Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Càng tới gần thôn làng, tiếng ồn ào xôn xao càng lớn.
Một đám người vây quanh chiếc xe, mặc quần áo tối màu, so sánh phong thái hiên ngang kiêu ngạo của Liên Diệc với bọn họ thì quả thực chênh lệch rất lớn, thoạt nhìn họ là loại người tương đối lười biếng, ngày thường không chịu làm việc.
Có người hung hăng uy hiếp: “Anh mau giao người ra đây, nếu không thì anh sẽ bị bắt nhốt hơn mười ngày!”
Vương Hạo nhìn thấy bọn họ thì thấy sợ sệt ngay, Đinh Hiểu Đồng đứng bên cạnh tràn đầy lửa giận, trực tiếp bước lên: “Có phải các người định nối giáo cho giặc hay không, cái thôn Thanh Thuỷ này đã bị chúng tôi vạch trần rồi, các người cứ chờ phóng viên truyền thông quốc gia tới tìm đi!”
Bốn chữ “phóng viên truyền thông” vừa phát ra, bọn họ đều có chút chần chờ.
Hiện tại Internet phát triển, hầu như chỉ cần phơi bày chuyện gì đó trên mạng, phóng viên sẽ mau chóng nghe tin mà đến, tới lúc đó, chắc chắn cấp trên sẽ không bỏ qua chuyện này, thậm chí còn gây áp lực.
Bọn họ ở trấn trên có thể xem được tin tức, chẳng hạn như khoảng thời gian trước chuyện mặc kệ bị phơi bày, kết quả nhân dân cả nước trực tiếp lên án, kẻ bị bãi chức, kẻ về quê.
Nghĩ đến đây, mấy người đều có chút chùn chân.
“Các người… chúng tôi không biết những chuyện này, tại sao các người không báo cảnh sát?”
Đúng lúc Cơ Thập Nhất trở lại, nghe thấy lời này thì không khỏi cười lạnh: “Báo cảnh sát có hiệu quả ư? Không phải các anh vẫn đưa người chạy trốn trở về đấy sao.”
Cô nhìn xung quanh, dân làng đều trốn ở những nơi cách đó không xa nhìn về đây, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn những cảnh sát nhân dân này do bọn họ tìm tới, có lẽ ngày thường đã quen làm như vậy rồi.
“Cô nói chuyện kiểu gì thế?” Có người thấy cô là nữ sinh, hung hăng tiến lên.
Tiểu Nhất lập tức che chắn ở phía trước, có lẽ đã nghe bọn họ nói cậu ấy rất mạnh, mấy người cho dù có dùi cui cũng không dám ra tay, đứng ở đó đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông vốn định xông lên phía trước cũng dừng lại.
Cơ Thập Nhất quay đầu nhìn về phía mấy người Đinh Hiểu Đồng, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ khinh người quá đáng, sau khi trở về tôi nhất định phải vạch trần việc này trên Weibo, quá ghê tởm!” Đinh Hiểu Đồng hung tợn nói.
Cơ Thập Nhất không phản bác, sau khi trở về cô cũng sẽ làm như vậy, chuyện này thật sự đã nằm ngoài dự kiến của cô.
Mấy người thấy bọn họ không dễ chọc vào, chuẩn bị rời đi, lùi lại từng bước một, nhóm người Vương Hạo cũng không rảnh bận tâm, dù sao thì tương lai cũng sẽ có người đến trị.
Đúng lúc này, bên kia lại có một chiếc xe khác chạy tới.
Tốc độ xe hơi nhanh, khi phanh gấp để lại dấu vết rất rõ ràng, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chờ xe dừng lại, dáng người cao lớn của Tô Minh Châu nhảy xuống xe, nhìn quanh thấy Cơ Thập Nhất đứng ở đó, anh gần như chạy nhanh tới, vội vã hỏi: “Không sao chứ?”
Anh bước quá nhanh, cả người đều thở hổn hển.
Cơ Thập Nhất lắc đầu, “Không sao, tim em không tốt còn chạy tới đây, ngại uống thuốc chưa đủ hay sao?”
Cảnh sát còn chưa tới, không ngờ anh lại tới trước.
Tô Minh Châu không trả lời câu hỏi của cô, mà đi quanh một vòng, xác định cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, lồng nguc khẽ phập phồng.
“Chị nhờ em điều tra Dư Tri Thu, sau khi nhận được tin tức thì em lập tức đến đây.” Anh giải thích, “Em điều tra được thôn này toàn là kẻ buôn người, chị mau cùng em trở về đi.”
Có rất nhiều người trùng tên Dư Tri Thu, mà trong chốc lát, thám tử tư không thể tìm được nhiều thông tin, nhưng dưới sự nghi ngờ, anh đã điều tra về thôn Thanh Thuỷ này, phát hiện ở đây có rất nhiều vụ buôn người.
Nói xong, anh định kéo cô về phía trước.
Cơ Thập Nhất nắm ngược lại ngón tay anh, “Chờ đã, đưa Khả Khả tới bệnh viện trước, cô ấy bị đánh, trên người có vết thương.”
Tô Minh Châu không muốn cho lắm.
Trong mắt anh, người khác chẳng đáng kể chút nào, người duy nhất anh lo lắng chỉ có cô mà thôi, sớm biết sẽ có chuyện như vậy, lần trước có nói thế nào anh cũng phải đi theo.
Cũng may mà anh để Tiểu Nhất đi theo, nếu không thì anh không biết sẽ xuất hiện tình huống gì nữa.
Cơ Thập Nhất lắc lắc cánh tay anh, ấm áp nói: “Yên tâm đi, chị không sao, em nhìn xem, Tiểu Nhất còn ở đây này, người bị thương quan trọng nhất.”
Cuối cùng Tô Minh Châu cũng đồng ý, khàn khàn nói: “Được, để tài xế đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Đinh Hiểu Đồng là một trong số hai cô gái duy nhất ở đây, cô ấy không quấy rầy Cơ Thập Nhất, vội đỡ Khả Khả vào trong xe, ló đầu ra hỏi: “Còn ai muốn đi theo không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Chuyện như vậy xảy ra sao có thể rời đi, chắc chắn phải chờ cảnh sát khu vực tới mới được, nếu không, chỉ sợ dân làng sẽ tạo phản.
Thấy Tô Minh Châu đứng bên cạnh không động đậy, Cơ Thập Nhất quay đầu hỏi: “Em không đi sao?”
Tô Minh Châu “Ừm”, nói một cách hiển nhiên: “Em tới đây tìm chị, trở về làm gì?”
Lời này anh nói rất trực tiếp, khiến Cơ Thập Nhất không tiện đáp lời, đành phải nghe theo anh, dù sao thì bây giờ đã không còn nguy hiểm, anh cũng dẫn theo vài người tới đây, tất cả đều vây quanh nơi này, trông rất đồ sộ.
Thấy cô tò mò, Tô Minh Châu khe khẽ giải thích: “Đây đều là đồng nghiệp của Tiểu Nhất.”
Lỗ tai bị hơi thở làm cho ngứa ngáy, Cơ Thập Nhất sờ lỗ tai, trừng mắt nhìn anh, “Nói chuyện thì cứ nói thôi, làm gì vậy?”
Tô Minh Châu mỉm cười nhìn cô, không trả lời.
Tất nhiên Tiểu Nhất có thực lực hơn hẳn các đồng nghiệp, những người xung quanh tự giác lấy cậu ta làm tiêu chuẩn, nhưng cũng có thể nhìn ra tố chất của cậu ấy rất tốt.
Dư Tri Thu cũng từ phía sau đi tới, nhìn thấy ở đây có nhiều người như vậy, thần sắc có chút hoảng hốt.
Đã nhiều năm bà ấy không tiếp xúc với nhiều người ngoài như thế, bất chợt nhìn thấy, trong lòng bắt đầu hốt hoảng, thân thể không ngừng run rẩy.
Cơ Thập Nhất kéo bà ấy qua, ấm áp nói: “Đừng lo lắng, đây là những người tới giúp cô.”
Nghe thấy giọng nói của người quen, Dư Tri Thu mới cảm thấy khá hơn, chỉ là, trong ánh mắt vẫn có chút hoảng hốt, thái độ không muốn sống cười điên dại của hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
“Bà ấy là Dư Tri Thu?” Tô Minh Châu cảnh giác hỏi.
Cơ Thập Nhất gật đầu, “Ừm. Đúng rồi, chuyện nhờ em điều tra thế nào rồi?”
“Chưa xong, có quá nhiều tên trùng lặp, phải thu nhỏ phạm vi lại, gần tối nay sẽ có kết quả.”
Dư Tri Thu không hiểu hai người đang nói gì, tự mình thoát khỏi tay Cơ Thập Nhất bước sang một bên, bà ấy đã quen ở một mình, bị nhiều người nhìn như vậy thật sự khó lòng tiếp nhận nổi.
“Bà ấy là người bình thường?” Vương Hạo kinh ngạc hỏi.
Diệp Minh trợn trắng mắt nhìn anh, “Rõ ràng như vậy mà đạo diễn còn nhìn không ra, nhất định là giả điên, nếu không thì ở thôn làng ăn thịt người này cũng thiệt thòi lắm.”
Bọn họ đều nhìn ra, dân làng đang duỗi đầu ở cách đó không xa tất nhiên cũng nhìn ra, thấy người phụ nữ điên lại bình thường như vậy thì mở to mắt kinh ngạc, không khỏi tức giận mắng đối phương ở trong lòng, nhiều năm như vậy hoá ra chỉ toàn giả ngây giả dại, đúng là uổng phí những thứ ngày thường bọn họ cho bà ấy ăn.
Trong mắt bọn họ, Dư Tri Thu là người phụ nữ điên, chính vì bà ấy ngốc nên mới không bị kéo ra ngoài bắt lại, trưởng thôn cũng chỉ yêu cầu bọn họ cho bà ấy cơm ăn, ai biết hoá ra đối phương lại giả vờ.
Khỏi phải nói dân làng tức giận cỡ nào.
…
Liên Diệc tới không quá muộn, vừa hay chặn đường một nhóm người.
Mặc dù thị trấn mà thôn Thanh Thuỷ trực thuộc cách xa trung tâm khu Uyển Tân, nhưng trên thực tế vẫn thuộc về nơi này, đồn của bọn họ vẫn có thể quản lý.
Nhìn thấy một nhóm người lén lén lút lút, biết chắc bọn họ không bình thường, liên hệ với tin tức trước đó thì không lâu sau sẽ biết được nguyên nhân, trực tiếp bắt lại chờ tra khảo.
Về phần dân làng, tất nhiên cũng phải đưa đi thẩm vấn.
Nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng như vậy, dưới sự nâng đỡ, cuối cùng trưởng thôn cũng đứng dậy, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm mấy người Cơ Thập Nhất, chậm rãi nói: “Cảnh sát, chắc chắn các anh hiểu nhầm rồi, bọn họ không chỉ bắt trói vợ của Chó Con mà còn đánh đập dân làng chúng tôi.”
Mấy người phía sau ông ta đều gật đầu phụ họa.
Cơ Thập Nhất phớt lờ bọn họ, trực tiếp nói với Liên Diệc: “Cô gái trong miệng ông ta bị lừa bán tới đây, trên người có rất nhiều vết thương, đã được đưa tới bệnh viện rồi.”
Liên Diệc gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Phạm Dương ở phía sau.
Phạm Dương nhanh chóng dẫn người đi bắt những người đang trốn ở đằng sau quan sát, cũng có người trốn trong nhà, thậm chí còn có người chạy vào trong núi bị bắt trở về, tập trung hết ở một nơi.
Anh ta gãi đầu nói: “Tất cả đều ở đây, không biết có con cá nào lọt lưới hay không.”
Liên Diệc híp mắt đánh giá sắc mặt bọn họ, “Có lẽ đều ở đây cả rồi, đưa hết về thẩm vấn.”
Nếu vụ án buôn bán người quy mô lớn này được công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ gây rúng động cả nước, bọn họ phải mau chóng phá án trước khi có người công bố chuyện này, như vậy mới có thể đề cao hình tượng chính nghĩa, dù sao bây giờ cũng có quá nhiều người bôi đen nghề nghiệp của bọn họ.
Như đàn ong vỡ tổ bị đưa đi, người dân trong thôn than khóc, cả thôn làng yên tĩnh bỗng chốc như cái chợ.
“Bà điên kia, bà sẽ không được chết tử tế, chúng tôi cho bà ăn mà bà đối xử với chúng tôi như vậy sao?!”
“Tôi đã làm gì sai, cảnh sát, anh bắt nhầm người rồi, bọn họ mới là người nên bị bắt, anh nhìn vết thương trên người con tôi đi, chính là bị người này đánh!”
Người nói chuyện hung dữ nhìn Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất vô tội nhìn lại, có lẽ vì diện mạo quá mức hung hãn, không ngờ đối phương cho rằng đó là uy hiếp, lại bắt đầu khóc lóc nói bắt cậu ấy mới đúng.
“Còn kêu nữa thì nhốt lại.” Liên Diệc đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ bởi vì khí thế áp bức của anh ta, dân làng trong xe lập tức ngậm chặt miệng lại, nhưng trong lòng thì mắng chửi nhóm người này vô số lần.
Vốn dĩ bọn họ muốn kiếm tiền thuê nhà, ai biết tiền đã không kiếm được thì chớ, đã vậy còn đẩy bản thân mình vào đồn cảnh sát, sớm biết thế đã không cho bọn họ vào thôn, người thành phố không có lấy một người tốt lành.
Khi Phạm Dương ở phía sau thúc giục bọn họ lên xe, cả đám người đều mắng chửi kịch liệt, không hề ý thức được lỗi sai của mình, chỉ đổ hết tội lỗi lên người người khác.
Dư Tri Thu thấy bọn họ sắp rời đi, vội vàng hỏi mình có thể về nhà hay không.
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên hét lên: “Bà phóng hoả thiêu chết cả nhà Thiết Trụ, bà cũng phải bị bắt, sao lại thả đi?”
Liên Diệc lia đôi mắt hình viên đạn qua, đối phương co rúm lại rồi dứt khoát rụt người vào trong xe, hùng hùng hổ hổ mà không bao giờ hét lên nữa.
Anh ta quay đầu nói với Dư Tri Thu đang thấp thỏm: “Cô muốn về nhà, chúng tôi cần phải biết thông tin trước, chỉ một cái tên thôi là chưa đủ, còn có, chuyện thiêu chết người mà bà ta vừa nói cũng phải điều tra, cô theo chúng tôi về đồn.”
Dư Tri Thu vội vàng mở miệng: “Cô ấy, cô ấy giải mộng cho tôi, nói, nhà tôi, rất nổi tiếng!”
Thấy bà ấy nửa ngày mới nói xong một câu, Cơ Thập Nhất không khỏi thở dài, chủ động mở miệng: “Chắc hẳn nhà của bà ấy ở địa điểm tham quan, có một loại cây nổi tiếng giống như cây cầu nguyện, hơn nữa, xung quanh có những cánh đồng hoa rất nổi tiếng.”
Liên Diệc im lặng một lát, nói: “Hiện giờ là ba mươi năm sau, nơi đó có thể phát triển thịnh vượng hơn hoặc trở nên vắng lặng.”
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Càng tới gần thôn làng, tiếng ồn ào xôn xao càng lớn.
Một đám người vây quanh chiếc xe, mặc quần áo tối màu, so sánh phong thái hiên ngang kiêu ngạo của Liên Diệc với bọn họ thì quả thực chênh lệch rất lớn, thoạt nhìn họ là loại người tương đối lười biếng, ngày thường không chịu làm việc.
Có người hung hăng uy hiếp: “Anh mau giao người ra đây, nếu không thì anh sẽ bị bắt nhốt hơn mười ngày!”
Vương Hạo nhìn thấy bọn họ thì thấy sợ sệt ngay, Đinh Hiểu Đồng đứng bên cạnh tràn đầy lửa giận, trực tiếp bước lên: “Có phải các người định nối giáo cho giặc hay không, cái thôn Thanh Thuỷ này đã bị chúng tôi vạch trần rồi, các người cứ chờ phóng viên truyền thông quốc gia tới tìm đi!”
Bốn chữ “phóng viên truyền thông” vừa phát ra, bọn họ đều có chút chần chờ.
Hiện tại Internet phát triển, hầu như chỉ cần phơi bày chuyện gì đó trên mạng, phóng viên sẽ mau chóng nghe tin mà đến, tới lúc đó, chắc chắn cấp trên sẽ không bỏ qua chuyện này, thậm chí còn gây áp lực.
Bọn họ ở trấn trên có thể xem được tin tức, chẳng hạn như khoảng thời gian trước chuyện mặc kệ bị phơi bày, kết quả nhân dân cả nước trực tiếp lên án, kẻ bị bãi chức, kẻ về quê.
Nghĩ đến đây, mấy người đều có chút chùn chân.
“Các người… chúng tôi không biết những chuyện này, tại sao các người không báo cảnh sát?”
Đúng lúc Cơ Thập Nhất trở lại, nghe thấy lời này thì không khỏi cười lạnh: “Báo cảnh sát có hiệu quả ư? Không phải các anh vẫn đưa người chạy trốn trở về đấy sao.”
Cô nhìn xung quanh, dân làng đều trốn ở những nơi cách đó không xa nhìn về đây, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn những cảnh sát nhân dân này do bọn họ tìm tới, có lẽ ngày thường đã quen làm như vậy rồi.
“Cô nói chuyện kiểu gì thế?” Có người thấy cô là nữ sinh, hung hăng tiến lên.
Tiểu Nhất lập tức che chắn ở phía trước, có lẽ đã nghe bọn họ nói cậu ấy rất mạnh, mấy người cho dù có dùi cui cũng không dám ra tay, đứng ở đó đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông vốn định xông lên phía trước cũng dừng lại.
Cơ Thập Nhất quay đầu nhìn về phía mấy người Đinh Hiểu Đồng, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ khinh người quá đáng, sau khi trở về tôi nhất định phải vạch trần việc này trên Weibo, quá ghê tởm!” Đinh Hiểu Đồng hung tợn nói.
Cơ Thập Nhất không phản bác, sau khi trở về cô cũng sẽ làm như vậy, chuyện này thật sự đã nằm ngoài dự kiến của cô.
Mấy người thấy bọn họ không dễ chọc vào, chuẩn bị rời đi, lùi lại từng bước một, nhóm người Vương Hạo cũng không rảnh bận tâm, dù sao thì tương lai cũng sẽ có người đến trị.
Đúng lúc này, bên kia lại có một chiếc xe khác chạy tới.
Tốc độ xe hơi nhanh, khi phanh gấp để lại dấu vết rất rõ ràng, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chờ xe dừng lại, dáng người cao lớn của Tô Minh Châu nhảy xuống xe, nhìn quanh thấy Cơ Thập Nhất đứng ở đó, anh gần như chạy nhanh tới, vội vã hỏi: “Không sao chứ?”
Anh bước quá nhanh, cả người đều thở hổn hển.
Cơ Thập Nhất lắc đầu, “Không sao, tim em không tốt còn chạy tới đây, ngại uống thuốc chưa đủ hay sao?”
Cảnh sát còn chưa tới, không ngờ anh lại tới trước.
Tô Minh Châu không trả lời câu hỏi của cô, mà đi quanh một vòng, xác định cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, lồng nguc khẽ phập phồng.
“Chị nhờ em điều tra Dư Tri Thu, sau khi nhận được tin tức thì em lập tức đến đây.” Anh giải thích, “Em điều tra được thôn này toàn là kẻ buôn người, chị mau cùng em trở về đi.”
Có rất nhiều người trùng tên Dư Tri Thu, mà trong chốc lát, thám tử tư không thể tìm được nhiều thông tin, nhưng dưới sự nghi ngờ, anh đã điều tra về thôn Thanh Thuỷ này, phát hiện ở đây có rất nhiều vụ buôn người.
Nói xong, anh định kéo cô về phía trước.
Cơ Thập Nhất nắm ngược lại ngón tay anh, “Chờ đã, đưa Khả Khả tới bệnh viện trước, cô ấy bị đánh, trên người có vết thương.”
Tô Minh Châu không muốn cho lắm.
Trong mắt anh, người khác chẳng đáng kể chút nào, người duy nhất anh lo lắng chỉ có cô mà thôi, sớm biết sẽ có chuyện như vậy, lần trước có nói thế nào anh cũng phải đi theo.
Cũng may mà anh để Tiểu Nhất đi theo, nếu không thì anh không biết sẽ xuất hiện tình huống gì nữa.
Cơ Thập Nhất lắc lắc cánh tay anh, ấm áp nói: “Yên tâm đi, chị không sao, em nhìn xem, Tiểu Nhất còn ở đây này, người bị thương quan trọng nhất.”
Cuối cùng Tô Minh Châu cũng đồng ý, khàn khàn nói: “Được, để tài xế đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Đinh Hiểu Đồng là một trong số hai cô gái duy nhất ở đây, cô ấy không quấy rầy Cơ Thập Nhất, vội đỡ Khả Khả vào trong xe, ló đầu ra hỏi: “Còn ai muốn đi theo không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Chuyện như vậy xảy ra sao có thể rời đi, chắc chắn phải chờ cảnh sát khu vực tới mới được, nếu không, chỉ sợ dân làng sẽ tạo phản.
