Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Bể dâu
Bước chân chậm rãi trong đêm, Đường Thiên Tuyết rốt cuộc cũng đứng trước cửa biệt thự rồi.
Một căn biệt thự với vẻ ngoài lung linh và hào nhoáng, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Dĩ nhiên, Đường Thiên Tuyết cũng thấm thía được câu nói này từ khi bước vào sống ở nơi đây với danh phận con dâu nhà họ Tô.
Đường Thiên Tuyết thở dài, ánh mắt chẳng vui vẻ mà bước từng bước qua cửa nhà.
Để đi lên phòng, cô phải đi ngang qua phòng khách, nhưng nơi đó lúc nào cũng có sẵn một người 'chào đón' cô với ánh mắt cay nghiệt.
"Tan làm sớm quá nhỉ, đến trời khuya tịt mù mới mò về, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? "
Giọng nói này, có hai phần nghiêm khắc, tám phần còn lại là muốn kiếm chuyện. Vương Lan Chân vốn rất ghét cô, mọi lúc, mọi nơi, dù cô có làm bất cứ việc gì bà ta cũng bới ra để chê trách, sau đó là mắng chửi.
Nhưng đối mặt với bà ta, Đường Thiên Tuyết phải nhún nhường, giữ đúng lễ nghĩa của một nàng dâu. Cô vẫn gọi bà ta là mẹ, vẫn nhẹ nhàng giải thích.
"Mẹ, con phải tăng ca."
"Tăng ca? Ai biết cô tăng ca ở công ty hay là tăng ca ở khách sạn nào đó với đàn ông?"
Đường Thiên Tuyết biết rõ có nói thế nào bà ta cũng không chịu dừng lại, nhiều lần bà ta vu cho cô ra ngoài tán tỉnh đàn ông rồi. Cô cũng sắp không chịu được nữa.
Nhưng trong lòng dù có ức chế đến mấy, cô cũng cố kiềm lại cho qua chuyện, cô lại nói.
"Nếu mẹ không tin có thể đến tòa soạn con đang làm để trực tiếp hỏi, con không có nói dối."
Cô thanh minh cho bản thân nên giọng điệu có phần cứng rắn, vậy mà Vương Lan Chân lại làm ra vẻ như bà ta bị cô nạt nộ mà bắt đầu tức giận.
"À, hôm nay dám cả gan lớn tiếng cơ đấy? Xem ra tôi không dạy dỗ cô cho tử tế thì cô không tốt lên được. Có thứ con dâu như cô chỉ làm mất mặt nhà họ Tô thôi."
Bà ta nói xong, liền chìa tay ra để lấy roi mây đã được chuẩn bị sẵn.
Bà ta đánh vào tay cô, đánh vào eo cô, toàn lựa những nơi da thịt mỏng mà đánh.
Đường Thiên Tuyết không dám phản kháng mà đứng chôn chân chịu trận, mỗi roi bà ta quất lên người cô như lưỡi dao khứa vào thịt. Cô nhắm mắt, cắn răng chịu đựng cơn đau thấu tận tâm can.
Cơn hành hạ dai dẳng đến khi bà ta mệt rồi mới chịu để cô đi.
Cứ tưởng như vậy là yên ổn rồi, Đường Thiên Tuyết lê thân đau nhức trở về phòng, cô còn phải bưng nước lau người cho người chồng bán thân bất toại kia.
Thấy cô mở cửa bước vào, Tô Dĩ Thần lại thấy chướng mắt liền hộc hằn nói.
"Sao lại về? Cô nên cút đi cho khuất mắt tôi mới phải."
Đường Thiên Tuyết chẳng màng sự ghét bỏ của anh, cô vẫn từ tốn vào bên trong phòng tắm bưng một chậu nước nóng đến bên cạnh giường, sau đó cô mới trả lời.
"Tôi cút đi rồi, không ai chăm sóc cho anh."
Cô nói dứt câu khi chưa kịp đặt chậu nước xuống, đột nhiên Tô Dĩ Thần tức giận với tay ra nhanh như cắt đẩy ngã cô.
"A."
Cô bị bất ngờ la lên một tiếng, toàn thân bỏng rát vì bị nước nóng đổ hết vào người.
Chưa hết, Tô Dĩ Thần còn cúi người xuống, dùng sức bóp lấy cằm cô mà nâng lên.
Ánh mắt của anh ngập tràng thù hận, anh nghiến răng cay đắng nói.
"Đôi chân tàn phế này không phải là do cô gây ra hay sao? Cô nên nhớ cô ở đây chăm sóc tôi là cô đang trả giá, nên đừng có nói chuyện như kiểu cô đang ban ân huệ cho tôi vậy, thật là đê tiện."
Đường Thiên Tuyết ấm ức muốn trào nước mắt đến nơi, cô rất muốn nói không phải là do cô làm, nhưng cô không thể mở miệng được.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Dĩ Thần có hành động ngang ngược như vậy với cô, cô đã chịu đựng gần hai năm rồi, cô không thể chịu thua ngay lúc này được.
Cuối cùng, cô cũng chỉ biết run rẩy nói.
"Tôi… xin lỗi."
Lần nào cũng là câu nói này, Tô Dĩ Thần nghe mãi đến lộ ra bộ mặt chán ngáy, anh hất mạnh tay khiến cô một lần nữa ngã ra sàn, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn cô nói.
"Đối với tôi, cô chẳng khác gì người hầu trong cái nhà này nên cô cũng đừng có mộng tưởng nào khác. Cả đời này tôi mà không đi lại được thì cô cũng đừng hòng sống dễ dàng."
Đường Thiên Tuyết nghe xong, trong lòng cô rất chua xót.
Tô Dĩ Thần cho rằng cô là người khiến anh ra bị tai nạn xe đến mất khả năng đi lại, nhưng trong hai năm qua, người duy nhất cơm bưng nước rót, đến cả tắm rửa sinh hoạt hằng ngày của anh đều là do cô một tay làm. Cô chăm sóc cho anh tỉ mỉ từng chút một, một phút cũng không dám lơ là.
Anh không những không động lòng dù chỉ một chút, mà còn cho rằng cô vì tiền mà công việc thấp kém gì cô cũng làm được. Hèn hạ, vô sỉ, cô là loại phụ nữ như thế trong mắt anh.
…
Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần vốn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Đêm đến, anh ngủ trên giường còn cô phải ngủ dưới sàn. Anh mà có việc gì cần, dù cô đang ngủ say cũng phải bật người tỉnh dậy đi làm ngay.
Đêm nay cũng không khác mọi hôm, trước khi ngủ Đường Thiên Tuyết đều lấy ra một tấm ảnh để ngắm.
Trong ảnh là một bé gái đang mặc đồng phục của lớp mẫu giáo cười rất vui vẻ, nhưng khi cô đăm chiêu nhìn ngắm lại bất giác rơi nước mắt. Cô đưa bức ảnh lại gần, ôm chặt trong lòng ngực, cả thân người cô lại khẽ run lên.
Đường Thiên Tuyết cả ngày mệt mỏi nên cũng ngủ rất nhanh, mảng tối trong phòng yên ắng chừng vài tiếng thì đột nhiên có một tiếng vỡ rất lớn vang lên.
Đường Thiên Tuyết giật mình tỉnh dậy, cô vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Cô vội vã chạy đi bật đèn phòng lên thì thấy Tô Dĩ Thần người ngợm đỏ au, sắc mặt của anh lại trắng bệch, đôi mày của anh chau lại như rất khó chịu, cả người lật qua lật lại không yên. Có lẽ trong lúc vô thức anh dã quơ trúng ly khiến nó rơi vỡ.
Đường Thiên Tuyết vội đặt tay lên trán của anh xem sao, nó nóng đến bất ngờ khiến cô khá bối rối.
"Sao lại sốt cao đến vậy chứ?"
Cô vội đi lấy khăn lạnh và thuốc hạ sốt cho anh. Khi đang cho anh uống thuốc thì đột nhiên cửa phòng bị mở toang, Vương Lan Chân hốt hoảng khi thấy bộ dạng của Tô Dĩ Thần.
"Dĩ Thần, Dĩ Thần con bị làm sao vậy?"
Bà ta chạy đến, lúc này anh cũng uống thuốc xong, Đường Thiên Tuyết đặt anh nằm lại và nói với bà ta.
"Anh ấy có hơi sốt, nhưng con vừa cho anh ấy uống thuốc rồi, chắc sẽ nhanh khỏe lại thôi."
Bỗng nhiên, Đường Thiên Tuyết khi không lại nhận được một cái tát nhanh và bất ngờ. Sau đó là giọng la mắng quen thuộc của Vương Lan Chân.
"Cô làm gì mà để nó nửa đêm sốt cao như thế này, nếu không phải có tiếng động lớn phát ra thì cô định giấu nhẹm đi có phải không? Con trai tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô."
"Mẹ à, con không có…"
Đường Thiên Tuyết tấm tức trong lòng lại không kìm được muốn giải thích, nhưng Vương Lan Chân lại ngắt lời không cho cô một chút cơ hội nào.
"Câm miệng, chăm sóc chồng cũng làm không xong thì đủ biết cô vô dụng thế nào rồi. Thật là chướng mắt."
Vương Lan Chân mắng nhiếc cô một trận, rồi bà ta đi đến sofa ngồi, bà ta nói muốn ngồi canh chừng Tô Dĩ Thần, thực chất là muốn gây khó dễ cho cô, không muốn cho cô thoải mái nghỉ ngơi.
Vậy là Đường Thiên Tuyết phải đứng suốt cả một đêm. Chân mỏi tay run, nhưng cô tuyệt nhiên không than thở hay van xin.
"Nhẫn nại, nhẫn nại, mình phải nhẫn nại."
Trong đầu của cô lúc này chỉ có hai chữ chạy qua chạy lại như một câu thần chú kèm với hình ảnh đứa bé gái trong ảnh mà cô đều ngắm mỗi đêm kia.
Chương 2: Ghen
Ngồi cả một đêm đến tê cứng cả người, Vương Lan Chân cuối cùng cũng không chịu được nữa mà bỏ về phòng.
Lúc này, Đường Thiên Tuyết mới thở phào, cô ngồi xuống đấm bóp chân không ngừng.
Nhìn lên đồng hồ cũng đã 6 giờ hơn rồi, Đường Thiên Tuyết cũng phải chuẩn bị đi làm vì tòa soạn nơi cô làm cách Tô gia khá xa nên lúc nào cô cũng phải chuẩn bị thật sớm.
Trước khi đi làm, cô còn tranh thủ lau người lại cho Tô Dĩ Thần một lượt và thay khăn chườm khác cho anh.
Cô đưa tay lên trán của anh kiểm tra lại nhiệt độ, thấy nó đã không còn nóng hôi hổi như lúc khuya mà chuyển dần bình thường rồi, cô mới yên tâm đi làm.
Cánh cửa phòng nhẹ đóng lại, Tô Dĩ Thần mơ màng tỉnh dậy, mắt anh hơi mở, anh nghiêng đầu về phía cửa chỉ thấy bóng lưng ai đó đang đi mờ dần và rồi biến mất.
Như một cơn mơ, Tô Dĩ Thần sau đó lại híp mắt từ từ rồi nhắm hẳn.
Khi rời khỏi khỏi nhà, Đường Thiên Tuyết còn đặt biệt dặn người giúp việc nấu cháo và cho anh uống thuốc.
Cũng may Vương Lan Chân mệt quá nên đi ngủ rồi, nếu không bà ta sống chết cũng làm ầm ĩ chuyện này lên, nhất định sẽ không cho cô đi làm.
Cả một ngày chăm chỉ làm việc, Đường Thiên Tuyết cứ cảm thấy trong người bồn chồn bất an mà không biết lý do vì sao, đến khi gần về đến nhà thì cảm giác này càng lúc càng làm cô khó chịu hơn.
Hôm nay cô cố ý xin về sớm vì nghĩ đến Tô Dĩ Thần vẫn còn đang bị bệnh ở nhà, tính tình anh hay cộc cằn khó chịu nên người làm thường không dám đến gần, chỉ có cô là quen rồi.
Cảm giác bất an này, Đường Thiên Tuyết nghĩ là chắc lại sắp bị Vương Lan Chân mắng tiếp, nhưng khi cô về lại không thấy bà ta đâu, hỏi người giúp việc thì mới biết bà ra đi shopping với mấy phu nhân khác còn chưa về.
Vậy cái cảm giác bồn chồn này từ đâu ra chứ?
Cô không nghĩ nhiều nữa mà đi thẳng lên phòng.
Nhưng còn chưa kịp mở cửa vào phòng, đột nhiên lại có ai đó gọi lớn tên cô rất, giận dữ.
"Đường Thiên Tuyết!"
Đường Thiên Tuyết nghe thấy thì theo quán tính quay đầu theo hướng tiếng phát ra nhìn, cô vừa quay qua thì…
"Đường Thiên Tuyết, đồ đàn bà độc ác này, cô muốn giết anh tôi đúng không?"
Đường Thiên Tuyết bất ngờ bị Tô Hân Nghiên xô mạnh, cô loạng choạng bật người về phía sau, cũng may cô nhanh chóng bám vào tường nên không bị ngã.
Tô Hân Nghiên là con gái của Vương Lan Chân, có mối quan hệ cùng cha khác mẹ với Tô Dĩ Thần. Cô ta nhỏ hơn Đường Thiên Tuyết rất nhiều tuổi nhưng lúc nào cũng ỷ lại việc mình là thiên kim duy nhất của Tô gia mà nói năng với cô rất ngạo mạn.
Hành động vừa rồi cũng vậy, hùng hổ xông đến đẩy người, còn lớn tiếng chửi mắng, dù vậy Đường Thiên Tuyết cũng không muốn cãi tay đôi với cô ta.
Cô chỉ thở dài một cái, rồi lại tiếp tục mở cửa bước vào phòng, bỏ những lời hàm hồ của cô ta ngoài tai.
Nhưng chỉ một cái mở cửa là có thể vào phòng rồi, sao lại khó đến vậy. Tô Hân Nghiên thấy cô tỏ vẻ làm lơ mình mà càng tức giận.
Cô ta đi lên chắn ở trước cửa còn chỉ thẳng mặt cô, vẻ mặt vô cùng trịch thượng nói.
"Tôi biết rõ bản chất của loại đàn bà như cô, là cô cố ý để anh của tôi bị bệnh nặng, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì cô sẽ được thừa hưởng tài sản có đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ động vào một đồng nào của Tô gia, tôi không để cho điều đó xảy ra đâu."
Đường Thiên Tuyết cảm thấy hài hước thay, nói gì là quan tâm đến Tô Dĩ Thần, nói gì là cô dám làm hại anh, chung quy chỉ sợ cô lấy đi tài sản nhà họ. Chỉ một cơn sốt của Tô Dĩ Thần đã khiến Tô Hân Nghiên này suy nghĩ sâu xa đến thế, thì không biết trong đầu cô ta cô là loại người đáng khinh tới nào.
"Tô Hân Nghiên, nếu cô sợ tôi ám hại anh trai của cô, thì cô tự mình chăm sóc cho anh ấy đi, tôi không có ý kiến."
Chỉ một câu nói bình tĩnh mà dứt khoát của Đường Thiên Tuyết đã khiến cho Tô Hân Nghiên giận xanh mặt không nói nên lời.
Nhưng Tô Hân Nghiên miệng lưỡi cay nghiệt, cô ta nhất quyết không chịu thua cô, nên dù có la lối chửi mắng vô lý, hay thậm chí ra tay đánh người thì cô ta cũng làm miễn sao có thể khiến cô nhục nhã.
"Cô… đồ đàn bà này cô dám…"
Tô Hân Nghiên đã nghiến răng trợn mắt, tay đưa lên sẵn sàng đánh cô rồi, bất ngờ một giọng nói đàn ông gằn giọng đầy uy nghiêm lên tiếng.
"Tô Hân Nghiên, dừng tay lại!"
Tô Hân Nghiên thấy người này đi tới thì bộ dạng thu lại như một con cún con.
"Anh cả…"
Cô ta chạy đến khoác tay Tô Dĩ Thâm làm ra vẻ rất uất ức mà gọi nũng nịu.
Nhưng nó chẳng có tác dụng gì khi Tô Dĩ Thâm đã chứng kiến hết tất cả, anh ta chau mày gỡ tay cô ta ra rồi nói.
"Tô Hân Nghiên, Thiên Tuyết là chị dâu của em, em không tôn trọng còn lớn tiếng chửi mắng, còn định ra tay đánh người. Trong nhà mất hết tôn ti trật tự rồi sao?"
"Anh cả, là do chị ta…"
"Im miệng, còn muốn đổ lỗi. Trong khi Thiên Tuyết chăm sóc cho Dĩ Thần thì em đi chơi cả đêm cũng không về, em đã làm được gì ngoài lớn tiếng chê trách người khác chưa? Mau về phòng đóng cửa hối lỗi đi."
Tô Dĩ Thâm nghiêm giọng, anh ta la mắng Tô Hân Nghiên trước mặt cô khiến cô ta rất mất mặt, nhưng gương mặt chẳng thể hiện ra một chút biết điều. Cuối cùng cô ta cũng đành tạm nuốt cục tức mà giậm chân bỏ đi.
"Hừ!"
Tô Hân Nghiên bỏ đi rồi, Tô Dĩ Thâm mới trở lại dáng vẻ ôn nhu, anh ta bước đến gần cô nói một cách ân cần.
"Hân Nghiên được mẹ nuông chiều nên tính tình ngang bướng, anh sẽ dạy dỗ lại nói tử tế, em cũng đừng để bụng."
Đường Thiên Tuyết rất biết ơn Tô Dĩ Thâm, từ lúc cô ở đây, nếu cũng có mặt thì anh ta đều ra mặt giúp cô khuyên giải Vương Lan Chân hay trách mắng Tô Hân Nghiên như vừa rồi. Được anh ta đối xử tốt như thế, cô cũng có phần ngại ngùng.
"Cảm ơn anh, anh Dĩ Thâm, lúc nào anh cũng nói giúp cho em."
Tô Dĩ Thâm hơi cười, biết cô ở đây gặp không ít khó khăn, anh ta nhẹ đưa tay đặt lên vai của cô mà an ủi.
"Không có gì, chúng ta là người một nhà mà. Anh biết công việc chăm sóc Dĩ Thần rất vất vả cho em, anh cũng muốn làm gì đó để giúp em thôi."
"Vợ của Tô Dĩ Thần này không cần ai phải giúp hết."
Giọng nói của Tô Dĩ Thần vọng ra khiến Đường Thiên Tuyết giật mình vội bước lùi lại giữ khoảng cách với Tô Dĩ Thâm.
Tô Dĩ Thần thần sắc không vui xuất hiện sau cánh cửa. Anh đã đi lại khó khăn còn cố chống nạng bước ra chắc hẳn là rất tức giận.
Đường Thiên Tuyết vội chạy đến đỡ anh thì bất ngờ bị anh vòng tay qua eo ôm chặt, cô hơi đỏ mặt nhất thời không nói nên lời.
Tô Dĩ Thâm thấy vậy liền cười gượng gạo nói.
"Dĩ Thần? Sao em lại ra đây?"
"Nếu tôi không ra thì anh còn tính tiếp tục quấn lấy vợ của tôi đến khi nào? Cô ấy và tôi đang rất tốt, anh không nhìn thấy sao? Đừng cố chen chân vào giữa vợ chồng chúng tôi."
Tô Dĩ Thần vừa nói, còn cố ý ôm chặt cô vào người hơn, giương ánh mắt vừa cảnh cáo vừa thách thức.
"Tô Dĩ Thần, anh đang nói lung tung cái gì vậy… a."
Anh làm vậy khiến Đường Thiên Tuyết cảm thấy rất có lỗi với Tô Dĩ Thâm, nhưng cô vừa lên tiếng đã bị anh dùng tay bóp mạnh vào eo khiến cô bất chợt đau đến nhăn mặt, anh là đang cảnh cáo cô im miệng, cô cũng không còn cách nào khác.
Tô Dĩ Thâm không phải là không thấy, bàn tay của anh ta để ở đằng sau lưng đã gồng nắm chặt, nhưng trên môi nụ cười vẫn còn giữ nguyên vẹn.
"Nếu như anh làm em hiểu lầm thì anh cũng không tiện ở đây nữa. Anh đi trước đây."
Đường Thiên Tuyết áy náy nhìn Tô Dĩ Thâm rời đi, ánh mắt này lại bị Tô Dĩ Thần bắt gặp được, sau khi cô đỡ anh vào trong phòng, anh lập tức ném cây nạng đi, tay vươn ra bóp lấy cổ của cô mà nói.
"Cô cũng quá tham lam rồi, dám liếc mắt đưa tình với anh ta trước mặt tôi. Cô định dùng bộ mặt đáng thương này để đi quyến rũ anh ta sao?"
"Không… không có."
Đường Thiên Tuyết khó bị anh bóp nghẹt, cô khó thở nói ra từng chữ.
Tô Dĩ Thần thấy cô sắp chịu không nổi mới thả ra, vẻ mặt anh nhìn không một chút thương xót, giọng nói lạnh lạnh lùng ghét bỏ.
"Hừ, tốt nhất là như thế. Lần sau còn để tôi bắt gặp được, tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy đâu, nhớ lấy."
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 3: Thiệp cưới
Mấy ngày gần đây, Đường Thiên Tuyết đi làm đều nghe được những người xung quanh xì xào bàn tán về mình.
Tuy cô không muốn để tâm nhưng cô cũng không phải điếc để mà không nghe thấy.
Bọn họ nói cô gây tai nạn cho Tô Dĩ Thần, tổng giám đốc hiện tại của T&T, sau đó còn mặt dày cưới anh vì để tranh gia sản kết xù của nhà họ Tô.
Thật ra những tin đồn này từ khi cô mới về nhà họ Tô đã có, nhưng không biết vì sao dạo gần đây lại được đồn thổi trở lại, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của những người tám chuyện.
Nhưng Đường Thiên Tuyết chưa bao giờ lên tiếng về việc này, thậm chí đến những người đồng nghiệp khá thân thiết hỏi cô, cô cũng tìm cách lái sang chuyện khác để không cần trả lời.
"Đường Thiên Tuyết, vào văn phòng của tôi, tôi có công việc muốn trao đổi riêng với cô."
Đến tổng biên tập Hà cũng vậy, đột nhiên lại đến gọi cô, gương mặt của anh ta tỏ ra khó hiểu.
Đường Thiên Tuyết bị gọi cũng nhanh chóng bỏ việc vào trong, không biết có phải tổng biên tập muốn nói chuyện với cô về tin đồn hay không?
"Tổng biên tập có chuyện gì sao, báo cáo đến mai mới hết hạn…"
Đường Thiên Tuyết vội nói, Hà Sưu liền ngắt lời cô, anh ta chống tay lên bàn nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
"Không phải vì chuyện báo cáo. Tôi nghe nói cô là vợ của Tô Dĩ Thần, nhị thiếu gia nhà họ Tô?"
Quả nhiên là vì tin đồn, Đường Thiên Tuyết bỗng chốc không biết làm sao trả lời.
"Chuyện này…"
"Xem cô ấp úng như vậy là đúng rồi. Chồng là nhân vật lớn như vậy mà cô lại kín tiếng quá nhỉ Đường Thiên Tuyết."
Hà Sưu trông mặt rất hào hứng, nếu anh ta đã biết là tin đồn là thật thì anh ta cũng nên biết mối quan hệ giữa cô và Tô Dĩ Thần không tốt đẹp gì mới phải. Đằng này anh ta lại nói như thế như đang cố ý xát muối vào vết thương của cô vậy, cô khá là khó chịu.
"Tổng biên tập có gì thì anh cứ nói thẳng vào vấn đề đi."
Đường Thiên Tuyết chẳng muốn vòng vo tam quất làm gì, cô trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Hà Sưu vẻ mặt nghiêm túc trở lại, anh ta trả lời.
"Được. Tôi mới nhận được tin là Tô Thiếu sẽ xuất hiện trở lại sau gần hai năm bị tai nạn. Nhiệm vụ lần này tôi muốn giao cho cô là phỏng vấn Tô thiếu. Tòa soạn đã ngỏ lời mời, còn nhiệm vụ của cô là phải thuyết phục anh ta đồng ý phỏng vấn. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, chắc chắn sẽ thuận lợi."
Ý đồ của Hà Sưu lộ rõ ra ngoài mặt cả, anh ta bảo cô đi thuyết phục, phỏng vấn Tô Dĩ Thần là đang lợi dụng tin đồn để kéo độ họt cho báo thì đúng hơn.
Nhưng Đường Thiên Tuyết là phóng viên bên mảng giải trí, mảng kinh doanh cô không có kinh nghiệm nên hoàn toàn cô có thể từ chối làm việc này. Cô nghĩ trong đầu là thế nhưng Hà Sưu như đi guốc trong bụng cô, anh ta vội nói trước khi có kịp mở lời.
"Đường Thiên Tuyết, tôi biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng một là cô làm, hai là cô bị sa thải. Tôi không thể giữ lại một nhân viên chỉ làm việc theo cảm tính mà không nghĩ cho sự phát triển của tòa soạn được."
Hà Sưu nghiêm mặt nghiêm cả giọng, xem ra không chỉ là cảnh cáo suôn. Nếu cô thật sự bị sa thải thì cũng rất khó để tìm một công việc mới, cô trước nay toàn sống dựa vào lương của bản thân, giờ mất mà đi rồi thì tin đồn cô ăn bám Tô gia lại càng chứng minh cho người ta thấy là thật. Một chút phẩm giá còn lại của cô cũng không còn.
Đường Thiên Tuyết nghĩ ngợi, chắc là cô sẽ nhắm mắt làm liều.
"Tôi sẽ thử."
Vì cô đã đồng ý nên Hà Sưu rất vui vẻ cho cô tan làm sớm để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Đường Thiên Tuyết không muốn về nhà ngay, nhưng thật sự cô cũng chẳng còn nơi nào để đi.
Cô cũng không ngờ rằng hôm nay cô lại nhận nhiều bất ngờ như vậy khi vừa mới bước chân vào nhà đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô vừa nghe thấy đã nổi hết cả gai ốc.
"Chị, chị về rồi à, em đợi chị rất lâu rồi đó."
Đường Mạn Đình không biết từ đâu mà xuất hiện ở đây, nhìn thấy Đường Thiên Tuyết cô ta vô cùng hớn hở mà đi tới khoác tay. Ở đằng sau, Đường Thiên Tuyết bất ngờ hơn cả là tên bạn trai cũ của cô cũng có mặt, còn ngồi giang tay ra sofa thoải mái như nhà mình. Cô bất chợt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói.
"Đường Mạn Đình, Lôi Hạo Hiên tại sao hai người lại đến đây?"
Đường Mạn Đình bỗng chốc nhếch môi, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý nhìn cô, nhưng giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu thì không bỏ đi được.
"Chị em biết chị rất bất ngờ, em và Hạo Hiên tới là muốn báo cho chị một tin tốt. Bọn em sắp kết hôn rồi."
Đường Thiên Tuyết nghe thấy tin này thì trong lòng chỉ có cảm giác mỉa mai là xuất hiện nhiều nhất.
"Kết hôn? Ha, Em gái kết hôn với bạn trai cũ, chuyện nực cười nhất mà mình từng gặp. Hai con người phản bội đến với nhau, xứng lắm."
Đường Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay vào quai xách, cô cố gắng vẫn giữ cho nét mặt được bình tĩnh mà nói.
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Đường Mạn Đình trong lòng đang cười ngạo nghễ rõ to, nhưng bên ngoài vẫn cố kìm nén nói thêm, mong được nhìn thấy bộ dạng ghen tức của Đường Thiên Tuyết trỗi dậy.
"Chị đừng có nói lạnh lùng như vậy. Em đến là để đưa thiệp cưới cho chị, mong chị chúc phúc cho bọn em, chị nhất định phải đi đó. À, còn phải bảo anh rể đi chung nữa."
Đường Mạn Đình vừa nói vừa cố nhét vào tay của cô tấm thiệp cưới, Đường Thiên Tuyết cảm thấy cầm thứ này chỉ tổ bẩn tay nên nhất quyết không nhận.
"Ngại quá, tôi không có thời gian."
Đường Thiên Tuyết thẳng thừng khước từ lời mời, còn không có một chút lại là ghen tị nào với Đường Mạn Đình, cô ta mất kiên nhẫn mà nắm lấy tay cô siết thật chặt, còn cố ý nghiến răng nói nhỏ vào tai cô.
"Không có thời gian? Cô không muốn gặp Tiểu Di nữa sao?"
Đường Thiên Tuyết nghe thấy cái tên này thì đột nhiên đứng hình, hai hốc mắt của cô chợt đỏ lên, cô không nói nên lời.
Đường Mạn Đình thành công chọc vào điểm chí mạng của Đường Thiên Tuyết, cô ta lần này lại tiếp tục tấn công mà không cần dùng một chút, sức lực.
"Chị, chị và anh rể phải đến thì hôn lễ của chúng em mới trọn vẹn được, đồng ý đi mà chị."
"Đúng đó, cô phải đi để biết hôn lễ là như thế nào chứ?"
"Anh Hạo Hiên này, đừng nói thẳng ra như vậy chứ, chị ấy sẽ buồn đó."
Lôi Hạo Hiên, cái tên đê hèn này cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta biết rõ cô vào Tô gia mà không có lấy một hôn lễ nên mới cố ý nói thế, nhìn gương mặt của anh ta bây giờ cô chỉ thấy phát tởm.
Còn cô em gái, vẫn tỏ ra dịu dàng đáng yêu nhưng thực chất lại là kẻ chủ động ve vãn bạn trai của chị. Chính cô ta cũng là kẻ đầu sỏ trong việc đẩy cô vào sống cuộc sống như thế này. Cô ta vui vẻ kết hôn còn cô phải sống thay cuộc đời tội lỗi của cô ta, còn phải rời xa người thân yêu nhất, thật trớ trêu.
Tra nam tiện nữ luôn đi với nhau, câu nói này quả thật không lệch chút nào.
Đường Thiên Tuyết hít sâu một hơi cố trấn tĩnh để không bị cơn thù hận ghim sâu trong người điều khiển, cô điều chỉnh lại nét mặt, môi hơi cười mà quay qua nhìn Đường Mạn Đình nói, tay giật luôn tấm thiệp cưới trên tay của cô ta.
"Được thôi. Tới ngày đó tôi sẽ đến… chúc phúc cho hai người."
Toàn bộ cảnh tượng dưới lầu đều bị Tô Dĩ Thần nhìn thấy, anh chống nạng đứng nép vào một góc mà quan sát từ đầu.
Đoạn Đường Thiên Tuyết và Đường Mạn Đình thì thầm với nhau, nét mặt của Đường Thiên Tuyết có chút bất thường khiến anh chau mày không khỏi đa nghi.
"Hai người này nhất định là có điều gì đó mờ ám. Đường Thiên Tuyết, cô đang giấu diếm làm chuyện gì sau lưng tôi sao?"
Chương 4: Đuổi khéo
Câu trả lời của Đường Thiên Tuyết khiến Đường Mạn Đình mỉm cười hài lòng, cô ta buông tay cô ra mà đi đến chỗ Lôi Hạo Hiên cười cười nói nói, cử chỉ âu yếm thân mật như cố ý muốn dằn mặt cho cô thấy.
"Chồng à, chị Thiên Tuyết đồng ý rồi. Chị ấy là người rộng lượng, em biết là chị ấy sẽ không trách em mà."
Đường Mạn Đình nép sát vào người của Lôi Hạo Hiên, anh ta cũng nhanh chóng đáp lại bằng một cái vuốt ve lên mặt của cô ta.
"Bé cưng đừng làm bộ mặt như vậy, em không có lỗi, cô ấy chẳng phải cũng đã có chồng rồi sao. Chuyện quá khứ em đừng nhắc đến nữa, kẻo trên mặt lại xuất hiện thêm mấy nếp nhăn là không được đâu."
Lôi Hạo Hiên vừa nói vừa hơi nhếch môi lên cười, mắt một bên ở chỗ Đường Mạn Đình, một bên khẽ liếc qua Đường Thiên Tuyết ẩn ý mỉa mai rõ ràng.
Đường Mạn Đình lại làm nũng mà đánh vào ngực anh ta, cú đánh chẳng có lấy một tí lực, không hề giả trân một tẹo nào.
"Anh thật đáng ghét mà."
Cô ta cố ý ôm ấp Lôi Hạo Hiên trước mặt Đường Thiên Tuyết, trong lòng rộn ràng hả hê vô cùng.
"Đường Thiên Tuyết chị nhìn thấy chưa, người chị từng yêu bây giờ sắp là của tôi rồi. Lôi gia tuy không giàu có bằng Tô gia nhưng với khả năng của Lôi Hạo Hiên thì sớm sẽ bắt kịp thôi, anh ấy còn yêu thương tôi, chiều chuộng tôi như bà hoàng. Còn chị, mãi mãi làm chân sai vặt cho cái tên tổng tài què quặt kia, bị cả nhà họ Tô nguyền rủa, bị cả xã hội chỉ trỏ sau lưng. Cả đời chị cũng không thể ngóc đầu lên được. Chị chỉ xứng để tôi đạp dưới gót chân thôi, ha ha."
Nhìn cảnh tượng sến ngợp giữa phòng khách mà đôi nam nữ kia đang làm, Đường Thiên Tuyết chau mày ngán ngẩm.
Nếu là trước đây, cô có thể sẽ tức giận, có thể khóc vì người cô yêu cuối cùng lại kết hôn với em gái của mình. Nhưng giờ nhìn lại anh ta và Đường Mạn Đình, cô mới nhận ra, ai rồi cũng đã từng bị mù.
"Đúng thật là chướng mắt, bọn họ nghĩ đây là nhà mình sao?"
Nhân lúc Vương Lan Chân vẫn chưa về nhà, thì cô nên tống cổ bọn họ đi, nếu không người một lát nữa sẽ bị mắng lại là cô mất.
Cô chuẩn bị nói thì ánh mắt lại vô tình nhìn lên, cô nhìn thấy một phần chiếc nạng lộ ra ở trên tầng, cô nhanh chóng thay đổi hướng nhìn.
"Kia là… Tô Dĩ Thần, anh ta đang ở đó? Anh ta mà biết mình và Đường Mạn Đình không hòa thuận thì nhất định sẽ nghi ngờ mà tra ra bí mật của mình và cô ta. Nếu anh ta làm lớn chuyện, Tiểu Di chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
Đường Thiên Tuyết nao núng khoảng chừng vài giây, sau đó cô bện chặt tay, dù không muốn cũng phải nói chuyện nhỏ nhẹ với hai kẻ đang cố tình diễn trò kia.
"Mạn Đình, Hạo Hiên, tôi nhận được thiệp cưới của hai người rồi. Tôi nhất định sẽ tới. Cũng đã trưa rồi, bố và dì Lam chắc đang đợi hai người về ăn cơm đó."
Đường Thiên Tuyết cũng đã lên tiếng đuổi khéo, bọn họ cũng không thể nào mặt dày ở lại thêm. Lôi Hạo Hiên vòng tay qua eo của Đường Mạn Đình, cùng cô ta đi đến trước mặt cô.
"Được, anh và Mạn Đình cũng định về đây. Vào hôm đó em nhất định phải đi cùng chồng của em đấy nhé."
Khi Đường Mạn Đình đi ngang qua, cô ta giả vờ nắm tay cô nhưng mắt lại gườm liếc ra mặt, cô ta ôm cô như không nỡ rời xa mà lại nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
"Cô không phải con ruột của bố, đừng có gọi tự nhiên như vậy chứ, cũng đừng có quá thân thiết với mẹ của tôi, bà ấy chỉ thương hại cô thôi nên cô đừng có mà ảo tưởng."
Cô ta nói xong còn vỗ vỗ vào lưng cô vài cái, cô có thể nghe rõ một tiếng hứ khinh miệt của cô ta bên tai. Nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài đứng chôn chân và tự nắm chặt bàn tay che giấu đi cảm xúc lúc này.
Bọn họ đi rồi, cô cũng thấy nhẹ nhõm người, chiếc thiệp cưới cũng đã bị cô bóp chặt đến nhăn nheo từ khi nào.
Cô mở cửa vào phòng mà trong đầu cứ thẫn thờ, cô định đi tới sofa ngồi thì đột nhiên phát hiện Tô Dĩ Thần đã ngồi sừng sững ở đó khiến cô giật nảy người.
"Vừa mới làm gì xấu xa nên thấy tôi thì chột dạ sao?"
Đường Thiên Tuyết đưa tay lên ngực cố trấn an, cô cũng không biết tại sao mình lại bị như thế nữa.
Chuyện đi đám cưới của Đường Mạn Đình cô cũng không biết làm sao để mở lời, lưỡng lự một hồi cô cũng quyết định nói.
"Tháng sau... anh có thể… cùng tôi tham dự hôn lễ không?"
Tô Dĩ Thần dựa người ra phía sau, tư thế ngồi thoải mái thản nhiên hỏi lại.
"Tại sao phải đi?"
"Vì đó là hôn lễ của em gái tôi."
Tô Dĩ Thần bất chợt tâm tình biến đổi, anh đột ngột bắt lấy tay cô mà kéo giật mạnh, khiến đầu gối của cô ngã khụy dưới chân anh, sau đó anh lại đưa tay ra sau gáy của cô mà bóp mạnh.
"Chứ không phải đến vì người tình cũ? Cô còn yêu hắn ta, còn quyến luyến hắn sao?"
Đường Thiên Tuyết biết cô có trả lời thế nào cũng không khiến anh hài lòng nên cô đã chọn cách im lặng, mặt cho anh muốn nghĩ sao thì tùy.
Tô Dĩ Thần nhìn biểu hiện của cô lại cho rằng cô vẫn còn nhung nhớ đến tình cũ mà đùng đùng nổi đóa.
"Cô đúng là vô liêm sỉ, còn dám ngầm thừa nhận. Gả vào nhà họ Tô rồi mà còn đứng núi này trông núi nọ, lòng tham của cô quả là không đấy. Biến đi cho khuất mắt tôi."
Anh dùng ngón tay ấn mạnh vào gáy của cô hơn, sau đó lại thả ra một cách thô bạo.
Đường Thiên Tuyết dù đau nhưng không hề kêu lấy một tiếng, anh bảo cô biến đi, nhưng khi cô chống tay đứng dậy, cô vẫn do dự mà đứng đó.
"Còn có một chuyện…"
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, Tô Dĩ Thần nhướng mày, anh cũng chợt nhớ ra một việc, liền nhếch môi kiêu ngạo nhìn cô.
"Là chuyện phỏng vấn đúng không?"
Bị anh nói trúng rồi, Đường Thiên Tuyết cũng không lòng vòng nữa, cô trực tiếp nói thẳng.
"Đúng, anh có thể đồng ý…"
"Tôi đồng ý!"
Đường Thiên Tuyết không thể ngay lập tức tin vào tai của mình được, cô đã nghĩ sẽ rất gian nan để thuyết phục được anh, nhưng không ngờ anh lại nói ra mà chẳng cần suy nghĩ, cô ngờ vực hỏi lại.
"Thật không?"
Lúc này, Tô Dĩ Thần lại lộ ra một ánh mắt gian xảo, Đường Thiên Tuyết cả gan đoán là có chuyện chẳng lành. Quả là như vậy, anh nói.
"Nhưng trước đó, cô phải đáp ứng yêu cầu của tôi trước. Yêu cầu cũng đơn giản thôi, chỉ cần cô múa thoát ý cho tôi xem giải trí là đủ rồi."
Đường Thiên Tuyết bất chợt đứng hình, quả mặt của cô đã đỏ chót, cổ họng nghẹn ứ chẳng thốt nổi nên lời.
"Anh…"
Người nói ra chuyện phóng đãng này là Tô Dĩ Thần, nhưng người xấu hổ nhất lại chính là Đường Thiên Tuyết. Cô cắn răng nhìn ánh mắt đểu cáng của anh khi nói ra câu đó mà trong lòng thầm chửi mắng "Anh ta… đúng là một tên biến thái."
Nhìn vẻ mặt khó chịu lộ rõ của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần lấy làm thích thú mà tiếp tục.
"Chỉ là múa thoát y, việc này chắc cô đã làm nhiều lần ở trước mặt tên người tình cũ rồi không phải sao? Nếu cô không muốn làm? Vậy thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện phỏng vấn tôi nữa."
Đường Thiên Tuyết chỉ vì một câu nói của Tô Dĩ Thần mà nhục nhã đến khóe mắt đỏ hoe, bàn tay cô càng siết chặt hơn vì ấm ức.
Chương 5: Phản ứng sinh lý
Cuối cùng, Tô Dĩ Thần chốt lại một câu, tối nay lúc 8 giờ mà không thấy Đường Thiên Tuyết xuất hiện, vậy thì sẽ không có buổi phỏng vấn nào xảy ra cả. Dù đến trễ 1 phút anh cũng không chấp nhận. Anh đã nói là sẽ làm, nếu để anh phật ý, thì cô có quỳ xuống van nài cũng không ăn thua.
Hiếm lắm Đường Thiên Tuyết mới được cho về sớm một buổi, vốn tưởng sẽ được nghỉ ngơi được một lúc, nhưng chỉ vì yêu cầu có phần thô bỉ của Tô Dĩ Thần mà cô đã đau đầu hơn nửa ngày nay.
Đi ra rồi lại đi vào, nhìn thấy anh cô lại lẩn tránh, bây giờ cô đang ở trong phòng tắm, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 58 phút rồi, chỉ còn 2 phút nữa, cô phải làm sao đây?
Trên người cô đã mặc một bộ váy ngủ hai dây màu trắng tươm cùng chiếc áo choàng đã được cô cột chặt để kín đáo hơn, nhưng cô chưa bao giờ thấy nó lại mỏng manh như lúc này.
Tô Dĩ Thần thong dong ngồi làm việc trên giường, anh luôn đeo một cặp kính mỗi lúc làm việc. Bỗng dưng anh lại để ý giờ trên màn hình máy tính, không biết vì sao lại có cảm giác mong chờ mà nhìn về phía cánh cửa phòng tắm.
"Cô ta ở trong đó hơn 2 tiếng rồi nhỉ? Chắc là không dám, ha."
Tô Dĩ Thần hơi nhếch môi cười, cũng không rõ là anh đang mỉa mai hay là vui vẻ.
Đột nhiên đèn phòng tắt cụp tối om, thay vào đó là một thứ ánh sáng màu cam đỏ huyền bí hiện xuất hiện trên tay của Đường Thiên Tuyết.
Cô đi đến đặt nó ở một góc bàn rồi lại di chuyển đến trước giường ngủ trong sự ngỡ ngàng của Tô Dĩ Thần.
Trước đó một phút, cô đã hít thở thật sâu, cô sẽ làm vì công việc của mình, chỉ cần một chút là xong ngay thôi, dù sao sĩ diện của cô cũng chưa bao giờ tồn tại khi ở trước mặt anh.
Lúc còn học đại học, cô từng ở trong đội múa, cũng coi như là có chút công phu, cộng thêm ánh đèn mờ, anh nhất định sẽ không thể nhìn rõ.
Đường Thiên Tuyết tuy vẫn còn run nhưng cô đã bắt đầu, đầu tiên là từ tay và đến cả cơ thể đều uyển chuyển chuyển động.
Xoay một vòng, đã trút xuống chiếc áo ngoài, sau đó vài giây là đến chiếc váy ngủ cũng tụt xuống.
Trên người cô lúc này chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng.
Nhờ có ánh đèn màu đỏ mới không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này, mi mắt cô cũng đã hơi run, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống sàn.
Tô Dĩ Thần nhíu mày quan sát, trái với suy đoán của Đường Thiên Tuyết, mọi đường cong trên người cô, anh đều thấy rõ không chừa một chi tiết. Dáng người thon thả cùng da thịt trơn nhẵn không tì vết. Ngực căng, mông cũng đẩy đà, thật không nhìn ra cơ thể này lại thuộc về cô, một người lúc nào cũng mặc toàn những trang phục kín cổng cao tường.
Bàn tay của anh để thõng trên đệm giường đã nắm siết chặt, cô càng chuyển động khiêu gợi, trong lòng anh càng rạo rực mất bình tĩnh.
Nhưng gương mặt kia vẫn tỏ ra một màu ngán ngẩm, đột nhiên nơi nào đó lại có phản ứng quyết liệt, sợ bị cô phát hiện nên mới cộc cằn nói lớn.
"Đủ rồi, cút đi. Loại việc hèn hạ gì cũng làm được, cô đúng là đồ rẻ tiền."
Đường Thiên Tuyết nghe xong lập tức nhặt lại áo váy che lại cơ thể rồi chạy ngay vào trong, cô cũng không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Căn phòng chỉ còn một mình Tô Dĩ Thần, anh ngã người tựa vào thành giường, rồi đưa tay lên bóp chặt lấy khuôn mặt của mình.
"Vậy mà lại có phản ứng với cô ta, Tô Dĩ Thần, mày đúng là điên rồi."
Tô Dĩ Thần sống chết cũng không bao giờ thừa nhận là anh đã thực sự bị cô quyến rũ, anh tự lấy cớ đã lâu không động vào phụ nữ nên phản ứng của anh là bình thường.
Anh tự trấn an mình nhưng nhìn ảnh Đường Thiên Tuyết với bộ nội y cứ quấn lấy tâm trí của anh không rời, thật không dám tưởng tượng nếu vừa rồi cô mà cởi hết thì anh còn phát điên đến mức nào.
Sau một đêm, Tô Dĩ Thần gần như mất ngủ. Nhưng cô đã làm theo yêu cầu của anh, anh cũng không phải là một kẻ nói lời không giữ.
Từ sáng anh đã được đưa đến công ty trong bộ dạng ngồi xe lăn, phóng viên cũng tụ tập đầy trước cửa để tranh thủ chụp hình.
Buổi phỏng vấn diễn ra tại văn phòng riêng của Tô Dĩ Thần.
Đường Thiên Tuyết đến rất đúng giờ, cô nghiêm túc đến trước mặt anh, hai người tuy là vợ chồng nhưng bên ngoài giống như người dưng không hề quen biết.
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết mà nhớ lại đêm hôm qua, cô có thể cởi đồ trước mặt anh vậy mà giờ cô vẫn bình thản thế kia, đến một cái biểu cảm xấu hổ cũng không có, nó khiến anh càng coi thường cô hơn.
Đường Thiên Tuyết trước mặt anh tác phong lại chuyện nghiệp, cô đặt bút ghi âm xuống bàn để bắt đầu buổi phỏng vấn.
"Tô Thiếu, trong hai năm vắng mặt, anh vẫn tự tin đảm đương vị trí Tổng giám đốc T&T chứ?"
"Anh có kế hoạch gì cho công ty trong sự trở lại lần này, một sự cải tổ chẳng hạn?"
"Về vấn đề thừa kế, hiện tại anh trai của anh là phó tổng giám đốc Tô Dĩ Thâm vẫn đang làm rất tốt vai trò của mình, anh có e sợ bị đe dọa vị trí của mình hay không?"
…
Hàng loạt câu hỏi mà Đường Thiên Tuyết đặt ra đều không theo chủ ý ban đầu của cô, nhưng kịch bản mà tổng biên tập đưa xuống, cô cũng không dám làm trái.
Cô cứ ngỡ rằng những câu hỏi này sẽ làm khó anh, sẽ khiến anh tức giận vậy mà anh vẫn trả lời tất cả mà không lộ ra chút khuyết điểm nào, câu trả lời cũng tinh tế không gây ra ý thù địch.
Thật sự có một Tô Dĩ Thần như thế, công ra công, tư ra tư. Cô nên cảm thấy may mắn vì điều này, nếu anh không như thế, thì ngay từ câu hỏi đầu tiên đã đủ cho anh siết cổ cô đến nghẹt thở rồi.
Buổi phỏng vấn cuối cùng cũng xong, Đường Thiên Tuyết vẻ mặt rất nhẹ nhõm, cô cất lại đồ đạc rồi đứng dậy hơi cúi đầu chào anh rồi bước đi.
Đột nhiên, tay cô bất ngờ bị chụp lại, Tô Dĩ Thần kéo nhẹ đã khiến cả người cô đổ ra phía sau. Cô ngã người nằm ngửa ra ghế, lại bị Tô Dĩ Thần đè lên, anh giữ chặt eo cô không cho cô nhúc nhích.
"Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra."
Tô Dĩ Thần sắc mặt khó coi, bóp lấy cằm cô mà gằn giọng nói.
"Hôm đó cô và em gái của cô đã thì thầm với nhau những gì, cô đang lên kế hoạch rời khỏi đây có đúng không?"
Không ngờ Tô Dĩ Thần lại đa nghi tới mức này, Đường Thiên Tuyết cũng không dám để lộ sơ hở liền kiên quyết phủ nhận.
"Không có chuyện đó, tôi và Mạn Đình chỉ… chỉ nói về chuyện hôn lễ của em ấy."
"Thật vậy sao?"
Tô Dĩ Thần hơi nhếch môi tỏ vẻ nguy hiểm, dường như anh đã đoán ra được điều gì đó, tim Đường Thiên Tuyết đập nhanh rất bất an. Cô lo sợ trả lời.
"...Thật."
Sự lo lắng của Đường Thiên Tuyết lộ rõ hết trên gương mặt.
Tô Dĩ Thần bỗng hạ thấp người, anh ghé sát tai cô nói nhỏ.
"Tiểu Di, là tên con gái của cô, đúng chứ?"
Đột nhiên cả người của cô trở nên cứng đờ, đồng tử giãn nở như có một cú sốc ập đến trước mắt.
"Sao… anh…"
Đường Thiên Tuyết căng thẳng tột đột đến nói một câu cũng không thể rõ ràng.
Nhìn biểu hiện của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần bất giác bật cười cay nghiệt, vậy là đúng rồi, những gì anh cho người điều tra được là hoàn toàn đúng, cô quả thật có một đứa con riêng.
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Bước chân chậm rãi trong đêm, Đường Thiên Tuyết rốt cuộc cũng đứng trước cửa biệt thự rồi.
Một căn biệt thự với vẻ ngoài lung linh và hào nhoáng, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Dĩ nhiên, Đường Thiên Tuyết cũng thấm thía được câu nói này từ khi bước vào sống ở nơi đây với danh phận con dâu nhà họ Tô.
Đường Thiên Tuyết thở dài, ánh mắt chẳng vui vẻ mà bước từng bước qua cửa nhà.
Để đi lên phòng, cô phải đi ngang qua phòng khách, nhưng nơi đó lúc nào cũng có sẵn một người 'chào đón' cô với ánh mắt cay nghiệt.
"Tan làm sớm quá nhỉ, đến trời khuya tịt mù mới mò về, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? "
Giọng nói này, có hai phần nghiêm khắc, tám phần còn lại là muốn kiếm chuyện. Vương Lan Chân vốn rất ghét cô, mọi lúc, mọi nơi, dù cô có làm bất cứ việc gì bà ta cũng bới ra để chê trách, sau đó là mắng chửi.
Nhưng đối mặt với bà ta, Đường Thiên Tuyết phải nhún nhường, giữ đúng lễ nghĩa của một nàng dâu. Cô vẫn gọi bà ta là mẹ, vẫn nhẹ nhàng giải thích.
"Mẹ, con phải tăng ca."
"Tăng ca? Ai biết cô tăng ca ở công ty hay là tăng ca ở khách sạn nào đó với đàn ông?"
Đường Thiên Tuyết biết rõ có nói thế nào bà ta cũng không chịu dừng lại, nhiều lần bà ta vu cho cô ra ngoài tán tỉnh đàn ông rồi. Cô cũng sắp không chịu được nữa.
Nhưng trong lòng dù có ức chế đến mấy, cô cũng cố kiềm lại cho qua chuyện, cô lại nói.
"Nếu mẹ không tin có thể đến tòa soạn con đang làm để trực tiếp hỏi, con không có nói dối."
Cô thanh minh cho bản thân nên giọng điệu có phần cứng rắn, vậy mà Vương Lan Chân lại làm ra vẻ như bà ta bị cô nạt nộ mà bắt đầu tức giận.
"À, hôm nay dám cả gan lớn tiếng cơ đấy? Xem ra tôi không dạy dỗ cô cho tử tế thì cô không tốt lên được. Có thứ con dâu như cô chỉ làm mất mặt nhà họ Tô thôi."
Bà ta nói xong, liền chìa tay ra để lấy roi mây đã được chuẩn bị sẵn.
Bà ta đánh vào tay cô, đánh vào eo cô, toàn lựa những nơi da thịt mỏng mà đánh.
Đường Thiên Tuyết không dám phản kháng mà đứng chôn chân chịu trận, mỗi roi bà ta quất lên người cô như lưỡi dao khứa vào thịt. Cô nhắm mắt, cắn răng chịu đựng cơn đau thấu tận tâm can.
Cơn hành hạ dai dẳng đến khi bà ta mệt rồi mới chịu để cô đi.
Cứ tưởng như vậy là yên ổn rồi, Đường Thiên Tuyết lê thân đau nhức trở về phòng, cô còn phải bưng nước lau người cho người chồng bán thân bất toại kia.
Thấy cô mở cửa bước vào, Tô Dĩ Thần lại thấy chướng mắt liền hộc hằn nói.
"Sao lại về? Cô nên cút đi cho khuất mắt tôi mới phải."
Đường Thiên Tuyết chẳng màng sự ghét bỏ của anh, cô vẫn từ tốn vào bên trong phòng tắm bưng một chậu nước nóng đến bên cạnh giường, sau đó cô mới trả lời.
"Tôi cút đi rồi, không ai chăm sóc cho anh."
Cô nói dứt câu khi chưa kịp đặt chậu nước xuống, đột nhiên Tô Dĩ Thần tức giận với tay ra nhanh như cắt đẩy ngã cô.
"A."
Cô bị bất ngờ la lên một tiếng, toàn thân bỏng rát vì bị nước nóng đổ hết vào người.
Chưa hết, Tô Dĩ Thần còn cúi người xuống, dùng sức bóp lấy cằm cô mà nâng lên.
Ánh mắt của anh ngập tràng thù hận, anh nghiến răng cay đắng nói.
"Đôi chân tàn phế này không phải là do cô gây ra hay sao? Cô nên nhớ cô ở đây chăm sóc tôi là cô đang trả giá, nên đừng có nói chuyện như kiểu cô đang ban ân huệ cho tôi vậy, thật là đê tiện."
Đường Thiên Tuyết ấm ức muốn trào nước mắt đến nơi, cô rất muốn nói không phải là do cô làm, nhưng cô không thể mở miệng được.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Dĩ Thần có hành động ngang ngược như vậy với cô, cô đã chịu đựng gần hai năm rồi, cô không thể chịu thua ngay lúc này được.
Cuối cùng, cô cũng chỉ biết run rẩy nói.
"Tôi… xin lỗi."
Lần nào cũng là câu nói này, Tô Dĩ Thần nghe mãi đến lộ ra bộ mặt chán ngáy, anh hất mạnh tay khiến cô một lần nữa ngã ra sàn, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn cô nói.
"Đối với tôi, cô chẳng khác gì người hầu trong cái nhà này nên cô cũng đừng có mộng tưởng nào khác. Cả đời này tôi mà không đi lại được thì cô cũng đừng hòng sống dễ dàng."
Đường Thiên Tuyết nghe xong, trong lòng cô rất chua xót.
Tô Dĩ Thần cho rằng cô là người khiến anh ra bị tai nạn xe đến mất khả năng đi lại, nhưng trong hai năm qua, người duy nhất cơm bưng nước rót, đến cả tắm rửa sinh hoạt hằng ngày của anh đều là do cô một tay làm. Cô chăm sóc cho anh tỉ mỉ từng chút một, một phút cũng không dám lơ là.
Anh không những không động lòng dù chỉ một chút, mà còn cho rằng cô vì tiền mà công việc thấp kém gì cô cũng làm được. Hèn hạ, vô sỉ, cô là loại phụ nữ như thế trong mắt anh.
…
Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần vốn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Đêm đến, anh ngủ trên giường còn cô phải ngủ dưới sàn. Anh mà có việc gì cần, dù cô đang ngủ say cũng phải bật người tỉnh dậy đi làm ngay.
Đêm nay cũng không khác mọi hôm, trước khi ngủ Đường Thiên Tuyết đều lấy ra một tấm ảnh để ngắm.
Trong ảnh là một bé gái đang mặc đồng phục của lớp mẫu giáo cười rất vui vẻ, nhưng khi cô đăm chiêu nhìn ngắm lại bất giác rơi nước mắt. Cô đưa bức ảnh lại gần, ôm chặt trong lòng ngực, cả thân người cô lại khẽ run lên.
Đường Thiên Tuyết cả ngày mệt mỏi nên cũng ngủ rất nhanh, mảng tối trong phòng yên ắng chừng vài tiếng thì đột nhiên có một tiếng vỡ rất lớn vang lên.
Đường Thiên Tuyết giật mình tỉnh dậy, cô vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Cô vội vã chạy đi bật đèn phòng lên thì thấy Tô Dĩ Thần người ngợm đỏ au, sắc mặt của anh lại trắng bệch, đôi mày của anh chau lại như rất khó chịu, cả người lật qua lật lại không yên. Có lẽ trong lúc vô thức anh dã quơ trúng ly khiến nó rơi vỡ.
Đường Thiên Tuyết vội đặt tay lên trán của anh xem sao, nó nóng đến bất ngờ khiến cô khá bối rối.
"Sao lại sốt cao đến vậy chứ?"
Cô vội đi lấy khăn lạnh và thuốc hạ sốt cho anh. Khi đang cho anh uống thuốc thì đột nhiên cửa phòng bị mở toang, Vương Lan Chân hốt hoảng khi thấy bộ dạng của Tô Dĩ Thần.
"Dĩ Thần, Dĩ Thần con bị làm sao vậy?"
Bà ta chạy đến, lúc này anh cũng uống thuốc xong, Đường Thiên Tuyết đặt anh nằm lại và nói với bà ta.
"Anh ấy có hơi sốt, nhưng con vừa cho anh ấy uống thuốc rồi, chắc sẽ nhanh khỏe lại thôi."
Bỗng nhiên, Đường Thiên Tuyết khi không lại nhận được một cái tát nhanh và bất ngờ. Sau đó là giọng la mắng quen thuộc của Vương Lan Chân.
"Cô làm gì mà để nó nửa đêm sốt cao như thế này, nếu không phải có tiếng động lớn phát ra thì cô định giấu nhẹm đi có phải không? Con trai tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô."
"Mẹ à, con không có…"
Đường Thiên Tuyết tấm tức trong lòng lại không kìm được muốn giải thích, nhưng Vương Lan Chân lại ngắt lời không cho cô một chút cơ hội nào.
"Câm miệng, chăm sóc chồng cũng làm không xong thì đủ biết cô vô dụng thế nào rồi. Thật là chướng mắt."
Vương Lan Chân mắng nhiếc cô một trận, rồi bà ta đi đến sofa ngồi, bà ta nói muốn ngồi canh chừng Tô Dĩ Thần, thực chất là muốn gây khó dễ cho cô, không muốn cho cô thoải mái nghỉ ngơi.
Vậy là Đường Thiên Tuyết phải đứng suốt cả một đêm. Chân mỏi tay run, nhưng cô tuyệt nhiên không than thở hay van xin.
"Nhẫn nại, nhẫn nại, mình phải nhẫn nại."
Trong đầu của cô lúc này chỉ có hai chữ chạy qua chạy lại như một câu thần chú kèm với hình ảnh đứa bé gái trong ảnh mà cô đều ngắm mỗi đêm kia.
Chương 2: Ghen
Ngồi cả một đêm đến tê cứng cả người, Vương Lan Chân cuối cùng cũng không chịu được nữa mà bỏ về phòng.
Lúc này, Đường Thiên Tuyết mới thở phào, cô ngồi xuống đấm bóp chân không ngừng.
Nhìn lên đồng hồ cũng đã 6 giờ hơn rồi, Đường Thiên Tuyết cũng phải chuẩn bị đi làm vì tòa soạn nơi cô làm cách Tô gia khá xa nên lúc nào cô cũng phải chuẩn bị thật sớm.
Trước khi đi làm, cô còn tranh thủ lau người lại cho Tô Dĩ Thần một lượt và thay khăn chườm khác cho anh.
Cô đưa tay lên trán của anh kiểm tra lại nhiệt độ, thấy nó đã không còn nóng hôi hổi như lúc khuya mà chuyển dần bình thường rồi, cô mới yên tâm đi làm.
Cánh cửa phòng nhẹ đóng lại, Tô Dĩ Thần mơ màng tỉnh dậy, mắt anh hơi mở, anh nghiêng đầu về phía cửa chỉ thấy bóng lưng ai đó đang đi mờ dần và rồi biến mất.
Như một cơn mơ, Tô Dĩ Thần sau đó lại híp mắt từ từ rồi nhắm hẳn.
Khi rời khỏi khỏi nhà, Đường Thiên Tuyết còn đặt biệt dặn người giúp việc nấu cháo và cho anh uống thuốc.
Cũng may Vương Lan Chân mệt quá nên đi ngủ rồi, nếu không bà ta sống chết cũng làm ầm ĩ chuyện này lên, nhất định sẽ không cho cô đi làm.
Cả một ngày chăm chỉ làm việc, Đường Thiên Tuyết cứ cảm thấy trong người bồn chồn bất an mà không biết lý do vì sao, đến khi gần về đến nhà thì cảm giác này càng lúc càng làm cô khó chịu hơn.
Hôm nay cô cố ý xin về sớm vì nghĩ đến Tô Dĩ Thần vẫn còn đang bị bệnh ở nhà, tính tình anh hay cộc cằn khó chịu nên người làm thường không dám đến gần, chỉ có cô là quen rồi.
Cảm giác bất an này, Đường Thiên Tuyết nghĩ là chắc lại sắp bị Vương Lan Chân mắng tiếp, nhưng khi cô về lại không thấy bà ta đâu, hỏi người giúp việc thì mới biết bà ra đi shopping với mấy phu nhân khác còn chưa về.
Vậy cái cảm giác bồn chồn này từ đâu ra chứ?
Cô không nghĩ nhiều nữa mà đi thẳng lên phòng.
Nhưng còn chưa kịp mở cửa vào phòng, đột nhiên lại có ai đó gọi lớn tên cô rất, giận dữ.
"Đường Thiên Tuyết!"
Đường Thiên Tuyết nghe thấy thì theo quán tính quay đầu theo hướng tiếng phát ra nhìn, cô vừa quay qua thì…
"Đường Thiên Tuyết, đồ đàn bà độc ác này, cô muốn giết anh tôi đúng không?"
Đường Thiên Tuyết bất ngờ bị Tô Hân Nghiên xô mạnh, cô loạng choạng bật người về phía sau, cũng may cô nhanh chóng bám vào tường nên không bị ngã.
Tô Hân Nghiên là con gái của Vương Lan Chân, có mối quan hệ cùng cha khác mẹ với Tô Dĩ Thần. Cô ta nhỏ hơn Đường Thiên Tuyết rất nhiều tuổi nhưng lúc nào cũng ỷ lại việc mình là thiên kim duy nhất của Tô gia mà nói năng với cô rất ngạo mạn.
Hành động vừa rồi cũng vậy, hùng hổ xông đến đẩy người, còn lớn tiếng chửi mắng, dù vậy Đường Thiên Tuyết cũng không muốn cãi tay đôi với cô ta.
Cô chỉ thở dài một cái, rồi lại tiếp tục mở cửa bước vào phòng, bỏ những lời hàm hồ của cô ta ngoài tai.
Nhưng chỉ một cái mở cửa là có thể vào phòng rồi, sao lại khó đến vậy. Tô Hân Nghiên thấy cô tỏ vẻ làm lơ mình mà càng tức giận.
Cô ta đi lên chắn ở trước cửa còn chỉ thẳng mặt cô, vẻ mặt vô cùng trịch thượng nói.
"Tôi biết rõ bản chất của loại đàn bà như cô, là cô cố ý để anh của tôi bị bệnh nặng, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì cô sẽ được thừa hưởng tài sản có đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ động vào một đồng nào của Tô gia, tôi không để cho điều đó xảy ra đâu."
Đường Thiên Tuyết cảm thấy hài hước thay, nói gì là quan tâm đến Tô Dĩ Thần, nói gì là cô dám làm hại anh, chung quy chỉ sợ cô lấy đi tài sản nhà họ. Chỉ một cơn sốt của Tô Dĩ Thần đã khiến Tô Hân Nghiên này suy nghĩ sâu xa đến thế, thì không biết trong đầu cô ta cô là loại người đáng khinh tới nào.
"Tô Hân Nghiên, nếu cô sợ tôi ám hại anh trai của cô, thì cô tự mình chăm sóc cho anh ấy đi, tôi không có ý kiến."
Chỉ một câu nói bình tĩnh mà dứt khoát của Đường Thiên Tuyết đã khiến cho Tô Hân Nghiên giận xanh mặt không nói nên lời.
Nhưng Tô Hân Nghiên miệng lưỡi cay nghiệt, cô ta nhất quyết không chịu thua cô, nên dù có la lối chửi mắng vô lý, hay thậm chí ra tay đánh người thì cô ta cũng làm miễn sao có thể khiến cô nhục nhã.
"Cô… đồ đàn bà này cô dám…"
Tô Hân Nghiên đã nghiến răng trợn mắt, tay đưa lên sẵn sàng đánh cô rồi, bất ngờ một giọng nói đàn ông gằn giọng đầy uy nghiêm lên tiếng.
"Tô Hân Nghiên, dừng tay lại!"
Tô Hân Nghiên thấy người này đi tới thì bộ dạng thu lại như một con cún con.
"Anh cả…"
Cô ta chạy đến khoác tay Tô Dĩ Thâm làm ra vẻ rất uất ức mà gọi nũng nịu.
Nhưng nó chẳng có tác dụng gì khi Tô Dĩ Thâm đã chứng kiến hết tất cả, anh ta chau mày gỡ tay cô ta ra rồi nói.
"Tô Hân Nghiên, Thiên Tuyết là chị dâu của em, em không tôn trọng còn lớn tiếng chửi mắng, còn định ra tay đánh người. Trong nhà mất hết tôn ti trật tự rồi sao?"
"Anh cả, là do chị ta…"
"Im miệng, còn muốn đổ lỗi. Trong khi Thiên Tuyết chăm sóc cho Dĩ Thần thì em đi chơi cả đêm cũng không về, em đã làm được gì ngoài lớn tiếng chê trách người khác chưa? Mau về phòng đóng cửa hối lỗi đi."
Tô Dĩ Thâm nghiêm giọng, anh ta la mắng Tô Hân Nghiên trước mặt cô khiến cô ta rất mất mặt, nhưng gương mặt chẳng thể hiện ra một chút biết điều. Cuối cùng cô ta cũng đành tạm nuốt cục tức mà giậm chân bỏ đi.
"Hừ!"
Tô Hân Nghiên bỏ đi rồi, Tô Dĩ Thâm mới trở lại dáng vẻ ôn nhu, anh ta bước đến gần cô nói một cách ân cần.
"Hân Nghiên được mẹ nuông chiều nên tính tình ngang bướng, anh sẽ dạy dỗ lại nói tử tế, em cũng đừng để bụng."
Đường Thiên Tuyết rất biết ơn Tô Dĩ Thâm, từ lúc cô ở đây, nếu cũng có mặt thì anh ta đều ra mặt giúp cô khuyên giải Vương Lan Chân hay trách mắng Tô Hân Nghiên như vừa rồi. Được anh ta đối xử tốt như thế, cô cũng có phần ngại ngùng.
"Cảm ơn anh, anh Dĩ Thâm, lúc nào anh cũng nói giúp cho em."
Tô Dĩ Thâm hơi cười, biết cô ở đây gặp không ít khó khăn, anh ta nhẹ đưa tay đặt lên vai của cô mà an ủi.
"Không có gì, chúng ta là người một nhà mà. Anh biết công việc chăm sóc Dĩ Thần rất vất vả cho em, anh cũng muốn làm gì đó để giúp em thôi."
"Vợ của Tô Dĩ Thần này không cần ai phải giúp hết."
Giọng nói của Tô Dĩ Thần vọng ra khiến Đường Thiên Tuyết giật mình vội bước lùi lại giữ khoảng cách với Tô Dĩ Thâm.
Tô Dĩ Thần thần sắc không vui xuất hiện sau cánh cửa. Anh đã đi lại khó khăn còn cố chống nạng bước ra chắc hẳn là rất tức giận.
Đường Thiên Tuyết vội chạy đến đỡ anh thì bất ngờ bị anh vòng tay qua eo ôm chặt, cô hơi đỏ mặt nhất thời không nói nên lời.
Tô Dĩ Thâm thấy vậy liền cười gượng gạo nói.
"Dĩ Thần? Sao em lại ra đây?"
"Nếu tôi không ra thì anh còn tính tiếp tục quấn lấy vợ của tôi đến khi nào? Cô ấy và tôi đang rất tốt, anh không nhìn thấy sao? Đừng cố chen chân vào giữa vợ chồng chúng tôi."
Tô Dĩ Thần vừa nói, còn cố ý ôm chặt cô vào người hơn, giương ánh mắt vừa cảnh cáo vừa thách thức.
"Tô Dĩ Thần, anh đang nói lung tung cái gì vậy… a."
Anh làm vậy khiến Đường Thiên Tuyết cảm thấy rất có lỗi với Tô Dĩ Thâm, nhưng cô vừa lên tiếng đã bị anh dùng tay bóp mạnh vào eo khiến cô bất chợt đau đến nhăn mặt, anh là đang cảnh cáo cô im miệng, cô cũng không còn cách nào khác.
Tô Dĩ Thâm không phải là không thấy, bàn tay của anh ta để ở đằng sau lưng đã gồng nắm chặt, nhưng trên môi nụ cười vẫn còn giữ nguyên vẹn.
"Nếu như anh làm em hiểu lầm thì anh cũng không tiện ở đây nữa. Anh đi trước đây."
Đường Thiên Tuyết áy náy nhìn Tô Dĩ Thâm rời đi, ánh mắt này lại bị Tô Dĩ Thần bắt gặp được, sau khi cô đỡ anh vào trong phòng, anh lập tức ném cây nạng đi, tay vươn ra bóp lấy cổ của cô mà nói.
"Cô cũng quá tham lam rồi, dám liếc mắt đưa tình với anh ta trước mặt tôi. Cô định dùng bộ mặt đáng thương này để đi quyến rũ anh ta sao?"
"Không… không có."
Đường Thiên Tuyết khó bị anh bóp nghẹt, cô khó thở nói ra từng chữ.
Tô Dĩ Thần thấy cô sắp chịu không nổi mới thả ra, vẻ mặt anh nhìn không một chút thương xót, giọng nói lạnh lạnh lùng ghét bỏ.
"Hừ, tốt nhất là như thế. Lần sau còn để tôi bắt gặp được, tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy đâu, nhớ lấy."
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 3: Thiệp cưới
Mấy ngày gần đây, Đường Thiên Tuyết đi làm đều nghe được những người xung quanh xì xào bàn tán về mình.
Tuy cô không muốn để tâm nhưng cô cũng không phải điếc để mà không nghe thấy.
Bọn họ nói cô gây tai nạn cho Tô Dĩ Thần, tổng giám đốc hiện tại của T&T, sau đó còn mặt dày cưới anh vì để tranh gia sản kết xù của nhà họ Tô.
Thật ra những tin đồn này từ khi cô mới về nhà họ Tô đã có, nhưng không biết vì sao dạo gần đây lại được đồn thổi trở lại, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của những người tám chuyện.
Nhưng Đường Thiên Tuyết chưa bao giờ lên tiếng về việc này, thậm chí đến những người đồng nghiệp khá thân thiết hỏi cô, cô cũng tìm cách lái sang chuyện khác để không cần trả lời.
"Đường Thiên Tuyết, vào văn phòng của tôi, tôi có công việc muốn trao đổi riêng với cô."
Đến tổng biên tập Hà cũng vậy, đột nhiên lại đến gọi cô, gương mặt của anh ta tỏ ra khó hiểu.
Đường Thiên Tuyết bị gọi cũng nhanh chóng bỏ việc vào trong, không biết có phải tổng biên tập muốn nói chuyện với cô về tin đồn hay không?
"Tổng biên tập có chuyện gì sao, báo cáo đến mai mới hết hạn…"
Đường Thiên Tuyết vội nói, Hà Sưu liền ngắt lời cô, anh ta chống tay lên bàn nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
"Không phải vì chuyện báo cáo. Tôi nghe nói cô là vợ của Tô Dĩ Thần, nhị thiếu gia nhà họ Tô?"
Quả nhiên là vì tin đồn, Đường Thiên Tuyết bỗng chốc không biết làm sao trả lời.
"Chuyện này…"
"Xem cô ấp úng như vậy là đúng rồi. Chồng là nhân vật lớn như vậy mà cô lại kín tiếng quá nhỉ Đường Thiên Tuyết."
Hà Sưu trông mặt rất hào hứng, nếu anh ta đã biết là tin đồn là thật thì anh ta cũng nên biết mối quan hệ giữa cô và Tô Dĩ Thần không tốt đẹp gì mới phải. Đằng này anh ta lại nói như thế như đang cố ý xát muối vào vết thương của cô vậy, cô khá là khó chịu.
"Tổng biên tập có gì thì anh cứ nói thẳng vào vấn đề đi."
Đường Thiên Tuyết chẳng muốn vòng vo tam quất làm gì, cô trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Hà Sưu vẻ mặt nghiêm túc trở lại, anh ta trả lời.
"Được. Tôi mới nhận được tin là Tô Thiếu sẽ xuất hiện trở lại sau gần hai năm bị tai nạn. Nhiệm vụ lần này tôi muốn giao cho cô là phỏng vấn Tô thiếu. Tòa soạn đã ngỏ lời mời, còn nhiệm vụ của cô là phải thuyết phục anh ta đồng ý phỏng vấn. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, chắc chắn sẽ thuận lợi."
Ý đồ của Hà Sưu lộ rõ ra ngoài mặt cả, anh ta bảo cô đi thuyết phục, phỏng vấn Tô Dĩ Thần là đang lợi dụng tin đồn để kéo độ họt cho báo thì đúng hơn.
Nhưng Đường Thiên Tuyết là phóng viên bên mảng giải trí, mảng kinh doanh cô không có kinh nghiệm nên hoàn toàn cô có thể từ chối làm việc này. Cô nghĩ trong đầu là thế nhưng Hà Sưu như đi guốc trong bụng cô, anh ta vội nói trước khi có kịp mở lời.
"Đường Thiên Tuyết, tôi biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng một là cô làm, hai là cô bị sa thải. Tôi không thể giữ lại một nhân viên chỉ làm việc theo cảm tính mà không nghĩ cho sự phát triển của tòa soạn được."
Hà Sưu nghiêm mặt nghiêm cả giọng, xem ra không chỉ là cảnh cáo suôn. Nếu cô thật sự bị sa thải thì cũng rất khó để tìm một công việc mới, cô trước nay toàn sống dựa vào lương của bản thân, giờ mất mà đi rồi thì tin đồn cô ăn bám Tô gia lại càng chứng minh cho người ta thấy là thật. Một chút phẩm giá còn lại của cô cũng không còn.
Đường Thiên Tuyết nghĩ ngợi, chắc là cô sẽ nhắm mắt làm liều.
"Tôi sẽ thử."
Vì cô đã đồng ý nên Hà Sưu rất vui vẻ cho cô tan làm sớm để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Đường Thiên Tuyết không muốn về nhà ngay, nhưng thật sự cô cũng chẳng còn nơi nào để đi.
Cô cũng không ngờ rằng hôm nay cô lại nhận nhiều bất ngờ như vậy khi vừa mới bước chân vào nhà đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô vừa nghe thấy đã nổi hết cả gai ốc.
"Chị, chị về rồi à, em đợi chị rất lâu rồi đó."
Đường Mạn Đình không biết từ đâu mà xuất hiện ở đây, nhìn thấy Đường Thiên Tuyết cô ta vô cùng hớn hở mà đi tới khoác tay. Ở đằng sau, Đường Thiên Tuyết bất ngờ hơn cả là tên bạn trai cũ của cô cũng có mặt, còn ngồi giang tay ra sofa thoải mái như nhà mình. Cô bất chợt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói.
"Đường Mạn Đình, Lôi Hạo Hiên tại sao hai người lại đến đây?"
Đường Mạn Đình bỗng chốc nhếch môi, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý nhìn cô, nhưng giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu thì không bỏ đi được.
"Chị em biết chị rất bất ngờ, em và Hạo Hiên tới là muốn báo cho chị một tin tốt. Bọn em sắp kết hôn rồi."
Đường Thiên Tuyết nghe thấy tin này thì trong lòng chỉ có cảm giác mỉa mai là xuất hiện nhiều nhất.
"Kết hôn? Ha, Em gái kết hôn với bạn trai cũ, chuyện nực cười nhất mà mình từng gặp. Hai con người phản bội đến với nhau, xứng lắm."
Đường Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay vào quai xách, cô cố gắng vẫn giữ cho nét mặt được bình tĩnh mà nói.
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Đường Mạn Đình trong lòng đang cười ngạo nghễ rõ to, nhưng bên ngoài vẫn cố kìm nén nói thêm, mong được nhìn thấy bộ dạng ghen tức của Đường Thiên Tuyết trỗi dậy.
"Chị đừng có nói lạnh lùng như vậy. Em đến là để đưa thiệp cưới cho chị, mong chị chúc phúc cho bọn em, chị nhất định phải đi đó. À, còn phải bảo anh rể đi chung nữa."
Đường Mạn Đình vừa nói vừa cố nhét vào tay của cô tấm thiệp cưới, Đường Thiên Tuyết cảm thấy cầm thứ này chỉ tổ bẩn tay nên nhất quyết không nhận.
"Ngại quá, tôi không có thời gian."
Đường Thiên Tuyết thẳng thừng khước từ lời mời, còn không có một chút lại là ghen tị nào với Đường Mạn Đình, cô ta mất kiên nhẫn mà nắm lấy tay cô siết thật chặt, còn cố ý nghiến răng nói nhỏ vào tai cô.
"Không có thời gian? Cô không muốn gặp Tiểu Di nữa sao?"
Đường Thiên Tuyết nghe thấy cái tên này thì đột nhiên đứng hình, hai hốc mắt của cô chợt đỏ lên, cô không nói nên lời.
Đường Mạn Đình thành công chọc vào điểm chí mạng của Đường Thiên Tuyết, cô ta lần này lại tiếp tục tấn công mà không cần dùng một chút, sức lực.
"Chị, chị và anh rể phải đến thì hôn lễ của chúng em mới trọn vẹn được, đồng ý đi mà chị."
"Đúng đó, cô phải đi để biết hôn lễ là như thế nào chứ?"
"Anh Hạo Hiên này, đừng nói thẳng ra như vậy chứ, chị ấy sẽ buồn đó."
Lôi Hạo Hiên, cái tên đê hèn này cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta biết rõ cô vào Tô gia mà không có lấy một hôn lễ nên mới cố ý nói thế, nhìn gương mặt của anh ta bây giờ cô chỉ thấy phát tởm.
Còn cô em gái, vẫn tỏ ra dịu dàng đáng yêu nhưng thực chất lại là kẻ chủ động ve vãn bạn trai của chị. Chính cô ta cũng là kẻ đầu sỏ trong việc đẩy cô vào sống cuộc sống như thế này. Cô ta vui vẻ kết hôn còn cô phải sống thay cuộc đời tội lỗi của cô ta, còn phải rời xa người thân yêu nhất, thật trớ trêu.
Tra nam tiện nữ luôn đi với nhau, câu nói này quả thật không lệch chút nào.
Đường Thiên Tuyết hít sâu một hơi cố trấn tĩnh để không bị cơn thù hận ghim sâu trong người điều khiển, cô điều chỉnh lại nét mặt, môi hơi cười mà quay qua nhìn Đường Mạn Đình nói, tay giật luôn tấm thiệp cưới trên tay của cô ta.
"Được thôi. Tới ngày đó tôi sẽ đến… chúc phúc cho hai người."
Toàn bộ cảnh tượng dưới lầu đều bị Tô Dĩ Thần nhìn thấy, anh chống nạng đứng nép vào một góc mà quan sát từ đầu.
Đoạn Đường Thiên Tuyết và Đường Mạn Đình thì thầm với nhau, nét mặt của Đường Thiên Tuyết có chút bất thường khiến anh chau mày không khỏi đa nghi.
"Hai người này nhất định là có điều gì đó mờ ám. Đường Thiên Tuyết, cô đang giấu diếm làm chuyện gì sau lưng tôi sao?"
Chương 4: Đuổi khéo
Câu trả lời của Đường Thiên Tuyết khiến Đường Mạn Đình mỉm cười hài lòng, cô ta buông tay cô ra mà đi đến chỗ Lôi Hạo Hiên cười cười nói nói, cử chỉ âu yếm thân mật như cố ý muốn dằn mặt cho cô thấy.
"Chồng à, chị Thiên Tuyết đồng ý rồi. Chị ấy là người rộng lượng, em biết là chị ấy sẽ không trách em mà."
Đường Mạn Đình nép sát vào người của Lôi Hạo Hiên, anh ta cũng nhanh chóng đáp lại bằng một cái vuốt ve lên mặt của cô ta.
"Bé cưng đừng làm bộ mặt như vậy, em không có lỗi, cô ấy chẳng phải cũng đã có chồng rồi sao. Chuyện quá khứ em đừng nhắc đến nữa, kẻo trên mặt lại xuất hiện thêm mấy nếp nhăn là không được đâu."
Lôi Hạo Hiên vừa nói vừa hơi nhếch môi lên cười, mắt một bên ở chỗ Đường Mạn Đình, một bên khẽ liếc qua Đường Thiên Tuyết ẩn ý mỉa mai rõ ràng.
Đường Mạn Đình lại làm nũng mà đánh vào ngực anh ta, cú đánh chẳng có lấy một tí lực, không hề giả trân một tẹo nào.
"Anh thật đáng ghét mà."
Cô ta cố ý ôm ấp Lôi Hạo Hiên trước mặt Đường Thiên Tuyết, trong lòng rộn ràng hả hê vô cùng.
"Đường Thiên Tuyết chị nhìn thấy chưa, người chị từng yêu bây giờ sắp là của tôi rồi. Lôi gia tuy không giàu có bằng Tô gia nhưng với khả năng của Lôi Hạo Hiên thì sớm sẽ bắt kịp thôi, anh ấy còn yêu thương tôi, chiều chuộng tôi như bà hoàng. Còn chị, mãi mãi làm chân sai vặt cho cái tên tổng tài què quặt kia, bị cả nhà họ Tô nguyền rủa, bị cả xã hội chỉ trỏ sau lưng. Cả đời chị cũng không thể ngóc đầu lên được. Chị chỉ xứng để tôi đạp dưới gót chân thôi, ha ha."
Nhìn cảnh tượng sến ngợp giữa phòng khách mà đôi nam nữ kia đang làm, Đường Thiên Tuyết chau mày ngán ngẩm.
Nếu là trước đây, cô có thể sẽ tức giận, có thể khóc vì người cô yêu cuối cùng lại kết hôn với em gái của mình. Nhưng giờ nhìn lại anh ta và Đường Mạn Đình, cô mới nhận ra, ai rồi cũng đã từng bị mù.
"Đúng thật là chướng mắt, bọn họ nghĩ đây là nhà mình sao?"
Nhân lúc Vương Lan Chân vẫn chưa về nhà, thì cô nên tống cổ bọn họ đi, nếu không người một lát nữa sẽ bị mắng lại là cô mất.
Cô chuẩn bị nói thì ánh mắt lại vô tình nhìn lên, cô nhìn thấy một phần chiếc nạng lộ ra ở trên tầng, cô nhanh chóng thay đổi hướng nhìn.
"Kia là… Tô Dĩ Thần, anh ta đang ở đó? Anh ta mà biết mình và Đường Mạn Đình không hòa thuận thì nhất định sẽ nghi ngờ mà tra ra bí mật của mình và cô ta. Nếu anh ta làm lớn chuyện, Tiểu Di chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
Đường Thiên Tuyết nao núng khoảng chừng vài giây, sau đó cô bện chặt tay, dù không muốn cũng phải nói chuyện nhỏ nhẹ với hai kẻ đang cố tình diễn trò kia.
"Mạn Đình, Hạo Hiên, tôi nhận được thiệp cưới của hai người rồi. Tôi nhất định sẽ tới. Cũng đã trưa rồi, bố và dì Lam chắc đang đợi hai người về ăn cơm đó."
Đường Thiên Tuyết cũng đã lên tiếng đuổi khéo, bọn họ cũng không thể nào mặt dày ở lại thêm. Lôi Hạo Hiên vòng tay qua eo của Đường Mạn Đình, cùng cô ta đi đến trước mặt cô.
"Được, anh và Mạn Đình cũng định về đây. Vào hôm đó em nhất định phải đi cùng chồng của em đấy nhé."
Khi Đường Mạn Đình đi ngang qua, cô ta giả vờ nắm tay cô nhưng mắt lại gườm liếc ra mặt, cô ta ôm cô như không nỡ rời xa mà lại nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
"Cô không phải con ruột của bố, đừng có gọi tự nhiên như vậy chứ, cũng đừng có quá thân thiết với mẹ của tôi, bà ấy chỉ thương hại cô thôi nên cô đừng có mà ảo tưởng."
Cô ta nói xong còn vỗ vỗ vào lưng cô vài cái, cô có thể nghe rõ một tiếng hứ khinh miệt của cô ta bên tai. Nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài đứng chôn chân và tự nắm chặt bàn tay che giấu đi cảm xúc lúc này.
Bọn họ đi rồi, cô cũng thấy nhẹ nhõm người, chiếc thiệp cưới cũng đã bị cô bóp chặt đến nhăn nheo từ khi nào.
Cô mở cửa vào phòng mà trong đầu cứ thẫn thờ, cô định đi tới sofa ngồi thì đột nhiên phát hiện Tô Dĩ Thần đã ngồi sừng sững ở đó khiến cô giật nảy người.
"Vừa mới làm gì xấu xa nên thấy tôi thì chột dạ sao?"
Đường Thiên Tuyết đưa tay lên ngực cố trấn an, cô cũng không biết tại sao mình lại bị như thế nữa.
Chuyện đi đám cưới của Đường Mạn Đình cô cũng không biết làm sao để mở lời, lưỡng lự một hồi cô cũng quyết định nói.
"Tháng sau... anh có thể… cùng tôi tham dự hôn lễ không?"
Tô Dĩ Thần dựa người ra phía sau, tư thế ngồi thoải mái thản nhiên hỏi lại.
"Tại sao phải đi?"
"Vì đó là hôn lễ của em gái tôi."
Tô Dĩ Thần bất chợt tâm tình biến đổi, anh đột ngột bắt lấy tay cô mà kéo giật mạnh, khiến đầu gối của cô ngã khụy dưới chân anh, sau đó anh lại đưa tay ra sau gáy của cô mà bóp mạnh.
"Chứ không phải đến vì người tình cũ? Cô còn yêu hắn ta, còn quyến luyến hắn sao?"
Đường Thiên Tuyết biết cô có trả lời thế nào cũng không khiến anh hài lòng nên cô đã chọn cách im lặng, mặt cho anh muốn nghĩ sao thì tùy.
Tô Dĩ Thần nhìn biểu hiện của cô lại cho rằng cô vẫn còn nhung nhớ đến tình cũ mà đùng đùng nổi đóa.
"Cô đúng là vô liêm sỉ, còn dám ngầm thừa nhận. Gả vào nhà họ Tô rồi mà còn đứng núi này trông núi nọ, lòng tham của cô quả là không đấy. Biến đi cho khuất mắt tôi."
Anh dùng ngón tay ấn mạnh vào gáy của cô hơn, sau đó lại thả ra một cách thô bạo.
Đường Thiên Tuyết dù đau nhưng không hề kêu lấy một tiếng, anh bảo cô biến đi, nhưng khi cô chống tay đứng dậy, cô vẫn do dự mà đứng đó.
"Còn có một chuyện…"
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, Tô Dĩ Thần nhướng mày, anh cũng chợt nhớ ra một việc, liền nhếch môi kiêu ngạo nhìn cô.
"Là chuyện phỏng vấn đúng không?"
Bị anh nói trúng rồi, Đường Thiên Tuyết cũng không lòng vòng nữa, cô trực tiếp nói thẳng.
"Đúng, anh có thể đồng ý…"
"Tôi đồng ý!"
Đường Thiên Tuyết không thể ngay lập tức tin vào tai của mình được, cô đã nghĩ sẽ rất gian nan để thuyết phục được anh, nhưng không ngờ anh lại nói ra mà chẳng cần suy nghĩ, cô ngờ vực hỏi lại.
"Thật không?"
Lúc này, Tô Dĩ Thần lại lộ ra một ánh mắt gian xảo, Đường Thiên Tuyết cả gan đoán là có chuyện chẳng lành. Quả là như vậy, anh nói.
"Nhưng trước đó, cô phải đáp ứng yêu cầu của tôi trước. Yêu cầu cũng đơn giản thôi, chỉ cần cô múa thoát ý cho tôi xem giải trí là đủ rồi."
Đường Thiên Tuyết bất chợt đứng hình, quả mặt của cô đã đỏ chót, cổ họng nghẹn ứ chẳng thốt nổi nên lời.
"Anh…"
Người nói ra chuyện phóng đãng này là Tô Dĩ Thần, nhưng người xấu hổ nhất lại chính là Đường Thiên Tuyết. Cô cắn răng nhìn ánh mắt đểu cáng của anh khi nói ra câu đó mà trong lòng thầm chửi mắng "Anh ta… đúng là một tên biến thái."
Nhìn vẻ mặt khó chịu lộ rõ của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần lấy làm thích thú mà tiếp tục.
"Chỉ là múa thoát y, việc này chắc cô đã làm nhiều lần ở trước mặt tên người tình cũ rồi không phải sao? Nếu cô không muốn làm? Vậy thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện phỏng vấn tôi nữa."
Đường Thiên Tuyết chỉ vì một câu nói của Tô Dĩ Thần mà nhục nhã đến khóe mắt đỏ hoe, bàn tay cô càng siết chặt hơn vì ấm ức.
Chương 5: Phản ứng sinh lý
Cuối cùng, Tô Dĩ Thần chốt lại một câu, tối nay lúc 8 giờ mà không thấy Đường Thiên Tuyết xuất hiện, vậy thì sẽ không có buổi phỏng vấn nào xảy ra cả. Dù đến trễ 1 phút anh cũng không chấp nhận. Anh đã nói là sẽ làm, nếu để anh phật ý, thì cô có quỳ xuống van nài cũng không ăn thua.
Hiếm lắm Đường Thiên Tuyết mới được cho về sớm một buổi, vốn tưởng sẽ được nghỉ ngơi được một lúc, nhưng chỉ vì yêu cầu có phần thô bỉ của Tô Dĩ Thần mà cô đã đau đầu hơn nửa ngày nay.
Đi ra rồi lại đi vào, nhìn thấy anh cô lại lẩn tránh, bây giờ cô đang ở trong phòng tắm, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 58 phút rồi, chỉ còn 2 phút nữa, cô phải làm sao đây?
Trên người cô đã mặc một bộ váy ngủ hai dây màu trắng tươm cùng chiếc áo choàng đã được cô cột chặt để kín đáo hơn, nhưng cô chưa bao giờ thấy nó lại mỏng manh như lúc này.
Tô Dĩ Thần thong dong ngồi làm việc trên giường, anh luôn đeo một cặp kính mỗi lúc làm việc. Bỗng dưng anh lại để ý giờ trên màn hình máy tính, không biết vì sao lại có cảm giác mong chờ mà nhìn về phía cánh cửa phòng tắm.
"Cô ta ở trong đó hơn 2 tiếng rồi nhỉ? Chắc là không dám, ha."
Tô Dĩ Thần hơi nhếch môi cười, cũng không rõ là anh đang mỉa mai hay là vui vẻ.
Đột nhiên đèn phòng tắt cụp tối om, thay vào đó là một thứ ánh sáng màu cam đỏ huyền bí hiện xuất hiện trên tay của Đường Thiên Tuyết.
Cô đi đến đặt nó ở một góc bàn rồi lại di chuyển đến trước giường ngủ trong sự ngỡ ngàng của Tô Dĩ Thần.
Trước đó một phút, cô đã hít thở thật sâu, cô sẽ làm vì công việc của mình, chỉ cần một chút là xong ngay thôi, dù sao sĩ diện của cô cũng chưa bao giờ tồn tại khi ở trước mặt anh.
Lúc còn học đại học, cô từng ở trong đội múa, cũng coi như là có chút công phu, cộng thêm ánh đèn mờ, anh nhất định sẽ không thể nhìn rõ.
Đường Thiên Tuyết tuy vẫn còn run nhưng cô đã bắt đầu, đầu tiên là từ tay và đến cả cơ thể đều uyển chuyển chuyển động.
Xoay một vòng, đã trút xuống chiếc áo ngoài, sau đó vài giây là đến chiếc váy ngủ cũng tụt xuống.
Trên người cô lúc này chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng.
Nhờ có ánh đèn màu đỏ mới không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này, mi mắt cô cũng đã hơi run, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống sàn.
Tô Dĩ Thần nhíu mày quan sát, trái với suy đoán của Đường Thiên Tuyết, mọi đường cong trên người cô, anh đều thấy rõ không chừa một chi tiết. Dáng người thon thả cùng da thịt trơn nhẵn không tì vết. Ngực căng, mông cũng đẩy đà, thật không nhìn ra cơ thể này lại thuộc về cô, một người lúc nào cũng mặc toàn những trang phục kín cổng cao tường.
Bàn tay của anh để thõng trên đệm giường đã nắm siết chặt, cô càng chuyển động khiêu gợi, trong lòng anh càng rạo rực mất bình tĩnh.
Nhưng gương mặt kia vẫn tỏ ra một màu ngán ngẩm, đột nhiên nơi nào đó lại có phản ứng quyết liệt, sợ bị cô phát hiện nên mới cộc cằn nói lớn.
"Đủ rồi, cút đi. Loại việc hèn hạ gì cũng làm được, cô đúng là đồ rẻ tiền."
Đường Thiên Tuyết nghe xong lập tức nhặt lại áo váy che lại cơ thể rồi chạy ngay vào trong, cô cũng không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Căn phòng chỉ còn một mình Tô Dĩ Thần, anh ngã người tựa vào thành giường, rồi đưa tay lên bóp chặt lấy khuôn mặt của mình.
"Vậy mà lại có phản ứng với cô ta, Tô Dĩ Thần, mày đúng là điên rồi."
Tô Dĩ Thần sống chết cũng không bao giờ thừa nhận là anh đã thực sự bị cô quyến rũ, anh tự lấy cớ đã lâu không động vào phụ nữ nên phản ứng của anh là bình thường.
Anh tự trấn an mình nhưng nhìn ảnh Đường Thiên Tuyết với bộ nội y cứ quấn lấy tâm trí của anh không rời, thật không dám tưởng tượng nếu vừa rồi cô mà cởi hết thì anh còn phát điên đến mức nào.
Sau một đêm, Tô Dĩ Thần gần như mất ngủ. Nhưng cô đã làm theo yêu cầu của anh, anh cũng không phải là một kẻ nói lời không giữ.
Từ sáng anh đã được đưa đến công ty trong bộ dạng ngồi xe lăn, phóng viên cũng tụ tập đầy trước cửa để tranh thủ chụp hình.
Buổi phỏng vấn diễn ra tại văn phòng riêng của Tô Dĩ Thần.
Đường Thiên Tuyết đến rất đúng giờ, cô nghiêm túc đến trước mặt anh, hai người tuy là vợ chồng nhưng bên ngoài giống như người dưng không hề quen biết.
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết mà nhớ lại đêm hôm qua, cô có thể cởi đồ trước mặt anh vậy mà giờ cô vẫn bình thản thế kia, đến một cái biểu cảm xấu hổ cũng không có, nó khiến anh càng coi thường cô hơn.
Đường Thiên Tuyết trước mặt anh tác phong lại chuyện nghiệp, cô đặt bút ghi âm xuống bàn để bắt đầu buổi phỏng vấn.
"Tô Thiếu, trong hai năm vắng mặt, anh vẫn tự tin đảm đương vị trí Tổng giám đốc T&T chứ?"
"Anh có kế hoạch gì cho công ty trong sự trở lại lần này, một sự cải tổ chẳng hạn?"
"Về vấn đề thừa kế, hiện tại anh trai của anh là phó tổng giám đốc Tô Dĩ Thâm vẫn đang làm rất tốt vai trò của mình, anh có e sợ bị đe dọa vị trí của mình hay không?"
…
Hàng loạt câu hỏi mà Đường Thiên Tuyết đặt ra đều không theo chủ ý ban đầu của cô, nhưng kịch bản mà tổng biên tập đưa xuống, cô cũng không dám làm trái.
Cô cứ ngỡ rằng những câu hỏi này sẽ làm khó anh, sẽ khiến anh tức giận vậy mà anh vẫn trả lời tất cả mà không lộ ra chút khuyết điểm nào, câu trả lời cũng tinh tế không gây ra ý thù địch.
Thật sự có một Tô Dĩ Thần như thế, công ra công, tư ra tư. Cô nên cảm thấy may mắn vì điều này, nếu anh không như thế, thì ngay từ câu hỏi đầu tiên đã đủ cho anh siết cổ cô đến nghẹt thở rồi.
Buổi phỏng vấn cuối cùng cũng xong, Đường Thiên Tuyết vẻ mặt rất nhẹ nhõm, cô cất lại đồ đạc rồi đứng dậy hơi cúi đầu chào anh rồi bước đi.
Đột nhiên, tay cô bất ngờ bị chụp lại, Tô Dĩ Thần kéo nhẹ đã khiến cả người cô đổ ra phía sau. Cô ngã người nằm ngửa ra ghế, lại bị Tô Dĩ Thần đè lên, anh giữ chặt eo cô không cho cô nhúc nhích.
"Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra."
Tô Dĩ Thần sắc mặt khó coi, bóp lấy cằm cô mà gằn giọng nói.
"Hôm đó cô và em gái của cô đã thì thầm với nhau những gì, cô đang lên kế hoạch rời khỏi đây có đúng không?"
Không ngờ Tô Dĩ Thần lại đa nghi tới mức này, Đường Thiên Tuyết cũng không dám để lộ sơ hở liền kiên quyết phủ nhận.
"Không có chuyện đó, tôi và Mạn Đình chỉ… chỉ nói về chuyện hôn lễ của em ấy."
"Thật vậy sao?"
Tô Dĩ Thần hơi nhếch môi tỏ vẻ nguy hiểm, dường như anh đã đoán ra được điều gì đó, tim Đường Thiên Tuyết đập nhanh rất bất an. Cô lo sợ trả lời.
"...Thật."
Sự lo lắng của Đường Thiên Tuyết lộ rõ hết trên gương mặt.
Tô Dĩ Thần bỗng hạ thấp người, anh ghé sát tai cô nói nhỏ.
"Tiểu Di, là tên con gái của cô, đúng chứ?"
Đột nhiên cả người của cô trở nên cứng đờ, đồng tử giãn nở như có một cú sốc ập đến trước mắt.
"Sao… anh…"
Đường Thiên Tuyết căng thẳng tột đột đến nói một câu cũng không thể rõ ràng.
Nhìn biểu hiện của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần bất giác bật cười cay nghiệt, vậy là đúng rồi, những gì anh cho người điều tra được là hoàn toàn đúng, cô quả thật có một đứa con riêng.
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web