Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67-68
Chương 67: Vạch mặt
Chương 67: Vạch mặt
Trên tầng thượng của bệnh viện, gió buổi đêm thổi khá mạnh, không khí ban đêm đương nhiên lạnh đến tê tái, thế mà vẫn có người chỉ mặc trên người một chiếc đầm ngủ hai dây mỏng manh, toàn bộ da thịt lộ ra của cô ta đều đã nổi buốt lên từng mảng lộm cộm.
Trên đầu của cô ta bị trùm một túi vải màu đen bóng, bên trong miệng cũng bị bịt chặt, cô ta rất muốn nói nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng kì dị.
"Ứm… ưm ưm ưm…"
Đằng sau, tay của cô ta bị trói chặt, chân đi cũng là chân trần, bàn chân đã dơ đến đen xì hết cả, hai bên cô ta còn có người áp giải dẫn đi, trông cảnh tượng không khác gì phạm nhân mang án tử đang bị áp giải lên pháp trường.
Tô Dĩ Thần đứng nhìn từ trên cao xuống, từ tầng thượng của bệnh viện cũng có thể thấy được toàn bộ cảnh thành phố lên đèn, đẹp thật, lộng lẫy thật, nhưng tiếc là nó chỉ đẹp với người có tâm trạng ngắm nó. Còn tâm trạng của Tô Dĩ Thần lúc này, nhìn thứ gì cũng toàn một màu âm lãnh.
Nghe tiếng động, anh biết người đã được dẫn đến rồi, lúc anh xoay người lại, ánh mắt hoàn toàn chỉ có một vẻ lạnh lùng đến cay nghiệt.
Anh đưa tay ra hiệu, người của anh ngay lập tức đẩy mạnh người phụ nữ này về phía trước, khiến cô ta ngã đập gối xuống nền bê tông cứng sần sùi, đầu gối nhanh chóng xuất hiện những vệt máu do trầy xước, cô ta đau điếng lại phát ra mấy tiếng, người giãy nảy.
Chương 67: Vạch mặt
Anh đưa tay ra hiệu, người của anh ngay lập tức đẩy mạnh người phụ nữ này về phía trước, khiến cô ta ngã đập gối xuống nền bê tông cứng sần sùi, đầu gối nhanh chóng xuất hiện những vệt máu do trầy xước, cô ta đau điếng lại phát ra mấy tiếng, người giãy nảy.
"Ưm, ưm…"
Vài giây sau, khăn trùm đầu bị giật ra, vải bịt miệng cũng bị kéo mạnh thô bạo đến muốn rách khóe miệng của cô ta, tóc tai rũ rượi rớt xuống, lúc này mới thật sự nhìn rõ được gương mặt tàn tạ của Hoắc Đình Đình.
Ánh mắt trợn trắng nổi lên những sợi gân xanh tím của cô ta nổi bật nhất, sau đó là khuôn miệng mở rộng gào thét.
"Sao các người dám…"
Cô ta bất chợt khựng lại khi ngẩng cao đầu người xuất hiện là Tô Dĩ Thần. Những tưởng cô ta sẽ tỏ ra sợ sệt, nhưng cô ta lại càng tỏ ra hung hăng hơn.
"Tô Dĩ Thần, sao anh dám bắt cóc tôi, anh không sợ bố tôi cho người xử lý Đường Thiên Tuyết sao? Anh bắt cóc tôi là công khai đối đầu với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không tha cho anh đâu."
Cô ta oán hận nói, còn có ý định nhào lên tấn công anh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người của anh áp chế, khiến hai đầu gối của cô ta một lần nữa bị đập xuống nền, lần này có lẽ sẽ khiến vết thương của cô ta sâu hơn, nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, cô ta có bị nặng hơn nữa cũng đều là đáng đời.
Chương 67: Vạch mặt
"Tô Dĩ Thần, sao anh dám bắt cóc tôi, anh không sợ bố tôi cho người xử lý Đường Thiên Tuyết sao? Anh bắt cóc tôi là công khai đối đầu với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không tha cho anh đâu."
Cô ta oán hận nói, còn có ý định nhào lên tấn công anh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người của anh áp chế, khiến hai đầu gối của cô ta một lần nữa bị đập xuống nền, lần này có lẽ sẽ khiến vết thương của cô ta sâu hơn, nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, cô ta có bị nặng hơn nữa cũng đều là đáng đời.
Tô Dĩ Thần vẫn điềm nhiên, ánh mắt nhìn xuống như lưỡi liềm sắt bén nhìn cô ta, giọng trầm ngạo nghễ nhưng đặc biệt nguy hiểm.
"Không tha cho tôi thì ông ta làm được gì? Thủ đoạn của ông ta dùng với người khác thì ông ta dùng được với tôi chắc?"
Anh hơi nhíu mày, điệu bộ chẳng xem bố con cô ta là cái đinh gì. Đây không hẳn gọi là tự cao ngạo mạn, mà thực sự thực lực của anh có thể dễ dàng bóp nghẹt bố con cô ta trong lòng bàn tay.
Trong vòng năm tháng sau khi anh nắm giữ vị trí chủ tịch T&T, anh đã làm cho tập đoàn Hoắc Sơn không còn xứng đứng ngang hàng với anh nữa. Mọi việc anh làm đều có chuẩn bị kỹ lưỡng, anh không tùy tiện nói ra bất cứ điều gì mà mình không chắc thắng.
Hoắc Đình Đình không biết gì về kinh doanh, cô ta chỉ biết tiêu xài và sử dụng thế lực của Hoắc Diêm. Với tầm nhìn hạn hẹp như vậy, cô ta dĩ nhiên không nhận thức được vấn đề, giọng điệu vẫn còn bố đời chán.
Chương 67: Vạch mặt
"Tô Dĩ Thần, anh đợi đấy, sẽ nhanh thôi, bố tôi sẽ cho người đến đây, cả đám các người ai cũng đừng hòng thoát. Bao gồm cả Đường Thiên Tuyết, tôi sẽ cho anh nhìn thấy cô ta chết trước mặt, chắc chắn sẽ rất… á…"
Hoắc Đình Đình càng nói càng để lộ bản chất thâm độc.Tô Dĩ Thần có khả năng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng động đến Đường Thiên Tuyết thì đừng hòng.
Anh quả nhiên không thể kiềm chế mà trực tiếp dùng chân đá ngay vào cổ cô ta một cái cho cô ta ngậm miệng.1
Hoắc Đình Đình bật ngửa ra đằng sau, đầu đập xuống nền cứng khiến cô ta choáng váng mặt mày.
Đánh phụ nữ là hèn, nhưng rõ ràng Hoắc Đình Đình cô ta đâu phải là phụ nữ, cô ta chỉ là một con vật giống cái chưa tiến hoá xong nên trong nhân cách chẳng hề có tính người.
Tô Dĩ Thần thu chân về, chỉnh lại áo vest ngay ngắn. Rồi từ tốn lấy máy ghi âm trong ngực áo ra, bật lên rồi quăng xuống ngay bên cạnh cô ta.
Hoắc Đình Đình nghe được giọng nói đã giao dịch với mình, đã thế anh ta còn thú hết tội, chỉ đích danh cô ta là kẻ chủ mưu mà cơ mặt của cô ta đột nhiên cứng đờ.
Chương 67: Vạch mặt
Cô ta không ngờ rằng Tô Dĩ Thần đã biết chuyện, vốn nghĩ Đường Thiên Tuyết chỉ có một mình trên hòn đảo đó có thể dễ dàng xử lý. Cô ta còn tự tin cho rằng Đường Thiên Tuyết lành ít giữ nhiều nên đã tổ chức tiệc linh đình tại nhà suốt buổi tối, lúc định đi ngủ thì bị người của anh đột nhập và đưa đi không khác gì con vật.
Đến tận lúc này, tròng mắt của cô ta mới chao đảo sợ sệt. Tô Dĩ Thần đứng khoanh tay, nhìn nét mặt của anh, cô ta dường như có thể đoán được tiếp theo đây anh sẽ làm gì.
Cô ta cố giữ cho giọng đừng run, nghiến răng, hòng ra oai để anh kiêng dè.
"Tô Dĩ Thần, chỉ có đoạn ghi âm không rõ ràng này mà anh đã định tội tôi ư? Tôi nói là các người vu khống, tôi không biết người trong đoạn ghi âm là ai cả, vậy thì anh làm được gì tôi chứ? Nhắc cho anh nhớ, tôi là Hoắc Đình Đình, là thiên kim của Hoắc gia, là minh tinh nổi tiếng. Anh dám vu khống tôi thì anh có thể sống yên ổn sao?"
Hoắc Đình Đình cười nửa miệng gian xảo, nhưng vẫn không bằng một cái nhếch môi như điềm gở đến từ anh.
Anh thở dài, trong chớp mắt biến cô ta thành một con ngốc không hơn không kém.
Chương 67: Vạch mặt
Anh thở dài, trong chớp mắt biến cô ta thành một con ngốc không hơn không kém.
"Xem ra cái chân của cô trước đó bị đánh quá nhẹ nên vẫn có thể hồi phục được nhỉ, Đường Mạn Đình, tội phạm giết người bỏ trốn?"
Anh nhướng mày, ánh nhìn cô ta như xuyên thấu được suy nghĩ. Tuyệt nhiên, chỉ một câu nói của anh đã khiến cô ta bắt đầu nói loạn cả lên để phủ nhận.
"Không phải, tôi là Hoắc Đình Đình, không phải Đường Mạn Đình gì đó, tôi là Hoắc Đình Đình."
Tô Dĩ Thần vẫn giữ thái độ giễu cợt, khai sáng cho đầu óc ngu muội của cô ta, anh như gia cát lượng, tính kế trơn tru, tinh thông mọi đường đi nước bước.
"Cô nghĩ tôi để cho cô ngày ngày bám lấy tôi là vì sao? Vì tôi thích cô? Không. Vì tôi muốn có sự ủng hộ của Hoắc gia? Càng không."
Anh nhìn cô ta đang hoang mang, chắt lưỡi khinh miệt nói tiếp.
"Vì tôi muốn tìm ra bằng chứng, chứng minh cô là Đường Mạn Đình mà không gây nghi ngờ gì. Cô cho rằng Hoắc Diêm che đậy hết cho cô là có thể yên tâm được sao? Không có gì mà Tô Dĩ Thần này không làm được. Bây giờ cô đã nhận ra chưa?"
Hoắc Đình Đình như người mất hồn, nghĩ lại quãng thời gian sau khi trốn được, Hoắc Diêm đã chi một số tiền lớn mời bác sĩ giỏi nhất chữa chân cho cô ta. Sáu tháng, cô ta tập luyện cực khổ để đi đứng như bình thường, trải qua không biết bao nhiêu đau đớn để thẩm mỹ, biến thành con người khác, vậy mà cô ta chỉ có thể đứng nhìn để bản thân bị vạch trần thôi ư? Cô ta bỗng nhiên cười hề, cười như nắc nẻ vì cô ta không thể cam tâm.
"Chứng cứ, chứng cứ nào? Đừng tưởng có thể dọa được tôi. Ha ha ha, nực cười, nực cười thật đấy. Đường Mạn Đình là cái gì chứ, tôi là Hoắc…"
"Treo cô ta lên, để cô ta muốn kéo dài thời gian bao lâu cũng được."
Tô Dĩ Thần không giữ được kiên nhẫn, anh phất tay ra lệnh, chặng đường huyên thuyên của cô ta. Vẻ mặt anh trở lại nghiêm nghị, đã đến lúc nghiêm túc cho cô ta biết được thế nào là tra tấn.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Sợi dây thừng cột chặt hai tay vào người của Hoắc Đình Đình, cô ta bây giờ còn ở vị trí cao hơn cả tầng thượng của bệnh viện cả chục mét, một thân lủng lẳng không dám cựa quậy vì sợ sợi dây sẽ đứt bất cứ lúc nào. Chỉ riêng khoảng cục cựa làm người đung đưa qua lại trên không đã khiến cô ta hồn vía tán loạn.
Dưới chân hoàn toàn trống rỗng, ánh đèn dưới mặt đất làm lộ rõ nền gạch cứng, rơi xuống từ độ cao này thì còn gì là người nữa.
Hoắc Đình Đình ngay lúc này khóc đến nước mắt nước mũi lã chã, khuôn mặt tái xanh căng thẳng, dưới đũng quần cũng từ từ thấm ướt ra váy, không biết cô ta sợ đến mức nào, chỉ là phía dưới không ngừng nhỏ cả nước có mùi khai xuống. Bộ dạng thê thảm, bẽ bàng đến mức chỉ muốn đào ngày một cái lỗ chui vào.
Cô ta nhìn xuống rồi lại sợ hãi thu mắt về nhìn Tô Dĩ Thần mà cổ họng run run nói.
"Thả… thả tôi xuống…"
Cô ta vừa nói vừa khóc, ai không biết lại nghĩ cô ta cực kì đáng thương.
Tô Dĩ Thần nhướng mày thở dài, gương mặt không có vẻ gì là khó khăn, anh không từ chối lời cầu khẩn của cô ta mà ngay lập tức thốt ra một chữ vô cùng nhẹ nhàng.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Được."
Anh gật đầu nhẹ, còn làm cho Hoắc Đình Đình mừng rỡ mà khuôn mặt bừng sáng hơn hẳn, cô ta còn cười, nhưng ngay tức thì biểu cảm của cô ta lại xoay ngược chóng mặt, khuôn mặt thoáng chốc nhăn nheo, mắt nhắm nghiền, miệng há lớn đột ngột hét.
"A dừng lại. Làm ơn… tôi cầu… cầu xin anh, thả tôi xuống đi mà."
Cái thả mà Tô Dĩ Thần đồng ý là thả từ trên xuống, người của anh làm cho sợi dây bung ra, Hoắc Đình Đình bị rơi tự do một khoảng, nghe tiếng hét chói tai, anh ra lệnh cho dừng.
Mặt mũi Hoắc Đình Đình lúc này trông như kẻ dại, hai mắt lờ đờ đục ngầu, cô ta không ngờ anh dám làm thật, nỗi sợ hãi trong lòng đã dâng đến cực hạn. Ngay lúc này, để được sống thì dù có hèn hạ đến mấy cô ta cũng làm.
Tô Dĩ Thần bước lên vài bước, nhìn Hoắc Đình Đình lơ lửng, khuôn mặt thất thần vì mới bị anh hù một khoảng hú vía. Anh nhếch môi, vẫn cảm thấy chưa đủ hài lòng mà nói.
"Cuối cùng cũng biết mở mồm cầu xin, nhưng không phải là quá muộn rồi sao?"
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Hoắc Đình Đình ngẩng đầu, khuôn môi khô ráp, da mặt nhợt tái vẫn còn cố mở miệng cầu khẩn.
"Tô Dĩ Thần, xin anh tha cho tôi, từ nay tôi sẽ không động đến Đường Thiên Tuyết nữa, sẽ không bao giờ liên quan gì đến cô ta nữa."
Cô ta khóc lóc van nài dù trước đó vô cùng mạnh miệng, chẳng qua đây chỉ là trò tạm thời, anh thả cô ta ra rồi, chẳng mấy chốc cô ta lại lật mặt, có khi còn quay sang cắn mạnh hơn, loại người như cô ta anh không còn lạ gì nữa.1
Nhưng đã đi đến mức này, Tô Dĩ Thần cũng không có ý định thả người. Từ anh đến những người anh yêu thương cô ta đều đắc tội thì việc cô ta không thể thoát nó giống như một lẽ hiển nhiên rồi.
Anh bỗng nhiên nở lên một nụ cười lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô ta không có gì khác ngoài sự khinh bỉ.
"Ha, cô còn nghĩ có thể động vào Đường Thiên Tuyết? Lo cho tính mạng của mình trước đã."
Từ trong ánh mắt của Tô Dĩ Thần có thể nhìn thấy sự căm ghét chết chóc, Hoắc Đình Đình có linh cảm không lành. Thật vậy, anh vừa dứt lời, sợi dây trên đầu cô ta lại tiếp tục bung ra, hai mắt cô ta trợn trừng hoảng hốt mà la lớn.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Á, không…"
"Tô Dĩ Thần, dừng lại."
Giọng của Đường Thiên Tuyết bất ngờ vang lên, Tô Dĩ Thần ngay lập tức đưa tín hiệu cho người dừng lại khi Hoắc Đình Đình đã bị thả trôi tuột xuống bên dưới.
Anh quay người lại, đã thấy Đường Thiên Tuyết chỉ mặc trên người bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, cô chạy đến, nét mặt vội vã.
Người anh bảo canh chừng cô cũng chạy theo, cũng vì cô nhất quyết muốn đi, anh ta không thể ngăn lại được, cũng đành chạy đến, nhận lỗi với anh trước.
"Xin lỗi, tôi không cản được cô ấy."
Tô Dĩ Thần cũng không trách anh ta, việc Đường Thiên Tuyết nhất quyết làm, đến anh cũng không cản lại được.
Anh cho người kia lui xuống, còn mình nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài dài qua gối, choàng lên người cô.
Từ sắc mặt đến giọng điệu đều khác xa một trời một vực với khi đối diện với Hoắc Đình Đình.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Ở đây gió lạnh, em lên đây làm gì?"
"Là cô ta… cho người đâm cano vào tôi sao?"
Đường Thiên Tuyết liếc mắt nhìn người đang được kéo lên ở phía sau anh, Hoắc Đình Đình đã như một cái xác không hồn, cả người rụng rời, tóc tai lất phất, mắt sưng vù mở không lên.
Mấy tiếng trước còn là đại minh tinh, bây giờ lại thê thảm đến thế kia, nhưng nhìn cô ta, gương mặt Đường Thiên Tuyết chẳng hiện nổi một tia thương hại nào.
Tô Dĩ Thần biết Đường Thiên Tuyết căm ghét cô ta, có thể là không đội trời chung nhưng anh lại không hiểu nổi, tại sao cô lại bảo anh dừng lại. Anh hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô trước.
"Phải, cô ta là chủ mưu, còn tên trực tiếp đâm vào em bị phế rồi, tên đó sẽ bị lãnh án tù. Sao này có tại ngoại cũng chỉ là phế vật thôi."
Đường Thiên Tuyết vẫn dán mắt nhìn Hoắc Đình Đình không rời, cô lại tiếp tục hỏi, giọng nói lạnh lùng, gương mặt không để lộ ra một chút cảm xúc nào.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Còn cô ta, anh định làm gì cô ta, giết cô ta sao?"
Tô Dĩ Thần hơi cười nham hiểm, anh cũng không lấy làm lạ khi Đường Thiên Tuyết lại nói ra từ giết một cách dễ dàng như vậy, bởi vì cô ta không những hại cô một lần, thù càng thêm thù thì tự khắc hai từ nhân nhượng trong cô sẽ không còn nữa.
Cùng với Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần cũng nói ra ý định của anh, không hề có ý che giấu.
"Cũng có thể lắm, nhưng giết ngay thì dễ cho cô ta quá. Nếu em muốn, anh có thể…"
"Tôi không cần anh giết cô ta, tôi vẫn muốn cô ta sống, tôi cần đưa cô ta đến một nơi."1
Đường Thiên Tuyết cắt ngang lời anh, dù không phải nói ra điều gì tàn nhẫn, nhưng biểu hiện của cô cũng không phải là nương tay. Ánh mắt nhìn Hoắc Đình Đình vẫn tràn ngập thù hằng, một chút cũng không giảm mà chỉ có mỗi lúc một tăng.
Tô Dĩ Thần ban đầu có phần kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng hiểu. Anh đoán được dự định của cô, cũng đoán được nơi cô muốn đưa cô ta tới. Anh không phản đối, ngược lại còn khá đồng tình. Mọi việc anh sẽ để cô đưa ra quyết định.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Gió lại đột nhiên đổi đến một cơn buốt người, Tô Dĩ Thần ôm chặt lấy vai Đường Thiên Tuyết mà đẩy người cô trở vào, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng nói.
"Được, em muốn đưa cô ta đi đâu thì ngày mai hẵng đi, bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi đã."
Đường Thiên Tuyết không nói gì, mắt lạnh lùng vẫn nhìn Hoắc Đình Đình trước khi cùng anh trở vào.
Hoắc Đình Đình nghe loáng thoáng được Tô Dĩ Thần sẽ đi nên giật mình bừng tỉnh. Tô Dĩ Thần để ý thấy cô ta động đậy nên cố ý nói lớn với người của mình.
"Các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần trông chừng cô ta đâu. Cô ta muốn chạy thì chỉ có đường xuống âm tào địa phủ thôi."
Anh hơi quay lại nhìn, để lộ nụ cười độc địa. Hoắc Đình Đình há hốc mồm.
"Không lẽ anh ta định để mình cả đêm treo lơ lửng như thế này sao? Mình sẽ chết mất. Không, không được..."
Hoắc Đình Đình hoảng loạn liền gấp rút nói lớn, thân người trong lúc hấp tấp mà động đậy nên bị đung đưa qua lại như bao cát, phía trên phát ra mấy tiếng cọt kẹt do sợi dây ma sát gây ra càng khiến cô ta run rẩy đến phát điên.
"Đừng bỏ tôi ở lại, thả tôi ra, Tô Dĩ Thần, Đường Thiên Tuyết, thả tôi ra, cho tôi xuống mau…"
Mặc cho Hoắc Đình Đình hét đến khản giọng, nhưng ánh đèn cuối cùng trên sân thượng vẫn tắt. Không còn một bóng người, chỉ còn một màu đen mịt mù và tiếng gió hú rợn tóc gáy.
"Các người… aaaaaa. Bố, mau đến cứu con, con không muốn chết, con không muốn chết…"
Chương 67: Vạch mặt
Chương 67: Vạch mặt
Trên tầng thượng của bệnh viện, gió buổi đêm thổi khá mạnh, không khí ban đêm đương nhiên lạnh đến tê tái, thế mà vẫn có người chỉ mặc trên người một chiếc đầm ngủ hai dây mỏng manh, toàn bộ da thịt lộ ra của cô ta đều đã nổi buốt lên từng mảng lộm cộm.
Trên đầu của cô ta bị trùm một túi vải màu đen bóng, bên trong miệng cũng bị bịt chặt, cô ta rất muốn nói nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng kì dị.
"Ứm… ưm ưm ưm…"
Đằng sau, tay của cô ta bị trói chặt, chân đi cũng là chân trần, bàn chân đã dơ đến đen xì hết cả, hai bên cô ta còn có người áp giải dẫn đi, trông cảnh tượng không khác gì phạm nhân mang án tử đang bị áp giải lên pháp trường.
Tô Dĩ Thần đứng nhìn từ trên cao xuống, từ tầng thượng của bệnh viện cũng có thể thấy được toàn bộ cảnh thành phố lên đèn, đẹp thật, lộng lẫy thật, nhưng tiếc là nó chỉ đẹp với người có tâm trạng ngắm nó. Còn tâm trạng của Tô Dĩ Thần lúc này, nhìn thứ gì cũng toàn một màu âm lãnh.
Nghe tiếng động, anh biết người đã được dẫn đến rồi, lúc anh xoay người lại, ánh mắt hoàn toàn chỉ có một vẻ lạnh lùng đến cay nghiệt.
Anh đưa tay ra hiệu, người của anh ngay lập tức đẩy mạnh người phụ nữ này về phía trước, khiến cô ta ngã đập gối xuống nền bê tông cứng sần sùi, đầu gối nhanh chóng xuất hiện những vệt máu do trầy xước, cô ta đau điếng lại phát ra mấy tiếng, người giãy nảy.
Chương 67: Vạch mặt
Anh đưa tay ra hiệu, người của anh ngay lập tức đẩy mạnh người phụ nữ này về phía trước, khiến cô ta ngã đập gối xuống nền bê tông cứng sần sùi, đầu gối nhanh chóng xuất hiện những vệt máu do trầy xước, cô ta đau điếng lại phát ra mấy tiếng, người giãy nảy.
"Ưm, ưm…"
Vài giây sau, khăn trùm đầu bị giật ra, vải bịt miệng cũng bị kéo mạnh thô bạo đến muốn rách khóe miệng của cô ta, tóc tai rũ rượi rớt xuống, lúc này mới thật sự nhìn rõ được gương mặt tàn tạ của Hoắc Đình Đình.
Ánh mắt trợn trắng nổi lên những sợi gân xanh tím của cô ta nổi bật nhất, sau đó là khuôn miệng mở rộng gào thét.
"Sao các người dám…"
Cô ta bất chợt khựng lại khi ngẩng cao đầu người xuất hiện là Tô Dĩ Thần. Những tưởng cô ta sẽ tỏ ra sợ sệt, nhưng cô ta lại càng tỏ ra hung hăng hơn.
"Tô Dĩ Thần, sao anh dám bắt cóc tôi, anh không sợ bố tôi cho người xử lý Đường Thiên Tuyết sao? Anh bắt cóc tôi là công khai đối đầu với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không tha cho anh đâu."
Cô ta oán hận nói, còn có ý định nhào lên tấn công anh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người của anh áp chế, khiến hai đầu gối của cô ta một lần nữa bị đập xuống nền, lần này có lẽ sẽ khiến vết thương của cô ta sâu hơn, nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, cô ta có bị nặng hơn nữa cũng đều là đáng đời.
Chương 67: Vạch mặt
"Tô Dĩ Thần, sao anh dám bắt cóc tôi, anh không sợ bố tôi cho người xử lý Đường Thiên Tuyết sao? Anh bắt cóc tôi là công khai đối đầu với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không tha cho anh đâu."
Cô ta oán hận nói, còn có ý định nhào lên tấn công anh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người của anh áp chế, khiến hai đầu gối của cô ta một lần nữa bị đập xuống nền, lần này có lẽ sẽ khiến vết thương của cô ta sâu hơn, nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, cô ta có bị nặng hơn nữa cũng đều là đáng đời.
Tô Dĩ Thần vẫn điềm nhiên, ánh mắt nhìn xuống như lưỡi liềm sắt bén nhìn cô ta, giọng trầm ngạo nghễ nhưng đặc biệt nguy hiểm.
"Không tha cho tôi thì ông ta làm được gì? Thủ đoạn của ông ta dùng với người khác thì ông ta dùng được với tôi chắc?"
Anh hơi nhíu mày, điệu bộ chẳng xem bố con cô ta là cái đinh gì. Đây không hẳn gọi là tự cao ngạo mạn, mà thực sự thực lực của anh có thể dễ dàng bóp nghẹt bố con cô ta trong lòng bàn tay.
Trong vòng năm tháng sau khi anh nắm giữ vị trí chủ tịch T&T, anh đã làm cho tập đoàn Hoắc Sơn không còn xứng đứng ngang hàng với anh nữa. Mọi việc anh làm đều có chuẩn bị kỹ lưỡng, anh không tùy tiện nói ra bất cứ điều gì mà mình không chắc thắng.
Hoắc Đình Đình không biết gì về kinh doanh, cô ta chỉ biết tiêu xài và sử dụng thế lực của Hoắc Diêm. Với tầm nhìn hạn hẹp như vậy, cô ta dĩ nhiên không nhận thức được vấn đề, giọng điệu vẫn còn bố đời chán.
Chương 67: Vạch mặt
"Tô Dĩ Thần, anh đợi đấy, sẽ nhanh thôi, bố tôi sẽ cho người đến đây, cả đám các người ai cũng đừng hòng thoát. Bao gồm cả Đường Thiên Tuyết, tôi sẽ cho anh nhìn thấy cô ta chết trước mặt, chắc chắn sẽ rất… á…"
Hoắc Đình Đình càng nói càng để lộ bản chất thâm độc.Tô Dĩ Thần có khả năng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng động đến Đường Thiên Tuyết thì đừng hòng.
Anh quả nhiên không thể kiềm chế mà trực tiếp dùng chân đá ngay vào cổ cô ta một cái cho cô ta ngậm miệng.1
Hoắc Đình Đình bật ngửa ra đằng sau, đầu đập xuống nền cứng khiến cô ta choáng váng mặt mày.
Đánh phụ nữ là hèn, nhưng rõ ràng Hoắc Đình Đình cô ta đâu phải là phụ nữ, cô ta chỉ là một con vật giống cái chưa tiến hoá xong nên trong nhân cách chẳng hề có tính người.
Tô Dĩ Thần thu chân về, chỉnh lại áo vest ngay ngắn. Rồi từ tốn lấy máy ghi âm trong ngực áo ra, bật lên rồi quăng xuống ngay bên cạnh cô ta.
Hoắc Đình Đình nghe được giọng nói đã giao dịch với mình, đã thế anh ta còn thú hết tội, chỉ đích danh cô ta là kẻ chủ mưu mà cơ mặt của cô ta đột nhiên cứng đờ.
Chương 67: Vạch mặt
Cô ta không ngờ rằng Tô Dĩ Thần đã biết chuyện, vốn nghĩ Đường Thiên Tuyết chỉ có một mình trên hòn đảo đó có thể dễ dàng xử lý. Cô ta còn tự tin cho rằng Đường Thiên Tuyết lành ít giữ nhiều nên đã tổ chức tiệc linh đình tại nhà suốt buổi tối, lúc định đi ngủ thì bị người của anh đột nhập và đưa đi không khác gì con vật.
Đến tận lúc này, tròng mắt của cô ta mới chao đảo sợ sệt. Tô Dĩ Thần đứng khoanh tay, nhìn nét mặt của anh, cô ta dường như có thể đoán được tiếp theo đây anh sẽ làm gì.
Cô ta cố giữ cho giọng đừng run, nghiến răng, hòng ra oai để anh kiêng dè.
"Tô Dĩ Thần, chỉ có đoạn ghi âm không rõ ràng này mà anh đã định tội tôi ư? Tôi nói là các người vu khống, tôi không biết người trong đoạn ghi âm là ai cả, vậy thì anh làm được gì tôi chứ? Nhắc cho anh nhớ, tôi là Hoắc Đình Đình, là thiên kim của Hoắc gia, là minh tinh nổi tiếng. Anh dám vu khống tôi thì anh có thể sống yên ổn sao?"
Hoắc Đình Đình cười nửa miệng gian xảo, nhưng vẫn không bằng một cái nhếch môi như điềm gở đến từ anh.
Anh thở dài, trong chớp mắt biến cô ta thành một con ngốc không hơn không kém.
Chương 67: Vạch mặt
Anh thở dài, trong chớp mắt biến cô ta thành một con ngốc không hơn không kém.
"Xem ra cái chân của cô trước đó bị đánh quá nhẹ nên vẫn có thể hồi phục được nhỉ, Đường Mạn Đình, tội phạm giết người bỏ trốn?"
Anh nhướng mày, ánh nhìn cô ta như xuyên thấu được suy nghĩ. Tuyệt nhiên, chỉ một câu nói của anh đã khiến cô ta bắt đầu nói loạn cả lên để phủ nhận.
"Không phải, tôi là Hoắc Đình Đình, không phải Đường Mạn Đình gì đó, tôi là Hoắc Đình Đình."
Tô Dĩ Thần vẫn giữ thái độ giễu cợt, khai sáng cho đầu óc ngu muội của cô ta, anh như gia cát lượng, tính kế trơn tru, tinh thông mọi đường đi nước bước.
"Cô nghĩ tôi để cho cô ngày ngày bám lấy tôi là vì sao? Vì tôi thích cô? Không. Vì tôi muốn có sự ủng hộ của Hoắc gia? Càng không."
Anh nhìn cô ta đang hoang mang, chắt lưỡi khinh miệt nói tiếp.
"Vì tôi muốn tìm ra bằng chứng, chứng minh cô là Đường Mạn Đình mà không gây nghi ngờ gì. Cô cho rằng Hoắc Diêm che đậy hết cho cô là có thể yên tâm được sao? Không có gì mà Tô Dĩ Thần này không làm được. Bây giờ cô đã nhận ra chưa?"
Hoắc Đình Đình như người mất hồn, nghĩ lại quãng thời gian sau khi trốn được, Hoắc Diêm đã chi một số tiền lớn mời bác sĩ giỏi nhất chữa chân cho cô ta. Sáu tháng, cô ta tập luyện cực khổ để đi đứng như bình thường, trải qua không biết bao nhiêu đau đớn để thẩm mỹ, biến thành con người khác, vậy mà cô ta chỉ có thể đứng nhìn để bản thân bị vạch trần thôi ư? Cô ta bỗng nhiên cười hề, cười như nắc nẻ vì cô ta không thể cam tâm.
"Chứng cứ, chứng cứ nào? Đừng tưởng có thể dọa được tôi. Ha ha ha, nực cười, nực cười thật đấy. Đường Mạn Đình là cái gì chứ, tôi là Hoắc…"
"Treo cô ta lên, để cô ta muốn kéo dài thời gian bao lâu cũng được."
Tô Dĩ Thần không giữ được kiên nhẫn, anh phất tay ra lệnh, chặng đường huyên thuyên của cô ta. Vẻ mặt anh trở lại nghiêm nghị, đã đến lúc nghiêm túc cho cô ta biết được thế nào là tra tấn.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Sợi dây thừng cột chặt hai tay vào người của Hoắc Đình Đình, cô ta bây giờ còn ở vị trí cao hơn cả tầng thượng của bệnh viện cả chục mét, một thân lủng lẳng không dám cựa quậy vì sợ sợi dây sẽ đứt bất cứ lúc nào. Chỉ riêng khoảng cục cựa làm người đung đưa qua lại trên không đã khiến cô ta hồn vía tán loạn.
Dưới chân hoàn toàn trống rỗng, ánh đèn dưới mặt đất làm lộ rõ nền gạch cứng, rơi xuống từ độ cao này thì còn gì là người nữa.
Hoắc Đình Đình ngay lúc này khóc đến nước mắt nước mũi lã chã, khuôn mặt tái xanh căng thẳng, dưới đũng quần cũng từ từ thấm ướt ra váy, không biết cô ta sợ đến mức nào, chỉ là phía dưới không ngừng nhỏ cả nước có mùi khai xuống. Bộ dạng thê thảm, bẽ bàng đến mức chỉ muốn đào ngày một cái lỗ chui vào.
Cô ta nhìn xuống rồi lại sợ hãi thu mắt về nhìn Tô Dĩ Thần mà cổ họng run run nói.
"Thả… thả tôi xuống…"
Cô ta vừa nói vừa khóc, ai không biết lại nghĩ cô ta cực kì đáng thương.
Tô Dĩ Thần nhướng mày thở dài, gương mặt không có vẻ gì là khó khăn, anh không từ chối lời cầu khẩn của cô ta mà ngay lập tức thốt ra một chữ vô cùng nhẹ nhàng.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Được."
Anh gật đầu nhẹ, còn làm cho Hoắc Đình Đình mừng rỡ mà khuôn mặt bừng sáng hơn hẳn, cô ta còn cười, nhưng ngay tức thì biểu cảm của cô ta lại xoay ngược chóng mặt, khuôn mặt thoáng chốc nhăn nheo, mắt nhắm nghiền, miệng há lớn đột ngột hét.
"A dừng lại. Làm ơn… tôi cầu… cầu xin anh, thả tôi xuống đi mà."
Cái thả mà Tô Dĩ Thần đồng ý là thả từ trên xuống, người của anh làm cho sợi dây bung ra, Hoắc Đình Đình bị rơi tự do một khoảng, nghe tiếng hét chói tai, anh ra lệnh cho dừng.
Mặt mũi Hoắc Đình Đình lúc này trông như kẻ dại, hai mắt lờ đờ đục ngầu, cô ta không ngờ anh dám làm thật, nỗi sợ hãi trong lòng đã dâng đến cực hạn. Ngay lúc này, để được sống thì dù có hèn hạ đến mấy cô ta cũng làm.
Tô Dĩ Thần bước lên vài bước, nhìn Hoắc Đình Đình lơ lửng, khuôn mặt thất thần vì mới bị anh hù một khoảng hú vía. Anh nhếch môi, vẫn cảm thấy chưa đủ hài lòng mà nói.
"Cuối cùng cũng biết mở mồm cầu xin, nhưng không phải là quá muộn rồi sao?"
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Hoắc Đình Đình ngẩng đầu, khuôn môi khô ráp, da mặt nhợt tái vẫn còn cố mở miệng cầu khẩn.
"Tô Dĩ Thần, xin anh tha cho tôi, từ nay tôi sẽ không động đến Đường Thiên Tuyết nữa, sẽ không bao giờ liên quan gì đến cô ta nữa."
Cô ta khóc lóc van nài dù trước đó vô cùng mạnh miệng, chẳng qua đây chỉ là trò tạm thời, anh thả cô ta ra rồi, chẳng mấy chốc cô ta lại lật mặt, có khi còn quay sang cắn mạnh hơn, loại người như cô ta anh không còn lạ gì nữa.1
Nhưng đã đi đến mức này, Tô Dĩ Thần cũng không có ý định thả người. Từ anh đến những người anh yêu thương cô ta đều đắc tội thì việc cô ta không thể thoát nó giống như một lẽ hiển nhiên rồi.
Anh bỗng nhiên nở lên một nụ cười lạnh tanh, ánh mắt nhìn cô ta không có gì khác ngoài sự khinh bỉ.
"Ha, cô còn nghĩ có thể động vào Đường Thiên Tuyết? Lo cho tính mạng của mình trước đã."
Từ trong ánh mắt của Tô Dĩ Thần có thể nhìn thấy sự căm ghét chết chóc, Hoắc Đình Đình có linh cảm không lành. Thật vậy, anh vừa dứt lời, sợi dây trên đầu cô ta lại tiếp tục bung ra, hai mắt cô ta trợn trừng hoảng hốt mà la lớn.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Á, không…"
"Tô Dĩ Thần, dừng lại."
Giọng của Đường Thiên Tuyết bất ngờ vang lên, Tô Dĩ Thần ngay lập tức đưa tín hiệu cho người dừng lại khi Hoắc Đình Đình đã bị thả trôi tuột xuống bên dưới.
Anh quay người lại, đã thấy Đường Thiên Tuyết chỉ mặc trên người bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, cô chạy đến, nét mặt vội vã.
Người anh bảo canh chừng cô cũng chạy theo, cũng vì cô nhất quyết muốn đi, anh ta không thể ngăn lại được, cũng đành chạy đến, nhận lỗi với anh trước.
"Xin lỗi, tôi không cản được cô ấy."
Tô Dĩ Thần cũng không trách anh ta, việc Đường Thiên Tuyết nhất quyết làm, đến anh cũng không cản lại được.
Anh cho người kia lui xuống, còn mình nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài dài qua gối, choàng lên người cô.
Từ sắc mặt đến giọng điệu đều khác xa một trời một vực với khi đối diện với Hoắc Đình Đình.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Ở đây gió lạnh, em lên đây làm gì?"
"Là cô ta… cho người đâm cano vào tôi sao?"
Đường Thiên Tuyết liếc mắt nhìn người đang được kéo lên ở phía sau anh, Hoắc Đình Đình đã như một cái xác không hồn, cả người rụng rời, tóc tai lất phất, mắt sưng vù mở không lên.
Mấy tiếng trước còn là đại minh tinh, bây giờ lại thê thảm đến thế kia, nhưng nhìn cô ta, gương mặt Đường Thiên Tuyết chẳng hiện nổi một tia thương hại nào.
Tô Dĩ Thần biết Đường Thiên Tuyết căm ghét cô ta, có thể là không đội trời chung nhưng anh lại không hiểu nổi, tại sao cô lại bảo anh dừng lại. Anh hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô trước.
"Phải, cô ta là chủ mưu, còn tên trực tiếp đâm vào em bị phế rồi, tên đó sẽ bị lãnh án tù. Sao này có tại ngoại cũng chỉ là phế vật thôi."
Đường Thiên Tuyết vẫn dán mắt nhìn Hoắc Đình Đình không rời, cô lại tiếp tục hỏi, giọng nói lạnh lùng, gương mặt không để lộ ra một chút cảm xúc nào.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
"Còn cô ta, anh định làm gì cô ta, giết cô ta sao?"
Tô Dĩ Thần hơi cười nham hiểm, anh cũng không lấy làm lạ khi Đường Thiên Tuyết lại nói ra từ giết một cách dễ dàng như vậy, bởi vì cô ta không những hại cô một lần, thù càng thêm thù thì tự khắc hai từ nhân nhượng trong cô sẽ không còn nữa.
Cùng với Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần cũng nói ra ý định của anh, không hề có ý che giấu.
"Cũng có thể lắm, nhưng giết ngay thì dễ cho cô ta quá. Nếu em muốn, anh có thể…"
"Tôi không cần anh giết cô ta, tôi vẫn muốn cô ta sống, tôi cần đưa cô ta đến một nơi."1
Đường Thiên Tuyết cắt ngang lời anh, dù không phải nói ra điều gì tàn nhẫn, nhưng biểu hiện của cô cũng không phải là nương tay. Ánh mắt nhìn Hoắc Đình Đình vẫn tràn ngập thù hằng, một chút cũng không giảm mà chỉ có mỗi lúc một tăng.
Tô Dĩ Thần ban đầu có phần kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng hiểu. Anh đoán được dự định của cô, cũng đoán được nơi cô muốn đưa cô ta tới. Anh không phản đối, ngược lại còn khá đồng tình. Mọi việc anh sẽ để cô đưa ra quyết định.
Chương 68: Muốn đưa cô ta đến một nơi
Gió lại đột nhiên đổi đến một cơn buốt người, Tô Dĩ Thần ôm chặt lấy vai Đường Thiên Tuyết mà đẩy người cô trở vào, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng nói.
"Được, em muốn đưa cô ta đi đâu thì ngày mai hẵng đi, bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi đã."
Đường Thiên Tuyết không nói gì, mắt lạnh lùng vẫn nhìn Hoắc Đình Đình trước khi cùng anh trở vào.
Hoắc Đình Đình nghe loáng thoáng được Tô Dĩ Thần sẽ đi nên giật mình bừng tỉnh. Tô Dĩ Thần để ý thấy cô ta động đậy nên cố ý nói lớn với người của mình.
"Các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần trông chừng cô ta đâu. Cô ta muốn chạy thì chỉ có đường xuống âm tào địa phủ thôi."
Anh hơi quay lại nhìn, để lộ nụ cười độc địa. Hoắc Đình Đình há hốc mồm.
"Không lẽ anh ta định để mình cả đêm treo lơ lửng như thế này sao? Mình sẽ chết mất. Không, không được..."
Hoắc Đình Đình hoảng loạn liền gấp rút nói lớn, thân người trong lúc hấp tấp mà động đậy nên bị đung đưa qua lại như bao cát, phía trên phát ra mấy tiếng cọt kẹt do sợi dây ma sát gây ra càng khiến cô ta run rẩy đến phát điên.
"Đừng bỏ tôi ở lại, thả tôi ra, Tô Dĩ Thần, Đường Thiên Tuyết, thả tôi ra, cho tôi xuống mau…"
Mặc cho Hoắc Đình Đình hét đến khản giọng, nhưng ánh đèn cuối cùng trên sân thượng vẫn tắt. Không còn một bóng người, chỉ còn một màu đen mịt mù và tiếng gió hú rợn tóc gáy.
"Các người… aaaaaa. Bố, mau đến cứu con, con không muốn chết, con không muốn chết…"