• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chuyện tình nàng tiên cá nhỏ (1 Viewer)

  • Phần 2

5.

Ta không trả lời hắn.

Hình như quốc vương cũng không cần ta đáp lại.

Hắn rất phối hợp, bắt đầu giải thích cho ta kế hoạch biến thái của mình.

Ba năm trước đây, chúng ta gặp nhau nơi biển sâu, xác nhận quan hệ người yêu.

Mà suy nghĩ giam cầm ta lại nảy sinh sau khi ta từ chối lời cầu hôn của hắn một năm trước.

Lúc đó khi đối mặt với lời cầu hôn của hắn, ta lấy lí do từ chối là: Ta không thể nào từ bỏ được vương quốc của ta mà biến đuôi thành đôi chân của loài người để sinh sống trên mặt đất với hắn được.

Tương tự, hắn cũng không thể bỏ quốc gia của mình để xuống đáy biển với ta được.

Ta còn nghĩ rằng từ ngày đó trở đi chúng ta đã có chung ý kiến: Tôn trọng lựa chọn của nhau, làm tốt công tác lúc nào cũng có thể chia tay.

Nhưng ta ngàn lần không ngờ, dục vọng vốn tưởng đã mất của người này lại bùng phát trong im lặng.

Quốc vương phái người sắp xếp cơ quan trong đường chuyên dụng của ta, quyết tâm muốn cầm tù ta, giữ ta trong thành của hắn.

''Ta là quốc vương của đất nước mạnh nhất trên đất liền, thống trị đất nước mạnh nhất đất liền này.''

Quốc vương đứng cạnh bể nước, thân hình cao to mạnh mẽ.

Nam tử khí phách từng khiến ta đắm chìm, giờ phút này lại chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn và sợ hãi.

Cuối cùng nam nhân sẽ trở nên mục nát trong một giây phút đột ngột nào đó.

...Hoặc có lẽ vẫn luôn mục nát, chỉ là bây giờ ta mới phát hiện ra mà thôi.

Quốc vương không nhìn ra tâm trạng phức tạp của ta, ngữ khí của hắn tràn đầy sự ép buộc.

''Chỉ cần là thứ ta muốn thì chắc chắn ta sẽ đạt được.''

''Làm sao ta có thể cho phép người ta yêu rời khỏi ta chứ?''

Ta nhìn ngắm xung quanh bể nước, nhịn không được mà chế giễu:

''Cầm tù ta trong bể nước này chính là cách ngươi yêu thương người khác sao?''

Quốc vương đắc ý nhìn ta, hất cằm lên nói:

''Bảo bối, là nàng ép ta làm vậy.''

Ta cười lạnh nói: ''Ta ép ngươi nhốt ta lại, ép ngươi xem ta là cá vàng nuôi trong hồ cá sao?''

''Cũng là vì ta đã hết cách rồi.'' Quốc vương trả lời: ''Ta đã cho nàng cơ hội rồi mà bảo bối. Ta biết trong đại dương của nàng có một loại ma thuật có thể biến đuôi của người cá thành chân của loài người, có thể tự do đi lại trên mặt đất.''

''Ta đã nghe qua chuyện xưa kia. Vài chục năm trước, có một người cá yêu con người nên đã dùng giọng nói của mình đổi lấy hai chân, từ bỏ tất cả mọi thứ trong đại dương, lẻ loi một mình đến đất liền.''

''Đáng tiếc vị hoàng tử kia không yêu nàng, thế nên cuối cùng người cá đã biến thành bọt biển.''

''Trong mắt ta, hành động nỗ lực hết mình vì tình yêu của nàng ấy không sai, nàng ấy chỉ sai vì đã yêu người không nên yêu mà thôi.''

''Nhưng ta không giống với hoàng tử kia.''

''Ta yêu nàng, vậy nên ta sẽ lấy nàng làm vương hậu của ta, ta sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc nhất, ta sẽ cho phép nàng đứng cạnh ta cùng nhận sự tôn thờ của hàng vạn con dân.''

''Nhưng nàng vậy mà lại từ chối ta!''

Nói đến đây giọng nói quốc vương tràn ngập sự khó tin.

''Kết hôn với ta là ước mơ mà bao nữ nhân mơ ước! Ta chỉ muốn nàng biến ra chân của loài người mà thôi, vậy mà nàng không đồng ý!''

''Nàng biết nàng đã từ chối điều gì không? Nàng từ chối lời cầu hôn của một quốc vương vĩ đại!''

Ta hít sâu một hơi, quyết định thử thông não cho hắn trước:

''Không phải chúng ta đã thảo luận xong vấn đề này rồi sao? Ngươi kế thừa vương vị của phụ vương ngươi, ta cũng là người thừa kế tương lai của đại dương, ta...''

Quốc vương thô bạo ngắt lời ta:

''Ta cam đoan với nàng, trở thành vương hậu của ta sung sướng hơn nhiều so với việc làm người thừa kế đại dương gì đó của nàng.''

''Nàng thử tưởng tượng đi, mỗi ngày trong cung sẽ mở yến hội, nàng tìm mấy quý phụ nhân uống trà, thời gian trôi qua thảnh thơi biết bao.''

''Trị vì một vương quốc quá mệt mỏi. Bảo bối, ta không nỡ để nàng chịu khổ như vậy.''

Ta nhìn hắn, đột nhiên không biết nói gì.

Nam nhân trên thế giới đều giống nhau, họ vừa mong nữ nhân xinh đẹp như hoa lại độc lập, có sự nghiệp riêng của mình, vừa mong những nữ nhân xinh đẹp có sự nghiệp độc lập kia vứt bỏ tất cả mọi thứ của mình để trở về với gia đình, quanh quẩn trong cuộc hôn nhân sinh con dưỡng cái cho hắn.

Ta lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, hắn dường như đã chìm vào tưởng tượng của bản thân, không thể nào nói chuyện được như người bình thường được.

Quốc vương thấy ta không nói lời nào, hắn cho rằng ta đã đồng ý với kế hoạch của hắn nên buông lỏng cảnh giác.

Hắn xoay người nâng chén rượu lên, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: ''Nàng nhìn đi, nhiều lợi ích như vậy, chúng ta...''

Lời còn chưa dứt, ta đã đi đến phía sau dùng cùi chỏ đánh hắn một cái!

Quốc vương lập tức bị ta đánh ngất xỉu trên mặt đất.

Sau khi đánh hắn ngất xỉu, ta vẫn còn chưa hết giận, lại dùng đôi chân mới biến ra của mình đạp thêm mấy cái nữa.

Điều khác biệt với mấy chục năm trước đó là rất nhiều người cá có thể tự do hoán đổi từ đuôi cá thành đôi chân của loài người.

Quốc vương trên mặt đất không biết ta có thể tự biến ra chân, vậy nên hắn không sắp xếp người canh gác xung quanh.

Thị nữ và thị vệ đều bị hạ lệnh không cho phép lại gần, cũng vì như vậy nên khi rời đi, một người ngăn cản ta cũng không có.

Ta đi thẳng đến bờ biển, lại biến hai chân thành đuôi cá, lạnh lùng bơi xuống đáy biển.

6.

Ta là con gái nhỏ thứ tám của thần biển, vừa ra đời đã được nhận sự giáo dục nghiêm khắc.

Với sự giáo dục ngày càng sâu rộng, thiên phú của ta bị phụ vương phát hiện, ta thuận theo tự nhiên được lập làm người thừa kế.

Có thể nói, trước khi ta chào đời, vương quốc đại dương không phải như thế này.

Người cá trời sinh lãng mạn, thích tự do và hướng tới tình yêu.

Biển cả vô cùng rộng lớn, tài nguyên phong phú, giữa người cá rất ít khi xảy ra tranh chấp.

Mà nhân loại trên mặt đất, trong mấy chục năm cuộc đời mình, vì tài nguyên có hạn nên không ngừng phát động chiến tranh, lừa gạt hãm hại lẫn nhau là chuyện thường tình. Mặc dù cuộc đời của người cá rất dài nhưng không vì vậy mà được trải nghiệm nhiều.

Người cá thiếu sự phòng bị với tất cả các sinh vật, cho đến khi họ gặp con người.

Người chị thứ bảy của ta yêu hoàng tử loài người, dùng giọng hát của mình để giao dịch với phù thủy già nơi biển sâu, đổi lấy đôi chân của con người, cũng vì vậy mà phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Phụ vương ta vô cùng hối hận về chuyện này.

Sau khi chuyện này xảy ra, phụ vương đã phá hủy nơi ở dưới đáy biển của mụ phù thủy già kia, thu hồi được rất nhiều ma pháp vi phạm lệnh cấm mà bà ta cất giấu.

Phụ vương lấy được ma pháp này, cẩn thận chọn ra một số người cá xuất sắc để bọn họ học.

Sau đó ông phái một số người cá đi về đất liền, trà trộn vào xã hội loài người, học tập văn minh của nhân loại.

Người nổi bật nhất trong đó sẽ trở thành giảng sư cung đình, chuyên phụ trách truyền thụ tri thức của nhân loại cho các người cá khác.

Người có có thể tự do biến đổi đôi chân của con người, đây là bí mật giấu kín nhất của người cá ở vương quốc đại dương.

''Vĩnh viễn không được hoàn toàn thật lòng với con người.''

Đây là lời mà phụ vương ta thường nói.

7.

Thất tình ba lần liên tục, tâm trạng của ta vô cùng phức tạp.

Đuôi cá buồn bực vung vẩy trong nước tạo thành những bọt nước nhỏ, ta nhìn mà buồn bực.

''Công chúa điện hạ, cuối cùng ngài cũng trở về rồi.''

Nhìn thấy ta, giảng sư cung đình vội vã chào đón: ''Hôm qua ngài lén trốn khỏi lớp học, lại một đêm không quay về đều khiến chúng ta lo đến phát hoảng!''

Bà ấy nói được một nửa, cuối cùng cũng chú ý đến vẻ mặt như đưa đám của ta.

''Ngài vẫn ổn chứ?'' Bà ấy quan sát tâm trạng của ta, cẩn thận hỏi.

"...Lão sư.'' Ta nắm chặt lấy tay bà ấy: ''Ta muốn biết, đối với con người trên đất liền mà nói, rốt cuộc người cá có ý nghĩa như thế nào?''

Giảng sư cung đình nhìn ta một lúc lâu, ánh mắt không ngừng biến đổi.

Bà ấy thở dài một hơi, kể cho ta nghe một câu chuyện cũ.

Là phần sau của câu chuyện cổ tích kia.

Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc ở bên nhau.

Mà nàng tiên cá nhỏ nỗ lực vì tình yêu lại biến thành bọt biển, sự tan biến của nàng ấy không được bất kì ai trên đất liền để ý.

Nhưng ở đại dương, vô số người cá đau khổ vì sự ra đi của nàng ấy.

Trong đó có cả phụ vương ta.

Phụ thân mang theo sự phẫn nộ cầm cây đinh ba lên, tự mình dẫn đại quân người cá bao vây quốc gia của hoàng tử, muốn một câu trả lời hợp lí cho con gái của mình.

Nhưng rất nhanh, cuộc chiến đã kết thúc.

Công chúa chết rồi.

Người ép nàng ta đến chết là hoàng tử.

''Là nàng ta mê hoặc ta!'' Hoàng tử khàn giọng giải thích: ''Ta bị nữ nhân này mê hoặc! Cái gì ta cũng không biết!''

''Ta cũng là người bị hại mà!''

8.

Tuổi của giảng sư cung đình không nhỏ, trận chiến tranh kia cũng là kinh nghiệm của bà ấy.

Sau khi biết được kết thúc thê thảm chân thực của chuyện xưa, ta không ngừng thổn thức.

''Sau đó con người che giấu những hiện thực dơ bẩn máu tanh này, biên soạn thành một câu chuyện cổ tích.''

''Trong câu chuyện cổ tích này, công chúa người cá đơn thuần lại lương thiện, vì tình yêu có thể nỗ lực hết mình. Cho dù cuối cùng nàng ấy biến thành bọt biển thì nàng ấy cũng có được sự tự do vĩnh viễn cho linh hồn của mình.''

''Nhưng thực tế, người chết đèn tắt. Tính mạng không còn thì đâu còn cái gọi là linh hồn vĩnh hằng chứ? Những cái đấy chỉ là lời mà loài người tạo nên để an ủi bản thân mà thôi.''

''Loài người chính là như vậy, bọn họ không muốn nỗ lực nhưng lại muốn được khen ngợi.''

"Bọn họ tính toán đủ đường trong tình yêu, cân nhắc đủ thứ lợi ích, nhưng lại muốn có được tình yêu chân thành da diết.''

''Bọn họ cũng là sinh vật tham lam nhất. Chỉ cần trước mắt là lợi ích đủ hấp dẫn, họ sẽ quên hết tất cả những dạy dỗ ngày trước.''

''Qua mấy chục năm sau, chuyện về nàng tiên cá đã lan truyền khắp nơi trên đất liền, mà chuyện hải vương dẫn đại quân đánh vào đất liền cũng bị gạch bỏ không sót chữ nào. Mọi người chỉ nhớ rằng có thể lừa gạt người cá ngây thơ đơn thuần thiện lương, vương quốc đại dương vô cùng rộng lớn cất giấu rất nhiều báu vật.''

''Tiểu công chúa của ta.'' Giảng sư cung đình nhẹ nhàng vuốt tóc ta: ''Chúng ta học tập tất cả mọi thứ của con người nhưng lại không muốn biến thành con người.''

''Người cá trời sinh hiền lành, không thích tranh chấp. Nhưng bản tính của con người là cạnh tranh.''

''Cạnh tranh là nguyên tắc sinh tồn mà con người cần tuân theo trong xã hội của họ, mấy ngàn năm qua nguyên tắc này đã khắc sâu vào máu thịt của họ rồi.''

''Con người mạnh mẽ bắt nạt con người yếu đuối, con người giàu có nô dịch con người nghèo khó bần cùng.''

''Mạnh thắng yếu thua, kẻ thích hợp mới có thể sống sót, đây là điều đã in sâu vào máu của con người.''

''Đừng thật lòng với con người, đừng thể hiện sự yếu ớt của mình trước mặt con người, đừng nỗ lực hết mình vì con người. Vì với con người mà nói, người cá chỉ là một loại tài nguyên.''

''Bọn họ thấy nước mắt của người cá biến thành trân châu thì sẽ nổi lòng tham, biết bản tính thiện lương của người cá thì sẽ sinh lòng tính toán.''

''Con người tính toán tâm trí, cơ thể, thậm chí là toàn bộ đại dương ở phía sau người cá chúng ta.''
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom