-
PHẦN VI
Tháng mười một này đối với hội chị em theo đuổi ngôi sao đúng là một tháng ngập tràn bi thương. Bởi vì chỉ trong một tháng này mà người nổi tiếng cứ gặp hết chuyện này đến chuyện khác.
Đầu tiên là nam minh tinh tuyến 1 bị lộ ra việc mua chuộc đạo diễn để “làm trò” với bạn diễn nữ trong suốt chương trình.
Sau đó là tin nữ diễn viên nào đó kết hôn xong thì ngoại tình với người khác. Sau sau đó là vị nam minh tinh nào đó đang hot lại có mối quan hệ không bất chính với nữ đạo diễn nào đó.
Ba tin này vừa được đưa ra, quần chúng ăn dưa trên Weibo lập tức sôi nổi. Tháng 11 vừa đến. trên Weibo lại có thêm vài cái hot search.
#Nam Kiệt yêu rồi#
#Bạn gái chính thức của Nam Kiệt#
#Nam thần quốc dân Nam Kiệt công khai yêu đương#
Nam thần quốc dân, ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới Nam Kiệt vào ngày 30 tháng 11 đã công khai bạn gái trên Weibo.
Thân là người rất thích hóng chuyện, vừa nhận được cái link liên kết đến việc Nam Kiệt công khai bạn gái, tôi liền bấm vào ăn dưa, dự đính hóng xong sẽ kể ngay cho Lâm An Nhuỵ.
Vừa vào Weibo của Nam Kiệt liền nhìn thấy bài viết công khai nội dung là: [Hôm nay thời tiết không tệ nên muốn giới thiệu bạn gái tôi với mọi người một chút.], bên dưới còn có thêm tấm ảnh Nam Kiệt chụp cùng bạn gái mình.
Giây tiếp theo tôi bị sốc, nhất thời run tay làm rớt cái điện thoại xuống đất. Này này này, cái người bạn gái của Nam Kiệt vậy mà lại là…Tô Thanh Hâm!
Trời đất ơi, Hoắc Đường Trạch ơi, vợ anh bị người khác cướp mất rồi!
Rõ ràng trong tiểu thuyết nói Hoắc Đường Trạch và Tô Thanh Hâm đều là mối tình đầu của nhau mà. Sao bây giờ lại có thêm một tên Nam Kiệt vậy chứ? Tình tiết của nam nữ chủ thay đổi hoàn toàn rồi!
Hai ngày sau đó, Nam Kiệt lại đăng thêm một quả bom trên Weibo – Anh ta và Tô Thanh Hâm đã đi làm đăng ký kết hôn vào ngay ngày công khai.
Tô Thanh Hâm năm nay học đại học năm 3, đã đủ tuổi kết hôn rồi. Chỉ là, cô ấy và Nam Kiệt quen nhau khi nào? Làm sao quen được nhau chứ?
Lúc tôi biết Tô Thanh Hâm và Nam Kiệt đã đăng ký kết hôn, ánh mắt tôi nhìn Hoắc Đường Trạch luôn mang theo vẻ tiếc nuối dùm. Người đàn ông này thảm quá, vợ tốt như vậy lại đột nhiên bị ảnh đế ôm chạy đi mất rồi.
Vào 3 tháng trước tại tiệc đính hôn, Tô Thanh Hâm không cẩn thận làm đổ rượu đỏ lên váy tôi. Do không muốn đụng chạm đến nam nữ chính nên tôi đã không mắng cô ta như trong truyện, có phải từ lúc đó trở đi tình tiết truyện đã bắt đầu lệch lạc không nhỉ?
Bởi vì tôi không mắng cô ấy nên cô ấy và Hoắc Đường Trạch cũng không có cơ hội gặp nhau vào đêm đó.
Vào lúc tôi đang ngẫm nghĩ hai người kia từ khi nào đã “yêu đương lén lút” thì Lâm An Nhuỵ gửi đến một cái tin nhắn: [Bé Lạc ơi, nam thần nhà mình yêu đương thì thôi đi, đã vậy còn kết hôn luôn rồi!]
Lâm An Nhuỵ cũng theo đuổi thần tượng, nam thần số 1 trong lòng cô ấy luôn là Nam Kiệt.
Sau khi biết tin nam thần nhà mình kết hôn, Lâm An Nhuỵ đã ba bốn ngày không chơi trò chơi rồi. Tôi còn tưởng cô ấy âm thầm ngồi khóc trong nhà, nhưng sự thật là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Cô ấy không rơi giọt nước mắt nào mà chỉ tìm những người biết chuyện để hóng được từ khi nào mà nam thần của cô ấy cùng với Tô Thanh Hâm “lén lút”.
Sau đó, Lâm An Nhuỵ lại nhắn cho tôi một tin: [Bé ơi! Tin lớn đến đây! Thì ra người nữ đó tên là Tô Thanh Hâm, tên cũng đẹp phết chứ, là học sinh của đại học Nam Đại. Cô ấy và nam thần quen nhau ở tiệc đính hôn của Châu gia đó.]
Lúc này tôi còn đang đi dạo phố với Châu Mạn Âm nên không rảnh xem tin nhắn. Lái xe đến Hoắc gia xong liền trả lời cô ấy: [Nhanh chia sẻ cho chị em nghe với!]
Thì ra là vậy. Tại tiệc đính hôn đó, Nam Kiệt thân là con trai thứ hai của nhà họ Nam cũng có mặt. Sau khi Tô Thanh Hâm bất cẩn làm đổ rượu lên váy tôi, dù tôi không trách cô ấy nhưng một lúc sau cô ấy vẫn bị một quý bà chanh chua khác bắt nạt.
Tối hôm đó, quý bà biết được tin chồng mình ngoại tình, trong lúc nóng giận đã chạy ra bên ngoài sảnh tiệc khóc thầm. Vì quá hoảng loạn và buồn bực nên bà ta đã tìm cớ trút giận lên người phục vụ vô tình đi ngang qua là Tô Thanh Hâm. Nói cô ấy đi đường không mở mắt đụng bà ta bị thương, muốn cô ấy quỳ xuống xin lỗi thì mới bỏ qua.
Nam Kiệt đứng gần đó đã nhìn thấy toàn bộ quá trình nên đã ra tay giúp Tô Thanh Hâm giải vây. Bà ta ngại Nam Kiệt và người nhà họ Nam nên không dám làm khó dễ Tô Thanh Hâm nữa mà ngược lại còn chủ động xin lỗi cô ấy.
Bối cảnh này chỉ khác người diễn thôi. Vốn dĩ vai ác này phải là Khương Lạc đóng nhưng tôi lại không làm, vậy nên phải đổi thành một quý bà chua ngoa đến diễn thay hết màn kịch này.
Còn Nam Kiệt trong đêm đó vừa gặp đã yêu Tô Thanh Hâm. Có lẽ là người đẹp cũng biết ơn anh hùng đã cứu giúp nên Nam Kiệt vừa theo đuổi một tuần thì hai người họ đã ở bên nhau rồi.
Sau này thì Nam Kiệt cố gắng thuyết phục ba mẹ để cưới một người con gái gia cảnh bình thường, cũng trăm phương nghìn kế nghĩ cách để cô ấy đi đến cục dân chính với mình, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Chỉ hơn 3 tháng, từ vừa gặp đã yêu đi đến bước kết hôn, tiến độ này so với ngồi tàu lửa còn nhanh hơn. Hai người vốn dĩ không liên quan gì đến nhau trong tiểu thuyết đã ở bên nhau rồi.
Còn người nữ phụ ác độc như tôi phải tốn mất 2 ngày mới tiếp nhận được sự biến đổi vi diệu của tình tiết truyện. Nhưng đến ngày thứ 3, tôi đột nhiên nghĩ thấu rồi, nếu kết cục của nam nữ chính đã thay đổi rồi, vậy có phải kết cục của nữ phụ cũng đã đổi rồi không?
Trước kia tôi cứ muốn tìm mọi cách để tránh xa Hoắc Đường Trạch và Tô Thanh Hâm, chủ yếu là do sợ đắc tội bọn họ, sợ đi đến bước đường cùng như nguyên chủ vậy nên mới diễn này diễn nọ. Nhưng bây giờ cốt truyện đã thay đổi, tình yêu của nam nữ chính cũng tan nát rồi, trái tim bé nhỏ của tôi bắt đầu dậy sóng.
…Muốn ôm Hoắc Đường Trạch quá.
Tôi muốn ôm Hoắc Đường Trạch bởi vì tôi thấy sắc nổi lòng tham, nói đúng hơn là tôi thèm muốn cơ thể người ta.
Nhưng hiện thực đã đập cho tôi một cái. Dù cho cốt truyện đã đổi nhưng thiết lập nhân vật thì không, Hoắc Đường Trạch vẫn rất ghét nguyên chủ. Nếu anh ấy cứ ghét nguyên chủ như vậy thì tôi phải làm sao mới theo đuổi được anh ấy nhỉ?
Tệ thật, chuyện này có hơi khó.
Vậy nên tôi đã tìm đến Lâm An Nhuỵ, muốn nhờ cô ấy giúp đỡ: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, mình muốn ôm Hoắc Đường Trạch. Cậu nói phải làm sao đây?”
Lâm An Nhuỵ kinh ngạc: “Khương Tiểu Lạc, hôm bữa cậu mới nói cậu yêu đương nhân dân tệ rồi mà sao hôm nay lại muốn ôm Hoắc tổng! Nhanh nói đi, lý do cậu muốn ôm người ta là gì?!”
“Lý do à, mình thấy sắc nổi lòng tham, vậy được chưa?”
“Sao cậu có thể đem chuyện bản thân háo sắc nói ra một cách thản nhiên vậy chứ?”
“Bởi vì da mặt mình dày lắm.” Bình thường những người tiếc mạng thì da mặt dày lắm.
Lâm An Nhuỵ liếc tôi: “Mình nhớ lúc trước cậu nói đàn ông đâu có thơm bằng tiền mà. Sao bây giờ thay đổi rồi?”
Người nói xong tự vả mặt là tôi bình tĩnh nói tiếp: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, cậu đừng nói nữa. Nếu cậu nhìn thấy cơ thể của Hoắc Đường Trạch thì cậu sẽ phát hiện cả đàn ông và tiền thì cái nào cũng thơm.”
Lâm An Nhuỵ: “…”
Tôi chân thành hỏi cô ấy: “Cậu nói thử xem nếu mình theo đuổi anh ấy thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm?”
Cô ấy cũng chân thành đáp: “50-50.”
“Mình còn tưởng cậu sẽ nói 0% luôn chứ.”
Lâm An Nhuỵ sâu sắc nói: “Mình cảm thấy…không biết nói sao nữa nhưng mà lần đến Hoắc gia thăm cậu đó, Hoắc tổng cũng có quay về nghe được những lời tụi mình nói, sau đó mình phát hiện…” Cô ấy nói một nửa thì dừng lại.
“Phát hiện cái gì?”
“Phát hiện Hoắc tổng hình như không còn ghét cậu như lúc trước nữa đâu.”
“Chuyện này cậu sao cậu biết?”
“Dựa vào ánh mắt đó!” Lâm An Nhuỵ nói chắc chắn, “Ánh mắt lúc trước anh ấy nhìn cậu vừa ghét bỏ vừa đề phòng nhưng hôm đó ánh mắt anh ấy nhìn cậu không có vậy nữa.”
“Nhưng mà mình có phát hiện ánh mắt anh ấy nhìn mình khác chỗ nào đâu?”
Lâm An Nhuỵ suy nghĩ một lát, nói: “Có lẽ do cậu là người trong cuộc nên không biết đó thôi.”
Người ngoài cuộc như Lâm An Nhuỵ lại rất sáng suốt, ánh mắt lúc trước Hoắc Đường Trạch nhìn tôi quả thật không mấy thân thiện. Thái độ của anh ấy cũng thờ ơ, thiếu kiên nhẫn và ghét bất cứ tiếp xúc nào với tôi.
Lúc tôi vừa xuyên vào tiểu thuyết, nhìn thấy cái váy ngủ mỏng te của tôi thì anh ấy cho tôi mượn cái áo choàng tắm. Lúc đó ngón tay tôi có lỡ đụng vào tay anh ấy vẻ mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi. Vốn dĩ mặt đang lạnh rồi thì càng lạnh thêm, tôi nhận lấy cái áo choàng tắm xong thì anh ấy liền rụt tay lại, cầm khăn lau lau đến mức đỏ cả lên.
Sự chán ghét anh ấy đối với tôi không cách nào giấu được, đứng trước mặt tôi cũng thông qua hành động lau tay đó để nói cho tôi biết anh ấy không thích có bất cứ đụng chạm gì với tôi hết, vậy nên đừng làm phiền nữa.
Lâm An Nhuỵ tiếp tục nói: “Thật ra nói đi cũng phải nói lại. Tiểu Lạc Lạc, cậu của trước đây và cậu của bây giờ như hai người khác nhau vậy. Cậu của trước đây đừng nói là Hoắc tổng, đến chó còn ghét nữa mà.”
Nói câu đến chó cũng ghét tôi ra được tôi cũng phục Lâm An Nhuỵ, hỏi cô ấy: “Vậy cậu thì sao? Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, từ khi nào hết ghét mình rồi?”
Lâm An Nhuỵ nghĩ rồi nói: “Có lẽ là lúc ở nhà hàng Thái cậu khen mình xinh đẹp, người cũng tốt đó. Cậu nói xong câu đó thì mình cũng không muốn đối đầu với cậu nữa.”
“À.” Tôi làm ra vẻ như tên lưu manh, tiếp tục động tay động chân với Lâm An Nhuỵ, nắm lấy cằm cô ấy, “Thì ra cậu thích người khác khen cậu xinh.”
Lâm An Nhuỵ làm vẻ mặt như đang bị anh đẹp trai ép vô tường, ngại ngùng nhìn tôi: “Dạ.”
Ngại ngùng được 5 giây thì cô ấy đảo khách thành chủ, đè tôi xuống sô pha như trai đều đùa giỡn gái nhà lành. Cô ấy vuốt ve mặt tôi, cười hihi nói: “Em gái, hay tối nay em đừng đi nữa, ở lại chơi game với ông đây đi.”
Tối hôm đó tôi rất hối hận lời đồng ý của bản thân, bởi vì tôi và Lâm An Nhuỵ cùng nhau thua liền 7 trận! Chuyện này đối với hai con gà nhưng thích chơi là một đả kích cực lớn.
Đến cuối cùng vẫn còn thua, tôi và Lâm An Nhuỵ tức tới mức nửa đêm nửa hôm cũng ôm đầu khóc lớn.
Sáng hôm sau, tôi quay lại Hoắc gia với cặp mắt đen như gấu trúc nhanh nhẹn đi tắm rửa. Vừa tắm xong thì chị Lý đã gõ cửa nói có thể xuống ăn sáng rồi.
Trên bàn ăn, Châu Mạn Âm ngồi chỗ chính giữa, tôi và Hoắc Đường Trạch mỗi người một bên trái phải. Có lẽ do hôm qua thua quá nhiều, bi thương dồn nén nên đến hôm nay tôi cũng không có khẩu vị để ăn, một miếng nuốt cũng không trôi.
So sánh giữa việc muốn ôm Hoắc Đường Trạch cũng không biết làm sao để ôm và chơi game với Lâm An Nhuỵ thì thua rớt rank luôn thì, tôi đương nhiên vì vế sau mà đau lòng nhiều hơn.
Tôi phát hiện sự nhiệt tình của tôi với việc “ôm Hoắc Đường Trạch” chỉ có 3 phần mà thôi, qua một thời gian chắc cũng không còn muốn nữa đâu. Tôi cứ tiếp tục làm một nhân viên tốt, không cần có cái suy nghĩ không an phận nào với ông chủ của mình nữa là được rồi.
Dù sao thì tiền cũng quan trọng hơn.
Trước khi tôi xuyên vào tiểu thuyết thì ăn nhiều cách mấy cũng không mập. Xuyên vào cũng mang cái thể chất này tặng cho nguyên chủ.
Châu Mạn Âm biết sức ăn thường ngày của tôi, nay thấy tôi ăn như mèo cùng với bộ dạng ủ rũ, dì ấy lo lắng hỏi: “Lạc Lạc, con gặp phải khó khăn gì à? Nếu gặp chuyện gì khó thì nhất định phải nói với dì nhé, dì sẽ giúp con giải quyết.”
“Dì ơi, không có đâu, con không có gặp chuyện gì khó hết. Con…con không sao đâu.” Tôi cũng ngại nói với dì ấy chuyện mình chơi game thua nên tâm trạng suy sút mà dẫn đến ăn không ngon.
Vẻ muốn nói lại thôi này của tôi làm cho Châu Mạn Âm và Hoắc Đường Trạch một người bán tín bán nghi về chuyện tôi không gặp khó khăn gì, người còn lại thì không hề tin rằng tôi không gặp khó khăn.
Ăn sáng xong thì Hoắc đại boss của chúng ta đi đến Hoắc thị tiếp tục những ngày tháng bận rộn của tổng tài bá đạo. Còn tôi thì dùng tinh thần chuyên nghiệp của người làm công đi mua sắm cùng với Châu Mạn Âm, dì ấy vui thì tôi cũng vui rồi.
Phái nữ mà, sao chống cự nổi việc mua sắm chứ. Nhưng đây cũng là một hoạt động rất tốn thời gian và sức lực nên tôi cũng không nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Hứa nằm lặng lẽ trong danh sách bạn bè trên Wechat.
Hứa Kính: [Khương tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một việc không?]
Đến tận giữa trưa tôi mới nhìn thấy tin nhắn lúc khoảng 10 giờ của Hứa Kính, tôi lập tức trả lời lại: [Được chứ.]
Anh ta: [Khương tiểu thư, gần đây cô có gặp khó khăn gì không?]
Tôi: [Trợ lý Hứa, sao anh lại hỏi như vậy?]
Anh ta: [Sáng nay lúc tôi đến Hoắc gia đón Hoắc tổng thì thấy vẻ mặt cô u sầu, tâm trạng có vẻ cũng không tốt lắm nên xuất phát từ sự quan tâm giữa những người bạn, muốn hỏi thăm vậy thôi.]
Trước khi tôi xuyên đến thì nguyên chủ đã có Wechat của Hứa Kính rồi. Tôi xuyên vào xong thì cũng không có liên lạc gì với anh ta.
Tôi là một người rất ít đăng gì lên vòng bạn bè, cũng không thích lướt vòng bạn bè nên tương tác giữa tôi với Hứa Kính còn chưa đến mức như bạn bè đâu. Đột nhiên anh ta gửi đến một tin nhắn quan tâm như vậy tôi còn nghĩ Hứa Kính bị người ta lấy mất acc rồi chứ.
Nhưng nghĩ lại thì có ai lại nhàm chán vậy đâu. Trộm acc người ta câu đầu tiên không phải nói bây giờ đang rất cần tiền mà lại đi hỏi người ta dạo này có gặp phải khó khăn gì không.
Vậy nên tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp gõ chữ trả lời: [Cảm ơn sự quan tâm của trợ lý Hứa nhé. Sáng hôm nay tâm trạng tôi có chút không tốt, nhưng mà không phải vì gặp khó khăn gì, chỉ là do tôi chơi game thua liên tiếp 7 trận thôi.]
Sau đó tôi lại gửi thêm một câu: [Trợ lý Hứa, anh hiểu được nỗi đau khi bị thua liên tiếp không?]
Sau khi đã biết được chân tướng thì Hứa Kính thở dài một tiếng. Anh ta cũng có chơi trò chơi, nỗi đau thua liên tiếp đương nhiên cũng hiểu. Thờ dài xong thì trợ lý Hứa tâm tâm tận lực của chúng ta gửi cuộc trò chuyện lúc nãy qua cho Hoắc tổng.
Hoắc tổng của anh ta không tự đi hỏi Khương tiểu thư mà nhất định cứ phải kêu anh ta. Thân là người làm công, Hứa Kính cũng chỉ có thể nói bản thân thật sự không dễ gì.
Gửi ảnh chụp màn hình xong thì trợ lý Hứa cũng bắt đầu nổi tính hóng chuyện, nhắn thêm một tin nhắn: [Hoắc tổng, dạo gần đây hình như anh hơi quan tâm đến Khương tiểu thư.]
Trợ lý Hứa đi hóng chuyện chỉ hóng được nỗi cô đơn: [Hứa Kính, dạo gần đây tiền lương cậu hơi nhiều rồi đúng không?]
Câu này dịch ra nghĩa là: Cậu có muốn bị trừ lương không?
Trợ lý Hứa thích hóng chuyện: “…” Ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng anh ta đột nhiên bị dập tắt luôn rồi.
13.
So với lúc chưa mất trí nhớ thì tôi thấy Châu Mạn Âm lúc mất trí nhớ càng đáng yêu hơn. Trước khi mất trí nhớ dì ấy cứ nhất quyết gán ghép tôi và Hoắc Đường Trạch, còn mất trí nhớ xong thì vứt chuyện đó đến tận chín tầng mây.
Vài ngày trước, tôi và dì ấy đi xem concert của vị ca vương Hồng Kông nào đó, vừa vặn kế bên tôi có một anh đẹp trai.
Sắc đẹp trước mắt cũng làm lòng tôi dậy sóng, nhỏ giọng nói một câu đẹp trai quá lại bị Châu Mạn Âm nghe được. Dì ấy cứ âm thầm cổ vũ tôi, kêu tôi đi xin Wechat anh ấy chứ để bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt thì tiếc lắm.
Dì ấy còn thường xuyên nói xấu Hoắc Đường Trạch với tôi, nói Hoắc Đường Trạch nhìn như núi băng vậy, khuyên tôi sau này tìm chồng không nên tìm kiểu như vậy. Nói kết hôn với người lạnh lùng xong ngày qua ngày đều phải nhìn gương mặt không cảm xúc nhất định sẽ rất nhanh chán.
Châu Mạn Âm nói xấu Hoắc Đường Trạch xong lại quay sang lo lắng anh ấy sẽ không dễ gì cưới được vợ với cái gương mặt lạnh lùng đó. Còn nói sau này anh ấy dạy con khỏi cần mở miệng, chỉ cần trưng cái mặt đó ra thì cũng hù khóc đứa nhỏ luôn rồi.
Thật ra thì với nhan sắc và gia thế như Hoắc tổng, nếu muốn kết hôn thì cũng không sợ không có ai gả đâu. Dù sao thì kẻ ham mê nhan sắc lại tiếc mạng như tôi cũng đã từng thèm muốn cơ thể của anh ấy mà.
Dù cho nhiệt tình chỉ có 3 phần thôi. Nhưng vẫn không thể phủ nhận tôi từng bị heo che mắt,… À không, gì mà heo chứ, là sắc đẹp che mắt.
Tháng 12 ở thành phố Nam thời tiết ngày càng lạnh.
Vào một buổi tối nào đó, tôi mặc áo len màu nâu đang nằm trên giường của Châu Mạn Âm xem phim zombie cùng với dì ấy. Xem được đến 1/3 bộ phim tôi đã xem không nổi nữa rồi nên một tay choàng qua vai dì ấy, tay còn lại che mắt kín như bưng. Dù sao thì cảnh zombie ăn xác người trong phim cũng quá kinh dị rồi.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi để trên đầu giường rung lên, là tin nhắn của Lâm An Nhuỵ: [Bé ơi, bây giờ mình đang không vui, cậu chạy qua đây chơi với mình chút đi. Không được nói trời lạnh không muốn ra khỏi nhà nhé. Khương Tiểu Lạc, không đến là chó!]
Địa điểm cô ấy hẹn gặp là ở quán bar Hạn Tuyền hôm trước.
Tôi bước vào quán bar liền nhìn thấy trước mặt cô ấy đầy những ly rượu. Tất cả đều là người pha chế làm, có đỏ, vàng, xanh, tím đủ cả. Theo tôi thấy thì có vẻ Lâm An Nhuỵ đang muốn gom góp đủ 9 màu rượu để triệu hồi ra một con rồng.
Tôi cố ý nói: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, nam thần nào gần đây cậu theo đuổi lại bị sập phòng rồi?” Vậy nên mới đến quán bar mượn rượu giải sầu.
Lâm An Nhuỵ liếc tôi một cái: “Hứ hứ hứ, không có đâu. Mấy anh nam thần của mình dạo này đang rất êm đẹp nhé.” Cô ấy chán nản gõ gõ ngón tay lên bàn, “Mình đến quán bar bởi vì viết mãi không ra bài hát mới nè, đang phiền lòng đây.”
Lâm An Nhuỵ là một người viết lời nho nhỏ, thân là thiên kim Lâm thị nhưng ngoài căn hộ cao cấp cô ấy đang sống mà bố cô ấy mua, những khoản chi tiêu còn lại đều là tự cô ấy kiếm được.
Tôi vừa muốn an ủi cô ấy không cần nghĩ nhiều quá, từ từ cũng có linh cảm thôi, thì giây tiếp theo lại nghe tiếng cô ấy thở dài: “Nhưng cũng không sao, trong thẻ ngân hàng mình vẫn còn chút tiền, không nhiều không ít cũng được tầm 10 triệu nên bây giờ cũng chưa tính là thiếu tiền.”
“…”
Tôi nghi ngờ cô ấy đang khoe khoang nhưng lại không có chứng cứ.
Lâm An Nhuỵ chỉ vào đống rượu trên bàn, buồn bã nói: “Tối nay anh đẹp trai kia lại xin nghỉ nữa rồi. Sao mỗi lần tụi mình đến đều không gặp được anh ấy vậy chứ? Còn nữa, lúc nãy mình vừa thuận miệng gọi ra một đống rượu này, Lạc Lạc, uống phụ mình với. Cứ xem như cùng mình tìm linh cảm sáng tác đi.”
Tối hôm đó Lâm An Nhuỵ chưa say thì tôi đã say rồi.
Tôi uống rượu đỏ không sao, uống bia cũng không sao nhưng chỉ cần đụng vào rượu trắng thì một ngụm liền gục. Nhưng trong đống rượu Lâm An Nhuỵ gọi đều đã được người ta pha trộn rất nhiều loại khác nhau vào rồi.
Tôi vừa uống vài ly xuống bụng cũng bắt đầu ngu người luôn.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại ở nhà Lâm An Nhuỵ.
Ngày hôm đó, tôi nhớ bầu trời rất xanh.
Ngày hôm đó, ánh nắng rất rực rỡ.
Ngày hôm đó, lúc tôi tỉnh lại, Lâm An Nhuỵ dùng một ánh mắt “Chị em, cậu thật dũng mãnh” để nhìn tôi. Ánh mắt đó của cô ấy làm tôi có chút hoảng: “Sao cậu cứ dùng ánh mắt kì quái đó nhìn mình vậy?”
Uống đến ngu người thì không có gì đáng sợ nhưng tỉnh lại có người giúp bạn nhớ lại sau khi bạn say đã làm gì mới đáng sợ. Nghe xong lời kể của Lâm An Nhuỵ, tôi đập mạnh đầu vào gối, hét lên không thể nào: “Không, nhất định là cậu đang lừa mình! Sao mình lại vô liêm sỉ vậy được chứ!”
Lâm An Nhuỵ nói, tối hôm qua tôi say xong cứ ở ngay cửa quán bar nắm chặt áo của Hoắc Đường Trạch không chịu buông, còn có…cưỡng hôn anh ấy.
Má ơi!
Cái quán bar đó chỉ là một quán bar bình thường thôi, kiểu người có tiền như Hoắc Đường Trạch sao lại đến đó giải sầu chứ. Muốn đi cũng phải đi đến mấy chỗ cao cấp mới đúng.
Nhưng Lâm An Nhuỵ vừa nhìn đã biết tôi không tin lời cô ấy, nói: “Tối qua cũng có Hứa Kính, anh ta là một trong những nhân chứng đó. Nếu cậu không tin thì cứ gọi điện thoại hỏi anh ta.”
Gọi thì gọi.
Dù sao…
Tôi nghe được một đáp án giống với Lâm An Nhuỵ từ miệng Hứa Kính. Tôi thừa nhận tôi có thèm muốn thân thể và gương mặt của Hoắc Đường Trạch nhưng người con gái đơn thuần như tôi sao lại làm ra chuyện lưu manh vậy chứ.
Tôi thấy là tối qua không phải tôi uống rượu trắng đâu, hẳn là đã uống trúng rượu giả ấy chứ.
Ngay tôi tôi còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, nghi ngờ cuộc sống thì Hứa Kính lại gửi tiếp cho tôi một đoạn video giám sát ở cửa quán bar. Xem xong đoạn video đó, trong đầu tôi dần hiện lên những ký ức vụn vặt. Tâm trạng tôi lúc này chỉ có thể hình dung bằng những từ - Chết rồi! Xong đời rồi!
Tối qua.
Tôi vừa uống xong một ly rượu màu xanh thì cảm thấy mình bắt đầu lâng lâng rồi. Sau đó tôi lại tham lam thử thêm một ly khác. Uống đến ly thứ ba thì trời đất đảo lộn, cảm thấy bản thân đang run rẩy, chắc cũng sắp lên trời luôn rồi.
Lâm An Nhuỵ thấy mặt tôi hồng hồng, vừa nhìn đã biết say rồi. Sợ tôi uống nhiều không thoải mái nên mới vội vàng thanh toán rồi dìu tôi đi. Trước đó cũng có nói qua, tôi là một người uống rượu xong thì bắt đầu nghĩ quẩn.
Lần trước tôi vẫn chưa say lắm nên vẫn còn khống chế được tà niệm của bản thân, nhưng tối qua tôi thật sự đã say đến mức không còn phân biệt được đông nam tây bắc gì rồi.
Lúc Lâm An Nhuỵ dìu tôi ra đến cửa quán bar thì tình cờ đụng phải Hoắc Đường Trạch. Lâm An Nhuỵ chỉ một lòng muốn dìu tôi nên cũng không để ý, thấy tôi va trúng người ta thì chỉ vô thức muốn xin lỗi thay tôi.
Nhưng chữ “xin” chưa kịp nói thì kẻ say không thể đứng vững như tôi lại mất thăng bằng ngã về phía trước như con lật đật. Tôi nghi ngờ lúc đó là do tôi cố ý…
Bởi vì người đứng ngay trước mặt tôi lại vừa vặn là người tôi từng thèm muốn cơ thể, còn ôm trong lòng ý nghĩ không đứng đắn – Hoắc Đường Trạch. Tôi một đường lao thẳng vào lòng người ta.
Chính là trùng hợp như vậy đó.
Hoắc Đường Trạch cũng là người lịch sự, dù trước nay không thích tiếp xúc cơ thể với tôi nhưng cũng không đẩy tôi ra mà lại lấy tay giữ chặt eo tôi lại, sợ tôi lại đứng không vững.
Sau đó tôi nhặt lại về được chút lý trí. Cảm thấy có người đặt tay ở eo mình nên cũng mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên nhìn, thấy sao người đàn ông này lớn lên đẹp trai quá còn giống Hoắc Đường Trạch nữa. Đột nhiên, ý nghĩ đen tối của tôi bùng dậy, ngẩng cằm lên, cứ như vậy mà…hôn lên môi người ta.
Với hành động bất ngờ này của tôi thì Lâm An Nhuỵ cũng bị choáng váng. Ngay cả Hứa Kính đang đứng cạnh Lâm An Nhuỵ cũng phải đơ ra. Trong video giám sát là hai người nhân chứng này cứ đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm cảnh tôi “giở trò” với Hoắc Đường Trạch, không một ai đến cản tôi cả.
Còn nữa, nơi mà tôi “phi lễ” với Hoắc Đường Trạch là ngay cửa quán bar đông người qua lại. Nhưng người khác nhìn thấy một nam một nữ hôn nhau trên đường cũng không ai nghĩ đến việc họ không phải là người yêu mà cố ý đến làm gián đoạn.
Người yêu hôn nhau thì có việc gì phải cản chứ?
Trọng điểm là đối mặt với hành vi phi lễ này của tôi thì người trong cuộc là Hoắc Đường Trạch cũng không đẩy tôi ra.
Chuyện này rất không bình thường!
Rất rất rất không bình thường!
Lâm An Nhuỵ yên tĩnh ngồi kế xem hết đoạn video cùng với tôi, cả mặt đều viết chữ get được đường chạy của cp rồi, “Bé Lạc, thì ra cách cậu ôm Hoắc tổng là trực tiếp tấn công, hôn xong rồi chạy. Cách này của cậu dũng mãnh khỏi nói luôn, hôn cho Hoắc tổng người ta ngây ngốc cả ra.”
Chuyện tối qua có hôn cho Hoắc Đường Trạch ngây ngốc ra không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi bây giờ cũng ngơ ra rồi đó…
Ngơ ra xong tôi lấy hai tay ôm lấy mặt, chắc tôi cũng sắp gần đất xa trời rồi!
Lúc trước Lâm An Nhuỵ có nói, ánh mắt của Hoắc Đường Trạch thay đổi rồi, không còn ghét tôi như trước nữa. Nhưng mà tôi không tin, dù sao thì làm sao trong khoảng thời gian ngắn mà hết ghét người mình ghét cay ghét đắng được chứ.
Đừng nghĩ là đang viết tiểu thuyết hay trong phim ảnh gì mà nam nữ chính lâu ngày ở cạnh nhau rồi nảy sinh tình cảm.
Tôi không biết diễn phim thần tượng đâu. Tôi cũng không có được vầng hào quang của nhân vật chính…
Chết chắc rồi!
Tình tiết truyện đến bước này đã sớm cách xa cốt truyện ban đầu, cũng có thể nói là cốt truyện đã hoàn toàn bị thay đổi. Kết cục đã thay đổi như thế nào thì người đã từng đọc truyện như tôi cũng không biết, nhưng tôi đoán có lẽ kết cục của tôi sẽ không thảm bại như nguyên chủ đâu.
Mà tôi vẫn rất sợ hãi, sợ sau sự việc ngày hôm qua thì Hoắc Đường Trạch sẽ càng ghét tôi hơn. Sau đó tôi sẽ vì tiếp cận anh ấy mà bắt đầu ăn khổ. Cũng may mà trước khi đến Hoắc gia tôi đã bắt Hoắc Đường Trạch viết cam kết sẽ không làm ra chuyện gì có hại hoặc là bắt nhốt tôi rồi.
Nhưng đến sau này tôi mới nhận ra, nếu người ta muốn hành tôi thì cũng có rất nhiều cách, không cần bắt nhốt hay dùng vũ lực gì cũng có thể ép tôi vào đường chết.
Trước tiên tôi thở dài một tiếng xong rồi ụp mặt vào gối, đại khái là muốn làm mình ngạt chết cho xong chuyện. Đột nhiên khát khao được sống trong tôi trỗi dậy, lên Zhihu đặt câu hỏi: [Nếu trong lúc say vô tình cưỡng hôn một người sếp đang ghét bạn thì hậu quả là gì?]
Câu trả lời số 1: [Mua sẵn quan tài đi em.]
Câu trả lời số 2: [Ngày mai em sẽ bị sa thải vì bước chân trái vào công ty trước.]
Câu trả lời số 3: [Hãy nén bi thương.]
Đọc xong những câu trả lời không đáng tin này tôi lại gọi điện thoại cho Hứa Kính, muốn hỏi anh ta sao lại trùng hợp như vậy, ngay tối qua lại xuất hiện ở quán bar.
Hứa Kính trả lời, hôm qua là sinh nhật anh ta, quán bar Hạn Tuyền đó là do vợ anh ta mở nên tan làm thì dẫn theo đồng nghiệp và ông chủ đến uống một miếng chúc mừng.
Tay cầm điện thoại của tôi run run, tâm tình rối loạn: “Tối qua còn có cả nhân viên Hoắc thị ở đó nữa hả?!”
Aaaaaaaa!
Thế giới này sắp điên rồi!
Ông trời muốn giết tôi!
Hứa Kính đáp: “Khương tiểu thư yên tâm đi, chỉ có vài người thôi, không đông lắm đâu. Họ đứng cách chúng ta cũng xa lắm nên camera giám sát mới không quay được họ.”
Hứa Kính bảo đảm với tôi: “Họ rất kín miệng, sẽ không nói bậy gì đâu.”
Nhưng mà đó là do Hứa Kính bảo đảm.
Hội tám chuyện ở Hoắc thị.
Chủ hội nhiệt tình: [Tin hết hồn! Hoắc tổng của chúng ta tối qua bị cưỡng hôn rồi!]
Nhân viên 1: [!!!]
Nhân viên 2: [Ai mà gan big vậy?!]
Chủ hội nhiệt tình: [PS: Người cưỡng hôn là Khương tiểu thư.]
Nhân viên 3: [Tối qua bạn trai tôi cũng có mặt, anh ấy cũng nhìn thấy rồi. Tôi lấy nhân cách ra đảm bảo tin tức chủ hội nói là đúng đó!]
Nhân viên 4: [Hoắc tổng bị cưỡng hôn không đẩy Khương tiểu thư ra hả?]
Nhân viên 3: [Nghe bạn trai tôi nói thì không có. Hoắc tổng chỉ đứng yên ở đó để cho Khương tiểu thư “phi lễ” thôi.]
Nhân viên 5: [Sống lâu mới thấy được cảnh Khương tiểu thư nắm chắc Hoắc tổng.]
Nhân viên 6: […Vậy bây giờ tôi đi nói tốt Khương tiểu thư có còn kịp không?]