Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29-30
Chương 29: Ở khu giải trí
Chương 29: Ở khu giải trí
Vẫn là Tô Dĩ Thần nói lời cộc cằn, độc đoán, nhưng Đường Thiên Tuyết lại coi như đó là một đặt điểm nhận dạng của anh, đó mới là Tô Dĩ Thần mà cô biết.
Chỉ là trước đây có một số hiểu lầm nên mới không nhận ra. Tính tình của anh thất thường, đôi lúc lại ngang như cua, rất tự cao tự đại. Nhiều người có thể coi đó là tính xấu, nhưng đối với với Đường Thiên Tuyết, nó là một cái gì đó rất đặc biệt, bởi vì một người như anh lại giúp đỡ cô rất nhiều. Tuy cô cũng coi như thực hiện điều kiện của anh mà 'dùng thân báo đáp', nhưng nhìn cách anh đối xử với con gái của cô, cô không nghĩ đó chỉ là làm lấy lệ.
Đường Thiên Tuyết nằm trong lòng Tô Dĩ Thần lấy tay anh làm gối, cô ngẩn ngơ người ngước nhìn anh, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi, không biết cô có đang nhầm lẫn giữa cảm kích và thích hay không, chắc là cô cần thêm thời gian để xác nhận.
"Mệt rồi sao còn không ngủ đi, hay lại muốn nữa?"
Tô Dĩ Thần như có con mắt mở ở giữa trán, dù đang nhắm mắt cũng biết cô đang nhìn mà nói.
Đường Thiên Tuyết không ngước nhìn nữa, cô hơi cựa quậy đầu, ổn định lại vị trí.
Chương 29: Ở khu giải trí
"Hôm nay ai làm gì khiến anh không vui sao, nên mới tìm tôi xả giận?"
Tô Dĩ Thần từ từ mở mắt nhìn xuống, bỗng nhiên anh siết lại cánh tay làm cô bất ngờ đã nằm sát giờ lại dính chặt vào người anh hơn, giọng không nóng cũng không lạnh nói.
"Không có gì hết. Tôi mà thực sự xả giận lên em bằng cách này, thì bây giờ em nghĩ em còn sức nói được mấy lời này à?"
Đường Thiên Tuyết bị lời nói của anh làm, cho mặt nóng bừng, cô không đấu khẩu nổi với anh nên cắn môi nằm yên không nói gì thêm.
Tô dĩ thần hơi cong khóe môi cười nhẹ, anh lại hỏi.
"Lúc nãy định nói gì với tôi thế?"
Chính là lúc anh mới về nhà, Đường Thiên Tuyết đã chạy đến định nói gì đó, lúc đó vẻ mặt của cô khá hớn hở.
Đường Thiên Tuyết nhớ lại, nhưng cũng chỉ hờ hững đáp.
"À, không có gì hết."
Chương 29: Ở khu giải trí
Tô Dĩ Thần nhướng mi, hạ giọng thấp xuống.
"Đừng có bắt chước tôi."
"Thì, hôm nay Tiểu Di đã tập nói lại được vài từ, tôi vui quá muốn nói cho anh biết."
Đường Thiên Tuyết ngập ngừng vài giây mới nói ra. Tô Dĩ Thần cười thầm, xem ra trong lòng Đường Thiên vẫn còn lương tâm mà nghĩ đến anh.
"Mai là ngày nghĩ, để tôi đưa cô và Tiểu Di đến công viên giải trí giải khuây một bữa, để Tiểu Di tập quen dần với đám đông."
Tô Dĩ Thần thản nhiên nói ra, Đường Thiên Tuyết lại không tỏ ra vui mừng ngay lập tức mà vẫn còn điều gì đó lấn cấn.
"Anh quên là mình đang phải giả vờ ngồi xe lăn sao? Huống chi người như anh mà đến nơi đông đúc lại bị người ta chú ý."
Tô Dĩ Thần không hề coi trọng việc này, anh vẫn đáp lại một cách vô tư.
"Không sao, tôi sẽ che chắn một chút, không ai nhận ra đâu. Bây giờ thì ngủ đi."
Chương 29: Ở khu giải trí
"Được rồi. Tùy anh thôi, tôi không có ý kiến."
Đường Thiên Tuyết ngoan ngoãn nhắm mắt. Tô Dĩ Thần vẫn nhìn cô, một tay anh gác lên trán, khẽ thở ra hơi dài.
"Đường Thiên Tuyết, nếu người đó thực sự là Tô Dĩ Thâm, tôi sẽ không để em đến bên cạnh anh ta đâu, cũng tuyệt đối không thể để Tiểu Di nhận anh ta làm bố được."
…..
Sáng hôm sau, Tô Dĩ Thần đổi sang một chiếc xe hơi thông thường để không bị gây sự chú ý khi đến địa điểm vui chơi.
Đường Thiên Tuyết ngủ dậy từ sớm để chuẩn bị cho Tiểu Di, hôm nay con bé được đi chơi chắc sẽ rất vui.
Cô để Tiểu Di lên xe trước, đột nhiên quay người lại thì thấy Tô Dĩ Thần trong một bộ đồ thường và đôi giày thể thao năng động, nó lại khiến cô ngây người đứng ngắm nhìn.
"Nhìn gì vậy? Người tôi dính gì sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt tỉnh táo lại, cô xua tay gượng cười.
Chương 29: Ở khu giải trí
"Không phải, bình thường toàn thấy anh mặc không vest thì comple, hiếm khi thấy anh mặc áo thun thoải mái như vậy nên hơi lạ mắt. Ha ha."
Tô Dĩ Thần nhún vai, bỗng nhiên anh ghé lại gần tai cô nói nhỏ.
"Tôi thấy không mặc gì mới là thoải mái nhất, cũng không khiến em lạ mắt."
Tô Dĩ Thần nói rồi còn cười điệu bộ gian xảo đi lướt qua cô để vào trong xe, Đường Thiên Tuyết bị chọc đến ngượng nghịu, cô cắn răng chửi thầm.
"Đồ biến thái."
…
Khoảng hơn nửa tiếng sau thì xe đến nơi.
Tô Dĩ Thần xuống xe, anh đội một chiếc mũ trắng cùng tông với quần áo và đeo một đôi kính râm, anh bế Tiểu Di đi vào trong còn Đường Thiên Tuyết thì đi bên cạnh.
Đi ngang một hàng kem, bỗng nhiên Đường Thiên Tuyết có cuộc gọi từ tòa soạn, cô bắt buộc phải nghe máy nên đã đến một nơi ít ồn ào hơn.
Chương 29: Ở khu giải trí
Chỉ còn Tô Dĩ Thần ở lại đó với con bé, anh để ý thấy Tiểu Di đang nhìn chằm chằm vào những cây kem, anh liền nảy ra một ý.
"Tiểu Di muốn ăn kem sao?"
Con bé gật gật lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Vậy thì Tiểu Di phải gọi bố, gọi rồi sẽ cho con ăn kem."
Tô Dĩ Thần đưa ra điều kiện với dụng tâm riêng rõ ràng, nhưng anh cũng không phải là có ý xấu.
Tiểu Di phải hít hơi sâu lấy đà, cổ họng phát ra những âm tiết một cách khó khăn.
"B… bố… ơ… i."
Cuối cùng Tiểu Di cũng nói được, dù không thể hoàn chỉnh nhưng Tô Dĩ Thần đã rất vui.
"Giỏi lắm, Tiểu Di nhớ cho kỹ, bố của Tiểu Di tên là Tô Dĩ Thần. Ngoài Tô Dĩ Thần ra, không được gọi ai khác là bố hết, rõ chưa?"
Chương 29: Ở khu giải trí
Tô Dĩ Thần tranh thủ thời cơ nói với Tiểu Di, con bé lại vui vẻ gật đầu. Dù lần này anh không bảo con bé cũng tự cố nói ra.
"... Vâ...âng."
Thật đúng lúc Đường Thiên Tuyết trở lại, thấy hai người cười cười nói nói gì đó cô cũng tò mò.
"Hai người đang nói gì mà vui vậy?"
"Là bí mật."
Tô Dĩ Thần nói rồi bế Tiểu Di đi tiếp.
Tiểu Di cứ thả xuống là sợ, chỉ muốn được Tô Dĩ Thần bế mãi, Đường Thiên Tuyết cũng không thể ép con bé được, đành để con bé từ từ thích ứng lại.
Ba người đi lòng vòng cả buổi cũng thấm mệt, gần đó vừa hay có một quán thức ăn nhanh nên ba người đã ghé vào.
"Anh ngồi với Tiểu Di đi, tôi vào gọi món."
Đường Thiên Tuyết từ lúc vào gọi món đến khi mang thức ăn ra, cô cứ cảm thấy mọi người đang chỉ trỏ gì đó về phía cô.
Chương 29: Ở khu giải trí
Cô cứ nghĩ là mình nhạy cảm quá nên đã không để tâm nữa.
Nhưng trực giác của cô quả không sai. Có một người nhận ra cô là nhân vật chính trong video đang hot ở trên mạng, cô ta âm thầm nói nhỏ, rồi cứ thế bị người khác nghe được lại thì thầm tiếp.
Đường Thiên Tuyết mãi cho đến khi có một người đột nhiên ném thức ăn thừa vào cô, rồi cô ta nói lớn cô mới biết chuyện gì đang xảy ra.
"Cô ta là Đường Thiên Tuyết, kẻ nhẫn tâm hại gia đình đã nuôi cô ta đó mọi người."
Thì ra hôm đó cãi nhau một trận ở tòa soạn, Đường Ngạo Thiên đã lén cho người trà trộn vào và quay lại.
Video trên mạng toàn là cảnh ông ta thê thảm kêu Đường Thiên Tuyết rút đơn kiện Đường Mạn Đình, còn kể công kể sức vất vả nuôi cô. Còn cô lại trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa, đến ai xem cũng căm hờn.
Một toán người dùng mạng đã bị Đường Ngạo Thiên mua chuộc, họ tràn vào phần bình luận chửi rủa cô để những người khác tin là thật. Càng lúc càng có nhiều tin cô là kẻ xấu xa.
Ngoài người vừa ném thức ăn thừa vào người cô, tiếp theo lại có mấy người nữa lên tiếng chua chát.
"Nghe nói chồng là Tô thiếu chân bị phế, nhanh vậy đã ra ngoài công khai đi hẹn hò cùng đàn ông rồi, đồ vô liêm sỉ."
"Kia chắc là đứa con hoang của cô ta rồi, mẹ xấu xa, lẳng lơ, đứa con sau này lớn lên cũng y hệt thôi."
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Tô Dĩ Thần nhăn mặt liền đập bàn đứng dậy, suýt nữa anh ta tự tháo kính râm ra, Đường Thiên Tuyết vội vã ngăn lại hành động vô thức này của anh, cô còn ghé sát lại gần anh nói nhỏ, chỉ đủ mình anh nghe thấy.
"Anh mau đưa Tiểu Di về trước đi, tôi sẽ đi hướng khác."
"Tại sao phải bỏ chạy? Bọn họ nói đúng sao? Sao em có thể nhịn được?"
Người bị mắng là Đường Thiên Tuyết, nhưng trông Tô Dĩ Thần còn tức giận hơn cả cô. Nhưng giờ không phải là lúc để nói những chuyện phù phiếm, Đường Thiên Tuyết cố gắng giải thích ngắn gọn nhất cho anh hiểu.
"Người bọn họ nhắm vào là tôi, Tiểu Di sẽ bị ảnh hưởng xấu nếu như tôi đi chung, coi như tôi xin anh đấy, mau đưa con bé về đi."
Đường Thiên Tuyết nói đúng, Tô Dĩ Thần hiện không tiện ra mặt, cũng không thể để Tiểu Di phải chịu chỉ trích từ những cái miệng thiên hạ này được, chỉ còn cách tách nhau ra.
Anh hừ mạnh bất đắc dĩ liền bế Tiểu Di lên, anh dùng bàn tay to lớn của mình bịt tai con bé lại, còn nhỏ giọng nói với cô một câu trước khi đi.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Anh hừ mạnh bất đắc dĩ liền bế Tiểu Di lên, anh dùng bàn tay to lớn của mình bịt tai con bé lại, còn nhỏ giọng nói với cô một câu trước khi đi.
"Tôi sẽ gọi Thính Văn đến đón em."
Đường Thiên Tuyết gật đầu nhẹ, cô đứng nhìn anh càng lúc càng bế Tiểu Di đi xa dần.
Cái giọng vừa rồi mỉa mai con gái của Đường Thiên Tuyết lại lên tiếng tiếp.
"Ôi chao! Còn bảo vệ cả nhân tình và con hoan cơ đấy, xem ra Tô Dĩ Thần lần này bị cắm cho một cặp sừng hươu rồi, ha ha ha."
Đường Thiên Tuyết sắc mặt tối sầm, nghe giọng cười nhờn nhã của người này, cô càng có hảo ý muốn làm quen.
Cô xoay người lại đi đến trước mặt người vừa nói, môi hơi nhếch lên hơi cười.
"Tôi là Đường Thiên Tuyết, xin hỏi, cô có quen biết tôi không?"
Đường Thiên Tuyết đột nhiên tới bắt chuyện khiến cô ta có cảm giác lạnh sống lưng, gương mặt méo mó gương gạo, môi mắt cứ như bị tật mà giật giật nói.
"Ha, ai… ai quen biết loại người như cô chứ?"
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Ha, ai… ai quen biết loại người như cô chứ?"
Đường Thiên Tuyết bất ngờ phụt cười khó hiểu.
"Không quen biết?"
Ngay giây sau, sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi thành một trạng thái khác hẳn. Cô bức tốc giơ tay lên cao và giáng xuống cho cô ta một cái tát điếng người. Mắt cô trừng lên hùng hồn nói.
"Đã tự nhận không biết gì về tôi mà cô có thể mạnh mồm phán xét tôi cả con gái của tôi như thế ư? Hay cô chỉ là hạng ba hoa, nói dốc, ra vẻ như việc gì mình cũng rõ tường tận?"
Đường Thiên Tuyết lại trở nên hung dữ bất ngờ, người phụ nữ kia bị mắng đến như vậy, nhưng không biết nhục nhã mà còn trương mắt lên nhìn cô, cô ta còn lớn giọng hơn để lôi kéo mọi người xung quanh chú ý.
"Mọi người nhìn đi, người phụ nữ này đánh tôi chỉ vì tôi nói cô ta mang con riêng đi chơi với nhân tình. Mọi người nói câu công đạo cho tôi đi chứ, tôi sai ở đâu nào?"
Vẻ mặt của cô ra nhìn Đường Thiên Tuyết rất thách thức, xem ra hôm nay Đường Thiên Tuyết không cho mặt của cô ta nở hoa là không được.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Động đến cô, cô có thể nhịn, nhưng động đến con của cô là sai lầm không thể cứu vãn của cô ta.
Đường Thiên Tuyết chẳng cần nói nhiều, cô trực tiếp, đi nhanh đến nắm lấy tóc của cô ta, tát liên hoàn hai bên khiến cô ta không kịp phản xạ.
Một người phụ nữ trong đám đông đột nhiên nói lớn.
"Đường Thiên Tuyết bị nhắc nhở không tự biết xấu hổ mà còn dám đánh người giữa thanh thiên bạch nhật, đến dạy cho cô ta một bài học đi mấy chị em."
Cô ta vừa nói xong, không hiểu kiểu gì lại có rất nhiều người nghe theo mà lao vào tấn công cô.
Đường Thiên Tuyết một mình bị biết bao nhiêu khuôn mặt không thù không oán vây lại, tạo nên một khung cảnh ẩu đả hỗn loạn.
May mà Thính Văn đưa người đến kịp lúc, anh ta gọi luôn cảnh sát đến, thế là tất cả đều phải về đồn, không chừa một ai.
Trong đồn cảnh sát, Đường Thiên Tuyết khóe miệng chảy máu, tóc tai rối xù, trên cổ còn có mấy vết bị móng tay cào đang ngồi riêng một bên.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Trong đồn cảnh sát, Đường Thiên Tuyết khóe miệng chảy máu, tóc tai rối xù, trên cổ còn có mấy vết bị móng tay cào đang ngồi riêng một bên.
Bên còn lại là mấy người đã đánh cô, bọn họ gọi cả chồng, người yêu, rồi người nhà tới, người nào người nấy đều nhìn cô như kẻ thù truyền kiếp, dù bọn họ chẳng biết gì hết, cũng không hề quen biết cô.
Có mấy người còn đến nói với cảnh sát đòi cô bồi thường, thật là nực cười.
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa có người tiếng vào, cảnh sát thấy người này, ngay lập tức phớt lờ đám người kia mà chạy đến nhiệt tình hỏi han.
"Tô thiếu, anh đến là vì chuyện của phu nhân sao?"
Thính Văn đẩy Tô Dĩ Thần vào làm đám người kia trố mắt kinh ngạc.
"Anh ta là Tô Dĩ Thần? Tại sao anh ta lại đến đây?"
"Phải rồi, vợ của anh ta ngoại tình mà anh ta vẫn để yên sao?"
"Hình như đây là cách người giàu bảo vệ danh dự, chứ tôi không tin Đường Thiên Tuyết không phải là là hồ ly tinh."
Những người tham gia đánh Đường Thiên Tuyết bị vào đồn rồi mà cái miệng vẫn không ngừng bép xép.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Những người tham gia đánh Đường Thiên Tuyết bị vào đồn rồi mà cái miệng vẫn không ngừng bép xép.
Tô Dĩ Thần khó chịu liếc mắt sang nhìn bọn họ, giọng gằn đáng sợ nói.
"Đương nhiên là đến đưa vợ của tôi về rồi, còn về phần những người này, sau khi đánh vợ tôi xong miệng mồm vẫn còn hoạt động tốt nhỉ?"
Không ai dám mở miệng sau khi anh lên tiếng nữa, trừ một người bị Đường Thiên Tuyết đánh đến sưng mặt không còn nhận ra, cô ta vẫn làm ra vẻ rất uất ức.
"Rõ ràng là Đường Thiên Tuyết ra tay đánh người trước, tất cả mọi người đều có thể làm chứng."
"Vậy cô đã làm gì mà khiến cô ấy đánh cô? Nếu tôi nói con của cô sau này lớn lên chỉ là phế vật, một kẻ vô năng, vô dụng nên chết đi cho đỡ thừa thãi. Cô nghe vậy vẫn nhịn được sao?"
Tô Dĩ Thần nói ra mấy lời cay nghiệt chửi rủa, người phụ nữ kia liền chột dạ mà im bặt, anh lại nói tiếp.
"Bảy tám người cùng lao vào ức hiếp một người, còn vỗ miệng tự hào. Các người nên tự nhìn lại mình xem mình là loại người gì, có tư cách gì mà đi nói người khác?"
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Bảy tám người cùng lao vào ức hiếp một người, còn vỗ miệng tự hào. Các người nên tự nhìn lại mình xem mình là loại người gì, có tư cách gì mà đi nói người khác?"
Tô Dĩ Thần thẳng thừng nói ra chẳng sợ một ai, lời anh nói đều khiến cho mấy người vừa rồi đòi bồi thường kia ê chề mặt mũi.
Đường Thiên Tuyết từ đầu đều không lên tiếng, cô thật không ngờ người như Tô Dĩ Thần lại đích thân đến đây chỉ vì cô, anh còn giúp cô giáo huấn bọn họ một trận.
Anh nói đến đâu là đối phương câm nín tới đó. Đường Thiên Tuyết bất chợt lại có một ý nghĩ vui, anh không đi làm luật sư cũng thật là uổng phí.
Cô tự nghĩ, gương mặt cũng giãn ra vui vẻ. Đột nhiên, Tô Dĩ Thần lại gọi lớn bằng giọng không mấy vui vẻ khiến cô giật mình.
"Đường Thiên Tuyết lại đây."
Có vẻ như anh có ý định đi về, vị cảnh sát đứng gần bên lập tức hỏi.
"Tô thiếu, vậy anh có muốn đâm đơn kiện bọn họ không?"
Tô Dĩ Thần lạnh nhạt trả lời.
"Đương nhiên rồi. Kiện tất, không chừa một ai, không được sót một tội."
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Đương nhiên rồi. Kiện tất, không chừa một ai, không được sót một tội."
Mấy người kia nghe xong thì hồn vía bay tán loạn, bọn họ không hề nghĩ Tô Dĩ Thần sẽ nhúng tay vào nên mới dám làm càng, bây giờ thì toi rồi.
"Tô, Tô thiếu, tôi sai rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô ấy, xin anh đừng kiện."
"Tôi… tôi cũng vậy, con tôi còn nó chỉ lỡ dại, mong cậu tha cho nó, cậu kiện sẽ hỏng cả tương lai của nó mất."
Vài người đến lại gần anh nhưng bị Thính Văn cản lại, bọn họ liền quỳ xuống thảm thương van xin.
Tô Dĩ Thần vẫn lòng dạ sắt đá, anh không hề lay động dù chỉ một chút, ánh mắt quét qua nhìn bọn họ cũng không có cảm giác thương hại.
"Tô Dĩ Thần tôi không thiếu tiền mà để vợ tôi phải nhận mấy đồng bồi thường của các người. Có gan làm thì có gan chịu đi."
Chương 29: Ở khu giải trí
Chương 29: Ở khu giải trí
Vẫn là Tô Dĩ Thần nói lời cộc cằn, độc đoán, nhưng Đường Thiên Tuyết lại coi như đó là một đặt điểm nhận dạng của anh, đó mới là Tô Dĩ Thần mà cô biết.
Chỉ là trước đây có một số hiểu lầm nên mới không nhận ra. Tính tình của anh thất thường, đôi lúc lại ngang như cua, rất tự cao tự đại. Nhiều người có thể coi đó là tính xấu, nhưng đối với với Đường Thiên Tuyết, nó là một cái gì đó rất đặc biệt, bởi vì một người như anh lại giúp đỡ cô rất nhiều. Tuy cô cũng coi như thực hiện điều kiện của anh mà 'dùng thân báo đáp', nhưng nhìn cách anh đối xử với con gái của cô, cô không nghĩ đó chỉ là làm lấy lệ.
Đường Thiên Tuyết nằm trong lòng Tô Dĩ Thần lấy tay anh làm gối, cô ngẩn ngơ người ngước nhìn anh, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi, không biết cô có đang nhầm lẫn giữa cảm kích và thích hay không, chắc là cô cần thêm thời gian để xác nhận.
"Mệt rồi sao còn không ngủ đi, hay lại muốn nữa?"
Tô Dĩ Thần như có con mắt mở ở giữa trán, dù đang nhắm mắt cũng biết cô đang nhìn mà nói.
Đường Thiên Tuyết không ngước nhìn nữa, cô hơi cựa quậy đầu, ổn định lại vị trí.
Chương 29: Ở khu giải trí
"Hôm nay ai làm gì khiến anh không vui sao, nên mới tìm tôi xả giận?"
Tô Dĩ Thần từ từ mở mắt nhìn xuống, bỗng nhiên anh siết lại cánh tay làm cô bất ngờ đã nằm sát giờ lại dính chặt vào người anh hơn, giọng không nóng cũng không lạnh nói.
"Không có gì hết. Tôi mà thực sự xả giận lên em bằng cách này, thì bây giờ em nghĩ em còn sức nói được mấy lời này à?"
Đường Thiên Tuyết bị lời nói của anh làm, cho mặt nóng bừng, cô không đấu khẩu nổi với anh nên cắn môi nằm yên không nói gì thêm.
Tô dĩ thần hơi cong khóe môi cười nhẹ, anh lại hỏi.
"Lúc nãy định nói gì với tôi thế?"
Chính là lúc anh mới về nhà, Đường Thiên Tuyết đã chạy đến định nói gì đó, lúc đó vẻ mặt của cô khá hớn hở.
Đường Thiên Tuyết nhớ lại, nhưng cũng chỉ hờ hững đáp.
"À, không có gì hết."
Chương 29: Ở khu giải trí
Tô Dĩ Thần nhướng mi, hạ giọng thấp xuống.
"Đừng có bắt chước tôi."
"Thì, hôm nay Tiểu Di đã tập nói lại được vài từ, tôi vui quá muốn nói cho anh biết."
Đường Thiên Tuyết ngập ngừng vài giây mới nói ra. Tô Dĩ Thần cười thầm, xem ra trong lòng Đường Thiên vẫn còn lương tâm mà nghĩ đến anh.
"Mai là ngày nghĩ, để tôi đưa cô và Tiểu Di đến công viên giải trí giải khuây một bữa, để Tiểu Di tập quen dần với đám đông."
Tô Dĩ Thần thản nhiên nói ra, Đường Thiên Tuyết lại không tỏ ra vui mừng ngay lập tức mà vẫn còn điều gì đó lấn cấn.
"Anh quên là mình đang phải giả vờ ngồi xe lăn sao? Huống chi người như anh mà đến nơi đông đúc lại bị người ta chú ý."
Tô Dĩ Thần không hề coi trọng việc này, anh vẫn đáp lại một cách vô tư.
"Không sao, tôi sẽ che chắn một chút, không ai nhận ra đâu. Bây giờ thì ngủ đi."
Chương 29: Ở khu giải trí
"Được rồi. Tùy anh thôi, tôi không có ý kiến."
Đường Thiên Tuyết ngoan ngoãn nhắm mắt. Tô Dĩ Thần vẫn nhìn cô, một tay anh gác lên trán, khẽ thở ra hơi dài.
"Đường Thiên Tuyết, nếu người đó thực sự là Tô Dĩ Thâm, tôi sẽ không để em đến bên cạnh anh ta đâu, cũng tuyệt đối không thể để Tiểu Di nhận anh ta làm bố được."
…..
Sáng hôm sau, Tô Dĩ Thần đổi sang một chiếc xe hơi thông thường để không bị gây sự chú ý khi đến địa điểm vui chơi.
Đường Thiên Tuyết ngủ dậy từ sớm để chuẩn bị cho Tiểu Di, hôm nay con bé được đi chơi chắc sẽ rất vui.
Cô để Tiểu Di lên xe trước, đột nhiên quay người lại thì thấy Tô Dĩ Thần trong một bộ đồ thường và đôi giày thể thao năng động, nó lại khiến cô ngây người đứng ngắm nhìn.
"Nhìn gì vậy? Người tôi dính gì sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt tỉnh táo lại, cô xua tay gượng cười.
Chương 29: Ở khu giải trí
"Không phải, bình thường toàn thấy anh mặc không vest thì comple, hiếm khi thấy anh mặc áo thun thoải mái như vậy nên hơi lạ mắt. Ha ha."
Tô Dĩ Thần nhún vai, bỗng nhiên anh ghé lại gần tai cô nói nhỏ.
"Tôi thấy không mặc gì mới là thoải mái nhất, cũng không khiến em lạ mắt."
Tô Dĩ Thần nói rồi còn cười điệu bộ gian xảo đi lướt qua cô để vào trong xe, Đường Thiên Tuyết bị chọc đến ngượng nghịu, cô cắn răng chửi thầm.
"Đồ biến thái."
…
Khoảng hơn nửa tiếng sau thì xe đến nơi.
Tô Dĩ Thần xuống xe, anh đội một chiếc mũ trắng cùng tông với quần áo và đeo một đôi kính râm, anh bế Tiểu Di đi vào trong còn Đường Thiên Tuyết thì đi bên cạnh.
Đi ngang một hàng kem, bỗng nhiên Đường Thiên Tuyết có cuộc gọi từ tòa soạn, cô bắt buộc phải nghe máy nên đã đến một nơi ít ồn ào hơn.
Chương 29: Ở khu giải trí
Chỉ còn Tô Dĩ Thần ở lại đó với con bé, anh để ý thấy Tiểu Di đang nhìn chằm chằm vào những cây kem, anh liền nảy ra một ý.
"Tiểu Di muốn ăn kem sao?"
Con bé gật gật lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Vậy thì Tiểu Di phải gọi bố, gọi rồi sẽ cho con ăn kem."
Tô Dĩ Thần đưa ra điều kiện với dụng tâm riêng rõ ràng, nhưng anh cũng không phải là có ý xấu.
Tiểu Di phải hít hơi sâu lấy đà, cổ họng phát ra những âm tiết một cách khó khăn.
"B… bố… ơ… i."
Cuối cùng Tiểu Di cũng nói được, dù không thể hoàn chỉnh nhưng Tô Dĩ Thần đã rất vui.
"Giỏi lắm, Tiểu Di nhớ cho kỹ, bố của Tiểu Di tên là Tô Dĩ Thần. Ngoài Tô Dĩ Thần ra, không được gọi ai khác là bố hết, rõ chưa?"
Chương 29: Ở khu giải trí
Tô Dĩ Thần tranh thủ thời cơ nói với Tiểu Di, con bé lại vui vẻ gật đầu. Dù lần này anh không bảo con bé cũng tự cố nói ra.
"... Vâ...âng."
Thật đúng lúc Đường Thiên Tuyết trở lại, thấy hai người cười cười nói nói gì đó cô cũng tò mò.
"Hai người đang nói gì mà vui vậy?"
"Là bí mật."
Tô Dĩ Thần nói rồi bế Tiểu Di đi tiếp.
Tiểu Di cứ thả xuống là sợ, chỉ muốn được Tô Dĩ Thần bế mãi, Đường Thiên Tuyết cũng không thể ép con bé được, đành để con bé từ từ thích ứng lại.
Ba người đi lòng vòng cả buổi cũng thấm mệt, gần đó vừa hay có một quán thức ăn nhanh nên ba người đã ghé vào.
"Anh ngồi với Tiểu Di đi, tôi vào gọi món."
Đường Thiên Tuyết từ lúc vào gọi món đến khi mang thức ăn ra, cô cứ cảm thấy mọi người đang chỉ trỏ gì đó về phía cô.
Chương 29: Ở khu giải trí
Cô cứ nghĩ là mình nhạy cảm quá nên đã không để tâm nữa.
Nhưng trực giác của cô quả không sai. Có một người nhận ra cô là nhân vật chính trong video đang hot ở trên mạng, cô ta âm thầm nói nhỏ, rồi cứ thế bị người khác nghe được lại thì thầm tiếp.
Đường Thiên Tuyết mãi cho đến khi có một người đột nhiên ném thức ăn thừa vào cô, rồi cô ta nói lớn cô mới biết chuyện gì đang xảy ra.
"Cô ta là Đường Thiên Tuyết, kẻ nhẫn tâm hại gia đình đã nuôi cô ta đó mọi người."
Thì ra hôm đó cãi nhau một trận ở tòa soạn, Đường Ngạo Thiên đã lén cho người trà trộn vào và quay lại.
Video trên mạng toàn là cảnh ông ta thê thảm kêu Đường Thiên Tuyết rút đơn kiện Đường Mạn Đình, còn kể công kể sức vất vả nuôi cô. Còn cô lại trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa, đến ai xem cũng căm hờn.
Một toán người dùng mạng đã bị Đường Ngạo Thiên mua chuộc, họ tràn vào phần bình luận chửi rủa cô để những người khác tin là thật. Càng lúc càng có nhiều tin cô là kẻ xấu xa.
Ngoài người vừa ném thức ăn thừa vào người cô, tiếp theo lại có mấy người nữa lên tiếng chua chát.
"Nghe nói chồng là Tô thiếu chân bị phế, nhanh vậy đã ra ngoài công khai đi hẹn hò cùng đàn ông rồi, đồ vô liêm sỉ."
"Kia chắc là đứa con hoang của cô ta rồi, mẹ xấu xa, lẳng lơ, đứa con sau này lớn lên cũng y hệt thôi."
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Tô Dĩ Thần nhăn mặt liền đập bàn đứng dậy, suýt nữa anh ta tự tháo kính râm ra, Đường Thiên Tuyết vội vã ngăn lại hành động vô thức này của anh, cô còn ghé sát lại gần anh nói nhỏ, chỉ đủ mình anh nghe thấy.
"Anh mau đưa Tiểu Di về trước đi, tôi sẽ đi hướng khác."
"Tại sao phải bỏ chạy? Bọn họ nói đúng sao? Sao em có thể nhịn được?"
Người bị mắng là Đường Thiên Tuyết, nhưng trông Tô Dĩ Thần còn tức giận hơn cả cô. Nhưng giờ không phải là lúc để nói những chuyện phù phiếm, Đường Thiên Tuyết cố gắng giải thích ngắn gọn nhất cho anh hiểu.
"Người bọn họ nhắm vào là tôi, Tiểu Di sẽ bị ảnh hưởng xấu nếu như tôi đi chung, coi như tôi xin anh đấy, mau đưa con bé về đi."
Đường Thiên Tuyết nói đúng, Tô Dĩ Thần hiện không tiện ra mặt, cũng không thể để Tiểu Di phải chịu chỉ trích từ những cái miệng thiên hạ này được, chỉ còn cách tách nhau ra.
Anh hừ mạnh bất đắc dĩ liền bế Tiểu Di lên, anh dùng bàn tay to lớn của mình bịt tai con bé lại, còn nhỏ giọng nói với cô một câu trước khi đi.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Anh hừ mạnh bất đắc dĩ liền bế Tiểu Di lên, anh dùng bàn tay to lớn của mình bịt tai con bé lại, còn nhỏ giọng nói với cô một câu trước khi đi.
"Tôi sẽ gọi Thính Văn đến đón em."
Đường Thiên Tuyết gật đầu nhẹ, cô đứng nhìn anh càng lúc càng bế Tiểu Di đi xa dần.
Cái giọng vừa rồi mỉa mai con gái của Đường Thiên Tuyết lại lên tiếng tiếp.
"Ôi chao! Còn bảo vệ cả nhân tình và con hoan cơ đấy, xem ra Tô Dĩ Thần lần này bị cắm cho một cặp sừng hươu rồi, ha ha ha."
Đường Thiên Tuyết sắc mặt tối sầm, nghe giọng cười nhờn nhã của người này, cô càng có hảo ý muốn làm quen.
Cô xoay người lại đi đến trước mặt người vừa nói, môi hơi nhếch lên hơi cười.
"Tôi là Đường Thiên Tuyết, xin hỏi, cô có quen biết tôi không?"
Đường Thiên Tuyết đột nhiên tới bắt chuyện khiến cô ta có cảm giác lạnh sống lưng, gương mặt méo mó gương gạo, môi mắt cứ như bị tật mà giật giật nói.
"Ha, ai… ai quen biết loại người như cô chứ?"
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Ha, ai… ai quen biết loại người như cô chứ?"
Đường Thiên Tuyết bất ngờ phụt cười khó hiểu.
"Không quen biết?"
Ngay giây sau, sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi thành một trạng thái khác hẳn. Cô bức tốc giơ tay lên cao và giáng xuống cho cô ta một cái tát điếng người. Mắt cô trừng lên hùng hồn nói.
"Đã tự nhận không biết gì về tôi mà cô có thể mạnh mồm phán xét tôi cả con gái của tôi như thế ư? Hay cô chỉ là hạng ba hoa, nói dốc, ra vẻ như việc gì mình cũng rõ tường tận?"
Đường Thiên Tuyết lại trở nên hung dữ bất ngờ, người phụ nữ kia bị mắng đến như vậy, nhưng không biết nhục nhã mà còn trương mắt lên nhìn cô, cô ta còn lớn giọng hơn để lôi kéo mọi người xung quanh chú ý.
"Mọi người nhìn đi, người phụ nữ này đánh tôi chỉ vì tôi nói cô ta mang con riêng đi chơi với nhân tình. Mọi người nói câu công đạo cho tôi đi chứ, tôi sai ở đâu nào?"
Vẻ mặt của cô ra nhìn Đường Thiên Tuyết rất thách thức, xem ra hôm nay Đường Thiên Tuyết không cho mặt của cô ta nở hoa là không được.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Động đến cô, cô có thể nhịn, nhưng động đến con của cô là sai lầm không thể cứu vãn của cô ta.
Đường Thiên Tuyết chẳng cần nói nhiều, cô trực tiếp, đi nhanh đến nắm lấy tóc của cô ta, tát liên hoàn hai bên khiến cô ta không kịp phản xạ.
Một người phụ nữ trong đám đông đột nhiên nói lớn.
"Đường Thiên Tuyết bị nhắc nhở không tự biết xấu hổ mà còn dám đánh người giữa thanh thiên bạch nhật, đến dạy cho cô ta một bài học đi mấy chị em."
Cô ta vừa nói xong, không hiểu kiểu gì lại có rất nhiều người nghe theo mà lao vào tấn công cô.
Đường Thiên Tuyết một mình bị biết bao nhiêu khuôn mặt không thù không oán vây lại, tạo nên một khung cảnh ẩu đả hỗn loạn.
May mà Thính Văn đưa người đến kịp lúc, anh ta gọi luôn cảnh sát đến, thế là tất cả đều phải về đồn, không chừa một ai.
Trong đồn cảnh sát, Đường Thiên Tuyết khóe miệng chảy máu, tóc tai rối xù, trên cổ còn có mấy vết bị móng tay cào đang ngồi riêng một bên.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Trong đồn cảnh sát, Đường Thiên Tuyết khóe miệng chảy máu, tóc tai rối xù, trên cổ còn có mấy vết bị móng tay cào đang ngồi riêng một bên.
Bên còn lại là mấy người đã đánh cô, bọn họ gọi cả chồng, người yêu, rồi người nhà tới, người nào người nấy đều nhìn cô như kẻ thù truyền kiếp, dù bọn họ chẳng biết gì hết, cũng không hề quen biết cô.
Có mấy người còn đến nói với cảnh sát đòi cô bồi thường, thật là nực cười.
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa có người tiếng vào, cảnh sát thấy người này, ngay lập tức phớt lờ đám người kia mà chạy đến nhiệt tình hỏi han.
"Tô thiếu, anh đến là vì chuyện của phu nhân sao?"
Thính Văn đẩy Tô Dĩ Thần vào làm đám người kia trố mắt kinh ngạc.
"Anh ta là Tô Dĩ Thần? Tại sao anh ta lại đến đây?"
"Phải rồi, vợ của anh ta ngoại tình mà anh ta vẫn để yên sao?"
"Hình như đây là cách người giàu bảo vệ danh dự, chứ tôi không tin Đường Thiên Tuyết không phải là là hồ ly tinh."
Những người tham gia đánh Đường Thiên Tuyết bị vào đồn rồi mà cái miệng vẫn không ngừng bép xép.
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Những người tham gia đánh Đường Thiên Tuyết bị vào đồn rồi mà cái miệng vẫn không ngừng bép xép.
Tô Dĩ Thần khó chịu liếc mắt sang nhìn bọn họ, giọng gằn đáng sợ nói.
"Đương nhiên là đến đưa vợ của tôi về rồi, còn về phần những người này, sau khi đánh vợ tôi xong miệng mồm vẫn còn hoạt động tốt nhỉ?"
Không ai dám mở miệng sau khi anh lên tiếng nữa, trừ một người bị Đường Thiên Tuyết đánh đến sưng mặt không còn nhận ra, cô ta vẫn làm ra vẻ rất uất ức.
"Rõ ràng là Đường Thiên Tuyết ra tay đánh người trước, tất cả mọi người đều có thể làm chứng."
"Vậy cô đã làm gì mà khiến cô ấy đánh cô? Nếu tôi nói con của cô sau này lớn lên chỉ là phế vật, một kẻ vô năng, vô dụng nên chết đi cho đỡ thừa thãi. Cô nghe vậy vẫn nhịn được sao?"
Tô Dĩ Thần nói ra mấy lời cay nghiệt chửi rủa, người phụ nữ kia liền chột dạ mà im bặt, anh lại nói tiếp.
"Bảy tám người cùng lao vào ức hiếp một người, còn vỗ miệng tự hào. Các người nên tự nhìn lại mình xem mình là loại người gì, có tư cách gì mà đi nói người khác?"
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Bảy tám người cùng lao vào ức hiếp một người, còn vỗ miệng tự hào. Các người nên tự nhìn lại mình xem mình là loại người gì, có tư cách gì mà đi nói người khác?"
Tô Dĩ Thần thẳng thừng nói ra chẳng sợ một ai, lời anh nói đều khiến cho mấy người vừa rồi đòi bồi thường kia ê chề mặt mũi.
Đường Thiên Tuyết từ đầu đều không lên tiếng, cô thật không ngờ người như Tô Dĩ Thần lại đích thân đến đây chỉ vì cô, anh còn giúp cô giáo huấn bọn họ một trận.
Anh nói đến đâu là đối phương câm nín tới đó. Đường Thiên Tuyết bất chợt lại có một ý nghĩ vui, anh không đi làm luật sư cũng thật là uổng phí.
Cô tự nghĩ, gương mặt cũng giãn ra vui vẻ. Đột nhiên, Tô Dĩ Thần lại gọi lớn bằng giọng không mấy vui vẻ khiến cô giật mình.
"Đường Thiên Tuyết lại đây."
Có vẻ như anh có ý định đi về, vị cảnh sát đứng gần bên lập tức hỏi.
"Tô thiếu, vậy anh có muốn đâm đơn kiện bọn họ không?"
Tô Dĩ Thần lạnh nhạt trả lời.
"Đương nhiên rồi. Kiện tất, không chừa một ai, không được sót một tội."
Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Đương nhiên rồi. Kiện tất, không chừa một ai, không được sót một tội."
Mấy người kia nghe xong thì hồn vía bay tán loạn, bọn họ không hề nghĩ Tô Dĩ Thần sẽ nhúng tay vào nên mới dám làm càng, bây giờ thì toi rồi.
"Tô, Tô thiếu, tôi sai rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô ấy, xin anh đừng kiện."
"Tôi… tôi cũng vậy, con tôi còn nó chỉ lỡ dại, mong cậu tha cho nó, cậu kiện sẽ hỏng cả tương lai của nó mất."
Vài người đến lại gần anh nhưng bị Thính Văn cản lại, bọn họ liền quỳ xuống thảm thương van xin.
Tô Dĩ Thần vẫn lòng dạ sắt đá, anh không hề lay động dù chỉ một chút, ánh mắt quét qua nhìn bọn họ cũng không có cảm giác thương hại.
"Tô Dĩ Thần tôi không thiếu tiền mà để vợ tôi phải nhận mấy đồng bồi thường của các người. Có gan làm thì có gan chịu đi."