• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHUYỆN LẠ SAU PHỐ YÊU (1 Viewer)

  • Chương 62: Thần Nông Giá đoạt mệnh (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Linqq



Địch Dã gối lên chân Hiểu Hạ, lẳng lặng nằm ở ghế sau, Hiểu Hạ vòng một tay qua vai anh, một tay nhẹ nhàng vỗ về tóc anh, thỉnh thoảng dò xét trán anh một chút, mát lạnh như băng, trên người đắp một cái chăn lông thật dày, cũng không thể khiến anh ấm áp hơn.



Đại Mao nhếch môi, lái xe thật nhanh, không mở miệng nói chuyện. Dừng tại trạm nghỉ Trịnh Châu năm phút, Tiểu Nhung thay thế Đại Mao, lái xe càng nhanh hơn, giống như muốn bay lên.



Buổi chiều, một nhóm bốn người đến Ba Đông.



Xe dừng ở đầu đường, Đại Mao nhảy xuống xe, tiến vào một cửa hàng bán vật dụng ngoài trời, chủ cửa hàng cười chào hỏi: “Những năm qua đều là bảy tám tháng đã trở về, năm nay trước thời hạn, vừa qua năm cũ, hôm nay mới đầu năm, nếu không phải gọi điện thoại trước thì vẫn chưa mở cửa bán hàng đâu.” Đại Mao cười hì hì: “Năm nay có nhiệm vụ khảo sát đặc thù.”



Chủ cửa hàng và Đại Mao di chuyển mấy cái rương bỏ vào sau cốp xe, xe tiếp tục lên đường, xuyên qua con đường vắng vẻ, đi vào đường cái rải nhựa đường, hết nhựa đường là đến đường xi măng, đường xi măng lại đổi thành đường đất, lúc trời tối, đèn xe chiếu rọi ngon núi đen sì.



Dừng xe ở ngoài lều của một đồng hương, đồng hương nói: “Cứ yên tâm để xe ở đây đi. Mọi người lên núi buổi đêm sao? Bây giờ cũng chưa phải mùa hè, trời đông giá rét đấy.” Đại Mao cười nói: “Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ gấp gáp, lên núi trong đêm, sáng sớm mai là có thể bắt đầu làm việc rồi.”



Mặc áo jacket đầy đủ, Đại Mao cõng Địch Dã đi phía trước, Hiểu Hạ và Tiểu Nhung một người đẩy một người kéo xe đẩy ở phía sau, trên xe đẩy là một cái rương gỗ, vành mũ có đèn pha phát ra ánh sáng chói mắt, đi dọc theo bờ sông Hương Khê.



Hiểu Hạ trầm mặc đi theo sau lưng Đại Mao, thỉnh thoảng nhìn về phía Địch Dã, hông anh buộc dây thừng, trói cùng một chỗ với Đại Mao, như vậy mới có thể đảm bảo anh không bị trượt xuống, anh đã không có chút sức lực nào, chỉ hô hấp như có như không, để cô cảm thấy anh vẫn còn sống.



Cẩn thận nhớ lại, tối hôm qua anh rất khác thường, thân thể anh nóng bỏng, trong đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, anh hỏi cô có thể không? Cô vừa ừ một tiếng, liền nghe thấy roẹt, quần áo bị anh dùng lực xé ra, từng cúc áo văng tung tóe, sau đó lại là một tiếng xé rách nữa, cô hoàn toàn cởi trần trước mặt anh.



Lúc ấy đã nhận ra sự khác thường của anh, nhưng cô cũng hoa mắt ù tai, toàn thân khô nóng, chỉ muốn cùng anh thiêu đốt, hủy diệt cũng được.



Nhìn thấy vẻ mặt trong chớp mắt của cô, lý trí của anh quay về, quỳ gối bên cạnh cô, kinh ngạc nhìn cô, sau đó kéo một tấm thảm bọc cô lại, Hiểu Hạ vươn tay muốn ôm anh, đột nhiên liền nghe được tiếng tiểu yêu la lên, anh đứng dậy hướng về phía mái nhà, lúc lên được một nửa bậc thang thì nhanh như chớp liền lăn xuống dưới.



Hiểu Hạ kéo tấm thảm lên, tiến tới đỡ anh dậy, sắc mặt anh tái nhợt trong suốt, nhìn cô, hơi thở mong manh: “Nhanh, nhanh cứu tiểu yêu.”



Hiểu Hạ hét to gọi Đại Mao và Tiểu Nhung, nhìn Đại Mao và Tiểu Nhung chạy tới, nói một tiếng chăm sóc Địch Dã, sau đó cô lên mái nhà, trong nhà kính trống rỗng, không thấy tiểu yêu đâu.



Hiểu Hạ kêu gọi tiểu yêu, tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy một bãi bùn đất mang theo máu trên sân thượng, bên cạnh là chậu sứ vỡ vụn.



