Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Đứng dưới mái hiên của cổng nghĩa trang, nhìn từng giọt mưa nặng hạt đang trút xuống, không biết có phải vì bản thân bị dính nước mưa hay không mà Đường Thiên Tuyết thấy lạnh lẽo vô cùng, cô xoa miết cánh tay cho ấm lên, đứng thu mình vào một góc.
Vài phút sau, trong màn mưa mờ có một chiếc xe hơi chạy đến, Đường Thiên Tuyết nhận ra đó là xe mà Thính Văn hay dùng để đưa đón cô và Tô Dĩ Thần.
Quả không sai, Thính Văn bước xuống xe cùng với chiếc ô to tướng màu đen, anh ta đang đến chỗ cô đang đứng.
Đường Thiên Tuyết có một chút hồi hộp, không biết liệu Tô Dĩ Thần có đang ngồi trong xe đợi cô hay không? Nhưng kết quả lại là một tràn thất vọng, khi cô mở cửa xe ra, hàng ghế sau trống rỗng.
Thính Văn lái xe đi được một quãng thì cô hỏi.
"Tô Dĩ Thần, anh ấy đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng hỏi về Tô Dĩ Thần kể từ khi giữa anh và cô nảy sinh mâu thuẫn ở bệnh viện.
Thính Văn nhìn qua gương thấy vẻ mặt cô trầm xuống bất ổn, anh ta cũng kiêng dè nói để cô được an ủi.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Tô thiếu dạo này bận rộn hơn bình thường vì công ty sắp tổ chức đại hội cổ đông rồi, cô Đường đừng lo, Tô thiếu dặn dò nếu cô cần gì hay đi đâu thì có thể nói với tôi."
Đường Thiên Tuyết hơi cười, cô nhỏ giọng trả lời.
"Vất vả cho anh rồi."
Cô lại đờ đẫn người nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trời âm u, mưa xối xả, cô chẳng thể nhìn thấy rõ màu xanh của những tán cây bên đường nữa, hệt như tâm trạng của cô lúc này, toàn một màu xám xịt.
Cô thở dài.
"Dù cho anh ấy không nói, nhưng mình biết anh ấy vẫn còn giận mình. Từ lúc biết đứa bé mất đi đến giờ, anh ấy chưa từng an ủi mình một câu, ngược lại lời nói mỗi khi nói ra đều khiến tim mình như bị bóp chặt hơn. Đến Tiểu Di, anh ấy cũng không thường dành thời gian cho con bé nữa, đây gọi là giận mẹ giận lây cả con sao? Nhưng người sai là mình, mình có quyền gì để trách móc anh ấy chứ? Anh ấy mất con, đương nhiên sẽ rất đau lòng, lần này mình nên chủ động làm anh ấy nguôi giận thì tốt hơn là cứ im lặng mãi như thế này."
Đường Thiên Tuyết cố nghĩ thoáng ra, cô vẫn còn cuộc sống phía trước cần phải cố gắng, cô đánh mất đi hai người thân yêu, vì vậy cô không muốn phải để mất thêm một ai nữa. Chỗ dựa tinh thần của cô ở thời điểm hiện tại là Tô Dĩ Thần và Tiểu Di, cô chỉ còn người thân là hai người họ thôi.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Đường Thiên Tuyết trở về nhà, cô cất công xuống bếp nấu một bàn ăn thịnh soạn vì Thính Văn nói hôm nay anh sẽ về nhà.
Món cuối cùng vừa dọn ra thì cũng kịp lúc Tô Dĩ Thần về đến, cô không chần chừ mà vui vẻ chạy ra đón anh.
"Dĩ Thần, anh về rồi, em đã nấu bữa tối…"
"Anh ăn ở ngoài rồi, tối nay anh phải làm việc khuya, đừng làm phiền anh, mấy ngày này em tạm thời ở cùng phòng với Tiểu Di đi."
Cô chưa nói xong, Tô Dĩ Thần đã vội vã cướp lời, anh nới lỏng cà vạt, vừa đi vừa nói còn không thèm liếc nhìn cô.
Đường Thiên Tuyết chỉ biết hạ giọng trả lời lại một chữ rất nhẹ.
"Được."
Cô nhìn theo bóng dáng, miệng vô thức lầm bẩm.
"Xem ra vẫn còn giận."
Còn tưởng anh sẽ vui mừng mà ăn một bữa ngon lành, thế nhưng cái anh cho cô lại là một sự thất vọng trong lòng, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Còn tưởng anh sẽ vui mừng mà ăn một bữa ngon lành, thế nhưng cái anh cho cô lại là một sự thất vọng trong lòng, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Tối đến cô lại mang một tách cà phê nóng vào phòng, quả thật là nhìn thấy anh đang làm việc.
"Dĩ Thần, em pha cho anh một tách cà phê, anh uống đi cho tỉnh táo làm việc."
Cô nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn, hy vọng anh có thể uống một chút trước mặt mình. Nhưng đáp lại cho công sức của cô, Tô Dĩ Thần nhăn mặt gằn giọng khó nhằn nói.
"Chẳng phải anh nói đừng làm phiền anh rồi sao?"
Tô Dĩ Thần tay không ngừng làm việc, mắt dán vào tài liệu không dứt, vẻ mặt lại khó chịu như muốn đuổi cô đi ngay tức khắc khiến có chút bối rối.
"Em… em mang cà phê vào sẽ ra ngay mà, bây giờ em đi ngay đây."
"Mang nó ra ngoài luôn đi, anh không uống."
"Nhưng…"
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Không nghe rõ sao?"
Anh cuối cùng cũng ngước nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt đó đối với cô vừa quen lại vừa xa lạ, lần thứ ba cô ôm nỗi thất vọng vào người.
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết lầm lũi mang tách cà phê đi, cửa vừa đóng lại, ngay ngay lập tức anh buông thả tài liệu, ngửa người ra ghế, tay đưa lên xoa nhẹ phần trán để giảm bớt phiền muộn.
Suốt hai tuần liền, Đường Thiên Tuyết rất cố gắng để dỗ dành anh, để anh bớt giận, mặc dù công việc ở tòa soạn cũng rất nhiều nhưng cô chưa từng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Lúc nào cô cũng chào đón anh bằng nụ cười, thế nhưng nó hoàn toàn không kéo dài nổi một phút, bởi Tô Dĩ Thần dường như càng lúc càng lạnh lẽo, lớp băng vô hình bao bọc anh mỗi lúc lại một dày hơn khiến cô không tài nào xuyên qua được.
Dù vậy cô vẫn không ngừng cố gắng, tình yêu đối với một người sao có thể dễ đánh mất như thế.
Tô Dĩ Thần trở về nhà, anh ngồi mệt mỏi xuống sofa, thấy vậy Đường Thiên Tuyết lại đi đến gần, cô đứng ở phía sau, đặt tay lên vai anh mà xoá xoa.
"Anh mệt sao? Em xoa bóp vai cho anh nhé."
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Tô Dĩ Thần đang nhắm mắt thì chợt anh hất tay cô ra rồi ngồi dậy.
"Em đi làm việc của em đi, đừng để ý đến anh."
Anh hơi cúi người, cầm lên chiếc áo khoác chân định di chuyển thì bị Đường Thiên Tuyết làm cho chững lại.
"Tô Dĩ Thần, anh vẫn còn giận em đúng không? Anh nói cho em biết đi, phải làm sao anh mới bớt giận."
Cố gắng đã lâu vậy rồi vẫn không thể làm anh lung lay, Đường Thiên Tuyết thật sự hết cách rồi.
Tô Dĩ Thần đưa ánh mắt không có thần sắc gì nhìn cô, anh bước đến gần, đưa một ngón tay nâng cằm cô lên, khẩu hình miệng của anh rất rõ.
"Việc tốt nhất em nên làm là ở nhà yên phận và… đừng có làm phiền anh."
Đoạn cuối anh cố ý nhấn mạnh, nói xong lại bỏ đi mất vậy, Đường Thiên Tuyết cũng không biết phải nên nói gì nữa.
Cô đột nhiên phì cười đắng lòng.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Gần đây anh ấy liên tục chê mình phiền phức, anh có ý gì đây, Tô Dĩ Thần?"
Câu hỏi của cô, e là chỉ có Tô Dĩ Thần mới có thể giải đáp nổi, còn trong đầu cô thì trống rỗng, cô chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì. Nhưng có một điều cô nhìn thấy rõ ràng nhất, đó là khoảng cách giữa cô và anh càng lúc càng như tấm băng bị tách đôi hai mảnh, sau đó mỗi mảnh lại trôi về một hướng, không đi chung đường.
Cô nghĩ ngợi rất nhiều, đến khuya cũng trằn trọc không ngủ được. Đến một đứa con nít như Tiểu Di cũng nhận ra cô đang có tâm sự liền ngồi dậy hỏi.
"Mẹ, sao lại, buồn?"
Đường Thiên Tuyết khá sững sờ trước câu hỏi của con, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, không thể để Tiểu Di bị ảnh hưởng tâm trạng tiêu cực từ mình được.
Cô nở nụ cười tươi, vuốt ve mái tóc mềm mỏng của con bé.
"Mẹ không buồn? Tiểu Di nói được rành rọt thành câu rồi, mẹ rất vui đó."
Tiểu Di lại ngây ngô hỏi.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Vậy, bố, có vui, không?"
Đường Thiên Tuyết vẫn cố gượng cười thật tươi để trả lời.
"Đương nhiên là vui rồi."
"Nhưng bố, đang giận, con, sao?"
"Tại sao Tiểu Di lại nói như thế chứ?"
Đường Thiên Tuyết hơi bất ngờ, cô hỏi lại con bé thì nhận được một câu trả lời đau lòng.
"Bởi vì, bố không nói chuyện, với con nữa."
Đường Thiên Tuyết trong phút chốc thật sự muốn khóc, nhưng cô vẫn cố kìm nén, cô kéo con bé nằm xuống bên cạnh rồi mới nói.
"Không phải đâu, bố gần đây rất bận, đợi khi bố hết bận lại nói chuyện với con thôi."
Tiểu Di mắt như lóe sáng.
"Thật sao?"
"Thật sao?"
"Ừm. Tiểu Di ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ đi nào."
Tô Dĩ Thần vô tình đi ngang qua, anh đã dừng chân nghe hết cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người họ. Sắc mặt anh sa sầm, ngay lập tức anh đi thẳng trở về phòng, gương mặt chằng để lộ một chút xúc cảm nào.
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra, Tô Dĩ Thần dường như mất hút, không một ai biết anh ở đâu cả.
Trong phòng họp, tất cả các cổ đông đều có mặt, đến cả bố của Tô Dĩ Thần - Chủ tịch Tô Diệc Phàm vừa xuống sân bay đã đến ngay cuộc họp.
Tô Diệc Hải nhìn đồng hồ, rồi nhướng mắt hơi cười nhìn qua phía Tô Diệc Phàm.
"Anh, Dĩ Thần vẫn chưa đến, chúng ta không thể chờ nó nữa, bắt đầu thôi."
Tô Diệc Phàm nhíu mày thiếu kiên nhẫn, ông dùng dằng vài giây nhìn ra phía cửa lớn vẫn không thấy động tĩnh, cuối cùng cũng quay lại khẽ gật đầu.
"Ừm."
Tô Diệc Phàm nhìn qua thư ký của mình để ra hiệu, vị thư ký gật đầu, sau đó chỉnh trang đứng dậy, lật ra một bộ hồ sơ, vị thư ký bắt đầu nói với chất giọng to rõ của mình.
"Các vị, cuộc họp cổ đông năm nay có một mục cần phải làm đầu tiên đó là chọn ra tân chủ tịch kế nhiệm tập đoàn. Chủ tịch Tô Diệc Phàm sẽ chính thức nghỉ hưu vào tháng mười năm nay. Chủ tịch hiện tại nắm giữ 32% cổ phần, đến khi Chủ tịch nghỉ hưu sẽ chính thức giao cho Phó tổng giám đốc Tô Dĩ Thâm 7% và Tổng giám Tô Dĩ Thần 25%. Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần hiện còn đang nắm 10% cổ phần trong tay, cho nên với số cổ phần 35%, Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần sẽ là người tiếp theo tiếp nhận chức vị Chủ tịch, người điều hành thế hệ thứ ba của T&T. Các vị nếu có ý kiến, cứ nêu ra hết trong cuộc họp này."
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Vị thư ký vừa dứt lời, chưa đầy ba giây Tô Diệc Hải đã vội vàng lên tiếng đầu tiên, ông ta đã chuẩn bị cho ngày hôm nay đã lâu nên vẻ mặt rất tự tin.
"Tôi có ý kiến. Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần không phù hợp để tiếp quản vị trí chủ tịch. Nói về năng lực, Tô Dĩ Thần dù đảm đương vai trò nào thì cũng mang hiệu suất làm việc tốt, nhưng vị trí chủ tịch chính là bộ mặt của tập đoàn, Tô Dĩ Thần lại bị liệt hai chân, các vị nghĩ xem mỗi lần ký kết hợp tác với đối tác lớn, T&T lại để người tàn tật phải ngồi xe lăn lên mặt báo sao? Hơn nữa, mọi người nhìn xem tin tức sẽ rõ, vợ của Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần có rất nhiều đồn đoán không tốt, ngoại tình còn có con riêng. Các vị nghĩ với hình ảnh nhơ nhuốc đó, T&T làm sao có bộ mặt tốt đẹp với khách hàng? Còn ai dám tin tưởng tìm đến T&T để hợp tác? Với hai lý do này, tôi e rằng Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần không thể thay đổi trong một sớm một chiều, điều đó sẽ gây bất lợi cho T&T. "
"Đúng vậy, tôi cũng phản đối, mong chủ tịch Tô cân nhắc, nếu để Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần lên làm chủ tịch tôi sẽ là người đầu tiên rút vốn."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng thế."
…
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Nhiều cánh tay phản đối trên bàn đã hiện lên, Tô Diệc Hải lại có phần đắc ý nói.
"Thêm tôi cũng phản đối. Vậy tổng cộng có mười một trên hai mươi cổ đông đã ra quyết định không tán thành, mong chủ tịch Tô cân nhắc."
Đối mặt với chuyện này, Tô Diệc Phàm vẫn giữ một thái độ điềm tĩnh, ông chưa trả lời vội mà nhìn qua Tô Dĩ Thâm nghiêm túc hỏi.
"Dĩ Thâm, con thấy thế nào?"
"Quyết định của chủ tịch luôn đúng, con lúc nào đó cũng nghe theo."
Tô Dĩ Thâm chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu đơn giản, Tô Diệc Hải liền không nhịn được mà cười mỉa "Đúng là không có tiền đồ."
Một lúc sao, bầu không khi căng thẳng hơn khi bên phản đối áp đảo đột nhiên có một người bước vào thông báo.
"Chủ tịch, Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần đến rồi."
Tô Diệc Hải nhếch môi cười khinh khỉnh "Ha ha, tới để làm trò hề à."
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Mấy người hôm nay đưa tay phản đối đều bị Tô Diệc Hải mua chuộc cả rồi, gộp lại số cổ phần của ông ta và của bọn họ, thì đã ngang ngửa với Tô Dĩ Thần, nếu bọn họ đồng loạt rút vốn thì T&T chắc chắn sẽ gặp đại hạn.
Sau buổi họp cổ đông đầu tiên này, Tô Diệc Phàm chắc chắn phân vân, Tô Diệc Hải nhân đó mà tung ra tin tức cổ đông của T&T đồng loạt rút vốn, cổ phiếu rơi xuống thấp, ông ta sẽ đồng loạt thu mua. Đến buổi họp cổ đông thứ hai, ông ta không tin không tranh được chiếc ghế chủ tịch của Tô Dĩ Thần.
Mọi chuyện như đã hoàn toàn nằm trong dự liệu, Tô Diệc Hải vẻ mặt ung dung chỉ cần ngồi khảy đùi để đợi trái ngọt sẽ đến với ông ta.
Thế nhưng, khi Tô Dĩ Thần bước vào, cả một phòng họp ồ lên xôn xao. Tô Diệc Hải nét mặt thay đổi trong chớp nhoáng, đùi không cần khảy vẫn run.
"Chuyện này là sao? Tô Dĩ Thần đi lại được từ lúc nào?"
Tô Diệc Hải mở to mắt không tin được, nhưng chắc ngoài Tô Diệc Phàm ra thì ai cũng đều cùng có một biểu cảm giống ông ta.
Tô Dĩ Thần với đôi chân lành lặn đến đứng bên cạnh Tô Diệc Phàm, anh nhìn nét mặt của Tô Diệc Hải lại mà có mấy phần phấn khích.
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
"Chủ tịch, các vị, xin lỗi đã đến trễ."
"Dĩ Thần, các cổ đông không tin con sẽ mang lại hình ảnh tốt cho tập đoàn, không thể đưa tập đoàn phát triển xa hơn, con muốn nói điều gì không?"
Tô Dĩ Thần hơi cười gian manh, ánh mắt cố ý liếc qua phía Tô Diệc Hải đang ngu ngơ người.
"Trên đường đến đây con đã nghe qua tình hình, nhưng xem ra bây giờ phải hỏi Phó chủ tịch và các vị phản đối ở đây có điều gì muốn nói không đã."
Những người phản đối anh vừa rồi đồng loạt im bẵng đi, mồ hôi căng thẳng chỉ đưa mắt nhìn nhau mà không biết phải nói gì.
Nhưng Tô Diệc Hải chỉ tay hung hăng.
"Tô Dĩ Thần, cho rằng cậu đã có thể đi lại được, nhưng cậu đã lừa dối tất cả cổ đông, không, là tất cả mọi người như thế. Và việc cậu đến trễ, đó là xem thường những người ở đây. Xét về phương diện này, cậu đã không xứng nắm giữ chiếc ghế chủ tịch."
Những lời này đã thốt ra cửa miệng, thì Tô Diệc Hải đã công khai đối đầu với Tô Dĩ Thần rồi.
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
"Nếu không giả vờ thì làm sao tôi biết Phó chủ tịch đây nhân lúc tôi vắng mặt mà âm thầm đồn thổi những tin đồn xấu xa nhằm vào tôi với các cổ đông. Phó chủ tịch còn tốt bụng thay bố tôi mà chăm sóc mẹ kế, để bà ấy báo lại tình hình của tôi cho ông nắm. Vẫn còn cả trăm việc thú vị mà Phó chủ tịch làm ra, tất cả đều đã gửi qua email của các vị, mời các vị kiểm tra thoải mái."
Tô Diệc Hải muốn biến Tô Dĩ Thần trở thành trò hề, nhưng hóa ra kẻ hề thực sự mới là ông ta. Nhìn những người bị mình mua chuộc mà vẫn để lộ ra ánh mắt hoang mang, Tô Diệc Hải tức đến điên. Toàn bộ công sức của ông ta đều đã hóa bụi bẩn chỉ vì đôi chân của Tô Dĩ Thần đã khiến ông ta tự đắc mà lơi là phòng bị.
Vậy là vẫn không có gì thay đổi, Tô Dĩ Thần vẫn sẽ tiếp quản vị trí chủ tịch vào hai tháng nữa, tuy nhiên, đây chỉ là một bước khởi đầu, đến khi anh có thể đuổi hết lũ sâu róm đang âm thầm chờ cơ hội vùng lên thì vẫn còn khá nhiều gian nan.
Sau cuộc họp, bỗng nhiên Tô Dĩ Thâm lại đi đến gần anh ta đưa tay ra cười nói.
"Dĩ Thần, chúc mừng em."
"Không cần đâu."
Anh phớt lờ rồi đi luôn, Tô Dĩ Thâm không lấy làm lạ lẫm, tình cảm anh em hai người cũng không phải là thân thiết gì.
Tô Dĩ Thâm hơi cười gượng thu tay lại, anh ta nhanh chân đi theo anh, lại hỏi.
"Thiên Tuyết vẫn khỏe chứ? Mấy tháng rồi em ít ở nhà có phải là ở cùng cô ấy không?"
Đột nhiên nghe được hai từ Thiên Tuyết từ Tô Dĩ Thâm, Tô Dĩ Thần không tự chủ được liền nghĩ đến Đường Thiên Tuyết và anh ta đã từng xảy ra chuyện đó, Tiểu Di có khả năng là con của anh ta mà phát bực.
Anh quay sang nhìn Tô Dĩ Thâm với thái độ cực kì bài xích.
"Anh có vẻ quan tâm tới vợ tôi quá nhỉ?"
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Đứng dưới mái hiên của cổng nghĩa trang, nhìn từng giọt mưa nặng hạt đang trút xuống, không biết có phải vì bản thân bị dính nước mưa hay không mà Đường Thiên Tuyết thấy lạnh lẽo vô cùng, cô xoa miết cánh tay cho ấm lên, đứng thu mình vào một góc.
Vài phút sau, trong màn mưa mờ có một chiếc xe hơi chạy đến, Đường Thiên Tuyết nhận ra đó là xe mà Thính Văn hay dùng để đưa đón cô và Tô Dĩ Thần.
Quả không sai, Thính Văn bước xuống xe cùng với chiếc ô to tướng màu đen, anh ta đang đến chỗ cô đang đứng.
Đường Thiên Tuyết có một chút hồi hộp, không biết liệu Tô Dĩ Thần có đang ngồi trong xe đợi cô hay không? Nhưng kết quả lại là một tràn thất vọng, khi cô mở cửa xe ra, hàng ghế sau trống rỗng.
Thính Văn lái xe đi được một quãng thì cô hỏi.
"Tô Dĩ Thần, anh ấy đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng hỏi về Tô Dĩ Thần kể từ khi giữa anh và cô nảy sinh mâu thuẫn ở bệnh viện.
Thính Văn nhìn qua gương thấy vẻ mặt cô trầm xuống bất ổn, anh ta cũng kiêng dè nói để cô được an ủi.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Tô thiếu dạo này bận rộn hơn bình thường vì công ty sắp tổ chức đại hội cổ đông rồi, cô Đường đừng lo, Tô thiếu dặn dò nếu cô cần gì hay đi đâu thì có thể nói với tôi."
Đường Thiên Tuyết hơi cười, cô nhỏ giọng trả lời.
"Vất vả cho anh rồi."
Cô lại đờ đẫn người nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trời âm u, mưa xối xả, cô chẳng thể nhìn thấy rõ màu xanh của những tán cây bên đường nữa, hệt như tâm trạng của cô lúc này, toàn một màu xám xịt.
Cô thở dài.
"Dù cho anh ấy không nói, nhưng mình biết anh ấy vẫn còn giận mình. Từ lúc biết đứa bé mất đi đến giờ, anh ấy chưa từng an ủi mình một câu, ngược lại lời nói mỗi khi nói ra đều khiến tim mình như bị bóp chặt hơn. Đến Tiểu Di, anh ấy cũng không thường dành thời gian cho con bé nữa, đây gọi là giận mẹ giận lây cả con sao? Nhưng người sai là mình, mình có quyền gì để trách móc anh ấy chứ? Anh ấy mất con, đương nhiên sẽ rất đau lòng, lần này mình nên chủ động làm anh ấy nguôi giận thì tốt hơn là cứ im lặng mãi như thế này."
Đường Thiên Tuyết cố nghĩ thoáng ra, cô vẫn còn cuộc sống phía trước cần phải cố gắng, cô đánh mất đi hai người thân yêu, vì vậy cô không muốn phải để mất thêm một ai nữa. Chỗ dựa tinh thần của cô ở thời điểm hiện tại là Tô Dĩ Thần và Tiểu Di, cô chỉ còn người thân là hai người họ thôi.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Đường Thiên Tuyết trở về nhà, cô cất công xuống bếp nấu một bàn ăn thịnh soạn vì Thính Văn nói hôm nay anh sẽ về nhà.
Món cuối cùng vừa dọn ra thì cũng kịp lúc Tô Dĩ Thần về đến, cô không chần chừ mà vui vẻ chạy ra đón anh.
"Dĩ Thần, anh về rồi, em đã nấu bữa tối…"
"Anh ăn ở ngoài rồi, tối nay anh phải làm việc khuya, đừng làm phiền anh, mấy ngày này em tạm thời ở cùng phòng với Tiểu Di đi."
Cô chưa nói xong, Tô Dĩ Thần đã vội vã cướp lời, anh nới lỏng cà vạt, vừa đi vừa nói còn không thèm liếc nhìn cô.
Đường Thiên Tuyết chỉ biết hạ giọng trả lời lại một chữ rất nhẹ.
"Được."
Cô nhìn theo bóng dáng, miệng vô thức lầm bẩm.
"Xem ra vẫn còn giận."
Còn tưởng anh sẽ vui mừng mà ăn một bữa ngon lành, thế nhưng cái anh cho cô lại là một sự thất vọng trong lòng, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Còn tưởng anh sẽ vui mừng mà ăn một bữa ngon lành, thế nhưng cái anh cho cô lại là một sự thất vọng trong lòng, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Tối đến cô lại mang một tách cà phê nóng vào phòng, quả thật là nhìn thấy anh đang làm việc.
"Dĩ Thần, em pha cho anh một tách cà phê, anh uống đi cho tỉnh táo làm việc."
Cô nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn, hy vọng anh có thể uống một chút trước mặt mình. Nhưng đáp lại cho công sức của cô, Tô Dĩ Thần nhăn mặt gằn giọng khó nhằn nói.
"Chẳng phải anh nói đừng làm phiền anh rồi sao?"
Tô Dĩ Thần tay không ngừng làm việc, mắt dán vào tài liệu không dứt, vẻ mặt lại khó chịu như muốn đuổi cô đi ngay tức khắc khiến có chút bối rối.
"Em… em mang cà phê vào sẽ ra ngay mà, bây giờ em đi ngay đây."
"Mang nó ra ngoài luôn đi, anh không uống."
"Nhưng…"
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Không nghe rõ sao?"
Anh cuối cùng cũng ngước nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt đó đối với cô vừa quen lại vừa xa lạ, lần thứ ba cô ôm nỗi thất vọng vào người.
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết lầm lũi mang tách cà phê đi, cửa vừa đóng lại, ngay ngay lập tức anh buông thả tài liệu, ngửa người ra ghế, tay đưa lên xoa nhẹ phần trán để giảm bớt phiền muộn.
Suốt hai tuần liền, Đường Thiên Tuyết rất cố gắng để dỗ dành anh, để anh bớt giận, mặc dù công việc ở tòa soạn cũng rất nhiều nhưng cô chưa từng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Lúc nào cô cũng chào đón anh bằng nụ cười, thế nhưng nó hoàn toàn không kéo dài nổi một phút, bởi Tô Dĩ Thần dường như càng lúc càng lạnh lẽo, lớp băng vô hình bao bọc anh mỗi lúc lại một dày hơn khiến cô không tài nào xuyên qua được.
Dù vậy cô vẫn không ngừng cố gắng, tình yêu đối với một người sao có thể dễ đánh mất như thế.
Tô Dĩ Thần trở về nhà, anh ngồi mệt mỏi xuống sofa, thấy vậy Đường Thiên Tuyết lại đi đến gần, cô đứng ở phía sau, đặt tay lên vai anh mà xoá xoa.
"Anh mệt sao? Em xoa bóp vai cho anh nhé."
Chương 37: Đong đếm thất vọng
Tô Dĩ Thần đang nhắm mắt thì chợt anh hất tay cô ra rồi ngồi dậy.
"Em đi làm việc của em đi, đừng để ý đến anh."
Anh hơi cúi người, cầm lên chiếc áo khoác chân định di chuyển thì bị Đường Thiên Tuyết làm cho chững lại.
"Tô Dĩ Thần, anh vẫn còn giận em đúng không? Anh nói cho em biết đi, phải làm sao anh mới bớt giận."
Cố gắng đã lâu vậy rồi vẫn không thể làm anh lung lay, Đường Thiên Tuyết thật sự hết cách rồi.
Tô Dĩ Thần đưa ánh mắt không có thần sắc gì nhìn cô, anh bước đến gần, đưa một ngón tay nâng cằm cô lên, khẩu hình miệng của anh rất rõ.
"Việc tốt nhất em nên làm là ở nhà yên phận và… đừng có làm phiền anh."
Đoạn cuối anh cố ý nhấn mạnh, nói xong lại bỏ đi mất vậy, Đường Thiên Tuyết cũng không biết phải nên nói gì nữa.
Cô đột nhiên phì cười đắng lòng.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Gần đây anh ấy liên tục chê mình phiền phức, anh có ý gì đây, Tô Dĩ Thần?"
Câu hỏi của cô, e là chỉ có Tô Dĩ Thần mới có thể giải đáp nổi, còn trong đầu cô thì trống rỗng, cô chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì. Nhưng có một điều cô nhìn thấy rõ ràng nhất, đó là khoảng cách giữa cô và anh càng lúc càng như tấm băng bị tách đôi hai mảnh, sau đó mỗi mảnh lại trôi về một hướng, không đi chung đường.
Cô nghĩ ngợi rất nhiều, đến khuya cũng trằn trọc không ngủ được. Đến một đứa con nít như Tiểu Di cũng nhận ra cô đang có tâm sự liền ngồi dậy hỏi.
"Mẹ, sao lại, buồn?"
Đường Thiên Tuyết khá sững sờ trước câu hỏi của con, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, không thể để Tiểu Di bị ảnh hưởng tâm trạng tiêu cực từ mình được.
Cô nở nụ cười tươi, vuốt ve mái tóc mềm mỏng của con bé.
"Mẹ không buồn? Tiểu Di nói được rành rọt thành câu rồi, mẹ rất vui đó."
Tiểu Di lại ngây ngô hỏi.
Chương 37: Đong đếm thất vọng
"Vậy, bố, có vui, không?"
Đường Thiên Tuyết vẫn cố gượng cười thật tươi để trả lời.
"Đương nhiên là vui rồi."
"Nhưng bố, đang giận, con, sao?"
"Tại sao Tiểu Di lại nói như thế chứ?"
Đường Thiên Tuyết hơi bất ngờ, cô hỏi lại con bé thì nhận được một câu trả lời đau lòng.
"Bởi vì, bố không nói chuyện, với con nữa."
Đường Thiên Tuyết trong phút chốc thật sự muốn khóc, nhưng cô vẫn cố kìm nén, cô kéo con bé nằm xuống bên cạnh rồi mới nói.
"Không phải đâu, bố gần đây rất bận, đợi khi bố hết bận lại nói chuyện với con thôi."
Tiểu Di mắt như lóe sáng.
"Thật sao?"
"Thật sao?"
"Ừm. Tiểu Di ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ đi nào."
Tô Dĩ Thần vô tình đi ngang qua, anh đã dừng chân nghe hết cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người họ. Sắc mặt anh sa sầm, ngay lập tức anh đi thẳng trở về phòng, gương mặt chằng để lộ một chút xúc cảm nào.
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra, Tô Dĩ Thần dường như mất hút, không một ai biết anh ở đâu cả.
Trong phòng họp, tất cả các cổ đông đều có mặt, đến cả bố của Tô Dĩ Thần - Chủ tịch Tô Diệc Phàm vừa xuống sân bay đã đến ngay cuộc họp.
Tô Diệc Hải nhìn đồng hồ, rồi nhướng mắt hơi cười nhìn qua phía Tô Diệc Phàm.
"Anh, Dĩ Thần vẫn chưa đến, chúng ta không thể chờ nó nữa, bắt đầu thôi."
Tô Diệc Phàm nhíu mày thiếu kiên nhẫn, ông dùng dằng vài giây nhìn ra phía cửa lớn vẫn không thấy động tĩnh, cuối cùng cũng quay lại khẽ gật đầu.
"Ừm."
Tô Diệc Phàm nhìn qua thư ký của mình để ra hiệu, vị thư ký gật đầu, sau đó chỉnh trang đứng dậy, lật ra một bộ hồ sơ, vị thư ký bắt đầu nói với chất giọng to rõ của mình.
"Các vị, cuộc họp cổ đông năm nay có một mục cần phải làm đầu tiên đó là chọn ra tân chủ tịch kế nhiệm tập đoàn. Chủ tịch Tô Diệc Phàm sẽ chính thức nghỉ hưu vào tháng mười năm nay. Chủ tịch hiện tại nắm giữ 32% cổ phần, đến khi Chủ tịch nghỉ hưu sẽ chính thức giao cho Phó tổng giám đốc Tô Dĩ Thâm 7% và Tổng giám Tô Dĩ Thần 25%. Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần hiện còn đang nắm 10% cổ phần trong tay, cho nên với số cổ phần 35%, Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần sẽ là người tiếp theo tiếp nhận chức vị Chủ tịch, người điều hành thế hệ thứ ba của T&T. Các vị nếu có ý kiến, cứ nêu ra hết trong cuộc họp này."
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Vị thư ký vừa dứt lời, chưa đầy ba giây Tô Diệc Hải đã vội vàng lên tiếng đầu tiên, ông ta đã chuẩn bị cho ngày hôm nay đã lâu nên vẻ mặt rất tự tin.
"Tôi có ý kiến. Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần không phù hợp để tiếp quản vị trí chủ tịch. Nói về năng lực, Tô Dĩ Thần dù đảm đương vai trò nào thì cũng mang hiệu suất làm việc tốt, nhưng vị trí chủ tịch chính là bộ mặt của tập đoàn, Tô Dĩ Thần lại bị liệt hai chân, các vị nghĩ xem mỗi lần ký kết hợp tác với đối tác lớn, T&T lại để người tàn tật phải ngồi xe lăn lên mặt báo sao? Hơn nữa, mọi người nhìn xem tin tức sẽ rõ, vợ của Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần có rất nhiều đồn đoán không tốt, ngoại tình còn có con riêng. Các vị nghĩ với hình ảnh nhơ nhuốc đó, T&T làm sao có bộ mặt tốt đẹp với khách hàng? Còn ai dám tin tưởng tìm đến T&T để hợp tác? Với hai lý do này, tôi e rằng Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần không thể thay đổi trong một sớm một chiều, điều đó sẽ gây bất lợi cho T&T. "
"Đúng vậy, tôi cũng phản đối, mong chủ tịch Tô cân nhắc, nếu để Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần lên làm chủ tịch tôi sẽ là người đầu tiên rút vốn."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng thế."
…
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Nhiều cánh tay phản đối trên bàn đã hiện lên, Tô Diệc Hải lại có phần đắc ý nói.
"Thêm tôi cũng phản đối. Vậy tổng cộng có mười một trên hai mươi cổ đông đã ra quyết định không tán thành, mong chủ tịch Tô cân nhắc."
Đối mặt với chuyện này, Tô Diệc Phàm vẫn giữ một thái độ điềm tĩnh, ông chưa trả lời vội mà nhìn qua Tô Dĩ Thâm nghiêm túc hỏi.
"Dĩ Thâm, con thấy thế nào?"
"Quyết định của chủ tịch luôn đúng, con lúc nào đó cũng nghe theo."
Tô Dĩ Thâm chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu đơn giản, Tô Diệc Hải liền không nhịn được mà cười mỉa "Đúng là không có tiền đồ."
Một lúc sao, bầu không khi căng thẳng hơn khi bên phản đối áp đảo đột nhiên có một người bước vào thông báo.
"Chủ tịch, Tổng giám đốc Tô Dĩ Thần đến rồi."
Tô Diệc Hải nhếch môi cười khinh khỉnh "Ha ha, tới để làm trò hề à."
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
Mấy người hôm nay đưa tay phản đối đều bị Tô Diệc Hải mua chuộc cả rồi, gộp lại số cổ phần của ông ta và của bọn họ, thì đã ngang ngửa với Tô Dĩ Thần, nếu bọn họ đồng loạt rút vốn thì T&T chắc chắn sẽ gặp đại hạn.
Sau buổi họp cổ đông đầu tiên này, Tô Diệc Phàm chắc chắn phân vân, Tô Diệc Hải nhân đó mà tung ra tin tức cổ đông của T&T đồng loạt rút vốn, cổ phiếu rơi xuống thấp, ông ta sẽ đồng loạt thu mua. Đến buổi họp cổ đông thứ hai, ông ta không tin không tranh được chiếc ghế chủ tịch của Tô Dĩ Thần.
Mọi chuyện như đã hoàn toàn nằm trong dự liệu, Tô Diệc Hải vẻ mặt ung dung chỉ cần ngồi khảy đùi để đợi trái ngọt sẽ đến với ông ta.
Thế nhưng, khi Tô Dĩ Thần bước vào, cả một phòng họp ồ lên xôn xao. Tô Diệc Hải nét mặt thay đổi trong chớp nhoáng, đùi không cần khảy vẫn run.
"Chuyện này là sao? Tô Dĩ Thần đi lại được từ lúc nào?"
Tô Diệc Hải mở to mắt không tin được, nhưng chắc ngoài Tô Diệc Phàm ra thì ai cũng đều cùng có một biểu cảm giống ông ta.
Tô Dĩ Thần với đôi chân lành lặn đến đứng bên cạnh Tô Diệc Phàm, anh nhìn nét mặt của Tô Diệc Hải lại mà có mấy phần phấn khích.
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
"Chủ tịch, các vị, xin lỗi đã đến trễ."
"Dĩ Thần, các cổ đông không tin con sẽ mang lại hình ảnh tốt cho tập đoàn, không thể đưa tập đoàn phát triển xa hơn, con muốn nói điều gì không?"
Tô Dĩ Thần hơi cười gian manh, ánh mắt cố ý liếc qua phía Tô Diệc Hải đang ngu ngơ người.
"Trên đường đến đây con đã nghe qua tình hình, nhưng xem ra bây giờ phải hỏi Phó chủ tịch và các vị phản đối ở đây có điều gì muốn nói không đã."
Những người phản đối anh vừa rồi đồng loạt im bẵng đi, mồ hôi căng thẳng chỉ đưa mắt nhìn nhau mà không biết phải nói gì.
Nhưng Tô Diệc Hải chỉ tay hung hăng.
"Tô Dĩ Thần, cho rằng cậu đã có thể đi lại được, nhưng cậu đã lừa dối tất cả cổ đông, không, là tất cả mọi người như thế. Và việc cậu đến trễ, đó là xem thường những người ở đây. Xét về phương diện này, cậu đã không xứng nắm giữ chiếc ghế chủ tịch."
Những lời này đã thốt ra cửa miệng, thì Tô Diệc Hải đã công khai đối đầu với Tô Dĩ Thần rồi.
Chương 38: Cuộc họp cổ đông
"Nếu không giả vờ thì làm sao tôi biết Phó chủ tịch đây nhân lúc tôi vắng mặt mà âm thầm đồn thổi những tin đồn xấu xa nhằm vào tôi với các cổ đông. Phó chủ tịch còn tốt bụng thay bố tôi mà chăm sóc mẹ kế, để bà ấy báo lại tình hình của tôi cho ông nắm. Vẫn còn cả trăm việc thú vị mà Phó chủ tịch làm ra, tất cả đều đã gửi qua email của các vị, mời các vị kiểm tra thoải mái."
Tô Diệc Hải muốn biến Tô Dĩ Thần trở thành trò hề, nhưng hóa ra kẻ hề thực sự mới là ông ta. Nhìn những người bị mình mua chuộc mà vẫn để lộ ra ánh mắt hoang mang, Tô Diệc Hải tức đến điên. Toàn bộ công sức của ông ta đều đã hóa bụi bẩn chỉ vì đôi chân của Tô Dĩ Thần đã khiến ông ta tự đắc mà lơi là phòng bị.
Vậy là vẫn không có gì thay đổi, Tô Dĩ Thần vẫn sẽ tiếp quản vị trí chủ tịch vào hai tháng nữa, tuy nhiên, đây chỉ là một bước khởi đầu, đến khi anh có thể đuổi hết lũ sâu róm đang âm thầm chờ cơ hội vùng lên thì vẫn còn khá nhiều gian nan.
Sau cuộc họp, bỗng nhiên Tô Dĩ Thâm lại đi đến gần anh ta đưa tay ra cười nói.
"Dĩ Thần, chúc mừng em."
"Không cần đâu."
Anh phớt lờ rồi đi luôn, Tô Dĩ Thâm không lấy làm lạ lẫm, tình cảm anh em hai người cũng không phải là thân thiết gì.
Tô Dĩ Thâm hơi cười gượng thu tay lại, anh ta nhanh chân đi theo anh, lại hỏi.
"Thiên Tuyết vẫn khỏe chứ? Mấy tháng rồi em ít ở nhà có phải là ở cùng cô ấy không?"
Đột nhiên nghe được hai từ Thiên Tuyết từ Tô Dĩ Thâm, Tô Dĩ Thần không tự chủ được liền nghĩ đến Đường Thiên Tuyết và anh ta đã từng xảy ra chuyện đó, Tiểu Di có khả năng là con của anh ta mà phát bực.
Anh quay sang nhìn Tô Dĩ Thâm với thái độ cực kì bài xích.
"Anh có vẻ quan tâm tới vợ tôi quá nhỉ?"