Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248
Chương 248
“Ồ, em sờ rồi hay đo rồi? Hửm?” Anh nheo mắt, giọng nói vừa chậm vừa trâm, khàn khàn quyến rũ.
Tô Tú Song đỏ mặt ho khẽ hai tiếng, sau đó lảng sang chuyện khác: “Vào thôi”
Cô vốn còn hơi lo lắng, nhưng Hoắc Dung Thành vừa nói sang chuyện khác thì cô cũng thư giãn hơn nhiều.
Trong phòng họp, các cổ đông đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi bác Trần.
Nghe tiếng bước chân, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, sau đó ánh mắt lập tức đầy ẩn ý.
Tô Tú Song ngượng nghịu hắng giọng một cái, giả vờ bình tĩnh.
Hoắc Dung Thành bình thản lạnh nhạt đặt Tô Tú Song xuống ghế, sau đó đút tay túi quần đứng trước cửa sổ sát đất chờ.
“Bác Trần đâu?” Tô Tú Song nghi ngờ hỏi.
“Phó chủ tịch, cổ đông Trần bắt cóc cô nên bị cảnh sát bắt rồi”” Trợ lý khom lưng nói nhỏ bên tai cô.
Tô Tú Song nghe thế thì cau mày. Bị bắt rồi? Thế đoạn phim cô ghi được chẳng phải vô dụng à?
“Hôm nay là đại hội cổ đông của Tô Thị. Phó chủ tịch Song, cô cảm thấy để một người ngoài ở đây thích hợp sao?”
Có cổ đông liếc nhìn Hoắc Dung Thành một cái rồi châm chọc.
Tô Tú Song cũng quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng thương lượng: “Hay anh ra ngoài chờ tôi một lát?”
Cô cũng cảm thấy anh ở đây không hợp tình hợp lý lắm, dù sao cũng là họp nội bộ Tô Thị mà: Hoắc Dung Thành nhíu mày, cười khẩy một tiếng: “Em nói gì? Tôi không nghe rõ, nói lại xem nào?”
Ai dạy cô ấy trò ăn cháo đá bát, qua sông đoạn cầu như thế?
… TÔ Tú Song nào dám lặp lại, ánh mắt của anh quá hung tợn, cô chỉ có thể hắng giọng, quay sang nhìn mấy cổ đông đang ngồi: “Cứ thế mà họp, anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là.. “
Cô hơi khựng lại một chút, sau đó như con vịt bị người nắm cổ họng, khàn tiếng nghẹn ra hai chữ: “Chồng tôi…”
Hô hấp của Hoắc Dung Thành chợt nặng, ánh mắt như tỏa sáng khóa chặt cô gái ngồi ở vị trí chủ trì.
Một đám cổ đông bị chữ “chồng”
của cô đập cho hoa cả mắt, quay sang nhìn nhau đầy ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán, chỉ trỏ.
“Chúng ta đến đây hôm nay là để tham gia hội nghị cổ đông chứ không phải bàn chuyện riêng tư của tôi. Đến giờ rồi, bắt đầu đi” Tô Tú Song uống một ngụm nước lọc, hắng giọng nghiêm trang nói.
“Mục đích buổi họp hôm nay rất đơn giản, chủ yếu là để mọi người bỏ phiếu bầu, tuyển ra Chủ tịch đời tiếp theo “
Cổ đông Trương cầm đầu đám cổ đông đứng lên, chậm rãi nói: “Thời gian vừa rồi Tô Thị gặp quá nhiều chuyện, các cổ đông đều sinh ra nghỉ ngờ nghiêm trọng với khả năng quản lý của hai chị em co.
Tô Tú Song cầm cốc nước lên uống cho nhuận giọng, không tiếp lời ông ta mà đợi ông ta nói cho hết.
Tình huống này cô đã sớm lường trước rôi.
Thực ra thì hôm nay cô đến với mục đích lật đổ ông Trần, vạch trân bộ mặt dối trá của ông ta, không thể để loại người này làm bẩn Tô Thị được.
Không ngờ cô còn chưa làm gì đâu mà ông ta đã bị cảnh sát bắt mất rồi.
“Cho nên, để công bằng, hôm nay chúng ta chấp hành phương án bỏ phiếu đi, ai nhiều phiếu hơn thì người đó làm chủ tịch tiếp theo. Mọi người đồng ý không?”
“Đồng ý. Những người khác nói.
“Vậy Phó chủ tịch Sơ thì sao?” Cổ đông Trương nhìn Tô Tú Song.
“Ồ, em sờ rồi hay đo rồi? Hửm?” Anh nheo mắt, giọng nói vừa chậm vừa trâm, khàn khàn quyến rũ.
Tô Tú Song đỏ mặt ho khẽ hai tiếng, sau đó lảng sang chuyện khác: “Vào thôi”
Cô vốn còn hơi lo lắng, nhưng Hoắc Dung Thành vừa nói sang chuyện khác thì cô cũng thư giãn hơn nhiều.
Trong phòng họp, các cổ đông đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi bác Trần.
Nghe tiếng bước chân, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, sau đó ánh mắt lập tức đầy ẩn ý.
Tô Tú Song ngượng nghịu hắng giọng một cái, giả vờ bình tĩnh.
Hoắc Dung Thành bình thản lạnh nhạt đặt Tô Tú Song xuống ghế, sau đó đút tay túi quần đứng trước cửa sổ sát đất chờ.
“Bác Trần đâu?” Tô Tú Song nghi ngờ hỏi.
“Phó chủ tịch, cổ đông Trần bắt cóc cô nên bị cảnh sát bắt rồi”” Trợ lý khom lưng nói nhỏ bên tai cô.
Tô Tú Song nghe thế thì cau mày. Bị bắt rồi? Thế đoạn phim cô ghi được chẳng phải vô dụng à?
“Hôm nay là đại hội cổ đông của Tô Thị. Phó chủ tịch Song, cô cảm thấy để một người ngoài ở đây thích hợp sao?”
Có cổ đông liếc nhìn Hoắc Dung Thành một cái rồi châm chọc.
Tô Tú Song cũng quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng thương lượng: “Hay anh ra ngoài chờ tôi một lát?”
Cô cũng cảm thấy anh ở đây không hợp tình hợp lý lắm, dù sao cũng là họp nội bộ Tô Thị mà: Hoắc Dung Thành nhíu mày, cười khẩy một tiếng: “Em nói gì? Tôi không nghe rõ, nói lại xem nào?”
Ai dạy cô ấy trò ăn cháo đá bát, qua sông đoạn cầu như thế?
… TÔ Tú Song nào dám lặp lại, ánh mắt của anh quá hung tợn, cô chỉ có thể hắng giọng, quay sang nhìn mấy cổ đông đang ngồi: “Cứ thế mà họp, anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là.. “
Cô hơi khựng lại một chút, sau đó như con vịt bị người nắm cổ họng, khàn tiếng nghẹn ra hai chữ: “Chồng tôi…”
Hô hấp của Hoắc Dung Thành chợt nặng, ánh mắt như tỏa sáng khóa chặt cô gái ngồi ở vị trí chủ trì.
Một đám cổ đông bị chữ “chồng”
của cô đập cho hoa cả mắt, quay sang nhìn nhau đầy ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán, chỉ trỏ.
“Chúng ta đến đây hôm nay là để tham gia hội nghị cổ đông chứ không phải bàn chuyện riêng tư của tôi. Đến giờ rồi, bắt đầu đi” Tô Tú Song uống một ngụm nước lọc, hắng giọng nghiêm trang nói.
“Mục đích buổi họp hôm nay rất đơn giản, chủ yếu là để mọi người bỏ phiếu bầu, tuyển ra Chủ tịch đời tiếp theo “
Cổ đông Trương cầm đầu đám cổ đông đứng lên, chậm rãi nói: “Thời gian vừa rồi Tô Thị gặp quá nhiều chuyện, các cổ đông đều sinh ra nghỉ ngờ nghiêm trọng với khả năng quản lý của hai chị em co.
Tô Tú Song cầm cốc nước lên uống cho nhuận giọng, không tiếp lời ông ta mà đợi ông ta nói cho hết.
Tình huống này cô đã sớm lường trước rôi.
Thực ra thì hôm nay cô đến với mục đích lật đổ ông Trần, vạch trân bộ mặt dối trá của ông ta, không thể để loại người này làm bẩn Tô Thị được.
Không ngờ cô còn chưa làm gì đâu mà ông ta đã bị cảnh sát bắt mất rồi.
“Cho nên, để công bằng, hôm nay chúng ta chấp hành phương án bỏ phiếu đi, ai nhiều phiếu hơn thì người đó làm chủ tịch tiếp theo. Mọi người đồng ý không?”
“Đồng ý. Những người khác nói.
“Vậy Phó chủ tịch Sơ thì sao?” Cổ đông Trương nhìn Tô Tú Song.
Bình luận facebook