Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
C23. -Anh đừng đi…
Cô giật mình trừng mắt nhìn lên trần nhà, đột nhiên bà mai đi lại rồi quăng cái khăn ấm vào mặt cô, bẹp một tiếng làm cô giật hết cả mình.
-Ngủ còn mơ thấy anh nào thế? Nãy giờ cứ kêu anh đừng đi anh ở lại đi.
Bà ấy khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế, cô ngồi dậy lau mặt bằng cái khăn.
-Mấy giờ rồi ta…?
-Mới có 8h sáng thôi…
-Chết, cháu phải đi học rồi…
-Mẹ chồng cô xin nghỉ bệnh cho rồi, ở yên đó đi, đã thân tàn ma dại còn dám đi học hả?
Bà ấy ghé sát mặt lại cô rồi liếc nhìn, cô liền rụt cổ lại.
-Bà nói gì vậy? Cháu không hiểu lắm…
Bà cười khẩy cái rồi lắc đầu.
-Thôi, bỏ qua đi…nhân cơ hội hôm nay được nghỉ nên tôi đã hẹn người mà cô muốn gặp ra rồi đó…
-Vậy sao? Trời vậy tốt quá còn gì, thế bao giờ thì chúng ta đi vậy?
-Cô nôn nóng quá vậy? Cô khoẻ lại thì mới đi được chứ? Bây giờ nhìn cô như cái xác khô vậy, nhìn thấy gớm vậy muốn nhát ma người ta đến chết à?
Cô sờ lên mặt mình, đột nhiên thấy tay chân lạnh toát.
-Phải đó, không hiểu sao đột nhiên lại như thế này nữa.
Bà ấy trầm ngâm nhìn cô, lát sau con Cẩm đi vào, nó bê một cái chậu lớn rồi nói.
-Mợ rửa mặt đi, em lấy cháo cho mợ ăn, chứ mợ mà ốm bà chửi em chết.
-Xin lỗi Cẩm nha, mợ sẽ giải thích với bà sau…
-Sớm mợ đội mưa đi học đúng không? Em chạy theo mà không kịp, sau này không được đi xe buýt nữa nha mợ.
-Mợ biết rồi.
-Mợ lây bệnh lạ về nhà không tốt đâu.
-Ừm…
Nó đợi cô rửa mặt xong thì bê chậu nước đi, bà mai lại phẩy phẩy cái khăn.
-Cái vong nữ hôm trước là sao vậy?
Cô dựa vào giường rồi nhìn ra cửa sổ, đột nhiên thở dài.
-Một phần là do tôi cả, tôi xía vào chuyện của cô ấy nên mới chọc cô ấy nỗi điên lên như vậy.
-Tôi nhìn sơ ngang thấy oán khí rất là nặng, nó tụ lại thành một quần đen bu xung quanh cô ta, nếu như thật sự cô chọc giận oan hồn đó thì không đơn giản đâu, tại sao cô lại dính vào chứ? Cô không sợ à?
-Tại…tại lỡ tay cứu người thôi, là bạn cùng trường…
-Đúng là nhiều chuyện, làm như bản thân tài cán lắm vậy? Lúc nào cũng làm chuyện bao đồng để bản thân bị thiệt.
Bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt đay nghiến, sau đó cô liền quay mặt đi tránh né.
-Nhưng lúc đó không làm chủ được bản thân…
Cánh cửa ẻo ẹt vang lên, con Cẩm bưng cháo vào, bà liền hất mặt rồi nói.
-Cẩm ra ngoài đi, để đó…
-À…dạ…
Nó liếc nhìn cô, cô gật đầu với nó. Sau khi Cẩm đi bà liền nói.
-Ăn đi…
-Dạ…
Cô run run cẩm muỗng, đúng thật run đến nỗi cái muỗng cũng không cầm nổi…
Lát sau bà mới tiến lại rồi cầm muỗng đút cho cô.
-Cô đó, đã không được may mắn còn không chịu an phận nữa.
Bà ấy chỉ ngón tay lên trán cô rồi gằn giọng, cô vừa ăn vừa liếc nhìn bà.
-Con biết, nhưng nhìn người ta đi vào chỗ chết đúng là không đành lòng.
-Vậy cô chết ai lo cho cô? Cô là mẹ người ta hay sao?
Cô im lặng, lát sau bà ấy đút cho một muỗng nữa.
-Nóng…
-Rồi rồi…
Trưa đó cô ngủ thêm một giấc, đến chiều thì khoẻ hẳn trong người, nhưng khi tỉnh dậy thì thấy bà ấy đang đốt cái gì dưới chậu, trên bàn còn có mấy sấp giấy bay bay, nó được tỉa theo hình con người.
Bà đốt hết đám đó rồi ngẩn mặt lên.
-Mọi chuyện coi như ổn rồi, nhưng mà sau này vẫn phải giải quyết đó. Oan hồn bám theo thì không đơn giản đâu. Mau thay đồ gọn gàng đi tôi hẹn người ta rồi.
-Dạ dạ…
Cô tức tốc đứng dậy, đột nhiên khuỵu xuống ngã cái rầm, sau đó bò dậy rồi đứng lên.
-Cháu không sao…
Cô lật đật thay đồ, bà ấy nhặt mấy tờ giấy bay chui dưới gầm bàn rồi bỏ vào chậu lửa, đột nhiên có một tờ giấy vặn vẹo rồi bay ra khỏi chậu, bà nhìn theo mà mắt hơi hoang mang.
-Lần này thì nguy to thật rồi.
Tầm gần 5h chiều hai người lên xe và rời khỏi nhà, suốt chặng đường đi bà ấy lần hạt liên tiếp, gương mặt luôn ở trạng thái căng thẳng, ánh mắt thì đảo như rang lạc, cô có thấy nhưng không dám hỏi, bà ấy lại cáu thì nhức hết cả đầu.
Đến một quán trà cô và bà mai đi ra, hai người được một nhân viên quán ra đón, trên đường đi cô nhìn mọi thứ ở quán trà này, nó khá là cổ kính, hơi cũ kĩ nhưng nhờ vậy mới thấy khác biệt hơn hẳn, những căn phòng bằng gỗ có cửa kéo y như thiết kế bên Nhật, vả lại nơi này im lặng như tờ, cô chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người phía trước và mình mà thôi.
“Uỵt…”
-Ui…
Cô lo nhìn dưới chân nên bà ấy dừng lúc nào không hay, bà quay lại gõ tay lên đầu cô cái cốc rồi nhăn mặt.
-Đến nơi rồi…
Cô gật đầu rồi nhìn nhân viên kéo cửa ra, bên trong có một người phụ nữ ngồi bệt dưới một tấm thảm, bà đi vào rồi kính cẩn gọi.
-Phu nhân à…
Người phụ nữ tầm trung ấy quay lại, Như Hoa liếc nhìn rồi cúi đầu, ánh mắt va phải cái bụng đang nhô lên cao của người phụ nữ đó.
Cô và bà mai ngồi xuống, người phụ nữ kia xưng là Liên phu nhân, nghe đâu là vợ của một ông chủ kinh doanh thuốc Đông y, phong cách ăn mặc và cử chỉ của bà ấy khá nhẹ nhàng điềm đạm, vì lẽ đó mà ngay cả thở thôi cô cũng gắng nhẹ nhất có thể.
Nói chuyện được một hồi, cô mới mở lời được.
-Không biết phu nhân mang thai tháng thứ mấy rồi ạ?
-Là tháng thứ 8…
-Là đứa thứ mấy rồi ạ?
Cô nhìn bà ấy, thái độ vô cùng kính trọng và nghiêm túc.
-Là con đầu lòng, tôi hiếm muộn nên lớn tuổi rồi mới có thai…cô không cười tôi chứ?
-À…đâu…tôi đâu có suy nghĩ như vậy, lớn tuổi rồi thì sao chứ? Con cái là lộc trời cho, nhận lấy là điều hạnh phúc viên mãn cơ mà, ai lại đi cười chê…
Bà ấy mỉm cười, nhìn ngắm gương mặt trẻ trung và xinh xắn của cô.
-Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi…
-À…cháu 18…
Cô gãi đầu rồi mỉm cười.
-Nghe bảo cô là dâu nhà họ Vương…
-Vâng…
Cô cười hé hàm răng trắng, bà ấy khẽ bất ngờ, lấy một người đã chết mà lại vui vẻ như vậy sao? Thật khiến bà ấy tò mò.
-Có vẻ cô rất vui…
-Cháu vui chứ? Nhà chồng cháu rất tốt, với lại chồng của cháu là đệ nhất mỹ nam học đường đó.
Bà Liên phu nhân ấy mỉm cười, sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng.
-Cô đúng là thú vị đó, mấy ai mà được như cô…
-Có phải phu nhân nghĩ tôi lấy một người đã chết thì sẽ đau khổ khóc lóc hay không?
-Đúng vậy. Còn trẻ xinh đẹp nên tôi nghĩ như vậy.
-À…
Cô gãi đầu rồi tặc lưỡi, nhớ cái lúc đêm động phòng cô còn muốn giết chồng, muốn tự sát cơ đấy, chẳng phải vì chồng cô tha cho nên mới còn mạng quèn này hay sao? Bây giờ đi khoác lác cũng thấy nhột nhột.
-Làm gì có, duyên vợ chồng mà, âm dương còn không ngăn cản được tôi hạnh phúc nữa là…
Bà Liên ấy nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông, sau đó lại thấy tiếc cho cô.
-Sau này cô sẽ tái hôn chứ?
Bà ấy nhấp nhẹ ngụm trà, ánh mắt dán vào biểu cảm trên gương mặt cô.
-Không…
Cô lắc đầu, sau đó dùng hai tay bưng cốc trà lên uống.
-Sao phải thế? Nhà họ Vương chắc không làm khó gì đâu, qua 10 năm là cô có thể tái hôn rồi.
-Tôi sẽ không bỏ anh ấy một mình đâu…
Phu nhân ấy chợt nhìn lên cô, bà mai cũng khẽ mỉm cười.
-Cô đặc biệt thật đó…
Như Hoa cúi đầu khẽ mỉm cười, đôi môi mỏng chúm chím lại rồi nhìn lên.
-Tôi nói thật đó.
Từ bên ngoài cánh cửa có người đứng dựa vào, một chân gác lên cửa, hai tay khoanh tròn trước ngực, chợt mỉm cười rồi đứng phắt dậy quay đi. Bóng Vương Nguyên từ từ tan biến trong không khí, từ xa có một người bưng trà mới và lướt ngang anh ta, rùng mình một cái rồi đi tiếp.
Đến tầm sập tối thì bà mai và Như Hoa quay về, bà phu nhân đó có vẻ có thiện cảm với cô, cô cũng đã ngỏ ý muốn sau này hẹn bà ấy đi uống trà nói chuyện. Cốt là muốn theo dõi tình hình của cái thai và tìm cơ hội cho Tiểu Vi. Lần này xem ra thành công rồi…
-Phu nhân ấy ít khi qua lại với người lạ lắm, mà nay nói chuyện với cô có vẻ hợp nhau nhỉ?
Cô nhoẻn miệng cười, híp cả hai mắt lại.
-Nhờ bà mai đây cả còn gì? Sau này tôi nhất định hậu tạ bà thật nồng nhiệt.
-Chà, nghe có vẻ đáng mong đợi đây…
Tối đó về nhà, cô canh cho bà mai khỏi phòng rồi một mình lén vào nhà vệ sinh, hôm nay làm thân được với phu nhân bên đó mà cả người cô tràn đầy sức sống, về nhà ăn hết tận mấy bát cơm, tự nhủ rằng cố gắng thêm một chút thì nhất định sẽ thành công.
-Tiểu Vi yên tâm nhé.
Trông cậy vào bản thân mình, và hi vọng sẽ giúp được cô ấy lần quan trọng này.
Cô hít một hơi sau đó tìm mạch máu, những chỗ từng lấy bây giờ đã bầm tím nhìn rất khủng khiếp, nay phải tìm chỗ khác để lấy.
Một ống máu đầy tiêm vào một cái lọ thuỷ tinh nhỏ, máu được rút cạn từ từ chỉ trong chốc lát, cô tặc lưỡi rồi lại rút máu của chính mình.
Một ống rồi thêm một ống, hôm nay thật sự hoang mang khi chẳng bao nhiêu là đủ, chẳng hiểu sao cô có cảm giác nếu như cho nó rút đủ thì cô sẽ hấp hối ngay mất.
-Không thể nào…
Đôi môi khô khốc vì khát nước, cô mím lại rồi lấy can đảm rút thêm một ống.
-Chắc sẽ ổn thôi…
Cô run tay rơi cả kim tiêm, cô nhìn vào cái lọ thuỷ tinh đã cạn máu, và viên đá đó chẳng có động tĩnh gì cả.
-Mình chóng mặt quá…
Cô ngồi tạm lên sàn rồi nhìn cái kim tiêm dưới sàn, cô đưa tay nhặt lên rồi run run đưa mũi kim vào tay mình.
-Sẽ không sao đâu, chắc là sắp đủ rồi.
Cô thở dài tỏ ra mệt mỏi, sau đó lại nhìn ống tiêm rút đầy máu, và đã lường trước được ngày mai sẽ phải vật vả như thế nào khi đến trường.
-Nếu không vượt qua được chuyện nhỏ này thì không phải là Như Hoa nữa.
Cô hít một hơi rồi đứng dậy và bơm máu vào lọ thuỷ tinh, cô cười một cái vì nó đã đủ. Sau đó cô quăng hết vào sọt rác dưới chân, chỉ lấy mỗi viên đá ra rồi nhét vào người.
Cô đi ra mà đầu óc quay cuồng, suýt va phải vào cạnh bàn.
-A…
Cô gắng đứng dậy rồi vừa đi vừa mò mẫn đến bên giường, cô kéo chăn lên rồi đắp lại cười hạnh phúc.
-Như Hoa là giỏi nhất rồi…
Nụ cười thoả mãn đó tắt ngúm rồi cô chìm vào giấc ngủ, đến khi cô không còn ý thức được xung quanh mình nữa.
-Đúng vậy, Như Hoa là giỏi nhất…
Một bàn tay chạm vào gương mặt cô, sau đó là mân mê làn da lạnh lẽo của cô.
-Đừng bỏ cuộc nhé, anh sẽ không bỏ lại em đâu.
-Cô đúng là đặc biệt, hầu như ai cũng cảm thấy điều đó thì phải.
Bà kéo chăn lại cho cô, sau đó thì lặng lẽ đứng dậy, bà rút trong người ra một hũ mực nhỏ rồi ấn ngón tay mình vào, bà dùng ngón tay viết chữ lên cửa sổ và cả cửa chính, viết xong bà đứng lặng im một lát rồi lại thầm lắc đầu.
-Đứa trẻ này còn quá ngây thơ.
Cô giật mình trừng mắt nhìn lên trần nhà, đột nhiên bà mai đi lại rồi quăng cái khăn ấm vào mặt cô, bẹp một tiếng làm cô giật hết cả mình.
-Ngủ còn mơ thấy anh nào thế? Nãy giờ cứ kêu anh đừng đi anh ở lại đi.
Bà ấy khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế, cô ngồi dậy lau mặt bằng cái khăn.
-Mấy giờ rồi ta…?
-Mới có 8h sáng thôi…
-Chết, cháu phải đi học rồi…
-Mẹ chồng cô xin nghỉ bệnh cho rồi, ở yên đó đi, đã thân tàn ma dại còn dám đi học hả?
Bà ấy ghé sát mặt lại cô rồi liếc nhìn, cô liền rụt cổ lại.
-Bà nói gì vậy? Cháu không hiểu lắm…
Bà cười khẩy cái rồi lắc đầu.
-Thôi, bỏ qua đi…nhân cơ hội hôm nay được nghỉ nên tôi đã hẹn người mà cô muốn gặp ra rồi đó…
-Vậy sao? Trời vậy tốt quá còn gì, thế bao giờ thì chúng ta đi vậy?
-Cô nôn nóng quá vậy? Cô khoẻ lại thì mới đi được chứ? Bây giờ nhìn cô như cái xác khô vậy, nhìn thấy gớm vậy muốn nhát ma người ta đến chết à?
Cô sờ lên mặt mình, đột nhiên thấy tay chân lạnh toát.
-Phải đó, không hiểu sao đột nhiên lại như thế này nữa.
Bà ấy trầm ngâm nhìn cô, lát sau con Cẩm đi vào, nó bê một cái chậu lớn rồi nói.
-Mợ rửa mặt đi, em lấy cháo cho mợ ăn, chứ mợ mà ốm bà chửi em chết.
-Xin lỗi Cẩm nha, mợ sẽ giải thích với bà sau…
-Sớm mợ đội mưa đi học đúng không? Em chạy theo mà không kịp, sau này không được đi xe buýt nữa nha mợ.
-Mợ biết rồi.
-Mợ lây bệnh lạ về nhà không tốt đâu.
-Ừm…
Nó đợi cô rửa mặt xong thì bê chậu nước đi, bà mai lại phẩy phẩy cái khăn.
-Cái vong nữ hôm trước là sao vậy?
Cô dựa vào giường rồi nhìn ra cửa sổ, đột nhiên thở dài.
-Một phần là do tôi cả, tôi xía vào chuyện của cô ấy nên mới chọc cô ấy nỗi điên lên như vậy.
-Tôi nhìn sơ ngang thấy oán khí rất là nặng, nó tụ lại thành một quần đen bu xung quanh cô ta, nếu như thật sự cô chọc giận oan hồn đó thì không đơn giản đâu, tại sao cô lại dính vào chứ? Cô không sợ à?
-Tại…tại lỡ tay cứu người thôi, là bạn cùng trường…
-Đúng là nhiều chuyện, làm như bản thân tài cán lắm vậy? Lúc nào cũng làm chuyện bao đồng để bản thân bị thiệt.
Bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt đay nghiến, sau đó cô liền quay mặt đi tránh né.
-Nhưng lúc đó không làm chủ được bản thân…
Cánh cửa ẻo ẹt vang lên, con Cẩm bưng cháo vào, bà liền hất mặt rồi nói.
-Cẩm ra ngoài đi, để đó…
-À…dạ…
Nó liếc nhìn cô, cô gật đầu với nó. Sau khi Cẩm đi bà liền nói.
-Ăn đi…
-Dạ…
Cô run run cẩm muỗng, đúng thật run đến nỗi cái muỗng cũng không cầm nổi…
Lát sau bà mới tiến lại rồi cầm muỗng đút cho cô.
-Cô đó, đã không được may mắn còn không chịu an phận nữa.
Bà ấy chỉ ngón tay lên trán cô rồi gằn giọng, cô vừa ăn vừa liếc nhìn bà.
-Con biết, nhưng nhìn người ta đi vào chỗ chết đúng là không đành lòng.
-Vậy cô chết ai lo cho cô? Cô là mẹ người ta hay sao?
Cô im lặng, lát sau bà ấy đút cho một muỗng nữa.
-Nóng…
-Rồi rồi…
Trưa đó cô ngủ thêm một giấc, đến chiều thì khoẻ hẳn trong người, nhưng khi tỉnh dậy thì thấy bà ấy đang đốt cái gì dưới chậu, trên bàn còn có mấy sấp giấy bay bay, nó được tỉa theo hình con người.
Bà đốt hết đám đó rồi ngẩn mặt lên.
-Mọi chuyện coi như ổn rồi, nhưng mà sau này vẫn phải giải quyết đó. Oan hồn bám theo thì không đơn giản đâu. Mau thay đồ gọn gàng đi tôi hẹn người ta rồi.
-Dạ dạ…
Cô tức tốc đứng dậy, đột nhiên khuỵu xuống ngã cái rầm, sau đó bò dậy rồi đứng lên.
-Cháu không sao…
Cô lật đật thay đồ, bà ấy nhặt mấy tờ giấy bay chui dưới gầm bàn rồi bỏ vào chậu lửa, đột nhiên có một tờ giấy vặn vẹo rồi bay ra khỏi chậu, bà nhìn theo mà mắt hơi hoang mang.
-Lần này thì nguy to thật rồi.
Tầm gần 5h chiều hai người lên xe và rời khỏi nhà, suốt chặng đường đi bà ấy lần hạt liên tiếp, gương mặt luôn ở trạng thái căng thẳng, ánh mắt thì đảo như rang lạc, cô có thấy nhưng không dám hỏi, bà ấy lại cáu thì nhức hết cả đầu.
Đến một quán trà cô và bà mai đi ra, hai người được một nhân viên quán ra đón, trên đường đi cô nhìn mọi thứ ở quán trà này, nó khá là cổ kính, hơi cũ kĩ nhưng nhờ vậy mới thấy khác biệt hơn hẳn, những căn phòng bằng gỗ có cửa kéo y như thiết kế bên Nhật, vả lại nơi này im lặng như tờ, cô chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người phía trước và mình mà thôi.
“Uỵt…”
-Ui…
Cô lo nhìn dưới chân nên bà ấy dừng lúc nào không hay, bà quay lại gõ tay lên đầu cô cái cốc rồi nhăn mặt.
-Đến nơi rồi…
Cô gật đầu rồi nhìn nhân viên kéo cửa ra, bên trong có một người phụ nữ ngồi bệt dưới một tấm thảm, bà đi vào rồi kính cẩn gọi.
-Phu nhân à…
Người phụ nữ tầm trung ấy quay lại, Như Hoa liếc nhìn rồi cúi đầu, ánh mắt va phải cái bụng đang nhô lên cao của người phụ nữ đó.
Cô và bà mai ngồi xuống, người phụ nữ kia xưng là Liên phu nhân, nghe đâu là vợ của một ông chủ kinh doanh thuốc Đông y, phong cách ăn mặc và cử chỉ của bà ấy khá nhẹ nhàng điềm đạm, vì lẽ đó mà ngay cả thở thôi cô cũng gắng nhẹ nhất có thể.
Nói chuyện được một hồi, cô mới mở lời được.
-Không biết phu nhân mang thai tháng thứ mấy rồi ạ?
-Là tháng thứ 8…
-Là đứa thứ mấy rồi ạ?
Cô nhìn bà ấy, thái độ vô cùng kính trọng và nghiêm túc.
-Là con đầu lòng, tôi hiếm muộn nên lớn tuổi rồi mới có thai…cô không cười tôi chứ?
-À…đâu…tôi đâu có suy nghĩ như vậy, lớn tuổi rồi thì sao chứ? Con cái là lộc trời cho, nhận lấy là điều hạnh phúc viên mãn cơ mà, ai lại đi cười chê…
Bà ấy mỉm cười, nhìn ngắm gương mặt trẻ trung và xinh xắn của cô.
-Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi…
-À…cháu 18…
Cô gãi đầu rồi mỉm cười.
-Nghe bảo cô là dâu nhà họ Vương…
-Vâng…
Cô cười hé hàm răng trắng, bà ấy khẽ bất ngờ, lấy một người đã chết mà lại vui vẻ như vậy sao? Thật khiến bà ấy tò mò.
-Có vẻ cô rất vui…
-Cháu vui chứ? Nhà chồng cháu rất tốt, với lại chồng của cháu là đệ nhất mỹ nam học đường đó.
Bà Liên phu nhân ấy mỉm cười, sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng.
-Cô đúng là thú vị đó, mấy ai mà được như cô…
-Có phải phu nhân nghĩ tôi lấy một người đã chết thì sẽ đau khổ khóc lóc hay không?
-Đúng vậy. Còn trẻ xinh đẹp nên tôi nghĩ như vậy.
-À…
Cô gãi đầu rồi tặc lưỡi, nhớ cái lúc đêm động phòng cô còn muốn giết chồng, muốn tự sát cơ đấy, chẳng phải vì chồng cô tha cho nên mới còn mạng quèn này hay sao? Bây giờ đi khoác lác cũng thấy nhột nhột.
-Làm gì có, duyên vợ chồng mà, âm dương còn không ngăn cản được tôi hạnh phúc nữa là…
Bà Liên ấy nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông, sau đó lại thấy tiếc cho cô.
-Sau này cô sẽ tái hôn chứ?
Bà ấy nhấp nhẹ ngụm trà, ánh mắt dán vào biểu cảm trên gương mặt cô.
-Không…
Cô lắc đầu, sau đó dùng hai tay bưng cốc trà lên uống.
-Sao phải thế? Nhà họ Vương chắc không làm khó gì đâu, qua 10 năm là cô có thể tái hôn rồi.
-Tôi sẽ không bỏ anh ấy một mình đâu…
Phu nhân ấy chợt nhìn lên cô, bà mai cũng khẽ mỉm cười.
-Cô đặc biệt thật đó…
Như Hoa cúi đầu khẽ mỉm cười, đôi môi mỏng chúm chím lại rồi nhìn lên.
-Tôi nói thật đó.
Từ bên ngoài cánh cửa có người đứng dựa vào, một chân gác lên cửa, hai tay khoanh tròn trước ngực, chợt mỉm cười rồi đứng phắt dậy quay đi. Bóng Vương Nguyên từ từ tan biến trong không khí, từ xa có một người bưng trà mới và lướt ngang anh ta, rùng mình một cái rồi đi tiếp.
Đến tầm sập tối thì bà mai và Như Hoa quay về, bà phu nhân đó có vẻ có thiện cảm với cô, cô cũng đã ngỏ ý muốn sau này hẹn bà ấy đi uống trà nói chuyện. Cốt là muốn theo dõi tình hình của cái thai và tìm cơ hội cho Tiểu Vi. Lần này xem ra thành công rồi…
-Phu nhân ấy ít khi qua lại với người lạ lắm, mà nay nói chuyện với cô có vẻ hợp nhau nhỉ?
Cô nhoẻn miệng cười, híp cả hai mắt lại.
-Nhờ bà mai đây cả còn gì? Sau này tôi nhất định hậu tạ bà thật nồng nhiệt.
-Chà, nghe có vẻ đáng mong đợi đây…
Tối đó về nhà, cô canh cho bà mai khỏi phòng rồi một mình lén vào nhà vệ sinh, hôm nay làm thân được với phu nhân bên đó mà cả người cô tràn đầy sức sống, về nhà ăn hết tận mấy bát cơm, tự nhủ rằng cố gắng thêm một chút thì nhất định sẽ thành công.
-Tiểu Vi yên tâm nhé.
Trông cậy vào bản thân mình, và hi vọng sẽ giúp được cô ấy lần quan trọng này.
Cô hít một hơi sau đó tìm mạch máu, những chỗ từng lấy bây giờ đã bầm tím nhìn rất khủng khiếp, nay phải tìm chỗ khác để lấy.
Một ống máu đầy tiêm vào một cái lọ thuỷ tinh nhỏ, máu được rút cạn từ từ chỉ trong chốc lát, cô tặc lưỡi rồi lại rút máu của chính mình.
Một ống rồi thêm một ống, hôm nay thật sự hoang mang khi chẳng bao nhiêu là đủ, chẳng hiểu sao cô có cảm giác nếu như cho nó rút đủ thì cô sẽ hấp hối ngay mất.
-Không thể nào…
Đôi môi khô khốc vì khát nước, cô mím lại rồi lấy can đảm rút thêm một ống.
-Chắc sẽ ổn thôi…
Cô run tay rơi cả kim tiêm, cô nhìn vào cái lọ thuỷ tinh đã cạn máu, và viên đá đó chẳng có động tĩnh gì cả.
-Mình chóng mặt quá…
Cô ngồi tạm lên sàn rồi nhìn cái kim tiêm dưới sàn, cô đưa tay nhặt lên rồi run run đưa mũi kim vào tay mình.
-Sẽ không sao đâu, chắc là sắp đủ rồi.
Cô thở dài tỏ ra mệt mỏi, sau đó lại nhìn ống tiêm rút đầy máu, và đã lường trước được ngày mai sẽ phải vật vả như thế nào khi đến trường.
-Nếu không vượt qua được chuyện nhỏ này thì không phải là Như Hoa nữa.
Cô hít một hơi rồi đứng dậy và bơm máu vào lọ thuỷ tinh, cô cười một cái vì nó đã đủ. Sau đó cô quăng hết vào sọt rác dưới chân, chỉ lấy mỗi viên đá ra rồi nhét vào người.
Cô đi ra mà đầu óc quay cuồng, suýt va phải vào cạnh bàn.
-A…
Cô gắng đứng dậy rồi vừa đi vừa mò mẫn đến bên giường, cô kéo chăn lên rồi đắp lại cười hạnh phúc.
-Như Hoa là giỏi nhất rồi…
Nụ cười thoả mãn đó tắt ngúm rồi cô chìm vào giấc ngủ, đến khi cô không còn ý thức được xung quanh mình nữa.
-Đúng vậy, Như Hoa là giỏi nhất…
Một bàn tay chạm vào gương mặt cô, sau đó là mân mê làn da lạnh lẽo của cô.
-Đừng bỏ cuộc nhé, anh sẽ không bỏ lại em đâu.
-Cô đúng là đặc biệt, hầu như ai cũng cảm thấy điều đó thì phải.
Bà kéo chăn lại cho cô, sau đó thì lặng lẽ đứng dậy, bà rút trong người ra một hũ mực nhỏ rồi ấn ngón tay mình vào, bà dùng ngón tay viết chữ lên cửa sổ và cả cửa chính, viết xong bà đứng lặng im một lát rồi lại thầm lắc đầu.
-Đứa trẻ này còn quá ngây thơ.