-
Phần VII
Ngày hôm đó cho dù đã tỉnh rượu thì tôi cũng không dám về Hoắc gia. Tôi cứ như con cá chết nằm trên giường Lâm An Nhuỵ nhìn trần nhà suy nghĩ miên man.
Tối qua sao tôi cứ phải thử rượu chứ. Ly đầu tiên đã hơi choáng rồi vậy mà còn uống tiếp ly thứ hai ly thứ ba.
“Tiểu Nhuỵ Nhuỵ.”
Lâm An Nhuỵ đang ngồi cạnh giường tập trung chơi game, nghe tôi gọi thì thuận miệng trả lời: “Sao vậy?”
Tôi hỏi cô ấy: “Cậu thất tình hả?”
Lâm An Nhuỵ: “Mình thất tình hồi nào? Rõ ràng là độc thân rất lâu rồi.”
Tôi sắp xếp dùm cô ấy: “Đừng nói xạo, cậu thất tình rồi đó. Đúng, cậu đang thất tình.”
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Châu Mạn Âm: “Dì ơi, bạn của con thất tình rồi. Vài ngày tới con phải an ủi cô ấy nên không về Hoắc gia được ạ.”
Lâm An Nhuỵ bị lấy ra làm khiên chắn: “Mình thấy là cậu không muốn về Hoắc gia gặp Hoắc tổng thì có.”
Tôi âm thầm lấy cái gối che mặt, ngầm đồng ý lời của Lâm An Nhuỵ. Tôi không sợ về Hoắc gia gặp Hoắc Đường Trạch, tôi chỉ sợ tôi vừa về đến Hoắc gia thì anh ấy đã tìm tôi tính sổ.
Đặt mình vào vị trí anh ấy thử, nếu tôi bị người tôi rất ghét cưỡng hôn thì có thể tôi sẽ đánh răng liên tục 3 ngày 3 đêm mà vẫn còn thấy ghê tởm.
Vậy nên trốn được thì trốn thôi. Trốn ở nhà Lâm An Nhuỵ vài ngày nói không chừng Hoắc Đường Trạch không thấy mặt tôi thì mức độ phẫn nộ cũng sẽ giảm dần.
Tôi trốn ở nhà Lâm An Nhuỵ rất nhiều ngày. Mãi cho đến thứ tư nào đó, tôi đột nhiên nghĩ thấu: Dũng sĩ thực thụ phải biết đối mặt với khó khăn!
So với làm dũng sĩ thì tôi càng muốn làm con gấu hơn, nhưng mà tôi cứ trốn vậy thì cũng không làm được gì.
Theo hiệp ước lúc trước giữa tôi và Hoắc Đường Trạch thì bên B là tôi không được vắng mặt tại nơi làm việc mà không có lý do. Chỉ cần còn 1 ngày Châu Mạn Âm chưa nhớ lại thì tôi vẫn phải ở lại Hoắc gia trong 3 năm.
Tôi âm thầm đưa tay ra tính tính, nếu Châu Mạn Âm chưa hồi phục ký ức thì để lấy được 50 triệu đến tay thì còn cần 2 năm 7 tháng nữa, cũng gần hơn 900 ngày nữa…
Trốn, trốn, trốn, trốn cái gì nữa, khỏi trốn!
Tôi uống rượu xong để có tà niệm trong đầu thúc giục, chưa được người ta đồng ý đã cưỡng hôn người ta là tôi không đúng. Chuyện này là do tôi sai nên tôi phải kiểm điểm bản thân. Thân là người trưởng thành, nếu đã là sai thì cũng nên nhận lỗi.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi tạm biệt Lâm An Nhuỵ rồi mượn xe cô ấy chạy về Hoắc gia. Vừa vào cửa, tôi liền nhìn thấy chị Lý đang giám sát người giúp việc dọn dẹp.
“Khương tiểu thư, cô về rồi à?”
“Chị Lý, Hoắc tổng đâu?”
“Hoắc tổng đang ở thư phòng tầng hai.”
---------
Thư phòng ở tầng một của Hoắc Đường Trạch quanh năm đều đóng cửa cho dù anh ấy có đang ở bên trong xử lí công việc hay không. Còn thư phòng ở tầng hai rất ít khi đóng cửa.
Tôi đứng ngay trước cửa thư phòng, do dự 3 giây rồi mới gõ cửa, dù cửa đang mở hờ nhưng vẫn cần có phép lịch sự tối thiểu. Hoắc Đường Trạch đang suy tư bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, gấp sách trong tay lại, chầm chậm nói: “Mời vào.”
Lúc tôi chưa về đến Hoắc gia thì trong lòng rất hoảng cứ như sắp lên chiến trường vậy. Nhưng vừa về đến Hoắc gia, nhìn thấy Hoắc Đường Trạch thì hình như tôi hết sợ rồi, trong lòng cũng khá bình tĩnh.
Hoắc Đường Trạch làm động tác mời ngồi, chỉ vào cái ghế trước bàn anh ấy. Tôi cũng không câu nệ gì, trực tiếp đi đến đó ngồi xuống. Vừa ngồi xuống liền nghe anh ấy nói: “Tôi còn tưởng em còn định trốn thêm một khoảng thời gian nữa mới dám về chứ.”
“Hoắc tổng, chuyện tối hôm đó tôi rất xin lỗi.”
Tôi bây giờ chỉ cần nghĩ lại việc tôi đứng trước mặt Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, Hứa Kính và các nhân viên khác trong Hoắc thị cưỡng hôn Hoắc Đường Trạch thì tôi liền ngại đến mức ngón chân đào ra được 2 căn phòng dưới đất luôn.
Ai mà biết được ngày hôm đó tôi lại thất thố vậy chứ!
Những ngày sau tôi uống rượu cũng phải cẩn thận chút. Uống bia uống rượu đỏ chứ không uống rượu của người pha chế đâu. Ai mà biết người ta trộn cái gì bên trong…
Hoắc Đường Trạch nhìn tôi, lạnh nhạt nhìn: “Uống rượu xong thất lễ, tôi hiểu được.”
Nhìn thấy phản ứng của anh ấy bình tĩnh như vậy tôi thấy có chút khó hiểu. Tôi còn tưởng anh ấy sẽ tỏ vẻ thái độ cho tôi xem chứ. Dù sao thì…
Trước đây anh ấy cũng có ưa gì tôi đâu?
Trước đây không phải anh ấy rất ghét tiếp xúc cơ thể với tôi sao?
Nhưng từ khi tôi bước vào thư phòng đến giờ thì từ trên mặt anh ấy tôi chả thấy vẻ tức giận nào. Này rất không bình thường đó.
Tôi trộm nhìn biểu cảm của anh ấy, nhỏ giọng hơi: “Hoắc tổng, tối hôm đó tôi…” Tôi thấy từ phi lễ này nói ra có chút không hợp, vậy nên đổi thành một từ văn nhã hơn, “Tối đó tôi đột nhiên làm vậy với anh, anh không thấy quá đáng sao? Anh không giận?”
Người bình thường tiếp xúc với người mình ghét thôi đã thấy rất bực rồi, nói chi tôi và Hoắc Đường Trạch còn không phải tiếp xúc bình thường mà là tiếp xúc thân mật luôn rồi.
Hoắc Đường Trạch không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi giận thật thì em định làm gì?”
Ngoài hai mươi vạn để mua vàng thì tôi vẫn còn 4 triệu 8 trong thẻ, thở dài. Tiền ơi, không phải chị không muốn giữ em đâu, mà chị phải mượn em để bù đắp cho lỗi lầm chị gây ra. Tôi nói: “Tôi sẽ bồi thường thiệt hại danh dự cho anh.”
Dù sao tối hôm đó cũng hôn anh ấy trước mặt nhiều người vậy, điều này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoắc Đường Trạch.
Hoắc Đường Trạch không thèm thương lượng với tôi, trực tiếp đưa ra một cái giá: “Được thôi, 1 tỷ.”
“…” Bán tôi đi luôn cũng không được 1 tỷ đâu.
Tôi chỉ nghĩ đền cho anh ấy hai ba trăm nghìn gì đó, không ngờ Hoắc Đường Trạch vừa mở miệng đã đòi 1 tỷ.
Tôi thử trả giá: “Hoắc tổng, giữa chúng ta đừng bàn chuyện tiền bạc nhé. Bàn chuyện tiền bạc dễ tổn thương tình cảm lắm.”
Hoắc Đường Trạch nhướng mày nói: “Khương Lạc, giữa tôi và em thì có tình cảm gì để tổn thương?”
Chuyện này thì tôi thấy anh ấy nói đúng.
Tình bạn? Tôi và Hoắc Đường Trạch không phải bạn bè.
Tình yêu? Haha, điều này thì căn bản không thể xảy ra giữa tôi và anh ấy.
Chơi bài tình cảm không thành công, tôi đổi chiến lược: “Hoắc tổng, bàn chuyện tiền bạc thì dung tục lắm. Hay là như vầy đi, tôi làm việc cho anh miễn phí thêm 2 năm, tiền lương không đổi, anh thấy vậy được không?”
