-
CHƯƠNG 8
Khi bước chân ra khỏi nhà, Đại Miêu đã hạ quyết tâm phải cố gắng rèn luyện nhằm cứu vớt lại hình tượng và sự tín nhiệm trước mặt chủ nhân…
Thế nhưng, đời không như là mơ, khi Đại Miêu đi gần đến thương trường Bách Nghiệp thì bắt gặp cảnh đám chó hoang đánh nhau.
Ba con với bộ lông bẩn thỉu, nhìn sơ là biết chúng nó là đám chó đã đi hoang rất lâu rồi. Chúng đang vây quanh một chú Labrador trông có vẻ sạch sẽ hơn một chút, chắc chú này mới gia nhập đội ngũ lang thang gần đây. Ba con kia tấn công chú Labrador bắt chú phải rời khỏi địa bàn này. Labrador không địch lại, bị thua trận, trên người còn có vết thương.
Đại Miêu vốn định không xen vào. Động vật cũng có quy tắc của động vật, đám chó hoang cũng phân chia địa bàn khác nhau. Tuy Đại Miêu cũng có chút địa vị - Khụ! Khụ!... nhưng không thể lộng hành trong giới khác. Hơn nữa hôm nay lại không có Nhị Lang đi cùng, nếu không đám chó hoang này cũng sẽ nể mặt Nhị Lang mấy phần.
Đại Miêu mắt nhìn thẳng, đi về phía trước, khi đi ngang qua bọn chúng, nó vô tình nghe được chú Labrador đang giải thích: “Xin lỗi, tôi thật sự chỉ đi ngang qua đây, không có ý muốn cướp địa bàn của các anh. Tôi đến tìm người. Nghe nói ở khu này có một người có thể nghe hiểu tiếng động vật, các anh có biết người ấy ở đâu không?”
Hóa ra là đến tìm Ngôn Ngôn nhà Đại Miêu, không chịu nói sớm.
Đại Miêu lập tức quay đầu, bộ dáng tao nhã đến trước mặt đám chó hoang, nâng cằm, híp mắt, biểu hiện kiêu ngạo, “Anh tìm Ngôn Ngôn nhà chúng tôi có việc gì?”
*
“Ngay sau đó chú Labrador kể rằng cậu ta muốn tìm chị có việc gấp, liên quan đến chuyện giết người chặt xác. Miêu cho rằng vụ việc này tìm đến chị quả không sai, không phải lần trước chúng ta và Nhị Lang thần đã giải quyết một vụ án giết người sao? Do vậy, miêu liền kể ngay chuyện Nhị Lang thần đã anh dũng xông vào trong Cục Cảnh Sát, rồi khoe luôn cho cậu ta nghe làm sao chúng ta có thể phá án…”
Sơ Ngữ đành phải cắt ngang ngữ điệu đang hết sức hớn hở của Đại Miêu lại: “Nói trọng điểm, cũng không cần kể lại vụ án lần trước. Điểm quan trọng đang là vụ giết người chặt xác, rốt cục là sao?”
“À! Chuyện này…” Đại Miêu chà chà móng vuốt, ánh mắt nhìn sang hướng khác: “Miêu còn chưa kịp hỏi cậu ta…”
Sơ Ngữ cạn lời, chỉ lo khoác lác, chính sự thì quên mất!
“Tuy nhiên, Miêu đã mời cậu ấy về đây, đang đứng ở cửa chờ!”
Sơ Ngữ nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa: “Vậy còn không chịu nói sớm!”
Đại Miêu chôn mặt giữa hai chân, nhỏ giọng thầm thì: “Thì đã bảo Miêu quên mất tiêu mà!”
Sơ Ngữ mở rộng cửa, quả nhiên trước cửa tiệm có một chú Labrador với bộ lông màu vàng ánh kim, tinh thần sa sút, phía gáy có vết máu, đúng là bị thương.
Sơ Ngữ mỉm cười: “Vào đi, chị kiểm tra vết thương cho em trước đã!”
Labrador trông thấy cô liền có cảm giác thân thiết nên không hề do dự theo cô vào trong.
Sơ Ngữ nhìn vết thương, không quá sâu, không cần khâu, chỉ cần bôi thuốc là được. Cô lấy thùng sơ cứu bôi vết thương cho nó, vừa làm vừa hỏi, “Đại Miêu nói em tìm chị có việc, có chuyện gì sao?”
Cô vừa hỏi xong lập tức vẻ mặt Labrador buồn so, Sơ Ngữ nhẹ nhàng xoa xoa lưng nó an ủi. Một lát sau nó mới chầm chậm lên tiếng:
“Chủ nhân của em bị giết, bị chính người chồng của chị ấy giết, chặt thành nhiều khúc bỏ trong tủ lạnh…”
Sơ Ngữ rùng mình một cái, ngày nắng to nhưng trán cô đổ mồ hôi lạnh. Đại Miêu đã nói trước là vụ án giết người phân thây, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận tai nghe Labrador kể, cô vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận được tin tức này… Chân tướng luôn luôn rất tàn nhẫn.
Chủ của Labrador tên Tống Duyệt, năm nay 24 tuổi. Một tháng trước cô ta bị chồng của mình là Hình Thiên Hải sát hại, chặt thành nhiều phần. Đáng sợ nhất chính là sau khi Hình Thiên Hải phân thây thì không thủ tiêu thi thể mà đem từng phần từng phần bỏ vào tủ lạnh, mỗi ngày lấy ra một phần… nấu cho chó ăn.
Sơ Ngữ cảm thấy khiếp sợ, cô thật sự không thể tưởng tượng được hung thủ biến thái đến mức đó! Phải hận thù đến mức nào mới đem thi thể của vợ mình cho chó ăn.
Labrador nói Hình Thiên Hải vốn dĩ muốn nấu cho nó ăn, nhưng nó biết đây là thịt của chủ nhân mình nên cho dù thế nào đi chăng nữa cũng nhất định không chịu ăn. Vì vậy, Hình Thiên Hải lập tức mua hai con chó ngao Tây Tạng, cho chúng nó ăn. Labrador không chịu đựng nổi nên tìm cơ hội trốn thoát.
Sau đó nó nghe được tin có một người nghe hiểu tiếng động vật nên tìm đến đây. Nó chỉ nghĩ muốn làm cách nào đó ngăn cản người chủ độc ác ấy của mình.
Thật sự người còn không bằng một con chó! Sơ Ngữ thầm nghĩ.
Cô suy nghĩ một lát rồi quyết định cũng giống như vụ án của Thẩm Tinh lần trước, sẽ cho Labrador dụ cảnh sát đến nhà của Hình Thiên Hải, chỉ cần phát hiện trong tủ lạnh nhà hắn có thịt người, vấn đề chắc chắn sẽ được giải quyết.
Nếu không làm vậy thì thật sự cô không thể giải thích được vì sao cô lại biết hắn giết người, vì cô và Hình Thiên Hải không quen biết, hai nhà lại cách xa nhau. Do đó cô không thể để Nhị Lang thần đi, mà cho chính Labrador đi, cũng chỉ vì lo bí mật của cô bị bại lộ. Nhị Lang thần đã đến Cục Cảnh Sát một lần, nó mà đi thêm lần này chắc chắn sẽ bị tình nghi, cảnh sát dĩ nhiên tra ra chủ nhân là cô, đến lúc đó cô sẽ trả lời thế nào?
Để Labrador đi thì chẳng còn gì lo lắng, nó vốn dĩ là con chó do Tống Duyệt nuôi, trông thấy chủ nhân bị sát hại, nó chạy đi báo án cũng chẳng có gì lạ. Quá lắm người ta khen chú chó này thông minh, hiểu tính người.
Vì vậy, sau khi băng bó vết thương cho Labrador, Sơ Ngữ nói kế hoạch của mình cho nó nghe:
“Sau khi vào trong em không được cắn người, cứ hướng về phía những cảnh sát mặc đồng phục sủa lên vài tiếng, sủa xong thì em quay đi, họ sẽ đuổi theo em. Nếu như em không thấy ai đi theo mình, thì em quay trở lại, sủa tiếp, cho đến khi nào bọn họ đi theo em mới thôi. Nhớ kỹ, tuyệt đối không làm người khác bị thương. Còn nữa… Em còn nhớ đường về nhà không?”
Labrador gật đầu: “Em nhớ rồi ạ!”
“Vậy thì tốt! Đi thôi!” Sơ Ngữ xoa xoa đầu nó, khích lệ.
Labrador biểu hiện nghiêm túc, tựa như lần này ra đi chính là hoàn thành một sứ mệnh quan trọng, nó anh dũng rời đi.
Sơ Ngữ quay sang Nhị Lang thần, “Nhị Lang thần, em dẫn cậu ấy đến Cục Cảnh Sát, nhớ chú ý đừng để người ta phát hiện ra em!”
“Gâu!”
Nhìn hai chú chó rời đi, Đại Miêu bỗng nhiên nhảy lên người Sơ Ngữ, giọng phấn chấn, “Ngôn Ngôn, chúng ta cũng đi đi! Thời khắc quan trọng như vậy làm sao có thể không đi xem tận mắt!”
“Đừng rộn chuyện! Chị chờ ở nhà mà còn lo lắng đây nè!”
“Vì sao? Có phải chúng ta giết người đâu, chị làm việc tốt thì sợ gì chứ?”
Sơ Ngữ chầm chậm giải thích: “Chị sợ bị người ta bắt đưa vào phòng thí nghiệm quốc gia để tìm hiểu vì sao chị có khả năng nói chuyện với động vật!”
“Hả??? Đáng sợ thế à?” Đại Miêu run lên, “Vậy thôi chị cứ chờ ở đây, em đi xem tình hình thế nào rồi về báo cáo lại cho chị!”
“Hảo kỳ tâm hại tử miêu” (1), câu nói này quả nhiên không sai. Sơ Ngữ biết có cản Đại Miêu cũng không được nên chỉ còn cách dặn dò: “Vậy em phải trốn thật kỹ, không được để người ta phát hiện ra. Nếu không bọn họ sẽ tra ra chị, đến lúc đó chị chỉ còn cách sống chết cũng không thừa nhận em là mèo của chị. Chị sẽ khai em là mèo hoang, chạy qua nhà chị xin cơm, thực chất không có bất kỳ quan hệ gì…”
(1) tò mò hại chết mèo, ~ chết vì tò mò.
Đại Miêu nghiêm túc gật đầu: “Ngôn Ngôn, chị yên tâm, nếu Miêu bị bắt tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chị!”
Sơ Ngữ trừng mắt nhìn nó: “Mau đi đi… đừng ở đây diễn kịch!”
Đại Miêu kêu meo một tiếng, vui vẻ chạy ra ngoài.
Trong Cục Cảnh Sát, Giản Diệc Thừa cầm di động lên lại đặt xuống, rồi lại cầm lên, mở weibo, trượt đến avatar của Sơ Ngữ, suy nghĩ nói cách nào để mời Sơ Ngữ tối nay ăn cơm.
Đúng lúc này Lâm Lang đi vào, vỗ tay một cái, “Chuyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay thì nhiều hơn, lại xuất hiện một chú chó báo án.”
Giản Diệc Thừa hơi giật mình, hỏi ngay: “Là chú chó lần trước kia sao?”
“Không phải, là một con Labrador!” Lâm Lang nói xong thì quay đầu nhìn đội trưởng Lý Trường Phong, “Người báo án… không phải, chó báo án còn chờ ở cửa. Bây giờ tính sao đội trưởng Lý, có xuất quân không?”
Lý Trường Phong cũng vô cùng ngạc nhiên: “Gần đây bọn chó thành tinh hết rồi à? Thôi, lần trước xuất cảnh gặp phải án mạng đã dạy cho chúng ta rằng cho dù là báo cáo của chó đi chăng nữa cũng không được lơ là. Vậy cậu và Giản Diệc Thừa đi một chuyến xem thế nào, hai người trước lạ sau quen, có kinh nghiệm.”
“Được! Nếu như đụng phải vụ án lớn nữa thì khi về đây bọn em có thể gia nhập luôn vào thế giới động vật!”
“Đừng huyên thuyên, nhanh đi!”
Kỳ này Lâm Lang thông minh hơn, lái xe đi, trước khi xuất phát anh ấy ngoái đầu nói với Labrador, “Mời “anh hai” đi trước dẫn đường, bọn tôi theo phía sau. Không phải không cho “anh hai” ngồi điều hòa mà lo mũi của “anh” không phát huy tác dụng, không tìm được đường đi!”
Labrador liếc Lâm Lang một cái, bắt đầu chạy.
“Ôi mẹ ơi! Giản Diệc Thừa thấy không? Có phải nó vừa nhìn tớ đầy khinh bỉ???”
Giản Diệc Thừa không lên tiếng, khóe mắt nhìn sang bóng dáng màu đen quen thuộc ở một góc trong lòng khẽ động nhưng rồi chỉ lặng lẽ lên tiếng: “Mau đi thôi, đừng để mất dấu!”
“Yên tâm, tuyệt đối không!”
Ngay sau đó, trên đường xuất hiện một cảnh tượng: con Labrador lao nhanh trên đường, phía sau có một chiếc xe cảnh sát bám theo không ngừng nghỉ.
“Này? Đang quay phim à?”
*
Labrador dẫn nhóm người của Giản Diệc Thừa từ trung tâm thành phố chạy đến khu Nam Thành, rồi dừng trước cổng một khu biệt thự.
“Khá lắm, “anh hai” ở khu nhà giàu à! Nghe nói nơi này đắt đỏ lắm đấy!” Lâm Lang quay sang khoa tay múa chân với Giản Diệc Thừa.
Giản Diệc Thừa không trả lời anh ấy mà ánh mắt dõi theo hướng Labrador dừng trước cổng một căn biệt thự, rồi quay sang phía bọn họ sủa inh ỏi. Giản Diệc Thừa biết đây chính là nơi bọn họ cần đến.
Lâm Lang tiến lên quan sát, khẽ cau mày: “Nhà lớn thế này, ở cửa không ngửi thấy mùi xác chết, chúng ta có cần xông vào không?”
Giản Diệc Thừa lắc đầu: “E rằng không được, bên trong có người!”
Lâm Lang ngạc nhiên: “Sao cậu biết? Cậu dựa vào đâu mà đoán như vậy!”
“Mắt thấy!”
Lâm Lang: “…”
Lâm Lang quay đầu nhìn, bên trong quả nhiên có một người đang đi ra, là một người đàn ông trung niên tầm ba bốn chục tuổi, mặc âu phục thắt cà vạt, dáng vẻ phong nhã, thuộc giới tinh anh.
Hắn nhìn nhóm người Giản Diệc Thừa đầy nghi hoặc: “Xin hỏi các anh có việc gì sao?”
Quá lúng túng… chẳng lẽ muốn bọn họ trả lời vì cảnh sát nhận được báo án của một chú chó hoài nghi ở đây phát sinh án mạng?
Lâm Lang gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: “Chú chó này đưa chúng tôi tới đây, nó liên tục hướng về phía chúng tôi sủa lớn còn tưởng có việc gì!”
Người đàn ông trung niên dời tầm mắt qua Larador, kinh ngạc: “A Bố?”
“Ồ? Là chó của anh sao?”
“Đúng! Đây là A Bố nhà tôi nuôi hơn ba năm nay, mấy ngày trước đột nhiên không thấy đâu còn tưởng đi lạc mất!” Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại mở ra một tấm hình hắn chụp chung với A Bố.
Lâm Lang kêu trời, quả nhiên náo Ô Long. (2)
(2) ~ sự nhầm lẫn khiến mình phải hổ thẹn.
“Cám ơn anh, đồng chí cảnh sát! Lại còn phiền các anh đưa nó về tận nhà.” Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo! Đây là việc chúng tôi nên làm!” Lâm Lang cười hà hà thân thiện.
Labrador rên nhẹ một tiếng nhưng Lâm Lang không để ý, còn quay sang nó cười cười: “Được rồi! Về nhà thôi, đừng bướng bỉnh đi lạc mất!”
“Thôi anh quay vào nhà đi, chúng tôi về đây!”
Nói xong Lâm Lang kéo Giản Diệc Thừa đi khỏi đó.
Người đàn ông nhìn bọn họ đi xa, cúi đầu nhìn Labrador, quắc mắt quát khẽ: “Đi vào!”
Labrador run lẩy bẩy, lâu nay được dạy phải nghe lời chủ nhân nên theo phản xạ nó cũng theo hắn vào trong.