Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53-55
Chương 53: Phải đi trước một bước
Bẵng đi nửa năm trời, đột nhiên Tô Dĩ Thần lại xuất hiện ở căn nhà ọp ẹp này của Đường Thiên Tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào anh còn vào được trong nhà, giờ đây lại ôm siết lấy eo cô, sẵn đà cúi mặt xuống gần sát.
Nếu không phải vì sợ bị Tiểu Di ngoài kia phát hiện, Đường Thiên Tuyết quyết không để cho anh chiếm lấy tiện nghi như thế này. Cô cắn răng, ráng nhịn một chút, đợi Tiểu Di đi rồi thì cô sẽ cho anh biết tay.
Đường Thiên Tuyết nắm sẵn tay thành nắm đấm, sau đó lại ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt đê tiện của Tô Dĩ Thần đang nhìn cô chằm chằm, cô nghiến răng thầm chửi rủa.
"Anh đúng là tên quái gở, không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp, hừ."
Cô vừa dứt lời, trên môi Tô Dĩ Thần bất chợt nhóm lên một nụ cười kỳ bí.
Bất ngờ, nước từ vòi sen xả ra dội ào vào người Đường Thiên Tuyết, đêm đã khuya, nước cũng lạnh, Đường Thiên Tuyết giật bắn người, theo phản xạ cô liền nhảy tưng lên tránh sang một bên.
Tô Dĩ Thần cũng bị nước dội vào người làm cho ướt nhẹp, nhưng biểu hiện trên gương mặt anh vẫn bình tĩnh như đã biết trước, đã vậy còn cười lên cái nụ cười đểu cáng kia nữa.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Đường Thiên Tuyết lườm mắt lên nhìn, kẻ gây ra chuyện này còn ai khác ngoài cái tên trước mặt. Lúc nãy, tay của anh để ra đằng sau lưng cô, sát bên cạnh van nước, cô nên nhận ra anh chẳng có ý định tốt lành gì mới phải.
Đường Thiên Tuyết cố kìm lại cơn giận đang từ từ dâng lên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô lườm liếc càng lúc càng bén hơn, giọng nói nhỏ nhưng là đang nén lại sự tức giận.
"Anh… làm gì thế hả?"
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết đang kìm nén cơn tức giận, anh lại càng cảm thấy hứng thú muốn châm chọc cô hơn mà thôi. Gương mặt dày dặn như bức tường đúc từ xi măng của anh vẫn thản nhiên trưng ra, anh ghé sát tai cô, nói mấy lời khiến hơi thở nóng ran của anh chạm vào những sợi lông tơ trên vành tai mỏng manh của cô, làm nó đỏ lên trong phút chốc.
"Đi tắm thì phải có nước chứ, muốn lừa con nít thì cũng phải làm cho thật một chút."
Cả thân người của Đường Thiên Tuyết tự nhiên bị nổi hết gai ốc, một phần vì lạnh, một phần là do giọng nói tà ma của anh tác động.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Ngay lập tức cô vùng người đẩy anh ra, cô nhỏ tiếng cảnh cáo, lần này chẳng ngại chửi thẳng mặt.
"Tô Dĩ Thần, con của tôi chẳng liên quan gì đến anh cả, nên đừng lấy con bé ra biện minh cho hành động trẻ con của chính mình, thật trơ trẽn."
Tô Dĩ Thần trước giờ chắc bị người khác chửi nhiều rồi, nhưng người đầu tiên dám ngang nhiên chửi anh trước mặt chỉ có Đường Thiên Tuyết. Nhưng chính vì người đó là cô nên anh mới không nổi giận, cô là một ngoại lệ đặc biệt.
Anh vẫn nhìn cô mà cười rất khó hiểu, nước dội vào người làm cho áo sơ mi dính sát vào da, điều này càng làm anh trở nên như một kẻ phong lưu, phóng đãng khiến Đường Thiên Tuyết khoanh tay, ngoảnh mặt đi chán ghét.
Có vẻ Tô Dĩ Thần lại định nói gì đó, khuôn miệng của anh đã mở ra chuẩn bị nói đột ngột tiếng của Tiểu Di vang lên như gần ngay bên tai. Hình như con bé đang đứng gần rèm của bồn tắm.
"Mẹ, con xong rồi, mẹ mau vào nhé, đừng để bị cảm lạnh."
Tiểu Di hoàn toàn không phát giác được điều gì, nghe âm thanh nước chảy từ bên trong con bé vẫn nghĩ mẹ nó đang tắm. Đường Thiên Tuyết lại thêm một khoảnh khắc nữa muốn trụy cả tim. Cô vuốt ngực, lấy lại bình tĩnh rồi lên giọng nói vọng ra.
Chương 53: Phải đi trước một bước
"Ừ… con cũng mau vào ngủ đi, ngày mai còn đi học, một lát mẹ vào ngay ấy mà."
Tô Dĩ Thần có vẻ thích thú khi nhìn cô nói dối trong bộ dạng thấp thỏm thế kia, cách anh nhìn cô rồi khóe môi nhẹ cong lên như đang chậm rãi thưởng thức một vở kịch trực tiếp.
Nhưng trong mắt của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần không khác nào đang cười đùa trên nỗi lo lắng của cô, vẻ mặt đó của anh lại làm cho cô cảm thấy đáng ghét không chịu được.
Nghe tiếng cánh cửa bên ngoài đóng sầm lại, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng quay lưng khoá lại van nước, ngay tức khắc bước chân ra khỏi đó không chần chừ.
"Mời anh đi cho, nơi này không chứa chấp nổi người cao sang như anh đâu."
Đường Thiên Tuyết mặt nghiêm lại, đi đến mở rộng cửa cho anh ra ngoài, cô nói chuyện còn chẳng muốn nhìn thấy mặt anh.
Tô Dĩ Thần thong dong bước ra, tay với lấy chiếc khăn bông bản lớn màu trắng đang được xếp gọn trên kệ, anh cầm nó trên tay tiến đến gần chỗ của cô.
Trong khi Đường Thiên Tuyết không hề để ý tới, Tô Dĩ Thần liền trùm lấy chiếc khăn đó lên đầu cô.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Tưởng anh lại giở trò, Đường Thiên Tuyết vội vén khăn ra, khuôn mặt nhăn lại khó chịu.
"Anh…"
"Lau khô người đi."
Tô Dĩ Thần vô tư nói, rồi đút hai tay vào túi quần, tự động rời đi không cần cô phải nhọc nhằn đuổi nữa.
Câu nói đó của anh lại khiến Đường Thiên Tuyết cổ họng nghẹn lại, đột nhiên không nói được lời nào, bàn tay cô miết chặt vào chiếc khăn mềm mại, khuôn mặt dịu xuống nhưng lại để lộ một thứ tâm trạng hỗn tạp trong đầu cô. Cô cứ thế chỉ đứng lặng người nhìn anh khuất dần sau cách cửa.
Tô Dĩ Thần bước ra, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không ướt sũng, nước trên người anh nhỏ giọt xuống thẫm đẫm thành nhiều vũng trên sàn.
"Tô thiếu, anh làm sao lại ướt thế kia."
Thính Văn đợi sẵn ở bãi đổ xe, nhìn bộ dạng như chuột lột của anh mà không khỏi kinh ngạc.
Tô Dĩ Thần lại chỉ phất tay nói qua loa.
Chương 53: Phải đi trước một bước
"Không có gì đâu, mau về thôi."
Một lát sau, xe đang lăn bánh trên đường cao tốc, đi ngang qua con sông lớn, Tô Dĩ Thần dựa người vào người ghế sau, mắt nhìn ra bên ngoài đầy đăm chiêu.
Anh phải suy tính bước tiếp theo mình nên làm gì khi chỉ vì lỡ lời với Đường Thiên Tuyết đã làm kế hoạch ấn định sẵn của anh bị xáo trộn.
Anh không nói rõ cho cô biết chân tướng sự việc, nhưng với tính cách của cô thì nhất định không cho qua dễ dàng như thế, bằng một cách nào đó, cô cũng sẽ tìm ra được sự thật thôi.
Nếu vậy anh sẽ đi trước một bước. Lừa dối cũng được, xảo trá cũng được, nhưng anh không thể để cho Tiểu Di và Tô Dĩ Thâm nhận nhau.
Tô Dĩ Thâm là con người như thế nào, Tô Dĩ Thần ngầm hiểu rõ nhất, vẻ tử tế bề ngoài của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang, anh ta chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang của mình xuống nên dần mọi người đều nhìn thấy nó và nghĩ đó là con người thật của anh ta. Một quả bom nổ chậm như thế, làm sao Tô Dĩ Thần có thể để Đường Thiên Tuyết dây vào được cơ chứ.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Tô Dĩ Thâm là con người như thế nào, Tô Dĩ Thần ngầm hiểu rõ nhất, vẻ tử tế bề ngoài của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang, anh ta chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang của mình xuống nên dần mọi người đều nhìn thấy nó và nghĩ đó là con người thật của anh ta. Một quả bom nổ chậm như thế, làm sao Tô Dĩ Thần có thể để Đường Thiên Tuyết dây vào được cơ chứ.
Mà cho dù đó không phải là Tô Dĩ Thâm, mà bất kỳ người đàn ông nào khác, anh đều sẽ làm vậy.
Tô Dĩ Thần không có lý do và cũng không cần nghĩ tới lý do cho những việc mình làm, bởi vì mọi chuyện có liên quan đến Đường Thiên Tuyết, anh đã mặc nhiên định sẵn đó là chuyện của anh rồi.
Nghĩ ngợi, do dự rất lâu, đột nhiên Tô Dĩ Thần lên tiếng căn dặn.
"Thính Văn, ngày mai cậu hãy đưa thông báo đến các bệnh viện và tất cả các cơ sở xét nghiệm ADN, nếu Đường Thiên Tuyết, hoặc Tô Dĩ Thâm có đến đó, dù vì mục đích là gì thì cũng phải ngay lập tức báo cho tôi biết."
Từ khi Tô Dĩ Thần rời khỏi nhà của Đường Thiên Tuyết đã quái lạ, lời căn dặn của anh bây giờ còn kỳ lạ hơn. Mặc dù là người thân tín nhất, nhưng về những vấn đề riêng tư, Thính Văn cũng tự hiểu rằng mình không nên tò mò, nhìn thái độ của Tô Dĩ Thần nghiêm nghị, Thính Văn cũng chỉ lặng lẽ đáp lại không hỏi thêm.
"Vâng."
Chương 54: Không thể lầm
Chương 54: Không thể lầm
Sáng sớm, Đường Thiên Tuyết chuẩn bị đi làm, cô cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, gương mặt khá tái nhợt, cơ bắp cả người đều rất uể oải.
Cô rót cho mình một cốc nước, uống vào cũng thấy rất đắng miệng.
"Hình như bị cảm rồi, cũng tại cái tên…"
Đường Thiên Tuyết nghĩ bụng quở trách, lúc định nói tên người đó cô bất chợt ngưng lại, rồi thở dài, ngay cả hơi thở ra cũng nóng rang.
Nhưng vẫn thấy bản thân còn đủ sức làm việc, Đường Thiên Tuyết chỉ uống vội một viên thuốc hạ sốt, sau đó liền cấp giỏ đến chỗ làm như thường.
Tại phim trường Thiên Vũ, Đường Thiên Tuyết hôm nay phải có mặt ở đây để phỏng vấn về phim của Hoắc Đình Đình, cô ta còn là gương mặt đại diện tháng tới cho hãng tạp chí mà cô đang làm việc. Có lẽ khoảng thời gian tới phải thường xuyên gặp cô ta rồi.
Đường Thiên Tuyết vốn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ lo Hoắc Đình Đình này để bụng việc cô là vợ cũ của Tô Dĩ Thần mà gây khó dễ.
Chương 54: Không thể lầm
Lúc tình cờ gặp cô ta và Tô Dĩ Thần ở nhà hàng, nghe giọng điệu xéo xắt, nói câu nào là đâm thọt câu đấy của cô ta, cũng đủ hiểu cô ta là người như thế nào. Người trong ngành đều biết cô ta có tính tình không tốt, ngạo mạn không ai bằng, thế nhưng báo chí không ai dám đề cập đến việc này, chỉ vì hậu thuẫn của cô ta quá lớn. Chỉ riêng bố của cô ta cũng đã một tay che cả bầu trời, huống hồ cô ta còn là bạn gái của Tô Dĩ Thần, thế lực không biết ghê gớm đến mức nào nữa.
Dự là khoảng thời gian sắp tới, sẽ là khoảng thời gian không dễ dàng đối với Đường Thiên Tuyết. Nhưng biết làm sao được, đó là công việc của cô, cô không có quyền lựa chọn.
Vì lần đầu đến phim trường Thiên Vũ, nên Đường Thiên Tuyết có hơi lóng ngóng, bên phía Hoắc Đình Đình cũng không thấy cho người tới để dẫn đường cho cô, thế là cô phải tự mình đi tìm cô ta trong cái phim trường rộng đến hơn trăm hecta này.
Đi lòng vòng nhiều điểm quay, đến giờ đã gần nửa tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn chưa tìm thấy điểm quay của Hoắc Đình Đình ở đâu. Trong người của Đường Thiên Tuyết đã thấm mệt, cô định ngồi xuống một mái hiên mát để nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên, mắt của cô đập phải một bóng dáng quen thuộc.
Dáng người nhìn từ phía sau, chắc chắn không nhầm lẫn đi đâu được, chính là hung thủ gây ra cái chết của Dụ Lam Lam, cũng như đứa con bé nhỏ trong bụng cô, Đường Mạn Đình.
Chương 54: Không thể lầm
Đường Thiên Tuyết trong phút chốc không còn nghĩ đến mệt mỏi, mắt căng lên đầy thù hận, chân di chuyển nhanh tới gần cô ta.
"Đường Mạn Đình, không ngờ cô vẫn…"
Đường Thiên Tuyết kéo mạnh vai cô ta lại, giọng nói oán niệm vô cùng, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt của người này, Đường Thiên Tuyết chợt đứng hình, mắt không chớp vì quá khó hiểu.
"Không thể nào… rõ ràng là…"
"Cô làm gì thế hả, muốn gây sự sao?"
Người mà Đường Thiên Tuyết nhầm lẫn không ngờ lại là Hoắc Đình Đình, cô ta nhíu mày bực dọc, đưa tay lên xoa phần vai vừa rồi bị Đường Thiên Tuyết dùng sức kéo.1
Đường Thiên Tuyết vẫn chưa thể tin được, cô đứng im không phản ứng gì trước sự giận dữ của Hoắc Đình Đình, mắt còn nhìn cô ta từ đầu đến chân để xem xét kỹ lưỡng.
Hoắc Đình Đình như bị chột dạ, cô ta vung tay tát Đường Thiên Tuyết một cái 'chát' thật mạnh, sau đó lớn giọng.
Chương 54: Không thể lầm
"Dám làm vai của tôi bị thương, còn đứng đờ người ra đó không xin lỗi. Đúng là đồ vô học."
Đường Thiên Tuyết suýt nữa còn tưởng mình bị sốt nên hoa mắt nhìn lầm, nhưng chính cái tát này đã khiến cho cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Dung mạo có thể thay đổi, giọng nói có thể thay đổi, nhưng tính cách thì không bao giờ. Nhân gian thường nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu nói này như sinh ra là dành cho Đường Mạn Đình vậy.
Đường Thiên Tuyết trên mặt in hằn năm dấu tay đỏ au, nhưng nhìn thái độ của cô, thì có vẻ nó chẳng đau chút nào.
Cô trừng mắt lên nhìn thẳng vào mắt Hoắc Đình Đình, giọng gằn lại.
"Cô thật sự không nhận ra tôi sao? Đường… Mạn… Đình."
Đường Thiên Tuyết cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ. Hoắc Đình Đình vẫn khoanh tay có vẻ rất tự tin.
"Cô là cái thá gì mà tôi phải nhận ra cô. Vểnh tai lên mà nghe, tôi là Hoắc Đình Đình, cô bị mù à."
Chương 54: Không thể lầm
Trên mặt Đường Thiên Tuyết hiện lên một nét cười khinh bỉ.
"Đường Mạn Đình, đừng tưởng thay đổi vài thứ trên gương mặt là tôi không nhận ra cô. Cô có chết cháy thành tro tôi vẫn nhận ra, bởi vì… trên người cô có mùi của một kẻ giết người."
Giống như bị nói trúng tim đen, Đường Thiên Tuyết nhận ra trong mắt Hoắc Đình Đình có sự hoảng loạn, điều có càng chứng tỏ những gì cô nói đều có khả năng là thật. Không có Hoắc Đình Đình nào ở đây cả, chỉ có Đường Mạn Đình, một con quỷ đội lốt người.
Đám đông nghe tiếng cãi vã thì sớm đã chú ý tới, khi Đường Thiên Tuyết thẳng thừng nói ra, những tiếng giật thốt, bàn tán rôm rả từng người xung quanh bắt đầu vang lên âm ĩ.
Nếu Hoắc Đình Đình không phải như Đường Thiên Tuyết nói, tại sao cô ta phải đổ mồ hôi căng thẳng, trong đầu cô ta đang nghĩ cách để chối bỏ nên mới không phản bác lại ngay được. Có tật ắt giật mình, cô ta đang tự mình làm lòi ra thêm một cái đuôi nữa.
Hoắc Đình Đình chỉ là nao núng nhất thời, cô ta nhanh chóng đã khôi phục dáng vẻ huênh hoang thường thấy. Đầu ngửa cao nhìn về phía Đường Thiên Tuyết mà nói vô cùng đắc ý.
Chương 54: Không thể lầm
"Đường Thiên Tuyết, cô và Dĩ Thần đã kết thúc rồi, bây giờ tôi mới là bạn gái của anh ấy, cô có ghen tức thì cũng không nên vu khống tôi như vậy chứ? Muốn ăn cơm tù lắm rồi sao?"
Đám đông nghe xong lại nghiêng về phía Hoắc Đình Đình, tin rằng Đường Thiên Tuyết đang vu khống thật. Đường Thiên Tuyết thế mà phụt cười mỉa mai.1
"Cô Hoắc, vừa rồi cô lớn tiếng bảo không nhận ra tôi. Bây giờ có thể gọi rõ họ tên của tôi ra như thế, khả năng nhớ lời thoại của cô, quả là hạn chế."
Từng câu của Đường Thiên Tuyết đều vả trực diện vào Hoắc Đình Đình không trượt phát nào, nỗi mất mặt này khiến cô ta tức đến máu dồn cả lên đầu, cả khuôn mặt đều như đang muốn tóe ra lửa.https://vietwriter.vn/threads/co-dau-ga-thay-cua-to-thieu.9308/
Hoắc Đình Đình vung tay lên, theo bản năng lại muốn sử dụng vũ lực, nhưng bất ngờ, từ đằng sau, cô ta thấy một người đang hiên ngang đi về phía này. Cô ta đột ngột thu tay về, sau đó không biết vì sao lại tự làm mình ngã đụi rất mạnh xuống mặt đất.
Cô ta nhăn mặt đau đớn kêu la.
"Người đâu, mau đến đây, tôi bị gãy tay rồi, đau quá."
Chương 54: Không thể lầm
Cô ta la hét hô hoán, nước mắt chảy xuống như thật.
Đường Thiên Tuyết không biết cô ta đang muốn giở trò gì, đến khi đám đông tản ra, thêm một dáng người quen thuộc nữa xuất hiện, cô mới cảm thấy nực cười.
"Có chuyện gì, chuyện gì thế này. Hoắc tiểu thư bị thương rồi, mau gọi cấp cứu."
Trợ lý của Hoắc Đình Đình tá hỏa nói lớn, anh ta gấp gáp đỡ Hoắc Đình Đình dậy nhưng bị cô ta đẩy ra, ánh mắt của cô ta chỉ hướng về một người mà ra vẻ đáng thương.
"Dĩ Thần, vợ cũ của anh đã đẩy em gãy cả tay. Cô ta ghen tức vì chúng ta ở bên nhau. Anh phải làm chủ cho em."
Hoắc Đình Đình vừa nói vừa khóc, tỏ ra bản thân rất ấm ức.
Tô Dĩ Thần từ đâu chỉ nhìn về phía Đường Thiên Tuyết, bây giờ cũng vậy, anh nhìn cô, giọng lạnh như băng.
"Là cô làm?"
Đường Thiên Tuyết không là gì sai, cô chẳng việc gì phải sợ, cô bình tĩnh nói.
"Tôi không có. Là cô ta tự biên tự diễn, anh không tin có thể hỏi những người ở đây. Bọn họ đều chứng kiến."
Hoắc Đình Đình nhanh chóng trừng mắt với đám đông, ai cũng sợ cô ta, không ai dám lên tiếng.
Khi Thính Văn chỉ định một người bất kỳ nói, người này đột nhiên lại quay ngoắt, đổ hết mọi việc lên đầu Đường Thiên Tuyết.
Đường Thiên Tuyết cũng không lấy làm lạ, cô vẫn kiên định không nhận việc mình không làm. Trong tình cảnh này, giống như một mình cô đang phải đối đầu với cả thế giới.
Chương 55: Ngất
Chương 55: Ngất
Hoắc Đình Đình vội vã tự chống người đứng dậy, cô ta bám vào tay Tô Dĩ Thần vẫn làm ra vẻ người bị hại.
"Anh nghe bọn họ nói rồi đó, là cô ta đẩy em, tay của em…"
Hoắc Đình Đình nghẹn ngào không nói nên lời, làm như bản thân vô cùng uất ức, sau đó lại trừng to đôi mắt nhìn sang Đường Thiên Tuyết nâng giọng ngạo nghễ nói.
"Đường Thiên Tuyết, ngay tại đây cô phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, may ra tôi còn suy nghĩ mà bỏ qua cho cô. Nếu không…"
"Nếu không thì sao?"
Đường Thiên Tuyết cắt ngang lời của cô ta, khí thế không hề kém cạnh, cô hiên ngang nói tiếp tục.
"Lỡ mai này cô bị bệnh nan y mà chết, cũng là do tôi hại cô à? Thật không may, tôi không có năng lực cao siêu đó, cũng không phải là thần thánh mà không cần chạm vào người cũng có thể khiến cô ngã đến gãy tay được. Có người nói giúp cho cô thì đã sao, miệng là của bọn họ, bọn họ muốn nói gì mà chẳng được. Nếu cô một mực vu tội cho tôi thì nên nghĩ cách tìm ra bằng chứng nào thuyết phục hơn đi. Người giàu có thì đã sao, quyền thế thì anh đã sao? Cũng không qua nổi mắt ông trời."
Chương 55: Ngất
Đường Thiên Tuyết đáp trả cứng rắn, không một chút sợ sệt, nhún nhường, cô còn muốn lao vào lôi đầu cô ta đến nghĩa trang nhìn hai người mà cô ta đã giết chết nữa là đằng khác, sau đó sẽ đưa cô ta tới tố cáo với cảnh sát, cho cô ta sống nốt quãng đời còn lại trong ngục tù hôi hám.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa có chứng cứ gì chứng minh cô ta là Đường Mạn Đình, cũng không biết vì sao cô ta lại có thể hoán đổi thân phận một cách nhanh chóng như vậy được. Bây giờ cô căn bản chẳng thể làm được gì nếu cô ta ngoắc tay một cái.
Mà cho dù không đấu lại được, Đường Thiên Tuyết cũng quyết không chịu nhẫn nhịn trước một kẻ nhân cách bị chó tha như cô ta.
Càng chọc cho cô ta tức giận, thì những cái đuôi còn lại của cô ta sớm muộn gì cũng lòi ra hết, Đường Thiên Tuyết quá hiểu tính khí của Đường Mạn Đình rồi.
Quả thật, những lời nói châm biếm của Đường Thiên Tuyết làm Hoắc Đình Đình như muốn nổ tung vì chột dạ vô số lần.
Cô ta không biết làm cách nào để bật ngược lại cô, càng cật lực phủ nhận, chỉ càng khiến cô ta trở nên đáng nghi hơn mà thôi. Những lúc bối rối, cô ta sẽ quýnh quáng lên mà hành động, thậm chí nói ra những lời liều lĩnh mất kiểm soát.
Chương 55: Ngất
Cô ta cắn răng đay nghiến, lúc này chỉ biết dựa vào uy lực của Tô Dĩ Thần để cầu viện mà thôi, cô ta gấp rút nói như sợ ai đó cướp mất lời.
"Dĩ Thần, anh nghe không, cô ta dám trù ẻo em chết trước mặt bao nhiêu người. Dù có là vợ cũ của anh, anh cũng không thể dung túng cô ta, để cô ta chà đạp em như thế. Anh mà không làm chủ cho em, em sẽ làm lớn chuyện này, đến lúc đó bố em mà biết, anh nghĩ ông ấy sẽ để yên sao?"
Hoắc Đình Đình vùng vằng lấy tay Tô Dĩ Thần, cố ý nhấn mạnh câu cuối để tỏ rõ ý muốn anh phải xử lý mạnh tay cho cô ta. Mặt ngoài là nhờ vả, mặt trong rõ ràng là cố ý nhắc cho anh nhớ.
Đúng lúc này, Đường Thiên Tuyết bắt đầu có chút đứng không vững, tai hơi ù không nghe rõ xung quanh đang nói gì nữa, mắt cũng dần hoa lên, cô đưa tay lên trán xoa xoa để định thần lại.
"Thôi chết, đứng dưới nắng lâu làm mình chóng mặt quá, phải rời khỏi đây nhanh thôi."
Đường Thiên Tuyết nhận thấy bản thân sắp không ổn rồi, nếu để đến mức bị đổ rạp trước mặt bao nhiêu người ở đây thì thật không hay.
Chương 55: Ngất
Cô vội quay người nhanh chóng rời đi, thời gian còn dài, cô không tin mình không nắm được thóp của Hoắc Đình Đình.
Đường Thiên Tuyết đi được vài bước thì bị Hoắc Đình Đình nhìn thấy, cô ta lớn tiếng hét như một cái loa đột ngột vặn hết công suất.
"Đường Thiên Tuyết, cô đứng lại đó, đừng hòng phủi tay bỏ trốn. Người đâu bắt cô ta lại."
Sau câu nói của Hoắc Đình Đình, đám vệ sĩ của cô ta từ sau đám đông chen hàng người xông lên, tên nào tên náy cao to, nhưng lại nhằm vào một người phụ nữ.
Đến lúc này, giọng nói trầm tịch của Tô Dĩ Thần lại lần nữa vang lên, khiến những bước chân đang hung hăng lại e dè tiến lên tiếp.
"Kẻ nào dám."
Ánh mắt anh có phần đáng sợ, nhìn về phía bọn vệ sĩ áo đen, bọn họ lại đổ dồn về phía Hoắc Đình Đình như đang hỏi, phải làm sao?
Hoắc Đình Đình nắm chặt cánh tay mà dằn xuống, cô ta kiêu căng lớn giọng với anh.
Chương 55: Ngất
Hoắc Đình Đình cổ họng đột nhiên lại nghẹn cứng, chuyến này thôi xong, cô ta đã chọc Tô Dĩ Thần tức giận rồi. Cứ ngỡ là cứu tinh, ai dè thành rước họa vào thân.
Cô ta có một chút hoảng loạn, ấp a ấp úng một hồi sau đó mới nói được, môi cong lên cười gượng gạo, đầu dúi dúi vào tay Tô Dĩ Thần nũng nịu tỏ vẻ yếu đuối.
"Không, không phải đâu. Em đâu có ý uy hiếp anh chứ. Dĩ Thần, chỉ vì tay người ta đau quá nên mới không đủ lý trí để nói rõ ràng mới khiến anh hiểu nhầm. Hay anh đưa em đến bệnh viện trước đi, chuyện này mình nói sau vậy."
Hoắc Đình Đình bấm bụng cho qua chuyện này hôm nay để dỗ dành Tô Dĩ Thần trước, sau này cô ta sẽ tìm cách trừng trị Đường Thiên Tuyết sau.
Ý đồ của cô ta, ai nhìn vào cũng biết, tính cô ta vốn thù của dai, đối với người qua đường còn tìm cách trả đũa nếu lỡ làm bẩn mắt cô ta, huống chi Đường Thiên Tuyết bây giờ có thể gọi là kẻ thù không đội trời chung số một.
Những thứ chiêu trò lấy lòng vặt vãnh này chẳng qua mắt được Tô Dĩ Thần, dù cô ta có dẹo như nhựa dẻo cung chưa chắc làm làm anh có một chút xíu gì gọi là hứng thú, ngược lại càng lúc càng ngấy giống như việc ăn phải mỡ heo vậy.
Chương 55: Ngất
Đột nhiên đám đông trở nên xôn xao thu hút sự chú ý của Tô Dĩ Thần, đó là phía của Đường Thiên Tuyết.
Anh chỉ rời mắt đi mấy giây, vậy mà khi nhìn lại Đường Thiên Tuyết đã toàn thân nằm rạp dưới mặt đất.
Không nghĩ ngợi dây dưa, anh trực tiếp loại bỏ thứ vướng víu Hoắc Đình Đình mà chạy tới. Anh dùng lực hết sức đẩy mạnh, lần này cô ta mới đau đớn vì ngã thật mà kêu lên.
"Á…"
Cánh tay giả vờ bị gãy, hình như bây giờ đã thật sự gãy rồi, Hoắc Đình Đình đau đớn, mặt nhăn lại vô cùng thảm.
Cho dù là vậy, Tô Dĩ Thần cũng không mảy may quan tâm, anh còn chẳng để ý đến xung quanh có bao nhiêu người mà ngang nhiên làm hành động nâng Đường Thiên Tuyết đặt lên đùi mình, gương mặt lo lắng lần đầu để lộ công khai khiến ai cũng phải sửng sốt khó hiểu.
"Đường Thiên Tuyết, Đường Thiên Tuyết, cô bị làm sao vậy, tỉnh lại. Đường Thiên Tuyết, này…"
Tô Dĩ Thần gọi tên cô, giọng hấp tấp bấn loạn, nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì. Người ngợm cô nóng ran như đang chạm vào lò than đang đốt, Tô Dĩ Thần ngay lập tức bế cô lên, đám đông tự khắc tránh đường ra tạo lối cho anh đi qua.
Bây giờ ai dám ngáng đường, chắc là tự mình chặt đứt tiền đồ của mình rồi, trông mặt Tô Dĩ Thần hầm hầm đáng sợ thế kia mà.
Hoắc Đình Đình không cam tâm, cô ta bò trườn trên nền đất mà gào thét.
"Tô Dĩ Thần, anh sẽ hối hận vì đã đối xử với em như thế này, Tô Dĩ Thần, anh đứng lại đó."
Hoắc Đình Đình la hét đến lạc cả giọng, nhưng cuối cùng cô ta vẫn là kẻ thảm bại bị bỏ rơi, Tô Dĩ Thần vẫn đưa Đường Thiên Tuyết lên xe mà chạy mất hút.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Bẵng đi nửa năm trời, đột nhiên Tô Dĩ Thần lại xuất hiện ở căn nhà ọp ẹp này của Đường Thiên Tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào anh còn vào được trong nhà, giờ đây lại ôm siết lấy eo cô, sẵn đà cúi mặt xuống gần sát.
Nếu không phải vì sợ bị Tiểu Di ngoài kia phát hiện, Đường Thiên Tuyết quyết không để cho anh chiếm lấy tiện nghi như thế này. Cô cắn răng, ráng nhịn một chút, đợi Tiểu Di đi rồi thì cô sẽ cho anh biết tay.
Đường Thiên Tuyết nắm sẵn tay thành nắm đấm, sau đó lại ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt đê tiện của Tô Dĩ Thần đang nhìn cô chằm chằm, cô nghiến răng thầm chửi rủa.
"Anh đúng là tên quái gở, không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp, hừ."
Cô vừa dứt lời, trên môi Tô Dĩ Thần bất chợt nhóm lên một nụ cười kỳ bí.
Bất ngờ, nước từ vòi sen xả ra dội ào vào người Đường Thiên Tuyết, đêm đã khuya, nước cũng lạnh, Đường Thiên Tuyết giật bắn người, theo phản xạ cô liền nhảy tưng lên tránh sang một bên.
Tô Dĩ Thần cũng bị nước dội vào người làm cho ướt nhẹp, nhưng biểu hiện trên gương mặt anh vẫn bình tĩnh như đã biết trước, đã vậy còn cười lên cái nụ cười đểu cáng kia nữa.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Đường Thiên Tuyết lườm mắt lên nhìn, kẻ gây ra chuyện này còn ai khác ngoài cái tên trước mặt. Lúc nãy, tay của anh để ra đằng sau lưng cô, sát bên cạnh van nước, cô nên nhận ra anh chẳng có ý định tốt lành gì mới phải.
Đường Thiên Tuyết cố kìm lại cơn giận đang từ từ dâng lên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô lườm liếc càng lúc càng bén hơn, giọng nói nhỏ nhưng là đang nén lại sự tức giận.
"Anh… làm gì thế hả?"
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết đang kìm nén cơn tức giận, anh lại càng cảm thấy hứng thú muốn châm chọc cô hơn mà thôi. Gương mặt dày dặn như bức tường đúc từ xi măng của anh vẫn thản nhiên trưng ra, anh ghé sát tai cô, nói mấy lời khiến hơi thở nóng ran của anh chạm vào những sợi lông tơ trên vành tai mỏng manh của cô, làm nó đỏ lên trong phút chốc.
"Đi tắm thì phải có nước chứ, muốn lừa con nít thì cũng phải làm cho thật một chút."
Cả thân người của Đường Thiên Tuyết tự nhiên bị nổi hết gai ốc, một phần vì lạnh, một phần là do giọng nói tà ma của anh tác động.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Ngay lập tức cô vùng người đẩy anh ra, cô nhỏ tiếng cảnh cáo, lần này chẳng ngại chửi thẳng mặt.
"Tô Dĩ Thần, con của tôi chẳng liên quan gì đến anh cả, nên đừng lấy con bé ra biện minh cho hành động trẻ con của chính mình, thật trơ trẽn."
Tô Dĩ Thần trước giờ chắc bị người khác chửi nhiều rồi, nhưng người đầu tiên dám ngang nhiên chửi anh trước mặt chỉ có Đường Thiên Tuyết. Nhưng chính vì người đó là cô nên anh mới không nổi giận, cô là một ngoại lệ đặc biệt.
Anh vẫn nhìn cô mà cười rất khó hiểu, nước dội vào người làm cho áo sơ mi dính sát vào da, điều này càng làm anh trở nên như một kẻ phong lưu, phóng đãng khiến Đường Thiên Tuyết khoanh tay, ngoảnh mặt đi chán ghét.
Có vẻ Tô Dĩ Thần lại định nói gì đó, khuôn miệng của anh đã mở ra chuẩn bị nói đột ngột tiếng của Tiểu Di vang lên như gần ngay bên tai. Hình như con bé đang đứng gần rèm của bồn tắm.
"Mẹ, con xong rồi, mẹ mau vào nhé, đừng để bị cảm lạnh."
Tiểu Di hoàn toàn không phát giác được điều gì, nghe âm thanh nước chảy từ bên trong con bé vẫn nghĩ mẹ nó đang tắm. Đường Thiên Tuyết lại thêm một khoảnh khắc nữa muốn trụy cả tim. Cô vuốt ngực, lấy lại bình tĩnh rồi lên giọng nói vọng ra.
Chương 53: Phải đi trước một bước
"Ừ… con cũng mau vào ngủ đi, ngày mai còn đi học, một lát mẹ vào ngay ấy mà."
Tô Dĩ Thần có vẻ thích thú khi nhìn cô nói dối trong bộ dạng thấp thỏm thế kia, cách anh nhìn cô rồi khóe môi nhẹ cong lên như đang chậm rãi thưởng thức một vở kịch trực tiếp.
Nhưng trong mắt của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần không khác nào đang cười đùa trên nỗi lo lắng của cô, vẻ mặt đó của anh lại làm cho cô cảm thấy đáng ghét không chịu được.
Nghe tiếng cánh cửa bên ngoài đóng sầm lại, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng quay lưng khoá lại van nước, ngay tức khắc bước chân ra khỏi đó không chần chừ.
"Mời anh đi cho, nơi này không chứa chấp nổi người cao sang như anh đâu."
Đường Thiên Tuyết mặt nghiêm lại, đi đến mở rộng cửa cho anh ra ngoài, cô nói chuyện còn chẳng muốn nhìn thấy mặt anh.
Tô Dĩ Thần thong dong bước ra, tay với lấy chiếc khăn bông bản lớn màu trắng đang được xếp gọn trên kệ, anh cầm nó trên tay tiến đến gần chỗ của cô.
Trong khi Đường Thiên Tuyết không hề để ý tới, Tô Dĩ Thần liền trùm lấy chiếc khăn đó lên đầu cô.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Tưởng anh lại giở trò, Đường Thiên Tuyết vội vén khăn ra, khuôn mặt nhăn lại khó chịu.
"Anh…"
"Lau khô người đi."
Tô Dĩ Thần vô tư nói, rồi đút hai tay vào túi quần, tự động rời đi không cần cô phải nhọc nhằn đuổi nữa.
Câu nói đó của anh lại khiến Đường Thiên Tuyết cổ họng nghẹn lại, đột nhiên không nói được lời nào, bàn tay cô miết chặt vào chiếc khăn mềm mại, khuôn mặt dịu xuống nhưng lại để lộ một thứ tâm trạng hỗn tạp trong đầu cô. Cô cứ thế chỉ đứng lặng người nhìn anh khuất dần sau cách cửa.
Tô Dĩ Thần bước ra, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không ướt sũng, nước trên người anh nhỏ giọt xuống thẫm đẫm thành nhiều vũng trên sàn.
"Tô thiếu, anh làm sao lại ướt thế kia."
Thính Văn đợi sẵn ở bãi đổ xe, nhìn bộ dạng như chuột lột của anh mà không khỏi kinh ngạc.
Tô Dĩ Thần lại chỉ phất tay nói qua loa.
Chương 53: Phải đi trước một bước
"Không có gì đâu, mau về thôi."
Một lát sau, xe đang lăn bánh trên đường cao tốc, đi ngang qua con sông lớn, Tô Dĩ Thần dựa người vào người ghế sau, mắt nhìn ra bên ngoài đầy đăm chiêu.
Anh phải suy tính bước tiếp theo mình nên làm gì khi chỉ vì lỡ lời với Đường Thiên Tuyết đã làm kế hoạch ấn định sẵn của anh bị xáo trộn.
Anh không nói rõ cho cô biết chân tướng sự việc, nhưng với tính cách của cô thì nhất định không cho qua dễ dàng như thế, bằng một cách nào đó, cô cũng sẽ tìm ra được sự thật thôi.
Nếu vậy anh sẽ đi trước một bước. Lừa dối cũng được, xảo trá cũng được, nhưng anh không thể để cho Tiểu Di và Tô Dĩ Thâm nhận nhau.
Tô Dĩ Thâm là con người như thế nào, Tô Dĩ Thần ngầm hiểu rõ nhất, vẻ tử tế bề ngoài của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang, anh ta chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang của mình xuống nên dần mọi người đều nhìn thấy nó và nghĩ đó là con người thật của anh ta. Một quả bom nổ chậm như thế, làm sao Tô Dĩ Thần có thể để Đường Thiên Tuyết dây vào được cơ chứ.
Chương 53: Phải đi trước một bước
Tô Dĩ Thâm là con người như thế nào, Tô Dĩ Thần ngầm hiểu rõ nhất, vẻ tử tế bề ngoài của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang, anh ta chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang của mình xuống nên dần mọi người đều nhìn thấy nó và nghĩ đó là con người thật của anh ta. Một quả bom nổ chậm như thế, làm sao Tô Dĩ Thần có thể để Đường Thiên Tuyết dây vào được cơ chứ.
Mà cho dù đó không phải là Tô Dĩ Thâm, mà bất kỳ người đàn ông nào khác, anh đều sẽ làm vậy.
Tô Dĩ Thần không có lý do và cũng không cần nghĩ tới lý do cho những việc mình làm, bởi vì mọi chuyện có liên quan đến Đường Thiên Tuyết, anh đã mặc nhiên định sẵn đó là chuyện của anh rồi.
Nghĩ ngợi, do dự rất lâu, đột nhiên Tô Dĩ Thần lên tiếng căn dặn.
"Thính Văn, ngày mai cậu hãy đưa thông báo đến các bệnh viện và tất cả các cơ sở xét nghiệm ADN, nếu Đường Thiên Tuyết, hoặc Tô Dĩ Thâm có đến đó, dù vì mục đích là gì thì cũng phải ngay lập tức báo cho tôi biết."
Từ khi Tô Dĩ Thần rời khỏi nhà của Đường Thiên Tuyết đã quái lạ, lời căn dặn của anh bây giờ còn kỳ lạ hơn. Mặc dù là người thân tín nhất, nhưng về những vấn đề riêng tư, Thính Văn cũng tự hiểu rằng mình không nên tò mò, nhìn thái độ của Tô Dĩ Thần nghiêm nghị, Thính Văn cũng chỉ lặng lẽ đáp lại không hỏi thêm.
"Vâng."
Chương 54: Không thể lầm
Chương 54: Không thể lầm
Sáng sớm, Đường Thiên Tuyết chuẩn bị đi làm, cô cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, gương mặt khá tái nhợt, cơ bắp cả người đều rất uể oải.
Cô rót cho mình một cốc nước, uống vào cũng thấy rất đắng miệng.
"Hình như bị cảm rồi, cũng tại cái tên…"
Đường Thiên Tuyết nghĩ bụng quở trách, lúc định nói tên người đó cô bất chợt ngưng lại, rồi thở dài, ngay cả hơi thở ra cũng nóng rang.
Nhưng vẫn thấy bản thân còn đủ sức làm việc, Đường Thiên Tuyết chỉ uống vội một viên thuốc hạ sốt, sau đó liền cấp giỏ đến chỗ làm như thường.
Tại phim trường Thiên Vũ, Đường Thiên Tuyết hôm nay phải có mặt ở đây để phỏng vấn về phim của Hoắc Đình Đình, cô ta còn là gương mặt đại diện tháng tới cho hãng tạp chí mà cô đang làm việc. Có lẽ khoảng thời gian tới phải thường xuyên gặp cô ta rồi.
Đường Thiên Tuyết vốn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ lo Hoắc Đình Đình này để bụng việc cô là vợ cũ của Tô Dĩ Thần mà gây khó dễ.
Chương 54: Không thể lầm
Lúc tình cờ gặp cô ta và Tô Dĩ Thần ở nhà hàng, nghe giọng điệu xéo xắt, nói câu nào là đâm thọt câu đấy của cô ta, cũng đủ hiểu cô ta là người như thế nào. Người trong ngành đều biết cô ta có tính tình không tốt, ngạo mạn không ai bằng, thế nhưng báo chí không ai dám đề cập đến việc này, chỉ vì hậu thuẫn của cô ta quá lớn. Chỉ riêng bố của cô ta cũng đã một tay che cả bầu trời, huống hồ cô ta còn là bạn gái của Tô Dĩ Thần, thế lực không biết ghê gớm đến mức nào nữa.
Dự là khoảng thời gian sắp tới, sẽ là khoảng thời gian không dễ dàng đối với Đường Thiên Tuyết. Nhưng biết làm sao được, đó là công việc của cô, cô không có quyền lựa chọn.
Vì lần đầu đến phim trường Thiên Vũ, nên Đường Thiên Tuyết có hơi lóng ngóng, bên phía Hoắc Đình Đình cũng không thấy cho người tới để dẫn đường cho cô, thế là cô phải tự mình đi tìm cô ta trong cái phim trường rộng đến hơn trăm hecta này.
Đi lòng vòng nhiều điểm quay, đến giờ đã gần nửa tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn chưa tìm thấy điểm quay của Hoắc Đình Đình ở đâu. Trong người của Đường Thiên Tuyết đã thấm mệt, cô định ngồi xuống một mái hiên mát để nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên, mắt của cô đập phải một bóng dáng quen thuộc.
Dáng người nhìn từ phía sau, chắc chắn không nhầm lẫn đi đâu được, chính là hung thủ gây ra cái chết của Dụ Lam Lam, cũng như đứa con bé nhỏ trong bụng cô, Đường Mạn Đình.
Chương 54: Không thể lầm
Đường Thiên Tuyết trong phút chốc không còn nghĩ đến mệt mỏi, mắt căng lên đầy thù hận, chân di chuyển nhanh tới gần cô ta.
"Đường Mạn Đình, không ngờ cô vẫn…"
Đường Thiên Tuyết kéo mạnh vai cô ta lại, giọng nói oán niệm vô cùng, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt của người này, Đường Thiên Tuyết chợt đứng hình, mắt không chớp vì quá khó hiểu.
"Không thể nào… rõ ràng là…"
"Cô làm gì thế hả, muốn gây sự sao?"
Người mà Đường Thiên Tuyết nhầm lẫn không ngờ lại là Hoắc Đình Đình, cô ta nhíu mày bực dọc, đưa tay lên xoa phần vai vừa rồi bị Đường Thiên Tuyết dùng sức kéo.1
Đường Thiên Tuyết vẫn chưa thể tin được, cô đứng im không phản ứng gì trước sự giận dữ của Hoắc Đình Đình, mắt còn nhìn cô ta từ đầu đến chân để xem xét kỹ lưỡng.
Hoắc Đình Đình như bị chột dạ, cô ta vung tay tát Đường Thiên Tuyết một cái 'chát' thật mạnh, sau đó lớn giọng.
Chương 54: Không thể lầm
"Dám làm vai của tôi bị thương, còn đứng đờ người ra đó không xin lỗi. Đúng là đồ vô học."
Đường Thiên Tuyết suýt nữa còn tưởng mình bị sốt nên hoa mắt nhìn lầm, nhưng chính cái tát này đã khiến cho cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Dung mạo có thể thay đổi, giọng nói có thể thay đổi, nhưng tính cách thì không bao giờ. Nhân gian thường nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu nói này như sinh ra là dành cho Đường Mạn Đình vậy.
Đường Thiên Tuyết trên mặt in hằn năm dấu tay đỏ au, nhưng nhìn thái độ của cô, thì có vẻ nó chẳng đau chút nào.
Cô trừng mắt lên nhìn thẳng vào mắt Hoắc Đình Đình, giọng gằn lại.
"Cô thật sự không nhận ra tôi sao? Đường… Mạn… Đình."
Đường Thiên Tuyết cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ. Hoắc Đình Đình vẫn khoanh tay có vẻ rất tự tin.
"Cô là cái thá gì mà tôi phải nhận ra cô. Vểnh tai lên mà nghe, tôi là Hoắc Đình Đình, cô bị mù à."
Chương 54: Không thể lầm
Trên mặt Đường Thiên Tuyết hiện lên một nét cười khinh bỉ.
"Đường Mạn Đình, đừng tưởng thay đổi vài thứ trên gương mặt là tôi không nhận ra cô. Cô có chết cháy thành tro tôi vẫn nhận ra, bởi vì… trên người cô có mùi của một kẻ giết người."
Giống như bị nói trúng tim đen, Đường Thiên Tuyết nhận ra trong mắt Hoắc Đình Đình có sự hoảng loạn, điều có càng chứng tỏ những gì cô nói đều có khả năng là thật. Không có Hoắc Đình Đình nào ở đây cả, chỉ có Đường Mạn Đình, một con quỷ đội lốt người.
Đám đông nghe tiếng cãi vã thì sớm đã chú ý tới, khi Đường Thiên Tuyết thẳng thừng nói ra, những tiếng giật thốt, bàn tán rôm rả từng người xung quanh bắt đầu vang lên âm ĩ.
Nếu Hoắc Đình Đình không phải như Đường Thiên Tuyết nói, tại sao cô ta phải đổ mồ hôi căng thẳng, trong đầu cô ta đang nghĩ cách để chối bỏ nên mới không phản bác lại ngay được. Có tật ắt giật mình, cô ta đang tự mình làm lòi ra thêm một cái đuôi nữa.
Hoắc Đình Đình chỉ là nao núng nhất thời, cô ta nhanh chóng đã khôi phục dáng vẻ huênh hoang thường thấy. Đầu ngửa cao nhìn về phía Đường Thiên Tuyết mà nói vô cùng đắc ý.
Chương 54: Không thể lầm
"Đường Thiên Tuyết, cô và Dĩ Thần đã kết thúc rồi, bây giờ tôi mới là bạn gái của anh ấy, cô có ghen tức thì cũng không nên vu khống tôi như vậy chứ? Muốn ăn cơm tù lắm rồi sao?"
Đám đông nghe xong lại nghiêng về phía Hoắc Đình Đình, tin rằng Đường Thiên Tuyết đang vu khống thật. Đường Thiên Tuyết thế mà phụt cười mỉa mai.1
"Cô Hoắc, vừa rồi cô lớn tiếng bảo không nhận ra tôi. Bây giờ có thể gọi rõ họ tên của tôi ra như thế, khả năng nhớ lời thoại của cô, quả là hạn chế."
Từng câu của Đường Thiên Tuyết đều vả trực diện vào Hoắc Đình Đình không trượt phát nào, nỗi mất mặt này khiến cô ta tức đến máu dồn cả lên đầu, cả khuôn mặt đều như đang muốn tóe ra lửa.https://vietwriter.vn/threads/co-dau-ga-thay-cua-to-thieu.9308/
Hoắc Đình Đình vung tay lên, theo bản năng lại muốn sử dụng vũ lực, nhưng bất ngờ, từ đằng sau, cô ta thấy một người đang hiên ngang đi về phía này. Cô ta đột ngột thu tay về, sau đó không biết vì sao lại tự làm mình ngã đụi rất mạnh xuống mặt đất.
Cô ta nhăn mặt đau đớn kêu la.
"Người đâu, mau đến đây, tôi bị gãy tay rồi, đau quá."
Chương 54: Không thể lầm
Cô ta la hét hô hoán, nước mắt chảy xuống như thật.
Đường Thiên Tuyết không biết cô ta đang muốn giở trò gì, đến khi đám đông tản ra, thêm một dáng người quen thuộc nữa xuất hiện, cô mới cảm thấy nực cười.
"Có chuyện gì, chuyện gì thế này. Hoắc tiểu thư bị thương rồi, mau gọi cấp cứu."
Trợ lý của Hoắc Đình Đình tá hỏa nói lớn, anh ta gấp gáp đỡ Hoắc Đình Đình dậy nhưng bị cô ta đẩy ra, ánh mắt của cô ta chỉ hướng về một người mà ra vẻ đáng thương.
"Dĩ Thần, vợ cũ của anh đã đẩy em gãy cả tay. Cô ta ghen tức vì chúng ta ở bên nhau. Anh phải làm chủ cho em."
Hoắc Đình Đình vừa nói vừa khóc, tỏ ra bản thân rất ấm ức.
Tô Dĩ Thần từ đâu chỉ nhìn về phía Đường Thiên Tuyết, bây giờ cũng vậy, anh nhìn cô, giọng lạnh như băng.
"Là cô làm?"
Đường Thiên Tuyết không là gì sai, cô chẳng việc gì phải sợ, cô bình tĩnh nói.
"Tôi không có. Là cô ta tự biên tự diễn, anh không tin có thể hỏi những người ở đây. Bọn họ đều chứng kiến."
Hoắc Đình Đình nhanh chóng trừng mắt với đám đông, ai cũng sợ cô ta, không ai dám lên tiếng.
Khi Thính Văn chỉ định một người bất kỳ nói, người này đột nhiên lại quay ngoắt, đổ hết mọi việc lên đầu Đường Thiên Tuyết.
Đường Thiên Tuyết cũng không lấy làm lạ, cô vẫn kiên định không nhận việc mình không làm. Trong tình cảnh này, giống như một mình cô đang phải đối đầu với cả thế giới.
Chương 55: Ngất
Chương 55: Ngất
Hoắc Đình Đình vội vã tự chống người đứng dậy, cô ta bám vào tay Tô Dĩ Thần vẫn làm ra vẻ người bị hại.
"Anh nghe bọn họ nói rồi đó, là cô ta đẩy em, tay của em…"
Hoắc Đình Đình nghẹn ngào không nói nên lời, làm như bản thân vô cùng uất ức, sau đó lại trừng to đôi mắt nhìn sang Đường Thiên Tuyết nâng giọng ngạo nghễ nói.
"Đường Thiên Tuyết, ngay tại đây cô phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, may ra tôi còn suy nghĩ mà bỏ qua cho cô. Nếu không…"
"Nếu không thì sao?"
Đường Thiên Tuyết cắt ngang lời của cô ta, khí thế không hề kém cạnh, cô hiên ngang nói tiếp tục.
"Lỡ mai này cô bị bệnh nan y mà chết, cũng là do tôi hại cô à? Thật không may, tôi không có năng lực cao siêu đó, cũng không phải là thần thánh mà không cần chạm vào người cũng có thể khiến cô ngã đến gãy tay được. Có người nói giúp cho cô thì đã sao, miệng là của bọn họ, bọn họ muốn nói gì mà chẳng được. Nếu cô một mực vu tội cho tôi thì nên nghĩ cách tìm ra bằng chứng nào thuyết phục hơn đi. Người giàu có thì đã sao, quyền thế thì anh đã sao? Cũng không qua nổi mắt ông trời."
Chương 55: Ngất
Đường Thiên Tuyết đáp trả cứng rắn, không một chút sợ sệt, nhún nhường, cô còn muốn lao vào lôi đầu cô ta đến nghĩa trang nhìn hai người mà cô ta đã giết chết nữa là đằng khác, sau đó sẽ đưa cô ta tới tố cáo với cảnh sát, cho cô ta sống nốt quãng đời còn lại trong ngục tù hôi hám.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa có chứng cứ gì chứng minh cô ta là Đường Mạn Đình, cũng không biết vì sao cô ta lại có thể hoán đổi thân phận một cách nhanh chóng như vậy được. Bây giờ cô căn bản chẳng thể làm được gì nếu cô ta ngoắc tay một cái.
Mà cho dù không đấu lại được, Đường Thiên Tuyết cũng quyết không chịu nhẫn nhịn trước một kẻ nhân cách bị chó tha như cô ta.
Càng chọc cho cô ta tức giận, thì những cái đuôi còn lại của cô ta sớm muộn gì cũng lòi ra hết, Đường Thiên Tuyết quá hiểu tính khí của Đường Mạn Đình rồi.
Quả thật, những lời nói châm biếm của Đường Thiên Tuyết làm Hoắc Đình Đình như muốn nổ tung vì chột dạ vô số lần.
Cô ta không biết làm cách nào để bật ngược lại cô, càng cật lực phủ nhận, chỉ càng khiến cô ta trở nên đáng nghi hơn mà thôi. Những lúc bối rối, cô ta sẽ quýnh quáng lên mà hành động, thậm chí nói ra những lời liều lĩnh mất kiểm soát.
Chương 55: Ngất
Cô ta cắn răng đay nghiến, lúc này chỉ biết dựa vào uy lực của Tô Dĩ Thần để cầu viện mà thôi, cô ta gấp rút nói như sợ ai đó cướp mất lời.
"Dĩ Thần, anh nghe không, cô ta dám trù ẻo em chết trước mặt bao nhiêu người. Dù có là vợ cũ của anh, anh cũng không thể dung túng cô ta, để cô ta chà đạp em như thế. Anh mà không làm chủ cho em, em sẽ làm lớn chuyện này, đến lúc đó bố em mà biết, anh nghĩ ông ấy sẽ để yên sao?"
Hoắc Đình Đình vùng vằng lấy tay Tô Dĩ Thần, cố ý nhấn mạnh câu cuối để tỏ rõ ý muốn anh phải xử lý mạnh tay cho cô ta. Mặt ngoài là nhờ vả, mặt trong rõ ràng là cố ý nhắc cho anh nhớ.
Đúng lúc này, Đường Thiên Tuyết bắt đầu có chút đứng không vững, tai hơi ù không nghe rõ xung quanh đang nói gì nữa, mắt cũng dần hoa lên, cô đưa tay lên trán xoa xoa để định thần lại.
"Thôi chết, đứng dưới nắng lâu làm mình chóng mặt quá, phải rời khỏi đây nhanh thôi."
Đường Thiên Tuyết nhận thấy bản thân sắp không ổn rồi, nếu để đến mức bị đổ rạp trước mặt bao nhiêu người ở đây thì thật không hay.
Chương 55: Ngất
Cô vội quay người nhanh chóng rời đi, thời gian còn dài, cô không tin mình không nắm được thóp của Hoắc Đình Đình.
Đường Thiên Tuyết đi được vài bước thì bị Hoắc Đình Đình nhìn thấy, cô ta lớn tiếng hét như một cái loa đột ngột vặn hết công suất.
"Đường Thiên Tuyết, cô đứng lại đó, đừng hòng phủi tay bỏ trốn. Người đâu bắt cô ta lại."
Sau câu nói của Hoắc Đình Đình, đám vệ sĩ của cô ta từ sau đám đông chen hàng người xông lên, tên nào tên náy cao to, nhưng lại nhằm vào một người phụ nữ.
Đến lúc này, giọng nói trầm tịch của Tô Dĩ Thần lại lần nữa vang lên, khiến những bước chân đang hung hăng lại e dè tiến lên tiếp.
"Kẻ nào dám."
Ánh mắt anh có phần đáng sợ, nhìn về phía bọn vệ sĩ áo đen, bọn họ lại đổ dồn về phía Hoắc Đình Đình như đang hỏi, phải làm sao?
Hoắc Đình Đình nắm chặt cánh tay mà dằn xuống, cô ta kiêu căng lớn giọng với anh.
Chương 55: Ngất
Hoắc Đình Đình cổ họng đột nhiên lại nghẹn cứng, chuyến này thôi xong, cô ta đã chọc Tô Dĩ Thần tức giận rồi. Cứ ngỡ là cứu tinh, ai dè thành rước họa vào thân.
Cô ta có một chút hoảng loạn, ấp a ấp úng một hồi sau đó mới nói được, môi cong lên cười gượng gạo, đầu dúi dúi vào tay Tô Dĩ Thần nũng nịu tỏ vẻ yếu đuối.
"Không, không phải đâu. Em đâu có ý uy hiếp anh chứ. Dĩ Thần, chỉ vì tay người ta đau quá nên mới không đủ lý trí để nói rõ ràng mới khiến anh hiểu nhầm. Hay anh đưa em đến bệnh viện trước đi, chuyện này mình nói sau vậy."
Hoắc Đình Đình bấm bụng cho qua chuyện này hôm nay để dỗ dành Tô Dĩ Thần trước, sau này cô ta sẽ tìm cách trừng trị Đường Thiên Tuyết sau.
Ý đồ của cô ta, ai nhìn vào cũng biết, tính cô ta vốn thù của dai, đối với người qua đường còn tìm cách trả đũa nếu lỡ làm bẩn mắt cô ta, huống chi Đường Thiên Tuyết bây giờ có thể gọi là kẻ thù không đội trời chung số một.
Những thứ chiêu trò lấy lòng vặt vãnh này chẳng qua mắt được Tô Dĩ Thần, dù cô ta có dẹo như nhựa dẻo cung chưa chắc làm làm anh có một chút xíu gì gọi là hứng thú, ngược lại càng lúc càng ngấy giống như việc ăn phải mỡ heo vậy.
Chương 55: Ngất
Đột nhiên đám đông trở nên xôn xao thu hút sự chú ý của Tô Dĩ Thần, đó là phía của Đường Thiên Tuyết.
Anh chỉ rời mắt đi mấy giây, vậy mà khi nhìn lại Đường Thiên Tuyết đã toàn thân nằm rạp dưới mặt đất.
Không nghĩ ngợi dây dưa, anh trực tiếp loại bỏ thứ vướng víu Hoắc Đình Đình mà chạy tới. Anh dùng lực hết sức đẩy mạnh, lần này cô ta mới đau đớn vì ngã thật mà kêu lên.
"Á…"
Cánh tay giả vờ bị gãy, hình như bây giờ đã thật sự gãy rồi, Hoắc Đình Đình đau đớn, mặt nhăn lại vô cùng thảm.
Cho dù là vậy, Tô Dĩ Thần cũng không mảy may quan tâm, anh còn chẳng để ý đến xung quanh có bao nhiêu người mà ngang nhiên làm hành động nâng Đường Thiên Tuyết đặt lên đùi mình, gương mặt lo lắng lần đầu để lộ công khai khiến ai cũng phải sửng sốt khó hiểu.
"Đường Thiên Tuyết, Đường Thiên Tuyết, cô bị làm sao vậy, tỉnh lại. Đường Thiên Tuyết, này…"
Tô Dĩ Thần gọi tên cô, giọng hấp tấp bấn loạn, nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì. Người ngợm cô nóng ran như đang chạm vào lò than đang đốt, Tô Dĩ Thần ngay lập tức bế cô lên, đám đông tự khắc tránh đường ra tạo lối cho anh đi qua.
Bây giờ ai dám ngáng đường, chắc là tự mình chặt đứt tiền đồ của mình rồi, trông mặt Tô Dĩ Thần hầm hầm đáng sợ thế kia mà.
Hoắc Đình Đình không cam tâm, cô ta bò trườn trên nền đất mà gào thét.
"Tô Dĩ Thần, anh sẽ hối hận vì đã đối xử với em như thế này, Tô Dĩ Thần, anh đứng lại đó."
Hoắc Đình Đình la hét đến lạc cả giọng, nhưng cuối cùng cô ta vẫn là kẻ thảm bại bị bỏ rơi, Tô Dĩ Thần vẫn đưa Đường Thiên Tuyết lên xe mà chạy mất hút.