Dù sao thì tôi thấy trí nhớ của Châu Mạn Âm có lẽ phục hồi rất chậm.
Tôi nói cái này còn không phải đúng ý Hoắc Đường Trạch sao.
Anh ấy yên lặng suy nghĩ vài giây, giọng nói lành lạnh truyền ra: “Không được.”
Nếu không phải vì cái mạng nhỏ này. Nếu không phải vì sợ anh ấy ghét tôi thêm. Nếu không phải vì vi phạm hiệp ước bị tiền mất tật mang. Nếu không phải vì một đống lý do trên thì tôi không thèm làm việc cho Hoắc Đường Trạch nữa.
Vừa nghĩ đến việc tôi từng vì 50 triệu đó mà làm việc cho Hoắc Đường Trạch, tôi liền hối hận muốn treo cổ chết cho rồi.
Ngay lúc tôi còn đang hối hận thì lại nghe Hoắc Đường Trạch nói tiếp: “Nếu muốn tôi bỏ qua chuyện đó thì…”
Tôi ghét nhất nghe người nào nói chuyện chỉ nói một nửa, nhìn thấy Hoắc Đường Trạch lâu rồi vẫn chưa nói tiếp thì tôi thở dài: “Anh trai, có gì thì anh nói luôn đi. Rốt cuộc thì anh muốn tôi phải làm sao?”
“Tôi không cần em bồi thường danh dự, cũng không cần gia hạn thêm hợp đồng làm việc. Nếu em muốn việc này êm đềm qua đi thì dễ thôi, em chỉ cần giúp tôi làm một việc.”
Vậy thôi hả?
So với đền tiền thì “giúp làm một việc” từ miệng Hoắc Đường Trạch dễ hơn nhiều. Vậy nên tôi sảng khoái đáp ứng: “Thành giao.”
“Anh trai, anh muốn tôi giúp anh việc gì?”
“Chưa nghĩ ra, cứ nợ trước đi.”
Được thôi, nợ thì nợ, chỉ cần anh ấy không ghi thù, không tức giận thì làm gì cũng được. Dựa theo tính toán ban đầu của tôi thì hôm nay về Hoắc gia gặp Hoắc Đường Trạch xong thì sẽ xuất hiện 3 tình huống.
Thứ nhất, anh ấy kêu tôi cút.
Thứ hai, anh ấy tỏ thái độ cho tôi nhìn để tôi tự cút.
Thứ ba, anh ấy chấm dứt hợp đồng với tôi rồi kêu tôi dọn hành lý cút.
Tôi sợ anh ấy hối hận, nhắc lại lần thứ 3 với anh ấy: “Anh trai, tụi mình nói xong rồi đó nha. Không được hối hận đâu đó.”
“Được.”
“Anh ơi, anh không giận thật hả?”
“Ừm.”
“Thật sự không tức giận?”
Anh ấy lại phối hợp ừm một tiếng.
Không giận là tốt rồi. Anh ấy không giận thì có thể chứng minh mức độ chán ghét đối với tôi không có tăng. Vậy nên tôi sẽ không đi đến kết cục bi thảm như nguyên chủ đâu.
Tôi tin là chỉ cần “tôi” không chọc anh ấy giận thì kết cục của tôi sẽ không thảm thiết.
Tôi rời khỏi thư phòng, tin nhắn của Lâm An Nhuỵ cũng vừa đến: [Tiểu Lạc Lạc, nhìn nè, mình vừa lướt được đó!!!]
Cô ấy liên tiếp gửi đến ba dấu chấm than thể hiện cô ấy đang hết sức hào hứng.
Lâm An Nhuỵ: [Hình ảnh.]
Lâm An Nhuỵ: [Hình ảnh.]
Gửi liền 10 tấm ảnh mấy anh trai cơ bắp cho tôi xem.
Quáooo.
Ngay lập tức trước mắt tôi đều ngập tràn các anh trai cơ bắp, không rảnh suy nghĩ về việc tại sao Hoắc Đường Trạch bị tôi phi lễ xong thì lại không tức giận còn dễ dàng tha thứ cho tôi nữa. Tôi kệ anh ấy rồi về phòng tiếp tục thảo luận với Lâm An Nhuỵ xem anh nào mặt đẹp với cơ bụng đẹp hơn.
Mấy anh trai này mặt thì không đẹp bằng Hoắc Đường Trạch nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến trái tim loạn nhịp của tôi khi ngắm cơ bắp của họ. Tôi và Lâm An Nhuỵ vui vẻ thảo luận rất lâu, mỗi người chọn một tấm vừa ý nhất để đặt làm hình nền khung trò chuyện Wechat.
15.
Từ ngày tôi và Hoắc Đường Trạch tiến hành xong cuộc họp hữu nghị ở thư phòng, nửa tháng sau chúng tôi vẫn tương tác yên bình. Tôi tiếp tục xem anh ấy như ông chủ, không hề chủ động vượt qua ranh giới giữa ông chủ và người làm công.
Ngay lúc tôi đang cảm thấy tương lai mình xán lạn thì đột nhiên có một tai hoạ bất ngờ ập đến. Tôi…bị bắt cóc rồi.
Đúng là đột nhiên vậy đó.
8 giờ tối chủ nhật, lúc tôi đang cùng Lâm An Nhuỵ xem concert thì tôi bị người ta chụp thuốc mê mang đi.
3 tiếng sau tôi tỉnh lại ở một nhà kho bị bỏ hoang. Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một người đàn ông có vết sẹo do bị dao cắt trên mặt đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cũng không biết tại sao anh ta lại trói tôi nữa. Trước khi biết được nguyên nhân mình bị bắt thì tôi sẽ không mở miệng nói chuyện đâu, sợ nói ra sẽ chọc giận người đàn ông này. Tôi sợ tôi chọc anh ta thì anh ta liền đánh tôi.
Vậy nên tôi im lặng nhìn lại anh ta. Người đàn ông đó cũng không nói chuyện, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Ngay khoảnh khắc ánh mắt tôi và anh ta chạm nhau, ký ức giữa anh ta và nguyên chủ hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ ra người đàn ông này là ai rồi nhưng địch bất động tôi cũng bất động, anh ta không nói chuyện nên tôi cũng im luôn. Giữa hai người chúng tôi chỉ có một mảnh trầm mặc.
“…”
“…”
Im lặng nhìn nhau được 3 phút hơn anh ta mới từ từ đi đến gần tôi, từ trên cao nhìn xuống đôi tay đang bị trói của tôi rồi nở nụ cười thân thiện: “Khương Lạc, đã lâu không gặp.”
Tôi cứ tưởng câu tiếp theo anh ta sẽ buông lời tàn nhẫn, nhưng mà không. Anh ta chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi rồi nói: “Tại sao lúc trước không trả lời tin nhắn?”
Câu này của Ngụy Lâm nghe hơi giống người vợ yếu đuối đang trách móc người chồng đã hết yêu mình…
Tôi ngây ra hai giây, sau đó dùng giọng điệu ngây thơ trả lời anh ta: “Lúc nào mà em không trả lời tin nhắn của anh chứ?”
Tôi oan ức quá mà, oan còn hơn Đậu Nga.
“Em có!”
“Em không có!”
“Em dám hung dữ với anh?!”
“Không phải anh hung dữ với em trước sao?!”
Ngụy Lâm trầm mặc một lúc, nói liền ra ba câu hỏi ngược lại: “Rốt cuộc thì anh là tên bắt cóc hay em là tên bắt cóc? Là em đang bị bắt cóc hay anh đang bị bắt cóc? Khương Lạc, em còn đang chưa rõ hoàn cảnh của bản thân đúng không?”
Anh ta nói cũng đúng, tôi khùng hay sao mà lại đi tranh cãi với người đang bắt cóc mình thế này.
Co được duỗi được là quy tắc sống của tôi: “Cái đó, anh ơi, em xin lỗi anh.”
Thấy tôi mềm lòng, thái độ anh ta cũng bớt cứng rắn hơn: “Được thôi, anh chấp nhận lời xin lỗi của em.”
Không đúng, đại ca ơi, nguyên tắc của anh đâu!
Làm xã hội đen gì mà không có nguyên tắc gì hết, ít nhất cũng phải đợi ba giây sau rồi hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Ngụy Lâm lại lôi chủ đề lúc nãy đang nói dở ra: “Một tháng trước anh gửi tin nhắn cho em, sao em không trả lời?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Anh ơi, chuyện của 1 tháng trước em cũng không nhớ rõ nữa. Anh có thể nói cụ thể hơn chút nữa không? Chẳng hạn như là ngày mấy tháng mấy.”
“Ngày 31 tháng 10, nhớ lại chưa?”
Tôi im lặng nhớ lại. Ngày 31 tháng 10 là cuối tháng 10. Ngày hôm đó tôi đến bệnh viện tái khám, nghe được bác sĩ nói tay tôi đã khỏi rồi, không cần dùng nẹp nữa nhưng vẫn phải chú ý luyện tập phục hồi chức năng tại nhà. Ngày hôm đó tâm trạng tôi rất vui, ánh nắng cũng rất rực rỡ.
Đến tối, tôi đang đi tản bộ với Châu Mạn Âm, cùng dì ấy nói nói cười cười thì điện thoại nhận được một tin nhắn từ người lạ.
Nội dung tin nhắn đại khái là: [Ngày x tháng x mấy giờ mấy phút gặp ở chỗ cũ.]
Lúc đó tôi nhìn thấy rồi nhưng tưởng là tin nhắn rác nên đã xoá rồi, còn kéo người gửi vào danh sách đen.
Nghe xong lời giải thích của tôi, sắc mặt Ngụy Lâm còn nghiêm trọng hơn: “Em vậy mà không lưu số điện thoại anh lại? Em có biết vì em không đến gặp anh mà anh đã bị cái gì không?”
Chưa đợi tôi trả lời, anh ấy đã chỉ tay lên vết sẹo trên mặt mình, đau khổ nói: “Em nhìn đi, mặt anh bị người ta cắt cho một dao rồi nè, em thấy vết sẹo đó chưa?!”
Dữ cái gì mà dữ. Có nói chuyện đàng hoàng được không!
Tôi cẩn thận phản đối: “Anh ơi, hung dữ với một người con gái trói gà không chặt là chuyện đàn ông không nên làm đâu.”
Lời nói của tôi hình như có tác dụng, Nguỵ Lâm giảm bớt sự hung dữ, cười nửa miệng nói với tôi: “Được rồi, anh sẽ không dữ với em, chúng ta nói chuyện bình thường.”
Nhưng ngay giây tiếp theo anh chàng này lại mở miệng ra: “Đưa anh 10 triệu.”
Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu tôi. Người gì mà vừa mở miệng ra đã đòi người ta 10 triệu vậy trời?!
Anh ta tiếp tục uy hiếp: “Nếu em không muốn những chuyện ác em làm lúc trước đến tai Hoắc Đường Trạch thì em phải đưa anh 10 triệu tiền bịt miệng.”
Lúc trước nguyên chủ làm chuyện ác rõ nhiều, nhưng tôi lại không phải nguyên chủ, tôi cũng không muốn gả cho Hoắc Đường Trạch nên cũng không sợ bị người ta biết. Dù gì thì anh ấy đã không có ấn tượng tốt với nguyên chủ ngay từ đầu rồi. Thêm nữa là tôi thật sự không có 10 triệu.
Tôi thương lượng giá cả với anh ta một chút: “Anh ơi, 10 triệu thì em không có thật. Hay là anh cứ đi kể chuyện xấu của em cho Hoắc Đường Trạch nghe đi, em không để ý đâu, thật đấy…”
“Em không sợ anh ta biết được càng ghét em hơn hả?”
“Chuyện ác” trong miệng Ngụy Lâm là những thành tích nguyên chủ để lại.
Sáu tháng trước nguyên chủ có mặc áo ngủ gợi cảm xuất hiện ngay cửa phòng khách sạn để quyến rũ Hoắc Đường Trạch. Sợ câu dẫn thất bại nên mới tìm người đi Thái mua giúp thuốc để cho đàn ông phải “ý loạn tình mê”. Ngay lúc Hoắc Đường Trạch vào phòng tắm thì cô ta chuẩn bị bỏ thuốc đó vào ly rượu đỏ của anh ấy.
Nhưng vừa hay tôi lại xuyên vào ngay đêm đó, kế hoạch của nguyên chủ cũng không thực hiện được. Còn Ngụy Lâm là người nguyên chủ đã nhờ mua giúp cái loại thuốc đó.
“Anh ơi, để anh chê cười rồi, Hoắc Đường Trạch vốn dĩ đã ghét em rồi.” Hơn nữa tôi còn chưa bỏ thuốc vào ly rượu rồi đưa cho anh ấy uống mà, nếu tính thì cũng chỉ là “phạm tội chưa thành.”
Cái việc “phạm tội chưa thành” này đem đi so sánh với việc tôi uống rượu xong rồi phi lễ anh ấy thì không đáng để nhắc tới.
Nguỵ Lâm hừ một tiếng: “Theo lời em nói thì em không định đưa tiền cho anh đúng không?”
Tôi bất lực trả lời: “Anh à, không phải là em không muốn cho mà em thật sự không có tiền.” Tôi đi đâu đào ra 10 triệu chứ…
Nguỵ Lâm cười nhạt, nói: “Tài sản mẹ em để lại cho em đâu? Đống tiền lớn như vậy chẳng lẽ không cánh mà bay?”
Tôi thản nhiên nói với anh ta: “Bị em xài hết rồi!”
Bỏ qua 5 triệu còn lại thì số tiền 4 tỷ mấy thật sự đã bị nguyên chủ xài hết rồi.
“Mẹ em để lại cho em 5 tỷ lận đó!” Ngụy Lâm nghe tôi nói tiền bị tiêu sạch xong thì hết cả hồn: “Là 5 tỷ đó, chứ không phải 500 nghìn hay 500 triệu đâu. Mẹ em vừa mất cũng chỉ có 3 năm thôi mà em đã tiêu sạch hết rồi?!”
Tôi cũng chung mối hận với anh ta, âm thầm chửi rủa người con gái làm táng gia bại sản này.
“Em cầm đi làm cái gì hết rồi!”
Tôi liệt kê ra từng tội của nguyên chủ: “Ăn uống vui chơi mua đồ hiệu, thỉnh thoảng còn có đi Macao đánh bạc nữa.”
“Em còn biết đánh bạc?”
Vừa nghe đến hai chữ “đánh bạc” Ngụy Lâm liền chịu hết nổi, xoay người đá cái ghế gỗ bên cạnh rồi chỉ vào mặt tôi hét lớn: “Em con gái con lứa gì mà còn đi đánh bạc!”
Ngụy Lâm vốn dĩ cũng là phú nhị đại(1), ăn uống chơi bời đánh bạc có đủ. Nhưng sau này gia đình anh ta phá sản thì từ phú nhị đại liền trở thành tên nghèo túng. Cái tên này mê cờ bạc, sau khi gia đình phá sản cũng không quản được cái tay của mình.
(1): thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.
Anh ta tìm tôi đòi tiền chắc chắn là do đánh bạc thiếu nợ, không còn đường nào khác mới bắt cóc nguyên chủ để đòi tiền. Ngụy Lâm phát hoả xong thì như hết hơi ngồi xuống đất, hai mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Khương Lạc, anh xong rồi. Tìm không ra tiền nữa thì anh…anh chết mất.”
Sau đó thì anh ta sụp đổ khóc lớn. Không ngờ tới có một ngày, người bị bắt cóc là tôi đây lại phải an ủi kẻ bắt cóc mình.
“Anh ơi, nước mắt đàn ông không dễ rơi.”
“Anh à, anh đừng khóc nữa mà.”
“Anh ơi, em bị anh bắt cóc mà còn chưa khóc thì anh khóc cái gì?”
Chủ yếu là do anh ta khóc quá khó nghe, lỗ tai tôi cũng hơi khó chịu rồi.
“Em thì hiểu cái gì chứ!”
Tôi có lòng tốt muốn an ủi anh ta nhưng anh ta lại quay sang hung dữ với tôi. Khóc khóc khóc, khóc chết anh luôn đi.
Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa, Nguỵ Lâm ngược lại càng không vui: “Sao em không an ủi anh nữa? Khương Lạc, con người em có biết đồng cảm không!?”
“…” Tôi cạn lời.
Nguỵ Lâm bắt đầu sỉ nhục tôi: “Khương Lạc, em kiếm tiền thì không xong nhưng phá của là số một.” Anh ta càng mắng càng hăng: “Trong đầu em có phải toàn là keo không? 5 tỷ mà trong 3 năm đã xài hết sạch. Anh thấy là đầu em không chỉ toàn keo mà còn bị cửa đập vô rồi.”
Tôi để mặc cho anh ta mắng. Dù gì anh ta mắng cũng đâu phải tôi, tôi không phải Khương Lạc, cùng lắm cũng chỉ là người đội nồi(2) thôi.
(2): người gánh tội.
Mỗi tội của nguyên chủ đều do tôi gánh. Người đội nồi như tôi thật nhỏ bé, tự ti, lại bơ vơ…
Ngụy Lâm nhìn thấy vẻ anh muốn mắng sao thì mắng trên mặt tôi, mắng hết nước miếng cũng lười nói nữa mà im lặng ngồi đó. Chưa được bao lâu lại tủi thân: “Ba ruột không thương, không nhà để về, một thân nợ tiền. Khương Lạc, em nói thử xem người số khổ như anh trên đời này được bao nhiêu?”
“Anh…”
“Ai là anh của em chứ?”
“…Anh đừng khóc nữa, em kể chuyện cho anh nghe nè. Nghe xong câu chuyện này anh mới biết được trên đời này người khổ hơn anh cũng không ít đâu.”
“Ai muốn nghe em kể chuyện chứ.” Miệng thì nói vậy nhưng đến khi tôi ngậm miệng không nói thì anh ta ngay lập tức hét: “Anh có cho em im chưa mà im?”
Tôi nói chuyện thì anh ta không vui. Tôi không nói chuyện anh ta cũng không vui. Người đâu mà khó hầu hạ quá.
Tôi trầm mặc một lát, nói: “Chuyện này là người thật việc thật nha.”
“Lúc trước, có một cô gái tên Tống Nhã được sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, ba mẹ ruột cô ấy không muốn nhìn thấy cô ấy. Hai người ly hôn thì người cha dẫn theo đứa em trai, còn cô ấy để mẹ nuôi dưỡng nhưng mẹ cô ấy lại coi cô ấy như gánh nặng, ném cô ấy về vùng quê xa xôi cho nhà mẹ đẻ.”
“Rồi ba mẹ ruột của cô ấy cũng có gia đình mới, còn cô ấy từ nhỏ đến lớn chỉ được ông bà ngoại nuôi. Mấy đứa trẻ khác trong thôn biết được ba mẹ cô ấy sẽ không bao giờ đến thăm cô ấy nên cứ luôn lấy cô ấy ra làm trò cười, nói cô ấy là đứa con hoang không cha không mẹ. Dần dần, những đứa trẻ đó không còn nói xấu sau lưng nữa mà bắt đầu giở trò bắt nạt…”
Đang nghe thì thấy tôi dừng nên Ngụy Lâm hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Anh ơi, em khát quá. Anh có nước không cho em với?”
Ngụy Lâm cầm lấy chai nước còn nguyên đặt trước mặt tôi.
“Anh ơi, tay em còn đang bị trói nè, không uống nước được…”
Ngụy Lâm cũng không chê phiền mà đi đến trước mặt tôi, mở nắp chai nước rồi đưa đến bên môi tôi.
Tôi uống một ngụm, khoé môi lại không nhịn được lộ ra nụ cười lạnh, “Sau đó, cô gái đó đập cho mấy đứa trẻ nói cô ấy là con hoang một trận. Mắng một câu đập một trận, một đám cùng mắng thì cô ấy đập hết cả đám. Đánh cho đến khi không còn đứa trẻ nào dám bắt nạt cô ấy, mắng cô ấy nữa thì thôi.”
Ngay khi tôi dứt lời, có tiếng sợi dây bị đứt nhẹ rồi hai cánh tay đã lấy lại được tự do. Trước khi Nguỵ Lâm kịp phản ứng, tôi đã đấm vào mặt anh ta, anh ta nặng nề ngã xuống đất, bất động.
Xem ra đánh nhau nhiều từ nhỏ còn có chút lợi ích đó nhỉ. Đấm một phát người ta gục luôn rồi.
Mẹ ruột của Ngụy Lâm đã chết lâu rồi, còn ba anh ta thì vào năm anh ta 17 tuổi đã cưới vợ khác. Anh ta giống tôi, trước khi xuyên vào tiểu thuyết thì mẹ không thèm nhận, còn ba anh ta cưới vợ mới cũng không thèm nhìn đến anh ta nữa.
Anh ta là một người thiếu tình yêu, trùng hợp ghê, tôi cũng vậy. Người thiếu tình yêu rất dễ mềm lòng. Bởi vì không được yêu nên càng dễ thông cảm với nỗi khổ của người khác, nghe được cuộc sống người khác gặp khó khăn cũng rất dễ đồng tình.
Tôi duỗi chân đá đá Nguỵ Lâm, thăm dò thử hơi thở anh ta. Sau khi xác nhận anh ta chỉ ngất thôi chứ không chết thì tôi mới đi tìm bó dây Ngụy Lâm dùng để buộc tôi, loại đó đủ chắc chắn.
Tôi trói Ngụy Lâm như buộc càng cua vậy, loạn hết cả lên. Sau đó tôi lại nhìn thấy cái đèn pin trong phòng, cầm lấy rồi đi ra ngoài.
Căn nhà hoang này đã lâu năm nên vách tường nứt hết cả ra, nhìn xung quanh thì thấy giống như ở khu đất chưa được phát triển ở thành phố Nam vậy, tối đen như mực và cũng không có người ở.
Càng đi vào sâu hơn thì càng tối hơn, tôi nhận ra tôi không có cách nào rời khỏi đây một mình nên tốt hơn vẫn là chờ cứu hộ đến. Tôi quay vào nhà, tìm cái ghế đẩu bằng gỗ rồi ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.
Chỉ có thể lập hồ sơ khi người trưởng thành mất tích hơn 24 giờ nhưng tôi thì chỉ mới mất tích khoảng 4 tiếng tại concert thôi. Tôi nghĩ đến Lâm An Nhuỵ, không biết đến khi nào cô ấy mới cho người đến cứu tôi đây.
Ngồi hơ lửa được một lúc thì tôi bắt đầu thấy đói, nhưng ở chốn hoang vu không người này, lại là trời tối nữa thì tôi đi đâu tìm ra đồ ăn chứ.
Còn không biết tên Nguỵ Lâm chết tiệt này đã giấu điện thoại tôi ở đâu rồi, còn điện thoại anh ta thì lật tung cả cái phòng này lên cũng không tìm ra. Nếu có điện thoại thì còn có thể báo cảnh sát được.
Từng giây từng phút cứ trôi qua, cảm giác uỷ khuất cứ lớn dần trong lòng tôi. Tôi không biết sao mà cái vai tôi xuyên vào này lại xấu xa đến vậy, còn bị người ta ghét. Bị người ta ghét thì thôi đi đã vậy còn bị bỏ đói nữa, tôi nhịn đói muốn chết.
Lần này tôi còn bị người ta bắt cóc, ở nơi xa lạ vào ban đêm còn vừa đói vừa buồn ngủ. Tôi không biết được cô nữ phụ này tiếp theo sẽ gặp phải những gì nữa. Đầu tiên là gãy xương, sau là bị bắt cóc, lần tới là tôi bị tai nạn xe hay ung thư nhỉ? Vậy mới đáng với kiếp nữ phụ đáng thương.
Tôi tự hỏi, tôi xuyên vào chưa chọc gì ai, cũng không bắt nạt ai mà. Tôi luôn biết an phận thủ thường, chỉ một lòng muốn sống sót thôi mà khó vậy sao…
Không được, tôi càng nghĩ càng thấy uỷ khuất, cái cuộc đời xui xẻo này!
Vừa uỷ khuất được một nửa thì tôi đã thấy buồn ngủ lắm rồi. Vừa buồn ngủ, vừa đói lại không có nước tăng lực.
Đang lơ mơ thì tôi nghe thấy có người hét tên nguyên chủ, trái tim tôi kích động, đứng bật dậy, vội vàng xoay người lại thì cái đầu liền đụng vào lồng ngực rắn chắc.
Bạn nghĩ người đó là Hoắc Đường Trạch sao? Sai rồi. Không phải anh ấy. Cái loại kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân này sao rơi trên người nữ phụ là tôi được chứ.
Có người đến cứu tôi rồi, rõ ràng là chuyện vui nhưng cảm giác uỷ khuất vừa nãy lại tràn về. Tôi ôm lấy cánh tay của người vệ sĩ bị tôi đâm đầu vào ngực, như gà con bị thương tìm được gà mẹ che chở cho mình.
Tôi khóc rất nhiều, vừa khóc vừa chỉ vào người đàn ông đang bị tôi trói trong góc: “Anh ơi, là cái người đó đó, là anh ta bắt cóc em! Anh ta là tên xấu xa!”
Những người vệ sĩ của Hoắc gia nhìn vào người đàn ông bị tôi trói tùm lum đằng kia, trên má trái bị sưng tấy rồi lại ngơ ngẩn quay sang nhìn người đang khóc, ngoại trừ tóc hơi rối thì hình như không có vết thương nào.
Trong một khoảnh khắc, họ rất hoài nghi ai là người bắt cóc, ai mới là người bị hại.
Tôi đã ôm cánh tay của người ta khóc rất lâu, càng khóc càng hăng. Sau đó, chủ nhân của cánh tay đó nhận ra tôi không có ý định buông ra, ngại ngùng nói: “Khương tiểu thư, khứu giác của vợ tôi nhạy cảm lắm…Hay là, tôi tìm người anh em khác còn độc thân cho cô ôm khóc tiếp nhé?”
Tôi thà phá huỷ một nghìn ngôi chùa còn hơn đi phá huỷ một mối nhân duyên. Người có vợ, người có bạn gái thì không thể ôm khóc được. Tôi ừm một tiếng rồi buông tay ra.
Giây tiếp theo, người đàn ông ngồi trên chiếc xe bị hư giữa đường nên đến muộn mới giang tay ra, đi đến trước mặt tôi: “Em ôm tôi đi.”
Tôi lúc đó bị uỷ khuất nhấn chìm đầu óc, không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện tiếp xúc thân thể hay chuyện Hoắc Đường Trạch ghét nguyên chủ như thế nào, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh ấy khóc nhiệt tình để trút ra được nỗi oan ức trong lòng.
Có lẽ là do tôi trời sinh đã thiếu cảm giác an toàn, tôi thấy ôm cánh tay người ta khóc thì sẽ mang lại cho tôi an toàn. Sau khi xuyên vào tiểu thuyết thì tôi rất ít khóc trước mặt người khác.
Vô duyên vô cớ phải rời khỏi nơi mình đã sống nhiều năm, linh hồn xuyên vào một nhân vật trong tiểu thuyết, tôi không khóc.
Xuyên vào vai nữ phụ ác độc không được người khác thích, tôi cũng không khóc.
Nhưng tối hôm nay nước mắt tôi cứ rơi như mưa, ngập được cả nghìn dặm. Này không phải nói quá đâu, tôi thật sự thấy rất oan ức nên khóc rất lâu, khản cả cổ cũng không muốn dừng.
Sau khi thấy tôi khóc đủ rồi Hoắc Đường Trạch mới nhẹ giọng hỏi: “Mất tích lâu như vậy em có bị thương không?”
Hoắc Đường Trạch cũng không biết câu nói này chọc đến tôi, anh ấy nhìn thấy người vừa bình tĩnh lại được vài giây là tôi lại tiếp tục ôm lấy cánh tay anh ấy, từ từ thổn thức.
Hoắc Đường Trạch đã nghe tôi khóc cả đêm: “…”
Những người vệ sĩ của Hoắc gia đã nghe tôi khóc cả đêm: “…”
Họ cảm thấy đây là lần tai của họ phải chịu tra tấn nặng nề nhất từ trước đến nay.
16.
Đợi tôi khóc xong thì trời cũng sáng rồi. Tôi không hiểu sao tôi khóc được lâu vậy, khóc từ nơi hoang vắng khóc tới bệnh viện luôn.
Hoắc Đường Trạch không đưa tôi về Hoắc gia mà đưa tôi đến bệnh viện tư nhân lúc trước Châu Mạn Âm nằm để bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho tôi. Sợ tôi còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên để lại 4 người vệ sĩ canh chừng, còn anh ấy thì đi đến Hoắc thị họp.
Trong phòng bệnh.
Tôi yên tĩnh ngồi trên giường, ngoan ngoãn phối hợp với người cảnh sát nhìn còn trẻ hơn tôi làm báo cáo.
Tối hôm qua Lâm An Nhuỵ tìm không thấy tôi, gọi điện thoại tôi cũng không bắt máy mới nhận ra có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm rồi nên cô ấy gọi điện báo cảnh sát. Nhưng do không có bằng chứng để chứng minh tôi từng bị bắt cóc hay bị bắt làm con tin nên không thể khởi kiện được.
Sau đó cảnh sát mới tìm được vài đoạn từ camera của các cửa hàng xung quanh lễ hội âm nhạc, thấy được cảnh Ngụy Lâm chụp thuốc mê tôi rồi đưa đi nên mới có bằng chứng chứng minh Ngụy Lâm đã có mục đích và tính toán trước để bắt tôi.
Tên nhóc Ngụy Lâm này chuẩn bị ăn cơm tù đi!
Làm báo cáo xong thì giọng nói vốn dĩ đã khàn của tôi lại càng khàn hơn. Tôi hít lấy một hơi rồi thở dài với trời, à không, cái trần nhà màu trắng.
Tôi than thở với cái trần nhà: Nữ phụ ác độc đúng là số khổ mà!
Nhưng mà số khổ thì khổ, trước khi đến bệnh viện tôi đã khóc đủ rồi. Những khó chịu trong lòng được giải tỏa xong, tôi lập tức hồi sinh và càng có niềm tin vào cuộc sống hơn, so với con gián thì càng kiên cường hơn nữa.
Bị gãy xương, bắt cóc rồi thì cho dù mai sau còn có chuyện gì xảy ra nữa thì cũng không thể dập tắt khát vọng sống sót của tôi! Quan trọng hơn là 50 triệu còn chưa đến tay nữa mà.
Chỉ cần một ngày tiền chưa về tài khoản thì con đường chăm sóc Châu Mạn Âm vẫn còn rất dài.
Trời ơi, người nữ phụ yêu nghề kính nghiệp như tôi trên thế giới này không nhiều đâu. Tôi còn sắp bị sự yêu nghề của tôi làm cảm động phát khóc luôn rồi.
Nhưng mà tôi còn chưa vui được bao nhiêu thì xui xẻo lại ập đến. Sau khi bị gãy xương và bắt cóc thì y như rằng tôi lại bị tai nạn xe, nhưng vụ tai nạn này thật sự rất vô nghĩa.
Lúc 7 giờ sáng vừa được Hoắc Đường Trạch đưa đến bệnh viện khám sức khoẻ, giữa chừng còn phối hợp với cảnh sát làm báo cáo. Đến 2 giờ chiều thì có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói tôi có thể xuất viện rồi.
Một giây trước Lâm An Nhuỵ đến đón tôi xuất viện đang cùng tôi cười cười nói nói thì giây tiếp theo tôi đã xảy ra “va chạm bất ngờ” với cái xe lăn điện mất kiểm soát. Chủ nhân của cái xe lăn đó muốn điều khiển nó để đi ra khỏi bệnh viện.
Nhưng trùng hợp thay khi vừa cách tôi 3 mét thì đột nhiên lại bị mất lái, lao nhanh về phía tôi như điên. Ông lão ngồi trên xe lăn hét lên: “Cô gái, cô gái ơi, tránh ra nhanh lên!”
Xe lăn cũng tính là xe chứ. Tôi né sang một bên nhưng nền đất ở đây trơn quá, ngay lúc né đứng không vững nên bị bong chân.
Hay thật, lúc trước gãy tay, giờ lại bong chân. Còn ai xui xẻo hơn tôi được nữa?
Vệ sĩ được Hoắc Đường Trạch để lại trông nom tôi cũng rất bất ngờ. Họ như thấy tôi bị thương ngay lập tức liền thông báo cho Hoắc Đường Trạch đang họp ở Hoắc thị. Hội nghị vừa kết thúc thì anh ấy cũng chạy đến bệnh viện, ánh mắt đầu tiên rơi vào cái chân sưng tấy như móng heo của tôi.
Lúc đó tôi còn đang kìm nén nước mắt, ngồi im lặng trên ghế khám bệnh tự hỏi kiếp trước có làm việc gì tạo nghiệp không mà bây giờ xuyên vào tiểu thuyết thiên tai cứ đến rồi đi liên miên. Càng nghĩ càng thấy xót xa mà.
Rồi một bóng dáng cao ráo chậm rãi bước đến trước mặt tôi. Qua khá lâu tôi mới từ từ ngẩng đầu lên, vừa đúng đối diện với một ánh mắt lo lắng: “Hoắc, Hoắc tổng, sao anh đến đây…”
Anh ấy nhìn thấy mắt tôi phiếm hồng, nhẹ thở dài một tiếng rồi đưa cánh tay ra trước mặt tôi: “Khóc đi.”
Anh ấy không nhắc đến chữ “khóc” thì còn đỡ, vừa nhắc đến thì cảm giác oan ức trong lòng tối qua lại dậy sóng. Ngay lập tức tôi ôm lấy cánh tay anh ấy, bắt đầu thút thít.
Tôi biết bây giờ tôi đang ở bệnh viện, là nơi công cộng nên không thể ồn ào như tối qua được, tôi chỉ nhẹ nhàng nức nở, nhỏ giọng sụt sịt.
Lâm An Nhuỵ đang đứng nói chuyện với bác sĩ về tình hình của tôi cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này. Lòng ham tám chuyện của cô ấy lại bùng lên, có mờ ám!
Hai người này chắc chắn có gì đó rất mờ ám!
Không đúng, mờ ám cái gì nữa, nhất định là tình yêu!
Chuyện tối qua tôi gặp nguy hiểm và chuyện bị bong gân hôm nay Châu Mạn Âm đều không biết, còn tôi và Hoắc Đường Trạch cũng không có ý định nói cho dì ấy biết. Dù gì thì đầu dì ấy cũng từng có vết thương, dì ấy lại xót tôi như vậy, nên tôi và anh ấy cũng sợ nếu dì biết chuyện thì chứng mất trí của dì sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Việc giấu diếm này phải hai người cùng làm mới có hiệu quả. Hoắc Đường Trạch nghĩ cớ giúp tôi, nói tôi đi du lịch với Lâm An Nhuỵ tầm mười ngày nửa tháng mới về. Còn tôi cũng lấy danh nghĩa đi du lịch mà trốn ở nhà Lâm An Nhuỵ dưỡng thương, đợi cái chân khoẻ lại mới dám quay về.
---------
Ngày đầu tiên dưỡng thương ở nhà Lâm An Nhuỵ, cô ấy không nén nổi tò mò mà nhắc lại với tôi: “Lạc Lạc, hình như ngày đó mình thấy cậu ngồi trong phòng khám bệnh ôm cánh tay Hoắc tổng khóc đúng không?”
Tôi lúc đó đang xem bộ phim truyền hình tình tay ba máu chó, vừa xem vừa gật đầu thừa nhận: “Đúng rồi á.”
Lâm An Nhuỵ lấy tay vỗ vỗ tôi: “Cậu có thể phân biệt đâu là trọng điểm trong câu hỏi của mình không vậy?”
“Cậu nói mình khóc trong bệnh viện.”
“Không đúng, cái này không phải trọng điểm.”
Khương Tiểu Lạc!
Trọng điểm là vì cớ gì mà cậu lại ôm cánh tay Hoắc tổng khóc!
Còn anh ấy sao lại để cho cậu ôm cánh tay mà khóc chứ!
Đáng tiếc là tôi không thể nào get được trọng điểm mà Lâm An Nhuỵ muốn đề cập.
Tôi nhấn nút tạm dừng, đặt điện thoại xuống, sâu sắc hỏi cô ấy: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, không phải cậu chê mình khóc trong bệnh viện quá mất mặt chứ?”
Lâm An Nhuỵ: “…”
Ngày thứ hai tôi ở nhà Lâm An Nhuỵ dưỡng thương.
Cô ấy vờ như không để ý nhắc lại vấn đề hôm qua nhằm nghe được câu trả lời của tôi: “Lạc Lạc, ngày hôm đó ở bệnh viện sao cậu lại ôm cánh tay của Hoắc tổng khóc vậy?”
Tôi nói thẳng: “Tự anh ấy đưa qua mà, không ôm thì phí.”
Lâm An Nhuỵ: “…”
Ngày thứ ba.
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc của cô ấy, làm việc chung với cô ấy. Lâm An Nhuỵ lại hỏi: “Lâm An Nhuỵ, cậu thấy Hoắc tổng là người như thế nào?”
Tai trái tôi đeo tai nghe để không phát ra âm thanh làm ồn đến cô ấy làm việc tập trung xem cho hết bộ phim máu chó hôm bữa. Đang đến đoạn cao trào nữ chính và nữ phụ tặng nhau những cái tát, nghe được câu hỏi của Lâm An Nhuỵ làm tôi bị phân tâm.
Mắt tôi vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, thuận miệng trả lời: “Cậu cũng biết là mình đến Hoắc gia cũng có nguyên nhân. Ở vị trí người làm công để trả lời thì Hoắc Đường Trạch là một ông chủ tốt, cũng tính là một người tốt.”
Tiền lương Hoắc Đường Trạch cho rất cao, không theo chế độ 996(1) cũng không cần quẹt thẻ điểm danh, đã vậy còn bao ăn bao ở. Phúc lợi làm việc như vậy đi đâu tìm được chỗ thứ hai.
(1): làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, một tuần 6 ngày.
“Lạc Lạc, ở vị trí người làm công thì cậu nói anh ấy là ông chủ tốt. Vậy nếu ở vị trí người vợ thì cậu thấy anh ấy như thế nào?”
Tôi nhớ lại những cảnh Hoắc Đường Trạch tương tác với Tô Thanh Hâm trong truyện. Có thể nói Hoắc Đường Trạch đối xử với người mình yêu là muôn vàn sủng ái, tin tưởng người ấy vô điều kiện.
Đồng thời anh ấy cũng rất ghét những người phá đám, đối xử với họ cũng rất ác. Không dư thừa tình cảm cũng không chừa đường lui.
Trong tiểu thuyết ở những phần sau khi Hoắc Đường Trạch và Tô Thanh Hâm đã kết hôn, nguyên chủ có Châu Mạn Âm làm chỗ dựa nên ngày nào cũng chạy đến Hoắc gia gây chuyện. Cô ta còn kết hợp với Châu Mạn Âm - lúc đó đã trở thành bà mẹ chồng phản diện - hợp lực bắt nạt Tô Thanh Hâm.
Nhưng đối mặt với mỗi lần hãm hại của nguyên chủ và Châu Mạn Âm thì Hoắc Đường Trạch vẫn vững vàng đứng về phía Tô Thanh Hâm. Cô ấy nói cô ấy không làm thì anh ấy luôn tin tưởng.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Đường Trạch chưa bao giờ vì vài ba lời của người khác mà nghi ngờ người mình yêu sâu đậm.
Một lòng một dạ.
Không chơi trò ám muội.
Luôn luôn tin tưởng người mình yêu, không vì những lời nói của nữ phụ mà nghi ngờ người đó.
Không phải nói chứ Hoắc Đường Trạch như là một cái tát vả vào mặt bọn tổng tài bá đạo không có đầu óc chỉ lo hiều lầm nữ chính, xong rồi ngược đãi cả thân thể lẫn tâm hồn người ta.
Vậy nên tôi đứng ở góc độ Tô Thanh Hâm để trả lời lại cô ấy: “Nếu xem xét ở góc độ người vợ thì Hoắc Đường Trạch cũng là một người đàn ông có thể dựa dẫm.
Lâm An Nhuỵ: Lời này chính là lời mà mình muốn nghe nhất trong công cuộc đu cp.
Ngày thứ tư.
Ý tưởng ghép cp Khương Đường của Lâm An Nhuỵ cuối cùng cũng dừng lại.
“Khương Tiểu Lạc ơi~”
Tôi nằm trên sô pha, uống từng ngụm từng ngụm trà sữa: “Sao vậy, Lâm Tiểu Nhuỵ?”
Nghe giọng điệu này thì có vẻ cô ấy muốn gọi tôi đăng nhập vào trò chơi. Nhưng giây tiếp theo, cô ấy đọc xong tin mới nhất trên Weibo thì mở mắt to như chuông đồng nhìn tôi: “Sao…sao mà nam thần của mình lại bị lộ tin sập phòng nữa rồi!”
Lâm An Nhuỵ y như cái “máy quét người tồi” trong giới giải trí vậy, chỉ cần cô ấy thích người nào thì người đó rất dễ bị lộ tin sập phòng.
Năm nay cô ấy để ý tổng cộng 5 người, trừ Nam Kiệt đã công bố kết hôn ra thì 4 người kia đều bị lộ ra vài tin xấu.
Một người bị lộ tin sau khi nổi tiềng liền vứt bỏ người bạn gái 5 năm của mình. Tra nam!
Một người bị cư dân mạng tẩy chay vì thích nhắn tin “thân mật” với fan nhưng công ty cũng giấu kín. Lại thêm một tên tra nam!
Người vừa nãy là nam thần gần đây cô ấy mới đu, Hứa Bắc Thần, anh ta bị bạn gái mình bóc phốt ra đời sống riêng tư hỗn loạn, chân đạp nhiều thuyền.
Từng người từng người đều là tra nam!
Tôi vỗ vỗ vai Lâm An Nhuỵ: “Xin nén bi thương.”
Lâm An Nhuỵ nghi ngờ cuộc sống: “Lạc Lạc, cậu nói thử xem, sao mà nam thần mình thích phần lớn đều là tra nam vậy?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có lẽ…là do bát tự của cậu khắc với họ thôi.”
Thật ra thì nam thần tồi cũng không sao, chồng mình không tồi là được rồi. Nhưng dựa theo ánh mắt nhìn nam thần của Lâm An Nhuỵ này để tìm chồng thì tô4i cũng khá lo lắng đó.
Lâm An Nhuỵ hóng hớt chuyện của tra nam Hứa Bắc Thần xong thì biến bi thương thành động lực. Chỉ ba ngày sau thôi cô ấy đã viết ra được bài hát mới tên [Bạn thật tồi].
17.
Tôi ở nhà Lâm An Nhuỵ dưỡng thương được 9 ngày thì bàn chân phải như móng heo cũng đã không còn sưng nữa, khả năng vận động cơ bản đã trở lại bình thường. Tôi từ chối sự nhiệt tình của Lâm An Nhuỵ,kiên quyết quay lại Hoắc gia.
Dù sao thì chân phải đã lành mà cứ tiếp tục trốn ở nhà Lâm An Nhuỵ không về thì cũng tính là trốn tránh công việc rồi!
Nữ phụ yêu nghề kính nghiệp như tôi lái xe về Hoắc gia, vừa bước vào cửa đã thấy chị Lý vội vàng chạy lại chỗ tôi, phẫn nộ nói: “Khương tiểu thư, có người muốn đào góc tường nhà cô đó!”
Cái gì chứ? Tôi có góc tường hồi nào để bị đào vậy?
Chị Lý cũng lười giải thích quá nhiều, trực tiếp đẩy tôi đến sảnh trước. Sau đó thì âm thầm rút lui đi làm việc của mình.
Ở sảnh trước, tôi nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang mặc một cái đầm vàng, mái tóc xoăn nhẹ, là một chị gái xinh đẹp. Tôi nhìn vào mắt cô ấy vài giây mới phát hiện cô ấy và nguyên chủ không hề quen biết.
Vậy nên, có lẽ tôi với chị gái này không thù không oán gì đâu.
Nếu đã không thù không oán thì xuất phát từ lịch sự tôi gật nhẹ đầu cười chào cô ấy. Thấy tôi chào hỏi thì cô ấy cũng mỉm cười hữu nghị với tôi.
“Lạc Lạc về rồi hả con?” Nhìn thấy tôi xuất hiện, Châu Mạn Âm vỗ vỗ chỗ cạnh dì ấy, “Lạc Lạc, đến đây ngồi đi con.”
Châu Mạn Âm đang ngồi trên sô pha, là cái sô pha ở giữa sảnh trước mà chủ nhà thường ngồi để tiếp khách. Còn cái ghế sô pha mà chị gái kia ngồi là ở phía bên trái dì ấy.
Châu Mạn Âm để tôi đi qua ngồi cùng với dì ấy thì có vẻ như muốn phân biệt chủ khách. Châu Mạn Âm giới thiệu chị gái đó cho tôi, “Đây là đại tiểu thư của nhà họ Từ, Từ Tiểu Hàm.”
Sau đó dì ấy lại nói với Từ Tiểu Hàm: “Đây là con gái bạn thân dì, Khương Lạc.”
Từ Tiểu Hàm cười nói: “Tên của Khương tiểu thư thật dễ nghe.”
Lời khách sáo thì ai mà không biết nói chứ, “Tên của Từ tiểu thư cũng ưu nhã lắm.”
Tôi với Từ Tiểu Hàm không quen biết nên cả quá trình tôi chỉ yên lặng ngồi đó, họ nói của họ còn tôi chỉ nghe thôi.
Từ cuộc trò chuyện giữa Châu Mạn Âm và Từ Tiểu Hàm thì tôi có thể nghe ra được vài tin tức như sau:
Thứ nhất, Từ Tiểu Hàm học chuyên ngành thiết kế ở nước ngoài, chỉ vừa về nước thôi.
Thứ hai, ngày thứ hai cô ấy về nước đã đến gặp Châu Mạn Âm rồi.
Thứ ba, Từ Tiểu Hàm có ý với Hoắc Đường Trạch. Bởi vì cô ấy cứ vô ý câu được câu không hỏi thăm chuyện trong thời gian cô ấy đi nước ngoài thì Hoắc Đường Trạch còn độc thân không.
Cả đoạn thời gian đều là Từ Tiểu Hàm kể cho Châu Mạn Âm nghe về những chuyện thú vị cô ấy gặp được trong thời gian học ở nước ngoài. Còn Châu Mạn Âm luôn giữ nụ cười lịch sự, nhẫn nại nghe cô ấy kể chuyện.
Nhưng mà tôi thì không nhẫn nại như vậy.
Vừa đúng lúc có Đậu Sa kịp thời xuất hiện. Nó đơn giản chỉ vô thức đi đến sảnh trước thôi, ánh mắt lướt qua chúng tôi, đơ ra. Sau đó thì nó kích động chạy về phía tôi, dùng ánh mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm tôi, móng vuốt cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi, vừa vỗ vừa sủa to vài tiếng: “Gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Ngữ khí của nó hình như đang muốn nói: Cái cô này đã vài ngày rồi vẫn không chịu về, có phải là có con chó khác ở bên ngoài rồi không!
Tôi cảm nhận được Đậu Sa nhớ tôi, tôi cũng khá nhớ nó nên đặt tay xoa đầu nó, dùng ánh mắt dịu dàng đáp lại: Không có không có, chị không có chó khác bên ngoài đâu.
Đậu Sa sủa lớn một tiếng, một bộ dạng kiểu lâu rồi cô cũng không thèm chơi với tôi nên tôi dỗi, nhanh đến dỗ tôi đi.
Tôi không hề có sức đề kháng với sự đáng yêu của động vật, nhẹ tay sờ sờ đầu nó: “Không phải chị cố ý không chơi với em đâu…”
“Vậy đi, sau này ngày nào chị cũng chơi với em được không?”
“…”
Đậu Sa gục đầu không để ý đến tôi. Bất tri bất giác tôi đã tự xưng “chị” với Đậu Sa luôn rồi.
“Vậy chị mua thịt gà khô thái hạt lựu cho em chịu không?”
“Chị mua thịt gà khô thái hạt lựu cho em nhé!”
Đậu Sa ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ thích ý: “Gâu gâu! Gâu gâu!”
Quả nhiên, chó nhỏ đều rất tham ăn. Nghe được tôi mua đồ ăn cho nó thì Đậu Sa lập tức liền vui vẻ đến mức xoay vòng vòng tại chỗ, sau đó thì nhẹ nhàng chui vào lòng tôi. Có lẻ là Đậu Sa biết được lần trước chạy quá nhanh làm tôi bị gãy xương nên lần này đi đến tôi thì không được dùng lực quá mạnh.
Lúc Đậu Sa đi đến thì tôi đã giang sẵn hai cánh tay ôm lấy nó. Châu Mạn Âm đã sớm chú ý đến tương tác giữa tôi và Đậu Sa: “Lạc Lạc, lúc con không ở đây thì Đậu Sa rất nhớ con đó. Bây giờ về rồi thì con đưa nó ra ngoài dạo đi.”
Được liền.
Dù sao thì tôi cũng không muốn ngồi đây nghe Từ Tiểu Hàm luyên thuyên kể những huyện ở nước ngoài học tập nữa đâu, gì mà tham gia cuộc thi thiết kế rồi đạt được giải gì gì đó. Nghe như bài hát ru vậy, càng nghe càng muốn ngủ.
…
Tôi dắt Đậu Sa đi dạo được hai vòng bên ngoài rồi mới quay về vườn hoa Hoắc gia, ngồi trong đình ngắm cảnh.
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên người tôi, trong lòng dâng lên cảm giác dễ chịu. Vườn hoa của nhà họ Hoắc về tổng thể được thiết kế theo kiểu cổ điển. Có đá xếp thành núi, có hồ, có cái đình mát mẻ, phong cách thật sự rất trang nhã.
Vừa mát mẻ lại có cảnh đẹp như vậy, thêm một ly trà sữa nữa thì càng tốt~
Đậu Sa thấy tôi chỉ lo ngắm cảnh mà không để ý mình nên bắt đầu làm trò để lôi kéo sự chú ý của tôi. Tôi đưa tay ra sờ sờ đầu nó, vừa dừng lại thì nó đã không vui: “Gâu gâu!” Vậy nên tôi cứ phải nhè nhẹ sờ đầu nó thì nó mới yên tĩnh lại, cùng tôi ngắm cảnh.
Thân là một người chỉ một lòng muốn ăn xong chờ chết, nhìn thấy đàn cá Koi dưới mặt hồ lấp lánh thì tôi lại nổi lên ý xấu. Tôi muốn câu cá lên rồi làm món cá nướng quá.
Nhưng mà đám cá Koi đắt tiền này hình như không ăn được. Tôi sống còn chưa đủ đâu, chưa muốn chết nhanh vậy.
Vừa lúc đang nhìn ra đám cá Koi trong hồ rồi dẹp bỏ ý định nướng chúng thì đột nhiên tiếng của Từ Tiểu Hàm truyền đến từ cạnh tôi, “Khương tiểu thư thật có nhã hứng ở đây ngắm cá thưởng cảnh.”
Trước mắt thì tôi thấy Từ Tiểu Hàm này nhìn tôi có chút ác ý.
Tôi nhớ lại những lời lúc nãy chị Lý nói, chị ấy nói có người muốn đào góc tường nhà tôi. Lúc đó tôi còn chưa hiểu nên nghĩ tôi làm gì có góc tường đâu mà đào thì bây giờ hiểu được rồi.
Tôi chuyển đến sống ở Hoắc gia, mối quan hệ với chị Lý cũng tốt lên. Chị ấy lúc trước cũng hết ghét nguyên chủ như Lâm An Nhuỵ vậy, giờ thì bắt đầu ghép cp tôi với Hoắc Đường Trạch.
“Người đào góc tường” trong miệng chị Lý nếu tôi không đoán sai thì chắc chắn chính là vị Từ tiểu thư này.
Từ Tiểu Hàm…tôi âm thầm nhớ lại vai trò của cô ấy trong tiểu thuyết, hình như chỉ là một trong những cái “hoa đào nát” của nam chính Hoắc Đường Trạch thôi.
“Hoa đào nát” của Hoắc Đường Trạch trong tiểu thuyết không phải nhiều bình thường, là rất rất rất nhiều. Dù sau thì cũng là nam chính mà, không có mười hay tám nữ phụ thích thì nhận mình là nam chính cũng ngại.
Nhưng dựa theo cốt truyện ban đầu thì vận đào hoa của Hoắc Đường Trạch sau khi anh ấy và Tô Thanh Hâm xác định quan hệ xong mới bắt đầu xuất hiện. Vậy nên việc cản hoa đào này phần lớn đều là việc của Tô Thanh Hâm, đâu có liên quan gì đến nguyên chủ đâu.
Nhưng mà hôm nay Tô Thanh Hâm gả cho người khác rồi, còn “hoa đào nát” của Hoắc Đường Trạch cũng đến sớm hơn, tôi lại không phải bạn gái Hoắc Đường Trạch.
Từ Tiểu Hàm này đột nhiên lại sinh ra ác ý với tôi, tôi rất vô phúc đó được chưa…
Từ Tiểu Hàm thấy tôi rất lâu rồi cũng không nói chuyện, cho rằng tôi không muốn để ý đến cô ấy nên vẻ mặt hơi tức giận. Nhưng rất nhanh cô ấy lại nở một nụ cười lịch sự: “Khương tiểu thư, nếu cô không ngại tôi làm gián đoạn nhã hứng ngắm cá thưởng cảnh của cô thì chúng ta có thể nói chuyện vài câu không?”
Tôi mở miệng từ chối cô ấy: “Để ý nha, không được.”
Từ Tiểu Hàm không ngờ được tôi sẽ từ chối dứt khoát vậy, nụ cười trên mặt cứng lại: “Khương tiểu thư, hình như cô có chút không tự biết thân biết phận nhỉ?”
Tôi ấy à, không thích chọc người khác, nhưng tôi cũng không sợ bị người ta kiếm chuyện đâu: “Ồ, chỗ nào không tự biết thân biết phận vậy?”
“Cô nên biết rõ mối quan hệ giữa nhà họ Từ của tôi và Châu gia.”
“Không rõ lắm.”
Tôi không lừa cô ấy, tôi thật sự không rõ. Dù sao thì tiểu thuyết cũng mấy ngàn chương, tôi nhớ được tên cô ấy đã là không tệ rồi. Cô ấy cũng không thể mong chờ quá nhiều ở tôi chứ, còn mong tôi nhớ được gia thế cô ấy tốt cỡ nào, thân thiết với Châu gia bao nhiêu.
Từ Tiểu Hàm bị câu không rõ của tôi chọc tức, nhưng thân là tiểu thư nhà danh giá nên vẫn có giáo dưỡng, sắc mặt vẫn không đổi, “Ông của tôi và ba của dì Châu là chiến hữu, đã biết nhau mấy chục năm rồi. Nhà họ Từ và nhà họ Châu quan hệ mật thiết, trong việc làm ăn còn có thể giúp đỡ nhau. Cộng thêm việc Từ gia cũng có vài đề mục hợp tác với Hoắc thị nữa.”
Cô ấy nói tiếp, dáng vẻ nhướng mày đắc ý rất rõ ràng: “Từ gia chúng tôi ở thành phố Nam là gia tộc có tiếng lâu đời rồi. Còn Khương tiểu thư thì sao, muốn gia thế không có gia thế, cô chẳng có điểm gì so được với tôi cả. Nếu anh Đường Trạch muốn cưới vợ thì phần thắng của tôi nhất định sẽ nhiều hơn cô.”
Đối mặt với vẻ tự đắc của cô ấy, tôi trầm mặc 2 giây: “Phần thắng của cô nhiều hơn thì liên quan gì đến tôi?”
Từ Tiểu Hàm không nghe thấy câu hỏi của tôi, tiếp tục luyện thuyên: “Khương tiểu thư, hôm nay sao cô lại xuất hiện ở Hoắc gia?”
Từ Tiểu Hàm hình như không biết chuyện Châu Mạn Âm bị mất trí nhớ, vậy thì đương nhiên cô ấy cũng không biết được tôi xuất hiện ở Hoắc gia không phải để câu dẫn Hoắc Đường Trạch mà chỉ để làm việc thôi.
“Thật ra lý do Khương tiểu thư đến Hoắc gia cũng không quá khó đoán. Chuyện cô theo đuổi anh Đường Trạch cả thành phố Nam này đều biết cả rồi. Trước đây tác phong làm người của cô cũng rất tệ, tiêu tiền như nước. Dì Châu thích cô, Hoắc gia lại giàu có nên không sợ bị cô làm cho phá sản.”
“Nhưng anh Đường Trạch lại ghét nhất cái loại phụ nữ chỉ biết tiêu tiền mà không được tích sự gì như cô.”
Từ Tiểu Hàm thật sự xem tôi thành tình địch rồi. Thái độ của cô ấy đối với tình địch là dùng tiền đập, dùng tiền đập cho chết: “Tôi cho cô 5 triệu, cô phải bỏ ngay cái ý định làm bà Hoắc của cô, không được tiếp tục quyến rũ anh Đường Trạch nữa.”
Vẻ mặt tôi lạnh nhạt nhìn cô ấy.
“10 triệu thì sao?”
Từ Tiểu Hàm thấy không ngồi im bất động, tiếp tục đẩy giá cao lên: “1 tỷ, ngay lập tức cô phải biến mất khỏi thành phố Nam, vĩnh viễn không bao giờ được xuất hiện trước mặt anh Đường Trạch nữa.”
Tôi nghĩ, Từ Tiểu Hàm này thật sự rất hào phóng.
Tôi càng nghĩ sâu xa hơn về việc khi nào tôi mới được như cô ấy, cầm 1 tỷ đánh đuổi tình địch mà không hề có chút đau lòng nào.
Dáng vẻ tôi im lặng không nói theo Từ Tiểu Hàm là tôi đang do dự không quyết, vậy nên cô ấy hợp tình hợp lý giải thích dùm tôi: “Khương tiểu thư, cô nên biết rõ là muốn gả vào Hoắc gia thì chỉ dựa vào dì Châu thích cô thì vĩnh viễn không đủ. Chỉ cần anh Đường Trạch không thích cô thôi thì cô cũng không có cách nào lên làm bà Hoắc cả.”
“Nếu đã như vậy thì sao cô lại không cầm 1 tỷ này rồi cao chạy xa bay?”
Nghe xong đoạn độc thoại của Từ Tiểu Hàm xong, tôi dùng ánh mắt tò mò nhìn cô ấy: “Tôi không biết Từ tiểu thư lấy tư cách gì mà lại nói ra câu cho tôi 5 triệu để tôi dẹp ý định làm bà Hoắc vậy?”
Tôi nói câu đó là đang muốn ngầm hỏi Từ Tiểu Hàm cô là cái thá gì, cô là bạn gái Hoắc Đường Trạch hay sao mà đến đây dùng tiền đập tôi kêu tôi rời khỏi thành phố Nam.
Tôi là người mê tiền.
Tôi là người dung tục.
Nhưng người dung tục mê tiền cũng có nguyên tắc chứ, tôi ghét nhất người khác dùng tiền đập tôi.
Nhớ đến cảnh Hoắc Đường Trạch lạnh lùng lại ghét nguyên chủ như thế, ấy vậy mà lúc kêu tôi đến Hoắc gia làm bạn với Châu Mạn Âm còn nói “Tôi muốn mời cô đến Hoắc gia ở, làm bạn bên cạnh mẹ tôi, nói chuyện với bà ấy giúp bà ấy khôi phục trí nhớ.”
Hoắc Đường Trạch dùng chữ “mời” chứ không như Từ Tiểu Hàm, vừa vào đã “Tôi cho cô 5 triệu, cô phải bỏ cái ý định là bà Hoắc ngay, không được quyến rũ anh Đường Trạch nữa.”
Cô ấy trực tiếp dùng thái độ khinh người như vậy nói chuyện làm tôi thấy không thoải mái, sao tôi cho cô ấy sắc mặt tốt được?
Từ Tiểu Hàm nghe hiểu ẩn ý của tôi, sắc mặt khẽ biến. Đáy mắt cô ấy dần hiện rõ sự tức giận, cô ấy biết Châu Mạn Âm thích tôi và tôi sẽ là đối thủ lớn nhất của cô ấy nếu muốn gả vào Hoắc gia.
Vậy thì nhất định phải đuổi tình địch này đi thật xa rồi. Cô ấy vẫn còn hy vọng còn chút may mắn, có thể dùng tiền để đánh bại tôi.
Một nụ cười nhạt hiện trên mặt cô ấy: “Nếu Khương tiểu thư thấy tiền quá ít, không vừa ý thì tôi nghĩ tôi còn có thể ra giá cao hơn. Chỉ cần cô chịu rời khỏi thành phố Nam…”
Tôi lạnh giọng cắt đứt lời cô ấy, “Từ tiểu thư sao lại cho rằng tôi sẽ đồng ý giao dịch này?”
“Khương tiểu thư rất giỏi tiêu tiền, gia sản mẹ cô cho cô có lẽ cũng chỉ còn lại chút ít thôi nhỉ? Trước mắt thì cô rất thiếu tiền, còn tôi thì có tiền. Vừa hay chúng ta ai cũng được lợi, không tốt sao?”
Từ khi Từ Tiểu Hàm bước vào đình nói chuyện với tôi thì lúc cô ấy nhìn tôi, toàn thân đều phát ra cái loại khí thế gia thế tôi tốt hơn cô, cô chỉ có sự cao ngạo nhỏ bé của cô thôi còn tôi thì có sự cao ngạo rất lớn mà tiền mang đến.
Giao dịch với loại người như vậy thật sự rất khó chịu.
Tôi không muốn để ý đến cô ấy nữa, “Từ tiểu thư, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Tôi đi thì Đậu Sa đương nhiên cũng đi theo. Ngay khi tôi xoay người, lại chuẩn bị bước ra khỏi đình thì vẻ mặt Từ Tiểu Hàm mất hẳn ý cười: “Khương Lạc, cô đừng ỷ được cho thể diện lại không cần.”
Tôi nhìn lại cô ấy, giọng điệu không nhanh không chậm: “Từ tiểu thư, đợi cô thành bạn gái của anh Đường Trạch đi rồi tôi nhất định sẽ cho cô thể diện.”
“Cô!”
Nghe được chữ cô đó thì lòng muốn bảo vệ chủ của Đậu Sa cũng bùng lên, xông về hướng Từ Tiểu Hàm như muốn nói: Sao cô dám hung dữ với chị ấy? Vậy mà cô dám hung dữ với chị ấy!