu cô.
-Bà làm sao thế? Nãy giờ bà cứ cười suốt.
Cô thấy bà không trả lời, quay lại nhìn bức ảnh thì thấy nó nhếch môi nhìn vào cô, ánh mắt bỗng nhiên đảo vòng qua người cô một cái đầy đáng sợ.
Cô như chết đứ đừ nhưng tuyệt nhiên không thét lên dù chỉ một tiếng, từ nhỏ cô có thể thấy ma, cô hay bị chúng đeo bám, ma đói thì đòi ăn, ma dữ thì đòi mạng, muốn cô thế chỗ chúng để chết thay chúng. Do ám suốt thời gian từ nhỏ đến lớn lên nên coi như là không có tuổi thơ như những đứa trẻ bình thường khác. Thời gian dài như vậy cũng coi như là rèn luyện được tinh thần thép như bây giờ.
Lúc nhỏ cô gặp được một người vô cùng kì lạ, ông ấy nói cô lớn lên sẽ làm dâu cõi âm ti, nói sau này sẽ có quỷ đến cưới. Lên 7 đã hiểu hết những lời nói đó, ông ấy còn vuốt tóc cô rồi tặng cô một sợi dây chuyền có đính một lá bùa trên mặt dây. Bảo cô sau này có thấy những vong kia cũng coi như tai điếc mắt không thấy, và dặn dò kĩ vào ngày sinh nhật lần thứ 18 cô sẽ gặp một đại nạn lớn. Hãy nhớ kĩ càng…
Bảo cô phải cẩn thận. Và ngày hôm nay là sinh nhật của cô 15/7 âm lịch, ngày định mệnh ấy đã đến.
Tay cô ôm di ảnh ướt đẫm mồ hôi, trong không gian im lặng này cô lại nghe thấy “bịch bịch”, tiếng trái tim đập loạn nhịp lên như muốn nhảy ra ngoài.
Trời đang đẹp bỗng kéo đến mây đen, bên ngoài từ từ rơi những giọt nước nặng trĩu, mưa rồi, nhanh chóng đã thành mưa to, nước hắt vào cửa kính xe, cô nhìn những giọt mưa trên cửa kính.
" kít...kít..."
Cô như sởn gai ốc hai tay bấu vào nhau cố hết sức cắn răng. Rõ ràng ngoài cửa xe có tiếng gì đó tựa như móng tay cào vào tạo nên âm thanh nổi gai óc, cô đặt bức ảnh xuống đùi rồi lấy tay bịt lỗ tai lại.
Một làn hơi lạnh phả vào gáy cô, cô mở trừng mắt, ai đó đang thì thầm bên tai cô.
-Chào em cô dâu thứ bảy của tôi!
Cô vờ như không nghe thấy, cô nhắm mắt tự trấn an bản thân. Tay sờ lên lá bùa trên cổ tự nhủ nó sẽ bảo vệ cô.
“Rầm”
-Á...
Ai đó đập cửa kính khiến cô giật mình hét to, tài xế đạp thắng cho xe dừng lại, quay lại hỏi cô.
"Mợ có chuyện gì vậy?"
Cô giơ tay chỉ ra cửa kính run run nói.
-Có cái gì đó đập vào cửa kính xe…
Tài xế ngơ ngác nhìn ra rồi lại hỏi.
-Có sao?
Cửa kính vẫn bình thường, bà mai dường như vẫn không nghe thấy, tưởng đâu cô sợ quá nên thần hồn nát thần tính, tài xế cũng sợ bà chủ mắng nên tiếp tục chạy về.
Đang chạy cô bỗng chỉ tay về phía trước hét to.
-Dừng lại! Có người kìa…
Tài xế đạp thắng gấp đến độ hai ba người dội ngược về phía trước cái mạnh, ông ta nhìn về phía trước nhưng ngoài những chiếc xe màu trắng của nhà họ Vương thì chẳng có gì.
-Làm gì có ai…
Cô trợn mắt lên thì không thấy ai thật, cô lấp bắp không nên lời.
-Rõ ràng lúc nãy có một người con trai đứng trước đầu xe mà, sao biến mất rồi?
Bỗng một giọng nói vang lên bên tai cô.
-Cô có thể nhìn thấy tôi sao?
Cô thất thần nhìn qua bức ảnh của anh ta, hỏi trong lo sợ. Vô thức nước mắt chảy ra
-Là quỷ sao?
-Đúng rồi…
Một tiếng cười khúc khích vang lên, cũng là lúc bức ảnh tuột ra khỏi tay cô.
“Xoảng...”
Bức ảnh đập mạnh vào cửa kính thủy tinh bắn ra tung toé, mảnh vỡ ghim vào thịt cô rướm máu, ôm vết thương đau nhức.
Giọng nói lại cất lên.
-Máu của cô rất ngon…
Mặc cho phía sau có chuyện gì thì tài xế vẫn không hay biết mà cứ bon bon chạy xe, bà mai bên cạnh cũng như không thấy, trên đời này có hai dạng mà cô đã từng biết qua, người chết rồi sẽ biến thành dạng linh hồn, hồn ma…
Dạng thứ hai chính là quỷ, nó mạnh và tàn ác, nó thèm máu người và mạnh rất nhiều, điều kiện thành quỷ chỉ có chấp niệm hận thù quá lớn, nếu như trên đời tồn tại hồn ma thì quỷ chính là vua của những hồn ma.
Đêm hôm nay là đêm động phòng của cô và ác quỷ kia, cô sẽ ra sao khi chưa bao giờ chạm mặt với bất kỳ con quỷ nào, sẽ chết vì bị hút máu hay sẽ bị bán linh hồn rồi lại làm quỷ? Cô nhìn vào khung hình trắng xoá không còn ảnh của anh ta, như kiểu anh ta đã chui ra khỏi khung hình.
Máu cô vẫn chảy, nhưng đến một lúc nó lại ngừng, máu dính lên áo cưới đột nhiên biến mất một cách lạ thường, vết thương trên tay cũng tự lành lại.
Cô quay qua nhìn bà mai rồi bà quay lại.
-Sao đấy?
-Bức ảnh vỡ rồi, anh ta biến mất rồi…
Bà ấy liếc mắt qua thở dài, tay cầm miếng trầu từ từ bỏ vào miệng.
-Cô lại ăn nói bậy bạ cái gì đấy? Cô bị điên rồi sao? Chưa bước chân vào cổng nhà họ Vương nửa bước nữa đấy.
Cô quay lại nhìn bức ảnh, không tin được ảnh đã về như cũ mà mảnh thuỷ tinh cũng chẳng bị làm sao, nhưng cô biết mình không hề tưởng tượng, trên ảnh vẫn còn thấy dính một miếng máu trên mép của anh ta.
-Tất cả đều là anh bày ra…khiến mọi người nghĩ tôi bị điên đúng không?
Nhìn nụ cười đắt ý đó mà cô sợ đến nỗi hai chân cứng đờ tê dại…
Xe dừng lại trước nhà họ Vương, ba mẹ anh ta sốt ruột chạy lại xe cô, vội sai người làm mở cửa, cô đưa đôi mắt thất thần nhìn một lượt mọi người xung quanh, cô như một cái xác biết đi, trên tay cô cầm bức ảnh. Chẳng thưa thốt bất kỳ một ai đã tự ý đi vào nhà.
Ba mẹ hắn thấy thế liền lắc đầu ngán ngẫm, sáu cô vợ trước của bà cưới về đều có những điều tương tự như thế, sau một đêm rồi bán sống bán chết chạy ra khỏi nhà, hét lên như người điên loạn, sau đó rồi phát điên, vì không muốn người ngoài chú ý đến nên đành gửi họ vào trại tâm thần đặc biệt, nhưng tin xấu đồn xa, chuyện trong nhà đều rò rỉ ra ngoài.
“Nhà họ Vương bị quỷ ám”
Tất cả tin đồn đều nhắc đến điều đó, ông bà Vương thật không thể dùng tiền mà bịt miệng hết được, nhưng chẳng lẽ đứa con trai vì chết yểu mà quay lại phá hay sao? Ông bà không tài nào hiểu nổi, tại sao ba mẹ tốt với nó như vậy nhưng mọi chuyện lại ra thế này. Rõ ràng thầy bói nói với ba mẹ anh rằng
-Hãy tìm một cô gái sinh ngày âm tháng âm giờ âm để tổ chức đám cưới cho cậu nhà. Người chết còn trẻ như thế nếu không thể hưởng hết thứ mà cậu ấy muốn, chắc chắn linh hồn sẽ sinh oán khí mà thành quỷ!
Ông bà đã làm theo rồi, nhưng tại sao con trai họ lại không chấp nhận sáu cô dâu trước đó? Cô gái này liệu có thể khiến con trai họ hài lòng không?
Cô ôm bức ảnh đôi mắt vô hồn bước đi, ông bà thấy thế liền bảo người làm không cần chuẩn bị nghi thức động phòng nữa, cô cũng sẽ như mấy cô dâu kia thôi, ông bà đã quá mệt mỏi rồi.
Người làm cản đường cô, nắm tay cô chuẩn bị dắt cô vào phòng khác. Bỗng cô giật tay lại, đôi mắt long lên sòng sọc khiến bọn họ nhìn thấy đều kinh hồn bạc vía. Sau đó đập mạnh bức ảnh vào tường rồi nắm lấy mảnh thuỷ tinh quơ về phía họ, thậm chí còn muốn cắt cổ họ.
-Ông bà ơi, cứu con cô ấy nổi điên rồi…
-Câm miệng, không được nói bậy…
Một tay cô ôm ảnh một tay giơ ra như có ai đó nắm tay cô kéo đi vậy, tất cả người làm đều bị đẩy qua một bên, nhưng một thế lực nào đó đã nhúng tay vào.
Ông bà há hốc mồm nhìn cô bước đi, họ từ từ đi theo cô, cô đi một mạch đến phòng Vương Nguyên, cánh cửa kẻo kẹt mở ra, cô đi vào, rầm một tiếng cánh cửa đóng lại.
Ông bà ngơ ngác nhìn theo, cô là lần đầu tiên đến đây sao lại biết phòng con ông bà mà vào? Ông nhìn bà thắc mắc, bà nhìn vào cánh cửa mỉm cười.
-Vương Nguyên chấp nhận con bé rồi! Ông ơi con chúng ta sẽ không trở thành ác quỷ nữa!
Bà mừng rỡ ôm ông chảy nước mắt, đứa con trai tội nghiệp của bà, bà cưng hơn cưng trứng thế mà, số phận quá nghiệt ngã, sớm đã nhắm mắt xuôi tay.
Cô bước vào phòng, ngồi lên giường, cô buông tay rớt tấm ảnh xuống sàn, cô bất tỉnh ngã lên giường.
-Từ nay đến mai cấm đứa nào béng mảng đến phòng cậu út, đứa nào dám trái lời bà bà đánh gãy chân có nghe chưa?
-Dạ nghe…
-Để cậu mợ ở với nhau.
-Dạ bà chủ…
Bà khoanh tay lại rồi thở ra một hơi, ánh mắt nhìn vào cánh cửa thâm trầm suy tư
Beng...
Beng...
Beng...
Tách...
Tách...
Tách...
Trên tường treo một cái đồng hồ lắc to đùng, điểm 12h khuya, cái đồng hồ này là đồ cổ từ thời xa xưa, trong một lần triển lãm đồ cổ ông Vương đã mua về, giá trị cao lại là đồ lâu năm. Lúc ấy bạn bè ông Vương ai cũng ngăn ông ấy mua, cái đồng hồ này niên đại mấy trăm năm, ai cũng nói nó có ma theo, cứ đến nhà ai ắt có hoạ sát thân. Mặc ai nói, ông vẫn muốn mua nó về. Và ông đã mang một linh hồn già cõi về nhà theo cái đồng hồ ấy, trong đó có trú ngụ một linh hồn của một đứa trẻ, cách đây đã 300 năm.
Cô lờ mờ mở mắt ra vì bị tiếng đồng hồ đánh thức, ý thức cô bỗng chốc được thu hồi.
-Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?
Cô rút chân lên giường ngó nhìn xung quanh, căn phòng này quá lớn và sang trọng, cô chẳng nhớ bằng cách nào mà mình vào được đến đây.
Beng... beng... beng...
Tiếng đồng hồ lại vang lên khiến cô giật mình, nó to đến độ đứng xa 300 mét chắc còn nghe thấy, ai lại treo cái đồng hồ quái dị này trong phòng để nó kêu lên như thế?
Cập...Cập...Cập...
Cửa sổ bị gió thổi đập vào phát ra âm thanh khiến cô sởn gai ốc, gió bên ngoài chắc hẳn lớn lắm, tiếng hú lạnh cả sóng lưng.
Hú...hú...hú…
Gió bên ngoài hú lên từng hồi thảm thiết, khung cảnh lạnh lẽo áp lực này khiến cô cảm thấy như bị chèn ép đến ngạt thở.
Bên phòng ông bà Vương, bà nằm cạnh bên ông rồi nói.
-Cái đồng hồ ấy kêu rồi kìa…
Từ lúc mua nó đến nay nó chỉ kêu duy nhất vào đem Vương Nguyên mất, đến nay đã 7 tháng nó mới kêu lại lần thứ 2. Bà nghe mà buốt trong lòng.
-Bà đừng nói nữa.
Ông Vương thấy hối hận vì đã mua nó về, bỏ qua lời cảnh báo của những người có kinh nghiệm trong nghề, ông cắn rứt lương tâm, nhiều lần muốn gở bỏ nó nhưng đều không thành, ai chạm vào nó cũng ngất lên ngất xuống, máu me ói ra một bãi, sau đó có tiền cũng không ai dám nhận, đành treo nó từ đó đến bây giờ.
“Cộp…”
Bỗng cô nhìn xuống sàn nhà có một cái gì đó tròn tròn lăn về phía cô, ánh sáng yếu ớt, không nhìn kĩ nó là thứ gì cả, nó tựa như một cuồn len đan áo vậy.
Nhưng khi đến gần cô mới thấy rõ nó là một cái đầu của một đứa trẻ.