Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 27: Đi tìm mẹ
"Giang Ý Mạn, cô dám quay lén tôi?"
Những tấm ảnh này đủ để hủy hoại thanh danh của Giang Vũ Phỉ, nếu như Thẩm Giai Nghị biết cô ăn mặc gợi cảm đi tìm giám đốc của TM, thì mười Giang Vũ Phỉ cũng chưa chết đủ.
“Nếu cô không làm chuyện gì mờ ám, sao lại sợ tôi quay lén?” Giang Ý Mạn cười nhẹ.
Bây giờ quyền chủ động đang ở trong tay cô, chỉ cần Giang Vũ Phỉ dám nhúc nhích một ngón tay thì cô ta sẽ chết chắc.
Giang Vũ Phỉ suy nghĩ một lát, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn Giang Ý Mạn nở nụ cười, ngay cả giọng nói cũng dịu đi vài phần.
"Em gái ngoan của chị, em nhất định muốn tự tay hủy hoại thanh danh chị gái của mình sao, đến lúc đó, cả Giang gia chúng ta cũng sẽ bị người khác chỉ trỏ. Ba là người quý trọng thể diện, sao ông có thể chịu nổi?". " Vừa rồi em không lấy ảnh chụp ra, có nghĩa là chỉ muốn đưa ra điều kiện với chị thôi đúng không? Nói đi, chỉ cần không để lộ ảnh ra, em muốn chị làm gì cũng đươc."
Giang Vũ Phỉ buông xuống tự trọng, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin Giang Ý Mạn.
"Thế phải xem tâm trạng của tôi đã!"
Giang Ý Mạn mỉm cười, châm một điếu thuốc thản nhiên bước đi, kiêu ngạo đến mức không coi Giang Vũ Phỉ ra gì.
Giang Vũ Phỉ chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Ý Mạn, cho dù tức giận cũng không thể làm gì được.
Trong nhà họ Thẩm!
Đóa Đóa buồn ngủ, Thẩm Giai Nghị bế cô về phòng nghỉ ngơi, sau đó gọi Hiên Hiên vào thư phòng.
“Hôm qua sau khi ba rời đi thì đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Giai Nghị khoanh chân thản nhiên hỏi.
Anh nhất định phải biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao Giang Vũ Phỉ lại vứt bỏ con nhỏ chạy đi nơi khác, cô ta đã đi đâu, làm cái gì.
Hiên Hiên nắm chặt hai tay, lo lắng đứng tại chỗ, cái đầu nhỏ bé cúi xuống mặt đất, không dám nói.
Ba và mẹ sẽ lại cãi nhau mất!
"Nói."
Thẩm Giai Nghị lên tiếng, anh nhất định phải biết.
Hiên Hiên vẫn cứng đầu không nói, cậu rất sợ hãi, toàn thân đều run lên vì sợ.
"Không nói cho ta biết? Hừ, vậy gọi mẹ ngươi tới, ta sẽ đích thân hỏi cô ta tại sao lại vứt bỏ con của mình. Không có việc gì mà lại quan trọng hơn con cái cả." Ngữ khí của Thẩm Giai Nghị rất mạnh.
Thường ngày anh rất nghiêm khắc với Hiên Hiên, bởi vì cậu là con trai, còn Đóa Đóa thì đáng thương hơn, cho đến giờ vẫn không biết nói, nên thường được anh cưng chiều.
"Ba."
Hiên Hiên ngoan ngoãn đứng trước mặt ba, cậu sợ hãi, nhưng dù sao cũng phải ngẩng đầu lên.
"Con nói. Là bởi vì công việc cần mẹ gấp, hình như là có người muốn cướp hàng, cho nên mẹ đi rất vội vàng liền không để ý đến Đóa Đóa bị thương, mẹ không có cố ý, xin ba tha thứ cho mẹ lần này, được không ạ? "
Ánh mắt Hiên Hiên tha thiết cầu xin.
"Công việc?"
Thẩm Giai Nghị cười lạnh.
"Lại là vì công việc. Trong mắt cô ta, công việc luôn quan trọng hơn cái nhà này. Được thôi. Nếu cô ta đã thích công việc như vậy thì không cần về nhà nữa!"
Thẩm Giai Nghị nói rất to, toàn bộ biệt thự tràn ngập tiếng nói của anh.
"Nào, giúp vợ tôi đóng gói hành lý rồi ném ra ngoài. Nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được để cô ta vào nhà." Thẩm Giai Nghị hét lên.
Người hầu nghe thấy liền vội vàng đi làm, ai cũng biết tính tình của Thẩm Giai Nghị, nếu chậm trễ một chút thì không biết anh sẽ làm ra điều gì.
Thu dọn đồ đạc xong liền ném ra khỏi biệt thự, cùng với Giang Vũ Phỉ vẫn đang quỳ ở ngoài cửa.
"Ba ba, ba ba, con xin ba tha lỗi cho mẹ! Mẹ thật sự không cố ý, Đóa Đóa và con không sao cả! Dì rất tốt với chúng con, ba à, ba biết không? Sáng nay ở nhà dì, Đóa Đóa đã cười đấy, đây là lần đầu tiên con thấy Đóa Đóa cười. "
"Ba ba, tuy rằng mẹ có lỗi, nhưng mẹ cũng là vì gia đình này, xin ba hãy tha thứ cho mẹ! Không phải bọn con đều bình an trở về rồi sao?"
Hiên Hiên cầu xin! Nghe thấy tiếng mẹ ở dưới lầu bị vệ sĩ khiêng đi, mẹ đang khóc, mẹ đang rất tuyệt vọng.
"Đủ rồi! Ba đã quyết định, không được nhắc tới chuyện này nữa." Thẩm Giai Nghị xoay người rời đi.
Hiên Hiên tuyệt vọng đứng trong thư phòng rơi nước mắt, nhìn bóng lưng của ba và mẹ bị ném ra ngoài, cậu không biết tại sao cái nhà này lại luôn như vậy.
Kể từ khi cậu có thể nhận thức được, mẹ và ba luôn có những xung đột không dứt, họ chưa một lần nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hiên Hiên và Đóa Đóa đều là những đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, chỉ muốn sống một cuộc sống rất bình thường như bao đứa trẻ khác, có tình yêu của ba mẹ, cả gia đình bốn người có thể đi đến nhiều nơi vui chơi, ăn những món ăn ngon, đó đều là những khát vọng mà có lẽ cả đời này cũng không bao giờ thành hiện thực.
“Ông chủ, không ổn rồi, tiểu thư nghe nói bà chủ bị đuổi ra ngoài liền đi theo.” Người hầu vội vàng đi vào.
Thẩm Giai Nghị lập tức chạy ra, Hiên Hiên cũng ngừng khóc, lau nước mắt rồi chạy theo sau.
Đóa Đóa đứng ở ven đường làm ầm ĩ, không ai dám đi qua, chỉ cần có người đi qua là cô rất kích động khiến không ai dám động đậy.
"Đóa Đóa nghe lời, ba đưa con về nhà."
Thẩm Giai Nghị vững vàng bước tới, từng bước từng bước một tới gần.
Nhưng anh càng đến gần Đóa Đóa, Đóa Đóa càng thấy bất an, nó hét lên rồi chỉ vào con đường có xe của mẹ vừa ngồi lên, khóc sướt mướt, nó chỉ muốn nói rằng, Đóa Đóa rất nhớ mẹ, nó cần tình thương của mẹ. cho dù Giang Vũ Phỉ đã đẩy nó ngã ở trong khách sạn, nhưng trong lòng của trẻ con, những điều này sẽ sớm bị lãng quên, bọn nó sẽ không bao giờ hận người thân của mình.
“Gần đây công việc của mẹ rất bận rộn nên không có thời gian ở nhà, Đóa Đóa ngoan, chỉ cần con ngoan ngoãn, mẹ sẽ sớm trở về thôi, được không?” Thẩm Giai Nghị rất kiên nhẫn với Đóa Đóa.
Thường ngày Giang Vũ Phỉ đều rất ngông cuồng, anh là vì hai đứa nhỏ mà chịu đựng tất cả.
Nhưng lần này phải cho cô ta nếm mùi đau khổ một chút, Thẩm Giai Nghị không thể chịu nổi khi thấy cô ta đẩy Đóa Đóa.
"A! A! A!"
Đóa Đóa hoàn toàn không tin lời ba, nó tuyệt vọng hét lên.
Thẩm Giai Nghị không còn cách nào khác, tiến lên ném Đóa Đóa lên vai, nhưng biện pháp này cũng không giải quyết được vấn đề, nó không chịu phối hợp, ra sức quăng quật không biết mệt, lại càng ngày càng khóc to hơn.
Thẩm Giai Nghị nghĩ ra rất nhiều cách mới có thể tạm thời dỗ Đóa Đóa ngủ rồi cho tất cả người hầu đi nghỉ ngơi, đừng quấy rầy Đóa Đóa, khẳng định kiếp trước tiểu tổ tông này là người tình của Thẩm Giai Nghị, kiếp này đặc biệt tới để tra tấn anh.
Tám giờ tối!
"Không được rồi, không được rồi, tiểu thư bỏ nhà ra đi rồi."
Biệt thự lập tức sôi động hẳn lên, mọi người đều cho rằng Đóa Đóa đang ngủ trong phòng, nhưng lại thắc mắc tại sao nay cô ngủ lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa tỉnh, vậy nên người hầu lo lắng đi mở cửa nhìn xem một chút, mới phát hiện cô đã biến mất.
Những tấm ảnh này đủ để hủy hoại thanh danh của Giang Vũ Phỉ, nếu như Thẩm Giai Nghị biết cô ăn mặc gợi cảm đi tìm giám đốc của TM, thì mười Giang Vũ Phỉ cũng chưa chết đủ.
“Nếu cô không làm chuyện gì mờ ám, sao lại sợ tôi quay lén?” Giang Ý Mạn cười nhẹ.
Bây giờ quyền chủ động đang ở trong tay cô, chỉ cần Giang Vũ Phỉ dám nhúc nhích một ngón tay thì cô ta sẽ chết chắc.
Giang Vũ Phỉ suy nghĩ một lát, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn Giang Ý Mạn nở nụ cười, ngay cả giọng nói cũng dịu đi vài phần.
"Em gái ngoan của chị, em nhất định muốn tự tay hủy hoại thanh danh chị gái của mình sao, đến lúc đó, cả Giang gia chúng ta cũng sẽ bị người khác chỉ trỏ. Ba là người quý trọng thể diện, sao ông có thể chịu nổi?". " Vừa rồi em không lấy ảnh chụp ra, có nghĩa là chỉ muốn đưa ra điều kiện với chị thôi đúng không? Nói đi, chỉ cần không để lộ ảnh ra, em muốn chị làm gì cũng đươc."
Giang Vũ Phỉ buông xuống tự trọng, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin Giang Ý Mạn.
"Thế phải xem tâm trạng của tôi đã!"
Giang Ý Mạn mỉm cười, châm một điếu thuốc thản nhiên bước đi, kiêu ngạo đến mức không coi Giang Vũ Phỉ ra gì.
Giang Vũ Phỉ chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Ý Mạn, cho dù tức giận cũng không thể làm gì được.
Trong nhà họ Thẩm!
Đóa Đóa buồn ngủ, Thẩm Giai Nghị bế cô về phòng nghỉ ngơi, sau đó gọi Hiên Hiên vào thư phòng.
“Hôm qua sau khi ba rời đi thì đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Giai Nghị khoanh chân thản nhiên hỏi.
Anh nhất định phải biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao Giang Vũ Phỉ lại vứt bỏ con nhỏ chạy đi nơi khác, cô ta đã đi đâu, làm cái gì.
Hiên Hiên nắm chặt hai tay, lo lắng đứng tại chỗ, cái đầu nhỏ bé cúi xuống mặt đất, không dám nói.
Ba và mẹ sẽ lại cãi nhau mất!
"Nói."
Thẩm Giai Nghị lên tiếng, anh nhất định phải biết.
Hiên Hiên vẫn cứng đầu không nói, cậu rất sợ hãi, toàn thân đều run lên vì sợ.
"Không nói cho ta biết? Hừ, vậy gọi mẹ ngươi tới, ta sẽ đích thân hỏi cô ta tại sao lại vứt bỏ con của mình. Không có việc gì mà lại quan trọng hơn con cái cả." Ngữ khí của Thẩm Giai Nghị rất mạnh.
Thường ngày anh rất nghiêm khắc với Hiên Hiên, bởi vì cậu là con trai, còn Đóa Đóa thì đáng thương hơn, cho đến giờ vẫn không biết nói, nên thường được anh cưng chiều.
"Ba."
Hiên Hiên ngoan ngoãn đứng trước mặt ba, cậu sợ hãi, nhưng dù sao cũng phải ngẩng đầu lên.
"Con nói. Là bởi vì công việc cần mẹ gấp, hình như là có người muốn cướp hàng, cho nên mẹ đi rất vội vàng liền không để ý đến Đóa Đóa bị thương, mẹ không có cố ý, xin ba tha thứ cho mẹ lần này, được không ạ? "
Ánh mắt Hiên Hiên tha thiết cầu xin.
"Công việc?"
Thẩm Giai Nghị cười lạnh.
"Lại là vì công việc. Trong mắt cô ta, công việc luôn quan trọng hơn cái nhà này. Được thôi. Nếu cô ta đã thích công việc như vậy thì không cần về nhà nữa!"
Thẩm Giai Nghị nói rất to, toàn bộ biệt thự tràn ngập tiếng nói của anh.
"Nào, giúp vợ tôi đóng gói hành lý rồi ném ra ngoài. Nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được để cô ta vào nhà." Thẩm Giai Nghị hét lên.
Người hầu nghe thấy liền vội vàng đi làm, ai cũng biết tính tình của Thẩm Giai Nghị, nếu chậm trễ một chút thì không biết anh sẽ làm ra điều gì.
Thu dọn đồ đạc xong liền ném ra khỏi biệt thự, cùng với Giang Vũ Phỉ vẫn đang quỳ ở ngoài cửa.
"Ba ba, ba ba, con xin ba tha lỗi cho mẹ! Mẹ thật sự không cố ý, Đóa Đóa và con không sao cả! Dì rất tốt với chúng con, ba à, ba biết không? Sáng nay ở nhà dì, Đóa Đóa đã cười đấy, đây là lần đầu tiên con thấy Đóa Đóa cười. "
"Ba ba, tuy rằng mẹ có lỗi, nhưng mẹ cũng là vì gia đình này, xin ba hãy tha thứ cho mẹ! Không phải bọn con đều bình an trở về rồi sao?"
Hiên Hiên cầu xin! Nghe thấy tiếng mẹ ở dưới lầu bị vệ sĩ khiêng đi, mẹ đang khóc, mẹ đang rất tuyệt vọng.
"Đủ rồi! Ba đã quyết định, không được nhắc tới chuyện này nữa." Thẩm Giai Nghị xoay người rời đi.
Hiên Hiên tuyệt vọng đứng trong thư phòng rơi nước mắt, nhìn bóng lưng của ba và mẹ bị ném ra ngoài, cậu không biết tại sao cái nhà này lại luôn như vậy.
Kể từ khi cậu có thể nhận thức được, mẹ và ba luôn có những xung đột không dứt, họ chưa một lần nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hiên Hiên và Đóa Đóa đều là những đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, chỉ muốn sống một cuộc sống rất bình thường như bao đứa trẻ khác, có tình yêu của ba mẹ, cả gia đình bốn người có thể đi đến nhiều nơi vui chơi, ăn những món ăn ngon, đó đều là những khát vọng mà có lẽ cả đời này cũng không bao giờ thành hiện thực.
“Ông chủ, không ổn rồi, tiểu thư nghe nói bà chủ bị đuổi ra ngoài liền đi theo.” Người hầu vội vàng đi vào.
Thẩm Giai Nghị lập tức chạy ra, Hiên Hiên cũng ngừng khóc, lau nước mắt rồi chạy theo sau.
Đóa Đóa đứng ở ven đường làm ầm ĩ, không ai dám đi qua, chỉ cần có người đi qua là cô rất kích động khiến không ai dám động đậy.
"Đóa Đóa nghe lời, ba đưa con về nhà."
Thẩm Giai Nghị vững vàng bước tới, từng bước từng bước một tới gần.
Nhưng anh càng đến gần Đóa Đóa, Đóa Đóa càng thấy bất an, nó hét lên rồi chỉ vào con đường có xe của mẹ vừa ngồi lên, khóc sướt mướt, nó chỉ muốn nói rằng, Đóa Đóa rất nhớ mẹ, nó cần tình thương của mẹ. cho dù Giang Vũ Phỉ đã đẩy nó ngã ở trong khách sạn, nhưng trong lòng của trẻ con, những điều này sẽ sớm bị lãng quên, bọn nó sẽ không bao giờ hận người thân của mình.
“Gần đây công việc của mẹ rất bận rộn nên không có thời gian ở nhà, Đóa Đóa ngoan, chỉ cần con ngoan ngoãn, mẹ sẽ sớm trở về thôi, được không?” Thẩm Giai Nghị rất kiên nhẫn với Đóa Đóa.
Thường ngày Giang Vũ Phỉ đều rất ngông cuồng, anh là vì hai đứa nhỏ mà chịu đựng tất cả.
Nhưng lần này phải cho cô ta nếm mùi đau khổ một chút, Thẩm Giai Nghị không thể chịu nổi khi thấy cô ta đẩy Đóa Đóa.
"A! A! A!"
Đóa Đóa hoàn toàn không tin lời ba, nó tuyệt vọng hét lên.
Thẩm Giai Nghị không còn cách nào khác, tiến lên ném Đóa Đóa lên vai, nhưng biện pháp này cũng không giải quyết được vấn đề, nó không chịu phối hợp, ra sức quăng quật không biết mệt, lại càng ngày càng khóc to hơn.
Thẩm Giai Nghị nghĩ ra rất nhiều cách mới có thể tạm thời dỗ Đóa Đóa ngủ rồi cho tất cả người hầu đi nghỉ ngơi, đừng quấy rầy Đóa Đóa, khẳng định kiếp trước tiểu tổ tông này là người tình của Thẩm Giai Nghị, kiếp này đặc biệt tới để tra tấn anh.
Tám giờ tối!
"Không được rồi, không được rồi, tiểu thư bỏ nhà ra đi rồi."
Biệt thự lập tức sôi động hẳn lên, mọi người đều cho rằng Đóa Đóa đang ngủ trong phòng, nhưng lại thắc mắc tại sao nay cô ngủ lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa tỉnh, vậy nên người hầu lo lắng đi mở cửa nhìn xem một chút, mới phát hiện cô đã biến mất.
Bình luận facebook