• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng (2 Viewers)

  • Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 38: Đoá Đoá giúp mẹ

Muốn gì cũng được sao?



Giang Ý Mạn vui mừng khôn xiết, cô ngây ngốc nhìn Thẩm Giai Nghị, cái đầu nhỏ càng ngày càng tiến lại gần anh, đáy lòng nổi lên một tia đùa nghịch.



Tim Thẩm Giai Nghị thắt lại! Người phụ nữ này không phải là thèm khát anh đấy chứ!



“Cái này không được.” Thẩm Giai Nghị từ chối thẳng thừng.



Giang Ý Mạn phanh lại kịp thời, tay nắm lấy góc bàn làm việc.



"Cái gì mà không được? Tôi chỉ muốn hỏi anh tại sao lại sợ hút thuốc! Lần trước ở nhà tôi, phản ứng của anh có chút đáng sợ, tại sao anh lại như vậy? ” Sắc mặt Giang Ý Mạn rất đỏ. Chưa kịp tán tỉnh đã bị từ chối, cô kém cỏi vậy sao?



Thẩm Giai Nghị sắc mặt đột nhiên thay đổi, lửa giận cùng hoảng sợ dường như không thể kiềm chế được từ từ bốc lên.



Giang Ý Mạn bị vẻ mặt này của anh làm cho hoảng sợ, cô đã chọc phải điều tối kỵ của anh ta?



"Nếu anh không muốn nói thì thôi, tôi không hỏi nữa, tôi đi xem Đóa Đóa đây."



Giang Ý Mạn muốn nhanh chóng chuồn đi, tâm tình của Thẩm Giai Nghị đang không tốt, nhỡ đâu anh ta điên lên thì cô làm sao mà chống đỡ nổi!



Thẩm Giai Nghị đặt một tấm chi phiếu trên mặt bàn.



"Chi phiếu đang để trống, cô có thể điền bao nhiêu tuỳ ý, tôi chỉ mong cô hãy chuyên tâm chăm sóc cho Đóa Đóa thật tốt." Thẩm Giai Nghị thành khẩn.



“Tôi không cần.” Giang Ý Mạn từ chối.



Thường ngày cô hay dùng tiền để đập người, gặp một người đập một tập, gặp hai người đập hai tập, thế mà hôm nay lại là Thẩm Giai Nghị đập tiền cho cô, ha ha ha, cô chưa bao giờ thiếu tiền, cô chỉ muốn làm tốt bổn phận của một người mẹ.



“Cô đến đây chăm sóc Đóa Đóa, không phải là vì tiền sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.



Anh ta không tin Giang Ý Mạn không muốn tiền, chắc chắn là cô ta đang cố cải trang để làm cho mình trông cao quý mà thôi.



"Xem ra, trong mắt Thẩm tiên sinh, tiền có thể mua được tất cả. Thật đáng tiếc, tôi là người coi tiền như phân. Cho nên anh hãy thu tờ chi phiếu trước mặt lại đi!" Giang Ý Mạn cười kiêu ngạo.



"Thật ư? Thế làm sao mà trên người cô đều là đồ hiệu vậy? Theo tôi biết được, lương của phục vụ khách sạn cũng chẳng được bao nhiêu."



Vậy nên cô nhất định đã nhận tiền boa, hoặc làm chuyện gì đó quá đáng hơn nữa, thế mà bây giờ còn giở trò thanh cao, để lấy được cảm tình của Thẩm Giai Nghị, đồng thời đạt được mục đích khác, chẳng hạn như trở thành người phụ nữ của anh, như vậy tốt hơn so với việc nhận tờ chi phiếu kia nhiều.



Thẩm Giai Nghị thực sự đã đánh trúng lòng tự trọng của Giang Ý Mạn, cô ấy chưa bao giờ là loại phụ nữ dùng thân thể và nhân phẩm để kiếm tiền.



Cô ngay thẳng đứng trước mặt Thẩm Giai Nghị, dáng người cô nhỏ hơn anh rất nhiều, nhưng khí chất cũng chẳng kém cạnh.



"Vậy thì anh nghe cho rõ đây, tôi, Giang Ý Mạn, không bao giờ cần ai thương hại, cũng không cần tiền của ai, tôi là một người phụ nữ đoan chính, xin anh đừng xếp tôi với những người thấp kém đó, còn về việc tôi đối với anh, đừng lo lắng! Tôi không có bất kì hứng thú gì với anh cả, vậy nên anh không cần phải nghi ngờ rằng tôi không muốn tiền bởi vì tôi muốn anh."



Giang Ý Mạn nói xong liền xoay người rời đi, để lại Thẩm Giai Nghị đang đơ như tượng.



* * *



“Đóa Đóa đâu?” Giang Ý Mạn hỏi người hầu.



"Tiểu thư đang ở một mình trong phòng của ông bà chủ." Người hầu không dám vào.



"Cảm ơn cô."



Giang Ý Mạn bước vào.



Đóa Đóa ngồi một mình trước tủ quần áo, trên tay ôm một con búp bê nhỏ hơn nó, vẻ mặt không vui lắm.



Đây là phòng của Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị, không cần nói cũng biết, Đóa Đóa hẳn là đang nhớ mẹ.



Giang Vũ Phỉ bị đuổi đi mà cũng không chịu gọi điện cho hai đứa nhỏ, Đóa Đóa không nói được, trong lòng chỉ có thể ôm ý nghĩ, nó là một đứa trẻ mới năm tuổi, cái gì cũng không hiểu.



Đứa trẻ như vậy là đáng thương nhất, Giang Ý Mạn không chịu được.



"Con làm sao vậy?"



Cô bước tới, đau khổ ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa, nắm lấy tay con gái.



Đóa Đóa không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm đống mỹ phẩm trên bàn trang điểm.



“Con có muốn gặp mẹ không?” Giang Ý Mạn hỏi.



Cô muốn nói cho Đóa Đóa biết cô thật ra là mẹ của nó, cho nên Đóa Đóa không cần phải nhớ mẹ đâu, mẹ đang ở ngay trước mặt con đây. Bây giờ nói ra thì Đóa Đóa cũng sẽ không tin, nó chỉ là một đứa trẻ, không thể tiếp nhận những thứ này, Giang Ý Mạn phải chuẩn bị thật kĩ càng mới được.



Ừm!



Đóa Đóa gật đầu, nước mắt lưng tròng trông rất đáng thương.



"Nhưng công việc của mẹ rất bận nên không thể về nhà chơi cùng Đóa Đóa được, nhưng dì tin rằng chỉ cần Đóa Đóa ngoan ngoãn thì nhất định mẹ sẽ về sớm thôi, được không? ”Giang Ý Mạn an ủi con bé.



Nhưng những lời này rất nhạt nhẽo, vô dụng đối với trẻ con.



“Hay là dì đưa con đến công ty tìm mẹ nhé?” Giang Ý Mạn nói.



Cô không thể chịu nổi nữa, mặc dù đang cảm thấy rất đau lòng, nhưng nếu Đóa Đóa có thể vui vẻ lại sau khi gặp Giang Vũ Phỉ thì cô sẽ đưa con bé đi.



Mắt Đoá Đoá lập tức sáng lên.



“Nhưng chúng ta phải lẻn ra ngoài, nếu không ba của con sẽ không vui, Đóa Đóa phải hứa với dì, chúng ta chỉ đi gặp mẹ một lát thôi rồi phải về nhà, được không?” Giang Ý Mạn nói.



Đóa Đóa gật đầu, chỉ cần cho nó đi gặp mẹ thì muốn nó thế nào cũng được.



"Được rồi."



Giang Ý Mạn mang theo Đóa Đóa đi qua cửa sau, trực tiếp lái xe đến tập đoàn Giang Thị, lúc này Giang Vũ Phỉ chắc là đang làm việc trong công ty.



Đang trong giờ làm việc, tất cả mọi người đều rất bận rộn, Giang Ý Mạn dắt Đoá Đoá lên tầng cao nhất, vừa hay gặp Giang Vũ Phỉ ra khỏi phòng họp.



“Đóa Đóa?” Giang Vũ Phỉ kinh ngạc.



Đóa Đóa nhìn thấy mẹ liền nhanh chóng chạy tới ôm lấy Giang Vũ Phỉ. Có thể thấy, trong lòng của Đóa Đóa, Giang Vũ Phỉ là người quan trọng nhất.



Giang Ý Mạn rất buồn khi nhìn thấy cảnh này.



Năm xưa nếu không có Giang Vũ Phỉ, Đóa Đóa lúc này nên ở trong vòng tay của cô mới phải!



“Thực xin lỗi con, Đoá Đoá. Là lỗi của mẹ, mấy ngày nay mẹ không thể về nhà, con có nhớ mẹ không?” Giang Vũ Phỉ ôm lấy Đóa Đóa.



Đóa Đóa không nói được lời nào, chỉ có thể ôm chặt mẹ, thật sự không muốn buông ra.



Giang Vũ Phỉ bế nó đến phòng làm việc, Giang Ý Mạn không đi theo, chắc hẳn Đóa Đóa cần không gian riêng rư khi ở với mẹ!



"Đóa Đóa, không phải là mẹ không muốn về nhà, là ba ba không cho mẹ về, con có thể giúp mẹ không? Chỉ cần Đóa Đóa chịu giúp mẹ, nhất định mẹ có thể cùng Đoá Đoá chơi mỗi ngày, có được không? "



Giang Vũ Phỉ đặt hết tâm tư lên người Đóa Đóa, cô không còn cách nào khác, nếu còn không mau về nhà, sợ rằng vị trí Thẩm phu nhân của cô ta sẽ không giữ được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom