Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Khi cô gái đó đơn thân độc mã bước vào nơi đó, cô liền cảm nhận như có một luồng sát khí toả ra vô cùng mãnh liệt, nó mạnh mẽ như kiểu một con quỷ đang được triệu hồi, một cái chết thảm khốc sẽ diễn ra.
-Cô ta là một con quỷ...
Như Hoa lấp bấp, lời nói ra bị mấy người xung quanh nghe thấy, cả đám xì xào với nhau.
-Không hiểu sao nhà họ Vương lại cho cái con điên này vào đây nữa, nhốt nó ở nhà chẳng phải tốt hơn sao?
-Nhà người ta có tiền ai lại để con dâu là đứa không được ăn học đàng hoàng chứ, cũng vì sỉ diện mà thôi.
-Học chung trường với nó như kiểu lọt vào bệnh viện tâm thần vậy, lâu lâu nó toàn làm mấy chuyện dở người.
-Kệ nó đi...nói lát nữa nó nghe thấy bây giờ.
Cô như bị lùng bùng lỗ tai, sau đó không biết lấy bao nhiêu can đảm cô đứng bật dậy, đám người đang nói xấu cô bây giờ giật mình khiếp vía, bọn họ tá hoả xong lại dõi theo cô.
-Nó nghe rồi hả?
-Ai biết.
Như Hoa chạy một mạch vào nhà vệ sinh, chốc chốc bao nhiêu ánh mắt dõi theo cô, ai ngờ lát sau cô kéo cái cô gái kia ra, trong sự khó hiểu của mọi người.
-Cô đừng có dại mà thách thức ma quỷ.
-Cái gì? Mày xen vào chuyện của tao? Mày là ai....
Đám bạn của cô gái kia chạy lại.
-Duyên...nó là dâu nhà họ Vương đó.
-À thì ra là mày, chả trách con Lệ cứ chọc mày suốt hoá ra mày sợ ma nên nó mới thích đến như vậy.
Như Hoa cảm giác luồn không khí không còn được trong lành nữa, cảm giác có mùi hôi thối tanh tưởi làm cô muốn choáng, và trong tiếng gió xào xạc ấy cô nghe một âm thanh vô cùng gai người.
"Mày dám cản đường tao...mày sẽ không được yên"
Cô giật mình buông tay cái con nhỏ tên Duyên đó, sau đó nó lại phủi tay. Ánh mắt dõi theo Như Hoa đang chạy đi mất.
-Trời ơi con điên...bực mình quá.
-Mà kệ nó đi, mà nãy mày vô đó có thấy cái gì không vậy?
-Có thấy mẹ gì đâu, tao đã nói không có ma quỷ gì đâu...
Bọn đó hơi xanh mặt, sau đó nhướng chân mày, khẽ nói nho nhỏ.
-Có phải như người ta đồn đó là hồn ma của con Lan không vậy?
Con Duyên hơi sững người, sau đó liền nói.
-Có là hồn ma của con Lan thì sao? Tao đâu có sợ.
Như Hoa trở về nhà sau một ngày học trong lo lắng, tự nhiên thấy hối hận quá, chẳng hiểu tại sao lại chen vào cứu con nhỏ không biết ơn đó làm gì.
Cô chuẩn bị bước vào nhà thì giật mình đứng lại, bà mai đột nhiên chặn ngang cửa làm cô giật mình, ánh mắt đăm chiêu của bà ấy làm cô hơi hoảng.
-Sao vậy ạ?
-Như Hoa...có ai theo cô kìa.
Như Hoa như dựng hết tóc trên đầu, mắt liếc qua bên cạnh rồi nhìn lên nóc xe.
-Mẹ kiếp...
Mắt cô trợn tròn, bà mai có vẻ rất nghiêm túc.
-Là một con quỷ đó Như Hoa...
Bà ấy vừa nói xong đã nhanh tay kéo cô vào trong, bàn tay nhanh chóng phóng ra một lá bùa màu trắng lên kính xe. Chỉ nghe một tiếng gầm vang lên rồi cô gái kia biến mất. Bà mai không nói gì kéo cô vào nhà luôn.
-Có muốn kể chút không?
Cô không nghĩ lại gây ra thêm rắc rối, chuyện quan trọng bây giờ là của Tiểu Vi chứ không phải chuyện này, cô liền suy nghĩ rồi nói.
-Cái người hôm trước đến đón bà ấy ạ, cái người phụ nữ mang thai...
-Người đó làm sao?
-Có thể hẹn ra giúp cháu một ngày được không ạ?
-Sao tự nhiên lại muốn gặp người ta? Cô sao vậy? Muốn làm gì?
Cô ấp úng, thế rồi thuyết phục đến tối bà ấy cũng không đồng ý. Cô lại lấy ra một ống tiêm mới và bắt đầu rút máu nuôi Tiểu Vi, cô rút một ống rồi một ống, lạ thật, hôm nay có bao nhiêu máu thì viên đá vẫn không phát sáng, hình như nhu cầu của cô ấy mỗi lúc lại một nhiều.
-Ây cha...Như Hoa làm gì vậy?
Bà mai lại gần, sau đó ngồi xuống.
-Thì ra nuôi vong hồn, có phải cô hỏi về người phụ nữ ấy là có mục đích không? Là cái này à?
-Cháu không có ý xấu gì đâu...chỉ là....
-Thật ra tôi đã bói cho người phụ nữ kia rồi, con cô ấy mệnh yểu nên chưa sinh đã chết, có phải cô định đổi linh hồn với bào thai trong bụng cô ấy không?
-À...ừm...
-Cái thuật này...là ai đã dạy cho cô? Tôi biết một mình cô sẽ không bao giờ làm được một mình.
-Là...một người rất đặc biệt.
-Không thể tưởng tượng được cô còn qua lại với người cõi trên nữa đó. Thật kinh ngạc...
-Sao ạ...?
-Chỉ có sứ giả địa ngục, ma vương địa ngục hoặc là sứ giả thu thập linh hồn mới làm được điều này...cô lại qua lại với bọn họ. Cô cũng không tầm thường đó nha.
-Chuyện người phụ nữ ấy, tôi sẽ hẹn ra cho cô gặp.
-Thật chứ ạ, may quá...
Cô ngậm ngùi rồi cúi đầu, bà ấy đi ra khỏi phòng, cô rút thêm một chút máu nữa rồi nhớ đến lời của quỷ hậu từng căn dặn.
"Đừng mất máu rồi chết trước đấy nhé?"
Hoá ra bà ấy đã tính toán trước rồi. Có phải càng ngày sẽ càng tốn máu hay không?
Cô rút hết tất cả 10 ống tiêm máu đặc, cuối cùng viên đá đó cũng đã phát sáng chứng tỏ nó đã đủ, cô mỉm cười thở dài rồi nhắm mắt lại.
-Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu Tiểu Vi à...
Cô nhắm mắt lại rồi mệt mỏi thiếp đi, cho đến khi con Cẩm vào gọi cô dậy ăn cơm.
Nó bưng cơm vào rồi nói.
-Bà mai nói mợ bị mệt nên bà chủ nói em đem cơm lên đây luôn.
-Cẩm à...mấy giờ rồi em...
-11 giờ đêm rồi, em nấu toàn mấy món bổ máu đó mợ, mợ ăn đi...
-À ừ...cảm ơn em nha.
Bà mai cũng thật biết ý, cô ăn cơm mà như chết đói, con Cẩm mỉm cười.
-Mợ đói lắm à? Ăn nhiều vào nha...
Cô gật đầu rồi mỉm cười với nó.
Sáng hôm sau tài xế đột nhiên bị bệnh, cô lại không muốn phiền gia đình chồng nên tự mình chạy ra đón xe buýt đi cho nhanh, thật ra chuyến đó cũng dừng ngay trường. Trời hôm nay xám xịt nhiều mây đen.
Cô lên xe buýt an toàn khỏi cơn mưa, rõ ràng là trời lúc sáng còn trong, giờ lại mưa lớn thế này, thời tiết nhất thường quá, cô ngắm những giọt nước mưa lăn trên cửa kính, để ý kĩ mới thấy nó long lanh đẹp đẹp, mi cô chớp chớp, cô mỉm cười đưa ngón tay sờ sờ chúng dẫu rằng cách chúng một lớp cửa kính dày, cô chợt mở to mắt ra, tay đưa lên dụi dụi.
Cô thấy một người con gái mặc một bộ đồng phục quen thuộc của trường đứng ở một gốc cây, cúi mặt xuống đất không rõ mặt mũi thế nào, người ướt sũng, bỗng cô ta ngước mắt lên, cặp mắt sâu hõm như thụt vào trong, miệng nhếch lên, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, ánh mắt cô ta nhìn đăm đăm vào cô làm cô giật thót quay mặt đi nơi khác tránh ánh mắt đó.
Cô giơ tay đập đập vào trái tim mình tự hỏi.
-Không biết là người hay ma nữa? Giật cả mình
Xe buýt bỗng dừng ở trạm để khách lên, cô nhìn ra cửa, toàn học sinh với vài người phụ nữ đi chợ, người ướt ướt do mưa, bỗng từ từ phía xa một cô gái cúi gầm mặt từ từ đi lên xe, cô chợt giật mình khi nhận ra là cô gái lúc nãy, cô ta chầm chậm bước lại phía cô, dường như không ai thấy được sự tồn tại của cô ta, thôi vậy là...ma rồi.
Cô ta từ từ bước lại phía cô, còn trống một ghế, cô ta đến ngồi vào đó, vẫn tư thế cúi mặt, tóc dài xõa ra, cô ta tỏa ra một hơi lạnh đến rùng mình, người ướt đẫm nước đọng lại dưới chân một vũng lớn, tay chân xanh mét trắng bệt, hai tay cô ta nắm chặt vào nhau, cô quay sang nhìn nhìn, rồi lại quay mặt đi, cô ta từ từ ngước mặt lên quay sang cô cái cổ cứng đờ kêu rắc rắc làm gai óc cô nổi lên, cô cắn môi nuốt nước bọt căng thẳng, trời lạnh nhưng cô lại vả mồ hôi như tắm.
Cô ta nở một nụ cười nhạt nhẽo, ơ cô ấy muốn gì? suy nghĩ được đến đó thì đột nhiên cái đầu cô ta rụp một cái rớt xuống cái bụp lăn long lóc trên xe.
-A....
Tiếng thét thất thanh của cô vang lên làm người trong xe không khỏi tò mò mà ngoái lại nhìn, họ nhìn cô với một ánh mắt khó hiểu, giống như kiểu "bị điên à?"
Cô giật mình thức dậy mới chợt nhận ra thì ra từ nãy giờ chỉ là nằm mơ, ngoài trời mưa to nhưng cô lại toát mồ hôi hột, cô giơ tay quẹt mồ hôi trên trán rồi thở hắc ra một cái nhẹ nhàng, rồi quay sang cúi đầu xin lỗi mọi người vì hành động khiếm nhã của bản thân.
-Xin...Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ!
Mọi người thấy thế cũng không nói gì, rồi chuyện đâu lại vào đấy, chiếc xe cứ xuyên trong màn mưa mà chạy, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế kế bên mình, chỗ cô gái ấy đã ngồi lúc nãy. Cô thấy chỗ ấy vẫn còn đọng lại dưới chân ghế một vũng nước to, thật sự cô không thể chắc chắn rằng lúc nãy là mơ.
-Là con quỷ hôm qua theo mình về nhà, toang mình rồi.
Cô nhìn ra cửa sổ xe ánh mắt lướt qua những hàng cây ven đường, một lần nữa hình bóng cô gái lúc nãy lại hiện ra, cô ta đứng bên vệ đường giơ tay vẫy vẫy với cô, miệng nở một nụ cười lạnh, lạnh đến từng dây thần kinh của cô, cô chợt rùng mình quay mặt đi nơi khác.
Lúc bước xuống xe thì mưa cũng bắt đầu tạnh hẳn, vừa đi vừa nhớ đến hình ảnh lúc nãy, nụ cười lạnh lẽo ấy làm cô ám ảnh mãi không thôi.
Cái chuyện video cô bị Lệ quay lại vẫn còn hot, vì thế nên cái nhà vệ sinh ấy càng lúc càng không ai dám lại gần, có phải mọi người sợ hay vì thật sự âm khí từ đó lấn át hết phần gan dạ trong họ?
-Như Hoa, chán ghê á, cái video kia bị hiệu trưởng thấy mất rồi, nay lại bị phạt dọn vệ sinh nữa.
-Lại bắt tôi làm cho chị à?
-Ừ đó, yêu cầu này coi như yêu cầu thứ 2 đi. Lần này tao không quay video nữa đâu.
Như Hoa cũng không biết thế nào, nhưng từ chối chắc chắn là không được.
-Còn lại 1 yêu cầu thôi nha, chuyện tấm ảnh đó đừng để ai thấy nó đó.
-Chà vậy mày đồng ý hả, cảm ơn nha thôi tao về đây…
Như Hoa thở dài, lại phải vào cái nơi quái quỷ đó một mình, vả lại…con quỷ kia có khả năng là ẩn nấp bên trong.
-Sao thế này chứ?
Tay cô run lên cầm cập khi nhớ về hình ảnh bị bà mai dán bùa hôm qua, khuôn mặt đó tan ra như tro, thật đáng sợ.
Chiều đó hoàn thành tiết học, Như Hoa lại tiến về căn phòng ấy lúc 5 giờ kém, còn sớm như vậy vẫn chưa có gì đáng sợ lắm.
-Làm nhanh về nhanh thôi.
-Điện thoại…a bỏ trong cặp mất rồi.
Cô cố tìm cách kêu cứu và còn kiếm nơi để thoát thân, nhưng hoàn toàn vô dụng vì chẳng ai dám đến đây giờ này.
-Nhốt ở đây một đêm chắc mình chết mất.
-Cô ta là một con quỷ...
Như Hoa lấp bấp, lời nói ra bị mấy người xung quanh nghe thấy, cả đám xì xào với nhau.
-Không hiểu sao nhà họ Vương lại cho cái con điên này vào đây nữa, nhốt nó ở nhà chẳng phải tốt hơn sao?
-Nhà người ta có tiền ai lại để con dâu là đứa không được ăn học đàng hoàng chứ, cũng vì sỉ diện mà thôi.
-Học chung trường với nó như kiểu lọt vào bệnh viện tâm thần vậy, lâu lâu nó toàn làm mấy chuyện dở người.
-Kệ nó đi...nói lát nữa nó nghe thấy bây giờ.
Cô như bị lùng bùng lỗ tai, sau đó không biết lấy bao nhiêu can đảm cô đứng bật dậy, đám người đang nói xấu cô bây giờ giật mình khiếp vía, bọn họ tá hoả xong lại dõi theo cô.
-Nó nghe rồi hả?
-Ai biết.
Như Hoa chạy một mạch vào nhà vệ sinh, chốc chốc bao nhiêu ánh mắt dõi theo cô, ai ngờ lát sau cô kéo cái cô gái kia ra, trong sự khó hiểu của mọi người.
-Cô đừng có dại mà thách thức ma quỷ.
-Cái gì? Mày xen vào chuyện của tao? Mày là ai....
Đám bạn của cô gái kia chạy lại.
-Duyên...nó là dâu nhà họ Vương đó.
-À thì ra là mày, chả trách con Lệ cứ chọc mày suốt hoá ra mày sợ ma nên nó mới thích đến như vậy.
Như Hoa cảm giác luồn không khí không còn được trong lành nữa, cảm giác có mùi hôi thối tanh tưởi làm cô muốn choáng, và trong tiếng gió xào xạc ấy cô nghe một âm thanh vô cùng gai người.
"Mày dám cản đường tao...mày sẽ không được yên"
Cô giật mình buông tay cái con nhỏ tên Duyên đó, sau đó nó lại phủi tay. Ánh mắt dõi theo Như Hoa đang chạy đi mất.
-Trời ơi con điên...bực mình quá.
-Mà kệ nó đi, mà nãy mày vô đó có thấy cái gì không vậy?
-Có thấy mẹ gì đâu, tao đã nói không có ma quỷ gì đâu...
Bọn đó hơi xanh mặt, sau đó nhướng chân mày, khẽ nói nho nhỏ.
-Có phải như người ta đồn đó là hồn ma của con Lan không vậy?
Con Duyên hơi sững người, sau đó liền nói.
-Có là hồn ma của con Lan thì sao? Tao đâu có sợ.
Như Hoa trở về nhà sau một ngày học trong lo lắng, tự nhiên thấy hối hận quá, chẳng hiểu tại sao lại chen vào cứu con nhỏ không biết ơn đó làm gì.
Cô chuẩn bị bước vào nhà thì giật mình đứng lại, bà mai đột nhiên chặn ngang cửa làm cô giật mình, ánh mắt đăm chiêu của bà ấy làm cô hơi hoảng.
-Sao vậy ạ?
-Như Hoa...có ai theo cô kìa.
Như Hoa như dựng hết tóc trên đầu, mắt liếc qua bên cạnh rồi nhìn lên nóc xe.
-Mẹ kiếp...
Mắt cô trợn tròn, bà mai có vẻ rất nghiêm túc.
-Là một con quỷ đó Như Hoa...
Bà ấy vừa nói xong đã nhanh tay kéo cô vào trong, bàn tay nhanh chóng phóng ra một lá bùa màu trắng lên kính xe. Chỉ nghe một tiếng gầm vang lên rồi cô gái kia biến mất. Bà mai không nói gì kéo cô vào nhà luôn.
-Có muốn kể chút không?
Cô không nghĩ lại gây ra thêm rắc rối, chuyện quan trọng bây giờ là của Tiểu Vi chứ không phải chuyện này, cô liền suy nghĩ rồi nói.
-Cái người hôm trước đến đón bà ấy ạ, cái người phụ nữ mang thai...
-Người đó làm sao?
-Có thể hẹn ra giúp cháu một ngày được không ạ?
-Sao tự nhiên lại muốn gặp người ta? Cô sao vậy? Muốn làm gì?
Cô ấp úng, thế rồi thuyết phục đến tối bà ấy cũng không đồng ý. Cô lại lấy ra một ống tiêm mới và bắt đầu rút máu nuôi Tiểu Vi, cô rút một ống rồi một ống, lạ thật, hôm nay có bao nhiêu máu thì viên đá vẫn không phát sáng, hình như nhu cầu của cô ấy mỗi lúc lại một nhiều.
-Ây cha...Như Hoa làm gì vậy?
Bà mai lại gần, sau đó ngồi xuống.
-Thì ra nuôi vong hồn, có phải cô hỏi về người phụ nữ ấy là có mục đích không? Là cái này à?
-Cháu không có ý xấu gì đâu...chỉ là....
-Thật ra tôi đã bói cho người phụ nữ kia rồi, con cô ấy mệnh yểu nên chưa sinh đã chết, có phải cô định đổi linh hồn với bào thai trong bụng cô ấy không?
-À...ừm...
-Cái thuật này...là ai đã dạy cho cô? Tôi biết một mình cô sẽ không bao giờ làm được một mình.
-Là...một người rất đặc biệt.
-Không thể tưởng tượng được cô còn qua lại với người cõi trên nữa đó. Thật kinh ngạc...
-Sao ạ...?
-Chỉ có sứ giả địa ngục, ma vương địa ngục hoặc là sứ giả thu thập linh hồn mới làm được điều này...cô lại qua lại với bọn họ. Cô cũng không tầm thường đó nha.
-Chuyện người phụ nữ ấy, tôi sẽ hẹn ra cho cô gặp.
-Thật chứ ạ, may quá...
Cô ngậm ngùi rồi cúi đầu, bà ấy đi ra khỏi phòng, cô rút thêm một chút máu nữa rồi nhớ đến lời của quỷ hậu từng căn dặn.
"Đừng mất máu rồi chết trước đấy nhé?"
Hoá ra bà ấy đã tính toán trước rồi. Có phải càng ngày sẽ càng tốn máu hay không?
Cô rút hết tất cả 10 ống tiêm máu đặc, cuối cùng viên đá đó cũng đã phát sáng chứng tỏ nó đã đủ, cô mỉm cười thở dài rồi nhắm mắt lại.
-Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu Tiểu Vi à...
Cô nhắm mắt lại rồi mệt mỏi thiếp đi, cho đến khi con Cẩm vào gọi cô dậy ăn cơm.
Nó bưng cơm vào rồi nói.
-Bà mai nói mợ bị mệt nên bà chủ nói em đem cơm lên đây luôn.
-Cẩm à...mấy giờ rồi em...
-11 giờ đêm rồi, em nấu toàn mấy món bổ máu đó mợ, mợ ăn đi...
-À ừ...cảm ơn em nha.
Bà mai cũng thật biết ý, cô ăn cơm mà như chết đói, con Cẩm mỉm cười.
-Mợ đói lắm à? Ăn nhiều vào nha...
Cô gật đầu rồi mỉm cười với nó.
Sáng hôm sau tài xế đột nhiên bị bệnh, cô lại không muốn phiền gia đình chồng nên tự mình chạy ra đón xe buýt đi cho nhanh, thật ra chuyến đó cũng dừng ngay trường. Trời hôm nay xám xịt nhiều mây đen.
Cô lên xe buýt an toàn khỏi cơn mưa, rõ ràng là trời lúc sáng còn trong, giờ lại mưa lớn thế này, thời tiết nhất thường quá, cô ngắm những giọt nước mưa lăn trên cửa kính, để ý kĩ mới thấy nó long lanh đẹp đẹp, mi cô chớp chớp, cô mỉm cười đưa ngón tay sờ sờ chúng dẫu rằng cách chúng một lớp cửa kính dày, cô chợt mở to mắt ra, tay đưa lên dụi dụi.
Cô thấy một người con gái mặc một bộ đồng phục quen thuộc của trường đứng ở một gốc cây, cúi mặt xuống đất không rõ mặt mũi thế nào, người ướt sũng, bỗng cô ta ngước mắt lên, cặp mắt sâu hõm như thụt vào trong, miệng nhếch lên, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, ánh mắt cô ta nhìn đăm đăm vào cô làm cô giật thót quay mặt đi nơi khác tránh ánh mắt đó.
Cô giơ tay đập đập vào trái tim mình tự hỏi.
-Không biết là người hay ma nữa? Giật cả mình
Xe buýt bỗng dừng ở trạm để khách lên, cô nhìn ra cửa, toàn học sinh với vài người phụ nữ đi chợ, người ướt ướt do mưa, bỗng từ từ phía xa một cô gái cúi gầm mặt từ từ đi lên xe, cô chợt giật mình khi nhận ra là cô gái lúc nãy, cô ta chầm chậm bước lại phía cô, dường như không ai thấy được sự tồn tại của cô ta, thôi vậy là...ma rồi.
Cô ta từ từ bước lại phía cô, còn trống một ghế, cô ta đến ngồi vào đó, vẫn tư thế cúi mặt, tóc dài xõa ra, cô ta tỏa ra một hơi lạnh đến rùng mình, người ướt đẫm nước đọng lại dưới chân một vũng lớn, tay chân xanh mét trắng bệt, hai tay cô ta nắm chặt vào nhau, cô quay sang nhìn nhìn, rồi lại quay mặt đi, cô ta từ từ ngước mặt lên quay sang cô cái cổ cứng đờ kêu rắc rắc làm gai óc cô nổi lên, cô cắn môi nuốt nước bọt căng thẳng, trời lạnh nhưng cô lại vả mồ hôi như tắm.
Cô ta nở một nụ cười nhạt nhẽo, ơ cô ấy muốn gì? suy nghĩ được đến đó thì đột nhiên cái đầu cô ta rụp một cái rớt xuống cái bụp lăn long lóc trên xe.
-A....
Tiếng thét thất thanh của cô vang lên làm người trong xe không khỏi tò mò mà ngoái lại nhìn, họ nhìn cô với một ánh mắt khó hiểu, giống như kiểu "bị điên à?"
Cô giật mình thức dậy mới chợt nhận ra thì ra từ nãy giờ chỉ là nằm mơ, ngoài trời mưa to nhưng cô lại toát mồ hôi hột, cô giơ tay quẹt mồ hôi trên trán rồi thở hắc ra một cái nhẹ nhàng, rồi quay sang cúi đầu xin lỗi mọi người vì hành động khiếm nhã của bản thân.
-Xin...Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ!
Mọi người thấy thế cũng không nói gì, rồi chuyện đâu lại vào đấy, chiếc xe cứ xuyên trong màn mưa mà chạy, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế kế bên mình, chỗ cô gái ấy đã ngồi lúc nãy. Cô thấy chỗ ấy vẫn còn đọng lại dưới chân ghế một vũng nước to, thật sự cô không thể chắc chắn rằng lúc nãy là mơ.
-Là con quỷ hôm qua theo mình về nhà, toang mình rồi.
Cô nhìn ra cửa sổ xe ánh mắt lướt qua những hàng cây ven đường, một lần nữa hình bóng cô gái lúc nãy lại hiện ra, cô ta đứng bên vệ đường giơ tay vẫy vẫy với cô, miệng nở một nụ cười lạnh, lạnh đến từng dây thần kinh của cô, cô chợt rùng mình quay mặt đi nơi khác.
Lúc bước xuống xe thì mưa cũng bắt đầu tạnh hẳn, vừa đi vừa nhớ đến hình ảnh lúc nãy, nụ cười lạnh lẽo ấy làm cô ám ảnh mãi không thôi.
Cái chuyện video cô bị Lệ quay lại vẫn còn hot, vì thế nên cái nhà vệ sinh ấy càng lúc càng không ai dám lại gần, có phải mọi người sợ hay vì thật sự âm khí từ đó lấn át hết phần gan dạ trong họ?
-Như Hoa, chán ghê á, cái video kia bị hiệu trưởng thấy mất rồi, nay lại bị phạt dọn vệ sinh nữa.
-Lại bắt tôi làm cho chị à?
-Ừ đó, yêu cầu này coi như yêu cầu thứ 2 đi. Lần này tao không quay video nữa đâu.
Như Hoa cũng không biết thế nào, nhưng từ chối chắc chắn là không được.
-Còn lại 1 yêu cầu thôi nha, chuyện tấm ảnh đó đừng để ai thấy nó đó.
-Chà vậy mày đồng ý hả, cảm ơn nha thôi tao về đây…
Như Hoa thở dài, lại phải vào cái nơi quái quỷ đó một mình, vả lại…con quỷ kia có khả năng là ẩn nấp bên trong.
-Sao thế này chứ?
Tay cô run lên cầm cập khi nhớ về hình ảnh bị bà mai dán bùa hôm qua, khuôn mặt đó tan ra như tro, thật đáng sợ.
Chiều đó hoàn thành tiết học, Như Hoa lại tiến về căn phòng ấy lúc 5 giờ kém, còn sớm như vậy vẫn chưa có gì đáng sợ lắm.
-Làm nhanh về nhanh thôi.
-Điện thoại…a bỏ trong cặp mất rồi.
Cô cố tìm cách kêu cứu và còn kiếm nơi để thoát thân, nhưng hoàn toàn vô dụng vì chẳng ai dám đến đây giờ này.
-Nhốt ở đây một đêm chắc mình chết mất.