Sau đó Tiểu Nhung vọt lên, nhìn bừa bộn trước mặt thì ngồi sụp xuống, thì thào nói: “Bố xong rồi, mười bốn năm trước hoa lau bị trộm, nếu không tìm được sợi rễ của hoa lau, thì bố sẽ chết.”



Tiểu Nhung nói xong thì liền rơi nước mắt: “Ngài ấy nói ngài ấy trường sinh bất tử, tôi ở trước mặt ngài ấy chỉ lo buông thả, từ trước tới nay không quan tâm ngài ấy, bố, con sai rồi, bố, yêu linh của bố có biết thì nhất định phải vào trong mộng của con…”



Hiểu Hạ lau nước mắt, quay về phía Tiểu Nhung, quát một tiếng im lặng, hai tay gom bùn máu vào một chỗ, nói: “Đi tìm chậu hoa tới đây, đồ cổ là thứ dễ tìm nhất trong nhà của cô, có lợi cho sinh trưởng của tiểu yêu, chắc chắn có hạt giống của hoa lau rơi ở bên trong, yêu linh của tiểu yêu nhất định sẽ không đi xa, vẫn còn đang quanh quẩn đâu đây.”



Nhìn Tiểu Nhung sững sờ, cô lại nói: “Nhanh đi, Địch Dã không có việc gì, có tôi ở đây, anh ấy không sao đâu.”



Tiểu Nhung nhanh như chớp chạy xuống lầu, chờ một lúc thì ôm một cái chậu hoa lên: “Đây là của thời Thanh, là một đôi với cái chậu đã vỡ kia.”



Hiểu Hạ cầm lấy rồi nói được, cẩn thận cho bùn đất vào trong chậu, gom mảnh vỡ lại giao cho Tiểu Nhung: “Để Đại Mao giữ.”



Thái độ Tiểu Nhung rất khác thường, cực kỳ nghe lời, ôm mảnh vỡ chạy xuống. Hiểu Hạ đi theo, nhìn Địch Dã đang mê man nói với Đại Mao: “Bây giờ chúng ta lập tức lái xe đi tới Thần Nông Giá. Ngay lập tức.”



Cứ như vậy, một nhóm bốn người lên đường trong đêm.








Đi được một hai tiếng thì có bông tuyết bay xuống, mặt đất dần trở nên trơn ướt khó đi, Hiểu Hạ nhanh chóng đi lên phía trước, để tay lên trán Địch Dã, lạnh như một tảng băng, dừng lại, lấy từ trong túi ra một tấm thảm, quấn lên người anh và Đại Mao, lau mồ hôi trên trán cho Đại Mao, ngửa mặt nhìn bông tuyết không ngừng bay xuống, há miệng nếm được vài bông, nhẹ nhàng nói: “Bông tuyết thật ngọt, Đại Mao, Tiểu Nhung, mọi người có muốn nếm thử không?”



Đại Mao và Tiểu Nhung học bộ dáng của cô, ngẩng đầu lên, nếm xong thì cười khẽ một tiếng, sau khi tiểu yêu và Địch Dã xảy ra chuyện, đây là lần đầu mọi người bật cười. Đại Mao chỉ về phía trước: “Sắp đến rồi, kiên trì một chút nữa thôi.” Tiểu Nhung cười nói: “Càng chạy càng ấm, không lạnh chút nào, cố lên.”



Ba người cùng động viên nhau, quá mệt mỏi thì thấp giọng hát, bước chân vẫn chưa hề ngừng lại.



Lúc đến sơn động giữa núi đã là nửa đêm, sơn động này là chỗ ở vào mùa hè hàng năm của Đại Mao và Tiểu Nhung, bên trong có những dụng cụ giản dị thường ngày.



Sâu trong sơn động có một suối nước nóng màu ngà sữa đang cuồn cuộn nổi lên, Đại Mao cõng Địch Dã qua đó, để anh xuống, vò đầu nói với Hiểu Hạ: “Suối nước nóng này là bố phát hiện ra đấy, mỗi năm tôi và Tiểu Nhung đều đến tắm ở đây, như vậy chúng tôi sẽ lớn nhanh hơn. Bây giờ tiểu yêu mất đi…” nâng tiểu yêu lên, Đại Mao dừng lại, giọng nói có chút tắc nghẹn, ngừng một lát rồi cười nói với Hiểu Hạ: “Nguyên khí của bố bị thương, ngâm mình trong suối nước nóng sẽ từ từ khôi phục. Chắc chắn bố không cho tôi động vào ngài ấy, càng sẽ không cho tôi nhìn, giao cho cô đó.”



Nhìn Hiểu Hạ sững sờ, Đại Mao chỉ vào Địch Dã nói: “Lột sạch ngâm vào suối nước nóng.”



Hiểu Hạ dứt khoát nói được, nhìn Địch Dã lẩm bẩm: “Vào lúc này rồi, cũng không cần quan tâm đến việc gì nữa.” Đại Mao gãi đầu: “Tối hôm qua cô hất chăn lông lên, chúng tôi đều thấy được rồi, cô và bố đã sớm tới giai đoạn không cần ngại ngùng nữa.”



Hiểu Hạ đỏ mặt, cười khan một tiếng, cúi đầu không nhìn Đại Mao: “Cái đó, nhìn thấy hết rồi sao?”



“Không có không có, che phủ nghiêm ngặt lắm, ngay cả muốn nhìn cũng không thấy.” Đại Mao liền vội vàng nói.



Hiểu Hạ xùy một tiếng, nhìn cậu ấy chằm chằm, Đại Mao gãi gãi đầu: “Càng nói nhiều càng sai, tôi giúp Tiểu Nhung thu dọn đồ đạc.” Đi mấy bước lại quay đầu lại: “Tôi đoán cô không quen đi dã ngoại, cho nên đã chuẩn bị bồn cầu dùng một lần rồi, tôi sẽ mang tới ngay.”



Hiểu Hạ nhìn bóng lưng Đại Mao: “Đứa trẻ rất hiểu chuyện.” Đại Mao giả vờ không nghe thấy, bước nhanh hơn, vừa đi vừa lầm bầm: “Ngay cả chuyện chúng tôi vẫn còn là trẻ con mà bố cũng nói với cô, nói với cô cũng không sao, chỉ cần không cho cô thấy dáng vẻ lúc ngủ của chúng tôi là được rồi.”



Đại Mao đi xa rồi, Hiểu Hạ ngồi xổm xuống, hít một hơi mãnh liệt, gia tăng thêm lòng dũng cảm, cởi quần áo cho anh, sau khi cởi xong, liền nhắm mắt lại, kéo anh vào suối nước nóng, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, mở mắt ra, nhìn Địch Dã qua hồ nước, liền đỏ mặt.



Tối hôm qua không nhìn thấy, lúc này thấy hết cả rồi.



Anh nhìn rất đẹp, người cao thon, rắn chắc, chỗ nào cũng đều đẹp. Suối nước nóng cuồn cuộn cọ rửa, trên da thịt của anh có một tầng ánh sáng màu sữa, khiến Hiểu Hạ cảm thấy anh cách càng ngày càng xa.



Đại Mao và Tiểu Nhung ở phía xa đốt lửa, nơi này chỉ có cô và Địch Dã, ôm cánh tay ngồi trên một tảng đá lớn cạnh suối nước nóng, nhìn anh trong nước, cảm giác sợ hãi bất ngờ nổi lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, tùy ý chảy xuôi theo gương mặt.



Sợ Đại Mao và Tiểu Nhung nghe được tiếng khóc lại ảnh hưởng đến cảm xúc, hai tay cô che miệng, khóc một lúc thì liền nhanh chóng lau đi, ôm lấy chậu hoa chứa bùn máu của tiểu yêu, thấp giọng nói: “Tiểu yêu, mày vẫn còn đó chứ? Nếu như yêu linh mày vẫn còn, có thể cho tao gợi ý được không? Mày quấy bùn trong chậu một cái, biểu thị mày đang ở cạnh tao đi. Bùn máu này là của mày đúng không? Không phải mày thích nhất máu tao sao? Nếu mày tới rồi, tao sẽ cho mày uống máu tùy ý.”



Nhìn chậu hoa một lúc, bùn máu vẫn nằm đó, không có động tĩnh gì. Hiểu Hạ ngồi dưới đất, cằm chống lên đầu gối: “Tiểu yêu, mày bị yêu sách ăn thịt đúng không? Tiểu yêu, mày có yêu thuật lợi hại như vậy, sao có thể không có sức để đánh trả? Sao Địch Dã lại không phòng bị như thế? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mày mong muốn làm người như vậy, mày không thể dễ dàng buông bỏ, không thể cứ như vậy tan thành mây khói, tiểu yêu…”



Hiểu Hạ xụt xịt mũi: “Tao đối xử với mày không tốt lắm, vì Địch Dã mà lợi dụng mày, có khi còn uy hiếp mày, tiểu yêu, tao sai rồi.”



Không có chút âm thanh nào, Hiểu Hạ tuyệt vọng nhìn chằm chằm chậu hoa, tiểu yêu thích máu của cô, nó và Địch Dã huyết mạch tương thông, như vậy, Địch Dã sẽ thích máu cô chứ?



Nhớ tới đêm qua, Địch Dã nuốt vào mấy đóa hoa lau dính máu liền tỉnh lại.



Hiểu Hạ có chút hưng phấn, xé băng cá nhân đang dính trên ngón tay xuống, dùng sức khẽ cắn, mò xuống bên cạnh suối nước nóng, đẩy hàm răng của anh ra, cho ngón tay vào.



Không có bất kỳ phản ứng gì, anh, còn sống không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom