• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA NỮ PHỤ MẠNG NHỎ (6 Viewers)

  • PHẦN V

Ngoài việc chăm sóc và làm bạn bên cạnh Châu Mạn Âm ra thì Hoắc Đường Trạch trước giờ đều chưa từng xía vào chuyện riêng của tôi. Vậy nên có lúc người làm công như tôi sẽ trốn làm buổi tối rời khỏi Hoắc gia đi xem phim, uống rượu, ăn đồ nướng,…trải qua cuộc sống về đêm của bản thân. Cho dù Hoắc Đường Trạch biết được thì cũng chẳng nói gì.

Vào một buổi tối trăng thanh gió mát, Lâm An Nhuỵ hẹn tôi đến nhà cô ấy chơi game. Lâm An Nhuỵ sống một mình ở trung tâm thành phố chứ không ở cùng với người Lâm gia.

Từ khi tôi và cô ấy bắt tay giảng hoà thì cả hai đều xoá block cho đối phương, lập đội cùng nhau đánh game vài ba lần liền thân thiết. Chúng tôi nhờ vào trò chơi mà trở thành bạn tốt của nhau.

Chủ yếu là do tôi chơi dở, cô ấy cũng dở nốt nên mới hợp nhau đến vậy.

Lâm An Nhuỵ biết chuyện tôi nhờ vào Châu Mạn Âm mất trí nhớ nên mới đến ở Hoắc gia thì thỉnh thoảng cũng vừa chơi trò chơi vừa lải nhải cho tôi nghe: “Lạc Lạc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nếu cậu còn thích Hoắc tổng thì cứ dũng cảm tấn công vào rồi phòng thủ trong lòng anh ấy, giữ chặt trái tim người ta đi!”

Mỗi lần như vậy tôi đều đáp lại cô ấy: “Chơi trò chơi đừng có phân tâm, đã gà rồi mà còn lơ đãng nữa.”

Lâm An Nhuỵ chơi trò chơi gà thật đấy. Nhưng mà những con gà cũng không dễ gì nhận mình gà, họ sẽ bịa chuyện: “Khương Tiểu Lạc, cậu mới gà! Mình đây không phải gọi là gà, là do ngón tay không đủ linh hoạt thôi!”

Có một hôm tôi chơi trò chơi ở nhà Lâm An Nhuỵ đến tối muộn nên ở lại nhà cô ấy luôn đến sáng lại về Hoắc gia. Trùng hợp làm sao khi vừa vào cửa đã đụng trúng Hoắc Đường Trạch đang chuẩn bị đi làm.

Tôi đi đường không mở mắt, anh ta thì có mở mắt nhưng cũng không tránh khỏi một vụ va chạm như trong phim truyền hình – anh ta vòng tay qua đỡ lấy tôi rồi trao nhau ánh nhìn đắm đuối.

Được rồi. Cái gì mà đỡ lấy eo chứ? Cái gì mà ánh nhìn đắm đuối chứ? Tất cả đều là giả!

Hiện thực là vào khoảnh khắc đụng vào nhau tôi đã nhanh nhẹn xoay người né Hoắc Đường Trạch ra. Tôi nghĩ anh ta sẽ không muốn có tiếp xúc cơ thể nào với nguyên chủ đâu nên tôi cũng không dám đụng vào anh ta. Lỡ như Hoắc Đường Trạch lại nghĩ tôi còn chưa từ bỏ dã tâm muốn câu dẫn anh ta nữa thì lại nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Nhưng mà…

Tôi tránh được anh ta nhưng lại không ngờ được Đậu Sa lại bất ngờ nhảy ra chạy về phía tôi – một cô gái nhỏ nhắn 1m65!!!

Vì quá bất ngờ nên tôi không kịp đỡ lấy Đậu Sa, đứng không vững nên ngả người ra sau. Tôi vô thức muốn nắm lấy cánh tay của Hoắc Đường Trạch, dù sao thì anh ta cách tôi cũng không quá xa nhưng tôi lại không dám nắm anh ta vì tôi biết anh ta ghét tôi. Thế là cánh tay đưa ra lại rụt về.

“Khương Lạc!” Điều khiến tôi ngạc nhiên là khi Hoắc Đường Trạch nhìn thấy tôi sắp ngả ra sau lại tự nhiên đưa tay ra muốn kéo tôi lại, nhưng mà anh ta vẫn chậm một nhịp.

Được rồi, tôi là nữ phụ nên không có được hào quang được nam chính cứu vớt như nữ chính. Vậy nên, tôi đã bị một con chó húc ngã một cách xấu hổ.

Bị chó húc vào người là chuyện nhỏ, còn chuyện lớn là vai phải tôi đập xuống đất trước, hình như tay phải cũng gãy rồi…

Đậu Sa hình như biết mình làm sai rồi, từ trên người tôi bước xuống, cúi đầu rồi ngồi xổm xuống cạnh tôi như thể đang nói huhu, em sai rồi, chị mắng em đi.

Tôi từ dưới đất ngồi dậy, đầu tiên là cử động thân thể, ngoại trừ mông hơi đau và vai phải bị trật thì không còn chỗ nào khác bị thương.

Sau khi xác nhận mình không bị thương chỗ nào khác nữa thì tôi mới đến trước mặt Đậu Sa, đưa ra cái tay trái lành lặn sờ sờ đầu nó, nhỏ giọng dỗ: “Không sao đâu mà, là chị không đứng vững, không trách em đâu mà.”

Dù gì thì cũng bị thương rồi, không cần thiết đi mắng một con chó. Hơn nữa Đậu Sa đáng yêu vậy sao tôi nỡ hung dữ với nó chứ.

Dỗ Đậu Sa xong, tôi dùng tay trái đỡ lấy cái vai phải của mình…Má ơi, đau đến nỗi tôi phải hít vào một hơi. Hoắc Đường Trạch ở bên cạnh nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi, anh ta đã đoán được tay phải của tôi bị gì rồi: “Đau lắm không?”

Hỏi thừa.

Tôi đã đau đến mức không muốn nói chuyện rồi nhưng nể mặt anh ta là ông chủ, tôi vẫn nhẹ giọng đáp lại: “Đương nhiên là đau lắm rồi…”

Đau đến mức tim cũng muốn đau theo.

“Nhịn chút nhé.” Hoắc Đường Trạch nói xong câu này thì lấy tay phải đặt lên tay trái không bị thương của tôi, dùng một cách khá thô bạo nâng tôi lên giống như cảnh “nhổ hành từ dưới đất lên”. Tôi thành công chuyển từ tư thế ngồi xổm sang đứng, ngơ ngẩn nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

“Đưa cô đi bệnh viện.”

Ngày hôm đó tuy tôi bị chó húc ngã xuống nhưng tôi lại thấy được tấm lương tâm còn sót lại của Hoắc đại boss. Sau khi chuyện xảy ra anh ta còn đích thân đưa tôi đi bệnh viện nữa mà.

Trên đường đi bệnh viện tôi ngồi ở ghế lái phụ khoé mắt ngấn lệ, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời. Tôi biết tôi xuyên vào vai nữ phụ thì khó lòng mà sống được bình an hết đời này.

Không ai thương, không ai yêu thì thôi đi, đã vậy cái xương cốt này còn bất ổn nữa! Tôi nghiêng đầu qua, yếu ớt hỏi Hoắc Đường Trạch: “Hoắc tổng, tôi làm việc cho anh đó, tôi còn bị thương ở Hoắc gia nữa nên có tính này là tai nạn lao động không vậy?”

“Tính.”

“Vậy tôi có được nhận tiền bồi thường không?”

“Được.”

Tôi nghe đến đây tự nhiên thấy vết thương nhẹ hơn vài phần: “Cảm ơn Hoắc tổng! Anh đúng là một người lương thiện còn có trách nhiệm, biết gánh vác trọng trách. Là một ông chủ đặc biệt tốt!”

“Khương Lạc, hình như điều này cô biết hơi muộn.”

Tôi tiếp tục nịnh bợ: “Không muộn không muộn, dù gì Hoắc tổng cũng là một ông chủ tốt mà!”

Hoắc Đường Trạch nghe tôi khen đến sảng khoái cả người, ở nơi tôi nhìn thấy khoé miệng không tự chủ được nhếch lên.

---------

Một tháng sau kể từ hôm đó tôi đã trở thành người tàn tật. Ăn cơm dùng muỗng, tắm rửa cũng cẩn thận từng li từng tí sợ nước dính vào tay.

Lâm An Nhuỵ biết tay phải tôi bị gãy liền chạy đến Hoắc gia thăm.

Miệng thì nói là thăm tôi nhưng tôi thấy là cô ấy chỉ muốn tới để khoe mẽ thôi bởi vì cô ấy trắng trợn đăng nhập vào game trước mặt tôi, đem rank cao thủ bày ra cho tôi xem: “Nhìn cho kĩ vô, gần đây cậu không vào game thì mình lên được cao thủ luôn rồi nè.”

“…”

Nhóc con Lâm An Nhuỵ này thật hèn hạ!

Khoe xong rank cao thủ của mình mới hỏi đến nguyên nhân tại sao tôi bị thương: “Này là do đánh nhau với người ta hay bị tai nạn xe?”

Nói đến nguyên nhân bị thương tôi chỉ có thể bất lực trả lời: “Bị Đậu Sa đụng trúng.”

“Thì ra là chó nhà các cậu nuôi.”

“Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, chú ý cách dùng từ nhé.” Tôi chỉnh lời cô ấy, “Đậu Sa là thú cưng của nhà họ Hoắc, ai mà là người một nhà với Hoắc Đường Trạch chứ? Anh ta là anh ta, mình là mình nhé.”

“Lạc Lạc à, bây giờ cậu đúng là không muốn dính dáng tí nào đến Hoắc tổng nữa rồi.”

“Sao không? Vậy nên mình mới nói cậu đừng có gắn mình với anh ta vô một chỗ nữa.” Tôi hăm doạ cô ấy, “Nếu không mốt mình không chơi game chung với cậu nữa đâu, đến lúc đó cũng chẳng còn ai chịu nghe chửi chung với cậu nữa.”

“…”

Sao mà cãi được, thật tình mà nói thì cô ấy lôi tôi chơi chung chỉ để nghe chửi chung thôi.

“Đúng rồi, sao mình đến Hoắc gia lâu vậy mà sao vẫn chưa thấy Hoắc phu nhân nhỉ?”

Tôi chỉ về hướng phòng bếp: “Dì ấy dạo này đang đắm chìm trong việc làm bánh ngọt rồi. Bây giờ có lẽ đang học làm bánh tiramisu trong bếp đó.”

“Trí nhớ của Hoắc phu nhân vẫn chưa hồi phục à?”

“Hồi phục được vài phần thôi chứ cũng chưa nhớ lại hết.” Trí nhớ của Châu Mạn Âm vẫn đang còn tiếp tục hồi phục, lâu lâu dì ấy sẽ nhớ lại vài cảnh rời rạc.

Sinh nhật của nguyên chủ gần đây dì ấy vẫn nhớ, nhớ được tình cảm đậm sâu giữa mình và ba Hoắc, còn những thứ khác thì chẳng có động tĩnh gì.

“Vậy nên cậu vẫn phải ở Hoắc gia chăm sóc dì ấy rồi.”

“Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Mình chỉ muốn nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén…” Vẻ mặt của Lâm An Nhuỵ hiện rõ vẻ muốn ghép cp tôi và Hoắc Đường Trạch.

Tôi: “Được rồi, cậu im miệng đi.”

Lâm An Nhuỵ nhìn ra phía sau tôi một cái, đột nhiên nở nụ cười thần bí: “Lạc Lạc, mình hỏi một câu cuối xong đi liền nè. Nếu Hoắc tổng và một cái thẻ ngân hàng cùng lúc rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu bên nào trước?”

Tôi thấy câu hỏi này của Lâm An Nhuỵ chẳng có tí độ khó nào: “Hỏi thừa, đương nhiên là chọn thẻ ngân hàng rồi!”

Dù gì thì làm lại thẻ ngân hàng cũng rất phiền phức nên tôi chọn thẻ ngân hàng.

Lâm An Nhuỵ bất lực nhìn tôi: “Sao trả lời nhanh vậy? Cậu không thèm suy nghĩ gì luôn…”

Tôi: “Vấn đề này hiện tại chưa đủ khó để mình phải đắn đo đâu.”

Lâm An Nhuỵ lại nói tiếp: “Vậy ví dụ như lúc Hoắc tổng và thẻ ngân hàng cùng rơi xuống nước có người nói cứu Hoắc tổng lên sẽ cho cậu mười triệu thì cậu có cứu anh ấy không?”

Tôi suy nghĩ một chút, “Vậy phải xem cái thẻ rơi xuống cùng Hoắc Đường Trạch có bao nhiêu tiền rồi.”

Lâm An Nhuỵ: “Nếu trong thẻ ngân hàng đó chỉ có mười nghìn thì sao?”

Tôi: “Thật ra thì thẻ ngân hàng đó có bao nhiêu cũng không ảnh hưởng gì đến lòng quyết tâm muốn vớt nó lên của mình đâu.”

Lâm An Nhuỵ: “…”

Lâm An Nhuỵ: “Vậy ví dụ đó không phải thẻ ngân hàng của cậu, sau khi cậu vớt lên rồi tiền trong đó cũng sẽ không thuộc về cậu thì sao?”

Tôi đột nhiên sở hữu được linh hồn của Lôi Phong(1): “Cũng đâu có sao đâu. Giúp người khác vớt được thẻ ngân hàng lên cũng đủ làm mình vui vẻ rồi.”

(1): một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, hình tượng một người vị tha, khiêm tốn, hết lòng vì đất nước.

Lâm An Nhuỵ: “Mình nghe ra rồi, đáp án của cậu sẽ chẳng bao giờ là cứu Hoắc tổng hết.”

Tôi chỉ ra lỗ hỏng trong ví dụ của cô ấy: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, ví dụ của cậu rất sơ hở biết không? Sao cậu không nói Hoắc tổng không biết bơi?”

Tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết không phải đều là người toàn năng sao? Mà cho dù có việc ngoài ý muốn xảy ra thì người cứu Hoắc Đường Trạch nhất định phải là nữ chính, liên quan gì đến nữ phụ như tôi đâu.

“Được rồi.” Lâm An Nhuỵ thở dài một hơi, “Kết cục của cp mình ghép nhất định là kết buồn rồi.”

Nói xong câu đó thì cô ấy vẫy vẫy tay với tôi, “Mình có việc phải làm rồi, đi trước đây. Cậu…nhớ tự cầu phúc cho bản thân nhé.”

“Để mình tiễn cậu ra cửa.” Vừa xoay người lại tôi liền nhìn thấy Hoắc Đường Trạch đang ngồi trên cái sô pha đằng sau tôi.

Anh ta nghe hết rồi hả…?

Lâm An Nhuỵ này dám chơi tôi!

Lâm An Nhuỵ chào hỏi với Hoắc Đường Trạch một tiếng xong thì chạy rồi, chỉ để lại kẻ đang đứng ngây ngốc là tôi.

Hoắc Đường Trạch bình tĩnh nói: “Tôi không được cô chào đón vậy sao?”

Tôi nghĩ cách phá giải tình thế ngại ngùng này: “Đâu có đâu, do ví dụ của Lâm An Nhuỵ chưa đủ chặt chẽ đó. Cậu ấy đâu có nói rõ là anh không biết bơi đâu. Nếu cậu ấy nói anh không biết bơi thì tôi sẽ chọn cứu anh liền!”

Hoắc Đường Trạch đột nhiên nói một câu khó hiểu: “À, vậy tôi cảm ơn lòng tốt của cô trước nhé.”

Không phải chứ?! Anh ta đang nói bóng nói gió cho ai nghe…

Tối hôm đó, Lâm An Nhuỵ gửi tin nhắn cho tôi: [Sau khi mình đi thì Hoắc tổng có nổi giận không?]

Lúc đó tôi đang nằm trên giường đắp mặt nạ, gõ phím trả lời: [Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, mình có phải con giun trong bụng anh ta đâu, sao biết được anh ta có giận hay không chứ?]

Cô ấy: [Chị em, hôm nay mình mới nhìn thấy rõ ràng cậu hết yêu anh ấy rồi. Rốt cuộc cậu yêu ai mất rồi?]

Tôi: [Nhân dân tệ.]

Nói thật chứ bây giờ sao đàn ông thơm bằng tiền được.

Trong thời gian tôi bị thương thì chị Lý nhận công việc đi giao trà chiều cho Hoắc Đường Trạch thay tôi, còn tôi thì ngây ngốc ở Hoắc gia dưỡng thương.

Chị đây không còn ở trong giang hồ nhưng giang hồ cứ kể cho nhau nghe về truyền thuyết của chị.

Trong nhóm tám chuyện của Hoắc thị.

Nhân viên 1: [Sao dạo gần đây vị Khương tiểu thư đó không đến Hoắc thị đưa trà chiều nữa rồi?]

Nhân viên 2: [Có vẻ là cô ta bị Hoắc tổng ghét bỏ rồi.]

Nhân viên 3: [Vài năm trước cô ta cũng thường xuyên chạy đến Hoắc thị đưa cơm đưa canh lắm nhưng Hoắc tổng một miếng cũng không ăn mà chỉ đưa cho trợ lý Hứa mang ra ngoài thôi. Bây giờ đến đưa bánh ngọt thì Hoắc tổng ăn hết luôn. Quý vị nói thử xem đây có phải là Hoắc tổng của chúng ta đã bị ý chí sắt thép của cô ta làm rung động rồi không?]

