Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chap 15
Ngày hôm sau khi đã kết thúc tiết học, cô một mình đi theo Hi, con Hi chơi thân với Lệ nên đâm ra cũng không thích Như Hoa lắm, chiều đó Như Hoa đến tìm thì Hi mới thấy lạ.
-Sao mày theo tao?
-Chị gặp em một chút được không ạ?
-Tao với mày có thân nhau đâu, mắc cười ghê mắc gì tao phải gặp riêng mày?
Nói rồi Hi rời đi, lúc lên xe buýt Như Hoa có chạy theo rồi lên xe luôn.
Như Hoa chọn ghế gần Hi rồi ngồi xuống.
-Sao mày theo tao mãi vậy?
Hi bắt đầu hơi thắc mắc, Như Hoa liền nói.
-Chị gặp riêng em một chút, em có chuyện muốn hỏi chị.
-Tao thấy ai dính tới mày đều không có kết cục tốt, mày hại con Kim chưa đủ sao? Hay đối tượng tiếp theo là tao?
Hi chuẩn bị xuống trạm kế tiếp thì Như Hoa trợn mắt rồi giật tay Hi lại.
-Em có chuyện quan trọng lắm, có phải dạo này chị có cảm giác đau vai và đau gáy không?
Hi hơi chột dạ rồi sờ lên vai mình, ánh mắt như Hoa liền nhìn xung quanh.
-Em nói chị nghe, có một hồn ma đang theo chị đó.
Hi trợn mắt lên hốt hoảng, nhóm đít lên rồi nhìn xung quanh.
-Mày nói gì vậy con ranh con…?
-Em nói thật mà, chị không tin em à? Chị có cảm giác ai đang theo dõi chị mỗi ngày không? Nếu không thì thôi.
Như Hoa nói xong thì Hi lại đưa tay rồi sờ gáy, nó nói đúng quá làm bản thân Hi sợ đến muốn đổ mồ hôi, nhưng định kiến ghét bỏ Như Hoa vẫn còn nên cô ta không đáp lại.
Lát sau xe dừng, từ bên dưới đi lên một cô gái với bộ đồng phục của trường, ánh mắt vô cùng âm u, đôi chân trần lạch bạch dưới nền, Như Hoa đứng dậy rồi chuẩn bị xuống xe, cô né cô gái ấy qua rồi đi xuống luôn, phớt qua cô gái ấy là một sự lạnh giá đến rợn người.
Cô đi xuống rồi mới thở hắt ra, người đó là Tiểu Vi, lại đến tìm con Hi nữa rồi.
Cô biết bây giờ chưa moi được gì từ Hi nên mới quay về, sớm muộn cô ta cũng sẽ nói.
Ngày hôm sau cô hẹn gặp Khải Minh, anh chạy đến rồi cười.
-Sao vậy Như Hoa?
-Anh cho em hỏi một chút, anh có danh sách những học sinh năm nhất đúng không ạ?
-Anh có, em lại muốn gì nữa à?
Như Hoa hóp một ngụm nước rồi nói.
-Anh biết Tiểu Vi, hay đi với Vương Nguyên không?
Khải Minh hơi sởn da gà, do hai cái tên đó toàn là tên người đã khuất.
-Anh biết chứ, hồi đó Tiểu Vi hay đi với Vương Nguyên, hai người đó khá là thân, như em gái và anh trai vậy.
Hoá ra trong mắt mọi người thì họ thân như vậy, cô mím môi rồi nói.
-Nghe nói sau Vương Nguyên mất thì cô ấy cũng…
-Ừm, lúc tìm thấy là đang nổi trong hồ bơi đó…
Như Hoa rơi lon nước xuống bàn kêu lên cái cạch, cô lau nước trên môi rồi suy nghĩ.
-Là đuối hay tự tử vậy anh?
-Đuối em ạ, lúc tìm thấy có khám và mọi người nói bị chuột rút đó.
Như Hoa xem như đã hiểu một phần, cũng không phải cô ấy nhớ thương Vương Nguyên đến nỗi tự sát, cô thở ra một hơi rồi nói.
-Hồ bơi khu phía tây hay đông vậy anh?
-Phía tây…mà giờ ít ai bơi lắm…hầu như là bỏ rồi, bây giờ nó dơ lắm…
Nếu có người chết đuối trong đó thì đúng là sợ thật, ai mà dám bơi.
Cô hít một hơi sau đó nói nhỏ với Khải Minh.
-Anh có chìa khoá vào đó không ạ?
Khải Minh liếc nhìn cô, ánh mắt kiểu “hỏi chi vậy?”
Anh ta lắc đầu, cô liền mỉm cười.
-Anh là hội trưởng mà, anh có đúng không? Cho em mượn đi…
Ngày hôm sau Hi không đi học, cô ta nghỉ và đơn xin là bị ốm, cô biết sẽ có ngày hôm nay, âm khí bám theo thì không bệnh mới lạ, cô đã quá rành rồi, nhưng cô vẫn chưa hành động, đến khi Hi chịu không nỗi ắt hẳn sẽ đến tìm cô mà thôi. Quan trọng bây giờ là tìm hiểu lí do tại sao Tiểu Vi còn ở đây, và một phần cũng muốn gặp cô ấy để giúp đỡ.
Chiều đó Như Hoa lẻn vào khu bơi lội phía tây, cô có chìa khoá do Khải Minh đưa cho, cô chui vào đó mà ngỡ rơi vào một khu bỏ hoang nào không đấy chứ? Không ai dọn dẹp, đóng mảng dơ nhìn quằn quện dưới sàn, nước mọc rong làm nước xanh hơi hướng lá cây, mặt nước im lặng, cô tìm công tắt đèn nhưng không thấy, nơi này đang dần chìm vào bóng tối.
Cô đi dọc hồ bơi, tự mình nhìn xung quanh rồi lại nhắm mắt lại cảm nhận, đột nhiên một gợn sóng làm cô chú ý đến, có lẽ thời khắc này cũng đã đến, cô nhìn xuống mặt hồ im ắng dịu nhẹ, không gió không một tác động nào, cũng không có ai ở đây.
-Tiểu Vi…
Cô kêu nhỏ, âm điệu hơi vang xa một chút, cô lại đi vòng vòng để xem.
-Tôi không có ý gì đâu, nhưng cô có muốn nói chuyện với tôi không?
Cô dừng chân lại, cảm giác dưới hồ có ai đang trôi, cô quay mặt lại thì không thấy gì, cảm giác hai chân lạnh toát.
-Tiểu Vi…
Cô lại nhìn khắp mặt hồ, hít thở đều đặn quan sát.
-Cô có ở đây không?
Một tiếng đập nước lỏm bỏm vang lên, cô nhìn chăm chăm rồi rồi ngồi xuống, nước hơi đục và trời về chiều hơi tối, cô chẳng thể thấy được rốt cuộc bên dưới có cái gì.
Cô ngồi xuống rồi nhìn xuống dưới hồ, chợt có ánh mắt từ bên dưới nhìn lên, cô giật mình ngã ra phía sau, tay chống ra sau cứa trúng một vật sắc nhọn nên bị trầy, cô thu tay lại rồi nói.
-Tiểu Vi…
Cô thấy nước gợn lên rất mạnh, như có người đang ngụp lặn bên dưới, cô nghe mẹ chồng kể thì khi sinh thời cô ấy rất hiền, không biết bây giờ cô ấy có thay đổi không, nhưng cô vẫn cảm thấy cô ấy có gì đó khó nói.
-Tiểu Vi, cô đâu rồi…
Như Hoa bò dậy, bàn tay này giữ bàn tay kia để máu không chảy ra nhiều. Khi đứng lên máu rơi xuống hồ 1 giọt, tiếng tỏm vang lên, bên dưới có hai bàn tay trồi lên mặt nước rồi kéo cô xuống hồ.
-Á…
Tiếng đập nước vang lên, nước văng lên trên thềm rất nhiều, cô loạng choạng bơi dưới nước, tuy biết bơi nhưng vẫn bị choáng, lúc ngoi được đầu lên thì cô mới hét.
-Tiểu Vi, đừng như vậy…
Cô ho mấy cái, sau đó lại bị lôi xuống dưới đáy hồ, nơi cô đứng sâu đến 2m, nếu cứ bị kéo sẽ không còn sức bơi vào.
Bong bóng khí nổi lên rất nhiều, hình như cô ấy muốn kéo cô xuống chết cùng hay sao ấy, cô cũng không hiểu tại sao.
-Tôi đến là để giúp cô…
Cô ngoi lên là lại nói được một câu. Cho đến khi không còn sức lực, cô bị nắm kéo một phát xuống đáy, cả người đập xuống dưới đau điếng, cô vẫn cố mở mắt ra nhìn vào màn nước đục ngầu đầy những bong bóng khí, cô thấy cô ấy nắm chân cô, tóc bung xoã ra nhìn cô đầy tức tưởi.
Cô nhìn vào mắt cô ấy, rồi dưới hồ loé sáng lên một ánh sáng nhỏ nhoi, cô nhìn theo và thấy Tiểu Vi cũng nhìn về hướng đó.
Cô liền bơi về hướng đó, sau mấy giây đã thấy, là một chiếc nhẫn đính đá, không biết là kim cương thật hay kim cương giả, nhưng nó bị kẹt ở cống thoát nước rồi, không lấy lên được.
Lúc này thiếu không khí quá nên cô ngoi lên thở, vừa hít được một hơi thì chân cô bị rút lại, là bị chuột rút.
-Không thể nào…
Cô bị chìm xuống dưới, chân như cứng đờ ra đó không hoạt động được.
Cô cảm thấy hơi sợ, vì nếu như không ai phát hiện ra thì cô sẽ phải chết.
-Vương Nguyên…
Cô chỉ nghĩ đến một người, Vương Nguyên, nếu bây không có Vương Nguyên thì không còn một ai.
Nước bắt đầu chui vào miệng cô, và cái thứ ánh sáng nhỏ nhoi đó lại xuất hiện, cô dùng hai tay quạt nước để cắm xuống dưới, mục đích là lấy được chiếc nhẫn mặc dù bản thân đã sắp không xong.
Chỉ mong lấy được chiếc nhẫn thì sẽ được cô ấy giúp, chắc có lẽ chiếc nhẫn này quan trọng lắm, nhưng cũng có lẽ vì nó mà Tiểu Vi bị đuối nước.
Cô chạm được đến chiếc nhẫn, dùng hết sức lực cuối cùng để lấy nó lên, thời khắt đó cô đã dùng hết tất cả sinh lực cuối cùng, nếu không được thì có lẽ cô sẽ phải giống như Tiểu Vi, nằm xuống dưới đó.
Cuối cùng cô cũng lấy được, nhưng vừa nắm vào lòng bàn tay thì cô đã choáng thì thiếu không khí, chân lại bị tê cứng và đau đớn, cô từ từ chìm xuống đáy, tóc tay phất phơ.
-Không một ai thật à?
Cô nhắm mắt lại, sau đó từ từ cảm nhận được nhịp tim mình rất lạ.
Một tiếng đoàng vang lên, nước động mạnh, nước văng tung toé lên bờ, một người bơi nhanh đến chỗ cô, hai tay nắm lấy cô rồi kéo lên mặt nước.
-Tỉnh lại đi Như Hoa.
Khải Minh lôi cô vào bờ, vừa bế cô lên xong đã kiểm tra hơi thở và nhịp tim.
Anh ta nhìn cô hơi lo lắng, sau đó là hô hấp nhân tạo cứu sống cô lại.
-Như Hoa…
Cô vẫn nằm im lìm, lát sau Khải Minh bắt đầu lo sợ, nhưng vẫn hô hấp nhân tạo liên tiếp, tay ấn ngực cô, lát sau môi áp môi truyền không khí.
-Như Hoa…
Tay anh ta vỗ mặt cô, sau đó là thở gấp.
-Như Hoa tỉnh lại đi…
Trong mơ, giữa sự sống và cái chết, Như Hoa nhìn thấy Tiểu Vi tiến lại gần Vương Nguyên, hai người đó nhìn nhau rồi cùng đan tay nhau, lát sau còn lưu luyến ôm lấy nhau, cô thì lạnh như sắp chết cóng, nhưng họ lại bên nhau hạnh phúc như vậy.
-Vương Nguyên…
Anh ta quay mặt lại, ánh mắt nhìn cô có ý cười.
Như Hoa bật dậy, miệng ói nước ra rồi quằn quại, Khải Minh cũng hết hồn, anh ta đỡ cô rồi vỗ lưng.
-Không sao chứ?
Cô ho mấy cái rồi xoè lòng bàn tay ra, trong đó là một chiếc nhẫn.
Cô thở mệt mỏi rồi dựa vào Khải Minh, cả người không còn sức lực.
-Anh đưa em đi bác sĩ.
-Đừng đi…tôi không muốn mẹ chồng biết.
Nói xong cả người cô run lên, Khải Minh thấy vậy cũng bất đắc dĩ mà bế cô lên. Cả hai rời khỏi đó và nơi có thể đến chỉ có phòng y tế của trường.
Khải Minh lấy quần áo đồng phục ở tủ đưa cho Như Hoa, và sau đó là nấu một bình nước ấm.
-Có nhà vệ sinh em đi tắm nước nóng đi, anh pha cho em ly nước.
-Dạ…
Như Hoa đi vào phòng tắm, mở nước và nhìn mình trong gương, cái ý nghĩ Vương Nguyên không quan tâm mình làm cô thấy buồn quá, cô bỏ chiếc nhẫn lên trên kệ rồi nhìn nó hồi lâu, sau đó mới quay lại tắm táp, khi ra đến nơi Khải Minh cũng đã chuẩn bị khăn và nước, anh ta đưa cho cô rồi đợi cô bình tĩnh lại.
-Cảm ơn anh…
Khải Minh dựa lưng ra ghế, sau đó nhìn gương mặt trắng toát của Như Hoa.
-Em không sao là được rồi, em nghỉ ngơi đi bây giờ không có ai ở đây đâu.
Khải Minh nhìn đồng hồ cũng gần 7h tối, anh ta xoay người rồi mở tủ lấy vitamin cho cô.
-Không ổn thì phải đi bệnh viện đó.
-Em biết rồi…
Cô uống ly nước ấm, lại nhớ đến lúc Vương Nguyên ôm lấy Tiểu Vi. Cô thở dài rồi nằm ra giường.
Hơn 8h thì cô và Khải Minh ra khỏi đó, đến cổng trường anh ta bắt cho cô chiếc xe, anh ta cũng quay về, trong khoảng thời gian ấy Khải Minh không hề thắc mắc tại sao cô lại muốn vào đó và tại sao cô lại đuối nước, ánh mắt của anh ta không bất ngờ, giống như đã biết trước điều gì đó.
Cô lên xe và về nhà, tay thò vào túi vẫn cảm thấy chiếc nhẫn còn ở đó, cô mân mê nó rồi nhắm mắt lại.
Bên đây Lệ đang ăn cơm với gia đình bà Vương, chợt cô ta có tin nhắn, sau đó liền mỉm cười.
-Như Hoa chưa về sao bác?
-Như Hoa đi đâu rồi, không nghe con bé nói, hình như là còn ở lớp đó.
-Vậy sao? Dạo này nghe nói Như Hoa thân với 1 anh lớp trên đó ạ, bác cẩn thận cô ấy đấy.
-Cháu đừng nói vậy, không có chuyện đó đâu.
Lệ liền mỉm cười.
-Có lần cháu nghe nói có người thấy Như Hoa và anh ấy hôn nhau trên sân thượng đó ạ. Với lại bây giờ chẳng còn ai ở lớp, thì sao Như Hoa lại còn ở đó? Bác không sợ cô ấy phản bội anh Nguyên sao?
Bà ấy cũng hơi suy nghĩ, lát sau thì Như Hoa về, đến nơi tóc vẫn còn ướt, cô xin phép bà lên phòng, rồi Lệ nói.
-Nãy tôi đi ngang trường thấy Khải Minh có ghé đó, cô có gặp anh ấy không? Chẳng biết kết thúc tiết học rồi còn ghé làm gì? Cô ở lại trường làm gì vậy?
Nghe Lệ nói vậy chắc là có ý gì đó, Như Hoa đang buồn nên cũng đáp lời.
-Tôi có thấy, cũng có gặp, thôi tôi lên phòng đây, con đi nha mẹ.
-Chuyện này không được nói ra ngoài, cháu xoá ảnh đi.
-Nhưng bác không….không hỏi cô ta sao? Rõ ràng chuyện này không đúng lắm.
-Cháu xoá trước đi, đây là chuyện của nhà bác.
Ngày hôm sau khi đã kết thúc tiết học, cô một mình đi theo Hi, con Hi chơi thân với Lệ nên đâm ra cũng không thích Như Hoa lắm, chiều đó Như Hoa đến tìm thì Hi mới thấy lạ.
-Sao mày theo tao?
-Chị gặp em một chút được không ạ?
-Tao với mày có thân nhau đâu, mắc cười ghê mắc gì tao phải gặp riêng mày?
Nói rồi Hi rời đi, lúc lên xe buýt Như Hoa có chạy theo rồi lên xe luôn.
Như Hoa chọn ghế gần Hi rồi ngồi xuống.
-Sao mày theo tao mãi vậy?
Hi bắt đầu hơi thắc mắc, Như Hoa liền nói.
-Chị gặp riêng em một chút, em có chuyện muốn hỏi chị.
-Tao thấy ai dính tới mày đều không có kết cục tốt, mày hại con Kim chưa đủ sao? Hay đối tượng tiếp theo là tao?
Hi chuẩn bị xuống trạm kế tiếp thì Như Hoa trợn mắt rồi giật tay Hi lại.
-Em có chuyện quan trọng lắm, có phải dạo này chị có cảm giác đau vai và đau gáy không?
Hi hơi chột dạ rồi sờ lên vai mình, ánh mắt như Hoa liền nhìn xung quanh.
-Em nói chị nghe, có một hồn ma đang theo chị đó.
Hi trợn mắt lên hốt hoảng, nhóm đít lên rồi nhìn xung quanh.
-Mày nói gì vậy con ranh con…?
-Em nói thật mà, chị không tin em à? Chị có cảm giác ai đang theo dõi chị mỗi ngày không? Nếu không thì thôi.
Như Hoa nói xong thì Hi lại đưa tay rồi sờ gáy, nó nói đúng quá làm bản thân Hi sợ đến muốn đổ mồ hôi, nhưng định kiến ghét bỏ Như Hoa vẫn còn nên cô ta không đáp lại.
Lát sau xe dừng, từ bên dưới đi lên một cô gái với bộ đồng phục của trường, ánh mắt vô cùng âm u, đôi chân trần lạch bạch dưới nền, Như Hoa đứng dậy rồi chuẩn bị xuống xe, cô né cô gái ấy qua rồi đi xuống luôn, phớt qua cô gái ấy là một sự lạnh giá đến rợn người.
Cô đi xuống rồi mới thở hắt ra, người đó là Tiểu Vi, lại đến tìm con Hi nữa rồi.
Cô biết bây giờ chưa moi được gì từ Hi nên mới quay về, sớm muộn cô ta cũng sẽ nói.
Ngày hôm sau cô hẹn gặp Khải Minh, anh chạy đến rồi cười.
-Sao vậy Như Hoa?
-Anh cho em hỏi một chút, anh có danh sách những học sinh năm nhất đúng không ạ?
-Anh có, em lại muốn gì nữa à?
Như Hoa hóp một ngụm nước rồi nói.
-Anh biết Tiểu Vi, hay đi với Vương Nguyên không?
Khải Minh hơi sởn da gà, do hai cái tên đó toàn là tên người đã khuất.
-Anh biết chứ, hồi đó Tiểu Vi hay đi với Vương Nguyên, hai người đó khá là thân, như em gái và anh trai vậy.
Hoá ra trong mắt mọi người thì họ thân như vậy, cô mím môi rồi nói.
-Nghe nói sau Vương Nguyên mất thì cô ấy cũng…
-Ừm, lúc tìm thấy là đang nổi trong hồ bơi đó…
Như Hoa rơi lon nước xuống bàn kêu lên cái cạch, cô lau nước trên môi rồi suy nghĩ.
-Là đuối hay tự tử vậy anh?
-Đuối em ạ, lúc tìm thấy có khám và mọi người nói bị chuột rút đó.
Như Hoa xem như đã hiểu một phần, cũng không phải cô ấy nhớ thương Vương Nguyên đến nỗi tự sát, cô thở ra một hơi rồi nói.
-Hồ bơi khu phía tây hay đông vậy anh?
-Phía tây…mà giờ ít ai bơi lắm…hầu như là bỏ rồi, bây giờ nó dơ lắm…
Nếu có người chết đuối trong đó thì đúng là sợ thật, ai mà dám bơi.
Cô hít một hơi sau đó nói nhỏ với Khải Minh.
-Anh có chìa khoá vào đó không ạ?
Khải Minh liếc nhìn cô, ánh mắt kiểu “hỏi chi vậy?”
Anh ta lắc đầu, cô liền mỉm cười.
-Anh là hội trưởng mà, anh có đúng không? Cho em mượn đi…
Ngày hôm sau Hi không đi học, cô ta nghỉ và đơn xin là bị ốm, cô biết sẽ có ngày hôm nay, âm khí bám theo thì không bệnh mới lạ, cô đã quá rành rồi, nhưng cô vẫn chưa hành động, đến khi Hi chịu không nỗi ắt hẳn sẽ đến tìm cô mà thôi. Quan trọng bây giờ là tìm hiểu lí do tại sao Tiểu Vi còn ở đây, và một phần cũng muốn gặp cô ấy để giúp đỡ.
Chiều đó Như Hoa lẻn vào khu bơi lội phía tây, cô có chìa khoá do Khải Minh đưa cho, cô chui vào đó mà ngỡ rơi vào một khu bỏ hoang nào không đấy chứ? Không ai dọn dẹp, đóng mảng dơ nhìn quằn quện dưới sàn, nước mọc rong làm nước xanh hơi hướng lá cây, mặt nước im lặng, cô tìm công tắt đèn nhưng không thấy, nơi này đang dần chìm vào bóng tối.
Cô đi dọc hồ bơi, tự mình nhìn xung quanh rồi lại nhắm mắt lại cảm nhận, đột nhiên một gợn sóng làm cô chú ý đến, có lẽ thời khắc này cũng đã đến, cô nhìn xuống mặt hồ im ắng dịu nhẹ, không gió không một tác động nào, cũng không có ai ở đây.
-Tiểu Vi…
Cô kêu nhỏ, âm điệu hơi vang xa một chút, cô lại đi vòng vòng để xem.
-Tôi không có ý gì đâu, nhưng cô có muốn nói chuyện với tôi không?
Cô dừng chân lại, cảm giác dưới hồ có ai đang trôi, cô quay mặt lại thì không thấy gì, cảm giác hai chân lạnh toát.
-Tiểu Vi…
Cô lại nhìn khắp mặt hồ, hít thở đều đặn quan sát.
-Cô có ở đây không?
Một tiếng đập nước lỏm bỏm vang lên, cô nhìn chăm chăm rồi rồi ngồi xuống, nước hơi đục và trời về chiều hơi tối, cô chẳng thể thấy được rốt cuộc bên dưới có cái gì.
Cô ngồi xuống rồi nhìn xuống dưới hồ, chợt có ánh mắt từ bên dưới nhìn lên, cô giật mình ngã ra phía sau, tay chống ra sau cứa trúng một vật sắc nhọn nên bị trầy, cô thu tay lại rồi nói.
-Tiểu Vi…
Cô thấy nước gợn lên rất mạnh, như có người đang ngụp lặn bên dưới, cô nghe mẹ chồng kể thì khi sinh thời cô ấy rất hiền, không biết bây giờ cô ấy có thay đổi không, nhưng cô vẫn cảm thấy cô ấy có gì đó khó nói.
-Tiểu Vi, cô đâu rồi…
Như Hoa bò dậy, bàn tay này giữ bàn tay kia để máu không chảy ra nhiều. Khi đứng lên máu rơi xuống hồ 1 giọt, tiếng tỏm vang lên, bên dưới có hai bàn tay trồi lên mặt nước rồi kéo cô xuống hồ.
-Á…
Tiếng đập nước vang lên, nước văng lên trên thềm rất nhiều, cô loạng choạng bơi dưới nước, tuy biết bơi nhưng vẫn bị choáng, lúc ngoi được đầu lên thì cô mới hét.
-Tiểu Vi, đừng như vậy…
Cô ho mấy cái, sau đó lại bị lôi xuống dưới đáy hồ, nơi cô đứng sâu đến 2m, nếu cứ bị kéo sẽ không còn sức bơi vào.
Bong bóng khí nổi lên rất nhiều, hình như cô ấy muốn kéo cô xuống chết cùng hay sao ấy, cô cũng không hiểu tại sao.
-Tôi đến là để giúp cô…
Cô ngoi lên là lại nói được một câu. Cho đến khi không còn sức lực, cô bị nắm kéo một phát xuống đáy, cả người đập xuống dưới đau điếng, cô vẫn cố mở mắt ra nhìn vào màn nước đục ngầu đầy những bong bóng khí, cô thấy cô ấy nắm chân cô, tóc bung xoã ra nhìn cô đầy tức tưởi.
Cô nhìn vào mắt cô ấy, rồi dưới hồ loé sáng lên một ánh sáng nhỏ nhoi, cô nhìn theo và thấy Tiểu Vi cũng nhìn về hướng đó.
Cô liền bơi về hướng đó, sau mấy giây đã thấy, là một chiếc nhẫn đính đá, không biết là kim cương thật hay kim cương giả, nhưng nó bị kẹt ở cống thoát nước rồi, không lấy lên được.
Lúc này thiếu không khí quá nên cô ngoi lên thở, vừa hít được một hơi thì chân cô bị rút lại, là bị chuột rút.
-Không thể nào…
Cô bị chìm xuống dưới, chân như cứng đờ ra đó không hoạt động được.
Cô cảm thấy hơi sợ, vì nếu như không ai phát hiện ra thì cô sẽ phải chết.
-Vương Nguyên…
Cô chỉ nghĩ đến một người, Vương Nguyên, nếu bây không có Vương Nguyên thì không còn một ai.
Nước bắt đầu chui vào miệng cô, và cái thứ ánh sáng nhỏ nhoi đó lại xuất hiện, cô dùng hai tay quạt nước để cắm xuống dưới, mục đích là lấy được chiếc nhẫn mặc dù bản thân đã sắp không xong.
Chỉ mong lấy được chiếc nhẫn thì sẽ được cô ấy giúp, chắc có lẽ chiếc nhẫn này quan trọng lắm, nhưng cũng có lẽ vì nó mà Tiểu Vi bị đuối nước.
Cô chạm được đến chiếc nhẫn, dùng hết sức lực cuối cùng để lấy nó lên, thời khắt đó cô đã dùng hết tất cả sinh lực cuối cùng, nếu không được thì có lẽ cô sẽ phải giống như Tiểu Vi, nằm xuống dưới đó.
Cuối cùng cô cũng lấy được, nhưng vừa nắm vào lòng bàn tay thì cô đã choáng thì thiếu không khí, chân lại bị tê cứng và đau đớn, cô từ từ chìm xuống đáy, tóc tay phất phơ.
-Không một ai thật à?
Cô nhắm mắt lại, sau đó từ từ cảm nhận được nhịp tim mình rất lạ.
Một tiếng đoàng vang lên, nước động mạnh, nước văng tung toé lên bờ, một người bơi nhanh đến chỗ cô, hai tay nắm lấy cô rồi kéo lên mặt nước.
-Tỉnh lại đi Như Hoa.
Khải Minh lôi cô vào bờ, vừa bế cô lên xong đã kiểm tra hơi thở và nhịp tim.
Anh ta nhìn cô hơi lo lắng, sau đó là hô hấp nhân tạo cứu sống cô lại.
-Như Hoa…
Cô vẫn nằm im lìm, lát sau Khải Minh bắt đầu lo sợ, nhưng vẫn hô hấp nhân tạo liên tiếp, tay ấn ngực cô, lát sau môi áp môi truyền không khí.
-Như Hoa…
Tay anh ta vỗ mặt cô, sau đó là thở gấp.
-Như Hoa tỉnh lại đi…
Trong mơ, giữa sự sống và cái chết, Như Hoa nhìn thấy Tiểu Vi tiến lại gần Vương Nguyên, hai người đó nhìn nhau rồi cùng đan tay nhau, lát sau còn lưu luyến ôm lấy nhau, cô thì lạnh như sắp chết cóng, nhưng họ lại bên nhau hạnh phúc như vậy.
-Vương Nguyên…
Anh ta quay mặt lại, ánh mắt nhìn cô có ý cười.
Như Hoa bật dậy, miệng ói nước ra rồi quằn quại, Khải Minh cũng hết hồn, anh ta đỡ cô rồi vỗ lưng.
-Không sao chứ?
Cô ho mấy cái rồi xoè lòng bàn tay ra, trong đó là một chiếc nhẫn.
Cô thở mệt mỏi rồi dựa vào Khải Minh, cả người không còn sức lực.
-Anh đưa em đi bác sĩ.
-Đừng đi…tôi không muốn mẹ chồng biết.
Nói xong cả người cô run lên, Khải Minh thấy vậy cũng bất đắc dĩ mà bế cô lên. Cả hai rời khỏi đó và nơi có thể đến chỉ có phòng y tế của trường.
Khải Minh lấy quần áo đồng phục ở tủ đưa cho Như Hoa, và sau đó là nấu một bình nước ấm.
-Có nhà vệ sinh em đi tắm nước nóng đi, anh pha cho em ly nước.
-Dạ…
Như Hoa đi vào phòng tắm, mở nước và nhìn mình trong gương, cái ý nghĩ Vương Nguyên không quan tâm mình làm cô thấy buồn quá, cô bỏ chiếc nhẫn lên trên kệ rồi nhìn nó hồi lâu, sau đó mới quay lại tắm táp, khi ra đến nơi Khải Minh cũng đã chuẩn bị khăn và nước, anh ta đưa cho cô rồi đợi cô bình tĩnh lại.
-Cảm ơn anh…
Khải Minh dựa lưng ra ghế, sau đó nhìn gương mặt trắng toát của Như Hoa.
-Em không sao là được rồi, em nghỉ ngơi đi bây giờ không có ai ở đây đâu.
Khải Minh nhìn đồng hồ cũng gần 7h tối, anh ta xoay người rồi mở tủ lấy vitamin cho cô.
-Không ổn thì phải đi bệnh viện đó.
-Em biết rồi…
Cô uống ly nước ấm, lại nhớ đến lúc Vương Nguyên ôm lấy Tiểu Vi. Cô thở dài rồi nằm ra giường.
Hơn 8h thì cô và Khải Minh ra khỏi đó, đến cổng trường anh ta bắt cho cô chiếc xe, anh ta cũng quay về, trong khoảng thời gian ấy Khải Minh không hề thắc mắc tại sao cô lại muốn vào đó và tại sao cô lại đuối nước, ánh mắt của anh ta không bất ngờ, giống như đã biết trước điều gì đó.
Cô lên xe và về nhà, tay thò vào túi vẫn cảm thấy chiếc nhẫn còn ở đó, cô mân mê nó rồi nhắm mắt lại.
Bên đây Lệ đang ăn cơm với gia đình bà Vương, chợt cô ta có tin nhắn, sau đó liền mỉm cười.
-Như Hoa chưa về sao bác?
-Như Hoa đi đâu rồi, không nghe con bé nói, hình như là còn ở lớp đó.
-Vậy sao? Dạo này nghe nói Như Hoa thân với 1 anh lớp trên đó ạ, bác cẩn thận cô ấy đấy.
-Cháu đừng nói vậy, không có chuyện đó đâu.
Lệ liền mỉm cười.
-Có lần cháu nghe nói có người thấy Như Hoa và anh ấy hôn nhau trên sân thượng đó ạ. Với lại bây giờ chẳng còn ai ở lớp, thì sao Như Hoa lại còn ở đó? Bác không sợ cô ấy phản bội anh Nguyên sao?
Bà ấy cũng hơi suy nghĩ, lát sau thì Như Hoa về, đến nơi tóc vẫn còn ướt, cô xin phép bà lên phòng, rồi Lệ nói.
-Nãy tôi đi ngang trường thấy Khải Minh có ghé đó, cô có gặp anh ấy không? Chẳng biết kết thúc tiết học rồi còn ghé làm gì? Cô ở lại trường làm gì vậy?
Nghe Lệ nói vậy chắc là có ý gì đó, Như Hoa đang buồn nên cũng đáp lời.
-Tôi có thấy, cũng có gặp, thôi tôi lên phòng đây, con đi nha mẹ.
-Chuyện này không được nói ra ngoài, cháu xoá ảnh đi.
-Nhưng bác không….không hỏi cô ta sao? Rõ ràng chuyện này không đúng lắm.
-Cháu xoá trước đi, đây là chuyện của nhà bác.