• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cô dâu thế thân hoa phù dung (6 Viewers)

  • Chương 21-30

Chương 21 Đậu phỏng vấn
Phù Dung cũng không nhớ rõ bản thân mình làm sao có thể vượt qua được buổi phỏng vấn đầy ngượng nghịu khi đó. Cô thật sự chỉ muốn bỏ chạy khỏi căn phòng có tên đàn ông biến thái, bệnh hoạn kia thôi. Thế nhưng dù sao người ta cũng là công ty lớn, cô đi phỏng vấn nên không thể sỗ sàng như vậy.
Phù Dung cứng ngắt đi đến ghế, ngồi đối diện với Mạc Tử Thâm và hai người còn lại. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ bỡn cợt như cũ.
“Giới thiệu về mình trước đi”, Người phụ nữ trung niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầy kỳ quặc trong căn phòng này.
Phù Dung lấy lại bình tĩnh, cố gắng thể hiện năng lực bản thân mà trả lời câu hỏi của phía công ty. Trong suốt buổi phỏng vấn, Mạc Tử Thâm không nói một lời. Anh ta chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào ngực của Phù Dung. Shit. Đúng như vậy. Anh ta trong một buổi phỏng vấn lại có thể không chút e dè dám nhìn ngực cô. Phù Dung thật sự muốn cầm ly nước hất thẳng vào mặt hắn rồi đứng dậy bước đi ra khỏi phòng một cách thật là hào sảng. Nhưng Phù Dung không dám, cô chỉ là một con nhỏ sinh viên mới ra trường yếu đuối mà thôi. Còn anh ta đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn. Sức mạnh tiền tài, địa vị của cuộc sống Phù Dung coi như đã được nếm trải.
Phù Dung chịu đựng ánh nhìn dê xồm đó suốt ba mươi phút, sau khi buổi phỏng vấn kết thúc cô lập tức bỏ chạy lấy người. Cô thề không dám bước chân vào công ty DSM này một lần nào nữa. Mãi đến sau này Phù Dung mới nhận ra một điều, những lời thề thốt thời non dại đôi khi không thể nào thực hiện được.
Thế nhưng buổi phỏng vấn với tên đàn ông biến thái đó đã để lại sáng chấn tâm lý trong lòng của Phù Dung. Hậu quả là đến buổi phỏng vấn thứ hai cô lại không thể nào thể hiện tốt được, cô trả lời cực kỳ tệ và mắc sai lầm liên tục.
Sau khi bước ra khỏi công ty thứ hai, Phù Dung cảm thấy chắc chắn cô tạch cả hai công ty luôn rồi. Mọi cố gắng trong một tuần chuẩn bị kỹ lưỡng của cô đều đổ sông đổ bể hết. Phù Dung chán nản quăng luôn hồ sơ xin việc của mình vào trong thùng rác cạnh công ty. Sau đó lết bộ đến trạm xe bus mà chờ xe đi về. Đây có thể coi như là thất bại đầu đời của cô nhỉ? Cũng tại tên khốn kiếp, biến thái, bệnh hoạn Mạc Tử Thâm hết. Trên quãng đường đi từ công ty thứ hai về nhà, Phù Dung dành trọn thời gian để chửi rủa Mạc Tử Thâm. Cô hy vọng anh ta sẽ không có ngày nào được ăn cơm bằng chén sạch.
“Nhạc tiểu thư, cháu về rồi hả? Thế nào? Phỏng vấn tốt không cháu?”
Nghe tiếng có người về, bà Năm chạy từ trong bếp ra mà hào hứng chào đón Phù Dung. Đối diện với gương mặt đầy vẻ mong chờ của bà Năm, Phù Dung càng cảm thấy tệ hơn nữa.
“Cháu rớt rồi ạ. Cả hai công ty.”
Phù Dung chán nản đáp lời. Cô bỏ túi xách lên ghế, xắn tay áo, cột tóc cao lên rồi đi cùng với bà Năm vào bếp, phụ bà rửa chén.
“Rớt rồi? Sao biết kết quả nhanh vậy cháu?”, Bà Năm ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Cuộc sống mà”, Phù Dung lắc lắc đầu, thở dài thốt ra một câu đầy ngao ngán.
“Đứa trẻ này.”
Bà Năm lại tưởng Phù Dung đang đùa, vội đánh tay cô nàng một cái mà trách móc.
“Vậy mà cũng giỡn được. Cháu giỏi giang, chăm chỉ như vậy. Công ty nào mà không nhận chứ? Đừng có mà bi quan.”
Bà Năm cười vui vẻ rồi cũng quay đi làm việc khác. Phù Dung cũng cười theo, không nói gì nữa. Cô cảm thấy để bà Năm hiểu lầm như vậy thì cũng tốt. Dù sao thì cô cũng không tính bỏ cuộc, nghĩ ngơi một, hai hôm cô lại đi xin việc ở công ty khác thôi.
Phù Dung cứ thế mà tự vực dậy tinh thần của mình. Cô nghêu ngao hát trong lúc rửa chén. Bà Năm hôm nay cũng vui vẻ hơn mọi ngày. Trong căn phòng bếp ngập tràn sự ấm áp.
“Bà Năm. Có cơm chưa?”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng Viên vang lên xé toạc không gian vui tươi này.
“Cậu chủ. Cậu chủ về rồi ạ?”
Bà Năm bị giật mình, vội vàng chạy ra chào đón Từ Ngưng Viên. Phù Dung cũng quay người nhìn lại một lát Từ Ngưng Viên mặt lạnh đứng ngay cửa bếp. Trên người của anh ta đang mặc một chiếc áo ở nhà, không biết đã về từ lúc nào.
‘Người này cứ như oan hồn ấy. Đi đứng chả nghe tiếng động gì hết.’, Phù Dung thầm nghĩ.
Cô mặc kệ Từ Ngưng Viên mà cứ tiếp tục làm công việc của mình. Anh ta nói mấy câu với bà Năm sau đó lại bàn ăn ngồi. Bà Năm quay vào trong bếp, múc thức ăn sau đó bảo Phù Dung đem ra. Phù Dung lau khô tay, ngoan ngoãn tiếp nhận khay thức ăn mà đem ra cho Từ Ngưng Viên.
“Hừ. Ăn mặc đẹp nhỉ?”
Phù Dung đã cố làm lơ không muốn nói chuyện với Từ Ngưng Viên rồi. Thế nhưng anh ta lúc nào cũng là người gây sự trước. Phù Dung liếc nhìn bộ đồ chuẩn công sở trên người mình, có chút chột dạ.
“Ờ. Hết đồ mặc. Mặc đại.” Phù Dung bịa đại một lý do rồi thờ ơ trả lời.
“Vậy sao?”
Từ Ngưng Viên cười khẩy, hỏi lại. Phù Dung im lặng không đáp, cô coi như không nghe thấy anh ta đang hỏi là được.
Một ngày mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thân thể qua đi. Phù Dung chui vào trong cái ổ nhỏ của mình thì cũng đã xấp xỉ một giờ khuya. Cô vừa nằm xuống giường thì những gì diễn ra ban ngày lại hiện về. Ánh mắt như muốn nuốt cô vào bụng của Mạc Tử Thâm lại khiến Phù Dung rùng mình một cái. Vì vậy tối ngày hôm đó Phù Dung đi ngủ trong đống câu từ chửi thầm về Mạc Tử Thâm.
Sáng ngày hôm sau Phù Dung ngủ thẳng giấc đến khi tỉnh dậy. Một đêm không mộng mị, đến sáng cũng không bị Từ Ngưng Viên lôi đầu dậy. Hôm nay quả thật là một ngày hiếm thấy. Phù Dung duỗi người, lắc lắc cổ và vai. Cô với lấy chiếc điện thoại để xem có tin tức gì không. Hai thông báo email hiện lên. Phù Dung đi dép lên vào trong nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa xem email. Thế nhưng vừa đọc xong cái email đầu tiên thì Phù Dung đã làm rơi hẳn cái bàn chải đánh răng xuống bồn rửa mặt. Phù Dung không tin nổi vào mắt mình. Cô vội vàng đọc tiếp email thứ hai.
“Aaaaa.”
Một tiếng hét thánh thót vang lên khắp cả căn biệt thự rộng lớn của Từ Ngưng Viên, chọc thủng một sự ngăn cách của các bức tường.
“Nhạc tiểu thư, cháu xảy ra chuyện gì hả?”
Bà Năm nghe tiếng hét của Phù Dung liền vội vàng chạy đến đập cửa phòng cô mà hỏi. Cánh cửa mở ra, một cô bé trong bộ đồ ngủ nhào ra ôm lấy người bà. Tiếng nói vui vẻ vang lên bên tai bà.
“Bà Năm ơi, cháu đậu phỏng vấn rồi. Đậu cả hai công ty cơ. Ha ha. Cháu có phải đang mơ không?”
Phù Dung vui vẻ mà ôm lấy bà Năm mà nhảy loạn lên. Bà Năm chưa hiểu rõ chuyện gì lắm, nhưng thấy Phù Dung vui như vậy mà cũng vui vẻ mà nhún nhảy theo cô.
“Hừ. La hét cái gì ồn ào vậy?”
Giọng nói ngái ngủ đầy bực tức của Từ Ngưng Viên vang lên, nụ cười trên miệng của Phù Dung cứng lại. Cô nhìn qua vai của bà Năm, thấy hình dáng người đàn ông xấu xa đang đứng cách khoảng năm bước chân mà nhíu mày nhìn cô.
“Anh chưa đi làm à?”
Phù Dung bất ngờ mà thốt ra câu hỏi. Hôm nay cô dậy muộn nên cứ tưởng anh ta đã đi làm rồi chứ? Nhìn bộ dáng Từ Ngưng Viên trong chiếc áo ngủ dài, Phù Dung liền cảm thấy câu hỏi của cô dư thừa rồi.
“Hừ. Đậu phỏng vấn cơ á?”
Từ Ngưng Viên đương nhiên khinh thường không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Phù Dung. Anh ta nhếch môi, hỏi lại một câu khác. Câu hỏi này càng khiến sự bất an trong lòng Phù Dung dâng cao hơn.
Chương 22 Nhân viên thực tập
“Ừ. Chẳng phải anh bảo tôi làm xong hết việc nhà thời gian còn lại là tùy à? Tôi đi làm nhưng vẫn đảm bảo hoàn thành hết công việc anh giao là được chứ gì?”
Dù trong lòng Phù Dung cảm thấy rất lo lắng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đối đáp với Từ Ngưng Viên. Thật ra thì cô rất sợ Từ Ngưng Viên biết việc cô muốn đi làm thì sẽ ép buộc cô phải ở nhà. Nếu như vậy chẳng phải những năm tháng cô sống ở đây sẽ rất thê thảm sao.
“Thì tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cô muốn làm gì thì làm, sao tôi dám nói.”
Trái lại với lo sợ của Phù Dung, Từ Ngưng Viên vẫn dùng điệu bộ không xem ai ra gì đó mà đối đáp với cô. Tuy nhiên trong câu nói lại không có ý muốn ngăn cấm, chỉ có chế giễu mà thôi.
Từ Ngưng Viên nói xong thì ngáp dài một cái, sau đó quay lưng bỏ đi. Phù Dung đứng sững sờ, vậy là kết thúc rồi sao? Từ Ngưng Viên cho phép cô đi làm mà không cần phải cãi vã hay đấu tranh gì à? Hôm nay anh ta có uống lộn thuốc không nhỉ?
“Nhạc tiểu thư?”, Bà Năm thấy Phù Dung đứng thất thần thì vội lay người Phù Dung.
“A. Dạ?”, Phù Dung giật mình, quay lại ngơ ngác nhìn bà.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau rửa mặt đi rồi xuống làm bữa ăn sáng cho cậu chủ. Một lát lại chọc cậu chủ la mắng bây giờ.”
Bà Năm hối thúc Phù Dung sau đó cũng vội vàng đi trước. Từ Ngưng Viên đặc biệt khó tính, nhất là vào buổi sáng. Vì vậy bà không dám lề mề đứng dây tâm sự với Phù Dung.
Phù Dung cũng không dám chọc vào tên khó ưa như Từ Ngưng Viên, cô nhanh chóng rửa mặt rồi xuống bếp phụ bà Năm. Chờ cho đến khi Từ Ngưng Viên đi làm xong xuôi hết thì Phù Dung mới trở lại vào phòng mình. Cô ôm điện thoại đọc email mà cười khúc khích.
Phù Dung cứ như đang nằm mơ ấy. Cả hai email phản hồi về đều thông báo cô đậu phỏng vấn. Công ty đầu tiên là DSM, một công ty về máy móc và vũ khí công nghệ cao. Công ty thứ hai là TG Fintech, một công ty về các ứng dụng cấp cao trong mảng tài chính. Phù Dung học về công nghệ thông tin, chuyên ngành kỹ thuật phần mềm. Nếu nói về độ yêu thích thì Phù Dung đương nhiên thích công ty DSM hơn, dân công nghệ ai chẳng có một chút đam mê về các thứ như máy móc và vũ khí công nghệ cao chứ.
Thế nhưng công ty đó tổng giám đốc lại là tên biến thái, bệnh hoạn, dê xồm Mạc Tử Thâm. Vì vậy Phù Dung không chút ngần ngại mà kéo nó vào trong danh sách đen. Cô gửi email xác nhận sẽ đến làm ở công ty TG Fintech. Bên phía công ty trả lời email rất nhanh, báo cô ngày mai có thể đến công ty ký hợp đồng rồi bắt đầu với vị trí thực tập trước, nếu hoàn thành tốt thì mới trở thành nhân viên chính thức. Tại thời điểm đó Phù Dung quá vui mừng vì không ngờ sẽ đậu phỏng vấn nên không có một chút nghi ngờ gì cả.
Phù Dung cứ thế mà sáng ngày hôm sau vui vẻ đi đến công ty TG Fintech mà ký hợp đồng. Ngày đầu đi làm, Phù Dung liền biết vị trí được giao của mình lại không giống như vị trí ứng tuyển. Cô được nhận vào làm chỉ với vai trò của một chân chạy vặt mà thôi, nói thẳng ra là không khác lao công là mấy. Mọi mộng tưởng nỗ lực cống hiến kiến thức của Phù Dung bị hiện thực là cây lau nhà và các chất tẩy rửa đủ loại trước mặt đánh cho tan tành.
Phù Dung cảm thấy mình bị lừa rồi. Cô tức giận chạy vội đến phòng nhân sự để hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng vừa bước vào phòng, một bóng hình người đàn ông cao lớn đang đứng ở giữa khiến bước chân của Phù Dung khựng lại.
“A. Thanh Dao. Sao lại chạy đến đây? Đến đúng lúc lắm, mau chào tổng giám đốc của công ty chúng ta đi.”
Chị trưởng phòng nhân sự thấy Phù Dung chạy vào cửa thì lại niềm nở vẫy tay mà nói với cô. Thế nhưng Phù Dung không thể nào cười nổi nữa rồi.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Phù Dung nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, hỏi ra một câu ngu ngốc. Từ Ngưng Viên phì cười, như trêu ghẹo mức độ ngốc nghếch không có giới hạn của cô.
“Chẳng phải khi nãy tôi đã được giới thiệu rồi sao? Chào cô. Nhạc Thanh Dao. Tôi là tổng giám đốc của công ty này. Từ Ngưng Viên. Hân hạnh được gặp cô.”
Từ Ngưng Viên bước đến gần Phù Dung hơn, cúi đầu thấp xuống, dùng giọng nói âm trầm của anh ta mà chào hỏi với cô. Độ lạnh trong tông giọng vừa phải, uy nghiêm như một vị sếp chào nhân viên của mình. Nhưng trong lòng của Phù Dung lạnh hơn thế nữa.
“Anh đã biết trước rồi đúng không?”, Phù Dung trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.
“Biết gì cơ?”, Từ Ngưng Viên đứng thẳng dậy, tỏ vẻ không hiểu.
“Anh đừng có mà giả ngu nữa. Hèn chi hôm đó khi anh nghe tin tôi đậu phỏng vấn lại không ngăn cản. Là anh cố tình đúng không? Anh để tôi vào công ty này chỉ vì muốn tiếp tục chà đạp tôi?”
Giờ phút này thì Phù Dung mới hiểu ra tất cả. Thì ra là vậy. Hèn gì ngày hôm đó anh ta lại tốt tính đến như vậy. Hèn gì mà cô dù phỏng vấn như hạch vẫn có thể đậu. Hèn gì mà công ty lại có thể tuyển dụng một cách nhanh chóng như thế? Đêm hôm qua Phù Dung còn vui đến mất ngủ. Cô đúng là con ngốc mới bị Từ Ngưng Viên quay vòng vòng nhưng còn vui vẻ như vậy.
“Vậy thì đã sao?”
Từ Ngưng Viên nhìn gương mặt đầy tức giận của Phù Dung, cảm thấy rất dễ chịu. Đúng vậy. Là anh cố tình đó thì đã sao? Hôm trước khi Phù Dung đi phỏng vấn thì anh đã vô tình nhìn thấy. Con nhóc này còn muốn đi làm? Muốn mạnh mẽ hơn để thoát khỏi anh đúng không? Vậy thì anh cũng không ngại mà bẻ gãy ngay đôi cánh của cô từ lúc nó mới hình thành đâu.
Từ Ngưng Viên muốn Nhạc Thanh Dao phải vào công ty của anh làm lao công, bị người ta phỉ nhổ, mất hết tất cả danh dự.
“Anh…”
Phù Dung bị thái độ khinh thường, không xem cô ra gì này của Từ Ngưng Viên làm nghẹn họng.
“Từ Ngưng Viên. Tôi không làm nữa. Tôi nghỉ việc”, Phù Dung nghiến răng mà nói. Nếu cô còn ở lại đây làm chắc chắn sẽ bị Từ Ngưng Viên bứt đến phát điên mất.
“Nghỉ việc?”
Từ Ngưng Viên nhàn nhã bước đến bàn của chị thư ký trưởng, gõ gõ tay. Chị ta lập tức hiểu chuyện mà rút tờ hợp đồng mà khi nãy Phù Dung mới ký xong đưa cho Từ Ngưng Viên.
“Được thôi. Cô có thể nghỉ. Nhưng nhớ đền hợp đồng theo đúng ký kết là được. Trong đó có ghi rõ, nếu như cô nghỉ ngang thì tiền bồi thường phải trả là ba tỷ đồng. Mời”, Từ Ngưng Viên đưa bản hợp đồng ra trước mặt Phù Dung.
“Cái gì?”
Phù Dung lập tức lao đến lật lấy bản hợp đồng trong tay của Từ Ngưng Viên mà xem kỹ lại. Sau khi xem xong thì mặt Phù Dung trắng bệch. Cô nhìn về phía chị trưởng phòng nhân sự, khi nãy chị ta là người đã cho Phù Dung ký hợp đồng này. Chị ta vui vẻ, niềm nở nói với cô đây là hợp đồng thử việc bình thường thôi, giục cô mau ký để chị ta đi làm việc khác. Cô còn ngây thơ mà không đọc kỹ để rồi bây giờ mới lòi ra cái khoản hợp đồng vô lý, bắt chẹt người khác thế này.
“Được lắm. Từ Ngưng Viên. Anh được lắm.”
Phù Dung siết chặt bản hợp đồng trong tay, gật gù nói với Từ Ngưng Viên. Một người mưu mô và xảo quyệt như Từ Ngưng Viên, cô đúng là không thể đấu lại. Cô thua rồi.
“Được rồi. Thanh Dao, dù sao hợp đồng cũng đã ký rồi không thể nói là không làm được. Chị thấy em vẫn là nên trở về làm việc sớm đi thôi.”
Chị trưởng phòng thấy không khí căng thẳng, vội vàng nói một câu để làm dịu làm bớt. Phù Dung liếc nhìn qua chị ta, cười khẩy mà không đáp. Chị trưởng phòng này đúng là nhân viên của Từ Ngưng Viên, mặt dày y chang anh ta.
Phù Dung vuốt lại bản hợp đồng nhăn nhúm trong tay, đập nó vào ngực của Từ Ngưng Viên mà nói:
“Ba tháng. Tôi chịu đựng làm ở đây với anh ba tháng. Hy vọng chúng ta có thể làm việc vui vẻ với nhau. Từ tổng.”
Sau đó cô quay lưng bước đi trở về lại căn phòng có cây lau nhà và các loại chất tẩy rửa ban nãy. Từ Ngưng Viên nhìn theo bóng lưng quật cường của Phù Dung, nhíu chặt mày. Cái anh muốn là bộ dạng thê thảm và ủ rũ của cô ta chứ không phải như thế này.
Chương 23 Thiên tài gian thương
Phù Dung bước đi trước mặt Từ Ngưng Viên rất oanh liệt. Chính bản thân cô cũng cảm thấy nể phục bản thân mình. Thế nhưng ngay khi vừa bước vào lại căn phòng dành cho nhân viên chạy vặt thì Phù Dung lập tức suy sụp. Cô thật sự không hiểu nổi Từ Ngưng Viên, anh ta ở nhà hành hạ cô còn chưa đủ sao? Anh ta bị bệnh nghiện bắt nạt người khác à? Đúng là có bệnh mà.
“Bong.”
Phù Dung trút giận vào chiếc xô lau nhà bên cạnh, khiến nó ngã lăn ra sàn vang lên tiếng động. Cô cảm thấy có chút hối hận rồi. Nếu ngay từ đầu cô tìm hiểu về công ty này trước, biết tổng giám đốc của TG Fintech là Từ Ngưng Viên thì còn lâu cô mới bước vào đây làm. Cô thà chọn công ty của tên biến thái Mạc Tử Thâm còn hơn. Bởi vì nghĩ lại thì dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc mà, ở trên cao thế chắc gì cô đi làm đã đụng mặt thường xuyên. Cùng lắm thì mỗi lần đụng thì mỗi lần chạy đi thôi. Như vậy còn tốt chán so với thảm cảnh hiện tại của cô. Hu hu hu.
Phù Dung vừa khóc than cho số phận của mình mà vừa phải làm công việc của chân chạy vặt kiêm luôn lao công.
Phù Dung bị ép lau dọn mọi thứ từ bàn ghế, sàn nhà cho đến toilet, sắp xếp tài liệu, khiêng đồ nặng. Ai sai gì thì cô đều phải làm đó. Cô cảm thấy ở công ty hay ở nhà cô đều chỉ là một người lao công hoặc giúp việc mà thôi chẳng thể nào thoát khỏi cái cảnh khổ cực này được.
Trên tờ hợp đồng thực tập ma quỷ đó của Từ Ngưng Viên có điều lệ nực cười là đền ba tỷ, nhưng cũng có một số “ba” khác cứu giúp đời của Phù Dung. Đó chính là thời hạn hợp đồng là ba tháng. Phù Dung tự an ủi bản thân mình chỉ cần nhẫn nhịn làm ở đây ba tháng, sau ba tháng cô chắc chắn sẽ đá cửa mà chạy đi không quay đầu lại.
“Thanh Dao. Cô mau đem chỗ tài liệu này đến đưa cho phòng công nghệ thông tin đi.”
Gần đến giờ ra về, một bà chị béo ú thả bịch xuống trước mặt Phù Dung một chồng tài liệu dày cộm rồi ngoáy mông bỏ đi.
Phù Dung thở dài, bỏ việc lỡ dở đang làm rồi nhấc chồng tài liệu đó lên mà bước đi. Cô làm việc ở công ty của Từ Ngưng Viên đã được hơn một tháng, cơ chuột cũng có luôn rồi này. Thế nhưng việc giao tài liệu hoặc đem đồ đạc đến các phòng ban là việc mà Phù Dung thích nhất, nhất là phòng công nghệ thông tin. Bởi vì khi vào trong phòng đó, Phù Dung có thể ngó nghiêng học lỏm được chút ít.
“Ý, Thanh Dao, đem tài liệu tới hả em?”
Một anh chàng làm trong phòng công nghệ thông tin thấy Phù Dung bước vào thì nhanh miệng đi ra giúp đỡ cô. Anh chàng còn khá trẻ, lại vui tính vì vậy rất dễ hòa đồng.
“Cám ơn anh.”
Phù Dung đưa tài liệu cho anh chàng, cười tít mắt cám ơn.
“Em đến đúng lúc lắm, lại đây anh chỉ cho coi cái này này.”
Anh chàng vui vẻ sau khi giúp Phù Dung giao tài liệu thì quay kêu cô qua bên cạnh bàn làm việc của anh. Phù Dung lập tức nghe theo. Phòng công nghệ thông tin chỉ có mấy người, hiện tại cũng đã tan làm gần hết.
Mỗi khi có thời gian rảnh Phù Dung lại chạy đến đây hỏi han mọi người có gì cần sai bảo không. Phù Dung chăm chỉ, năng nổ lại nhiệt tình vì vậy mà lấy được thiện cảm của không ít người trong phòng này. Đôi khi họ cũng chủ động chỉ cho Phù Dung chút ít kiến thức thực tiễn, cô luôn vui vẻ mà học. Tích tiểu thành đại, học được gì thì cứ học. Cũng như lúc này vậy. Anh chàng vui vẻ chỉ cho Phù Dung cách hoạt động của hệ thống an ninh mạng công ty, Phù Dung cẩn thận mà ghi nhớ. Đây cũng là một trong những đam mê của cô.
“Hay thật đó. Anh giỏi thật”, Phù Dung ngồi nghe xong những gì anh chàng vui vẻ chỉ dạy xong mà ngẩn người ra cảm thán.
“He he. Chút trình này đã là gì đâu. Em biết người giỏi nhất ở công ty chúng ta là ai không?”, Chàng trai vui vẻ thấy Phù Dung khen mình thì ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
“Ai ạ? Trưởng phòng của bọn anh đúng không?”, Phù Dung đoán thử. Cô từng thấy trường phòng thao tác rồi, đúng là cực kỳ xuất sắc. Ông ta viết code và kiểm tra dữ liệu cực nhanh.
“Trưởng phòng á? Ông ta đúng là giỏi thật nhưng chưa phải là người giỏi nhất ở công ty đâu”, Anh chàng vui vẻ làm ra bộ mặt bí ẩn mà trả lời cho Phù Dung.
“Vậy thì ai ạ?”, Phù Dung quả thật là đoán không ra, chỉ có thể đầu hàng hỏi lại.
“Ha ha. Có vậy mà em cũng đoán không ra. Người giỏi nhất ở đây đương nhiên là Từ tổng rồi”, Chàng trai vui vẻ cười cười rồi nói, trong giọng nói chứa đầy sự hâm hộ.
“Từ tổng? Từ tổng anh đang nói là Từ Ngưng Viên à?”
Phù Dung khó tin mà hỏi. Cái tên mặt liệt khó ưa đó là người giỏi nhất về an ninh mạng sao?
“Đúng rồi”, Chàng trai vui vẻ gật mạnh đầu, khẳng định cho Phù Dung một cách chắc chắn.
“Ha ha. Em nói anh này, anh có muốn nịnh sếp thì cũng phải lựa lúc chứ? Anh ta có ở đây đâu mà anh nịnh làm gì? Đừng có trêu chọc em nữa. Em phải quay về làm việc tiếp đây”, Phù Dung xua tay, xem lời nói của anh ta là một lời nói đùa. Cô còn lâu mới tin cái bản mặt xấu xa của Từ Ngưng Viên là người tài giỏi. Anh ta chỉ là một tên dở hơi và mất nhân tính mà thôi.
“Ơ. Cái con nhóc này. Anh nói thật mà. Từ tổng từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài về máy tính rồi đó. Anh ấy từng đạt được giải IT World Awards, WhiteHat Grand Prix năm 2016, cố vấn thi đấu an ninh không gian mạng năm 2017, hơn nữa trong Code War 2018…”
“Dừng. Dừng.”
Phù Dung vội vàng đưa tay ngăn cản người con trai đang thao thao bất tuyệt về những chiến tích huy hoàng của Từ Ngưng Viên. Cô thật sự không muốn nghe đâu. Hơn nữa vì sao cô học trong ngành này lại không biết được đại thần như vậy chứ? Đúng là ba hoa mà.
“Em phải đi đây.” Phù Dung quăng lại câu nói rồi bỏ chạy lấy người.
Chàng trai vui vẻ thấy không còn ai để cho anh thuyết giảng thì lập tức hụt hẫng. Anh đứng dậy chạy theo Phù Dung mà nói với:
“Ơ này. Còn nhiều lắm đấy, ở lại nghe anh nói cho hết đi chứ.”
Thế nhưng Phù Dung đã chạy trối chết mất bóng từ bao giờ. Chàng trai vui vẻ thở dài, tự nhủ thầm hôm khác gặp Phù Dung phải kể tiếp mới được. Từ Ngưng Viên là thần tượng của anh chàng, anh vào công ty này cũng là vì có Từ Ngưng Viên mới sống chết thi vào đây cho bằng được. Hiếm thấy ai vô công ty TG Fintech mà lại không biết được thành tích huy hoàng của Từ Ngưng Viên. Anh cảm thấy điều đó thật sự rất là một thiếu sót rất lớn nên nhất quyết phải bổ túc kiến thức cho Phù Dung cho bằng được.
Vì vậy mà những lần sau đó mỗi lần anh chàng vui vẻ gặp Phù Dung ở đâu là đều kéo cô lại để thuyết giảng về tài năng của Từ Ngưng Viên. Phù Dung trốn cũng trốn không được, cô càng nghe càng bực mình. Nếu Từ Ngưng Viên giỏi như vậy sao không lo đi cống hiến tài năng cho bộ an ninh mạng đất nước đi mà lại về làm ở một công ty kinh doanh chứ? Như vậy chẳng phải là bỏ phí tài năng thiên bẩm của anh ta rồi sao? Từ Ngưng Viên làm kinh doanh cũng chỉ vì mê tiền thôi đúng không? Có tài năng mà lại không biết sử dụng tốt đẹp hơn lại đem nó đi kiếm lợi từ việc buôn bán. Đúng là gian thương.
Bởi vì điều này mà Phù Dung lại âm thầm thêm vào danh sách những thứ cô căm hận ở Từ Ngưng Viên là: thiên tài gian thương
Chương 24 Chị ân nhân
“Áaaa”
Tiếng hét thất thanh khiến cho Phù Dung đang cặm cụi quét sàn giật bắn người mà nhìn lại.
Cô nàng còn khá trẻ, hình như là nhân viên mới, sau khi hét một tiếng đầy kinh hoảng thì đang loay hoay gõ gõ lên màn hình máy tính của mình. Phù Dung nhìn bộ dạng lúng túng của cô nàng, suy nghĩ một chút bèn đi đến hỏi han.
“Cô gặp chuyện gì à?”
Cô gái trẻ nghe có người hỏi thì hoảng hốt quay lại nhìn. Hôm nay cô lên công ty rất sớm để hoàn thành tiếp phần báo cáo hôm qua. Sớm đến mức cô cứ nghĩ mình là người duy nhất có mặt ở trong phòng này rồi.
Trong lúc Phù Dung đánh giá cô nàng thì cô cũng đánh giá ngược lại Phù Dung. Người này không giống nhân viên trong phòng kế toán lắm.
“À. Tôi là nhân viên thực tập kiêm chân chạy vặt ở đây thôi, không phải nhân viên ở phòng này. Tôi đến đây để quét dọn.”
Phù Dung nhìn thấy được ánh mắt nghi ngờ của cô nàng nên cất giọng tự giới thiệu trước để tránh cho cô nàng suy nghĩ lung tung.
“Ra vậy.”
Cô nàng nhân viên mới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn sang chiếc máy tính trên bàn, nói như gần khóc.
“Máy của tôi bị sao ấy, không mở lên được. Tôi có bảng báo cáo đang làm dở, nếu máy bị hư không thể hoàn thành được thì tôi chắc chắn bị đuổi việc.”
Cô nàng đang cực kỳ lo lắng, bàn tay cứ đè mãi vào nút nguồn của máy tính. Thế nhưng trên màn hình chỉ thay đổi từ màu đen sang một màu xanh dương, hoàn toàn không có dấu hiệu gì sẽ hoạt động lại.
“Ưm… Tôi nghĩ là cô không nên đè mãi nút nguồn như vậy đâu. Nếu không muốn chiếc máy này hỏng hoàn toàn”, Phù Dung thấy vậy nhịn không được mà khuyên một câu.
Thông thường khi máy tính có vấn đề bị đơ thì mọi người cứ theo thói quen mà nhấn nút tắt nguồn, rồi mở lại nguồn. Một số trường hợp thì hành động này sẽ có ích, tuy nhiên đè nút nguồn tắt, mở quá nhiều lần thì lại là một hành động phá máy tính nhanh hơn bao giờ hết.
“Cô nói hay quá. Giờ không làm vậy thì còn cách nào hả? Cô biết sửa chắc?”
Cô nhân viên mới đang cực kỳ sốt ruột lại nghe thấy Phù Dung bình tĩnh chỉ bảo như vậy thì trở nên tức giận.
“Ờ. Cũng không hẳn không biết. Ít ra là có thể sửa tốt hơn cô đấy”, Phù Dung mím môi, sờ sờ mũi. Mới sáng sớm đã có người nạt vào mặt cô như vậy thật không dễ chịu gì cho lắm. Từ Ngưng Viên là một, cô gái này là hai. Bọn họ thật chẳng có chút lịch sự tí nào cả.
“Có ngon thì cô thử sửa đi, ở đó mà ba hoa”, cô nàng nhân viên trẻ bất lực ngồi xuống sàn nhà ôm gối mà khóc nhưng giọng nói vẫn đầy ương ngạnh.
Phù Dung mở to mắt nhìn cô nàng, lắc đầu khó hiểu. Cô ta mở miệng ra nói một tiếng nhờ cô thì sẽ chết à? Thế nhưng Phù Dung đúng là muốn giúp cô nàng này sửa máy tính. Cô sau khi tốt nghiệp đã lâu lắm rồi không có thực hành liên quan đến máy tính rồi. Phù Dung tắt nguồn điện, gập máy tính lại bắt đầu tháo dỡ phần cứng của nó ra.
“Này. Cô đang làm gì vậy hả?”
Cô nhân viên mới thấy Phù Dung tháo máy tính ra thì vội vàng hét lớn. Gương mặt của cô nàng đã lấm lem nước mắt, lớp trang điểm cũng nhòe đi rồi, trông có chút dọa người.
“Cô im lặng chút đi. Tôi đang giúp cô sửa máy tính này”, Phù Dung nhíu mày, không nhìn cô nàng chỉ tập trung vào chiếc máy tính trước mặt.
“Cô điên à? Cô là ai mà dám động vào máy tính của tôi, nếu nó hư luôn thì cô có đền nổi hay không?”
Cô nàng nhân viên mới thấy Phù Dung không nhìn đến mình thì bật dậy, kéo tay Phù Dung lại mà tức giận hỏi.
“Thế bây giờ cô có muốn tôi sửa giúp không? Nếu không thì thôi, dù sao tôi cũng mới tháo được bốn con ốc ra thôi, gắn lại rất dễ, cũng không làm ảnh hưởng gì đến máy tính của cô cả. Nhưng không phải vừa nãy cô bảo máy tính hư là bị đuổi việc à?”, Phù Dung thở dài, cô lâu lâu cũng muốn thể hiện một lần mà khó khăn quá thì thôi.
“Nhưng… nhưng…”
Cô nàng nhân viên mới vừa nghe đến chuyện sắp bị đuổi việc thì trở nên mếu máo lại, mặt nhăn nhó khó coi. Cô ta cứ lắp bắp không nói lên lời. Phù Dung thấy vậy cũng không muốn giúp đỡ gì nữa, dù sao thì việc cần cô dọn dẹp còn cả đống kia kìa. Phù Dung lấy mấy con ốc, bỏ vào vị trí cũ thì bàn tay lại bị cô nàng nắm lấy.
“Cô có chắc là sửa được không?”
Cô nàng nhân viên mới rụt rè hỏi lại Phù Dung, thái độ hiện tại đã bớt đi vẻ hống hách, có thêm phần cầu xin.
“Nắm chắc được chín phần”, Phù Dung trả lời thẳng thắn.
Khi nãy lúc quan sát cô đã suy nghĩ đến các trường hợp sự cố của chiếc máy tính này rồi. Những năm Phù Dung học ở trường cũng thường thấy mấy anh, chị khóa trên thực hành sửa chữa máy tính. Hơn nữa thời gian cô lân la ở phòng công nghệ thông tin của TG Fintech cũng từng giúp đỡ anh chàng vui vẻ sửa một chiếc máy tương tự này rồi. Vì vậy nếu không phải tại số Phù Dung xui, chắc có thể sửa được đó.
Cô nàng nhân viên mới nghe Phù Dung nói xong thì bặm môi, ra chiều suy nghĩ khó khăn. Sau đó mới chậm chạp buông tay Phù Dung ra.
“Vậy cô giúp tôi sửa thử đi.”
Phù Dung liếc nhìn cô nàng một lát, sau đó cũng không dây dưa nữa mà lập tức tháo dỡ các linh kiện trong máy tính ra, bắt đầu sửa chữa.
Máy tính của cô nàng này đang bị đơ, thế nhưng khởi động lại nguồn vẫn không hoạt động mà lên màn hình xanh thì phần lớn là xảy ra lỗi của RAM máy tính. Chiếc máy tính này cũng đã cũ, có vẻ là do công ty phân lại cho cô nàng. RAM máy tính đã sử dụng lâu sẽ dẫn tới bụi bẩn tích tụ ở khe tiếp xúc với main. Vì vậy mà Phù Dung mở máy ra để làm vệ sinh cho RAM, sau đó gắn lại nó vào bo mạch để tăng vùng tiếp xúc rồi đậy nắp sau của máy tính lại. Làm xong tất cả mọi chuyện cũng chưa đến mười phút.
“Xong rồi đó. Cô thử khởi động lại máy xem.”
Phù Dung phủi phủi tay, hất mặt về phía cô gái đang đứng bên cạnh mà nói. Cô nàng trợn mắt nhìn Phù Dung, sau đó cũng đưa tay ra nhấn nút nguồn khởi động. Chiếc máy tính “tít” lên một tiếng, sau đó màn hình hiển thị lại chương trình khởi động của windows. Cô nàng mừng rỡ mà nhảy cẫng lên, gương mặt ỉu xìu khi nãy lập tức biến mất.
“Wow. Máy tính hoạt động lại rồi nè. Hay quá”, cô nàng vui vẻ hô lớn sau đó nhào đến ôm chầm lấy Phù Dung, “Cám ơn chị nhé, chị đúng là cứu tinh của em.”
Phù Dung bị cô nàng ôm cứng ngắt, có chút khó thở vội đẩy cô ta ra. Cô nàng này cũng quá kích động rồi.
“Khụ khụ… Không có gì đâu”, Phù Dung vỗ vỗ ngực xua tay nói.
“Sao không có gì được. Chị cứu em một chuyện lớn rồi đấy. Em là Thu Nhi, mới vào công ty được một tuần thôi. Chúng ta làm quen nhé, chị ân nhân.”
Thu Nhi chớp chớp mắt, thay đổi thái độ hoàn toàn so với lúc mới gặp Phù Dung. Cô nàng mở miệng một tiếng cũng là chị, hai tiếng cũng là chị. Phù Dung bị người ta kêu thân thiết quá có chút không quen.
“Tôi là Phù… à, tôi là Thanh Dao, nhân viên thực tập thôi. Chuyện này không có gì lớn cả, cô không cần để tâm đâu.”
Phù Dung vội vàng từ chối phần ân tình quá lớn của Thu Nhi. n nhân gì chứ? Cô chỉ là đi sửa máy tính giúp thôi mà.
“Không được. Chuyện này đối với em không có nhỏ chút nào đâu. Chị vẫn là ân nhân của em”, Thu Nhi là một cô bé cứng đầu, cô một khi đã quyết định chuyện gì rồi là nhất định phải làm theo cho bằng được.
“Được rồi. Tùy cô”, Phù Dung đầu hàng không cãi nữa mà quay trở lại dọn dẹp, “Tôi phải quay về làm việc lại đây.”
“Chị ân nhân, chị làm việc gì vậy? Em làm phụ chị cho”, Thu Nhi chạy lẽo đẽo theo phía sau của Phù Dung, muốn giúp đỡ ngược lại cô.
“Không cần đâu. Mình tôi làm là được rồi. Cô không phải có phần báo cáo cần phải làm à?”, Phù Dung cầm lại cây chổi, tiếp tục quét sàn rồi nhắc nhở Thu Nhi.
“Á. Em quên mất.”
Thu Nhi hét lớn lên. Sau đó vội vàng chạy trở về ghế của mình, mở file báo cáo lên nhưng vẫn ngoan cố nói với Phù Dung.
“Chị ân nhân chờ em làm xong báo cáo sẽ giúp chị dọn dẹp nhé. Chờ em.”
Phù Dung cảm thấy buồn cười, cô không đáp lời nữa mà chỉ im lặng dọn dẹp xong trong phòng kế toán rồi rời đi. Chuyện Thu Nhi nói muốn giúp đỡ gì đó Phù Dung chỉ xem như cô nàng nói chơi, không để tâm đến. Thế nhưng Phù Dung không ngờ rằng là khi Thu Nhi kết thúc công thì thật sự đi tìm cô mà tranh công phụ chạy vặt. Mỗi lúc Thu Nhi có thời gian rảnh rỗi là lại bám theo sau lưng Phù Dung mà luôn miệng gọi “chị ân nhân ơi, chị ân nhân à.”
Mọi người ở trong công ty từ đó mà ai cũng biết Phù Dung đã sửa giúp máy tính của Thu Nhi rồi trở thành ân nhân của cô.
“Thu Nhi.”
“Dạ. Chị ân nhân có gì sai bảo?”
“Không được gọi chị là chị ân nhân nữa.”
Phù Dung sau này mới biết được hai người là bằng tuổi, thế nhưng Thu Nhi nhỏ hơn cô mấy ngày và cô nàng cứ nằng nặc đòi gọi cô là chị, xưng em.
“Ơ, sao vậy ạ?”, Thu Nhi ngơ ngác nhưng nhìn thấy gương mặt đầy nghiêm túc của Phù Dung thì cũng nhanh chóng đáp ứng, “Vâng. Vậy em gọi chị là chị Dao nhé?”
Phù Dung thở dài, cái đuôi cô em gái nhỏ này sao lại khó cắt như vậy nhỉ?
“Tùy em.”
Chương 25 Từ Ngưng Viên giả mạo
“Thanh Dao, bên phòng tài chính có người kiếm cô sửa máy tính kìa”, giọng nói của chị lao công vang lên rồi bỏ đi.
“Tới ngay đây.”
Phù Dung ngóc đầu dậy sau kệ tủ mà trả lời. Cô bỏ miếng vải ướt đang lau trong tay xuống chậu nước rồi hướng về phía phòng tài chính mà đi.
Kể từ lúc có Thu Nhi rêu rao về vụ việc sửa máy tính của Phù Dung, cô lại càng có thêm nhiều chuyện để làm hơn. Dần dà mấy chị, em trai, em gái trong công ty có vấn đề về máy tính thì cứ gọi Phù Dung đến xem trước rồi tính. Đa số đều là những trò lặt vặt như treo máy, rớt mạng, không mở được phần mềm, tải không được web… Mấy cái này Phù Dung đều có thể xử được nên mọi người cứ vậy mà gọi Phù Dung tới sửa thôi. Mấy anh trong phòng công nghệ thông tin làm gì có thời gian rảnh để xem mấy cái này chứ. Lúc trước khi chưa có Phù Dung thì bọn họ đều báo phòng IT, nhưng cũng phải cả tuần sau mới có người đến xem, khi sửa thì chuyên gia cằn nhằn nên nhân viên rất ít khi nào muốn nhờ đến.
Phù Dung giúp được rất nhiều người, mọi người trong công ty càng ngày càng yêu thích cô hơn. Dù vậy trong lòng Phù Dung có chút lấn cấn. Cô học về chuyên ngành kỹ thuật phần mềm, từ bao giờ lại chuyển sang việc đi sửa máy tính dạo vậy nè?
“Haizz. Thôi kệ vậy. Dù sao được đụng vào máy tính cũng có chút vui rồi. Đỡ hơn là đụng vô cây chổi và cây lau nhà”, Phù Dung tự an ủi bản thân mình, bước chân càng đi nhanh hơn đến phòng hành chính.
Từ Ngưng Viên đang ở trong phòng họp, lúc ngẩng đầu lên vô tình thấy Phù Dung đi ngang qua. Anh nhíu mày hỏi người trợ lý bên cạnh:
“Cô ta đi đâu vậy?”
“Ai cơ ạ?”
Một giọng nói thánh thót vang lên, đầy kiều mị. Trợ lý Ánh Vân của Từ Ngưng Viên khẽ nhích lại gần anh hơn, chớp chớp mắt nhìn anh. Cô nàng hôm nay đã cố tình chọn một bộ váy khoét cực sâu, lúc này hành động của cô như muốn phô bày ra hết phần trắng nõn trên ngực ra trước mắt của Từ Ngưng Viên.
Chân mày của Từ Ngưng Viên càng nhíu chặt hơn, trong mắt xẹt qua tia băng lãnh. Người đàn bà này càng lúc càng phóng túng hơn rồi.
“Người thực tập mới đến. Tôi thấy cô ta đi vào khu phòng hành chính. Chuyện của cô ta không phải nên luẩn quẩn ở ngoài hành lang thôi à?”
Từ Ngưng Viên cố tình làm lơ đi bộ dáng khiêu gợi của Ánh Vân mà nhắc lại câu hỏi của mình.
“A. Dạ. Chuyện này thì…”, cô nàng Ánh Vân cứ õng ẹo trước mặt Từ Ngưng Viên, cố kéo dài lời nói cũng mình, cả người như muốn sáp vào người anh.
“Nói nhanh”, Từ Ngưng Viên đập mạnh tay xuống bàn, không kiên nhẫn. Nếu không phải Ánh Vân này còn có chỗ phải dùng thì anh đã đá cô ta ra khỏi TG Fintech từ lâu rồi.
Ánh Vân bị cái đập bàn của Từ Ngưng Viên làm cho giật mình, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại mà trả lời cho anh.
“Dạ. Em cũng không biết rõ, nhưng nghe mấy đứa thư ký tám chuyện với nhau thì con nhóc thực tập đó có chút kiến thức về máy tính. Vì vậy đám nhân viên nếu có vấn đề gì thì gọi nó qua sửa giúp. Chắc có nhân viên ở phòng hành chính gọi cô ta thôi.”
“Có kiến thức về máy tính?”
Từ Ngưng Viên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Nhạc Thanh Dao từ bao giờ lại học về máy tính chứ? Cô nàng đó không phải chỉ chuyên ăn chơi quậy phá, không học hành gì sao? Hơn nữa ngành học của Nhạc Thanh Dao không phải là kinh tế à?
“Dạ vâng. Nghe đồn là sửa rất tốn, nhiều người cảm kích cô ta, còn có người mời đi ăn, tặng quà nữa ạ.”
Ánh Vân chớp chớp mắt với Từ Ngưng Viên, mỉm cười trả lời cho anh. Nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc. Cô làm việc chung với Từ Ngưng Viên hơn một năm rồi, chưa bao giờ thấy anh hỏi về chuyện của người khác như vậy.
Từ Ngưng Viên nghe thấy Phù Dung được yêu thích thì lập tức khó chịu. Anh nhớ lại dáng vẻ hăng hái khi nãy khi Phù Dung lướt ngang qua thì tâm trạng càng trở nên hỏng bét.
“Cô ra ngoài đi”, Từ Ngưng Viên gằn giọng nói với Ánh Vân. Hiện tại anh muốn ở một mình một chút.
“Dạ?”, Ánh Vân hoang mang nhìn Từ Ngưng Viên, “Nhưng buổi họp…”
“Báo mọi người cuộc họp trực tuyến dời sang ngày mai”, Từ Ngưng Viên lạnh lùng ngắt ngang câu nói của Ánh Vân. Gương mặt hầm hầm tức giận.
“Dạ vâng. Từ tổng.”
Ánh Vân dù không muốn nhưng vẫn đứng dậy, nghiêm túc cúi chào anh rồi rời đi. Cô biết những lúc tâm trạng của Từ Ngưng Viên không tốt thì không nên đụng vào anh. Thế nhưng Ánh Vân không hiểu, khi nãy rõ ràng vẫn còn đang rất tốt mà. Chẳng lẽ vì con nhỏ thực tập kia?
Phù Dung lúc này hoàn toàn không hề hay biết mình đang dần bị người ta đặt vào tầm ngắm. Cô đang lụi cụi, cắm một mớ dây nhợ lằng nhằng của máy tính trong phòng hành chính.
“Thanh Dao.”
“Dạ vâng ạ?”
Phù Dung ở dưới bàn nói lớn lên đáp lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào những sợi dây xanh đỏ trước mặt. Cô cần thêm một chút nữa là xong rồi.
“Từ tổng gọi em đến phòng anh ta đó.”
“Hả?”
Phù Dung bị câu nói đó làm kích động, bàn tay không tự chủ mà giật mạnh. Hai mối dây điện khó khăn lắm cô mới nối lại được lặp tức đứt phựt. Mặt của Phù Dung trở nên đen thui. Cô chán nản thả sợi dây trong tay mình ra, bò khỏi chân bàn.
“Khi nãy chị vừa bảo ai tìm em cơ?”
“Từ tổng, Từ Ngưng Viên đó. Em mau qua đó đi. Ở đây chút quay lại sửa cũng được.”
Chị gái thấy Phù Dung đã bò ra khỏi bàn thì liền vội vã thúc giục cô rời đi. Chị ấy nhiệt tình đẩy lưng Phù Dung, không cho phép cô dừng lại.
Phù Dung dùng tốc độ của ốc sên mà lết đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô đứng trước cửa phòng mà thở dài dài thường thượt. Tên ác ma Từ Ngưng Viên lại muốn hành hạ gì cô nữa đây không biết.
Phù Dung không phải là lâu rồi chưa gặp mặt Từ Ngưng Viên, ở nhà vẫn thường xuyên bị anh ta soi mói, la mắng này nọ. Thế nhưng ở tại công ty, Phù Dung hạn chế xuất hiện trước mặt vị sếp này một cách tối đa. Mỗi lần thấy Từ Ngưng Viên, Phù Dung đều nấp vào một góc, chờ anh ta đi qua rồi thì mới chuồn đi. Cứ như vậy mà thời gian thực tập đã trôi qua được hai tháng. Cô thật sự không hiểu tại sao hôm nay Từ Ngưng Viên lại gọi cô đến phòng anh ta làm gì?
‘Thôi vậy. Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Phù Dung. Cố lên.’
Phù Dung lại tự động viên chính mình, rồi anh dũng mà đưa tay lên gõ lên cánh cửa hai tiếng.
“Cốc. Cốc.”
“Vào đi”, rất nhanh sau đó thì Phù Dung đã nghe thấy được giọng nói trầm thấp mà kênh kiệu của Từ Ngưng Viên. Cái chất giọng cô ghét nhất. Phù Dung hít sâu một hơi, sau đó mở cửa bước đi vào.
“Từ tổng. Anh gọi tôi.”
Phù Dung dùng chất giọng bình thường của một người nhân viên nói với sếp của mình.
“Ừ. Lại đây”, Từ Ngưng Viên vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Phù Dung liếc nhìn Từ Ngưng Viên đầy vẻ cảnh giác nhưng cũng không thể nào không bước đến. Vì vậy Phù Dung nhấc chân bước sát lại gần bàn của Từ Ngưng Viên hơn. Sau khi đến gần cô mới nhìn ra được, trên màn hình của Từ Ngưng Viên đang chạy một đoạn code chương trình gì đó.
Từ Ngưng Viên dời mắt ra khỏi màn hình, ngước lên nhìn Phù Dung. Cô nàng đang chăm chú nhìn đoạn code trong máy tính của anh.
“Biết về thứ này không?”
“Hả? Ơ. Biết”, Phù Dung ngơ ngẩn gật gật đầu.
“Viết tiếp đoạn kế xem nào”, Từ Ngưng Viên bỗng dưng lại đứng dậy, nhấn Phù Dung ngồi lại xuống ghế giám đốc của mình.
“Cái gì?”, cả người Phù Dung trở nên căng cứng, mắt mở hết cỡ nhìn chằm chằm vào Từ Ngưng Viên. Người này là Từ Ngưng Viên giả mạo à?
Chương 26 Được khen
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau làm đi. Không phải cô được nhân viên trong công ty tôi ca ngợi nhiều lắm à? Đừng nói với tôi là không biết viết code trình độ thấp kém vậy nhé? Thật vô dụng.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cứ nhìn chăm chăm vào mình thì lập tức mỉa mai cô. Anh thực sự muốn thử xem Nhạc tiểu thư suốt ngày chỉ ăn chơi quậy phá như cô thì có thể làm ra được trò gì.
Phù Dung vừa mới nghi ngờ Từ Ngưng Viên hôm nay bị người khác giả mạo thì ngay lập tức bị câu nói này của anh ta đánh trở về. Mở mồm nói chuyện châm biếm cô như vậy thì có thể chắc chắn người này là thật 100% rồi.
Phù Dung thu lại ánh mắt của mình, không nhìn Từ Ngưng Viên nữa. Câu nói của anh ta hoàn toàn đã động chạm vào lòng tự trọng của Phù Dung rồi. Cô cần mẫn trong suốt bốn năm không phải để cho anh ta đánh giá “trình độ thấp kém được”. Phù Dung làm lơ Từ Ngưng Viên bên cạnh mà tập trung vào đoạn code trước mặt. Đầu tiên cô có thể nhận ra Từ Ngưng Viên đang sử dụng ngôn ngữ Python khi lập trình. Thật ra Phù Dung thành thạo về Java hơn nhưng Python cũng không làm khó cô. Sau khi đọc một lượt, nắm được những đầu mối cốt lõi rồi thì Phù Dung bắt đầu dạo chơi những ngón tay mình trên bàn phím máy tính của Từ Ngưng Viên. Hai tháng thực tập ở TG Fintech, đây là lần đầu tiên Phù Dung có thể làm đúng lĩnh vực của mình. Trong lòng của Phù Dung có chút hiếu thắng, cô muốn hoàn thành nó thật tốt để chứng minh với Từ Ngưng Viên cô không phải người vô dụng.
Trong phòng làm việc chỉ còn vang lên những tiếng gõ phím lạch bạch, Từ Ngưng Viên đứng bên cạnh quan sát Phù Dung. Khi cô nàng tập trung vào viết code thì hoàn toàn bỏ lơ qua những thứ xung quanh mình. Tốc độ coding này của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên cảm thấy bất ngờ. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên khi nhìn Phù Dung càng thêm sâu hơn. Cô nàng lúc này rất tự nhiên, rất rực rỡ. Thế nhưng anh cực kỳ lại không thích bộ dáng này của Phù Dung. Rốt cuộc anh đã sai ở bước nào nhỉ? Vì sao anh muốn nhấn chìm cô ta xuống bùn như cô ta vẫn có thể tự trèo lên lại được?
“Xong rồi.”
Trong lúc Từ Ngưng Viên đang nhíu mày suy nghĩ thì Phù Dung đã hoàn thành xong đoạn code của mình. Cô hài lòng mà bóp vai, quay sang nhìn Từ Ngưng Viên háo hức muốn chờ xem anh ta sẽ đánh giá cô như thế nào.
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung, sau đó mới đến gần hơn để kiểm tra. Phù Dung định đứng dậy nhường ghế lại cho Từ Ngưng Viên ngồi, nhưng không ngờ anh ta lại đứng từ sau lưng cô, vòng tay qua mà cầm lấy chuột máy tính rồi chầm chậm đọc đoạn code Phù Dung vừa đánh.
Phù Dung vô tình bị Từ Ngưng Viên nhốt lại trong ngực của anh. Cô muốn đứng dậy cũng không được, cả cơ thể cứ thế cứng ngắt ngồi đó. Mùi hương trên cơ thể của Từ Ngưng Viên cứ lượn lờ trước mũi của Phù Dung khiến cô không thể ngồi yên được. Vì vậy cô hơi nhúc nhích người, muốn ngồi xa người của Từ Ngưng Viên một chút.
“Ngồi yên.”
Từ Ngưng Viên bị sự nhúc nhích của Phù Dung tác động khiến anh không thể tập trung nhìn được.
Tiếng nói của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung không dám di chuyển nữa, chỉ có thể ngồi đơ ra đó chờ Từ Ngưng Viên xem xong. Cô không muốn chọc giận anh ta lúc này đâu. Phù Dung thật sự rất háo hức chờ đợi đánh giá của Từ Ngưng Viên.
Cuối cùng thì Từ Ngưng Viên cũng đã đọc xong. Anh ta đứng thẳng dậy, lùi ra đằng sau một chút. Phù Dung cũng lập tức đẩy ghế ra rồi đứng thẳng dậy, hấp tấp hỏi.
“Thế nào? Tôi viết ổn chứ?”
“Cũng tạm”, Từ Ngưng Viên chép miệng, nhàn nhã trả lời Phù Dung, “Cô có thể hiểu được cấu trúc viết của tôi à?”
“Hỏi thừa. Không hiểu được làm sao viết tiếp chứ?”, Phù Dung bĩu môi. Người đàn ông này cũng quá kiệm lời đi. Cô dùng hết tất cả sức lực ra để tập trung viết một đoạn code xuất sắc như vậy mà chỉ được hai từ “cũng tạm”. Phù Dung cảm thấy hơi buồn.
Từ Ngưng Viên không nói gì nữa, chỉ nhìn thẳng vào gương mặt của người con gái trước mặt. Kể từ lúc gặp cô đến giờ anh luôn cảm thấy Nhạc tiểu thư trước mặt rất khác so với những gì anh đã nghe thấy về cô. Một người ăn chơi không học hành gì không thể nào hiểu được cấu trúc đoạn code khi nãy anh viết cả.
Thế nhưng dù cho Nhạc Thanh Dao trước mắt anh có xuất sắc đến cỡ nào, anh cũng nhất quyết phải khiến cho cô ta trở nên thật thê thảm.
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên bỗng dưng thay đổi, trở nên rét lạnh và ngoan độc hơn. Phù Dung sững người, khẽ rùng mình. Cô cảm thấy được hận ý trong mắt của Từ Ngưng Viên. Thế nhưng mấy giây sau ánh mắt đó lại biến mất, thay thế bằng một ánh mắt dịu dàng và cưng chiều vô hạn.
Từ Ngưng Viên bước đến gần Phù Dung, đưa tay lên vỗ nhẹ trên đầu cô, trên môi là nụ cười đầy ấm áp.
“Giỏi lắm.”
Phù Dung ngẩn người, có chút không thích nghi được với Từ Ngưng Viên hiện tại.
“Anh vừa mới khen tôi giỏi à? Thật không?”, Phù Dung nghi ngờ mà hỏi lại.
“Ừ. Cô giỏi lắm. Không phải ai cũng đọc ra được cấu trúc mà tôi đã viết đó đâu.”
Từ Ngưng Viên vẫn duy trì động tác vuốt tóc cô mà nói. Anh của hiện tại như thay đổi thành con người khác vậy. Cả người đều ấm áp ý xuân, dịu dàng, ân cần. Phù Dung chỉ hận không thể tát cho mình một cái để mau tỉnh dậy, giấc mơ kỳ lạ này cũng quá chân thật rồi.
Thế nhưng giờ phút này Phù Dung lại có chút lưu luyến, cô không nỡ tát mình dậy. Bởi vì rất lâu rồi cô mới được người khác khen giỏi, đây là niềm tự hào nho nhỏ của cô. Phù Dung muốn được tận hưởng một chút.
“Cám ơn anh.”
Phù Dung cười rộ lên, mắt híp lại như ánh trăng khuyết cực kỳ hồn nhiên. Cô nói ra một lời cảm ơn từ tận lòng mình. Dù cho Từ Ngưng Viên khen đểu hay khen thật, Phù Dung vẫn cảm ơn anh. Từ lúc mẹ cô xảy ra chuyện đến giờ, đây là thời điểm mà Phù Dung cảm thấy hạnh phúc nhất. Bởi vì nỗ lực của cô đã được người khác công nhận.
“Từ tổng. Đến giờ hẹn với trưởng phòng kinh doanh rồi ạ.”
Một giọng nói cao vút vang lên cất ngang khung cảnh trong mơ của Phù Dung. Cô giật mình, vội vàng lùi về sau. Bàn tay đang vuốt tóc của Từ Ngưng Viên lập tức chơ vơ giữa không trung. Anh vẫn không tỏ ra có chút gì bất ngờ, ung dung rút tay về rồi đút vào túi quần.
“Biết rồi.”
Phù Dung thì nào có được định lực cao như Từ Ngưng Viên, cô quay sang nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa. Phù Dung không biết cô ta đến từ lúc nào, đứng đó nhìn thấy những điều gì. Tim của Phù Dung đập mạnh lên vừa vì kích động, vừa vì xấu hổ.
“Từ tổng. Em đi ra trước.”
Phù Dung luống cuống vội vàng cúi đầu chào Từ Ngưng Viên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.
Sau đó Phù Dung vẫn cắm đầu chạy mải miết. Cô cần tìm một nơi nào yên tĩnh để bản thân bình tĩnh lại. Phù Dung chạy vội vào hành lang gần với toilet.
Chuyện khi nãy thật quá hoang đường. Phù Dung vẫn không thể phân biệt rõ đó mà mơ hay thật. Hơi ấm còn vương lại trên tóc khiến cho Phù Dung có thể khẳng định Từ Ngưng Viên thật sự đã sờ đầu cô. Vậy câu nói “giỏi lắm” của anh ta cũng là thật đúng không? Phù Dung vừa nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cười khúc khích.
Chương 27 Bị đánh
Phù Dung đứng cười như con khờ, vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo. Cô cứ bị cảm giác vui mừng này khiến cho hưng phấn không dừng được.
“Mày đúng là có máu M mà Phù Dung.”
Phù Dung tự lẩm nhẩm nói với bản thân mình. Cô bị Từ Ngưng Viên hành hạ bao lâu nay, vậy mà chỉ vì một câu khen ngợi lại cảm thấy cảm kích anh ta? Cô đúng là điên rồi.
Phù Dung nhìn về phía cửa toilet, quyết định đi vào rửa mặt một chút cho tỉnh táo lại. Còn cả đống việc đang chờ cô về xử lý kìa, không thể cứ đứng đây cười mãi được.
“Đứng lại.”
Một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến Phù Dung dừng bước. Cô quay lại, liền phát hiện người vừa bảo mình dừng lại chính là người phụ nữ khi nãy ở phòng làm việc của Từ Ngưng Viên. Người này tên Ánh Vân, là trợ lý riêng của Từ Ngưng Viên. Phù Dung đã từng thấy chị ta rất nhiều lần trong công ty rồi nên cũng không xa lạ lắm.
“Dạ. Chị tìm tôi có việc gì à?”, Phù Dung lịch sự cúi đầu một cái như chào Ánh Vân, sau đó cất giọng hỏi.
Thế nhưng người phụ nữ trước mặt lại không trả lời Phù Dung, chị ta cứ đi thẳng tới chỗ của Phù Dung. Giơ tay cao lên, tát một cái thật mạnh vào mặt của Phù Dung.
Khi nỗi đau bên má truyền về não, mặt lệch hẳn sang một bên rồi, Phù Dung vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bị trợ lý của Từ Ngưng Viên đánh? Vì sao chứ? Nhưng không cần Phù Dung hỏi ra tiếng, người vừa mới đánh cô đã tự khai ra lý do rồi.
“Đồ thứ trơ trẽn, mới đi làm không bao lâu mà đã muốn dụ dỗ sếp rồi?”, Ánh Vân căm hận nhìn Phù Dung rồi hét lớn lên. Cô cảm thấy một cái tát vừa rồi vẫn chưa đủ.
Dụ dỗ đàn ông? Ra là vậy. Phù Dung quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang bừng bừng tức giận trước mặt mình. Cô cảm thấy rất buồn cười.
“Chị nói tôi dụ dỗ đàn ông? Con mắt nào của chị thấy điều đó vậy?”
Cú tát của Ánh Vân rất mạnh, khi cử động miệng Phù Dung càng thấy đau hơn nữa.
“Đúng vậy. Nhìn cái bộ dáng không ra gì của cô là đủ hiểu rồi. Cả người ăn mặc quê mùa, hôi thối vậy mà cũng dám mơ trèo cao. Chắc mẹ cô cũng chẳng tốt đẹp gì nhỉ? Dạy dỗ ra một đứa con gái ti tiện như vậy. Hừ!”
Ánh Vân khoanh tay lại, kênh kiệu mà nói chuyện với Phù Dung. Cô ta còn chẳng muốn để Phù Dung vào mắt, sợ bẩn. Thế nhưng khi nãy sau khi con nhỏ này chạy đi, Từ Ngưng Viên lại cứ ngơ ngẩn không tập trung. Ánh Vân lại nhớ lại nụ cười ấm áp mà Từ Ngưng Viên dành cho Phù Dung thì sự ghen tức trong lòng ngực lại bùng lên dữ dội. Không được, cô không thể để con nhỏ này cướp mất Từ Ngưng Viên của cô.
“Cô vừa nói cái gì đó?”, Phù Dung tức giận hét lớn lên.
Cái người phụ nữ này thật sự quá vô lý. Cô ta bảo cô dụ dỗ Từ Ngưng Viên? Mắt của cô ả chắc chắn là mù rồi. Vậy mà còn dám đem mẹ cô ra nói? Phù Dung siết chặt tay, trừng mắt nhìn Ánh Vân. Cô tại sao phải đứng ngoan ngoãn nghe cô ta mắng chứ?
“Sao? Còn muốn tao nói lại? Cái thứ thấp kém như mày thì chắc nhà mày cũng chẳng khá hơn là bao. Còn dám trừng mắt nhìn tao? Có gan làm mà không có gan nhận sao? Tao chính mắt thấy mày dụ dỗ đàn ông đó.”
“Dụ dỗ đàn ông?”, Phù Dung cười khẩy mà nhắc lại, liếc nhìn Ánh Vân từ trên xuống dưới, “Tôi thấy cụm từ đó phải dành cho chị đây mới đúng. Cả ngày ăn mặc thiếu vải, lộ da lộ thịt. Chị lượn lờ trước mặt đám đàn ông trong công ty thì mới gọi là dụ dỗ đàn ông đó. Nhìn bọn họ thèm thuồng cơ thể chị thì chị thấy tự hào lắm sao? Còn tôi chỉ thấy chị thật là kinh tởm mà thôi. Chị nhìn xem bộ dáng của chị hiện tại có khác gái điếm hạng sang là bao không?”
“Mày…”
Ánh Vân bị Phù Dung nói đến cả người khó chịu. Ánh Vân tức giận giơ tay cao lên, định một lần nữa tát thật mạnh vào mặt của Phù Dung, khiến cô ta phải im miệng lại. Thế nhưng bàn tay vừa hạ xuống nửa đường thì đã bị Phù Dung chính xác nắm chặt lấy cổ tay khiến cô không thể nào đánh xuống được.
“Chị lại muốn đánh tôi sao?”, Phù Dung nhếch môi cười, hất mạnh cánh tay của Ánh Vân ra xa. Sau đó nhanh và chuẩn tặng cho chị ta một cái tát đáp lại.
“Bốp.”
Một bên mặt bỏng rát, Ánh Vân không tin nổi mà ôm lấy mặt mình. Con nhỏ này dám đánh cô?
“Mày dám đánh tao?”, Ánh Vân rít lên, ánh mắt điên cuồng vì giận dữ, “Con khốn mày…”
“Bốp”, Lại một cú tát nữa đánh trúng bên má còn lại của Ánh Vân.
“Đúng. Tôi dám đánh chị đó. Tôi không những dám đánh chị. Mà tôi còn đánh tận cả hai cái đó. Làm sao bây giờ?”
Phù Dung nhìn thẳng vào gương mặt đầy hoang mang của Ánh Vân mà châm chọc. Phù Dung không phải là một người hiền lành gì, chịu thiệt thòi ở chỗ Từ Ngưng Viên đã đủ khiến cô ức chế rồi. Vì cô đã hứa hẹn với Nhạc Thanh Dao nên cô sẽ nhịn. Thế nhưng người đàn bà này ở đâu ra tư cách đánh cô, mắng chửi cô? Hơn nữa còn dám mắng cả mẹ cô. Cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi. Muốn đánh mắng người sao? Cô cũng có thể làm được đó.
Ánh Vân đang bần thần vì cú tát thứ hai của Phù Dung, cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này. Cô chầm chậm quay đầu lại, cô gái vừa đánh cô vẫn đang đứng trước mặt cô mà đắc thắng. Ánh Vân nghiến răng, bàn tay nắm lại rồi mở ra, bên trong lại có thêm một thứ gì đó mà Phù Dung không nhìn rõ.
Ánh mắt của Ánh Vân trở nên ngoan độc hơn, Phù Dung cảm thấy bất an, vội lùi lại một bước.
“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói một người đàn ông vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa Phù Dung và Ánh Vân.
Ánh Vân giật mình, quay đầu nhìn lại thấy người đến là Từ Ngưng Viên thì vội vàng giấu tay ra sau lưng cô, vẻ mặt hơi chột dạ. Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đến thì cũng bất ngờ nhưng không làm ra biểu cảm gì cả. Từ Ngưng Viên liếc nhìn Ánh Vân, sau đó bước đến chỗ của Phù Dung, ân cần hỏi thăm.
“Cô có sao không?”
Phù Dung khó hiểu ngước nhìn lên Từ Ngưng Viên rồi nhìn lại Ánh Vân bên cạnh. Mắt cô nàng đã đỏ ửng lên, rưng rưng nước mắt, hai má sưng đỏ trông cực kỳ đáng thương. Ánh Vân cảm thấy rất oan ức, người chịu thiệt nhiều hơn là cô. Nhưng Từ Ngưng Viên lại chỉ quan tâm đến Phù Dung.
“Từ tổng, cô ta…”, Ánh Vân tiến lên một bước, muốn cáo trạng tội lỗi của Phù Dung.
“Cô im đi”, Từ Ngưng Viên quay ngoắt người lại, thô lỗ cắt ngang câu nói của Ánh Viên, “Quay về bàn viết kiểm điểm cho tôi. Ánh Vân, cô cũng biết tôi rất ghét nhân viên gây sự mà đúng không?”
Ánh Vân bị thái độ tức giận đó của Từ Ngưng Viên mà đứng trơ ra. Cô vào trong công ty đã hơn một năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên mà Từ Ngưng Viên lại mắng cô như vậy.
“Còn không mau đi?”, Từ Ngưng Viên thấy Ánh Vân vẫn còn đứng im không nhúc nhích thì nhíu mày không hài lòng.
“Vâng ạ”, Ánh Vân cúi đầu đáp. Sau đó quay lưng rời đi. Trước khi đi cô còn có thể thấy được Từ Ngưng Viên quay lại nhìn Phù Dung, đưa tay chạm nhẹ vào bên má cô ta. Đó là chỗ khi nãy đã bị đánh. Ánh Vân thu ánh mắt lại, không nhìn nữa nhưng trong đó lại thêm một tia âm hiểm.
‘Cô gái này chắc chắn không thể giữ lại.’
Chương 28 Mắc bẫy
“Có đau lắm không?”
Những ngón tay thon dài của Từ Ngưng Viên lướt trên gò má trắng mịn của Phù Dung. Anh ân cần hỏi thăm, giọng nói ấm áp. Thế nhưng không hiểu sao Phù Dung cảm thấy trong lòng càng lúc càng lạnh.
“Từ Ngưng Viên. Khán giả duy nhất cũng đã đi rất xa rồi, anh không cần phải diễn nữa đâu”, Phù Dung lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mặt rồi nói.
“Ra cô cũng có chút thông minh đấy”, Từ Ngưng Viên sau khi nghe câu nói của Phù Dung thì ngay lập tức thay đổi thái độ. Anh thu bàn tay của mình về, nhếch miệng nhìn Phù Dung mà thừa nhận, “Đúng là không cần phải diễn nữa.”
“Vì sao?”
Tâm trạng của Phù Dung hiện tại rất phức tạp, chỉ trong một thời gian ngắn mà Từ Ngưng Viên lại có thể khiến cô cảm nhận được sự hạnh phúc, ngọt ngào, sau đó là đắng nghét, ghê sợ.
“Không phải cô đã tự nghĩ ra rồi sao?”
Thái độ của Từ Ngưng Viên đối với Phù Dung chưa bao giờ hòa nhã, ngay lúc này cũng vậy. Anh khinh thường nói xong rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để lại Phù Dung đứng trơ trọi một mình. Cô tựa vào tường, từ từ trượt xuống đất.
Kể từ lúc được Từ Ngưng Viên khen ở phòng làm việc thì Phù Dung đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi. Thế nhưng niềm vui vì viết được một đoạn code hay, niềm vui vì được công nhận khiến cho Phù Dung muốn lờ đi những thứ vô lý trước mặt. Ít nhất lúc đó Phù Dung muốn tin rằng Từ Ngưng Viên vẫn có thể đối xử với cô tốt một chút. Thật sự chỉ cần một chút xíu thôi thì cô cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
Thế nhưng bây giờ thì những ảo tưởng đó của Phù Dung bị hiện thực đánh cho vỡ nát. Cô không thể nào tự lừa dối mình được nữa.
Trong tình cảnh khi nãy Từ Ngưng Viên xuất hiện, một người bình thường nhất cũng có thể nhận ra rằng người đang chịu thiệt hơn là Ánh Vân. Phù Dung đúng là bị Ánh Vân đánh trước, nhưng cô đã đánh lại cả hai lần. Lúc Từ Ngưng Viên đến má của Ánh Vân còn đỏ ửng, bên má của Phù Dung chắc chắn đã bớt đỏ đi rồi.
Nếu so sánh giữa cô và Ánh Vân thì đương nhiên Ánh Vân ở bên cạnh Từ Ngưng Viên nhiều hơn, thân thuộc với anh ta hơn. Thêm cả mối hận thù nhập nhằng giữa Từ Ngưng Viên và Nhạc Thanh Dao thì không thể nào giữa tình cảnh đó Từ Ngưng Viên lại đứng về phía cô một cách vô lý như vậy được. Chỉ có một lý do cho hành động đó của Từ Ngưng Viên mà thôi. Anh ta cố tình.
Ở phòng làm việc là Từ Ngưng Viên cố tình khen Phù Dung trước mặt Ánh Vân, khiến cô nàng ganh tị. Sau đó lại xuất hiện bênh vực Phù Dung một cách vô lý, trách mắng Ánh Vân. Những chuyện đó Phù Dung chỉ có một mục đích duy nhất. Từ Ngưng Viên muốn Ánh Vân căm ghét cô.
Phù Dung đã từng nghe đồn rất nhiều về cô trợ lý Ánh Vân này của Từ Ngưng Viên. Cô nàng là một trong những nhân tài được các tập đoàn đa quốc gia săn đón. Ánh Vân có thể thẳng thừng từ chối mọi lời mời mà đến TG Fintech làm việc, cũng chỉ vì Từ Ngưng Viên. Ánh Vân yêu Từ Ngưng Viên, chuyện này ở công ty ai cũng biết.
Cô nàng là một phụ nữ cực đoan và thủ đoạn, những cô gái bén mảng xung quanh Từ Ngưng Viên đều bị cô ta diệt trừ từng người một. Ở trong công ty người ta truyền tai nhau rằng không nên chọc vào Ánh Vân, càng không nên có tư tưởng gì với Từ Ngưng Viên nếu không sẽ bị cô nàng chỉnh cho sống không bằng chết.
Phù Dung càng lúc càng cảm thấy nể Từ Ngưng Viên, anh ta đúng thật là không từ một thủ đoạn nào để có thể khiến cuộc sống của cô càng trở nên khó khăn hơn.
Những ngày tiếp theo đó coi như Phù Dung đã có thể khắc ghi rõ một điều, Từ Ngưng Viên là một con rắn độc. Cô không nên lơ là cảnh giác với anh ta. Bởi vì chỉ là một chút xao nhãng, sẽ bị anh ta kéo vào một cái bẫy tàn độc. Và Ánh Vân là cái bẫy hiện tại mà Phù Dung đã bị Từ Ngưng Viên kéo vào.
Phù Dung ở TG Fintech hai tháng qua cũng không mệt bằng một tuần sau khi bị Ánh Vân ghi thù. Việc làm gì cũng giao đến tay cô, đi toilet bị người ta xối nước ướt như chuột, đồ dùng cá nhân thường xuyên bị cắt nát và ti tỉ những trò hành hạ khác. Phù Dung có lúc cảm thấy mình đang quay lại cái thời học sinh và bị bạo lực học đường như trong các phim hay chiếu ấy. Cô bị cô lập hoàn toàn. Đến cả Thu Nhi, người thân thiết nhất với cô cũng bị vạ lây.
“Thu Nhi, em đừng nói chuyện với chị nữa.”
Một ngày đi làm sớm, Phù Dung đến gặp Thu Nhi mà nói chuyện. Cô không muốn cô bé ngây thơ này bị cuốn vào chuyện này nữa.
“Chị Dao, chị ghét em rồi à?”, Thu Nhi làm vẻ mặt thảm thương mà lắc lắc tay Phù Dung làm nũng.
“Em biết rõ lý do vì sao mà? Đừng bướng nữa”, Phù Dung lắc đầu. Con nhóc này lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương là giỏi.
Thu Nhi liếc nhìn Phù Dung, khẽ buông tay của cô ra rồi buồn rầu nhìn xuống chân mình.
“Vì sao chị không phản kháng lại chị Ánh Vân?”, Thu Nhi nói ra thắc mắc trong lòng mình.
Những gì xảy ra mấy ngày nay với Phù Dung cô không biết rõ hết, nhưng cô biết điều đó rất kinh khủng. Thu Nhi không hiểu vì sao Phù Dung cứ im lặng mà chịu đựng.
“Không cần đâu. Chị còn làm ở đây ba tuần nữa thôi. Sau khi rời khỏi đây rồi chẳng còn liên quan gì đến cô ta nữa”, Phù Dung lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói.
Thật ra nói cho cùng thì chuyện này cũng là do cô ngu ngốc trước mới bị Từ Ngưng Viên lợi dụng để Ánh Vân hận cô. Một lý do nữa khiến Phù Dung không muốn ăn miếng trả miếng với Ánh Vân là vì cô cảm thấy đó là dụng ý của Từ Ngưng Viên. Anh ta muốn cô và Ánh Vân đấu đá nhau để rồi cả hai đều tổn thương. Phù Dung còn lâu mới cho anh ta được cơ hội đắc ý. Thời gian cô làm ở TG Fintech không còn nhiều, cần gì phải tốn tâm tư với cô nàng lụy tình như Ánh Vân chứ.
“Chị Dao. Thật sự không thể đến gặp chị hoặc nói chuyện với chị được nữa à?”
Thu Nhi thấy Phù Dung nói như vậy thì cũng không tiện ý kiến nữa. Nhưng nghĩ đến việc không được nói chuyện với Phù Dung nữa thì cô càng buồn rầu hơn.
“Ừ, không được”, Phù Dung nghiêm túc khẳng định cho Thu Nhi. Cô nhóc còn làm ở đây lâu dài, nếu để Ánh Vân ghét thì sẽ không tốt cho cô, “Chờ đến khi chị nghỉ việc ở đây rồi, lúc đó chúng ta có thể gặp nhau ở bên ngoài. Chị sẽ bao em ăn ngon nhé.”
“Thật ạ? Chị hứa rồi đó”, Thu Nhi đang buồn bã nhưng nghe đến việc Phù Dung hứa sẽ bao mình ăn thì lập tức vui vẻ hơn.
“Thanh Dao. Có người tìm cô kìa”, Có tiếng người gọi lớn.
“Tới ngay”, Phù Dung vội vàng đáp lời, sau đó quay sang nhìn Thu Nhi, “Chị phải đi làm việc đây. Nhớ là không được chạy đi tìm chị nữa đó.”
Phù Dung dặn dò Thu Nhi xong thì chạy ra khỏi phòng công nghệ thông tin, vội vàng đi đến nơi có người gọi cô. Đó là một chị trong phòng thư ký, chị ta sai Phù Dung đem khay nước vào phòng cho Từ Ngưng Viên.
Phù Dung liếc nhìn khay nước trên bàn, cảm thấy có chút kỳ lạ. Bình thường việc bưng nước này đời nào đến lượt cô? Ánh Vân lúc nào chẳng muốn vào phòng của Từ Ngưng Viên.
“Còn không mau đi?”
Chị thư ký nhíu mày thúc giục Phù Dung, điều này càng khiến cô nghi ngờ hơn. Nhưng dù cho cảm thấy kỳ lạ như thế nào thì Phù Dung cũng không thể không làm. Phù Dung bưng khay nước, tiến đến phòng của Từ Ngưng Viên, gõ cửa, bước vào.
“Sao cô lại ở đây?”
Từ Ngưng Viên vừa nhìn thấy người vào phòng là Phù Dung thì liền cao giọng hỏi. Gương mặt của anh ta nhăn lại thành một đống, tâm trạng cực kỳ kém. Phù Dung nhìn liếc qua những người trong phòng, ai nấy cũng đều cúi gằm mặt. Cô phỏng đoán chắc có việc gì diễn ra không suôn sẻ theo ý của Từ Ngưng Viên rồi.
“Tôi được lệnh mang nước vào cho anh, Từ tổng.”
Phù Dung nhanh chóng nói ra lý do. Anh ta làm như cô muốn vào đây lắm không bằng. Hừ.
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung rồi cũng không nói gì nữa mà tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Phù Dung cũng im lặng mà làm việc, cô đến gần bàn, đặt ly nước ở bên cạnh mỗi người đang có mặt trong phòng.
“Từ tổng, người ở bên DSM đã đến rồi”, Ánh Vân từ bên ngoài bước vào thông báo.
“Các anh qua phòng họp trước đi, tôi chờ dữ liệu load hết sẽ mang máy sang”, Từ Ngưng Viên ra lệnh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình chờ thanh biểu đồ đang chạy chậm chạp.
Những người trong phòng lục đục rời khỏi chỗ. Phù Dung lúc này đã phát đến ly nước cuối cùng, là ly của Từ Ngưng Viên. Cô nhìn anh ta rồi lại nhìn xuống ly nước trên tay mình. Sau đó vẫn quyết định đem nó đến bên đặt bên cạnh Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên đang nhìn vào màn hình máy tính không để ý đến Phù Dung, mày nhíu chặt lại, rất căng thẳng.
Phù Dung cẩn trọng đặt nhẹ nhàng chiếc ly xuống bàn, không muốn ảnh hưởng đến Từ Ngưng Viên.
“Bong.”
Thế nhưng chiếc ly thủy tinh trong tay của của Phù Dung bỗng chốc vỡ thành từng mảnh. Nước trong ly đổ ào ra ngoài, tràn hết lên cả máy tính của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung hoảng sợ theo quán tính vội vàng chụp lấy ly nước, nhưng chỉ nắm được toàn là nước. Một mảnh thủy tinh trong lúc văng ra, cứa ngang cổ tay của Phù Dung. Cô cảm thấy đau nhói, một vệt rạch dài. Phù Dung vội vàng dùng tay còn lại đè chặt lên cổ tay mình.
“Shit.”
Từ Ngưng Viên gầm lên một tiếng, đứng bật dậy, giơ máy tính lên khỏi bàn. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Máy tính bị vô nước, màn hình tắt ngúm.
“Khốn kiếp”, Từ Ngưng Viên không giữ được bình tĩnh mà quăng mạnh chiếc máy tính xuống bàn, “Nhạc Thanh Dao. Cô muốn chết đúng không?”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên gầm thét bên tai, mặt mũi của Phù Dung trắng bệch. Cô biết mình gây ra họa lớn rồi.
“Từ tổng. Bên phía DSM muốn gặp anh và xem phần mềm. Tôi đã…”
Ánh Vân lúc này lại xuất hiện một lần nữa, cô nàng nói vội vàng giống như đang bị hối thúc lắm. Đến khi nhìn thấy gương mặt đầy tức giận của Từ Ngưng Viên thì giật thót, lùi ra khỏi phòng.
“Em ra ngoài đợi anh.”
Ánh Vân rời đi. Trong căn phòng còn lại Phù Dung và Từ Ngưng Viên và sự giận dữ đột độ của anh. Từ Ngưng Viên nhìn vào chiếc máy tính đã trở nên vô dụng trên bàn, thật sự muốn đưa tay ra bóp chết Phù Dung ngay tại chỗ. Công sức thức trắng ba đêm của anh coi như đổ sông đổ bể.
“Mẹ kiếp. Cô dám đổ nước lên máy tính của tôi? Cô có mắt nhìn không hả?”, Từ Ngưng Viên đập mạnh lên bàn mà mắng Phù Dung, “Tôi nói cho cô biết, dự án này trị giá ba tỷ đồng. Nếu hôm nay thất bại, cô cứ chuẩn bị tinh thần mà bỏ tiền ra bù vào cho tôi.”
Từ Ngưng Viên tràn đầy giận giữ, quy mọi trách nhiệm lên đầu của Phù Dung. Anh đá đổ chiếc ghế rồi bỏ đi, lúc đi ngang qua Phù Dung còn cay nghiệt cho cô thêm một câu nữa.
“Nếu không có tiền, cô cứ đem mạng ra mà nộp.”
Giọng nói và ánh nhìn của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung run lên. Cô nhìn ra được, Từ Ngưng Viên đang nói thật.
“Rầm.”
Từ Ngưng Viên đi ra khỏi phòng, đóng cửa thật mạnh. Mặt Phù Dung trắng bệch, không còn sức giữ chặt cổ tay nữa. Cô buông thõng bàn tay, mặc cho những giọt máu nơi cổ tay lấm tấm rơi xuống sàn. Cả người trở nên lạnh buốt.
Chương 29 Dùng mạng mà đền
Phù Dung cắn môi đến bật máu, nhìn màn hình đang tắt ngúm mà trong lòng đầy uất ức. Cô bị oan nhưng Từ Ngưng Viên sẽ không tin cô. Giải thích cũng vô dụng.
‘Ba tỷ? Lại là ba tỷ. Chẳng phải cũng vì ba tỷ này nên cô mới phải nhẫn nhịn ở đây làm lao công à? Mẹ kiếp. Bộ có tiền là ngon lắm hay sao?’
Phù Dung thô lỗ gạt đi những giọt nước mắt trên mặt. Dù có giết chết cô thì cũng chẳng có nổi con số này mà giao ra đâu. Thế nhưng cô không muốn chết.
Phù Dung chạy đến cầm lấy chiếc laptop bị vô nước của Từ Ngưng Viên rồi lao ra khỏi phòng. Mọi ngóc ngách trong công ty này Phù Dung đều từng dọn dẹp qua, cô nhớ rõ đã từng thấy có máy sấy tóc của nhân viên để quên lại. Phù Dung lật tung phòng chứa đồ lên, cuối cùng cũng tìm thấy máy sấy.
Cô cầm máy tính và máy sấy tóc, chạy đến một góc yên lặng mà sấy khô nó. Trong lúc học đại học Phù Dung từng gặp trường hợp này rồi. Nếu ăn may thì chiếc máy này vẫn còn dùng được. Còn nếu không…
Cùng lúc đó, bên ngoài hành lang có một người đàn ông đang tung tăng đi dạo.
‘Công ty quái gì mà chẳng có cô nào đẹp để tán tỉnh cái.’
Mạc Tử Thâm đút tay vào túi quần, thong dong đi dạo. Đáng lẽ giờ này anh ta đang phải ngồi trong phòng họp đối mặt với những con người nhàm chán. Nhưng Mạc Tử Thâm là ai chứ? Anh ta còn lâu mới chịu vào trong cái căn phòng đáng ghét đó. Cuộc họp vừa bắt đầu là Mạc Tử Thâm đã chuồn ra ngoài rồi.
“Rè… Rè…”
Tiếng máy sấy tóc vag lên lôi kéo sự chú ý của Mạc Tử Thâm. Nghĩ thầm là một cô nàng xinh đẹp, Mạc Tử Thâm chạy nhanh đến phía phát ra tiếng động. Nhưng đến khi nhìn thấy hình ảnh diễn ra trước mặt thì chân mày anh khẽ nhíu chặt.
Trước mặt anh là một cô nàng rất xinh xắn, cũng hợp gu của anh. Thế nhưng cô nàng lại đang đứng cầm máy sấy, chĩa thẳng về laptop, gương mặt trắng bệch đến dọa người. Nơi cổ tay đang cầm máy sấy kia có vài giọt màu đỏ nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt, nhanh chóng đọng thành một vũng nhỏ.
Hình ảnh trước mặt đúng chất phim kinh dị. Nếu hiện tại không phải là ban ngày, Mạc Tử Thâm chắc chắn mình đang gặp một con ma nữ rồi.
“Này. Em gái, đang làm gì vậy?”
Vì sự tò mò của mình mà Mạc Tử Thâm gan dạ tiến đến sát gần, hỏi cô bé đang đứng sấy máy tính đó.
Phù Dung có thể cảm nhận được người đến, nhưng mí mắt cũng chưa hề nhất lên. Cô vẫn nhìn chăm chú vào chiếc máy tính, bàn tay theo quỹ đạo di chuyển qua lại máy sấy như một con robot.
“Này. Máy tính của em bị sao à?”, Mạc Tử Thâm lại hỏi tiếp một câu.
“Rè… rè… rè…”
“Này. Cổ tay em đang chảy máu kìa. Mau đi băng bó đi”, Mạc Tử Thâm vẫn không bỏ cuộc, hỏi tiếp câu khác.
“Rè… rè… rè…”
Nhưng cô gái trước mặt vẫn im lặng, chỉ có tiếng rè rè của máy sấy vang lên trong không khí. Mày của Mạc Tử Thâm nhíu chặt hơn. Anh chăm chú quan sát cô nàng kỳ lạ này. Cô bé vẫn không hề quan tâm đến anh, cứ lặp lại hành động của mình một cách vô hồn, mặt càng ngày càng tái đi, máu trên cổ tay vẫn cứ chảy mãi.
“Này. Đủ rồi. Nếu cứ như vậy nữa thì sẽ bị mất máu chết đó.”
Đến cuối cùng Mạc Tử Thâm cũng không thể nào chịu nổi nữa. Anh ta tiến lên giật mạnh chiếc máy sấy ra khỏi tay của Phù Dung.
Phù Dung đang nghiêm túc sấy thật khô chiếc máy tính, cô mãi vẫn không dám bấm nút khởi động. Cô sợ rằng khi nhấn nút rồi thì niềm hy vọng duy nhất của cô sẽ biến mất. Phù Dung sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cả người cô yếu lắm rồi. Thế nhưng bây giờ lại có tên khốn nào đó đi cướp máy sấy của cô. Phù Dung tức giận mà nhào lên đòi lại rồi hét lớn:
“Trả lại cho tôi. Anh là ai chứ?”
“Em đang tự sát à? Đi băng bó vết thương đi”, Mạc Tử Thâm nhất quyết không chịu trả lại máy sấy cho Phù Dung, còn nạt vào mặt cô, “Mạng còn không giữ nổi thì lo cho chiếc máy tính này làm gì?”
“Anh thì biết cái gì hả? Chiếc máy tính này là mạng của tôi đó.”
Phù Dung bị mắng thì càng tức giận hơn. Cái đám người này lúc nào cũng cho mình là hay ho, lúc nào cũng có thể chửi mắng cô à? Phù Dung giơ chân, đạp mạnh vào đầu gối của Mạc Tử Thâm.
“Á.”
Mạc Tử Thâm không hề phòng bị, đầu gối bị đau khiến anh la lên rồi cúi xuống ôm lấy nó. Trong lúc này Phù Dung đã thừa cơ hội mà cướp chiếc máy sấy về thành công. Cô vội vàng cắm điện lại, tiếp tục sấy máy tính.
Mạc Tử Thâm bị hành động Phù Dung làm cho tức điên người. Anh bước dài đến, giật phăng chiếc máy tính đi rồi đập mạnh xuống đất. Chiếc máy tính lập tức vỡ tan tành dưới chân anh.
“Anh làm cái gì vậy hả?”, Phù Dung mở to mắt, nhìn vào đống linh kiện văng tứ tung dưới sàn mà trong lòng tràn đầy sợ hãi. Lần này Từ Ngưng Viên sẽ giết cô, chắc chắn sẽ giết chết cô mất.
“Giờ thì em không cần phải sấy gì nữa rồi chứ?”, Mạc Tử Thâm vẫn không hề hay biết mình vừa gây ra chuyện lớn gì. Anh đứng khoanh tay rồi ung dung nhìn Phù Dung giống như thể mình đã cứu giúp cô nàng thành công.
“Bốp.”
Nhìn gương mặt tươi cười của Mạc Tử Thâm, Phù Dung thẳng tay cho anh ta một cái tát.
“Đồ điên. Anh đền lại cho tôi.”
Lại bị đánh? Mạc Tử Thâm cảm thấy dạo gần đây phong thủy của anh với con gái không tốt lắm thì phải. Cứ liên tục bị con gái đánh? Khoan đã. Cái tát này quen quen.
“Thì ra là em?”, Mạc Tử Thâm lúc này mới nhớ ra mình từng gặp Phù Dung, ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
“Đừng có mà đánh trống lảng. Đền cho tôi.”
Mặt của Phù Dung hiện tại đã trắng bệch, đầu bắt đầu thấy choáng vì mất máu quá nhiều. Thế nhưng cô vẫn kiên quyết chỉ vào chiếc máy tính đã nát dưới đất mà bắt đền Mạc Tử Thâm.
“Đền thì đền. Làm gì mà dữ vậy.”
Mạc Tử Thâm nhìn bộ dáng dọa người của Phù Dung cũng sợ hãi. Anh có khả năng đập thì đương nhiên cũng có đủ khả năng đến lại một chiếc mới cho cô rồi.
“Chiếc máy tính này giá bao nhiêu? Nhìn cũng không phải dòng cực hiếm gì. Giá thị trường rẻ bèo mà cô cũng làm như quan trọng lắm ý.”
“Rẻ bèo sao?”, Phù Dung bật cười, “Chiếc máy tính này không phải của tôi. Nhưng anh biết nếu nó hư rồi thì tôi phải dùng thứ gì để đền vào không?”
“Dùng gì? Dù là gì tôi cũng dư sức có thể đền giúp em. Yên tâm.”
Mạc Tử Thâm vẫn thái độ cao ngạo như cũng. Anh cỗ ngực khẳng định một cách chắc chắn với Phù Dung.
“Dùng mạng tôi để mà đền.”
Phù Dung dùng một giọng nói cực kỳ mỏng manh để trả lời. Hiện tại cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô muốn ngủ một chút.
“Cái gì?”, Mạc Tử Thâm tưởng rằng mình đã nghe lầm.
“Ha ha. Không tin nổi đúng không? Nhưng đó là sự thật. Trong đây có dữ liệu mà Từ Ngưng Viên cần để bàn giao cho người ta. Tôi làm hỏng nó, anh ta nói tôi phải dùng mạng mà đền? Ha ha, từ bao giờ mạng của tôi đã trở nên rẻ bèo như thế chứ?”
Phù Dung ôm bụng cười lớn, nhưng giọng nói cực kỳ thê lương. Trước mắt cô mờ dần đi, cả người trở nên nặng trịch rồi đổ rầm xuống đất. Bất tỉnh.
Mạc Tử Thâm há hốc mồm, chưa thể tiêu hóa nổi lời nói của Phù Dung thì cô nàng đã ngất xỉu dưới chân anh rồi.
Chương 30 Cứ đến tìm tôi
Cả phòng họp đều cực kỳ căng thẳng. Áp lực phát ra từ người của Từ Ngưng Viên khiến mọi người có mặt đều nơm nớp lo sợ. Mặt của Từ Ngưng Viên từ lúc bước vào căn phòng này đã tràn đầy âm u như vậy, không ai dám động đến anh. Cả căn phòng cứ im lặng như vậy, không có ai dám lên tiếng nói trước.
Từ Ngưng Viên đang cực kỳ khó chịu, dự án này là thứ mà anh rất xem trọng. Anh dành hết ba ngày, ba đêm để làm ra một bản phần mềm tốt nhất cho phía DSM xem. Vậy mà chỉ cách đây mấy phút, con nhỏ điên khùng Nhạc Thanh Dao lại đem công sức của anh ném đi rồi. Trong tình cảnh này anh phân vân không biết phải mở miệng nói chuyện với DSM thế nào. Chuyện này không chỉ mất mặt của cá nhân anh, mà còn là danh dự của cả TG Fintech.
“Rầm.”
Cửa phòng họp bị đá tung ra, bóng người đàn ông cao lớn bước vào. Đám nhân viên bên phía DSM vừa thấy người to gan đá cửa là ai thì mặt mũi lập tức tái mét.
“Anh là Từ Ngưng Viên đúng không?”
Mạc Tử Thâm sau khi tông cửa bước vào thì đi thẳng đến chỗ người đàn ông ngồi ở chính giữa bàn họp.
“Phải.”
Từ Ngưng Viên nhướng mày, nhìn người đàn ông mới đến, trầm giọng đáp. Nếu anh nhớ không nhầm thì đây là tổng giám đốc của DSM, Mạc Tử Thâm.
“Dữ liệu phần mềm anh mới làm, nếu viết lại toàn bộ thì cần mất bao nhiêu thời gian?”, Mạc Tử Thâm ném cho Từ Ngưng Viên một câu hỏi khó hiểu.
Những người có mặt trong phòng họp của cả hai công ty đều nghệt mặt ra, quay lại nhìn nhau không hiểu gì.
Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày. Người đàn ông này mang đến cho anh một cảm giác cực kỳ không tốt.
“Ba ngày”, Từ Ngưng Viên dù không biết lý do vì sao Mạc Tử Thâm hỏi anh như vậy như vẫn trả lời, dù sao thì anh cũng đang là bên có lỗi với DSM, “Mạc tổng có vấn đề gì sao?”
“Ba ngày? Được”, Mạc Tử Thâm gật gù tiếp tục nói những câu khiến người ta không thể hiểu nổi, “Tôi biết rằng hiện máy tính chứa dữ liệu phần mềm của anh ta hỏng rồi. Phía công ty DSM chúng tôi sẽ gia hạn cho bên anh thêm ba ngày để làm lại phần mềm này. Mọi tổn thất liên quan sẽ do DSM hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Mạc tổng?”, người trưởng quản lý dự án này vừa nghe thấy lời nói của Mạc Tử Thâm, lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên.
“Anh có ý kiến gì à?”, Mạc Tử Thâm liếc mắt sang nhìn ông ta.
“Chuyện này không thể nào làm vậy đâu”, người quản lý dự án bị cái liếc mắt của Mạc Tử Thâm mà khẽ rùng mình, thế nhưng vẫn liều chết khuyên ngăn. Dời hạn lại ba ngày, toàn bộ những hậu quả sau đó thật sự rất khó giải quyết.
“Ở đây đã đến phiên anh nói rồi à?”, Mạc Tử Thâm gằn giọng. Người quản lý lập tức im bặt, không dám nói gì nữa mà chỉ ngồi xuống.
Trong lòng của ông ta cực kỳ hoảng sợ. Ở DSM không ai biết Mạc Tử Thâm là một thằng ăn chơi phá của, không chuyên tâm làm việc. Nhưng thái độ ngày hôm nay của Mạc Tử Thâm hoàn toàn nghiêm túc. Sự uy quyền của một người sếp khiến cho ông không thể nào không nghe theo.
“Từ tổng, anh thấy thế nào?”, Mạc Tử Thâm sau khi xử lý xong người quản lý dự án thì lại quay sang nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi.
“Cho tôi lý do”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, lời ít ý nhiều.
“À. Thật là ngại quá. Nhưng máy tính của anh chính là bị tôi đập nát rồi đó”, Mạc Tử Thâm nhún nhún vai, trở lại là một tên công tử ăn chơi lêu lỏng mà nói.
“Đập nát?”
“Ừ. Nát đến không thể nát hơn rồi. Chuyện là tôi vô tình thấy một cô nhóc sửa máy tính. Máy tính mở lên được rồi nhưng tôi lại thấy không thích nên đã quăng nó xuống đất, khiến nó vỡ rồi. Sau đó tôi mới biết được là máy tính của Từ tổng đây nên mới đích thân đến đây nhận tội. Từ tổng sẽ không trách móc gì tôi chứ nhỉ?”
Mạc Tử Thâm cười cười, toàn thân đều là một dạng không nghiêm túc, cười đùa mà nói. Bộ dáng không khác gì một thằng lêu lỏng đầu đường xó chợ.
Từ Ngưng Viên nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy chướng mắt vô cùng. Cô nhóc trong miệng anh ta chắc chắn là Nhạc Thanh Dao rồi.
“Nếu đã là Mạc tổng vô tình làm hư máy tính, tôi đương nhiên không tính toán với anh làm gì”, Từ Ngưng Viên cân nhắc một chút, sau đó mới mở lời.
Chuyện này ngay từ đầu là lỗi bên phía của anh. Hiện tại nếu Mạc Tử Thâm đã muốn giành hết mọi trách nhiệm thì cứ theo ý anh ta đi. TG Fintech không chịu bất cứ tổn thất nào là được rồi.
“Ừ. Thật không phải vô tình đâu. Là tôi cố tình đó”, Mạc Tử Thâm vẫn duy trì nụ cười trên môi vui vẻ mà nói. Thế nhưng lời nói của anh lại khiến cả phòng phải hít khí lạnh.
Mạc Tử Thâm liếc nhìn xung quanh rồi đi đến vỗ vỗ trên vai của Từ Ngưng Viên, nói thật khẽ bên tai anh. Giọng nói cực kỳ nghiêm túc, không còn dáng vẻ bỡn cợt khi nãy nữa.
“Từ Ngưng Viên này, máy tính của anh là do tôi làm hỏng. Vì vậy nếu muốn làm gì cứ trực tiếp đến tìm tôi, đừng có ngây phiền phức cho cô ấy nữa.”
Sau khi nói xong thì Mạc Tử Thâm lùi về sau mấy bước, nhếch miệng cười đểu. Mặt của Từ Ngưng Viên hiện tại đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Vậy nhé. Nếu cần trao đổi gì khác cứ làm việc với nhân viên của tôi đi. Hiện tại tôi có việc phải đi gấp rồi. Bye bye.”
Mạc Tử Thâm giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái, rồi quay lưng bỏ đi thẳng ra khỏi phòng họp. Cả căn phòng lúc này như hầm băng, không ai dám nhìn thẳng mặt của Từ Ngưng Viên hiện tại.
Tại một phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện tư nhân.
Trên chiếc giường trắng tinh có một cô gái đang nằm ngủ, trên cô tay có một miếng băng gạc, sắc mặt tái nhợt. Nếu người khác nhìn qua chắc chắn sẽ nghĩ cô nàng này chắc hẳn là cắt cổ tay tự sát mà được cứu.
Mạc Tử Thâm dựa vào thành cửa sổ, đứng ngắm nhìn Phù Dung, nghĩ vẩn vơ rồi bật cười vì suy nghĩ của mình.
“Ưm…”
Cô gái trên giường khẽ rên lên một tiếng, mí mắt động đậy. Mạc Tử Thâm vội vàng đi gần tới bên giường, đưa tay ra định sờ thử vào trán của cô xem có nóng sốt gì không. Thế nhưng bàn tay đi được nữa đường thì Phù Dung lại mở mắt ra, nhìn đăm đăm vào anh. Mạc Tử Thâm bị giật mình, bàn tay hoảng loạn vội đặt xuống. Thế nhưng không ngờ nó không áp lên trán của Phù Dung, mà lại rơi vào chỗ nào đó thịt nhiều, mềm mại.
“Á. Biến thái”, Phù Dung hét lớn lên, hất mạnh tay của Mạc Tử Thâm ra khỏi người mình rồi kéo chăn lên che kín tận cổ, “Anh chạm vào đâu vậy hả thằng khốn?”
“Không. Không phải. Em hiểu lầm rồi. Không phải như vậy đâu?”
Mạc Tử Thâm bị tiếng hét của Phù Dung làm cho giật mình, càng trở nên hoảng loạn hơn, vội vàng giải thích với Phù Dung. Nhưng càng giải thích thì càng đen.
“Đúng là chỗ đó của em rất mềm, nhưng đó không phải tôi cố tình chạm vào.”
Phù Dung càng nghe Mạc Tử Thâm nói càng thấy anh ta là một người không ra gì. Phù Dung vớ đại lấy thứ gì trong tầm tay qua ném thẳng về phía Mạc Tử Thâm.
“Biến thái. Anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi.”
“Á. Đau”, Mạc Tử Thâm bị ném trúng người, đau đớn vội né đi. Cuối cùng dưới sự tấn công của Phù Dung cũng phải chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi chờ em bình tĩnh rồi sẽ vào lại nhé?”
“Cút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom