Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Chương 25: Ép cung
Chương 25: Ép cung
Đường Thiên Tuyết đến bây giờ vẫn không hiểu, tại sao phải đợi đến hai năm trong khi cô không hề có ích gì với anh hết. Nếu anh cần một bức bình phong, thì bây giờ bức bình phong như cô cũng ngập tràn tai tiếng rồi.
Đột nhiên Đường Thiên Tuyết nghĩ đến một lý do có khả năng hơn, cô liền nói.
"Có phải vì tôi biết bí mật của anh, anh sợ tôi đi nói ra bên ngoài sao? Tôi tuyệt đối không làm chuyện đó đâu, tôi thề."
Đường Thiên Tuyết đưa ba ngón tay lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, vậy mà Tô Dĩ Thần vẫn mang thái độ khó chịu liếc nhìn cô, anh hạ giọng nói.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng bao giờ nhắc chuyện đó trước mặt tôi nữa."
Có vẻ như Tô Dĩ Thần thật sự không thích, mặc dù Đường Thiên Tuyết không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng cau có của anh, cô thật sự không thể thuyết phục thêm nữa.
"Được được, tôi không nhắc nữa."
Đường Thiên Tuyết hạ tay xuống, cô cúi đầu nói nhỏ giọng rồi đi lướt qua anh.
Chương 25: Ép cung
Tưởng mọi chuyện đã dừng lại, bỗng nhiên anh lại lớn tiếng.
"Đi đâu đấy?"
Đường Thiên Tuyết có hơi giật mình, nhưng rồi cô cũng quay người lại bình tĩnh nói với anh.
"Tôi đi qua phòng của Tiểu Di, tôi sợ con bé đột ngột tỉnh dậy mà không thấy tôi, con bé sẽ hoảng sợ."
Tô Dĩ Thần hít sâu rồi thở ra, anh hạ giọng nhẹ nhàng hơn vừa rồi nói với cô.
"Hôm nay tôi đã gọi bác sĩ Triệu đến, anh ta nói qua chuyện này Tiểu Di biết phản kháng thì chứng tỏ con bé đã biết suy nghĩ và phản xạ tốt hơn rồi, cũng phải tập cho con bé ngủ một mình để làm cho con bé mạnh dạn hơn."
"Nhưng mà…"
Đường Thiên Tuyết định nói, nhưng lại bị Tô Dĩ Thần lần nữa nói trước, lấn lướt phần của cô.
"Tiểu Di cũng 7 tuổi rồi, nếu cô lúc nào cũng ở bên cạnh con bé như vậy, sau này lúc con bé khỏi bệnh lại chỉ lệ thuộc vào cô như một đứa con nít 3 tuổi, thì cũng thật khó cho con bé hòa nhập với những đứa trẻ cùng tuổi khác."
Chương 25: Ép cung
Đường Thiên Tuyết nghe anh nói cũng rất có lý, nhưng con của cô còn chưa hồi phục hẳn thì liệu có thể không, cô đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc.
Bất ngờ, không biết Tô Dĩ Thần di chuyển từ lúc nào mà bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau lưng Đường Thiên Tuyết, anh ghé sát vào tai cô mà thầm thì.
"Yên tâm đi, ở biệt uyển này tuyệt đối an toàn. Phòng của Tiểu Di lại ngay sát bên cạnh, nếu có chuyện gì vẫn có thể chạy qua mà."
Đường Thiên Tuyết giật thót tim mà ngay tức khắc đưa tay lên vội đẩy anh ra xa để né tránh.
"Anh nói… tôi nghe rồi. Không cần phải sát như vậy."
Gương mặt cô ngượng nghịu, hai bên má ửng đỏ như quả cà chín mọng. Tự dưng trong lòng cảm thấy xáo động mà nói năn lấp lửng.
Tô Dĩ Thần cong môi cười khẩy, ánh mắt anh nhìn cô có chút kỳ lạ.
Bất ngờ anh lại tiến nhanh đến, trong một cái chớp mắt anh đã hạ người xuống vòng chặt lấy chân cô và nhấc bổng cô lên.
Chương 25: Ép cung
Bất ngờ anh lại tiến nhanh đến, trong một cái chớp mắt anh đã hạ người xuống vòng chặt lấy chân cô và nhấc bổng cô lên.
Cô hoảng hồn liền vùng vẫy, tay đập lên vai anh không ngừng.
"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống ngay."
Tô Dĩ Thần lại đột nhiên ném cô xuống giường, động tác linh hoạt nhanh chóng khóa tay cô lại.
Anh cúi xuống áp gần mặt cô, gương mặt hiện ra như một tên lưu manh, anh lại cười trông có vẻ đểu cáng.
"Đường Thiên Tuyết, cô cứ la lớn đến như thế thì Tiểu Di lại giật mình dậy thật đấy."
Nhắc đến Tiểu Di, Đường Thiên Tuyết lại chịu nhún nhường một bước, cô nhăn mặt khó chịu, hạ giọng xuống hỏi.
"Anh tính làm gì?"
"Đương nhiên là ngủ rồi, cô lại quên điều kiện để tôi dành nhiều thời gian cho Tiểu Di à?"
Tô Dĩ Thần đưa một tay lên ve vuốt khuôn mặt của cô, nó khiến Đường Thiên Tuyết phải ớn lạnh mà sởn cả gai ốc.
Chương 25: Ép cung
Cô giả ngu ngơ, quay mặt sang hướng khác, giọng không tiết chế được mà run lên nói lắp bắp.
"Thì… chẳng phải chỉ là ngủ cùng giường thôi sao? Ngủ cùng giường cũng… không cần anh phải… ôm sát như vậy."
Tô Dĩ Thần cũng không phải lúc nào cũng muốn trêu đùa, anh bỗng nhiên siết chặt lấy cổ tay của cô, vẻ cười đùa cợt như vừa rồi lại thay bằng một cái nghiến răng mất kiên nhẫn.
"Đường Thiên Tuyết, đừng có giả ngốc với tôi, cô thừa biết ý của tôi là gì. Nếu cô nuốt lời, thì tôi cũng không cần giữ lời nữa."
Cô nghe xong thì lại không nói gì nữa, là chính cô đã đồng ý, nhưng cô không ngờ nó đến sớm như vậy. Cô nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi trong để mặc kệ mọi thứ sắp xảy ra.
Tôi Dĩ Thần thấy cô ngoan ngoãn, anh cũng nới lỏng tay, nhưng sau đó anh lại phát hiện hai bàn tay của cô đang nắm chặt lại, cả cơ thể đều gồng chặt căng thẳng đến run lên.
Anh thở dài kiểu bất lực, lại rất muốn bật cười, anh đưa tay lên xoa thái dương để bình tĩnh từ từ nói cho cô biết.
"Tôi cũng không thích cô cứ gồng căng cả người như vậy, cô thả lỏng ra xem nào."
Chương 25: Ép cung
"Tôi cũng không thích cô cứ gồng căng cả người như vậy, cô thả lỏng ra xem nào."
Tô Dĩ Thần không ngờ chuyện này đối với cô lại khó khăn đến vậy, hơi thở của cô đột nhiên trở nên nặng nề, giọng nói phát ra như rất kìm nén áp lực.
"Tôi… không làm được."
Tô Dĩ Thần bất ngờ ngồi bật dậy, anh nhìn cô chằm chằm mà nghĩ ngợi một lúc lâu, đã vài lần rồi, cô đều như thế...
Tô Dĩ Thần không chắc suy nghĩ nghĩ của mình là đúng, bỗng nhiên anh nói.
"Đừng nói với tôi là… cô sợ đàn ông? Vậy trước đây cô làm sao có Tiểu Di, không lẽ cô bị…"
"Đủ rồi đó."
Đường Thiên Tuyết không biết bị làm sao mà bất chợt hét lớn cắt ngang lời của anh.
Nhận ra hành động của mình có phần thái quá, cô liền thu người ngồi dậy, không dám nhìn anh mà nhích người từng chút xuống giường.
"Tôi… tôi hơi khát, tôi đi uống nước đây."
Chương 25: Ép cung
Tô Dĩ Thần không dễ dàng để cô đi như thế, anh mạnh tay kéo cô lại, đột nhiên lại tức giận.
"Cô trốn cái gì chứ? Nói xem đó là tên khốn nào, tôi sẽ băm hắn giúp cô."
Đường Thiên Tuyết dường như rất kinh ngạc khi nghe Tô Dĩ Thần nói như vậy, nhưng cô ngẩn người một lúc rồi đôi mắt lại trĩu xuống.
"Tôi đã nói anh ta chết rồi, anh đừng quan tâm chuyện của tôi nữa, nó không liên quan đến anh."
"Không liên quan đến tôi? Đường Thiên Tuyết, tôi là chồng cô, tôi có quyền được biết. Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng cho tôi thì có mọi việc tôi đang giúp cô đều sẽ dừng lại. Cô chọn đi."
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày ấm ức.
Tô Dĩ Thần có vẻ như rất để tâm đến việc này, anh một mực ép cô phải trả lời cứ như ép cung vậy. Anh kiên quyết muốn biết, chắc là anh sợ bị bẽ mặt nếu chuyện xấu hổ này bị phát hiện.
Chương 25: Ép cung
Nhưng đáp án, đến Đường Thiên Tuyết cũng không có thì làm sao cô trả lời.
Cô hồi hộp đan hai ngón tay vào nhau, lại nói câu cũ.
"Tôi đã nói là anh ta chết rồi."
Tô Dĩ Thần gật đầu cười nhạt, không ngờ cô lại cứng miệng đến như vậy. Vậy thì anh phải cứng hơn cả cô mới có thể cạy miệng cô được.
"Được lắm Đường Thiên Tuyết, cô cứ nói dối tiếp đi, bây giờ tôi đi gọi cho luật sư rút khỏi vụ kiện của cô. Việc của Đường Mạn Đình, vô tự lo liệu lấy đi."
Tô Dĩ Thần nói, xong liền đi thật, anh tính tình rất thất thường, nên anh có thể làm ra việc này chứ không chỉ là đe dọa.
Không có Tô Dĩ Thần để nhờ cậy, Đường Mạn Đình sớm muộn gì cũng được Đường Ngạo Thiên cứu ra, chuyện này là không thể, con gái của cô đã chịu uất ức như thế nào rồi chứ.
Đường Thiên Tuyết nhanh chóng chạy theo, cô kịp kéo lấy áo của anh ngăn anh bước thêm.
Cô cúi mặt nhìn xuống sàn, bàn tay nắm áo anh mà siết rất chặt.
"Tôi sẽ nói thật, tôi cũng… không biết người đó là ai. Ngày hôm đó… là một ngày tôi không bao giờ muốn nhớ tới."
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Vào một ngày của 8 năm trước, Đường Thiên Tuyết vừa tốt nghiệp cấp ba, Đường Ngạo Thiên nói với cô, nếu cô muốn học lên đại học thì tự đi mà kiếm tiền lấy.
Sau đó, cô mới xin vào làm thêm tại một khách sạn với công việc phục vụ phòng.
Ngày tồi tệ hôm đó, cũng là ngày đầu tiên cô đi làm.
Cô làm việc từ sáng cho đến tận đêm, khi chỉ còn một căn phòng cuối cùng là cô có thể tan ca được được rồi, thì sự việc ập tới bất ngờ.
Đứng trước căn phòng tổng thống, cô ấn chuông cũng không ai trả lời, gõ cửa thì càng không. Lúc cô định quay lưng đi hỏi quản lý thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Ai đó đã kéo cô vào bên trong với một lực rất mạnh, cả căn phòng tối hù, cô cố vùng vẫy thoát ra, vì không thể nhìn thấy gì nên cô đã bị ngã mà đập đầu vào một thứ gì đó sắc nhọn giống cạnh bàn.
Cô say xẩm mặt mày đến không đứng dậy nổi, nhưng người đàn ông kia như thú dữ, ngay lập tức anh ta đè chặt người cô lại, vồ mấy cái quần áo đã nát tươm.
Đường Thiên Tuyết lúc đó rất hoảng loạn, cô dùng hết sức mà gân cổ la lớn, nhưng chưa đến vài giây, người đàn ông đó đã dùng tay siết lấy cổ của cô, âm thanh không phát ra được, thở cũng không nổi.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Đường Thiên Tuyết lúc đó rất hoảng loạn, cô dùng hết sức mà gân cổ la lớn, nhưng chưa đến vài giây, người đàn ông đó đã dùng tay siết lấy cổ của cô, âm thanh không phát ra được, thở cũng không nổi.
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ mình sắp chết rồi, nhưng hắn ta đã thả tay ra khỏi cổ của cô. Đến giờ phút này, cô không còn một tí sức lực nào để phản kháng nữa.
Bất thình lình, thân dưới của cô nổi lên một cơn đau điếng, tưởng như có thể xé toạc cơ thể của cô ra làm hai.
Cơn đau khiến cô không thể nghĩ ngợi được gì nữa, dây thần kinh như tê liệt, cảm giác dày vò sống không bằng chết.
Đường Thiên Tuyết nhớ lúc đó cô đã khóc, dùng giọng nói yếu nhớt lại như có gì đó chặn đứng ở cổ họng khiến cô không thể nói tròn trĩnh một câu mà van xin hắn. Nhưng đáp lại, hắn không nói gì cả.
Cả căn phòng chỉ có tiếng khóc lóc của cô cùng những hơi thở dày của hắn.
Nó ám ảnh cô mãi không thể quên được.
Cô đã bỏ chạy thật nhanh khi hắn ta buông cô ra, mặt kệ toàn thân đau đớn, nhếch nhác mùi máu tanh và cả những thứ nhầy nhụa dơ bẩn.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Nó là một nỗi đau và cũng là một vết nhơ của cô. Cô không muốn biết người đàn ông đó là ai và cũng không cần biết, cô không muốn Tiểu Di lại có một người bố như thế.
Trong tưởng tượng của cô, hắn ta hẳn là một tên bặm trợn và xăm trổ đầy mình, vì hành động thô bạo của hắn hệt như những kẻ tự xưng là dân anh chị.
Cũng vì hắn mà cuộc sống của cô đảo lộn cả lên. Khổ cực, chồng chất khổ cực đến mức có nhiều lúc cô chỉ muốn chết quách đi cho xong.
…
Bầu không khí trong phòng giữa Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần trĩu xuống nặng nề.
Tô Dĩ Thần không hề nói gì, anh lặng thinh như một bức tượng lạnh lẽo vô tri, chắc anh đang nghĩ cô rất bẩn thỉu.
Đường Thiên Tuyết không còn gì để nói nữa, cô lặng lẽ buông tay ra khỏi người anh rồi cúi đầu đi lướt qua.
Bỗng nhiên, Tô Dĩ Thần với tay ra nhanh như chớp đã kéo cô lại, anh ôm từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài milimet.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Ở dưới eo, Tô Dĩ Thần ôm chặt khiến hai cơ thể dính sát như keo, Đường Thiên Tuyết không dám động đậy, cô kinh ngạc đến mở to mắt, anh sau khi biết chuyện vẫn muốn cô ư?
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết chỉ vừa khẽ mấp máy môi, Tô Dĩ Thần liền lên tiếng.
"Đường Thiên Tuyết, cô có muốn tôi tìm tên đó dẫn đến trước mặt cô mà đập cho hắn một trận không?"
Đường Thiên Tuyết không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dĩ Thần lúc này, cô không biết anh nói ra câu đó với biểu cảm như thế nào, nhưng giọng nói của anh nghiêm túc, cô biết nó không phải là nói suông.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại hắn ta, cũng không muốn nghĩ tới.
"Không, tôi không muốn, tôi không muốn biết mặt hắn."
Giọng của Đường Thiên Tuyết phát ra rất nhẹ, nhưng lại nói ra một cách rất dứt khoát.
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần áp sát tai cô mà gằn xuống nói.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần áp sát tai cô mà gằn xuống nói.
"Vậy thì cô phải thay đổi cho tôi."
"Sao?"
Đường Thiên Tuyết nét mặt không hiểu, cô hơi quay đầu qua, bất chợt đã chạm phải con ngươi sâu hút của Tô Dĩ Thần.
Anh quay người cô lại, đặt hai bàn tay lên má của cô mà cố định nó, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh nói.
"Tôi không muốn cô nằm bên cạnh tôi mà lại nhớ về tên khác, lại còn là một tên sở khanh không biết mặt, cô muốn tôi tức chết sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt khựng người một lúc, vẻ mặt không biểu cảm đột nhiên bật cười.
Tô Dĩ Thần nhíu lại chân mày khó hiểu.
"Cười cái gì?"
"Tự nhiên tôi lại quên mất loại quan hệ của chúng ta, anh và tôi không có tình cảm, đương nhiên là anh sẽ không để tâm. Là tôi quá lo lắng rồi."
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Đường Thiên Tuyết vừa trả lời, vừa nhẹ gỡ tay anh ra.
Bàn tay của Tô Dĩ Thần vốn đã buông lỏng, nhưng sau khi nghe cô nói xong, anh lại giữ chặt cô lần nữa.
"Làm sao cô biết tôi không để tâm?"
Đường Thiên Tuyết lại kinh ngạc đến không nói nên lời, nhìn vào mắt của anh, cô cũng không tài nào đoán được, ý của anh, rốt cuộc là gì?
Trong lúc cô chưa kịp phản ứng thì Tô Dĩ Thần lại nói thêm.
"Dù cô không muốn, nhưng tôi cũng phải lôi tên đó ra đập chết cho bằng được. Ngoại trừ tôi ra, tôi không để kẻ nào dám động vào người phụ nữ của tôi mà có thể sống yên ổn."
"Ai… ai là người phụ nữ của anh?"
"Là cô, nghe rõ chưa? Cô, là người phụ nữ của tôi."
Tô Dĩ Thần cố ý nhấn lời nói thật mạnh.
Chỉ riêng một buổi tối hôm nay, Đường Thiên Tuyết đã không biết bao nhiêu lần bị anh làm có ngơ ngác.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
"Không lẽ, Tô Dĩ Thần thích…"
Đến ý nghĩa cũng chưa kịp tuôn ra hết, Tô Dĩ Thần nhanh tựa như tốc độ lan truyền của ánh sáng, anh hạ tay xuống vòng tay qua người của cô, bàn tay đẩy lưng của cô áp chặt vào cơ thể của anh.
Vỏn vẹn chưa tới một giây, anh đã chiếm lấy môi cô.
Đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng không giống như lần đầu, lần này anh hôn rất nhẹ, chạm rồi dứt ra, cứ thế lập đi lập lại vô số lần.
Đường Thiên Tuyết không hiểu sao trong lòng cô cứ cuộn trào cả lên, nhưng đó không phải là cảm giác đen tối sợ hãi của trước kia, mà là một thứ cảm giác hừng hực khác hẳn.
Tô Dĩ Thần mở mắt ra khẽ nhìn, anh thấy cô không còn lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, tuy cô không phản đối kịch liệt đẩy anh ra nữa, nhưng người cô lại gồng cứng đến độ không nhúc nhích dù chỉ một li.
Tô Dĩ Thần ôm cô lên, anh vô cùng nhẹ nhàng khi đặt cô xuống giường, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ dưới phần xương hàm, anh nói.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Tô Dĩ Thần ôm cô lên, anh vô cùng nhẹ nhàng khi đặt cô xuống giường, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ dưới phần xương hàm, anh nói.
"Căng thẳng sao? Đừng nghĩ người đàn ông nào cũng giống như nhau. Tôi sẽ khiến cô chỉ mãi nhớ đến một mình tôi."
Đường Thiên Tuyết không biết nên làm gì, Tô Dĩ Thần lại nắm lấy tay của cô giúp cô thả lỏng.
Mỗi lần Tô Dĩ Thần chạm vào da thịt, nơi đó như có dòng điện chạy qua, bàn tay của anh len lỏi vào trong áo, chạm vào phần bụng thon mỏng manh rồi di chuyển dần lên trên. Nó hoàn toàn không giống những gì cô đã trải qua lần đầu, nhưng lòng ngực của cô cứ đập liên hồi như trống, nó khiến cô khó chịu.
"Dừng lại đi, tôi… thật sự không được."
Tô Dĩ Thần nhìn xuống gương mặt của cô, không phải là tái xanh sợ sệt, mà là khuôn mặt đỏ rượu ngại ngùng.
Cô cảm thấy khó chịu chính vì bản thân của cô cũng đã động lòng rồi.
Tô Dĩ Thần không dừng lại mà tiếp tục lả lướt trên làn da mềm mại, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng trấn an.
"Đây là phản ứng bình thường, không việc gì phải sợ. Một lát nữa sẽ thấy thoải mái hơn thôi. Nếu đau thì nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm nữa."
Chương 25: Ép cung
Chương 25: Ép cung
Đường Thiên Tuyết đến bây giờ vẫn không hiểu, tại sao phải đợi đến hai năm trong khi cô không hề có ích gì với anh hết. Nếu anh cần một bức bình phong, thì bây giờ bức bình phong như cô cũng ngập tràn tai tiếng rồi.
Đột nhiên Đường Thiên Tuyết nghĩ đến một lý do có khả năng hơn, cô liền nói.
"Có phải vì tôi biết bí mật của anh, anh sợ tôi đi nói ra bên ngoài sao? Tôi tuyệt đối không làm chuyện đó đâu, tôi thề."
Đường Thiên Tuyết đưa ba ngón tay lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, vậy mà Tô Dĩ Thần vẫn mang thái độ khó chịu liếc nhìn cô, anh hạ giọng nói.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng bao giờ nhắc chuyện đó trước mặt tôi nữa."
Có vẻ như Tô Dĩ Thần thật sự không thích, mặc dù Đường Thiên Tuyết không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng cau có của anh, cô thật sự không thể thuyết phục thêm nữa.
"Được được, tôi không nhắc nữa."
Đường Thiên Tuyết hạ tay xuống, cô cúi đầu nói nhỏ giọng rồi đi lướt qua anh.
Chương 25: Ép cung
Tưởng mọi chuyện đã dừng lại, bỗng nhiên anh lại lớn tiếng.
"Đi đâu đấy?"
Đường Thiên Tuyết có hơi giật mình, nhưng rồi cô cũng quay người lại bình tĩnh nói với anh.
"Tôi đi qua phòng của Tiểu Di, tôi sợ con bé đột ngột tỉnh dậy mà không thấy tôi, con bé sẽ hoảng sợ."
Tô Dĩ Thần hít sâu rồi thở ra, anh hạ giọng nhẹ nhàng hơn vừa rồi nói với cô.
"Hôm nay tôi đã gọi bác sĩ Triệu đến, anh ta nói qua chuyện này Tiểu Di biết phản kháng thì chứng tỏ con bé đã biết suy nghĩ và phản xạ tốt hơn rồi, cũng phải tập cho con bé ngủ một mình để làm cho con bé mạnh dạn hơn."
"Nhưng mà…"
Đường Thiên Tuyết định nói, nhưng lại bị Tô Dĩ Thần lần nữa nói trước, lấn lướt phần của cô.
"Tiểu Di cũng 7 tuổi rồi, nếu cô lúc nào cũng ở bên cạnh con bé như vậy, sau này lúc con bé khỏi bệnh lại chỉ lệ thuộc vào cô như một đứa con nít 3 tuổi, thì cũng thật khó cho con bé hòa nhập với những đứa trẻ cùng tuổi khác."
Chương 25: Ép cung
Đường Thiên Tuyết nghe anh nói cũng rất có lý, nhưng con của cô còn chưa hồi phục hẳn thì liệu có thể không, cô đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc.
Bất ngờ, không biết Tô Dĩ Thần di chuyển từ lúc nào mà bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau lưng Đường Thiên Tuyết, anh ghé sát vào tai cô mà thầm thì.
"Yên tâm đi, ở biệt uyển này tuyệt đối an toàn. Phòng của Tiểu Di lại ngay sát bên cạnh, nếu có chuyện gì vẫn có thể chạy qua mà."
Đường Thiên Tuyết giật thót tim mà ngay tức khắc đưa tay lên vội đẩy anh ra xa để né tránh.
"Anh nói… tôi nghe rồi. Không cần phải sát như vậy."
Gương mặt cô ngượng nghịu, hai bên má ửng đỏ như quả cà chín mọng. Tự dưng trong lòng cảm thấy xáo động mà nói năn lấp lửng.
Tô Dĩ Thần cong môi cười khẩy, ánh mắt anh nhìn cô có chút kỳ lạ.
Bất ngờ anh lại tiến nhanh đến, trong một cái chớp mắt anh đã hạ người xuống vòng chặt lấy chân cô và nhấc bổng cô lên.
Chương 25: Ép cung
Bất ngờ anh lại tiến nhanh đến, trong một cái chớp mắt anh đã hạ người xuống vòng chặt lấy chân cô và nhấc bổng cô lên.
Cô hoảng hồn liền vùng vẫy, tay đập lên vai anh không ngừng.
"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống ngay."
Tô Dĩ Thần lại đột nhiên ném cô xuống giường, động tác linh hoạt nhanh chóng khóa tay cô lại.
Anh cúi xuống áp gần mặt cô, gương mặt hiện ra như một tên lưu manh, anh lại cười trông có vẻ đểu cáng.
"Đường Thiên Tuyết, cô cứ la lớn đến như thế thì Tiểu Di lại giật mình dậy thật đấy."
Nhắc đến Tiểu Di, Đường Thiên Tuyết lại chịu nhún nhường một bước, cô nhăn mặt khó chịu, hạ giọng xuống hỏi.
"Anh tính làm gì?"
"Đương nhiên là ngủ rồi, cô lại quên điều kiện để tôi dành nhiều thời gian cho Tiểu Di à?"
Tô Dĩ Thần đưa một tay lên ve vuốt khuôn mặt của cô, nó khiến Đường Thiên Tuyết phải ớn lạnh mà sởn cả gai ốc.
Chương 25: Ép cung
Cô giả ngu ngơ, quay mặt sang hướng khác, giọng không tiết chế được mà run lên nói lắp bắp.
"Thì… chẳng phải chỉ là ngủ cùng giường thôi sao? Ngủ cùng giường cũng… không cần anh phải… ôm sát như vậy."
Tô Dĩ Thần cũng không phải lúc nào cũng muốn trêu đùa, anh bỗng nhiên siết chặt lấy cổ tay của cô, vẻ cười đùa cợt như vừa rồi lại thay bằng một cái nghiến răng mất kiên nhẫn.
"Đường Thiên Tuyết, đừng có giả ngốc với tôi, cô thừa biết ý của tôi là gì. Nếu cô nuốt lời, thì tôi cũng không cần giữ lời nữa."
Cô nghe xong thì lại không nói gì nữa, là chính cô đã đồng ý, nhưng cô không ngờ nó đến sớm như vậy. Cô nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi trong để mặc kệ mọi thứ sắp xảy ra.
Tôi Dĩ Thần thấy cô ngoan ngoãn, anh cũng nới lỏng tay, nhưng sau đó anh lại phát hiện hai bàn tay của cô đang nắm chặt lại, cả cơ thể đều gồng chặt căng thẳng đến run lên.
Anh thở dài kiểu bất lực, lại rất muốn bật cười, anh đưa tay lên xoa thái dương để bình tĩnh từ từ nói cho cô biết.
"Tôi cũng không thích cô cứ gồng căng cả người như vậy, cô thả lỏng ra xem nào."
Chương 25: Ép cung
"Tôi cũng không thích cô cứ gồng căng cả người như vậy, cô thả lỏng ra xem nào."
Tô Dĩ Thần không ngờ chuyện này đối với cô lại khó khăn đến vậy, hơi thở của cô đột nhiên trở nên nặng nề, giọng nói phát ra như rất kìm nén áp lực.
"Tôi… không làm được."
Tô Dĩ Thần bất ngờ ngồi bật dậy, anh nhìn cô chằm chằm mà nghĩ ngợi một lúc lâu, đã vài lần rồi, cô đều như thế...
Tô Dĩ Thần không chắc suy nghĩ nghĩ của mình là đúng, bỗng nhiên anh nói.
"Đừng nói với tôi là… cô sợ đàn ông? Vậy trước đây cô làm sao có Tiểu Di, không lẽ cô bị…"
"Đủ rồi đó."
Đường Thiên Tuyết không biết bị làm sao mà bất chợt hét lớn cắt ngang lời của anh.
Nhận ra hành động của mình có phần thái quá, cô liền thu người ngồi dậy, không dám nhìn anh mà nhích người từng chút xuống giường.
"Tôi… tôi hơi khát, tôi đi uống nước đây."
Chương 25: Ép cung
Tô Dĩ Thần không dễ dàng để cô đi như thế, anh mạnh tay kéo cô lại, đột nhiên lại tức giận.
"Cô trốn cái gì chứ? Nói xem đó là tên khốn nào, tôi sẽ băm hắn giúp cô."
Đường Thiên Tuyết dường như rất kinh ngạc khi nghe Tô Dĩ Thần nói như vậy, nhưng cô ngẩn người một lúc rồi đôi mắt lại trĩu xuống.
"Tôi đã nói anh ta chết rồi, anh đừng quan tâm chuyện của tôi nữa, nó không liên quan đến anh."
"Không liên quan đến tôi? Đường Thiên Tuyết, tôi là chồng cô, tôi có quyền được biết. Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng cho tôi thì có mọi việc tôi đang giúp cô đều sẽ dừng lại. Cô chọn đi."
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày ấm ức.
Tô Dĩ Thần có vẻ như rất để tâm đến việc này, anh một mực ép cô phải trả lời cứ như ép cung vậy. Anh kiên quyết muốn biết, chắc là anh sợ bị bẽ mặt nếu chuyện xấu hổ này bị phát hiện.
Chương 25: Ép cung
Nhưng đáp án, đến Đường Thiên Tuyết cũng không có thì làm sao cô trả lời.
Cô hồi hộp đan hai ngón tay vào nhau, lại nói câu cũ.
"Tôi đã nói là anh ta chết rồi."
Tô Dĩ Thần gật đầu cười nhạt, không ngờ cô lại cứng miệng đến như vậy. Vậy thì anh phải cứng hơn cả cô mới có thể cạy miệng cô được.
"Được lắm Đường Thiên Tuyết, cô cứ nói dối tiếp đi, bây giờ tôi đi gọi cho luật sư rút khỏi vụ kiện của cô. Việc của Đường Mạn Đình, vô tự lo liệu lấy đi."
Tô Dĩ Thần nói, xong liền đi thật, anh tính tình rất thất thường, nên anh có thể làm ra việc này chứ không chỉ là đe dọa.
Không có Tô Dĩ Thần để nhờ cậy, Đường Mạn Đình sớm muộn gì cũng được Đường Ngạo Thiên cứu ra, chuyện này là không thể, con gái của cô đã chịu uất ức như thế nào rồi chứ.
Đường Thiên Tuyết nhanh chóng chạy theo, cô kịp kéo lấy áo của anh ngăn anh bước thêm.
Cô cúi mặt nhìn xuống sàn, bàn tay nắm áo anh mà siết rất chặt.
"Tôi sẽ nói thật, tôi cũng… không biết người đó là ai. Ngày hôm đó… là một ngày tôi không bao giờ muốn nhớ tới."
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Vào một ngày của 8 năm trước, Đường Thiên Tuyết vừa tốt nghiệp cấp ba, Đường Ngạo Thiên nói với cô, nếu cô muốn học lên đại học thì tự đi mà kiếm tiền lấy.
Sau đó, cô mới xin vào làm thêm tại một khách sạn với công việc phục vụ phòng.
Ngày tồi tệ hôm đó, cũng là ngày đầu tiên cô đi làm.
Cô làm việc từ sáng cho đến tận đêm, khi chỉ còn một căn phòng cuối cùng là cô có thể tan ca được được rồi, thì sự việc ập tới bất ngờ.
Đứng trước căn phòng tổng thống, cô ấn chuông cũng không ai trả lời, gõ cửa thì càng không. Lúc cô định quay lưng đi hỏi quản lý thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Ai đó đã kéo cô vào bên trong với một lực rất mạnh, cả căn phòng tối hù, cô cố vùng vẫy thoát ra, vì không thể nhìn thấy gì nên cô đã bị ngã mà đập đầu vào một thứ gì đó sắc nhọn giống cạnh bàn.
Cô say xẩm mặt mày đến không đứng dậy nổi, nhưng người đàn ông kia như thú dữ, ngay lập tức anh ta đè chặt người cô lại, vồ mấy cái quần áo đã nát tươm.
Đường Thiên Tuyết lúc đó rất hoảng loạn, cô dùng hết sức mà gân cổ la lớn, nhưng chưa đến vài giây, người đàn ông đó đã dùng tay siết lấy cổ của cô, âm thanh không phát ra được, thở cũng không nổi.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Đường Thiên Tuyết lúc đó rất hoảng loạn, cô dùng hết sức mà gân cổ la lớn, nhưng chưa đến vài giây, người đàn ông đó đã dùng tay siết lấy cổ của cô, âm thanh không phát ra được, thở cũng không nổi.
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ mình sắp chết rồi, nhưng hắn ta đã thả tay ra khỏi cổ của cô. Đến giờ phút này, cô không còn một tí sức lực nào để phản kháng nữa.
Bất thình lình, thân dưới của cô nổi lên một cơn đau điếng, tưởng như có thể xé toạc cơ thể của cô ra làm hai.
Cơn đau khiến cô không thể nghĩ ngợi được gì nữa, dây thần kinh như tê liệt, cảm giác dày vò sống không bằng chết.
Đường Thiên Tuyết nhớ lúc đó cô đã khóc, dùng giọng nói yếu nhớt lại như có gì đó chặn đứng ở cổ họng khiến cô không thể nói tròn trĩnh một câu mà van xin hắn. Nhưng đáp lại, hắn không nói gì cả.
Cả căn phòng chỉ có tiếng khóc lóc của cô cùng những hơi thở dày của hắn.
Nó ám ảnh cô mãi không thể quên được.
Cô đã bỏ chạy thật nhanh khi hắn ta buông cô ra, mặt kệ toàn thân đau đớn, nhếch nhác mùi máu tanh và cả những thứ nhầy nhụa dơ bẩn.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Nó là một nỗi đau và cũng là một vết nhơ của cô. Cô không muốn biết người đàn ông đó là ai và cũng không cần biết, cô không muốn Tiểu Di lại có một người bố như thế.
Trong tưởng tượng của cô, hắn ta hẳn là một tên bặm trợn và xăm trổ đầy mình, vì hành động thô bạo của hắn hệt như những kẻ tự xưng là dân anh chị.
Cũng vì hắn mà cuộc sống của cô đảo lộn cả lên. Khổ cực, chồng chất khổ cực đến mức có nhiều lúc cô chỉ muốn chết quách đi cho xong.
…
Bầu không khí trong phòng giữa Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần trĩu xuống nặng nề.
Tô Dĩ Thần không hề nói gì, anh lặng thinh như một bức tượng lạnh lẽo vô tri, chắc anh đang nghĩ cô rất bẩn thỉu.
Đường Thiên Tuyết không còn gì để nói nữa, cô lặng lẽ buông tay ra khỏi người anh rồi cúi đầu đi lướt qua.
Bỗng nhiên, Tô Dĩ Thần với tay ra nhanh như chớp đã kéo cô lại, anh ôm từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài milimet.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Ở dưới eo, Tô Dĩ Thần ôm chặt khiến hai cơ thể dính sát như keo, Đường Thiên Tuyết không dám động đậy, cô kinh ngạc đến mở to mắt, anh sau khi biết chuyện vẫn muốn cô ư?
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết chỉ vừa khẽ mấp máy môi, Tô Dĩ Thần liền lên tiếng.
"Đường Thiên Tuyết, cô có muốn tôi tìm tên đó dẫn đến trước mặt cô mà đập cho hắn một trận không?"
Đường Thiên Tuyết không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dĩ Thần lúc này, cô không biết anh nói ra câu đó với biểu cảm như thế nào, nhưng giọng nói của anh nghiêm túc, cô biết nó không phải là nói suông.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại hắn ta, cũng không muốn nghĩ tới.
"Không, tôi không muốn, tôi không muốn biết mặt hắn."
Giọng của Đường Thiên Tuyết phát ra rất nhẹ, nhưng lại nói ra một cách rất dứt khoát.
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần áp sát tai cô mà gằn xuống nói.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần áp sát tai cô mà gằn xuống nói.
"Vậy thì cô phải thay đổi cho tôi."
"Sao?"
Đường Thiên Tuyết nét mặt không hiểu, cô hơi quay đầu qua, bất chợt đã chạm phải con ngươi sâu hút của Tô Dĩ Thần.
Anh quay người cô lại, đặt hai bàn tay lên má của cô mà cố định nó, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh nói.
"Tôi không muốn cô nằm bên cạnh tôi mà lại nhớ về tên khác, lại còn là một tên sở khanh không biết mặt, cô muốn tôi tức chết sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt khựng người một lúc, vẻ mặt không biểu cảm đột nhiên bật cười.
Tô Dĩ Thần nhíu lại chân mày khó hiểu.
"Cười cái gì?"
"Tự nhiên tôi lại quên mất loại quan hệ của chúng ta, anh và tôi không có tình cảm, đương nhiên là anh sẽ không để tâm. Là tôi quá lo lắng rồi."
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Đường Thiên Tuyết vừa trả lời, vừa nhẹ gỡ tay anh ra.
Bàn tay của Tô Dĩ Thần vốn đã buông lỏng, nhưng sau khi nghe cô nói xong, anh lại giữ chặt cô lần nữa.
"Làm sao cô biết tôi không để tâm?"
Đường Thiên Tuyết lại kinh ngạc đến không nói nên lời, nhìn vào mắt của anh, cô cũng không tài nào đoán được, ý của anh, rốt cuộc là gì?
Trong lúc cô chưa kịp phản ứng thì Tô Dĩ Thần lại nói thêm.
"Dù cô không muốn, nhưng tôi cũng phải lôi tên đó ra đập chết cho bằng được. Ngoại trừ tôi ra, tôi không để kẻ nào dám động vào người phụ nữ của tôi mà có thể sống yên ổn."
"Ai… ai là người phụ nữ của anh?"
"Là cô, nghe rõ chưa? Cô, là người phụ nữ của tôi."
Tô Dĩ Thần cố ý nhấn lời nói thật mạnh.
Chỉ riêng một buổi tối hôm nay, Đường Thiên Tuyết đã không biết bao nhiêu lần bị anh làm có ngơ ngác.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
"Không lẽ, Tô Dĩ Thần thích…"
Đến ý nghĩa cũng chưa kịp tuôn ra hết, Tô Dĩ Thần nhanh tựa như tốc độ lan truyền của ánh sáng, anh hạ tay xuống vòng tay qua người của cô, bàn tay đẩy lưng của cô áp chặt vào cơ thể của anh.
Vỏn vẹn chưa tới một giây, anh đã chiếm lấy môi cô.
Đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng không giống như lần đầu, lần này anh hôn rất nhẹ, chạm rồi dứt ra, cứ thế lập đi lập lại vô số lần.
Đường Thiên Tuyết không hiểu sao trong lòng cô cứ cuộn trào cả lên, nhưng đó không phải là cảm giác đen tối sợ hãi của trước kia, mà là một thứ cảm giác hừng hực khác hẳn.
Tô Dĩ Thần mở mắt ra khẽ nhìn, anh thấy cô không còn lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, tuy cô không phản đối kịch liệt đẩy anh ra nữa, nhưng người cô lại gồng cứng đến độ không nhúc nhích dù chỉ một li.
Tô Dĩ Thần ôm cô lên, anh vô cùng nhẹ nhàng khi đặt cô xuống giường, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ dưới phần xương hàm, anh nói.
Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Tô Dĩ Thần ôm cô lên, anh vô cùng nhẹ nhàng khi đặt cô xuống giường, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ dưới phần xương hàm, anh nói.
"Căng thẳng sao? Đừng nghĩ người đàn ông nào cũng giống như nhau. Tôi sẽ khiến cô chỉ mãi nhớ đến một mình tôi."
Đường Thiên Tuyết không biết nên làm gì, Tô Dĩ Thần lại nắm lấy tay của cô giúp cô thả lỏng.
Mỗi lần Tô Dĩ Thần chạm vào da thịt, nơi đó như có dòng điện chạy qua, bàn tay của anh len lỏi vào trong áo, chạm vào phần bụng thon mỏng manh rồi di chuyển dần lên trên. Nó hoàn toàn không giống những gì cô đã trải qua lần đầu, nhưng lòng ngực của cô cứ đập liên hồi như trống, nó khiến cô khó chịu.
"Dừng lại đi, tôi… thật sự không được."
Tô Dĩ Thần nhìn xuống gương mặt của cô, không phải là tái xanh sợ sệt, mà là khuôn mặt đỏ rượu ngại ngùng.
Cô cảm thấy khó chịu chính vì bản thân của cô cũng đã động lòng rồi.
Tô Dĩ Thần không dừng lại mà tiếp tục lả lướt trên làn da mềm mại, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng trấn an.
"Đây là phản ứng bình thường, không việc gì phải sợ. Một lát nữa sẽ thấy thoải mái hơn thôi. Nếu đau thì nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm nữa."