Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-36
Chương 35: Bi kịch
Chương 35: Bi kịch
Chiếc xe vẫn rồ lên tiếng động cơ, Đường Thiên Tuyết thấy bánh xe chậm dần di chuyển, cô hấp tấp gân cổ nói lớn.
"Dì Lam mau tránh ra đi, Đường Mạn Đình không nghe dì nói đâu, dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết nhích người đứng dậy, nhưng bụng của cô như đang bị thắt chặt lại đau đến chảy nước mắt, cô chống tay gắng gượng, hét khản cả cổ, Dụ Lam Lam vẫn không nhúc nhích nhưng chiếc xe thì vẫn đang di chuyển, cô bất lực quay sang phía cảnh sát gào thét hối thúc họ.
"Làm ơn nhanh đến đây, kéo bà ấy vào đi, làm… ơn…"
"..."
Đường Thiên Tuyết đột ngột im bặt, một tiếng động như con sấm dữ dội đánh xuống làm vỡ toang mặt đất, nó ngay sát bên tai cô, cực kì gần.
Âm thanh đó làm cô ớn lạnh đến tận xương, toàn thân cô trở nên run rẩy, đôi mắt mở lớn không dám chớp, vẫn còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà chậm chậm quay đầu lại nhìn.
Dòng lệ trong như suối trong tràn ra khóe mắt, lăn nhanh xuống bầu má lúc nào không hay, nó chảy không ngớt, một mùi vị mặn chát, mặn đến mức ngỡ như nước lấy từ biển Chết thấm vào trong khoang miệng.
Chương 35: Bi kịch
Dòng lệ trong như suối trong tràn ra khóe mắt, lăn nhanh xuống bầu má lúc nào không hay, nó chảy không ngớt, một mùi vị mặn chát, mặn đến mức ngỡ như nước lấy từ biển Chết thấm vào trong khoang miệng.
Trái tim Đường Thiên Tuyết trong phút chốc tưởng như ngừng đập, cô ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mắt, là một tấn bi kịch.
Xung quanh cô náo loạn như có một trận bạo động, tiếng súng của cảnh sát bắn vào lốp bánh xe của kẻ đang cố gắng chạy trốn, tiếng cảnh sát vội thông báo mau lấy xe đuổi theo phạm nhân, tiếng hấp tấp gọi xe cấp cứu, tiếng hét của một người chồng vô năng hối hận có khi đã muộn màng.
Bất kể xung quanh đều tán loạn vội vã, Đường Thiên Tuyết vẫn đưa đôi mắt không hề chớp một cái nhìn về phía trước.
Người phụ nữ mà cô luôn kính trọng như mẹ, vừa rồi còn đứng gần như thế, chỉ có thể đi mấy bước là tới, vậy mà ngay lúc này, khoảng cách giữa cô với bà ấy lại xa đến vậy, xa tưởng chừng như không thể nào với tới nữa.
Người phụ nữ vẫn với khuôn phúc hậu đó, giờ đang nằm sấp trên mặt đường sần sùi, đôi mắt bà ấy vẫn mở, nhìn về phía cô, nhưng thân thể đã không còn động đậy, thứ đỏ đỏ từ trên đầu chảy xuống khuôn mặt rồi loang ra cả một khu vực quanh nơi bà ấy nằm, nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ mồn một, ám ảnh đến từng chi tiết.
Ở đó bẩn lắm, nhưng bà ấy, vẫn cứ cố chấp nằm, không chịu đứng dậy, nếu bà ấy muốn nhìn cô thì cứ đứng dậy mà đến gần nhìn, cớ sao lại tự làm khó bản thân mà ở vị trí xa như vậy? Bà ấy thật ngốc.
Chương 35: Bi kịch
"Dì Lam, dì có thể lại gần đây mà, con đi không nổi, dì mau tới đây đỡ con đi…"
Đường Thiên Tuyết lẩm bẩm, cô cố gồng mình chống tay nhưng chẳng thể lê thân lên nổi dù chỉ vài milimet.
Sau đó cả người cô ngã rạp xuống mặt đường, cả thân thể lẫn tâm trí đều như muốn sụp đổ cùng một lúc.
"Ở đây có người chảy rất nhiều máu, mau gọi thêm xe cứu thương đến đây."
Giọng của một người phụ nữ hô hoán, đó cũng là câu cuối cùng Đường Thiên Tuyết mơ hồ nghe được trước khi hai mi mắt khép chặt.
…..
Trong một căn phòng đơn điệu, đến bầu không khí cũng yên lặng đến đáng sợ, Đường Thiên Tuyết vẻ mặt rất hoang mang, âm thanh chấn động lúc đó cứ văng vẳng xuyên suốt bên tai cô.
Trong màn đêm mờ đục, Đường Thiên Tuyết thấy Dụ Lam Lam đang nằm bất tỉnh, cô vội vàng chạy đến lây bà ấy dậy.
Nhưng khi lật người của bà ấy qua, thì một màu máu me đập thẳng vào mắt, cô hoảng hốt đến giật thót tim.
Chương 35: Bi kịch
Nhưng khi lật người của bà ấy qua, thì một màu máu me đập thẳng vào mắt, cô hoảng hốt đến giật thót tim.
"Dì Lam, dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết choàng bừng tỉnh thì nghe thấy một chất giọng thanh mỏng của con gái.
"Cô tỉnh rồi."
Đường Thiên Tuyết hơi nghiêng đầu qua nhìn, cô gái này đang mặc đồ của y tá, cô lại nhìn xung quanh một chút rồi cô hỏi.
"Tôi… đang ở bệnh viện sao?"
"Phải, cô hôn mê đã hơn một ngày rồi."
Đường Thiên Tuyết gượng chút sức lực để chống tay ngồi dậy, bụng vẫn còn cảm giác đau râm ran. Cô đột nhiên kéo lấy tay y tá, vẻ mặt rất vội.
"Vậy còn người kia, bà ấy sao rồi, bà ấy…"
"Người kia? Lúc được đưa đến đây thì chỉ có một mình cô thôi."
Chương 35: Bi kịch
"Không thể nào? Tại sao lại như thế?"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày, cô đưa tay lên trán tự nói nhỏ, cô y tá cũng cố nghĩ lại xem, bất ngờ cô ta chợt nhớ ra điều gì đó liền nói.
"À, chắc là cô đang nói đến người đó. Lúc cảnh sát đưa cô đến đây, tôi có nghe loáng thoáng là còn có một người nữa nhưng đã qua đời tại chỗ không thể cứu, người đó đã được trả thẳng về cho gia đình rồi. Nếu đó là người thân của cô thì tôi xin chia buồn, nhưng cô đừng quá bi thương, cô phải chú ý đến sức khỏe của bản thân vì mới bị sảy thai nên cơ thể của cô vẫn còn suy nhược lắm."
Cô y tá dù nói rất rõ ràng nhưng Đường Thiên Tuyết vẫn nghi ngờ chính đôi tai của mình mà bàng hoàng hỏi lại.
"Sảy… sảy thai? Tôi sao?"
Cô y tá bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Cô không biết mình có thai ư? Cô đã…"
"Đủ rồi. Cô ra ngoài đi."
Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông đang bước vào, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn một chút u tối nhìn cô y tá khiến cô ta giật mình bối rối.
Chương 35: Bi kịch
Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông đang bước vào, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn một chút u tối nhìn cô y tá khiến cô ta giật mình bối rối.
"Được… được."
Cô y tá có vẻ sợ sệt mà chạy thật nhanh, Đường Thiên Tuyết nhìn thấy người này thì càng vội vã, cô nhanh chóng bước xuống giường, trong đầu chỉ có một việc cấp thiết duy nhất.
"Tô Dĩ Thần, anh về khi nào? Mau đưa em tới Đường gia, em phải tới đó."
Tô Dĩ Thần sắc mặt không mấy vui vẻ, anh giữ chặt vai cô, nóng giận quát lớn.
"Đường Thiên Tuyết, em bị điếc sao? Vừa rồi không nghe nói mình bị sảy thai à? Em làm mẹ kiểu gì vậy, cũng không phải lần đầu mang thai, tại sao đến mình mang thai rồi cũng không biết?"
Đường Thiên Tuyết ngơ ngác, đến cả Tô Dĩ Thần cũng biết và tức giận như thế thì chắc chắn không phải nhầm lẫn.
Cô chậm rãi sờ tay lên bụng mình, bất giác nắm tay lại bóp chặt.
Chương 35: Bi kịch
Cô chậm rãi sờ tay lên bụng mình, bất giác nắm tay lại bóp chặt.
"Chuyện này là thật sao? Em… em có thai và nó…"
Đường Thiên Tuyết không thể tin được số của cô lại bi thảm đến thế này, trong một ngày, cùng một lúc, cô mất đến hai người thân.
Điều tệ hại hơn, đứa trẻ đã ở trong bụng cô mà cô không hề hay biết.
Đường Thiên Tuyết sốc đến mức mọi biểu cảm trên khuôn mặt đều cứng đờ, giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cũng không có cảm giác.
"Chính em đã hại con."
Cô nhỏ giọng thều thào, nhưng trong lòng cô là từng khúc ruột như đang bị đứt, đau đớn muốn phát điên.
Tô Dĩ Thần không giống như cô, mọi cảm xúc của anh đều hiện cả trên khuôn mặt, trong hành động, lẫn lời nói.
"Phải, chính em đã giết chết con của chúng ta. Chỉ tại em cố chấp, nếu từ đầu em nghe lời anh, mang theo mấy người để bảo vệ thì bây giờ đã không có chuyện này rồi."
Từng câu nói của anh càng xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng anh nói đúng đến mức khiến cô cảm thấy dằn vặt.
Chương 35: Bi kịch
Từng câu nói của anh càng xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng anh nói đúng đến mức khiến cô cảm thấy dằn vặt.
Đầu óc của cô vô thức mà nhớ lại cảnh tượng hãi hùng khi đó.
"Đường Mạn Đình, lúc đó cô ta đã đánh vào bụng của mình, là cô ta hại mình mất con. Cô ta còn độc ác giết dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng muốn điên tiết lên, cô hối hận, thật sự đã hối hận vì sao lúc trước không để Tô Dĩ Thần phế luôn hai chân của cô ta. Tại sao con người rác rưởi như cô ta lại có thể sống sau khi đã làm ra những chuyện mất hết nhân tính đó?
Đường Thiên Tuyết siết chặt tay Tô Dĩ Thần, đôi mắt ướt đẫm, nhưng không lộ vẻ mềm yếu, thậm chí còn ngập tràn nỗi hận thù. Hận đến mức mỗi khi nghĩ đến cô ta đầu ốc cô không tự chủ được mà nguyền rủa. Nếu nguyền rủa có thể khiến cô ta trả giá, thì không một giây nào mà cô bỏ qua cô ta.
"Tô Dĩ Thần, anh cho người đi tìm Đường Mạn Đình đi, đừng để cô ta chạy trốn…"
"Chuyện đó đã có cảnh sát lo, em đã vì cô ta mà làm mất một đứa con rồi, em còn muốn đánh đổi thêm cái gì nữa? Từ giờ em hãy bỏ ý nghĩ trả thù cô ta đi, đừng dính dáng với cô ta nữa thì tốt hơn."
Tô Dĩ Thần thẳng thừng gạt tay cô ra, vẻ mặt anh khi nói ra những lời này thực sự ảm đạm. Đường Thiên Tuyết không tin được đây lại là những lời do chính miệng anh thốt ra. Nét mặt cô hiện lên một vẻ hụt hẫng đến não lòng.
Chương 36: Thăm mộ
Chương 36: Thăm mộ
Nước mắt của Đường Thiên Tuyết chảy thành hàng, gương mặt nén lại tức giận, cô uất nghẹn nắm lại nắm lấy tay áo Tô Dĩ Thần mà nói.
"Tô Dĩ Thần, sao anh có thể nói như vậy? Anh bị tai nạn không đi lại được, anh chẳng phải cũng muốn trả thù đó sao? Huống chi, Đường Mạn Đình giết người thân của em, giết chết con của chúng ta, anh kêu em làm sao bỏ qua? Anh không hận cô ta sao, đứa nhỏ nó cũng là con anh mà."
Thấy cô khóc, bàn tay Tô Dĩ Thần bất giác nắm chặt, vẫn là khuôn mặt nhăn lại khó chịu, anh vẫn dùng ý tứ cũ, thẳng thừng đáp lại mà chẳng màng đến cảm nhận của cô.
"Bây giờ em còn đổ lỗi cho cô ta, trong khi chính em mới là người cố chấp nên sự việc mới xảy ra như vậy. Nếu lúc đó em cứ để cho cô ta chạy thoát thì sẽ không có một ai phải chết hết. Em nghĩ lại xem, kẻ hại chết người rốt cuộc mới là ai đây?"
Lời nói của anh thốt ra thực sự như một mũi dao nhọn đâm trực diện vào tim cô. Lòng ngực đau cuộng lên, mi mắt chứa đầy rẫy tâm sự, nặng nề đến mức khiến nó chùng xuống.
Cô từ từ buông tay ra khỏi người anh, hai cánh tay vô lực mà buông thõng xuống. Đầu cô đau như có búa tạ dội vào, nhưng nó vẫn không ngừng suy ngẫm lời của anh.
Chương 36: Thăm mộ
"Anh ấy nói không sai, là tại mình, tại mình hết. Vì mình mà dì Lam mới chết, vì mình mà đến đứa con chưa thành hình cũng không có cơ hội sống nữa. Những người vô tội, những người mình yêu thương, hóa ra lại vì mình mà chết."
Đường Thiên Tuyết đứng im không động đậy, đầu cúi xuống bị mái tóc bung xõa che đi khuôn mặt vô cảm, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Từng giọt, từng giọt cứ thế nối tiếp nhau mà nhỏ xuống dưới sàn, nhiều đến mức có thể soi mình trong vũng đọng đó.
Tô Dĩ Thần chẳng hề an ủi cô lấy một câu, một cái ôm cũng chẳng hề có, vẻ mặt của anh nhìn cô không đến mức là ghét bỏ, nhưng cũng không hiện lên một chút quan tâm.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây."
Anh lạnh nhạt nói, rồi lạnh nhạt quay đi, nhẫn tâm để lại cô đứng một mình, chồng ngồng không biết bao lâu.
Tô Dĩ Thần rời khỏi phòng bệnh, một người bác sĩ trẻ tuổi đứng ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, Tô Dĩ Thần nhìn thấy anh ta, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi.
Người này thọc hai tay vào hai bên túi áo blouse trắng, cũng rảo bước đi theo anh.
Chương 36: Thăm mộ
Đột nhiên anh ta nói, dùng cách xưng hô như bạn bè, cách nói chuyện cũng lộ ra sự thân thiết.
"Tô Dĩ Thần, cái thai của vợ cậu mới hai tuần tuổi, đi siêu âm còn chưa chắc có thể phát hiện ra, cậu đừng trách cô ấy nặng nề như vậy, đều là chuyện ngoài ý muốn mà."
"Không cần cậu lo."
Tô Dĩ Thần lạnh lùng trả lời, bước chân của anh vẫn tiếp tục đi nhanh.
Người này vẫn bám theo tốc độ của anh mà tiếp tục nói.
"Này, cậu rốt cuộc bị làm sao thế? Đâu phải cậu không biết, phụ nữ sảy thai thường rất nhạy cảm, tâm lý dễ bị kích động, cô ấy còn vừa bị mất người thân, vậy mà câu nào câu nấy cậu nói ra đều ám chỉ cô ấy là người hại bọn họ, cô ấy làm sao chịu nổi chứ?"
Tô Dĩ Thần rốt cuộc cũng không chịu được liền dừng chân, nhưng anh quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên định lạnh lẽo, giọng nói gằn lại như sắp hết nhẫn nại.
"Tiêu Dịch, chuyện nhà tôi cậu đừng bao đồng, lo quản cho tốt cái bệnh viện này của cậu đi."
Chương 36: Thăm mộ
Nói xong anh lại quay lưng đi tiếp như chưa hề xảy ra chuyện gì, Tiêu Dịch ngẩn ngơ người một lúc rồi thở dài, nói trong bất lực.
"Được, tôi không lo chuyện bao đồng nữa. Nhưng trên cương vị là một bác sĩ, tôi có lời khuyên cho cậu, đừng ép cô ấy đến mức va phải bệnh trầm cảm. Đến lúc đó đừng có mà hối hận."
Tô Dĩ Thần nghe rõ mồn một, nhưng lần này anh không đáp lại, vẻ mặt một biểu cảm cứng đờ, không thể đoán được tâm tư của anh, anh cứ thế mà rẽ vào lối đi bí mật để rời khỏi bệnh viện.
Sau đó anh không đến nữa, ngày ngày chỉ có y tá ra vào phòng bệnh, mấy ngày sau Đường Thiên Tuyết được xuất viện thì cũng là Thính Văn đến đón. Cô nghĩ Tô Dĩ Thần chưa thể nguôi giận nên anh mới muốn tránh mặt cô.
Lúc về nhà cũng không thấy bóng dáng của anh đâu, trong lòng cô lại hiện lên một nỗi hụt hẫng, nhưng cô lại nghĩ anh cần thời gian để bình tĩnh nên cũng không chủ động liên lạc gì với anh. Cô sợ khi anh thấy cô, sẽ nghĩ về đứa con đã mất, anh lại đau lòng, có lẽ không gặp nhau một thời gian cũng tốt.
...
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết cảm thấy bản thân đã khỏe hơn, cô nhờ vả Thính Văn hỏi thăm nơi Dụ Lam Lam được an táng, cô muốn đến đó.
Một buổi chiều mát mẻ, trời đầy mây, Đường Thiên Tuyết khoác ngoài một chiếc áo măng tô màu đen, tay mang một bó hoa huệ tây lớn đứng trước phần mộ của Dụ Lam Lam.
Bên trên bia mộ là chân dung của một người phụ nữ đôn hậu, Đường Thiên Tuyết chậm rãi ngồi xuống, lấy khăn tay lau đi một ít bụi bẩn bám trên ảnh, rồi nhẹ nhàng đặt bó hoa tươi ngay ngắn ở bên cạnh.
Sau đó cô lấy ra trong túi áo một khung ảnh nhỏ, cô nhìn nó, đưa mấy ngón tay lên vuốt ve nâng niu.
"Dì Lam, con đến gặp dì đây. Đây là con của con, con xin được ảnh từ chỗ bác sĩ, họ đã chụp siêu âm nó trước khi lấy nó ra ngoài. Dì nhìn xem, nó chỉ như một cục bông nhỏ thôi."
Đường Thiên Tuyết hơi gượng cười đưa tấm ảnh xoay lại về phía chân dung của Dụ Lam Lam. Sau đó lại đưa người về phía trước, đặt tấm ảnh xuống cạnh tấm bia.
"Con đưa bảo bảo của con đến đây để bầu bạn với dì, dì đối tốt với con, con tin đối với con của con dì cũng vậy, đúng không?"
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết gắng gượng cũng không ngăn được khóe môi chùng xuống.
"Con xem dì như mẹ, vậy đứa trẻ này chính là cháu ngoại của dì rồi. Con xin lỗi dì, cũng xin lỗi bảo bảo, là con không tốt. Cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Cô đặt hai tay lên đùi mà siết chặt, giọng nói càng về sao càng xen lẫn tiếng nấc, nước mắt tưởng chừng đã khống chế được lại tuôn trào.
Ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu, cô đưa tay lau khô nước mắt, gương mặt lại trở nên tươi tỉnh, cô lấy thứ gì đó sau cổ áo, hớn hở nói.
"Dì Lam, dì còn nhớ sợi dây chuyền này không?"
Cô đưa ra sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình, tay cô đang cầm lấy mặt dây chuyền bằng bạc nguyên chất, chính giữa có đính một viên đá quý màu lam sáng bóng.
"Sợi dây chuyền này là dì tặng con lúc sinh nhật năm con mười lăm tuổi. Vì nó quá quý giá nên con đã cất nó rất kỹ, chưa bao giờ dám đeo. Bây giờ con sẽ thường xuyên đeo nó hơn, nó giống như dì đang ở bên cạnh con vậy."
Đường Thiên Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt mặt chuyền, lấy lại bình tĩnh một hồi lại nói tiếp.
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt mặt chuyền, lấy lại bình tĩnh một hồi lại nói tiếp.
"Con… con biết dì thương yêu Đường Mạn Đình, nhưng con tuyệt đối không thể nào không hận cô ta. Con sẽ không đi tìm cô ta nữa, nhưng chỉ cần để con gặp lại cô ta một lần, con sẽ bắt cô ta đến trước mặt dì để dập đầu, sau đó sẽ để pháp luật trừng trị cô ta, dù con biết rằng sẽ không có hình phạt nào thích đáng cho những người tội ác mà cô ta gây ra cả."
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Đường Thiên Tuyết lại giận run lên, cô không sao kiềm chế nỗi cảm xúc. Bàn tay trở nên lạnh ngắt, tim như bị bóp lại đến nghẹt thở, cô đã cố quên đi những hình ảnh của ngày hôm đó vậy mà… nỗi đau của cô nguôi ngoai chỉ là nhất thời, đến khi nó bùng phát thì mọi thứ trong đầu cô đều hiện ra nguyên vẹn, cảm xúc chân thực đến rùng mình.
Đột nhiên một giọt nước từ đâu rơi xuống bàn tay làm cô choàng tỉnh, tiếp đó còn có thêm vài giọt như vậy nữa, Đường Thiên Tuyết nhìn lên thì mây trắng đã bị thay thế bằng những đám mây đen rồi, có lẽ sắp tới sẽ là một trận mưa to.
Cô nhanh chóng đứng dậy, hủy ngay nét mặt buồn bã mà nở một nụ cười thật tươi.
"Trời sắp mưa rồi, con phải đi đây. Mỗi tuần con sẽ đến thăm hai người một lần. Dì Lam, bảo bảo, hai người phải chăm sóc lẫn nhau, ở đây lạnh lẽo, hai người... nhớ phải... sưởi ấm cho nhau đấy."
Cô nghẹn ngào nói xong thì mưa cũng đã bắt đầu nặng hạt, dù không nỡ nhưng cô cũng phải quyến luyến rời đi, mặt cô ướt đẫm, là nước mắt hay nước mưa đều chẳng thể phân biệt rõ nữa.
Chương 35: Bi kịch
Chương 35: Bi kịch
Chiếc xe vẫn rồ lên tiếng động cơ, Đường Thiên Tuyết thấy bánh xe chậm dần di chuyển, cô hấp tấp gân cổ nói lớn.
"Dì Lam mau tránh ra đi, Đường Mạn Đình không nghe dì nói đâu, dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết nhích người đứng dậy, nhưng bụng của cô như đang bị thắt chặt lại đau đến chảy nước mắt, cô chống tay gắng gượng, hét khản cả cổ, Dụ Lam Lam vẫn không nhúc nhích nhưng chiếc xe thì vẫn đang di chuyển, cô bất lực quay sang phía cảnh sát gào thét hối thúc họ.
"Làm ơn nhanh đến đây, kéo bà ấy vào đi, làm… ơn…"
"..."
Đường Thiên Tuyết đột ngột im bặt, một tiếng động như con sấm dữ dội đánh xuống làm vỡ toang mặt đất, nó ngay sát bên tai cô, cực kì gần.
Âm thanh đó làm cô ớn lạnh đến tận xương, toàn thân cô trở nên run rẩy, đôi mắt mở lớn không dám chớp, vẫn còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà chậm chậm quay đầu lại nhìn.
Dòng lệ trong như suối trong tràn ra khóe mắt, lăn nhanh xuống bầu má lúc nào không hay, nó chảy không ngớt, một mùi vị mặn chát, mặn đến mức ngỡ như nước lấy từ biển Chết thấm vào trong khoang miệng.
Chương 35: Bi kịch
Dòng lệ trong như suối trong tràn ra khóe mắt, lăn nhanh xuống bầu má lúc nào không hay, nó chảy không ngớt, một mùi vị mặn chát, mặn đến mức ngỡ như nước lấy từ biển Chết thấm vào trong khoang miệng.
Trái tim Đường Thiên Tuyết trong phút chốc tưởng như ngừng đập, cô ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mắt, là một tấn bi kịch.
Xung quanh cô náo loạn như có một trận bạo động, tiếng súng của cảnh sát bắn vào lốp bánh xe của kẻ đang cố gắng chạy trốn, tiếng cảnh sát vội thông báo mau lấy xe đuổi theo phạm nhân, tiếng hấp tấp gọi xe cấp cứu, tiếng hét của một người chồng vô năng hối hận có khi đã muộn màng.
Bất kể xung quanh đều tán loạn vội vã, Đường Thiên Tuyết vẫn đưa đôi mắt không hề chớp một cái nhìn về phía trước.
Người phụ nữ mà cô luôn kính trọng như mẹ, vừa rồi còn đứng gần như thế, chỉ có thể đi mấy bước là tới, vậy mà ngay lúc này, khoảng cách giữa cô với bà ấy lại xa đến vậy, xa tưởng chừng như không thể nào với tới nữa.
Người phụ nữ vẫn với khuôn phúc hậu đó, giờ đang nằm sấp trên mặt đường sần sùi, đôi mắt bà ấy vẫn mở, nhìn về phía cô, nhưng thân thể đã không còn động đậy, thứ đỏ đỏ từ trên đầu chảy xuống khuôn mặt rồi loang ra cả một khu vực quanh nơi bà ấy nằm, nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ mồn một, ám ảnh đến từng chi tiết.
Ở đó bẩn lắm, nhưng bà ấy, vẫn cứ cố chấp nằm, không chịu đứng dậy, nếu bà ấy muốn nhìn cô thì cứ đứng dậy mà đến gần nhìn, cớ sao lại tự làm khó bản thân mà ở vị trí xa như vậy? Bà ấy thật ngốc.
Chương 35: Bi kịch
"Dì Lam, dì có thể lại gần đây mà, con đi không nổi, dì mau tới đây đỡ con đi…"
Đường Thiên Tuyết lẩm bẩm, cô cố gồng mình chống tay nhưng chẳng thể lê thân lên nổi dù chỉ vài milimet.
Sau đó cả người cô ngã rạp xuống mặt đường, cả thân thể lẫn tâm trí đều như muốn sụp đổ cùng một lúc.
"Ở đây có người chảy rất nhiều máu, mau gọi thêm xe cứu thương đến đây."
Giọng của một người phụ nữ hô hoán, đó cũng là câu cuối cùng Đường Thiên Tuyết mơ hồ nghe được trước khi hai mi mắt khép chặt.
…..
Trong một căn phòng đơn điệu, đến bầu không khí cũng yên lặng đến đáng sợ, Đường Thiên Tuyết vẻ mặt rất hoang mang, âm thanh chấn động lúc đó cứ văng vẳng xuyên suốt bên tai cô.
Trong màn đêm mờ đục, Đường Thiên Tuyết thấy Dụ Lam Lam đang nằm bất tỉnh, cô vội vàng chạy đến lây bà ấy dậy.
Nhưng khi lật người của bà ấy qua, thì một màu máu me đập thẳng vào mắt, cô hoảng hốt đến giật thót tim.
Chương 35: Bi kịch
Nhưng khi lật người của bà ấy qua, thì một màu máu me đập thẳng vào mắt, cô hoảng hốt đến giật thót tim.
"Dì Lam, dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết choàng bừng tỉnh thì nghe thấy một chất giọng thanh mỏng của con gái.
"Cô tỉnh rồi."
Đường Thiên Tuyết hơi nghiêng đầu qua nhìn, cô gái này đang mặc đồ của y tá, cô lại nhìn xung quanh một chút rồi cô hỏi.
"Tôi… đang ở bệnh viện sao?"
"Phải, cô hôn mê đã hơn một ngày rồi."
Đường Thiên Tuyết gượng chút sức lực để chống tay ngồi dậy, bụng vẫn còn cảm giác đau râm ran. Cô đột nhiên kéo lấy tay y tá, vẻ mặt rất vội.
"Vậy còn người kia, bà ấy sao rồi, bà ấy…"
"Người kia? Lúc được đưa đến đây thì chỉ có một mình cô thôi."
Chương 35: Bi kịch
"Không thể nào? Tại sao lại như thế?"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày, cô đưa tay lên trán tự nói nhỏ, cô y tá cũng cố nghĩ lại xem, bất ngờ cô ta chợt nhớ ra điều gì đó liền nói.
"À, chắc là cô đang nói đến người đó. Lúc cảnh sát đưa cô đến đây, tôi có nghe loáng thoáng là còn có một người nữa nhưng đã qua đời tại chỗ không thể cứu, người đó đã được trả thẳng về cho gia đình rồi. Nếu đó là người thân của cô thì tôi xin chia buồn, nhưng cô đừng quá bi thương, cô phải chú ý đến sức khỏe của bản thân vì mới bị sảy thai nên cơ thể của cô vẫn còn suy nhược lắm."
Cô y tá dù nói rất rõ ràng nhưng Đường Thiên Tuyết vẫn nghi ngờ chính đôi tai của mình mà bàng hoàng hỏi lại.
"Sảy… sảy thai? Tôi sao?"
Cô y tá bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Cô không biết mình có thai ư? Cô đã…"
"Đủ rồi. Cô ra ngoài đi."
Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông đang bước vào, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn một chút u tối nhìn cô y tá khiến cô ta giật mình bối rối.
Chương 35: Bi kịch
Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông đang bước vào, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn một chút u tối nhìn cô y tá khiến cô ta giật mình bối rối.
"Được… được."
Cô y tá có vẻ sợ sệt mà chạy thật nhanh, Đường Thiên Tuyết nhìn thấy người này thì càng vội vã, cô nhanh chóng bước xuống giường, trong đầu chỉ có một việc cấp thiết duy nhất.
"Tô Dĩ Thần, anh về khi nào? Mau đưa em tới Đường gia, em phải tới đó."
Tô Dĩ Thần sắc mặt không mấy vui vẻ, anh giữ chặt vai cô, nóng giận quát lớn.
"Đường Thiên Tuyết, em bị điếc sao? Vừa rồi không nghe nói mình bị sảy thai à? Em làm mẹ kiểu gì vậy, cũng không phải lần đầu mang thai, tại sao đến mình mang thai rồi cũng không biết?"
Đường Thiên Tuyết ngơ ngác, đến cả Tô Dĩ Thần cũng biết và tức giận như thế thì chắc chắn không phải nhầm lẫn.
Cô chậm rãi sờ tay lên bụng mình, bất giác nắm tay lại bóp chặt.
Chương 35: Bi kịch
Cô chậm rãi sờ tay lên bụng mình, bất giác nắm tay lại bóp chặt.
"Chuyện này là thật sao? Em… em có thai và nó…"
Đường Thiên Tuyết không thể tin được số của cô lại bi thảm đến thế này, trong một ngày, cùng một lúc, cô mất đến hai người thân.
Điều tệ hại hơn, đứa trẻ đã ở trong bụng cô mà cô không hề hay biết.
Đường Thiên Tuyết sốc đến mức mọi biểu cảm trên khuôn mặt đều cứng đờ, giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cũng không có cảm giác.
"Chính em đã hại con."
Cô nhỏ giọng thều thào, nhưng trong lòng cô là từng khúc ruột như đang bị đứt, đau đớn muốn phát điên.
Tô Dĩ Thần không giống như cô, mọi cảm xúc của anh đều hiện cả trên khuôn mặt, trong hành động, lẫn lời nói.
"Phải, chính em đã giết chết con của chúng ta. Chỉ tại em cố chấp, nếu từ đầu em nghe lời anh, mang theo mấy người để bảo vệ thì bây giờ đã không có chuyện này rồi."
Từng câu nói của anh càng xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng anh nói đúng đến mức khiến cô cảm thấy dằn vặt.
Chương 35: Bi kịch
Từng câu nói của anh càng xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng anh nói đúng đến mức khiến cô cảm thấy dằn vặt.
Đầu óc của cô vô thức mà nhớ lại cảnh tượng hãi hùng khi đó.
"Đường Mạn Đình, lúc đó cô ta đã đánh vào bụng của mình, là cô ta hại mình mất con. Cô ta còn độc ác giết dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng muốn điên tiết lên, cô hối hận, thật sự đã hối hận vì sao lúc trước không để Tô Dĩ Thần phế luôn hai chân của cô ta. Tại sao con người rác rưởi như cô ta lại có thể sống sau khi đã làm ra những chuyện mất hết nhân tính đó?
Đường Thiên Tuyết siết chặt tay Tô Dĩ Thần, đôi mắt ướt đẫm, nhưng không lộ vẻ mềm yếu, thậm chí còn ngập tràn nỗi hận thù. Hận đến mức mỗi khi nghĩ đến cô ta đầu ốc cô không tự chủ được mà nguyền rủa. Nếu nguyền rủa có thể khiến cô ta trả giá, thì không một giây nào mà cô bỏ qua cô ta.
"Tô Dĩ Thần, anh cho người đi tìm Đường Mạn Đình đi, đừng để cô ta chạy trốn…"
"Chuyện đó đã có cảnh sát lo, em đã vì cô ta mà làm mất một đứa con rồi, em còn muốn đánh đổi thêm cái gì nữa? Từ giờ em hãy bỏ ý nghĩ trả thù cô ta đi, đừng dính dáng với cô ta nữa thì tốt hơn."
Tô Dĩ Thần thẳng thừng gạt tay cô ra, vẻ mặt anh khi nói ra những lời này thực sự ảm đạm. Đường Thiên Tuyết không tin được đây lại là những lời do chính miệng anh thốt ra. Nét mặt cô hiện lên một vẻ hụt hẫng đến não lòng.
Chương 36: Thăm mộ
Chương 36: Thăm mộ
Nước mắt của Đường Thiên Tuyết chảy thành hàng, gương mặt nén lại tức giận, cô uất nghẹn nắm lại nắm lấy tay áo Tô Dĩ Thần mà nói.
"Tô Dĩ Thần, sao anh có thể nói như vậy? Anh bị tai nạn không đi lại được, anh chẳng phải cũng muốn trả thù đó sao? Huống chi, Đường Mạn Đình giết người thân của em, giết chết con của chúng ta, anh kêu em làm sao bỏ qua? Anh không hận cô ta sao, đứa nhỏ nó cũng là con anh mà."
Thấy cô khóc, bàn tay Tô Dĩ Thần bất giác nắm chặt, vẫn là khuôn mặt nhăn lại khó chịu, anh vẫn dùng ý tứ cũ, thẳng thừng đáp lại mà chẳng màng đến cảm nhận của cô.
"Bây giờ em còn đổ lỗi cho cô ta, trong khi chính em mới là người cố chấp nên sự việc mới xảy ra như vậy. Nếu lúc đó em cứ để cho cô ta chạy thoát thì sẽ không có một ai phải chết hết. Em nghĩ lại xem, kẻ hại chết người rốt cuộc mới là ai đây?"
Lời nói của anh thốt ra thực sự như một mũi dao nhọn đâm trực diện vào tim cô. Lòng ngực đau cuộng lên, mi mắt chứa đầy rẫy tâm sự, nặng nề đến mức khiến nó chùng xuống.
Cô từ từ buông tay ra khỏi người anh, hai cánh tay vô lực mà buông thõng xuống. Đầu cô đau như có búa tạ dội vào, nhưng nó vẫn không ngừng suy ngẫm lời của anh.
Chương 36: Thăm mộ
"Anh ấy nói không sai, là tại mình, tại mình hết. Vì mình mà dì Lam mới chết, vì mình mà đến đứa con chưa thành hình cũng không có cơ hội sống nữa. Những người vô tội, những người mình yêu thương, hóa ra lại vì mình mà chết."
Đường Thiên Tuyết đứng im không động đậy, đầu cúi xuống bị mái tóc bung xõa che đi khuôn mặt vô cảm, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Từng giọt, từng giọt cứ thế nối tiếp nhau mà nhỏ xuống dưới sàn, nhiều đến mức có thể soi mình trong vũng đọng đó.
Tô Dĩ Thần chẳng hề an ủi cô lấy một câu, một cái ôm cũng chẳng hề có, vẻ mặt của anh nhìn cô không đến mức là ghét bỏ, nhưng cũng không hiện lên một chút quan tâm.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây."
Anh lạnh nhạt nói, rồi lạnh nhạt quay đi, nhẫn tâm để lại cô đứng một mình, chồng ngồng không biết bao lâu.
Tô Dĩ Thần rời khỏi phòng bệnh, một người bác sĩ trẻ tuổi đứng ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, Tô Dĩ Thần nhìn thấy anh ta, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi.
Người này thọc hai tay vào hai bên túi áo blouse trắng, cũng rảo bước đi theo anh.
Chương 36: Thăm mộ
Đột nhiên anh ta nói, dùng cách xưng hô như bạn bè, cách nói chuyện cũng lộ ra sự thân thiết.
"Tô Dĩ Thần, cái thai của vợ cậu mới hai tuần tuổi, đi siêu âm còn chưa chắc có thể phát hiện ra, cậu đừng trách cô ấy nặng nề như vậy, đều là chuyện ngoài ý muốn mà."
"Không cần cậu lo."
Tô Dĩ Thần lạnh lùng trả lời, bước chân của anh vẫn tiếp tục đi nhanh.
Người này vẫn bám theo tốc độ của anh mà tiếp tục nói.
"Này, cậu rốt cuộc bị làm sao thế? Đâu phải cậu không biết, phụ nữ sảy thai thường rất nhạy cảm, tâm lý dễ bị kích động, cô ấy còn vừa bị mất người thân, vậy mà câu nào câu nấy cậu nói ra đều ám chỉ cô ấy là người hại bọn họ, cô ấy làm sao chịu nổi chứ?"
Tô Dĩ Thần rốt cuộc cũng không chịu được liền dừng chân, nhưng anh quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên định lạnh lẽo, giọng nói gằn lại như sắp hết nhẫn nại.
"Tiêu Dịch, chuyện nhà tôi cậu đừng bao đồng, lo quản cho tốt cái bệnh viện này của cậu đi."
Chương 36: Thăm mộ
Nói xong anh lại quay lưng đi tiếp như chưa hề xảy ra chuyện gì, Tiêu Dịch ngẩn ngơ người một lúc rồi thở dài, nói trong bất lực.
"Được, tôi không lo chuyện bao đồng nữa. Nhưng trên cương vị là một bác sĩ, tôi có lời khuyên cho cậu, đừng ép cô ấy đến mức va phải bệnh trầm cảm. Đến lúc đó đừng có mà hối hận."
Tô Dĩ Thần nghe rõ mồn một, nhưng lần này anh không đáp lại, vẻ mặt một biểu cảm cứng đờ, không thể đoán được tâm tư của anh, anh cứ thế mà rẽ vào lối đi bí mật để rời khỏi bệnh viện.
Sau đó anh không đến nữa, ngày ngày chỉ có y tá ra vào phòng bệnh, mấy ngày sau Đường Thiên Tuyết được xuất viện thì cũng là Thính Văn đến đón. Cô nghĩ Tô Dĩ Thần chưa thể nguôi giận nên anh mới muốn tránh mặt cô.
Lúc về nhà cũng không thấy bóng dáng của anh đâu, trong lòng cô lại hiện lên một nỗi hụt hẫng, nhưng cô lại nghĩ anh cần thời gian để bình tĩnh nên cũng không chủ động liên lạc gì với anh. Cô sợ khi anh thấy cô, sẽ nghĩ về đứa con đã mất, anh lại đau lòng, có lẽ không gặp nhau một thời gian cũng tốt.
...
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết cảm thấy bản thân đã khỏe hơn, cô nhờ vả Thính Văn hỏi thăm nơi Dụ Lam Lam được an táng, cô muốn đến đó.
Một buổi chiều mát mẻ, trời đầy mây, Đường Thiên Tuyết khoác ngoài một chiếc áo măng tô màu đen, tay mang một bó hoa huệ tây lớn đứng trước phần mộ của Dụ Lam Lam.
Bên trên bia mộ là chân dung của một người phụ nữ đôn hậu, Đường Thiên Tuyết chậm rãi ngồi xuống, lấy khăn tay lau đi một ít bụi bẩn bám trên ảnh, rồi nhẹ nhàng đặt bó hoa tươi ngay ngắn ở bên cạnh.
Sau đó cô lấy ra trong túi áo một khung ảnh nhỏ, cô nhìn nó, đưa mấy ngón tay lên vuốt ve nâng niu.
"Dì Lam, con đến gặp dì đây. Đây là con của con, con xin được ảnh từ chỗ bác sĩ, họ đã chụp siêu âm nó trước khi lấy nó ra ngoài. Dì nhìn xem, nó chỉ như một cục bông nhỏ thôi."
Đường Thiên Tuyết hơi gượng cười đưa tấm ảnh xoay lại về phía chân dung của Dụ Lam Lam. Sau đó lại đưa người về phía trước, đặt tấm ảnh xuống cạnh tấm bia.
"Con đưa bảo bảo của con đến đây để bầu bạn với dì, dì đối tốt với con, con tin đối với con của con dì cũng vậy, đúng không?"
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết gắng gượng cũng không ngăn được khóe môi chùng xuống.
"Con xem dì như mẹ, vậy đứa trẻ này chính là cháu ngoại của dì rồi. Con xin lỗi dì, cũng xin lỗi bảo bảo, là con không tốt. Cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Cô đặt hai tay lên đùi mà siết chặt, giọng nói càng về sao càng xen lẫn tiếng nấc, nước mắt tưởng chừng đã khống chế được lại tuôn trào.
Ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu, cô đưa tay lau khô nước mắt, gương mặt lại trở nên tươi tỉnh, cô lấy thứ gì đó sau cổ áo, hớn hở nói.
"Dì Lam, dì còn nhớ sợi dây chuyền này không?"
Cô đưa ra sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình, tay cô đang cầm lấy mặt dây chuyền bằng bạc nguyên chất, chính giữa có đính một viên đá quý màu lam sáng bóng.
"Sợi dây chuyền này là dì tặng con lúc sinh nhật năm con mười lăm tuổi. Vì nó quá quý giá nên con đã cất nó rất kỹ, chưa bao giờ dám đeo. Bây giờ con sẽ thường xuyên đeo nó hơn, nó giống như dì đang ở bên cạnh con vậy."
Đường Thiên Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt mặt chuyền, lấy lại bình tĩnh một hồi lại nói tiếp.
Chương 36: Thăm mộ
Đường Thiên Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt mặt chuyền, lấy lại bình tĩnh một hồi lại nói tiếp.
"Con… con biết dì thương yêu Đường Mạn Đình, nhưng con tuyệt đối không thể nào không hận cô ta. Con sẽ không đi tìm cô ta nữa, nhưng chỉ cần để con gặp lại cô ta một lần, con sẽ bắt cô ta đến trước mặt dì để dập đầu, sau đó sẽ để pháp luật trừng trị cô ta, dù con biết rằng sẽ không có hình phạt nào thích đáng cho những người tội ác mà cô ta gây ra cả."
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Đường Thiên Tuyết lại giận run lên, cô không sao kiềm chế nỗi cảm xúc. Bàn tay trở nên lạnh ngắt, tim như bị bóp lại đến nghẹt thở, cô đã cố quên đi những hình ảnh của ngày hôm đó vậy mà… nỗi đau của cô nguôi ngoai chỉ là nhất thời, đến khi nó bùng phát thì mọi thứ trong đầu cô đều hiện ra nguyên vẹn, cảm xúc chân thực đến rùng mình.
Đột nhiên một giọt nước từ đâu rơi xuống bàn tay làm cô choàng tỉnh, tiếp đó còn có thêm vài giọt như vậy nữa, Đường Thiên Tuyết nhìn lên thì mây trắng đã bị thay thế bằng những đám mây đen rồi, có lẽ sắp tới sẽ là một trận mưa to.
Cô nhanh chóng đứng dậy, hủy ngay nét mặt buồn bã mà nở một nụ cười thật tươi.
"Trời sắp mưa rồi, con phải đi đây. Mỗi tuần con sẽ đến thăm hai người một lần. Dì Lam, bảo bảo, hai người phải chăm sóc lẫn nhau, ở đây lạnh lẽo, hai người... nhớ phải... sưởi ấm cho nhau đấy."
Cô nghẹn ngào nói xong thì mưa cũng đã bắt đầu nặng hạt, dù không nỡ nhưng cô cũng phải quyến luyến rời đi, mặt cô ướt đẫm, là nước mắt hay nước mưa đều chẳng thể phân biệt rõ nữa.