Nhân viên 4: [Chắc không đâu. Hoắc tổng của chúng ta không thích kiểu người như Khương tiểu thư đâu.]

Nhân viên 5: [Tôi thấy người phía trên nói đúng đấy. Đừng thấy vẻ bề ngoài Khương tiểu thư nho nhã vậy mà lầm, tính cách của cô ta người bình thường chịu không nổi đâu. Nếu Hoắc tổng muốn cưới vợ chắc chắn sẽ cưới một người dịu dàng, cô Khương tiểu thư này làm gì có cửa!]

Nhân viên 6: [Gia thế của Khương tiểu thư cũng thua xa nhà họ Hoắc. Tôi không biết Hoắc phu nhân thích cô ta ở điểm nào luôn đấy.]

Nhân viên 7: [Nghe nói Khương tiểu thư là con gái của bạn tốt phu nhân. Nói đi nói lại thì chúng ta vẫn thiếu một người mẹ tốt, nếu không thì bước vào nhà hào môn cũng dễ hơn rồi.]

Mười phút sau, tin nhắn trong nhóm lên đến 99+, họ càng thảo luận càng hăng. Quả nhiên, tám chuyện là bản năng của con người.

11.

Cuối tháng 10, bác sĩ nói cánh tay của tôi đã bình phục rồi nhưng vẫn phải chú ý làm các bài tập phục hồi chức năng. Cũng vào ngày hôm đó, Hoắc Đường Trạch mang theo Hứa Kính đi nước ngoài công tác một tuần.

Ngày nào cũng phải cái mặt lạnh băng của ông chủ nên cuộc sống của tôi cũng ngột ngạt. Bây giờ ông chủ đi rồi tôi liền phát hiện trời trong xanh biết mấy, mây bồng bềnh biết bao nhiêu, đến hoa cũng thật đẹp, tâm trạng cũng tươi đẹp nốt.

Vào ngày thứ ba Hoắc Đường Trạch đi công tác, ngay lúc tôi đang cùng Châu Mạn Âm chăm sóc hoa cỏ thì nhận được tin nhắn của Lâm An Nhuỵ.

Lâm An Nhuỵ: [Bé ơi!]

Tôi trả lời: [Sao vậy?]

Cô ấy: [Muốn xem trai đẹp không?]

Tôi: [Muốn!]

Có trai đẹp mà không xem thì thiệt thòi lắm.

Lâm An Nhuỵ gửi cho tôi một tin nhắn định vị.

Cô ấy: [Quán bar này vừa mời đến một anh trai hát chính giọng hay lắm. Quan trọng hơn là vẻ ngoài rất nổi bật, vừa đẹp trai vừa có tài đó chị em! Khương Tiểu Lạc, tối nay 11 giờ gặp nhau ở cửa quán bar nhé.]

11 giờ tối tại quán bar Hạn Tuyền.

Tôi và Lâm An Nhuỵ ngồi ở cái bàn gần sân khấu chờ đợi màn biểu diễn của anh trai giọng hay mà cô ấy nhắc, nhưng chúng tôi đợi rõ lâu rồi vẫn chưa đợi được. Cuối cùng chỉ nghe được thông báo anh trai đó hôm nay xin nghỉ rồi, không đến hát chính.

Không được chứng kiến “dung nhan” của vị đó làm tôi và Lâm An Nhuỵ thấy rất đáng tiếc. Nhưng thất vọng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chưa qua bao lâu đã bắt đầu nói nói cười cười bàn về độ đẹp trai của anh trai hôm nay xin nghỉ.

“Lạc Lạc, mình nói cậu nghe này, xương quai hàm với ánh mắt trong veo của anh đó đúng đỉnh luôn! Vẻ thuần khiết với hoang dã kết hợp trên người anh ấy hòa hợp cực. Có rất nhiều chị em thích đến quán bar này để nhìn anh ấy một cái đó, nói đơn giản thì một mình anh ấy thôi cũng đủ kéo cả “GDP” của cả cái quán này.”

“Có nói lố quá không vậy?”

Lâm An Nhuỵ nhướng mày nói: “Đương nhiên không rồi.”

Cô ấy đột nhiên cười xấu xa hihi hai tiếng: “Nhưng mà mỗi người mỗi gu, có khi anh ta trong mắt cậu còn không đẹp bằng Hoắc tổng.”

Cô ấy vừa nói vừa hăng, “Nói đến Hoắc tổng thì mình cảm thấy anh ấy thuộc kiểu doanh nhân mặc áo nhìn ốm nhưng cởi áo ra thì có thịt. Cả ngày đều mặc tây trang mang giày da, chắc cơ bụng ẩn hiện dưới lớp áo đó sờ vào thích lắm nhỉ!”

Nói đến cơ bụng của Hoắc Đường Trạch, ngay đêm tôi xuyên vào tiểu thuyết cũng vừa lúc nhìn thấy được nửa thân trên của Hoắc Đường Trạch. Tuy tôi chưa được sờ vào nhưng nhìn thôi đã thấy không tệ rồi.

Như thể bị Lâm An Nhuỵ lây nhiễm, tôi cũng bắt đầu tự mãn: “Thân là một kẻ u mê cơ bụng thì mình thấy thân thể của Hoắc Đường Trạch hoàn toàn có thể đáp ứng được kỳ vọng của mình vào đàn ông.”

“Cậu nhìn thấy rồi?”

“Có lúc ngẫu nhiên nhìn thấy rồi.”

“!!”

“Ngay lúc đó mình cũng muốn sờ một cái, đụng một cái lắm á.”

Nhưng mà lúc đó tôi không dám, dù gì thì tôi cũng sợ, sợ muốn chết.

“Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, nếu như…” Tôi vốn dĩ muốn nói nếu Lâm An Nhuỵ vẫn còn thích Hoắc Đường Trạch như trước kia thì cô ấy cứ đến Hoắc gia nhiều nhiều, tạo ra nhiều hảo cảm với anh ta nói không chừng sẽ được như ý nguyện.

Nhưng nghĩ lại, nếu nữ phụ tự có cp riêng thì sao còn nhớ mãi không quên nam chính làm gì, còn cùng nữ chính giành đàn ông nữa chứ. Này không phải rảnh rỗi sinh nông nỗi sao?

Vừa nghĩ đến đấy, lòng muốn đẩy thuyền hai người họ liền bị dập tắt.

Nghe được nửa câu tôi nói, Lâm An Nhuỵ tò mò hỏi: “Nếu như cái gì?”

“Nếu như…”

Lâm An Nhuỵ nhìn tôi, rất mong chờ câu tiếp theo của tôi. Tôi ý nghĩ sâu xa thở dài một tiếng, nói: “Nếu như cậu muốn nằm mơ thì nên ăn nhiều su hào một chút. Đàn ông như Hoắc Đường Trạch đã định sẵn là không thuộc về cậu rồi.”

Lâm An Nhuỵ ngây ra, sau đó cười hề hề nhìn tôi: “Tiểu Lạc Lạc, nghe thấy mình để ý đến người đàn ông của cậu thì cậu ghen tỵ rồi chứ gì!”

Tôi làm gì có cửa chứ, hơn nữa Hoắc Đường Trạch cũng không phải người đàn ông của tôi. Tôi vừa muốn mở miệng ra nói không phải thì Lâm An Nhuỵ đã khẳng định: “Cậu chắc chắn là ghen tị rồi!”

Mắt cô ấy hiện lên cảm giác phấn khích vì cp cô ấy ghép có gì đó mờ ám, “Người chị em, hành động của cậu mấy ngày qua làm mình tưởng cậu đã thật sự không còn thích Hoắc tổng nữa rồi. Nhưng nhờ vào câu cậu kêu mình nếu muốn nằm mơ kia thì mình lại nhìn thấy hy vọng rồi!”

“…”

Làm bạn với người chỉ một lòng muốn đẩy thuyền tôi và Hoắc Đường Trạch thì ngu ngốc cỡ nào chứ? Nói thật thì có vài lúc tôi cũng muốn mở đầu cô ấy ra xem thử coi có gì.

Tôi hỏi sự nghi ngờ đã tích luỹ bấy lâu nay: “Sao cậu thích ghép mình với Hoắc Đường Trạch quá vậy? Không phải lúc trước cậu thích anh ta sao? Sao bây giờ cứ nhất định phải ghép mình với anh ta vậy?”

Nghe vậy thì Lâm An Nhuỵ chỉ trả lời: “Mình thích đàn ông trong thời gian giới hạn thôi vậy nên đối với Hoắc tổng cũng chỉ là nhất thời.”

“Nói thật chứ Lạc Lạc, không biết có phải do mình mang theo ưu ái dành cho bạn thân đối với cậu hay không, nhưng mà mình thấy, cậu với Hoắc tổng mới là trời sinh một đôi. Hai người đứng cùng một chỗ nhất định rất hợp, rất giống nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.”

Nghe những lời này tôi chỉ có thể cười trừ: “Cậu không thấy mình nhìn giống vai nữ phụ ác độc hơn sao?”

Vẻ ngoài của nguyên chủ không tinh xảo lắm, khuôn mặt cũng không đến mức nào. Mặt V-line nhưng lại có đôi mắt hồ ly xếch lên, nếu ở thời cổ đại có khi đã bị đánh giá là người thê thiếp độc ác rồi.

Tôi gặp Tô Thanh Hâm rồi, cô ấy nhìn rất thông minh, môi đỏ răng trắng. Ngoại hình đó cũng xếp vào hàng ngũ nữ thần tượng hợp làm nữ chính chứ không phải như “tôi” nhìn sao cũng giống mặt nữ phụ.

Lâm An Nhuỵ lắc đầu, không đồng ý cách tôi nói: “Mình không thấy cậu giống nữ phụ ác độc đâu, ngược lại còn thấy giống chị gái ngầu ngầu. Theo bối cảnh tiểu thuyết thông thường thì nữ phụ hầu hết đều là thiên kim tiểu thư vạn người mê. Nhưng nữ phụ vừa đẹp vừa có tiền vậy cũng không thắng nổi nữ chính gia thế bình thường, ngây thơ ngọt ngào đó thôi.”

“Hình như mình có chút lạc đề rồi. Quay lại vấn đề chính nè, cậu cũng đâu tính là có tiền lắm đâu, cũng không có gia thế nên không hợp với vai nữ phụ trong tiểu thuyết đâu. Vậy nên cậu nói cậu là nữ phụ ác độc là một sự sỉ nhục với người ta đó.”

“…”

Thì ra vài năm nay yêu cầu dành cho nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết lại cao đến vậy. Cái kiểu nữ phụ “vừa không tiền lại không thế” như tôi chỉ có thể cúi đầu xấu hổ thôi…

Tối hôm đó tôi ngồi ở quán bar nói đông nói tây từ nữ phụ đến mức độ cẩu huyết của phim truyền hình trong nước, lúc về đến Hoắc gia đã hơn 1 giờ sáng rồi.

Uống rượu rồi nên tôi cũng có hơi choáng nhưng vẫn nhớ được phòng mình ở tầng hai nên tôi bám lên tay vịn cầu thang chậm rãi bước lên.

Đi ngang qua thư phòng trên lầu hai thì thấy cửa đang mở, từ cửa nhìn vào tôi liền nhìn thấy Hoắc Đường Trạch tóc còn đang ướt ngồi trên cái ghế lớn mải mê đọc sách.

Ủa, Hoắc Đường Trạch không phải đi nuớc ngoài công tác cả tuần hở? Sao đột nhiên lại về sớm rồi?

Hoắc Đường Trạch có hai cái thư phòng ở Hoắc gia. Cái ở lầu một có ban công, bình thường nếu công ty có việc gấp mà anh ta muốn nghỉ ngơi không quay về Hoắc thị thì anh ta sẽ đến đó xử lí.

Còn thư phòng ở lầu hai là kiểu thư phòng cá nhân, bên trong có rất nhiều loại sách vở anh ta cất giữ từ rất lâu rồi. Trước đây có lần tôi đi nhầm phòng tình cờ vào đó, thấy trên kệ còn có [Quỷ thổi đèn] và [Pháp y Tần Minh] nữa.

Không phải nói chứ chỉ có quyển tiểu thuyết tôi xuyên vào này mới gặp được anh tổng tài bá đạo như vậy. Mấy anh khác có việc hay không đều chỉ thích xem báo kinh tế, tài chính hay các loại cổ phiếu gì gì đó. Chỉ có Hoắc Đường Trạch này lúc rảnh rỗi thích đọc tiểu thuyết.

Tối nay tôi với Lâm An Nhuỵ uống rượu ở quán bar cũng không nhiều lắm, nhưng rượu vào thì gan tôi cũng lớn ra. Có người nói thấy sắc nảy lòng tham, ừm tôi chính là cái loại uống rượu xong thì thấy sắc nổi lòng tham đó đó.

Toàn bộ lực chú ý tôi đều đặt trên người Hoắc Đường Trạch trong thư phòng. Anh ta mặc bộ đồ ngủ màu đen, vốn dĩ tôi cũng rất thích con trai mặc đồ đen, trắng, xám. Nút áo anh ta đều được gài chặt, ngay cả nút trên cùng cũng không gỡ ra.

Nếu gỡ ra rồi nhìn kĩ chút thì có thể thấy cơ bụng rồi. Hai tiếng trước tôi vừa mới cùng Lâm An Nhuỵ bàn về cơ bụng của Hoắc Đường Trạch ở quán bar…

Tôi âm thầm nuốt nước miếng.

Cái áo ngủ màu đen kiểu này nhìn rất bảo thủ nhưng khi không gài nút sẽ có cảm giác gợi cảm rất lớn. Tôi thừa nhận mình có chút nông cạn. Tôi cũng thừa nhận mình mê trai.

Đột nhiên vào một khoảnh khắc, có một tiếng nói vang vọng trong đầu tôi, kêu tôi: Ngủ với anh ta đi!

Nhưng rất nhanh tôi liền tỉnh táo lại, áp chế cái “tà niệm” trong đầu. Người ta là nam chính đó, đồng thời cũng là ông chủ của tôi.

Thân là vai nữ phụ thì nên tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của nữ phụ, không được có mấy cái ý nghĩ kì quái như vậy trong đầu. Tôi tự nói với bản thân, không nên thấy Hoắc Đường Trạch đẹp mà mê nhưng ánh mắt cứ dừng tại cái cúc áo của anh ta. Nếu như mở ra thì…

Tôi hít vào một hơi thật sâu, bước về đến phòng liền vỗ một cái vào trán nhằm xua đi cái ý nghĩ không đứng đắn trong đầu. Tôi trước nay chỉ mê tiền, mê sắc một xíu xiu thôi.

Sau này thì tôi phát hiện bản thân đúng thật là mê tiền, nhưng cũng rất háo sắc.

Ngày nào đó, tôi cầm ly trà sữa trân châu 7 phần đường đi ngang qua hồ bơi phía sau Hoắc gia ngẫu nhiên nhìn thấy Hoắc Đường Trạch đang bơi qua bơi lại trong hồ. Bơi một hồi có lẽ là anh ta mệt rồi nên hướng đến cái bờ gần nhất chồm lên, cầm lấy cái khăn lau lau tóc.

Sau đó mới đi đến cái bàn bên cạnh hồ, đặt khăn xuống rồi cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn nào mới không.

Cái cơ thể kia! Cái vòng eo kia!

Nhìn đến mức người con gái đơn thuần như tôi xém chút nữa nhịn không nổi mà phun ngụm trà sữa trong miệng ra.

Vai rộng eo hẹp, đây đúng là hình tượng trong tiểu thuyết rồi. Mặc dù tối hôm xuyên qua đã được nhìn thấy cảnh anh ta để trần nửa người trên rồi, chỉ lộ ra cơ bụng thôi. Đâu giống hôm nay anh ta còn mặc thêm cái quần bơi nữa, mức độ bùng nổ còn cao hơn đêm ấy, độ mê hoặc 100%.

Tiểu thuyết không lừa tôi, cơ thể của nam chính quả thật không phải chuyện đùa!

Đột nhiên tôi nhớ đến đoạn miêu tả cơ thể nam chính trong tiểu thuyết sắc tình nào đó rồi lại tự động gắn mấy câu đó lên người Hoắc Đường Trạch. Quyển tiểu thuyết đó nói nam chính vừa dũng mãnh vừa hoang dã lại làm người ta thèm muốn.

Vài giây sau, một người cả đầu đã bắt đầu đen tối là tôi bởi vì tưởng tượng quá nhiều mà nhịn không được, ngụm trà sữa trong miệng “phụt” một tiếng văng ra ngoài…

Trùng hợp ghê chứ tôi cách Hoắc Đường Trạch cũng không quá xa. Nghe thấy tiếng tôi phun trà sữa ra ngoài, anh ta phóng đến cho tôi một ánh mắt khó hiểu như muốn hỏi cô đang làm cái trò gì.

Tôi bình tĩnh lấy tay lau lau trà sữa còn dính ở khoé miệng, sau đó mới tiếp tục bình tĩnh bước qua hồ bơi, làm như người vừa phun trà sữa ra không phải tôi vậy.

Có một đạo lý từ trước đến nay đều không đổi: Trong khoảnh khắc đáng xấu hổ, chỉ cần mình không ngại thì người khác mới phải ngại.

Từ sau lần nhìn thấy cơ thể Hoắc Đường Trạch tại hồ bơi đó tôi đã bắt đầu bật chế độ háo sắc. Mỗi lần đụng mặt anh ta ở Hoắc gia tôi đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía…cơ bụng đang ẩn sau lớp áo kia.

Trời ơi, tôi vậy mà lại thèm muốn cơ thể người ta. Vô liêm sỉ quá. Thật quá vô liêm sỉ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom