Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Vỡ òa khi gặp con
Tại một biệt uyển ở xa trung tâm thành phố.
Một con xe đen huyền 16 chỗ vừa chạy qua chiếc cổng lớn hoa lệ, tiến đến sân chính và dừng lại.
Một nhóm vệ sĩ lần lượt bước xuống xe, người đại diện liền chạy vào phòng khách thông báo.
"Tô Thiếu, chúng tôi đã đưa cô bé ra ngoài rồi."
Tô Dĩ Thần ngồi ở giữa sofa nhướng mày nhìn lên hỏi.
"Người đâu rồi?"
Anh vừa hỏi xong, liền có một người khác đi vào, trên tay bế một cô bé đang bất động.
Tô Dĩ Thần chưa gì đã nhăn mặt không vui "Đứa bé bị làm sao?"
Vệ sĩ nhanh chóng giải thích.
"Đứa bé này rất kích động khi nhìn thấy người lạ, nên chúng tôi đã dụ cho cô bé ăn đồ ăn có thuốc ngủ mới đưa cô bé ra được. Tô thiếu yên tâm, trong vòng một tiếng nữa cô bé sẽ tỉnh lại."
Tô Dĩ Thần đứng dậy tiến lại chỗ vệ sĩ, anh đưa tay ra đón lấy đứa bé, nhưng vệ sĩ có hơi chần chừ mà lùi lại.
"Tô Thiếu, người đứa bé này rất bẩn, cậu đừng…"
"Không sao."
Tô Dĩ Thần không do dự liền nói, rồi đứa bé cũng được trao đến tay anh.
Nhìn cách anh nhẹ nhàng bế đứa bé này khiến hai vệ sĩ nhìn nhau rất kinh ngạc.
Anh vốn dĩ rất ghét mấy thứ dơ bẩn vậy mà lần này lại chủ động ôm đứa bé trông giống như ăn mày này vào lòng, vẻ mặt còn rất thương xót.
Bọn họ không hiểu, điều gì lại khiến một người vốn tính cách lạnh như băng khi đối diện với người khác như anh lại ân cần với một đứa bé xa lạ như vậy.
Tô Dĩ Thần quay lại đặt đứa bé nằm trên sofa. Anh không khỏi khó chịu khi nhìn toàn thân đứa bé này rất bẩn thỉu, còn ám mùi hôi hám. Người gầy gò toàn da với xương, tóc vừa dài vừa rối xù như chưa từng được chải chuốt.
Anh bất giác đưa tay lên chạm vào mặt của đứa bé, nhìn dáng người này anh đoán đứa bé chừng 5 tuổi, nét mặt lại khá giống Đường Thiên Tuyết, anh đột nhiên lại nghĩ đến.
"Đường Thiên Tuyết mà nhìn thấy con mình thành ra thế này chắc sẽ khóc đến chết mất."
Hơn một giờ đồng hồ sau, một bảo mẫu đã được đưa đến biệt uyển trong khi đứa bé đã tỉnh lại, Tô Dĩ Thần sai bảo mẫu vào tắm rửa cho đứa bé thì nghe thấy bên trong có tiếng hét của trẻ con, anh ngay lập tức bỏ lại công việc mà chạy vào.
Bảo mẫu nhìn thấy anh liền chạy đến, vẻ mặt rất hỗn loạn.
"Tô thiếu, đứa bé này vừa nhìn thấy tôi đã tự cào cấu bản thân như thế, tôi động vào nó lại hét lên, phải làm sao đây?"
Tô Dĩ Thần nhìn sang đưa bé, nó đang tự làm mình bị thương. Anh không nói gì mà chậm rãi đi đến gần, anh khụy gối xuống để đối diện với nó.
"Tiểu Di, đừng sợ, ở đây không ai dám bắt nạt con hết, lại đây nào."
Tô Dĩ Thần gọi tên đứa bé một cách rất trìu mến, cử chỉ cũng vô cùng dịu dàng. Đứa bé vậy mà khi nghe thấy anh gọi tên mình liền không càng quấy nữa, hai mắt nó bỗng dưng rưng rưng, sau đó là mếu máo chạy bổ nhào đến ôm siết cổ của anh.
Nó òa khóc nức nở, giọng ú ớ nói cũng không rõ ràng, Tô Dĩ Thần cho rằng con bé đang mất bình tĩnh nên mới như thế.
Trong lòng của anh tự nhiên lại xuất hiện một cảm xúc khó tả, anh đưa tay lên nhẹ vỗ về vào lưng đứa bé.
"Tiểu Di ngoan, một lát nữa chú sẽ cho con gặp mẹ, ngoan nào đừng khóc."
Tô Dĩ Thần phải dỗ dành rất lâu thì Tiểu Di mới trở lại bình tĩnh, lúc đó nó mới chịu để cho bảo mẫu dẫn đi tắm rửa.
Trong khi đó anh lại gọi cho Đường Thiên Tuyết báo tin là con cô đang ở chỗ của anh, anh sẽ cho người đến tòa soạn đưa cô đến đây.
Đường Thiên Tuyết nghe tin mà tay chân run rẩy, cô không thể tập trung làm việc được nữa, trong lòng cô vô cùng nôn nao, cô chỉ muốn được gặp con ngay lập tức.
…
Đường Thiên Tuyết đứng trước một căn phòng, lòng cô không kìm được mà đẩy cửa bước vào, đứa con gái nhỏ mà cô ngày đêm nhớ nhung đang ngồi co ro trên chiếc giường lớn.
Nước mắt của cô rơi xuống một giọt, hai giọt, rồi lệ chảy thành hàng.
Giọng của cô run rẩy khẽ gọi.
"Tiểu… Tiểu Di…"
Con bé nghe thấy tiếng của mẹ ngay lập tức ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt của nó gần như phát sáng liền đứng dậy chạy tới.
Đường Thiên Tuyết cũng vứt cả giỏ xách mà chạy tới ôm con. Tay cô xuýt xoa khắp người con bé, cô hôn khắp mặt của con bé không chừa một chỗ nào.
Cô xót xa nhìn cơ thể gầy nhôm của con mình. Lúc còn ở bên cô, con bé cũng không ốm đến mức này, nhìn vào chắc chắn không ai nghĩ là nó đã 7 tuổi rồi.
Cô lại ôm chầm lấy con bé, môi đã cố hết sức gượng cười nhưng vẫn đành bất lực mà khóc như mưa.
"Tiểu Di, mẹ xin lỗi, mẹ hứa sẽ không để ai bắt con đi nữa, mẹ xin lỗi."
Tiểu Di lại ú ớ như tính nói gì đó, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng lau đi nước mắt của mình, cô hít một hơi rồi cười tươi nhìn con.
"Tiểu Di muốn nói gì với mẹ sao, mẹ ở đây rồi Tiểu Di đừng sợ, cứ nói đi."
Tiểu Di nhìn cô, nó mở miệng nhưng cố mà vẫn không nói ra được liền bậc khóc nghẹn.
Đường Thiên Tuyết nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, cô lại ôm lấy Tiểu Di mà xoa xoa lưng trấn an con bé.
"Tiểu Di, nói chuyện với mẹ đi, con đừng giận mẹ mà, mẹ biết lỗi rồi."
Tiểu Di vẫn ú ớ không nói được câu chữ rõ ràng, Đường Thiên Tuyết lúc này đã không giữ được nụ cười trên gương mặt được nữa.
Đột nhiên cô lại phát hiện đằng sau gáy của Tiểu Di có vết xước dài, cô nhanh chóng lật áo của con bé lên xem, ở lưng còn có mấy vết bầm tím, tay chân thì đầy sẹo mới cũ.
Cả người cô cứng đờ, bàn tay nắm chặt đến run lên.
Tiểu Di lại vòng đôi tay nhỏ bé qua cổ của cô mà ôm lấy, Đường Thiên Tuyết lại trở nên yếu mềm nức nở thêm một lần nữa.
Cô không biết Đường Mạn Đình kia đã làm gì mà khiến con gái của cô thành ra thế này. Lần cuối cô gặp con, nó vẫn còn vui vẻ, nói chuyện rất hoạt bát kia mà.
Đường Thiên Tuyết ở lại bên Tiểu Di một lúc lâu, đến khi nó ngủ say cô liền đi gặp Tô Dĩ Thần để hỏi chuyện.
Cô xuất hiện trước mặt anh với một đôi mắt sưng đỏ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng giận dữ, cô hấp tấp hỏi.
"Anh tìm thấy con của tôi ở đâu? Tại sao nó không nói chuyện được? Có phải con bé ở đó đã bị hành hạ hay không?"
Tô Dĩ Thần như đoán trước được phản ứng của cô, anh vẫn rất bình tĩnh trả lời.
"Nó bị nhốt ở nhà riêng của Đường Mạn Đình, nguyên do thế nào thì tôi không rõ, phải điều tra thêm mới biết được."
"Vậy anh có thể giúp tôi lần này nữa không, tôi cần biết con của tôi đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian qua."
Đường Thiên Tuyết đường đột lại nhờ vả, Tô Dĩ Thần liền chống cằm, anh vẫn từ tốn như muốn thách thức sự kiên nhẫn của cô vậy, anh lại đưa ra ánh mắt đầy giảo hoạt nhìn cô nói.
"Nếu giúp cô thì tôi ít nhất tôi cũng phải được lợi gì chứ? Cô lại múa thoát y cho tôi xem, sao hả?"
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết nắm chặt đôi tay, đôi mắt nhìn anh như muốn ăn tươi đến nơi, Tô Dĩ Thần đột nhiên bật cười xoa dịu bầu không khí căng thẳng, sau đó anh lại trở về với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tôi đùa đấy, hôm nay cô có thể ở lại đây với con của cô, còn kết quả điều tra thế nào ngày mai tôi sẽ cho cô biết."
Trong lúc đầu óc của cô đang nóng bừng như lửa đốt thế này mà còn bị Tô Dĩ Thần trêu ghẹo, nếu cô là người bốc đồng thì sớm đã điên lên rồi.
Nhưng cũng may Tô Dĩ Thần vẫn chịu giúp đỡ, đầu óc cô lúc này cũng không nghĩ được gì phức tạp hơn liền nói.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Nói rồi, cô quay ngoắt đi một mạch, Tô Dĩ Thần nhìn cô mà thật không biết phải làm sao. Anh dựa người ra ghế, bàn tay đưa lên trán xoa bóp, mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của cô đang đi, khóe môi khẽ nhếch lên cười nhạt.
"Mình làm nhiều việc như vậy mà cô ấy chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ đi thẳng, đúng thật là người phụ nữ vô tâm."
Chương 12: Đứa trẻ đáng thương
Người của Tô Dĩ Thần sai đi điều tra đã quay về báo cáo, bọn họ đã thâm nhập vào hệ thống camera giám sát ở nhà Đường Mạn Đình, và sao chép toàn bộ đoạn CCTV nơi cô ta giam lỏng Tiểu Di tính từ khoảng thời gian bắt đầu là hai năm trước.
Theo đoạn CCTV cho thấy, Tiểu Di bị nhốt vào một căn phòng kín không có cửa sổ cũng không có điện đóm gì, mỗi ngày đều chỉ ăn bánh bao và cơm trắng, chỉ một trong hai thứ đó. Con bé phải uống nước trực tiếp ở bồn rửa mặt.
Một thời gian sau, là lúc Đường Thiên Tuyết không được gặp con nữa. Cứ một tuần thì Đường Mạn Đình lại đến căn phòng đó hai ba lần, cô ta cười nói gì đó, sau đó thì ra tay đánh rất hung tợn, những móng tay dài ngoằn nhọn hoắt của cô ta chính là hung khí cho những vết cắt trên cơ thể Tiểu Di.
Thức ăn từ đó cũng cho vào bọc ni lông rồi vứt vào chứ không bỏ vào chén như trước. Phòng con bé dần trở nên ngập rác.
Lại một khoảng thời gian dài sau khi bị Đường Mạn Đình hành hạ liên tục, Tiểu Di mỗi ngày chỉ lầm lũi một xó ở trong phòng, nó lúc nào cũng nhìn ra phía cửa mà run rẩy.
Mỗi khi cửa mở ra nó đều tự cào cho bản thân mình bị thương, Đường Mạn Đình từ đó cũng không đánh nó nữa, nhưng cô ta lại tới thường xuyên hơn để hả hê khi nhìn thấy con bé tự làm đau chính mình.
Đường Mạn Đình luôn miệng cam đoan rằng Tiểu Di đang được đối đãi rất tốt, chỉ cần cô an phận thì cô ta sẽ không làm hại con gái của cô.
Đường Thiên Tuyết rất ấm ức, cô tự trách mình lại ngu ngốc tin vào những lời dối trá của cô ta. Đường Mạn Đình này lại ra tay đối đãi tàn nhẫn với một đứa bé như thế, nhân cách của cô ta quả thật đến rác rưởi cũng bái phục.
Đường Thiên Tuyết thề rằng nhất định phải đòi món nợ này lại cho Tiểu Di, không thể để hai năm sống trong địa ngục của con bé dễ dàng bị cho qua như thế.
Tô Dĩ Thần ngồi bên cạnh còn thấy lửa hận trong cô đang cháy hừng hực. Anh hiểu cảm giác của cô khó chịu đến thế nào, chính anh khi nhìn vào từng đoạn ghi hình cũng bực tức đến nóng cả ruột gan.
Đường Thiên Tuyết là mẹ của con bé, chắc hẳn cô đã rất gồng mình để không rơi một giọt nước mắt nào, trong ánh mắt chỉ ngập tràn thù hận.
Giờ cũng là lúc anh nghĩ đến chuyện tính sổ kẻ thực sự làm cho đôi chân bị phế gần một năm của mình rồi.
…..
Đường Mạn Đình vẫn không biết có chuyện gì xảy ra ở nhà riêng của mình, cô ta vừa mới đi thử váy cưới cùng Lôi Hạo Hiên về, tâm trạng rất chi là vui vẻ.
Đang sẵn trớn cao hứng, cô ta lại đến căn phòng cũ kia tìm Tiểu Di để 'giải trí'.
Cô ta vừa đi vừa huýt sáo, ngón tay trỏ còn xoay vòng chiếc chìa khoá rất vô tư.
Đột nhiên cô ta khựng người lại, sắc mặt chuyển biến tối sầm, hai mắt trợn ngược khi nhìn thấy ổ khóa trên cánh cửa bị gãy đôi trên nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Cô ta vội vàng chạy lại, dùng chân đạp toang cánh cửa ra, trong phòng bốc ra mùi hôi nồng nặc như mọi khi, nhưng lại không có lấy một bóng người, cô ta bất ngờ hét lớn đến chấn động khắp nhà.
Tất cả người làm trong nhà đều phải bỏ việc để đi tìm Tiểu Di, bọn họ tản ra tìm hết các ngóc ngách trong nhà.
Người phụ trách trông coi Tiểu Di bị Đường Mạn Đình bắt quỳ trước mặt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô trông chừng nó kiểu gì mà lại để nó trốn thoát, hay là cô cố tình cho người vào dắt nó đi?"
Cô ta vừa nói, vừa nắm cổ áo của người làm đó giật mạnh muốn rách ra, sau đó cô ta không nể nang gì mà đá người làm đó một cái khiến người đó ngã huỵch, sắc mặc đau đớn.
Đường Mạn Đình lại to tiếng, cô ta đứng chỉ tay, chống nạnh mắng chửi để giải tỏa cơn tức tối.
"Các người mà không tìm ra con nhỏ đó thì chuẩn bị bị đuổi việc hết đi, ăn lương của tôi mà còn dám làm việc sơ sài để con nhỏ đó trốn được, đúng là một lũ vô dụng, một lũ ăn hại."
Đường Mạn Đình mắng chửi không ngừng nghỉ, nhưng kết quả lại là nguyên cả một ngày cũng không ai tìm được Tiểu Di.
Cô ta bắt đầu đâm ra lo sợ "Có lẽ nào là Đường Thiên Tuyết làm? Không, cô ta không có khả năng. Hay là cô ta đã nói cho Tô Dĩ Thần biết hết mọi chuyện, đứa con hoang này là bị anh ta đưa đi? Cũng không có khả năng, nếu cô ta nói sự thật thì với tính cách bạo chúa như Tô Dĩ Thần đã sớm cho người đi tìm bắt mình rồi mới đúng, đứa con hoang đó vẫn còn ở trong tay mình thì cô ta ngàn lần cũng không dám mở miệng đâu. Hay là cô ta có nhân tình, cô ta nhờ nhân tình mang con nhỏ đó đi?"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng đi xa, nhưng cô ta dám chắc Đường Thiên Tuyết sẽ không dám nói ra chuyện cô ta mới là người gây tai nạn.
Đường Mạn Đình bình tĩnh lại suy nghĩ thông suốt, dù sao Đường Thiên Tuyết cũng không thể gặp được con thì việc cô ta có giữ nó hay không cũng không còn quan trọng nữa.
"Đúng vậy, mình cứ cư xử như bình thường là được. Đợi khi mình kết hôn với Hạo Hiên rồi, có tận hai nhà chống lưng, mình sẽ không sợ gì nữa, ha ha."
Vừa mới phút trước chân lạnh tay run vậy mà bây giờ cô ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng phụt cười ngạo nghễ.
Buổi tối Đường Mạn Đình còn có tâm trạng ăn diện để đến quán bar nhảy nhót.
Lúc cô ta vừa đỗ xe vào bãi và bước ra ngoài, cùng lúc đó có một chiếc xe 16 chỗ chạy đến.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại ngay sau lưng Đường Mạn Đình, nó vừa mở cửa ra thì một người mặc áo đen nhảy xuống chụp khăn vào miệng của cô ta rồi lôi cô ta lên xe.
Hành động vừa nhanh, sức người vừa mạnh khiến cô ta không có một cơ hội nào để phản kháng hay la lớn.
Bọn họ bịt hết mắt miệng của cô ta lại mà đưa đến một nơi nào đó, Đường Mạn Đình không ngừng vùng vẫy nhưng dây thừng càng siết chặt khiến cô ta đau đến ứa nước mắt.
Đường Mạn Đình bị đưa đến sân sau của biệt uyển, nơi đó đã có Đường Thiên Tuyết đứng chờ sẵn.
Xe vừa ngừng, Đường Mạn Đình ngay lập tức bị lôi đến trước mặt Đường Thiên Tuyết, cô vẫn còn giữ một chút bình tĩnh mà ngồi xuống tháo vải bịt mắt lẫn bịt miệng cho cô ta.
Đường Mạn Đình vừa mở mắt ra đã thấy cô ở trước mặt, cô ta trợn tròn mắt sửng sốt. Nhưng ngay sau đó cô ta lại trở lại dáng vẻ hung tợn.
"Đường Thiên Tuyết, cô dám bắt cóc tôi, cô quên con gái của cô đang ở trong tay tôi rồi sao? Cô mà dám làm gì tôi, nó cũng đừng hòng sống yên. Mau thả tôi ra."
Đường Thiên Tuyết cũng cảm phục trước độ dày mặt của cô ta, nhưng cô không kiên nhẫn để nuốt cơn tức giận, cô đưa tay lên bóp cằm của cô ta thật mạnh, cô gồng chặt những ngón tay khiến mặt của Đường Mạn Đình biến dạng, làm cô ta đau đến nhăn nhíu mặt mày.
"Cô còn dám nhắc đến Tiểu Di? Cô đã làm gì với con bé trong thời gian qua cô nhớ rõ chứ, hôm nay tôi bắt cô nếm trải gấp mười, gấp trăm lần."
"Cô… cô ta biết ư? Không cô ta đang lừa mình thôi, chắc cô ta đang quay phim ở đâu đây, nếu mình nhận thì chứng tỏ mình phạm tội rồi, cô ta sẽ lấy nó ra đe dọa mình. Mình tuyệt đối không thể nhận."
Đường Mạn Đình trong đầu suy tính, sau đó cô ta mấp máy miệng nói.
"Con...của cô… đang sống rất… tốt. Tôi không có… làm gì… nó hết."
Đến giờ phút này, mọi lời nói dối của cô ta càng khiến Đường Thiên Tuyết giận điên.
Cô cắn chặt răng dùng hết sức tát cô ta một cái. Tiếng cái tát to đến mức có thể vọng lại.
Chương 13: "Cô muốn bỏ đi?"
Đường Mạn Đình cứng đờ người, cô ta không thể tin được Đường Thiên Tuyết vậy mà dám đánh mình, cô ta trợn trừng mắt nhìn cô.
"Cô dám…"
Đường Mạn Đình còn chưa nói hết câu thì lại bị ăn thêm một cái tát vào một bên má còn lại. Lần này Đường Mạn Đình bị ngã bật ra sau.
Đường Mạn Đình bị ăn hai cái tát đau điếng, hai bên má như có lửa đốt, vừa nóng lại vừa rát. Cô ta như phát điên liền gào thét.
"Đường Thiên Tuyết, cô dựa vào đâu mà đánh tôi."
"Mới bị đánh có hai cái đã không chịu được hay sao mà hét lớn thế?"
Một giọng nói trầm đặc của đàn ông vang lên ở phía sau Đường Thiên Tuyết. Đường Mạn Đình mắt mở lớn vô cùng sửng sốt, đến miệng cũng không khép lại được.
"Tô Dĩ Thần? Anh… anh không phải là tên tàn phế hay sao? Sao bây giờ… làm sao có thể?"
Đường Mạn Đình lẩm bẩm một mình, cô ta bị quay cuồng trong kinh ngạc đến không biết sự việc hiện tại là thật hay mơ nữa.
Đường Thiên Tuyết thì dám đánh cô ta, Tô Dĩ Thần lại có thể đi được, không những vậy, thân thể của anh còn cường tráng khỏe mạnh không hề giống như lời đồn đoán.
Cô ta bỗng dưng cười như điên dại "Mơ… chắc chắn là mình đang mơ rồi, ha ha ha."
Tô Dĩ Thần nhìn thấy cảnh này thật chướng mắt liền phất tay ra hiệu cho người tới.
Đường Mạn Đình bất chợt lên cơn hoảng loạn khi bị một đám người tiến tới vây quanh cô ta.
"Các người làm gì vậy? Thả ra, thả ra… Tôi là con gái của Tô gia nếu các người động đến tôi, các người sẽ phải trả giá."
"Ồ, Tô gia, vậy ngày mai tôi cho Tô gia phá sản là được rồi."
Tô Dĩ Thần đút hai tay vào túi quần, giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt chưa đủ tàn nhẫn mà vẫn còn mong đợi một vở kịch hay. Đối với anh, cảm giác được vờn con mồi, nhìn nó khốn đốn, anh mới thật sự thấy thỏa mãn.
Đường Mạn Đình dùng hết sức lực mà vùng vẫy chạy ra khỏi đám người áo đen, cô ta chạy tới quỳ thụp dưới chân Tô Dĩ Thần, bộ mặt ra vẻ đáng thương, cô ta khẩn trương nói.
"Tô thiếu, tôi… tôi không biết tôi đã làm gì sai. Anh đừng nghe lời Đường Thiên Tuyết nói, cô ta chỉ là một đứa con hoang, cô ta ganh ghét, đố kị với tôi nên mới đổ tội cho tôi, cô ta muốn làm anh hiểu lầm để hại tôi. Cô ta mới là người gây tai nạn, không liên quan gì đến tôi hết."
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Mạn Đình chằm chằm, anh bất ngờ nhếch môi cười khẩy, cô ta tưởng anh đã tin lời cô ta nên trên mặt cũng hiện rõ hớn hở.
Anh hơi cúi người xuống, mặt đối mặt với cô ta, anh nói.
"Tôi còn chưa nhắc đến vụ tai nạn, cô chột dạ sớm vậy rồi sao?"
Đường Mạn Đình trong phút chốc đờ đẫn người, khuôn mặt của cô ta trở nên tím tái, cô ta đã tự đào hố chôn mình rồi.
Nụ cười kia chính là một nụ cười nguy hiểm, Tô Dĩ Thần nhướng mày nhẹ, đám người áo đen lại đi tới, bọn họ lôi cô ta ra. Anh mở miệng nói một câu vô cùng điềm tĩnh.
"Đánh gãy một chân của cô ta đi."
Đường Mạn Đình bấn loạn la hét "Không, không, a…"
Biệt uyển này rộng lớn, Đường Mạn Đình có la to hơn nữa cũng không ai nghe thấy.
Tô Dĩ Thần nhìn nét mặt của Đường Thiên Tuyết chưa hề giảm đi phẫn nộ, anh hỏi.
"Có cần đánh chết cô ta luôn không?"
Đường Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp.
"Như vậy thì dễ cho cô ta quá, để cô ta cảm nhận cái cảm giác sống không bằng chết suốt đời đi."
Đường Thiên Tuyết bình thường luôn cam chịu, nhún nhường vậy mà chuyện gì động tới con của cô lại khiến cô có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy một cách dễ dàng. Tô Dĩ Thần lại nhìn được thêm một khía cạnh khác của cô rồi.
Nhận thấy đã đủ rồi, Đường Thiên Tuyết chủ động bước ra bảo bọn họ đừng lại, Đường Mạn Đình bây giờ chỉ còn một thân tàn như ma dại.
Cô ta không hề hối lỗi mà vẫn cố nghiến răng nói "Đường… Thiên Tuyết, cô đợi đó. Cô… phải trả… giá…"
Nhìn cô ta chẳng còn hơi sức nào nữa, Đường Thiên Tuyết liền rút ra tấm thiệp cưới của cô ta mà xé nát ngay trước mặt, sau đó cô vứt lại những thứ giấy vụn này vào người của cô ta.
"Xem ra không còn đám cưới nào để tôi đến rồi, có giữ lại thứ giấy lộn này cũng vô ích."
Đường Mạn Đình toàn thân như vỡ vụn, nhưng vì tức giận cô ta vẫn còn ngoan cố nhúc nhích.
"Đường… Thiên Tuyết, cô… có ý… gì?"
"Ý gì thì cô, sẽ biết sớm thôi."
Đường Thiên Tuyết cúi thấp người, tay cô lại bóp lấy cằm của cô ta mà nâng lên, cô hạ giọng nói cho cô ta nghe rõ từng chữ một.
"Cô nên biết, nếu tôi không nể tình dì Lam thì cái chân còn lại của cô tôi sẽ đích thân phế nó, cả đôi tay này nữa. Sao này, cô còn dám làm hại Tiểu Di, tôi sẽ không nhượng bộ như hôm nay đâu."
Đường Thiên Tuyết vừa nói, chân vừa giẫm chà lên bàn tay của cô ta, bàn tay độc ác đã đánh con gái của cô.
Đường Mạn Đình đau đến nỗi mặt mày nhăn nhíu lại như bị lão hóa, cô ta muốn kêu lên cũng không được vì bị tay của Đường Thiên Tuyết siết chặt lấy khuôn hàm.
Cô nói xong thì hất cô ta văng ra, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả dối này của cô ta thêm một giây nào nữa, cứ thế mà cô bỏ đi một mạch, mặc kệ cô ta gồng hết sức lực mà gào thét nhắm tới cô.
"Cô… cô là cái thá… gì chứ? Đường Thiên Tuyết… cô là cái thá gì chứ?"
"Cô ấy là vợ tôi."
Bỗng nhiên cả người Đường Mạn Đình bị phủ một cái bóng lớn, giọng nói khiến cô ta giật mình ngưng la hét, mắt run rẩy nhìn lên.
Ánh mắt Tô Dĩ Thần cao ngạo nhìn xuống khác hẳn ánh mắt lúc nãy, lúc này mắt anh trông sâu thẳm ghê sợ, nhìn vào nó chẳng khác nào nhìn vào mắt của tử thần.
Anh lại tiếp tục lời răn đe.
"Đường Mạn Đình, Tô gia của cô đối với tôi không là gì cả nên cô đừng nghĩ có thể chống lại tôi. Cô nên cẩn thận mồm miệng thì hơn. Chuyện hôm nay, cô mà hé nửa lời, tôi đảm bảo trong vòng một tiếng đổ lại, lưỡi của cô không còn ở trong cái miệng nhỏ này nữa. Không tin thì cứ thử đi rồi sẽ rõ."
Đường Mạn Đình nghe xong thì cô ta ngay lập tức thu lại ánh mắt, khép miệng lại, cô ta không sợ Đường Thiên Tuyết, nhưng đối với Tô Dĩ Thần, một câu anh nói ra, cô ta có thể tưởng tượng được kết cục thê thảm của mình.
Sau khi Tô Dĩ Thần rời khỏi, Đường Mạn Đình lại bị che mặt lôi đi, chiếc xe vứt cô ta ở một con đường vắng rồi chạy hun hút đi.
Đường Mạn Đình lại gọi cho Lôi Hạo Hiên đến đón. Vì lời đe dọa của Tô Dĩ Thần, cô ta bất đắc dĩ lại nói mình đã gặp cướp.
Tô Dĩ Thần xong việc ở chỗ Đường Mạn Đình liền đến gặp Đường Thiên Tuyết trong một tâm trạng vui vẻ.
Cô đang ngồi trông Tiểu Di ngủ thì anh lại lẳng lặng đứng ở cửa mà khoanh tay nhìn, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cô đi ra, anh liền nói.
"Đường Thiên Tuyết, tôi vì cô làm nhiều việc như vậy, cô định cảm ơn tôi thế nào đây? Cơ thể của cô, tôi không chê đâu."
Đường Thiên Tuyết dường như đã sắp quen với sự biến thái này của anh nên đã không ngó ngàng gì đến anh mà lạnh nhạt đáp.
"Mong anh tuân thủ lời hứa của mình. Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Di đi, cảm ơn anh vì đã cho chúng tôi ở nhờ 2 ngày này."
Sau câu nói của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần bất ngờ trở nên cau có, ảnh bắt lấy tay cô nói.
"Cô định bỏ đi? Đường Thiên Tuyết, thỏa thuận của chúng ta, cô vẫn là vợ của tôi…"
"Tôi không có quên, tôi chỉ là đưa Tiểu Di về nhà của tôi thôi."
Đường Thiên Tuyết vội chen ngang giải thích, Tô Dĩ Thần mới bớt nghiêm trọng hóa mọi chuyện đi một chút, anh lại nói.
"Vậy ở đây thì không được sao, không ai biết nơi này, lúc cô đi làm còn có bảo mẫu chăm sóc cho con bé."
Thấy anh đột nhiên lại quan tâm đến Tiểu Di như thế, cô có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó cô lại gỡ tay anh ra khỏi tay của mình, giọng điệu rất khách sáo.
"Tôi không muốn mắc nợ anh quá nhiều, vả lại tôi đưa Tiểu Di về nhà cũ biết đâu con bé thấy thân thuộc mà dễ hồi phục hơn thì sao, tôi muốn thử."
Đường Thiên Tuyết nói cũng có lý, mọi việc cô làm đều đặt Tiểu Di lên hàng đầu, anh cũng không có lý do nào để giữ cô và con bé ở lại nữa.
Chương 14: Đến lượt mẹ con họ Vương
Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di đi ngay sáng hôm sau, cô lạnh lùng ôm đứa nhỏ đi mà không hề ngoái đầu. Tô Dĩ Thần đứng từ trên lầu nhìn xuống, bỗng dưng trong lòng anh lại có chút cảm giác không nỡ. Anh chưa từng có loại cảm xúc này trước đây, đến bản thân của anh cũng thật không thể hiểu.
Hai mẹ con cùng trở về nhà cũ của cô, là một căn hộ chung cư bình thường, nó không lớn và chỉ có duy nhất một căn phòng.
Căn hộ này của cô đã được cô mua trả góp 8 năm về trước, sau khi cô tự động xin ra sống riêng để tự lập, nhưng thực chất là vì cô phát hiện mình đã mang thai. Khi đó cô chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nếu bố của cô biết, chắc chắn vì danh dự Đường gia, ông ấy sẽ kêu cô bỏ nó.
Vốn dĩ cô không phải là con gái ruột của ông, mà là chỉ con riêng của người vợ đầu của ông ấy, ông ấy mỗi khi thấy cô thì hận còn không hết, nói gì đến yêu thương.
Đường Thiên Tuyết cũng hiểu, làm sao một người có thể đối tốt với con của người đã từng phản bội mình.
Ban đầu cô cũng có ý định bỏ đứa bé trong bụng đi, nhưng cũng nhờ nhát gan mà bây giờ cô mới có được cô thiên thần nhỏ này. Và dần con bé trở thành toàn bộ động lực sống của cô, dù vừa học vừa làm vất vả như thế nào, cô cũng vì con mà vượt qua.
Bây giờ cũng vậy, cô lại được ở bên con rồi, cô sẽ toàn tâm yêu thương nó, để nó quên đi khoảng thời gian tồi tệ khi bị Đường Mạn Đình giam cầm.
Từ khi gả vào Tô gia, Đường Thiên Tuyết không ngày nào là không nghĩ đến khoảng thời gian đẹp đẽ trước đây và vô cùng mong muốn cuộc sống của mình trở về như trước.
Cô chưa bao giờ từ bỏ hy vọng nên cứ mỗi tuần cô đều trở về đây dọn dẹp, căn nhà vì thế mà luôn gọn gàng sạch sẽ.
Đường Thiên Tuyết sau đó vui vẻ ở bên Tiểu Di thêm một ngày nữa, nhưng cô phải trở về Tô gia vì cô không thể rời khỏi đó quá lâu khi chưa hết thời hạn hai năm thỏa thuận.
Bảo mẫu mà Tô Dĩ Thần đưa tới sẽ chăm sóc cho Tiểu Di những lúc không có cô bên cạnh, vì anh đã giúp cô, cô tin tưởng anh sẽ không làm điều gì bất lợi cho con bé.
Bước vào căn biệt thự lộng lẫy nhưng ảm đạm, bầu không khí lúc nào cũng gò bó khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mỗi lần trở về nơi này, dường như Đường Thiên Tuyết đều được chào đón bằng một thứ nghi thức mà chắc chỉ có cô mới có cơ duyên được hưởng.
"Đường Thiên Tuyết đứng lại đó!"
Chẳng xa lạ gì nữa, người đầu tiên chào đón cô luôn là Vương Lan Chân, hôm nay thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tô gia cũng ở nhà, đương nhiên là cô ta cũng cùng mẹ của mình ra 'nghênh đón' cô.
"Đường Thiên Tuyết, ả đàn bà hư hỏng này, nhân lúc Dĩ Thần không có nhà nên cô cũng ra ngoài lăn loàn với đàn ông suốt 3 ngày nay có phải vậy không? Cô xem Tô gia như cái khách sạn mà muốn đi thì đi muốn về thì về sao? Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô cho đến nơi đến chốn mới được."
"Đường Thiên Tuyết, anh Dĩ Thần lẫn anh Dĩ Thâm đều không có nhà, cô chết chắc rồi. Không ai đứng ra bênh vực cô nổi đâu."
Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên thay nhau nói, một người sắc mặt nhăn nhúm, giọng điệu cay nghiệt giận dữ, một người đứng khoanh tay, giọng cao vót trên trời nhìn cô bằng nửa con mắt mà khuấy đểu.
Đường Thiên Tuyết đột nhiên cười lạnh, nếu cô nói ra việc 3 ngày nay cô đều ở cùng Tô Dĩ Thần, không biết hai người họ có bị làm cho sốc đến đơ người hay không.
Nhưng đối với hai người nói chuyện không bao giờ nói đến lý lẽ này, cô có nói gì cũng bằng thừa.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn cười được, đúng là không biết xấu hổ."
Vương Lan Chân giơ lên cây roi mây quen thuộc, chỉ một chốc nữa nó lại làm da thịt của cô đau tê tái, nhưng lần này cô không chỉ đứng nhìn.
Cô bắt lấy cổ tay của Vương Lan Chân mà siết chặt, tay bà ta bị giữ cứng đến không thể đánh roi đó xuống được.
Hôm nay cô lại dám phản kháng khiến bà ta vừa ngạc nhiên vừa bùng nổ cơn tức giận hơn nữa.
"Cô dám…"
Bà ta nghiến răng, trừng trừng mắt tính hét lên, nhưng Đường Thiên Tuyết chẳng có lấy một biểu cảm thái quá nào liền hất mạnh tay của bà ta ra.
"Tại sao tôi không dám, tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tôi vẫn tôn trọng vì bà là trưởng bối, nhưng giờ thì hết rồi, bà không xứng để tôi tôn trọng một chút nào."
Vương Lan Chân trong phút chốc bật người về phía sau, chân liêu xiêu xuýt nữa đã ngã đập đầu vào cạnh bàn.
Tô Hân Nghiên thấy Vương Lan Chân bị cô đẩy ngã, còn nói năng ngạo mạn, ánh mắt cô ta liền quay qua nhìn cô với vẻ rất căm thù. Cô ta hùng hổ xông đến như muốn cào xé cô ra.
"Đồ đàn bà độc ác này, dám đẩy mẹ tôi, cô ăn gan hùm rồi đúng không? Tôi không tin không trị được cô."
Tô Hân Nghiên đưa tay lên thủ thế tát xuống, nhưng Đường Thiên Tuyết có vẻ đã nhanh hơn một bước, cô tát cô ta một cái thật mạnh trong khi cô ta còn chưa kịp làm gì.
"Á…"
Cú tát đó như muốn làm lệch quai hàm của Tô Hân Nghiên, cô ta đau điếng ôm mặt la lớn.
Đường Thiên Tuyết nhìn cả hai người ngày thường đều chèn ép cô trưng ra bộ dạng thảm hại như thế, cô có chút thỏa mãn, môi cô hơi cong lên cười.
"Phải đó, tôi ăn gan hùm rồi nên từ giờ trở đi tôi không nhịn nữa, hai mẹ con các người quá quắt đến mức khiến tôi chán ngấy tận cổ rồi."
Vương Lan Chân đứng dậy, ánh mắt trợn hung tợn hầu như chỉ thấy được tròng trắng, xem ra bà ta không phải là tức giận bình thường.
Bà ta đột nhiên vặn giọng lớn hết mức có thể mà kêu lên.
"Người đâu, mau đến giữ tay chân Đường Thiên Tuyết lại, hôm nay tao phải đánh đến khi nào mày quỳ xuống cầu xin tha mạng thì thôi."
Những người làm nghe thấy bà ta ra lệnh cũng xông tới, nhưng bộ dạng khá dè dặt, bọn họ cũng là chủ sai gì làm nấy vì sợ mất việc.
Đường Thiên Tuyết không những không sợ hãi lùi lại, mà chân của cô còn đứng vững hơn bao giờ hết. Cô khoanh tay, lần đầu lộ ra ánh mắt sắc lẹm uy quyền nói.
"Tôi là vợ của Tô Dĩ Thần, là nữ chủ nhân của căn nhà này, ai dám động vào tôi?"
Người làm nghe thấy liền dừng bước, bọn họ nhìn nhau tỏ vẻ rất khó xử.
Bỗng nhiên giọng cười như được mùa của Tô Hân Nghiên vang lên.
"Cô mà là chủ nhân căn nhà này á? Haha, cười đau bụng chết mất, anh Dĩ Thần vốn chưa từng coi cô là vợ, cô chỉ là đồ ăn bám, cô còn chẳng khác gì người làm của nhà này cả. Còn dám nói mình là nữ chủ nhân, cô đúng là mặt dày hết thuốc chữa."
Đường Thiên Tuyết không có gì phải xấu hổ, đột nhiên cô hỏi ngược lại khiến Tô Hân Nghiên trong chớp mắt liền ngậm mồm, vẻ mặt chột dạ uất ức.
"Vậy nếu tôi không phải nữ chủ nhân của căn nhà này thì không lẽ là hai người?"
"Mày câm miệng, ở nhà này tao là lớn nhất, đến Tô Dĩ Thần còn nhượng bộ tao, thì mày không là cái thá gì cả. Nhà này ai là chủ cũng không đến lượt một đứa ăn bám Tô gia như mày lên tiếng."
Vương Lan Chân không chịu nổi khi nhìn Đường Thiên Tuyết lộng hành đạp lên đầu lên cổ bà ta, bà ta dùng hết sức bình sinh mà nhào tới, bàn tay được làm móng kỹ càng xòe cả ra như yêu nhền nhện, mục đích là gì thì ai cũng rõ, chắc lại là muốn túm lấy tóc cô đây mà.
Đường Thiên Tuyết không cần lấy một sự trợ giúp, chỉ một cái né người nhẹ nhàng mà đúng lúc đã làm bà ta ngã nhào xuống sàn.
Cô vẫn tỏ ra kiêu hãnh khoanh tay nói.
"Nếu Tô Dĩ Thần thật sự nhượng bộ bà thì tại sao bà còn phải tốn công nịnh bợ anh ấy mọi lúc mọi nơi như thế? Chẳng phải mẹ con bà đều sợ làm anh ấy khó chịu, thì sẽ bị tống cổ đi trắng tay khi anh ấy nắm quyền thừa kế sao?"
Chương 15: 100 nghìn tệ 1 cái ôm
Trong 2 năm, tuy Đường Thiên Tuyết chỉ âm thầm mà sống trong Tô gia, nhưng chuyện mà cô biết được cũng không phải là ít.
Vương Lan Chân trước đây chỉ là nhân tình một đêm của chủ tịch Tô - Tô Diệc Phàm, cũng là bố của Tô Dĩ Thần.
Bà ta sinh ra Tô Dĩ Thâm liền đến đe dọa chủ tịch Tô phải cưới bà ta, lại bị ông từ chối phũ phàng vì đã có vợ.
Nhưng chủ tịch Tô lại muốn nuôi Tô Dĩ Thâm, Vương Lan Chân liền yêu cầu một số tiền lớn giống như bà ta đang bán con đi vậy.
Ông ấy sau đó cũng đồng ý, Vương Lan Chân nhận tiền xong thì biến đi biệt tâm. Đến khi mẹ của Tô Dĩ Thần mất vì bệnh, bà ta tự dưng xuất hiện, cùng với Vương Hân Nghiên, ngày ngày đều đến làm phiền Tô Dĩ Thâm.
Chủ tịch Tô không muốn Vương Lan Chân phá hỏng tiền đồ của Tô Dĩ Thâm nên mới đưa bà ta về Tô gia, cho bà ta trở thành phu nhân nhà họ Tô, nhưng ông ấy không hề đăng ký kết hôn với bà ta, chỉ cho bà ta một danh phận rỗng tuếch.
Ông ấy cũng đã đưa ra quyết định, người thừa kế sản nghiệp của Tô gia chỉ có một mình Tô Dĩ Thần, từ đó chặt đứt đường mẹ quý nhờ con của Vương Lan Chân.
Chủ tịch Tô mấy năm nay đã sang trụ sở T&T ở Anh để lo việc kinh doanh bên đó, Tô Dĩ Thâm và Vương Lan Chân lại chưa từng có mối quan hệ tốt đẹp, bà ta và Tô Hân Nghiên không còn cách nào khác phải ngày ngày nịnh bợ, vờ quan tâm Tô Dĩ Thần để tiếp tục cuộc sống sung túc và giàu sang như thế này.
Vương Lan Chân không ngờ, Đường Thiên Tuyết vậy mà biết hết mọi chuyện, buổi tối hôm đó, bà ta bị cô làm cho mất mặt, với tính cách của bà ta chắc chắn sẽ cay cú mà tìm cách trả đũa cô.
Nhưng hiện tại, cô vẫn đang rất ổn. Cô phải ghé qua thăm Tiểu Di mỗi ngày nên thường xuyên đi sớm về muộn, Vương Lan Chân cũng không thấy lại đợi ở phòng khách mà chực chờ bắt bẻ cô nữa.
Đường Thiên Tuyết hôm nay lại đi tới tận hơn 12 giờ khuya mới về nhà, về đến phòng thì đột nhiên cô giật thót tim khi thấy Tô Dĩ Thần đang ngồi khoanh tay trừng mắt nhìn ra phía cửa.
"Anh làm gì vậy, sao còn chưa ngủ?"
"Tôi đã gọi điện cho bảo mẫu của Tiểu Di, cô ta nói rằng cô chỉ có đến buổi sáng, buổi tối mấy ngày nay cô đều không đến, vậy tại sao lại về muộn, cô đã đi đâu?"
Ánh mắt của Tô Dĩ Thần gườm lại, giọng nghiêm khắc như đang tra hỏi.
Đường Thiên Tuyết tưởng có chuyện lớn gì, cô đinh ninh trong đầu, chắc anh sợ cô đi về muộn bị người khác bắt gặp lại ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.
Cô thở dài giải thích ngắn gọn.
"Tôi phải làm tăng ca ở tòa soạn."
Tô Dĩ Thần nghe xong, giọng cũng không bớt nghiêm khắc đi chút nào, lại còn có phần gay gắt hơn.
"Tăng ca quan trọng hơn con gái của cô sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt khựng người, nhưng sau đó cô lại lờ đi câu hỏi của anh mà không trả lời.
Nhìn vẻ mặt của cô, Tô Dĩ Thần liền nhíu mày suy đoán.
"Cô đang cần tiền?"
"Phải, Tiểu Di mãi không nói được, tôi muốn tìm bác sĩ tâm lý cho con bé nên rất rất cần tiền, anh hài lòng chưa? Đừng hỏi nữa, tôi đang rất mệt."
Đường Thiên Tuyết đột nhiên lại phát cáu lên, cô đã rất mệt mỏi vì nhiều chuyện rồi, về nhà còn bị Tô Dĩ Thần tra hỏi như phạm nhân, cô bỗng nhiên vỡ òa bực tức.
Nhưng ngay giây sau cô đã thấy hối hận vì thái độ của mình, nếu cô làm Tô Dĩ Thần nổi điên thì thật không biết sẽ rắc rối như thế nào.
Cô đập tay lên trán, rồi quay người lại định xin lỗi anh. Nhưng khi cô vừa quay người qua, liền thấy Tô Dĩ Thần cầm một tấm thẻ mà đưa ra trước mặt cô, cô khó hiểu hỏi.
"Anh có ý gì?"
Tô Dĩ Thần lại đưa thẻ gần cô hơn, anh nói.
"Trong này có 100 nghìn tệ, cô muốn tìm bác sĩ giỏi thế nào cho con của cô cũng được."
Đường Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, anh không nổi giận vì chuyện vừa rồi mà còn muốn cho cô mượn tiền? Chuyện này đối với cô thật khó tin.
Nhưng dù sao cô cũng có lòng tự trọng, cô không muốn nhận liền đẩy tay cầm tấm thẻ của anh ra.
"Anh cất lại đi, tôi không nhận tiền của anh, tiền tôi cũng tự kiếm được."
Cô không nói gì để khiến anh khó chịu, nhưng Tô Dĩ Thần có vẻ trở nên cộc cằn khi nói.
"Cô có thể đợi đến khi mình kiếm đủ tiền, nhưng Tiểu Di liệu có thể đợi đến khi được chữa trị không?"
"Tôi…"
Tô Dĩ Thần nói quá đúng khiến Đường Thiên Tuyết không còn đường nào để phản biện, nếu cô không chịu gạt bỏ đi cái tôi thì biết đến bao giờ cô mới có tiền để con gái của cô được chữ trị đây. Chi phí để một lần gặp bác sĩ tâm lý thật không phải nói kiếm ngày một ngày hai là có được.
Cô do dự nhìn chiếc thẻ trên tay anh, đột nhiên cô rút vội nó ra, ngại ngùng không nhìn anh nói.
"Được rồi, tôi nhận, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, cảm ơn vì đã quan tâm đến con của tôi."
Đường Thiên Tuyết nói xong liền quay lưng lại với Tô Dĩ Thần, chân cô bước lên một bước, còn chưa kịp chạm đất thì đã vội bị thu lại.
"Tô Dĩ Thần, anh lại làm trò gì vậy?"
Đường Thiên Tuyết bị Tô Dĩ Thần ôm chặt lấy từ phía sau, trong khi cô vùng vẫy phản kháng gỡ tay anh ra khỏi người, thì anh lại càng siết chặt tay hơn, đầu còn áp sát vào tai cô, anh nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
"Tôi có thể giúp cô thêm một việc nữa với điều kiện cô phải để cho tôi ôm."
Đối với những chuyện tiếp xúc thân thể này, Đường Thiên Tuyết cực kỳ ghét nên cô đã chối ngày mà không cần biết anh đang nói tới việc gì.
"Đủ rồi, tôi không cần."
Tô Dĩ Thần vẫn nhếch môi cười như anh đã chắc được phần thắng mà vẻ mặt đến cử chỉ anh không hề nao núng.
"Một bác sĩ tâm lý giỏi nhất thành phố này cô cũng không cần sao? Tôi có thể mời anh ta khám cho con của cô."
Đường Thiên Tuyết nghe thấy, quả nhiên cô đột ngột thôi động đậy, ánh mắt nhìn xuống như đang tập trung suy nghĩ. Tô Dĩ Thần khẽ cười một cách hài lòng, anh lại nói.
"Không phản kháng nữa có nghĩa là chấp nhận rồi đúng không?"
"Anh nói thật chứ?"
Tô Dĩ Thần nhẹ chau mày.
"Cô nghi ngờ các mối quan hệ của tôi ư? Nói cho cô biết, người tài giỏi nổi tiếng khắp đất nước này tôi đều có quen biết hết."
"Tôi không hỏi vấn đề đó, vừa rồi anh nói anh chỉ ôm thôi có đúng không?"
Đường Thiên Tuyết đang nhắm chặt mắt mà nói, phải cố như thế nào thì cô mới có thể nói ra được câu đó một cách trôi chảy.
Tô Dĩ Thần đột nhiên bị cô làm cho sững người, nhưng ngay sau đó anh liền phụt cười.
"Cô đúng thật là… phải, chỉ ôm."
Đường Thiên Tuyết hít vào một hơi rồi lại nói tiếp.
"Được rồi, vậy anh nhớ giữ lời cả việc này, lẫn việc mời bác sĩ giúp tôi. Tôi đi tắm… một lát sẽ… quay lại."
Đường Thiên Tuyết đỏ mặt nói, xong lại vội vàng gỡ tay anh ra, nhưng người cô bất ngờ bị nhấc lên, cô bị Tô Dĩ Thần bế lên giường nằm, cô còn tưởng anh vừa hứa đã nuốt lời nên suýt nữa đã mắng anh.
"Tô Dĩ Thần, tên kh…"
Cũng may mà cô dừng lại kịp lúc, Tô Dĩ Thần chỉ lại ôm cô từ phía sau, cô có thể cảm nhận được cằm của anh đang ở ngay trên đầu mình, anh còn nói.
"Tắm khuya không tốt, sáng mai hẵng tắm."
Đường Thiên Tuyết khá bất ngờ vì hôm nay tự dưng lại nói chuyện với cô bằng giọng điệu khác hẳn, cô im lặng một lúc mới ngập ngừng lên tiếng.
"Nhưng tôi đi làm cả ngày… người sẽ hôi lắm, vì mồ hôi…"
"Tôi cũng không có ngửi, cô lo gì chứ? Nằm yên đi, dạo này tôi bị mất ngủ, để tôi ngủ một lát."
Vẫn là cách nói chuyện khô khan, cộc cằn của Tô Dĩ Thần, nhưng trong lời nói của anh hôm nay không còn dùng những từ ngữ nặng nề. Nó không khiến Đường Thiên Tuyết khó chịu, vậy là cô lại nằm im như tượng, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tại một biệt uyển ở xa trung tâm thành phố.
Một con xe đen huyền 16 chỗ vừa chạy qua chiếc cổng lớn hoa lệ, tiến đến sân chính và dừng lại.
Một nhóm vệ sĩ lần lượt bước xuống xe, người đại diện liền chạy vào phòng khách thông báo.
"Tô Thiếu, chúng tôi đã đưa cô bé ra ngoài rồi."
Tô Dĩ Thần ngồi ở giữa sofa nhướng mày nhìn lên hỏi.
"Người đâu rồi?"
Anh vừa hỏi xong, liền có một người khác đi vào, trên tay bế một cô bé đang bất động.
Tô Dĩ Thần chưa gì đã nhăn mặt không vui "Đứa bé bị làm sao?"
Vệ sĩ nhanh chóng giải thích.
"Đứa bé này rất kích động khi nhìn thấy người lạ, nên chúng tôi đã dụ cho cô bé ăn đồ ăn có thuốc ngủ mới đưa cô bé ra được. Tô thiếu yên tâm, trong vòng một tiếng nữa cô bé sẽ tỉnh lại."
Tô Dĩ Thần đứng dậy tiến lại chỗ vệ sĩ, anh đưa tay ra đón lấy đứa bé, nhưng vệ sĩ có hơi chần chừ mà lùi lại.
"Tô Thiếu, người đứa bé này rất bẩn, cậu đừng…"
"Không sao."
Tô Dĩ Thần không do dự liền nói, rồi đứa bé cũng được trao đến tay anh.
Nhìn cách anh nhẹ nhàng bế đứa bé này khiến hai vệ sĩ nhìn nhau rất kinh ngạc.
Anh vốn dĩ rất ghét mấy thứ dơ bẩn vậy mà lần này lại chủ động ôm đứa bé trông giống như ăn mày này vào lòng, vẻ mặt còn rất thương xót.
Bọn họ không hiểu, điều gì lại khiến một người vốn tính cách lạnh như băng khi đối diện với người khác như anh lại ân cần với một đứa bé xa lạ như vậy.
Tô Dĩ Thần quay lại đặt đứa bé nằm trên sofa. Anh không khỏi khó chịu khi nhìn toàn thân đứa bé này rất bẩn thỉu, còn ám mùi hôi hám. Người gầy gò toàn da với xương, tóc vừa dài vừa rối xù như chưa từng được chải chuốt.
Anh bất giác đưa tay lên chạm vào mặt của đứa bé, nhìn dáng người này anh đoán đứa bé chừng 5 tuổi, nét mặt lại khá giống Đường Thiên Tuyết, anh đột nhiên lại nghĩ đến.
"Đường Thiên Tuyết mà nhìn thấy con mình thành ra thế này chắc sẽ khóc đến chết mất."
Hơn một giờ đồng hồ sau, một bảo mẫu đã được đưa đến biệt uyển trong khi đứa bé đã tỉnh lại, Tô Dĩ Thần sai bảo mẫu vào tắm rửa cho đứa bé thì nghe thấy bên trong có tiếng hét của trẻ con, anh ngay lập tức bỏ lại công việc mà chạy vào.
Bảo mẫu nhìn thấy anh liền chạy đến, vẻ mặt rất hỗn loạn.
"Tô thiếu, đứa bé này vừa nhìn thấy tôi đã tự cào cấu bản thân như thế, tôi động vào nó lại hét lên, phải làm sao đây?"
Tô Dĩ Thần nhìn sang đưa bé, nó đang tự làm mình bị thương. Anh không nói gì mà chậm rãi đi đến gần, anh khụy gối xuống để đối diện với nó.
"Tiểu Di, đừng sợ, ở đây không ai dám bắt nạt con hết, lại đây nào."
Tô Dĩ Thần gọi tên đứa bé một cách rất trìu mến, cử chỉ cũng vô cùng dịu dàng. Đứa bé vậy mà khi nghe thấy anh gọi tên mình liền không càng quấy nữa, hai mắt nó bỗng dưng rưng rưng, sau đó là mếu máo chạy bổ nhào đến ôm siết cổ của anh.
Nó òa khóc nức nở, giọng ú ớ nói cũng không rõ ràng, Tô Dĩ Thần cho rằng con bé đang mất bình tĩnh nên mới như thế.
Trong lòng của anh tự nhiên lại xuất hiện một cảm xúc khó tả, anh đưa tay lên nhẹ vỗ về vào lưng đứa bé.
"Tiểu Di ngoan, một lát nữa chú sẽ cho con gặp mẹ, ngoan nào đừng khóc."
Tô Dĩ Thần phải dỗ dành rất lâu thì Tiểu Di mới trở lại bình tĩnh, lúc đó nó mới chịu để cho bảo mẫu dẫn đi tắm rửa.
Trong khi đó anh lại gọi cho Đường Thiên Tuyết báo tin là con cô đang ở chỗ của anh, anh sẽ cho người đến tòa soạn đưa cô đến đây.
Đường Thiên Tuyết nghe tin mà tay chân run rẩy, cô không thể tập trung làm việc được nữa, trong lòng cô vô cùng nôn nao, cô chỉ muốn được gặp con ngay lập tức.
…
Đường Thiên Tuyết đứng trước một căn phòng, lòng cô không kìm được mà đẩy cửa bước vào, đứa con gái nhỏ mà cô ngày đêm nhớ nhung đang ngồi co ro trên chiếc giường lớn.
Nước mắt của cô rơi xuống một giọt, hai giọt, rồi lệ chảy thành hàng.
Giọng của cô run rẩy khẽ gọi.
"Tiểu… Tiểu Di…"
Con bé nghe thấy tiếng của mẹ ngay lập tức ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt của nó gần như phát sáng liền đứng dậy chạy tới.
Đường Thiên Tuyết cũng vứt cả giỏ xách mà chạy tới ôm con. Tay cô xuýt xoa khắp người con bé, cô hôn khắp mặt của con bé không chừa một chỗ nào.
Cô xót xa nhìn cơ thể gầy nhôm của con mình. Lúc còn ở bên cô, con bé cũng không ốm đến mức này, nhìn vào chắc chắn không ai nghĩ là nó đã 7 tuổi rồi.
Cô lại ôm chầm lấy con bé, môi đã cố hết sức gượng cười nhưng vẫn đành bất lực mà khóc như mưa.
"Tiểu Di, mẹ xin lỗi, mẹ hứa sẽ không để ai bắt con đi nữa, mẹ xin lỗi."
Tiểu Di lại ú ớ như tính nói gì đó, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng lau đi nước mắt của mình, cô hít một hơi rồi cười tươi nhìn con.
"Tiểu Di muốn nói gì với mẹ sao, mẹ ở đây rồi Tiểu Di đừng sợ, cứ nói đi."
Tiểu Di nhìn cô, nó mở miệng nhưng cố mà vẫn không nói ra được liền bậc khóc nghẹn.
Đường Thiên Tuyết nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, cô lại ôm lấy Tiểu Di mà xoa xoa lưng trấn an con bé.
"Tiểu Di, nói chuyện với mẹ đi, con đừng giận mẹ mà, mẹ biết lỗi rồi."
Tiểu Di vẫn ú ớ không nói được câu chữ rõ ràng, Đường Thiên Tuyết lúc này đã không giữ được nụ cười trên gương mặt được nữa.
Đột nhiên cô lại phát hiện đằng sau gáy của Tiểu Di có vết xước dài, cô nhanh chóng lật áo của con bé lên xem, ở lưng còn có mấy vết bầm tím, tay chân thì đầy sẹo mới cũ.
Cả người cô cứng đờ, bàn tay nắm chặt đến run lên.
Tiểu Di lại vòng đôi tay nhỏ bé qua cổ của cô mà ôm lấy, Đường Thiên Tuyết lại trở nên yếu mềm nức nở thêm một lần nữa.
Cô không biết Đường Mạn Đình kia đã làm gì mà khiến con gái của cô thành ra thế này. Lần cuối cô gặp con, nó vẫn còn vui vẻ, nói chuyện rất hoạt bát kia mà.
Đường Thiên Tuyết ở lại bên Tiểu Di một lúc lâu, đến khi nó ngủ say cô liền đi gặp Tô Dĩ Thần để hỏi chuyện.
Cô xuất hiện trước mặt anh với một đôi mắt sưng đỏ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng giận dữ, cô hấp tấp hỏi.
"Anh tìm thấy con của tôi ở đâu? Tại sao nó không nói chuyện được? Có phải con bé ở đó đã bị hành hạ hay không?"
Tô Dĩ Thần như đoán trước được phản ứng của cô, anh vẫn rất bình tĩnh trả lời.
"Nó bị nhốt ở nhà riêng của Đường Mạn Đình, nguyên do thế nào thì tôi không rõ, phải điều tra thêm mới biết được."
"Vậy anh có thể giúp tôi lần này nữa không, tôi cần biết con của tôi đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian qua."
Đường Thiên Tuyết đường đột lại nhờ vả, Tô Dĩ Thần liền chống cằm, anh vẫn từ tốn như muốn thách thức sự kiên nhẫn của cô vậy, anh lại đưa ra ánh mắt đầy giảo hoạt nhìn cô nói.
"Nếu giúp cô thì tôi ít nhất tôi cũng phải được lợi gì chứ? Cô lại múa thoát y cho tôi xem, sao hả?"
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết nắm chặt đôi tay, đôi mắt nhìn anh như muốn ăn tươi đến nơi, Tô Dĩ Thần đột nhiên bật cười xoa dịu bầu không khí căng thẳng, sau đó anh lại trở về với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tôi đùa đấy, hôm nay cô có thể ở lại đây với con của cô, còn kết quả điều tra thế nào ngày mai tôi sẽ cho cô biết."
Trong lúc đầu óc của cô đang nóng bừng như lửa đốt thế này mà còn bị Tô Dĩ Thần trêu ghẹo, nếu cô là người bốc đồng thì sớm đã điên lên rồi.
Nhưng cũng may Tô Dĩ Thần vẫn chịu giúp đỡ, đầu óc cô lúc này cũng không nghĩ được gì phức tạp hơn liền nói.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Nói rồi, cô quay ngoắt đi một mạch, Tô Dĩ Thần nhìn cô mà thật không biết phải làm sao. Anh dựa người ra ghế, bàn tay đưa lên trán xoa bóp, mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của cô đang đi, khóe môi khẽ nhếch lên cười nhạt.
"Mình làm nhiều việc như vậy mà cô ấy chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ đi thẳng, đúng thật là người phụ nữ vô tâm."
Chương 12: Đứa trẻ đáng thương
Người của Tô Dĩ Thần sai đi điều tra đã quay về báo cáo, bọn họ đã thâm nhập vào hệ thống camera giám sát ở nhà Đường Mạn Đình, và sao chép toàn bộ đoạn CCTV nơi cô ta giam lỏng Tiểu Di tính từ khoảng thời gian bắt đầu là hai năm trước.
Theo đoạn CCTV cho thấy, Tiểu Di bị nhốt vào một căn phòng kín không có cửa sổ cũng không có điện đóm gì, mỗi ngày đều chỉ ăn bánh bao và cơm trắng, chỉ một trong hai thứ đó. Con bé phải uống nước trực tiếp ở bồn rửa mặt.
Một thời gian sau, là lúc Đường Thiên Tuyết không được gặp con nữa. Cứ một tuần thì Đường Mạn Đình lại đến căn phòng đó hai ba lần, cô ta cười nói gì đó, sau đó thì ra tay đánh rất hung tợn, những móng tay dài ngoằn nhọn hoắt của cô ta chính là hung khí cho những vết cắt trên cơ thể Tiểu Di.
Thức ăn từ đó cũng cho vào bọc ni lông rồi vứt vào chứ không bỏ vào chén như trước. Phòng con bé dần trở nên ngập rác.
Lại một khoảng thời gian dài sau khi bị Đường Mạn Đình hành hạ liên tục, Tiểu Di mỗi ngày chỉ lầm lũi một xó ở trong phòng, nó lúc nào cũng nhìn ra phía cửa mà run rẩy.
Mỗi khi cửa mở ra nó đều tự cào cho bản thân mình bị thương, Đường Mạn Đình từ đó cũng không đánh nó nữa, nhưng cô ta lại tới thường xuyên hơn để hả hê khi nhìn thấy con bé tự làm đau chính mình.
Đường Mạn Đình luôn miệng cam đoan rằng Tiểu Di đang được đối đãi rất tốt, chỉ cần cô an phận thì cô ta sẽ không làm hại con gái của cô.
Đường Thiên Tuyết rất ấm ức, cô tự trách mình lại ngu ngốc tin vào những lời dối trá của cô ta. Đường Mạn Đình này lại ra tay đối đãi tàn nhẫn với một đứa bé như thế, nhân cách của cô ta quả thật đến rác rưởi cũng bái phục.
Đường Thiên Tuyết thề rằng nhất định phải đòi món nợ này lại cho Tiểu Di, không thể để hai năm sống trong địa ngục của con bé dễ dàng bị cho qua như thế.
Tô Dĩ Thần ngồi bên cạnh còn thấy lửa hận trong cô đang cháy hừng hực. Anh hiểu cảm giác của cô khó chịu đến thế nào, chính anh khi nhìn vào từng đoạn ghi hình cũng bực tức đến nóng cả ruột gan.
Đường Thiên Tuyết là mẹ của con bé, chắc hẳn cô đã rất gồng mình để không rơi một giọt nước mắt nào, trong ánh mắt chỉ ngập tràn thù hận.
Giờ cũng là lúc anh nghĩ đến chuyện tính sổ kẻ thực sự làm cho đôi chân bị phế gần một năm của mình rồi.
…..
Đường Mạn Đình vẫn không biết có chuyện gì xảy ra ở nhà riêng của mình, cô ta vừa mới đi thử váy cưới cùng Lôi Hạo Hiên về, tâm trạng rất chi là vui vẻ.
Đang sẵn trớn cao hứng, cô ta lại đến căn phòng cũ kia tìm Tiểu Di để 'giải trí'.
Cô ta vừa đi vừa huýt sáo, ngón tay trỏ còn xoay vòng chiếc chìa khoá rất vô tư.
Đột nhiên cô ta khựng người lại, sắc mặt chuyển biến tối sầm, hai mắt trợn ngược khi nhìn thấy ổ khóa trên cánh cửa bị gãy đôi trên nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Cô ta vội vàng chạy lại, dùng chân đạp toang cánh cửa ra, trong phòng bốc ra mùi hôi nồng nặc như mọi khi, nhưng lại không có lấy một bóng người, cô ta bất ngờ hét lớn đến chấn động khắp nhà.
Tất cả người làm trong nhà đều phải bỏ việc để đi tìm Tiểu Di, bọn họ tản ra tìm hết các ngóc ngách trong nhà.
Người phụ trách trông coi Tiểu Di bị Đường Mạn Đình bắt quỳ trước mặt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô trông chừng nó kiểu gì mà lại để nó trốn thoát, hay là cô cố tình cho người vào dắt nó đi?"
Cô ta vừa nói, vừa nắm cổ áo của người làm đó giật mạnh muốn rách ra, sau đó cô ta không nể nang gì mà đá người làm đó một cái khiến người đó ngã huỵch, sắc mặc đau đớn.
Đường Mạn Đình lại to tiếng, cô ta đứng chỉ tay, chống nạnh mắng chửi để giải tỏa cơn tức tối.
"Các người mà không tìm ra con nhỏ đó thì chuẩn bị bị đuổi việc hết đi, ăn lương của tôi mà còn dám làm việc sơ sài để con nhỏ đó trốn được, đúng là một lũ vô dụng, một lũ ăn hại."
Đường Mạn Đình mắng chửi không ngừng nghỉ, nhưng kết quả lại là nguyên cả một ngày cũng không ai tìm được Tiểu Di.
Cô ta bắt đầu đâm ra lo sợ "Có lẽ nào là Đường Thiên Tuyết làm? Không, cô ta không có khả năng. Hay là cô ta đã nói cho Tô Dĩ Thần biết hết mọi chuyện, đứa con hoang này là bị anh ta đưa đi? Cũng không có khả năng, nếu cô ta nói sự thật thì với tính cách bạo chúa như Tô Dĩ Thần đã sớm cho người đi tìm bắt mình rồi mới đúng, đứa con hoang đó vẫn còn ở trong tay mình thì cô ta ngàn lần cũng không dám mở miệng đâu. Hay là cô ta có nhân tình, cô ta nhờ nhân tình mang con nhỏ đó đi?"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng đi xa, nhưng cô ta dám chắc Đường Thiên Tuyết sẽ không dám nói ra chuyện cô ta mới là người gây tai nạn.
Đường Mạn Đình bình tĩnh lại suy nghĩ thông suốt, dù sao Đường Thiên Tuyết cũng không thể gặp được con thì việc cô ta có giữ nó hay không cũng không còn quan trọng nữa.
"Đúng vậy, mình cứ cư xử như bình thường là được. Đợi khi mình kết hôn với Hạo Hiên rồi, có tận hai nhà chống lưng, mình sẽ không sợ gì nữa, ha ha."
Vừa mới phút trước chân lạnh tay run vậy mà bây giờ cô ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng phụt cười ngạo nghễ.
Buổi tối Đường Mạn Đình còn có tâm trạng ăn diện để đến quán bar nhảy nhót.
Lúc cô ta vừa đỗ xe vào bãi và bước ra ngoài, cùng lúc đó có một chiếc xe 16 chỗ chạy đến.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại ngay sau lưng Đường Mạn Đình, nó vừa mở cửa ra thì một người mặc áo đen nhảy xuống chụp khăn vào miệng của cô ta rồi lôi cô ta lên xe.
Hành động vừa nhanh, sức người vừa mạnh khiến cô ta không có một cơ hội nào để phản kháng hay la lớn.
Bọn họ bịt hết mắt miệng của cô ta lại mà đưa đến một nơi nào đó, Đường Mạn Đình không ngừng vùng vẫy nhưng dây thừng càng siết chặt khiến cô ta đau đến ứa nước mắt.
Đường Mạn Đình bị đưa đến sân sau của biệt uyển, nơi đó đã có Đường Thiên Tuyết đứng chờ sẵn.
Xe vừa ngừng, Đường Mạn Đình ngay lập tức bị lôi đến trước mặt Đường Thiên Tuyết, cô vẫn còn giữ một chút bình tĩnh mà ngồi xuống tháo vải bịt mắt lẫn bịt miệng cho cô ta.
Đường Mạn Đình vừa mở mắt ra đã thấy cô ở trước mặt, cô ta trợn tròn mắt sửng sốt. Nhưng ngay sau đó cô ta lại trở lại dáng vẻ hung tợn.
"Đường Thiên Tuyết, cô dám bắt cóc tôi, cô quên con gái của cô đang ở trong tay tôi rồi sao? Cô mà dám làm gì tôi, nó cũng đừng hòng sống yên. Mau thả tôi ra."
Đường Thiên Tuyết cũng cảm phục trước độ dày mặt của cô ta, nhưng cô không kiên nhẫn để nuốt cơn tức giận, cô đưa tay lên bóp cằm của cô ta thật mạnh, cô gồng chặt những ngón tay khiến mặt của Đường Mạn Đình biến dạng, làm cô ta đau đến nhăn nhíu mặt mày.
"Cô còn dám nhắc đến Tiểu Di? Cô đã làm gì với con bé trong thời gian qua cô nhớ rõ chứ, hôm nay tôi bắt cô nếm trải gấp mười, gấp trăm lần."
"Cô… cô ta biết ư? Không cô ta đang lừa mình thôi, chắc cô ta đang quay phim ở đâu đây, nếu mình nhận thì chứng tỏ mình phạm tội rồi, cô ta sẽ lấy nó ra đe dọa mình. Mình tuyệt đối không thể nhận."
Đường Mạn Đình trong đầu suy tính, sau đó cô ta mấp máy miệng nói.
"Con...của cô… đang sống rất… tốt. Tôi không có… làm gì… nó hết."
Đến giờ phút này, mọi lời nói dối của cô ta càng khiến Đường Thiên Tuyết giận điên.
Cô cắn chặt răng dùng hết sức tát cô ta một cái. Tiếng cái tát to đến mức có thể vọng lại.
Chương 13: "Cô muốn bỏ đi?"
Đường Mạn Đình cứng đờ người, cô ta không thể tin được Đường Thiên Tuyết vậy mà dám đánh mình, cô ta trợn trừng mắt nhìn cô.
"Cô dám…"
Đường Mạn Đình còn chưa nói hết câu thì lại bị ăn thêm một cái tát vào một bên má còn lại. Lần này Đường Mạn Đình bị ngã bật ra sau.
Đường Mạn Đình bị ăn hai cái tát đau điếng, hai bên má như có lửa đốt, vừa nóng lại vừa rát. Cô ta như phát điên liền gào thét.
"Đường Thiên Tuyết, cô dựa vào đâu mà đánh tôi."
"Mới bị đánh có hai cái đã không chịu được hay sao mà hét lớn thế?"
Một giọng nói trầm đặc của đàn ông vang lên ở phía sau Đường Thiên Tuyết. Đường Mạn Đình mắt mở lớn vô cùng sửng sốt, đến miệng cũng không khép lại được.
"Tô Dĩ Thần? Anh… anh không phải là tên tàn phế hay sao? Sao bây giờ… làm sao có thể?"
Đường Mạn Đình lẩm bẩm một mình, cô ta bị quay cuồng trong kinh ngạc đến không biết sự việc hiện tại là thật hay mơ nữa.
Đường Thiên Tuyết thì dám đánh cô ta, Tô Dĩ Thần lại có thể đi được, không những vậy, thân thể của anh còn cường tráng khỏe mạnh không hề giống như lời đồn đoán.
Cô ta bỗng dưng cười như điên dại "Mơ… chắc chắn là mình đang mơ rồi, ha ha ha."
Tô Dĩ Thần nhìn thấy cảnh này thật chướng mắt liền phất tay ra hiệu cho người tới.
Đường Mạn Đình bất chợt lên cơn hoảng loạn khi bị một đám người tiến tới vây quanh cô ta.
"Các người làm gì vậy? Thả ra, thả ra… Tôi là con gái của Tô gia nếu các người động đến tôi, các người sẽ phải trả giá."
"Ồ, Tô gia, vậy ngày mai tôi cho Tô gia phá sản là được rồi."
Tô Dĩ Thần đút hai tay vào túi quần, giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt chưa đủ tàn nhẫn mà vẫn còn mong đợi một vở kịch hay. Đối với anh, cảm giác được vờn con mồi, nhìn nó khốn đốn, anh mới thật sự thấy thỏa mãn.
Đường Mạn Đình dùng hết sức lực mà vùng vẫy chạy ra khỏi đám người áo đen, cô ta chạy tới quỳ thụp dưới chân Tô Dĩ Thần, bộ mặt ra vẻ đáng thương, cô ta khẩn trương nói.
"Tô thiếu, tôi… tôi không biết tôi đã làm gì sai. Anh đừng nghe lời Đường Thiên Tuyết nói, cô ta chỉ là một đứa con hoang, cô ta ganh ghét, đố kị với tôi nên mới đổ tội cho tôi, cô ta muốn làm anh hiểu lầm để hại tôi. Cô ta mới là người gây tai nạn, không liên quan gì đến tôi hết."
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Mạn Đình chằm chằm, anh bất ngờ nhếch môi cười khẩy, cô ta tưởng anh đã tin lời cô ta nên trên mặt cũng hiện rõ hớn hở.
Anh hơi cúi người xuống, mặt đối mặt với cô ta, anh nói.
"Tôi còn chưa nhắc đến vụ tai nạn, cô chột dạ sớm vậy rồi sao?"
Đường Mạn Đình trong phút chốc đờ đẫn người, khuôn mặt của cô ta trở nên tím tái, cô ta đã tự đào hố chôn mình rồi.
Nụ cười kia chính là một nụ cười nguy hiểm, Tô Dĩ Thần nhướng mày nhẹ, đám người áo đen lại đi tới, bọn họ lôi cô ta ra. Anh mở miệng nói một câu vô cùng điềm tĩnh.
"Đánh gãy một chân của cô ta đi."
Đường Mạn Đình bấn loạn la hét "Không, không, a…"
Biệt uyển này rộng lớn, Đường Mạn Đình có la to hơn nữa cũng không ai nghe thấy.
Tô Dĩ Thần nhìn nét mặt của Đường Thiên Tuyết chưa hề giảm đi phẫn nộ, anh hỏi.
"Có cần đánh chết cô ta luôn không?"
Đường Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp.
"Như vậy thì dễ cho cô ta quá, để cô ta cảm nhận cái cảm giác sống không bằng chết suốt đời đi."
Đường Thiên Tuyết bình thường luôn cam chịu, nhún nhường vậy mà chuyện gì động tới con của cô lại khiến cô có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy một cách dễ dàng. Tô Dĩ Thần lại nhìn được thêm một khía cạnh khác của cô rồi.
Nhận thấy đã đủ rồi, Đường Thiên Tuyết chủ động bước ra bảo bọn họ đừng lại, Đường Mạn Đình bây giờ chỉ còn một thân tàn như ma dại.
Cô ta không hề hối lỗi mà vẫn cố nghiến răng nói "Đường… Thiên Tuyết, cô đợi đó. Cô… phải trả… giá…"
Nhìn cô ta chẳng còn hơi sức nào nữa, Đường Thiên Tuyết liền rút ra tấm thiệp cưới của cô ta mà xé nát ngay trước mặt, sau đó cô vứt lại những thứ giấy vụn này vào người của cô ta.
"Xem ra không còn đám cưới nào để tôi đến rồi, có giữ lại thứ giấy lộn này cũng vô ích."
Đường Mạn Đình toàn thân như vỡ vụn, nhưng vì tức giận cô ta vẫn còn ngoan cố nhúc nhích.
"Đường… Thiên Tuyết, cô… có ý… gì?"
"Ý gì thì cô, sẽ biết sớm thôi."
Đường Thiên Tuyết cúi thấp người, tay cô lại bóp lấy cằm của cô ta mà nâng lên, cô hạ giọng nói cho cô ta nghe rõ từng chữ một.
"Cô nên biết, nếu tôi không nể tình dì Lam thì cái chân còn lại của cô tôi sẽ đích thân phế nó, cả đôi tay này nữa. Sao này, cô còn dám làm hại Tiểu Di, tôi sẽ không nhượng bộ như hôm nay đâu."
Đường Thiên Tuyết vừa nói, chân vừa giẫm chà lên bàn tay của cô ta, bàn tay độc ác đã đánh con gái của cô.
Đường Mạn Đình đau đến nỗi mặt mày nhăn nhíu lại như bị lão hóa, cô ta muốn kêu lên cũng không được vì bị tay của Đường Thiên Tuyết siết chặt lấy khuôn hàm.
Cô nói xong thì hất cô ta văng ra, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả dối này của cô ta thêm một giây nào nữa, cứ thế mà cô bỏ đi một mạch, mặc kệ cô ta gồng hết sức lực mà gào thét nhắm tới cô.
"Cô… cô là cái thá… gì chứ? Đường Thiên Tuyết… cô là cái thá gì chứ?"
"Cô ấy là vợ tôi."
Bỗng nhiên cả người Đường Mạn Đình bị phủ một cái bóng lớn, giọng nói khiến cô ta giật mình ngưng la hét, mắt run rẩy nhìn lên.
Ánh mắt Tô Dĩ Thần cao ngạo nhìn xuống khác hẳn ánh mắt lúc nãy, lúc này mắt anh trông sâu thẳm ghê sợ, nhìn vào nó chẳng khác nào nhìn vào mắt của tử thần.
Anh lại tiếp tục lời răn đe.
"Đường Mạn Đình, Tô gia của cô đối với tôi không là gì cả nên cô đừng nghĩ có thể chống lại tôi. Cô nên cẩn thận mồm miệng thì hơn. Chuyện hôm nay, cô mà hé nửa lời, tôi đảm bảo trong vòng một tiếng đổ lại, lưỡi của cô không còn ở trong cái miệng nhỏ này nữa. Không tin thì cứ thử đi rồi sẽ rõ."
Đường Mạn Đình nghe xong thì cô ta ngay lập tức thu lại ánh mắt, khép miệng lại, cô ta không sợ Đường Thiên Tuyết, nhưng đối với Tô Dĩ Thần, một câu anh nói ra, cô ta có thể tưởng tượng được kết cục thê thảm của mình.
Sau khi Tô Dĩ Thần rời khỏi, Đường Mạn Đình lại bị che mặt lôi đi, chiếc xe vứt cô ta ở một con đường vắng rồi chạy hun hút đi.
Đường Mạn Đình lại gọi cho Lôi Hạo Hiên đến đón. Vì lời đe dọa của Tô Dĩ Thần, cô ta bất đắc dĩ lại nói mình đã gặp cướp.
Tô Dĩ Thần xong việc ở chỗ Đường Mạn Đình liền đến gặp Đường Thiên Tuyết trong một tâm trạng vui vẻ.
Cô đang ngồi trông Tiểu Di ngủ thì anh lại lẳng lặng đứng ở cửa mà khoanh tay nhìn, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cô đi ra, anh liền nói.
"Đường Thiên Tuyết, tôi vì cô làm nhiều việc như vậy, cô định cảm ơn tôi thế nào đây? Cơ thể của cô, tôi không chê đâu."
Đường Thiên Tuyết dường như đã sắp quen với sự biến thái này của anh nên đã không ngó ngàng gì đến anh mà lạnh nhạt đáp.
"Mong anh tuân thủ lời hứa của mình. Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Di đi, cảm ơn anh vì đã cho chúng tôi ở nhờ 2 ngày này."
Sau câu nói của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần bất ngờ trở nên cau có, ảnh bắt lấy tay cô nói.
"Cô định bỏ đi? Đường Thiên Tuyết, thỏa thuận của chúng ta, cô vẫn là vợ của tôi…"
"Tôi không có quên, tôi chỉ là đưa Tiểu Di về nhà của tôi thôi."
Đường Thiên Tuyết vội chen ngang giải thích, Tô Dĩ Thần mới bớt nghiêm trọng hóa mọi chuyện đi một chút, anh lại nói.
"Vậy ở đây thì không được sao, không ai biết nơi này, lúc cô đi làm còn có bảo mẫu chăm sóc cho con bé."
Thấy anh đột nhiên lại quan tâm đến Tiểu Di như thế, cô có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó cô lại gỡ tay anh ra khỏi tay của mình, giọng điệu rất khách sáo.
"Tôi không muốn mắc nợ anh quá nhiều, vả lại tôi đưa Tiểu Di về nhà cũ biết đâu con bé thấy thân thuộc mà dễ hồi phục hơn thì sao, tôi muốn thử."
Đường Thiên Tuyết nói cũng có lý, mọi việc cô làm đều đặt Tiểu Di lên hàng đầu, anh cũng không có lý do nào để giữ cô và con bé ở lại nữa.
Chương 14: Đến lượt mẹ con họ Vương
Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di đi ngay sáng hôm sau, cô lạnh lùng ôm đứa nhỏ đi mà không hề ngoái đầu. Tô Dĩ Thần đứng từ trên lầu nhìn xuống, bỗng dưng trong lòng anh lại có chút cảm giác không nỡ. Anh chưa từng có loại cảm xúc này trước đây, đến bản thân của anh cũng thật không thể hiểu.
Hai mẹ con cùng trở về nhà cũ của cô, là một căn hộ chung cư bình thường, nó không lớn và chỉ có duy nhất một căn phòng.
Căn hộ này của cô đã được cô mua trả góp 8 năm về trước, sau khi cô tự động xin ra sống riêng để tự lập, nhưng thực chất là vì cô phát hiện mình đã mang thai. Khi đó cô chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nếu bố của cô biết, chắc chắn vì danh dự Đường gia, ông ấy sẽ kêu cô bỏ nó.
Vốn dĩ cô không phải là con gái ruột của ông, mà là chỉ con riêng của người vợ đầu của ông ấy, ông ấy mỗi khi thấy cô thì hận còn không hết, nói gì đến yêu thương.
Đường Thiên Tuyết cũng hiểu, làm sao một người có thể đối tốt với con của người đã từng phản bội mình.
Ban đầu cô cũng có ý định bỏ đứa bé trong bụng đi, nhưng cũng nhờ nhát gan mà bây giờ cô mới có được cô thiên thần nhỏ này. Và dần con bé trở thành toàn bộ động lực sống của cô, dù vừa học vừa làm vất vả như thế nào, cô cũng vì con mà vượt qua.
Bây giờ cũng vậy, cô lại được ở bên con rồi, cô sẽ toàn tâm yêu thương nó, để nó quên đi khoảng thời gian tồi tệ khi bị Đường Mạn Đình giam cầm.
Từ khi gả vào Tô gia, Đường Thiên Tuyết không ngày nào là không nghĩ đến khoảng thời gian đẹp đẽ trước đây và vô cùng mong muốn cuộc sống của mình trở về như trước.
Cô chưa bao giờ từ bỏ hy vọng nên cứ mỗi tuần cô đều trở về đây dọn dẹp, căn nhà vì thế mà luôn gọn gàng sạch sẽ.
Đường Thiên Tuyết sau đó vui vẻ ở bên Tiểu Di thêm một ngày nữa, nhưng cô phải trở về Tô gia vì cô không thể rời khỏi đó quá lâu khi chưa hết thời hạn hai năm thỏa thuận.
Bảo mẫu mà Tô Dĩ Thần đưa tới sẽ chăm sóc cho Tiểu Di những lúc không có cô bên cạnh, vì anh đã giúp cô, cô tin tưởng anh sẽ không làm điều gì bất lợi cho con bé.
Bước vào căn biệt thự lộng lẫy nhưng ảm đạm, bầu không khí lúc nào cũng gò bó khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mỗi lần trở về nơi này, dường như Đường Thiên Tuyết đều được chào đón bằng một thứ nghi thức mà chắc chỉ có cô mới có cơ duyên được hưởng.
"Đường Thiên Tuyết đứng lại đó!"
Chẳng xa lạ gì nữa, người đầu tiên chào đón cô luôn là Vương Lan Chân, hôm nay thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tô gia cũng ở nhà, đương nhiên là cô ta cũng cùng mẹ của mình ra 'nghênh đón' cô.
"Đường Thiên Tuyết, ả đàn bà hư hỏng này, nhân lúc Dĩ Thần không có nhà nên cô cũng ra ngoài lăn loàn với đàn ông suốt 3 ngày nay có phải vậy không? Cô xem Tô gia như cái khách sạn mà muốn đi thì đi muốn về thì về sao? Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô cho đến nơi đến chốn mới được."
"Đường Thiên Tuyết, anh Dĩ Thần lẫn anh Dĩ Thâm đều không có nhà, cô chết chắc rồi. Không ai đứng ra bênh vực cô nổi đâu."
Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên thay nhau nói, một người sắc mặt nhăn nhúm, giọng điệu cay nghiệt giận dữ, một người đứng khoanh tay, giọng cao vót trên trời nhìn cô bằng nửa con mắt mà khuấy đểu.
Đường Thiên Tuyết đột nhiên cười lạnh, nếu cô nói ra việc 3 ngày nay cô đều ở cùng Tô Dĩ Thần, không biết hai người họ có bị làm cho sốc đến đơ người hay không.
Nhưng đối với hai người nói chuyện không bao giờ nói đến lý lẽ này, cô có nói gì cũng bằng thừa.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn cười được, đúng là không biết xấu hổ."
Vương Lan Chân giơ lên cây roi mây quen thuộc, chỉ một chốc nữa nó lại làm da thịt của cô đau tê tái, nhưng lần này cô không chỉ đứng nhìn.
Cô bắt lấy cổ tay của Vương Lan Chân mà siết chặt, tay bà ta bị giữ cứng đến không thể đánh roi đó xuống được.
Hôm nay cô lại dám phản kháng khiến bà ta vừa ngạc nhiên vừa bùng nổ cơn tức giận hơn nữa.
"Cô dám…"
Bà ta nghiến răng, trừng trừng mắt tính hét lên, nhưng Đường Thiên Tuyết chẳng có lấy một biểu cảm thái quá nào liền hất mạnh tay của bà ta ra.
"Tại sao tôi không dám, tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tôi vẫn tôn trọng vì bà là trưởng bối, nhưng giờ thì hết rồi, bà không xứng để tôi tôn trọng một chút nào."
Vương Lan Chân trong phút chốc bật người về phía sau, chân liêu xiêu xuýt nữa đã ngã đập đầu vào cạnh bàn.
Tô Hân Nghiên thấy Vương Lan Chân bị cô đẩy ngã, còn nói năng ngạo mạn, ánh mắt cô ta liền quay qua nhìn cô với vẻ rất căm thù. Cô ta hùng hổ xông đến như muốn cào xé cô ra.
"Đồ đàn bà độc ác này, dám đẩy mẹ tôi, cô ăn gan hùm rồi đúng không? Tôi không tin không trị được cô."
Tô Hân Nghiên đưa tay lên thủ thế tát xuống, nhưng Đường Thiên Tuyết có vẻ đã nhanh hơn một bước, cô tát cô ta một cái thật mạnh trong khi cô ta còn chưa kịp làm gì.
"Á…"
Cú tát đó như muốn làm lệch quai hàm của Tô Hân Nghiên, cô ta đau điếng ôm mặt la lớn.
Đường Thiên Tuyết nhìn cả hai người ngày thường đều chèn ép cô trưng ra bộ dạng thảm hại như thế, cô có chút thỏa mãn, môi cô hơi cong lên cười.
"Phải đó, tôi ăn gan hùm rồi nên từ giờ trở đi tôi không nhịn nữa, hai mẹ con các người quá quắt đến mức khiến tôi chán ngấy tận cổ rồi."
Vương Lan Chân đứng dậy, ánh mắt trợn hung tợn hầu như chỉ thấy được tròng trắng, xem ra bà ta không phải là tức giận bình thường.
Bà ta đột nhiên vặn giọng lớn hết mức có thể mà kêu lên.
"Người đâu, mau đến giữ tay chân Đường Thiên Tuyết lại, hôm nay tao phải đánh đến khi nào mày quỳ xuống cầu xin tha mạng thì thôi."
Những người làm nghe thấy bà ta ra lệnh cũng xông tới, nhưng bộ dạng khá dè dặt, bọn họ cũng là chủ sai gì làm nấy vì sợ mất việc.
Đường Thiên Tuyết không những không sợ hãi lùi lại, mà chân của cô còn đứng vững hơn bao giờ hết. Cô khoanh tay, lần đầu lộ ra ánh mắt sắc lẹm uy quyền nói.
"Tôi là vợ của Tô Dĩ Thần, là nữ chủ nhân của căn nhà này, ai dám động vào tôi?"
Người làm nghe thấy liền dừng bước, bọn họ nhìn nhau tỏ vẻ rất khó xử.
Bỗng nhiên giọng cười như được mùa của Tô Hân Nghiên vang lên.
"Cô mà là chủ nhân căn nhà này á? Haha, cười đau bụng chết mất, anh Dĩ Thần vốn chưa từng coi cô là vợ, cô chỉ là đồ ăn bám, cô còn chẳng khác gì người làm của nhà này cả. Còn dám nói mình là nữ chủ nhân, cô đúng là mặt dày hết thuốc chữa."
Đường Thiên Tuyết không có gì phải xấu hổ, đột nhiên cô hỏi ngược lại khiến Tô Hân Nghiên trong chớp mắt liền ngậm mồm, vẻ mặt chột dạ uất ức.
"Vậy nếu tôi không phải nữ chủ nhân của căn nhà này thì không lẽ là hai người?"
"Mày câm miệng, ở nhà này tao là lớn nhất, đến Tô Dĩ Thần còn nhượng bộ tao, thì mày không là cái thá gì cả. Nhà này ai là chủ cũng không đến lượt một đứa ăn bám Tô gia như mày lên tiếng."
Vương Lan Chân không chịu nổi khi nhìn Đường Thiên Tuyết lộng hành đạp lên đầu lên cổ bà ta, bà ta dùng hết sức bình sinh mà nhào tới, bàn tay được làm móng kỹ càng xòe cả ra như yêu nhền nhện, mục đích là gì thì ai cũng rõ, chắc lại là muốn túm lấy tóc cô đây mà.
Đường Thiên Tuyết không cần lấy một sự trợ giúp, chỉ một cái né người nhẹ nhàng mà đúng lúc đã làm bà ta ngã nhào xuống sàn.
Cô vẫn tỏ ra kiêu hãnh khoanh tay nói.
"Nếu Tô Dĩ Thần thật sự nhượng bộ bà thì tại sao bà còn phải tốn công nịnh bợ anh ấy mọi lúc mọi nơi như thế? Chẳng phải mẹ con bà đều sợ làm anh ấy khó chịu, thì sẽ bị tống cổ đi trắng tay khi anh ấy nắm quyền thừa kế sao?"
Chương 15: 100 nghìn tệ 1 cái ôm
Trong 2 năm, tuy Đường Thiên Tuyết chỉ âm thầm mà sống trong Tô gia, nhưng chuyện mà cô biết được cũng không phải là ít.
Vương Lan Chân trước đây chỉ là nhân tình một đêm của chủ tịch Tô - Tô Diệc Phàm, cũng là bố của Tô Dĩ Thần.
Bà ta sinh ra Tô Dĩ Thâm liền đến đe dọa chủ tịch Tô phải cưới bà ta, lại bị ông từ chối phũ phàng vì đã có vợ.
Nhưng chủ tịch Tô lại muốn nuôi Tô Dĩ Thâm, Vương Lan Chân liền yêu cầu một số tiền lớn giống như bà ta đang bán con đi vậy.
Ông ấy sau đó cũng đồng ý, Vương Lan Chân nhận tiền xong thì biến đi biệt tâm. Đến khi mẹ của Tô Dĩ Thần mất vì bệnh, bà ta tự dưng xuất hiện, cùng với Vương Hân Nghiên, ngày ngày đều đến làm phiền Tô Dĩ Thâm.
Chủ tịch Tô không muốn Vương Lan Chân phá hỏng tiền đồ của Tô Dĩ Thâm nên mới đưa bà ta về Tô gia, cho bà ta trở thành phu nhân nhà họ Tô, nhưng ông ấy không hề đăng ký kết hôn với bà ta, chỉ cho bà ta một danh phận rỗng tuếch.
Ông ấy cũng đã đưa ra quyết định, người thừa kế sản nghiệp của Tô gia chỉ có một mình Tô Dĩ Thần, từ đó chặt đứt đường mẹ quý nhờ con của Vương Lan Chân.
Chủ tịch Tô mấy năm nay đã sang trụ sở T&T ở Anh để lo việc kinh doanh bên đó, Tô Dĩ Thâm và Vương Lan Chân lại chưa từng có mối quan hệ tốt đẹp, bà ta và Tô Hân Nghiên không còn cách nào khác phải ngày ngày nịnh bợ, vờ quan tâm Tô Dĩ Thần để tiếp tục cuộc sống sung túc và giàu sang như thế này.
Vương Lan Chân không ngờ, Đường Thiên Tuyết vậy mà biết hết mọi chuyện, buổi tối hôm đó, bà ta bị cô làm cho mất mặt, với tính cách của bà ta chắc chắn sẽ cay cú mà tìm cách trả đũa cô.
Nhưng hiện tại, cô vẫn đang rất ổn. Cô phải ghé qua thăm Tiểu Di mỗi ngày nên thường xuyên đi sớm về muộn, Vương Lan Chân cũng không thấy lại đợi ở phòng khách mà chực chờ bắt bẻ cô nữa.
Đường Thiên Tuyết hôm nay lại đi tới tận hơn 12 giờ khuya mới về nhà, về đến phòng thì đột nhiên cô giật thót tim khi thấy Tô Dĩ Thần đang ngồi khoanh tay trừng mắt nhìn ra phía cửa.
"Anh làm gì vậy, sao còn chưa ngủ?"
"Tôi đã gọi điện cho bảo mẫu của Tiểu Di, cô ta nói rằng cô chỉ có đến buổi sáng, buổi tối mấy ngày nay cô đều không đến, vậy tại sao lại về muộn, cô đã đi đâu?"
Ánh mắt của Tô Dĩ Thần gườm lại, giọng nghiêm khắc như đang tra hỏi.
Đường Thiên Tuyết tưởng có chuyện lớn gì, cô đinh ninh trong đầu, chắc anh sợ cô đi về muộn bị người khác bắt gặp lại ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.
Cô thở dài giải thích ngắn gọn.
"Tôi phải làm tăng ca ở tòa soạn."
Tô Dĩ Thần nghe xong, giọng cũng không bớt nghiêm khắc đi chút nào, lại còn có phần gay gắt hơn.
"Tăng ca quan trọng hơn con gái của cô sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt khựng người, nhưng sau đó cô lại lờ đi câu hỏi của anh mà không trả lời.
Nhìn vẻ mặt của cô, Tô Dĩ Thần liền nhíu mày suy đoán.
"Cô đang cần tiền?"
"Phải, Tiểu Di mãi không nói được, tôi muốn tìm bác sĩ tâm lý cho con bé nên rất rất cần tiền, anh hài lòng chưa? Đừng hỏi nữa, tôi đang rất mệt."
Đường Thiên Tuyết đột nhiên lại phát cáu lên, cô đã rất mệt mỏi vì nhiều chuyện rồi, về nhà còn bị Tô Dĩ Thần tra hỏi như phạm nhân, cô bỗng nhiên vỡ òa bực tức.
Nhưng ngay giây sau cô đã thấy hối hận vì thái độ của mình, nếu cô làm Tô Dĩ Thần nổi điên thì thật không biết sẽ rắc rối như thế nào.
Cô đập tay lên trán, rồi quay người lại định xin lỗi anh. Nhưng khi cô vừa quay người qua, liền thấy Tô Dĩ Thần cầm một tấm thẻ mà đưa ra trước mặt cô, cô khó hiểu hỏi.
"Anh có ý gì?"
Tô Dĩ Thần lại đưa thẻ gần cô hơn, anh nói.
"Trong này có 100 nghìn tệ, cô muốn tìm bác sĩ giỏi thế nào cho con của cô cũng được."
Đường Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, anh không nổi giận vì chuyện vừa rồi mà còn muốn cho cô mượn tiền? Chuyện này đối với cô thật khó tin.
Nhưng dù sao cô cũng có lòng tự trọng, cô không muốn nhận liền đẩy tay cầm tấm thẻ của anh ra.
"Anh cất lại đi, tôi không nhận tiền của anh, tiền tôi cũng tự kiếm được."
Cô không nói gì để khiến anh khó chịu, nhưng Tô Dĩ Thần có vẻ trở nên cộc cằn khi nói.
"Cô có thể đợi đến khi mình kiếm đủ tiền, nhưng Tiểu Di liệu có thể đợi đến khi được chữa trị không?"
"Tôi…"
Tô Dĩ Thần nói quá đúng khiến Đường Thiên Tuyết không còn đường nào để phản biện, nếu cô không chịu gạt bỏ đi cái tôi thì biết đến bao giờ cô mới có tiền để con gái của cô được chữ trị đây. Chi phí để một lần gặp bác sĩ tâm lý thật không phải nói kiếm ngày một ngày hai là có được.
Cô do dự nhìn chiếc thẻ trên tay anh, đột nhiên cô rút vội nó ra, ngại ngùng không nhìn anh nói.
"Được rồi, tôi nhận, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, cảm ơn vì đã quan tâm đến con của tôi."
Đường Thiên Tuyết nói xong liền quay lưng lại với Tô Dĩ Thần, chân cô bước lên một bước, còn chưa kịp chạm đất thì đã vội bị thu lại.
"Tô Dĩ Thần, anh lại làm trò gì vậy?"
Đường Thiên Tuyết bị Tô Dĩ Thần ôm chặt lấy từ phía sau, trong khi cô vùng vẫy phản kháng gỡ tay anh ra khỏi người, thì anh lại càng siết chặt tay hơn, đầu còn áp sát vào tai cô, anh nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
"Tôi có thể giúp cô thêm một việc nữa với điều kiện cô phải để cho tôi ôm."
Đối với những chuyện tiếp xúc thân thể này, Đường Thiên Tuyết cực kỳ ghét nên cô đã chối ngày mà không cần biết anh đang nói tới việc gì.
"Đủ rồi, tôi không cần."
Tô Dĩ Thần vẫn nhếch môi cười như anh đã chắc được phần thắng mà vẻ mặt đến cử chỉ anh không hề nao núng.
"Một bác sĩ tâm lý giỏi nhất thành phố này cô cũng không cần sao? Tôi có thể mời anh ta khám cho con của cô."
Đường Thiên Tuyết nghe thấy, quả nhiên cô đột ngột thôi động đậy, ánh mắt nhìn xuống như đang tập trung suy nghĩ. Tô Dĩ Thần khẽ cười một cách hài lòng, anh lại nói.
"Không phản kháng nữa có nghĩa là chấp nhận rồi đúng không?"
"Anh nói thật chứ?"
Tô Dĩ Thần nhẹ chau mày.
"Cô nghi ngờ các mối quan hệ của tôi ư? Nói cho cô biết, người tài giỏi nổi tiếng khắp đất nước này tôi đều có quen biết hết."
"Tôi không hỏi vấn đề đó, vừa rồi anh nói anh chỉ ôm thôi có đúng không?"
Đường Thiên Tuyết đang nhắm chặt mắt mà nói, phải cố như thế nào thì cô mới có thể nói ra được câu đó một cách trôi chảy.
Tô Dĩ Thần đột nhiên bị cô làm cho sững người, nhưng ngay sau đó anh liền phụt cười.
"Cô đúng thật là… phải, chỉ ôm."
Đường Thiên Tuyết hít vào một hơi rồi lại nói tiếp.
"Được rồi, vậy anh nhớ giữ lời cả việc này, lẫn việc mời bác sĩ giúp tôi. Tôi đi tắm… một lát sẽ… quay lại."
Đường Thiên Tuyết đỏ mặt nói, xong lại vội vàng gỡ tay anh ra, nhưng người cô bất ngờ bị nhấc lên, cô bị Tô Dĩ Thần bế lên giường nằm, cô còn tưởng anh vừa hứa đã nuốt lời nên suýt nữa đã mắng anh.
"Tô Dĩ Thần, tên kh…"
Cũng may mà cô dừng lại kịp lúc, Tô Dĩ Thần chỉ lại ôm cô từ phía sau, cô có thể cảm nhận được cằm của anh đang ở ngay trên đầu mình, anh còn nói.
"Tắm khuya không tốt, sáng mai hẵng tắm."
Đường Thiên Tuyết khá bất ngờ vì hôm nay tự dưng lại nói chuyện với cô bằng giọng điệu khác hẳn, cô im lặng một lúc mới ngập ngừng lên tiếng.
"Nhưng tôi đi làm cả ngày… người sẽ hôi lắm, vì mồ hôi…"
"Tôi cũng không có ngửi, cô lo gì chứ? Nằm yên đi, dạo này tôi bị mất ngủ, để tôi ngủ một lát."
Vẫn là cách nói chuyện khô khan, cộc cằn của Tô Dĩ Thần, nhưng trong lời nói của anh hôm nay không còn dùng những từ ngữ nặng nề. Nó không khiến Đường Thiên Tuyết khó chịu, vậy là cô lại nằm im như tượng, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút.