Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Thời gian trôi qua, chiều đã đến nhanh hơn và mặt trời đã lặn xuống. Cô nuốt nước bọt mắt nhìn chăm chăm về căn phòng đó. Cô bật đèn lên và không thể rời mắt được.
Tiếng xột xoạt vang lên, cô giật mình vì bên trong đó như có người đang đi vệ sinh. Cô cố giơ tay bịt miệng lại để tránh hét lên, cô chỉ ư ư trong miệng, bóng đèn bên ngoài bỗng chớp nhoáng liên tục, lúc tiếng xả nước vang lên cũng là lúc mọi thứ trở nên im lặng.
Đèn không còn chớp, không phát ra âm thanh loẹt xoẹt, không khí im ắng đến lạ, thay vào đó là một tiếng hát cất lên.
Cô chăm chú lắng nghe thì mới cảm giác như ai đang đứng trước cửa hát vậy, giọng hát ngọt ngào nhưng cứ văng vẳng làm cô nổi cả tóc gáy, cô hi vọng rằng đó là tiếng ai đó từ bên ngoài vọng vào. Nhưng càng nghe kĩ càng thấy nó phát ra từ bên trong căn phòng đó. Cô khom người nhìn xuống khe hở ở dưới cửa, từ từ từ từ lặng lẽ nhìn xuống, và bên trong chẳng có gì.
“Cạch”
Cô hốt hoảng đứng dậy, tay chân luống cuống mở cửa một căn phòng khác rồi chạy vào khoá cửa, bên kia im lặng không hát nữa, và tiếng cạch cạch kì lạ vang lên lại gần căn phòng của cô, nó như tiếng bước chân nhưng lại không là chẹp chẹp hay là bạch bạch, mà cạch cạch như vật cứng gõ xuống nền.
-Đây là con quỷ gì vậy?
Cô bịt miệng lại mắt trợn trừng, hai cân co lên cúm núm ngồi trên bồn cầu, và tiếng bước ấy đã dừng lại.
-Cô ta...cô ta không có bàn chân…
Giờ thì cô đã biết, tiếng cạch cạch ấy là từ khớp xương nện xuống nền nhà. Và sau đó lại có tiếng hát vang lên. Cô ta vẫn ở trước cửa hát, những giai điệu nhẹ nhàng mà cứ rợn rợn, không thể nào đáng sợ hơn nữa.
Một lúc sau bỗng có tiếng gõ cửa.
"Cộc...Cộc...Cộc..."
Rồi tiếng cười hanh hách ngoài của, giống như một con thú dữ đang vờn chơi với một con thỏ yếu ớt vậy, tiếng cười thích thú, đắc chí và...ghê tởm. Cô lùi lại phía sau không muốn đối mặt với những gì đang diễn ra ngoài kia.
Rồi tiếng cười lại vang lên dữ dội, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bây giờ đã thành đập cửa rầm rầm, cô lại đưa ánh mắt nhìn xuống khe hở ở dưới cửa một lần nữa. Cô thấy một đôi mắt đen òm đang nhìn chằm chằm vào cô, cô ta, cô ta treo ngược người lên và nhìn cô từ phía dưới.
"Ha ha ha... ha ha ha..."
Ánh mắt ấy...đen òm, lạnh lẽo, tiếng cười the thé vang lên giữa màn đêm, ngoài cửa là sự nguy hiểm chực chờ sẵn, cô lùi đến đâu ánh mắt đen òm kia lại lia theo đến đó, nó cứ phát ra âm thanh hì hì, mồ hôi cô nhể nhại, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn xuống mép cửa, một lát sau tự dưng nó lại lướt đi đâu mất, để lại cái khe hổng trống rỗng, bỗng nghe trên đầu cô phát ra âm thanh cười he he. Cô ngước mắt lên thì lại thấy nó nằm vắt vẻo ngang qua cánh cửa, nghiêng đầu qua lại ánh mắt trừng trừng, mép miệng chảy ra máu ướt đẫm nhơ nhuốc kinh tởm.
Cô lùi lại thì bị nó giơ tay ra nắm lấy, miệng cười ha hả, nó quăng mạnh cô một cái khiến cô bay cả người ra ngoài, cô nằm vật xuống sàn tay ôm chặt bụng, mặt nhăn nhó đau đớn, lá bùa lạ từ đâu văng ra từ túi áo cô, cô thấy lá bùa chợt nhớ đến bà mai, rồi cô bò lại định nắm lấy, có lẽ bà ấy đã bỏ vào áo cô vì biết sẽ có ngày hôm nay, nó thấy cô cứ vươn tay ra có lấy lá bùa, nó nhếch lên rồi cầm lá bùa lên, 1 giây nó bốc lửa cháy rụi.
Cô há hốc mồm nhìn nó, nó đốt cả lá bùa của cô rồi, con yêu nữ này quả là rất mạnh, cô bò thụt lùi về phía sau thở gấp gáp, nó không có bàn chân, chỉ còn hai cái chân lủng lẳng giữa không trung, từ từ lướt lại phía cô giống như mèo vờn chuột, cứ chậm rãi nhưng không kém rùng rợn, ánh mắt lạnh tanh nhưng đôi môi lại cứ cười một giọng cười thật kinh khủng.
-Đừng mà, Tiểu Hoan à, Vương Nguyên à…
Đôi môi cô run run như bật khóc, miệng không tự chủ mà gọi tên hai người họ, tay cô cứ chà sát vào sàn nhà, chân từ từ đẩy cơ thể về phía sau, thoáng chút lưng cô đã chạm đến cánh cửa lớn phía ngoài, nó hiển nhiên đóng chặt.
-Đừng…
“Cạch…”
-Như Hoa…
Cô quay mặt lại, là anh chồng của cô, anh Vương Thiên nhìn về con Cẩm rồi nói.
-Mang mợ mày về đi…
-Dạ…Còn cậu Thiên đi đâu ạ?
-Tao có việc…
Con Cẩm đỡ lấy cô, nó có liếc nhìn vào trong rồi rùng mình.
-Cậu Thiên đột nhiên kéo em đi, rồi dẫn em đến đây đó, chắc mợ bị ai ăn hiếp à? Sao không nói với bà? Về thôi mợ.
Vương Thiên lái xe đi, một mạch rồi dừng lại.
-Trời ơi đến rồi kìa…tính làm gì tui đây? Ba mẹ tôi không có ở nhà đâu nha.
-Mở cửa đi…
Lệ vừa ăn trái cây vừa le lưỡi.
-Sao? Đưa nó về nhà chưa? Làm gì nóng vậy? Ai dám mở cửa cho anh chứ?
-Mau lên…tôi không có kiên nhẫn đâu nha…
-Anh…anh làm gì tôi? Đồ lưu manh, nó không mất miếng thịt nào thì thôi. Quan trọng với anh lắm à?
-Cô chơi như vậy mà xem được sao? Lỡ cô ấy sợ hãi ngất xỉu thì sao? Không có ai ở đó lỡ mất mạng thì sao? Sao cô cũng là con gái mà ác độc quá vậy hả?
-Nè, giỡn chút thôi, mà nó có sao không? Tôi vào nhà đây anh còn ở đây tôi báo cảnh sát đó nha.
Lệ chạy tọt vào trong nhà, chân run rẩy không dám đứng đó nữa.
-Lần sau cô chết với tôi.
Vương Thiên tức giận quay về nhà, con Mận nó sợ nên không dám nói với ai, còn Như Hoa bị sợ đến nỗi ngất đi, cả người lên cơn sốt ngay đêm đó.
-Cẩm ơi đừng nói với bà nha Cẩm.
-Dạ em biết rồi, mợ uống thuốc đi…chắc mợ sợ lắm hả?
Cả thân thể cô mệt rủ rượi, đêm nay bà mai có việc không về, thế là có mỗi con Cẩm chăm cô, Vương Thiên cũng không đá động gì, anh chồng em dâu nên cũng không nên qua lại gì với nhau.
-Con Lệ này sớm muộn cũng biết tay mình.
Cô nằm thiếp đi trong mệt mỏi, con Cẩm lau người cho cô bằng nước ấm, sau đó nó cũng ngủ gục trên bàn.
Nửa đêm cô giật mình thức dậy, cả người uể oải ngồi trên giường.
-Tiểu Vi à tôi không bỏ rơi cô đâu.
Tuy đã thấm mệt nhưng mà cô vẫn không quên, nuôi Tiểu Vi bằng máu của mình.
Cô rút nhiều hơn cả hôm qua gấp rưỡi, đến độ kiệt sức và ngất luôn giữa sàn nhà.
Có tiếng cười khúc khích trên một cái cây cao gần cửa sổ, cô nheo mắt nhìn lên thì không thấy gì, chỉ có gió làm cây nghiêng qua lại xào xạc, trước mắt một đôi chân trắng muốt thòng xuống đung đưa qua lại. Cô đưa ánh mắt lên nhìn thì thấy một cô gái với đôi mắt màu đỏ nhìn cô.
-Như Hoa…
Vong hồn trong 1 giây tan thành mây khói, một bàn tay giơ ra nắm lấy cô kéo cô lại, cô nằm trọn trong vòng tay ai đó.
-Như Hoa à…
-Anh….
Cô bất lực rồi choàng tay qua níu lấy anh ta, chực chờ nước mắt rơi xuống.
-Anh về rồi à? Anh đừng giận em nữa có được không? Em không cố ý làm Tiểu Vi thành ra như vậy đâu.
-Anh biết rồi Như Hoa à, em yếu lắm rồi em có biết không? Ôm anh này!
Anh ta bế thốc cô lên, đặt cô lên giường rồi đưa tay sờ mặt cô.
-Anh đừng đi bỏ lại em…
Anh ta im lặng nhìn qua những ống kim tiêm nằm trên sàn rồi từ từ nhặt lên, sau đó nhìn qua cô.
-Vương Nguyên à...
-Ừ...nghe này...!
-Đừng đi nữa mà! Đừng đi mà!
-Ừ em ngủ đi…
Anh ta nhìn lên bàn tay đầy những vết kim đâm mà thấy nhói ở trong lòng, nhìn cô mất máu lại còn bị doạ đến mất hồn vía, bây giờ cũng chỉ còn nửa cái mạng quèn.
-Ai doạ em ra nông nỗi này, Như Hoa nói anh nghe xem. Ai làm?
-Cái...cái con quỷ trong trường, nó dữ lắm! Em sợ.
Cô mê man nắm lấy bàn tay anh, sau đó dụi mặt vào. Anh nhẹ nhàng đưa miệng đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng bảo.
-Ngủ đi! Anh đi đánh nó cho em, không được động đến vợ anh.
-Anh đừng đi…
Nước mắt cô trào ra, tay níu tay anh lại rồi khóc lên.
-Anh đừng đi, anh ở lại đi…
Anh nhìn vào những giọt nước mắt ấy có chút bất ngờ, thế sao trước đó không khóc? Bị doạ bị ức hiếp. Không khóc nhưng bây giờ lại nhoè mắt như vậy.
-Được rồi.
Anh khom xuống rồi luồn tay qua lưng cô, nâng người cô lên rồi ôm vào lòng.
Anh dùng móng tay của chính quẹt vào lòng bàn tay, sau đó mặc cho viên đá hút máu của mình.
-Máu em loãng như vậy thì nó hút hết máu em mới đủ, em sẽ chết mất.
Mẹ anh biết rõ điều này, nhưng rõ ràng bà không quan tâm mà vẫn giao cho cô, vì bà ghét cô, không muốn dòng máu của con trai mình chạy trong người một đứa con gái tầm thường thế này. Anh cũng biết rõ điều đó, và biết Như Hoa làm cỡ hai lần nữa sẽ mất mạng hoàn toàn.
Tiếng xột xoạt vang lên, cô giật mình vì bên trong đó như có người đang đi vệ sinh. Cô cố giơ tay bịt miệng lại để tránh hét lên, cô chỉ ư ư trong miệng, bóng đèn bên ngoài bỗng chớp nhoáng liên tục, lúc tiếng xả nước vang lên cũng là lúc mọi thứ trở nên im lặng.
Đèn không còn chớp, không phát ra âm thanh loẹt xoẹt, không khí im ắng đến lạ, thay vào đó là một tiếng hát cất lên.
Cô chăm chú lắng nghe thì mới cảm giác như ai đang đứng trước cửa hát vậy, giọng hát ngọt ngào nhưng cứ văng vẳng làm cô nổi cả tóc gáy, cô hi vọng rằng đó là tiếng ai đó từ bên ngoài vọng vào. Nhưng càng nghe kĩ càng thấy nó phát ra từ bên trong căn phòng đó. Cô khom người nhìn xuống khe hở ở dưới cửa, từ từ từ từ lặng lẽ nhìn xuống, và bên trong chẳng có gì.
“Cạch”
Cô hốt hoảng đứng dậy, tay chân luống cuống mở cửa một căn phòng khác rồi chạy vào khoá cửa, bên kia im lặng không hát nữa, và tiếng cạch cạch kì lạ vang lên lại gần căn phòng của cô, nó như tiếng bước chân nhưng lại không là chẹp chẹp hay là bạch bạch, mà cạch cạch như vật cứng gõ xuống nền.
-Đây là con quỷ gì vậy?
Cô bịt miệng lại mắt trợn trừng, hai cân co lên cúm núm ngồi trên bồn cầu, và tiếng bước ấy đã dừng lại.
-Cô ta...cô ta không có bàn chân…
Giờ thì cô đã biết, tiếng cạch cạch ấy là từ khớp xương nện xuống nền nhà. Và sau đó lại có tiếng hát vang lên. Cô ta vẫn ở trước cửa hát, những giai điệu nhẹ nhàng mà cứ rợn rợn, không thể nào đáng sợ hơn nữa.
Một lúc sau bỗng có tiếng gõ cửa.
"Cộc...Cộc...Cộc..."
Rồi tiếng cười hanh hách ngoài của, giống như một con thú dữ đang vờn chơi với một con thỏ yếu ớt vậy, tiếng cười thích thú, đắc chí và...ghê tởm. Cô lùi lại phía sau không muốn đối mặt với những gì đang diễn ra ngoài kia.
Rồi tiếng cười lại vang lên dữ dội, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bây giờ đã thành đập cửa rầm rầm, cô lại đưa ánh mắt nhìn xuống khe hở ở dưới cửa một lần nữa. Cô thấy một đôi mắt đen òm đang nhìn chằm chằm vào cô, cô ta, cô ta treo ngược người lên và nhìn cô từ phía dưới.
"Ha ha ha... ha ha ha..."
Ánh mắt ấy...đen òm, lạnh lẽo, tiếng cười the thé vang lên giữa màn đêm, ngoài cửa là sự nguy hiểm chực chờ sẵn, cô lùi đến đâu ánh mắt đen òm kia lại lia theo đến đó, nó cứ phát ra âm thanh hì hì, mồ hôi cô nhể nhại, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn xuống mép cửa, một lát sau tự dưng nó lại lướt đi đâu mất, để lại cái khe hổng trống rỗng, bỗng nghe trên đầu cô phát ra âm thanh cười he he. Cô ngước mắt lên thì lại thấy nó nằm vắt vẻo ngang qua cánh cửa, nghiêng đầu qua lại ánh mắt trừng trừng, mép miệng chảy ra máu ướt đẫm nhơ nhuốc kinh tởm.
Cô lùi lại thì bị nó giơ tay ra nắm lấy, miệng cười ha hả, nó quăng mạnh cô một cái khiến cô bay cả người ra ngoài, cô nằm vật xuống sàn tay ôm chặt bụng, mặt nhăn nhó đau đớn, lá bùa lạ từ đâu văng ra từ túi áo cô, cô thấy lá bùa chợt nhớ đến bà mai, rồi cô bò lại định nắm lấy, có lẽ bà ấy đã bỏ vào áo cô vì biết sẽ có ngày hôm nay, nó thấy cô cứ vươn tay ra có lấy lá bùa, nó nhếch lên rồi cầm lá bùa lên, 1 giây nó bốc lửa cháy rụi.
Cô há hốc mồm nhìn nó, nó đốt cả lá bùa của cô rồi, con yêu nữ này quả là rất mạnh, cô bò thụt lùi về phía sau thở gấp gáp, nó không có bàn chân, chỉ còn hai cái chân lủng lẳng giữa không trung, từ từ lướt lại phía cô giống như mèo vờn chuột, cứ chậm rãi nhưng không kém rùng rợn, ánh mắt lạnh tanh nhưng đôi môi lại cứ cười một giọng cười thật kinh khủng.
-Đừng mà, Tiểu Hoan à, Vương Nguyên à…
Đôi môi cô run run như bật khóc, miệng không tự chủ mà gọi tên hai người họ, tay cô cứ chà sát vào sàn nhà, chân từ từ đẩy cơ thể về phía sau, thoáng chút lưng cô đã chạm đến cánh cửa lớn phía ngoài, nó hiển nhiên đóng chặt.
-Đừng…
“Cạch…”
-Như Hoa…
Cô quay mặt lại, là anh chồng của cô, anh Vương Thiên nhìn về con Cẩm rồi nói.
-Mang mợ mày về đi…
-Dạ…Còn cậu Thiên đi đâu ạ?
-Tao có việc…
Con Cẩm đỡ lấy cô, nó có liếc nhìn vào trong rồi rùng mình.
-Cậu Thiên đột nhiên kéo em đi, rồi dẫn em đến đây đó, chắc mợ bị ai ăn hiếp à? Sao không nói với bà? Về thôi mợ.
Vương Thiên lái xe đi, một mạch rồi dừng lại.
-Trời ơi đến rồi kìa…tính làm gì tui đây? Ba mẹ tôi không có ở nhà đâu nha.
-Mở cửa đi…
Lệ vừa ăn trái cây vừa le lưỡi.
-Sao? Đưa nó về nhà chưa? Làm gì nóng vậy? Ai dám mở cửa cho anh chứ?
-Mau lên…tôi không có kiên nhẫn đâu nha…
-Anh…anh làm gì tôi? Đồ lưu manh, nó không mất miếng thịt nào thì thôi. Quan trọng với anh lắm à?
-Cô chơi như vậy mà xem được sao? Lỡ cô ấy sợ hãi ngất xỉu thì sao? Không có ai ở đó lỡ mất mạng thì sao? Sao cô cũng là con gái mà ác độc quá vậy hả?
-Nè, giỡn chút thôi, mà nó có sao không? Tôi vào nhà đây anh còn ở đây tôi báo cảnh sát đó nha.
Lệ chạy tọt vào trong nhà, chân run rẩy không dám đứng đó nữa.
-Lần sau cô chết với tôi.
Vương Thiên tức giận quay về nhà, con Mận nó sợ nên không dám nói với ai, còn Như Hoa bị sợ đến nỗi ngất đi, cả người lên cơn sốt ngay đêm đó.
-Cẩm ơi đừng nói với bà nha Cẩm.
-Dạ em biết rồi, mợ uống thuốc đi…chắc mợ sợ lắm hả?
Cả thân thể cô mệt rủ rượi, đêm nay bà mai có việc không về, thế là có mỗi con Cẩm chăm cô, Vương Thiên cũng không đá động gì, anh chồng em dâu nên cũng không nên qua lại gì với nhau.
-Con Lệ này sớm muộn cũng biết tay mình.
Cô nằm thiếp đi trong mệt mỏi, con Cẩm lau người cho cô bằng nước ấm, sau đó nó cũng ngủ gục trên bàn.
Nửa đêm cô giật mình thức dậy, cả người uể oải ngồi trên giường.
-Tiểu Vi à tôi không bỏ rơi cô đâu.
Tuy đã thấm mệt nhưng mà cô vẫn không quên, nuôi Tiểu Vi bằng máu của mình.
Cô rút nhiều hơn cả hôm qua gấp rưỡi, đến độ kiệt sức và ngất luôn giữa sàn nhà.
Có tiếng cười khúc khích trên một cái cây cao gần cửa sổ, cô nheo mắt nhìn lên thì không thấy gì, chỉ có gió làm cây nghiêng qua lại xào xạc, trước mắt một đôi chân trắng muốt thòng xuống đung đưa qua lại. Cô đưa ánh mắt lên nhìn thì thấy một cô gái với đôi mắt màu đỏ nhìn cô.
-Như Hoa…
Vong hồn trong 1 giây tan thành mây khói, một bàn tay giơ ra nắm lấy cô kéo cô lại, cô nằm trọn trong vòng tay ai đó.
-Như Hoa à…
-Anh….
Cô bất lực rồi choàng tay qua níu lấy anh ta, chực chờ nước mắt rơi xuống.
-Anh về rồi à? Anh đừng giận em nữa có được không? Em không cố ý làm Tiểu Vi thành ra như vậy đâu.
-Anh biết rồi Như Hoa à, em yếu lắm rồi em có biết không? Ôm anh này!
Anh ta bế thốc cô lên, đặt cô lên giường rồi đưa tay sờ mặt cô.
-Anh đừng đi bỏ lại em…
Anh ta im lặng nhìn qua những ống kim tiêm nằm trên sàn rồi từ từ nhặt lên, sau đó nhìn qua cô.
-Vương Nguyên à...
-Ừ...nghe này...!
-Đừng đi nữa mà! Đừng đi mà!
-Ừ em ngủ đi…
Anh ta nhìn lên bàn tay đầy những vết kim đâm mà thấy nhói ở trong lòng, nhìn cô mất máu lại còn bị doạ đến mất hồn vía, bây giờ cũng chỉ còn nửa cái mạng quèn.
-Ai doạ em ra nông nỗi này, Như Hoa nói anh nghe xem. Ai làm?
-Cái...cái con quỷ trong trường, nó dữ lắm! Em sợ.
Cô mê man nắm lấy bàn tay anh, sau đó dụi mặt vào. Anh nhẹ nhàng đưa miệng đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng bảo.
-Ngủ đi! Anh đi đánh nó cho em, không được động đến vợ anh.
-Anh đừng đi…
Nước mắt cô trào ra, tay níu tay anh lại rồi khóc lên.
-Anh đừng đi, anh ở lại đi…
Anh nhìn vào những giọt nước mắt ấy có chút bất ngờ, thế sao trước đó không khóc? Bị doạ bị ức hiếp. Không khóc nhưng bây giờ lại nhoè mắt như vậy.
-Được rồi.
Anh khom xuống rồi luồn tay qua lưng cô, nâng người cô lên rồi ôm vào lòng.
Anh dùng móng tay của chính quẹt vào lòng bàn tay, sau đó mặc cho viên đá hút máu của mình.
-Máu em loãng như vậy thì nó hút hết máu em mới đủ, em sẽ chết mất.
Mẹ anh biết rõ điều này, nhưng rõ ràng bà không quan tâm mà vẫn giao cho cô, vì bà ghét cô, không muốn dòng máu của con trai mình chạy trong người một đứa con gái tầm thường thế này. Anh cũng biết rõ điều đó, và biết Như Hoa làm cỡ hai lần nữa sẽ mất mạng hoàn toàn.