Thấy Tô Minh Châu đứng bên cạnh không động đậy, Cơ Thập Nhất quay đầu hỏi: “Em không đi sao?”
Tô Minh Châu “Ừm”, nói một cách hiển nhiên: “Em tới đây tìm chị, trở về làm gì?”
Lời này anh nói rất trực tiếp, khiến Cơ Thập Nhất không tiện đáp lời, đành phải nghe theo anh, dù sao thì bây giờ đã không còn nguy hiểm, anh cũng dẫn theo vài người tới đây, tất cả đều vây quanh nơi này, trông rất đồ sộ.
Thấy cô tò mò, Tô Minh Châu khe khẽ giải thích: “Đây đều là đồng nghiệp của Tiểu Nhất.”
Lỗ tai bị hơi thở làm cho ngứa ngáy, Cơ Thập Nhất sờ lỗ tai, trừng mắt nhìn anh, “Nói chuyện thì cứ nói thôi, làm gì vậy?”
Tô Minh Châu mỉm cười nhìn cô, không trả lời.
Tất nhiên Tiểu Nhất có thực lực hơn hẳn các đồng nghiệp, những người xung quanh tự giác lấy cậu ta làm tiêu chuẩn, nhưng cũng có thể nhìn ra tố chất của cậu ấy rất tốt.
Dư Tri Thu cũng từ phía sau đi tới, nhìn thấy ở đây có nhiều người như vậy, thần sắc có chút hoảng hốt.
Đã nhiều năm bà ấy không tiếp xúc với nhiều người ngoài như thế, bất chợt nhìn thấy, trong lòng bắt đầu hốt hoảng, thân thể không ngừng run rẩy.
Cơ Thập Nhất kéo bà ấy qua, ấm áp nói: “Đừng lo lắng, đây là những người tới giúp cô.”
Nghe thấy giọng nói của người quen, Dư Tri Thu mới cảm thấy khá hơn, chỉ là, trong ánh mắt vẫn có chút hoảng hốt, thái độ không muốn sống cười điên dại của hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
“Bà ấy là Dư Tri Thu?” Tô Minh Châu cảnh giác hỏi.
Cơ Thập Nhất gật đầu, “Ừm. Đúng rồi, chuyện nhờ em điều tra thế nào rồi?”
“Chưa xong, có quá nhiều tên trùng lặp, phải thu nhỏ phạm vi lại, gần tối nay sẽ có kết quả.”
Dư Tri Thu không hiểu hai người đang nói gì, tự mình thoát khỏi tay Cơ Thập Nhất bước sang một bên, bà ấy đã quen ở một mình, bị nhiều người nhìn như vậy thật sự khó lòng tiếp nhận nổi.
“Bà ấy là người bình thường?” Vương Hạo kinh ngạc hỏi.
Diệp Minh trợn trắng mắt nhìn anh, “Rõ ràng như vậy mà đạo diễn còn nhìn không ra, nhất định là giả điên, nếu không thì ở thôn làng ăn thịt người này cũng thiệt thòi lắm.”
Bọn họ đều nhìn ra, dân làng đang duỗi đầu ở cách đó không xa tất nhiên cũng nhìn ra, thấy người phụ nữ điên lại bình thường như vậy thì mở to mắt kinh ngạc, không khỏi tức giận mắng đối phương ở trong lòng, nhiều năm như vậy hoá ra chỉ toàn giả ngây giả dại, đúng là uổng phí những thứ ngày thường bọn họ cho bà ấy ăn.
Trong mắt bọn họ, Dư Tri Thu là người phụ nữ điên, chính vì bà ấy ngốc nên mới không bị kéo ra ngoài bắt lại, trưởng thôn cũng chỉ yêu cầu bọn họ cho bà ấy cơm ăn, ai biết hoá ra đối phương lại giả vờ.
Khỏi phải nói dân làng tức giận cỡ nào.
…
Liên Diệc tới không quá muộn, vừa hay chặn đường một nhóm người.
Mặc dù thị trấn mà thôn Thanh Thuỷ trực thuộc cách xa trung tâm khu Uyển Tân, nhưng trên thực tế vẫn thuộc về nơi này, đồn của bọn họ vẫn có thể quản lý.
Nhìn thấy một nhóm người lén lén lút lút, biết chắc bọn họ không bình thường, liên hệ với tin tức trước đó thì không lâu sau sẽ biết được nguyên nhân, trực tiếp bắt lại chờ tra khảo.
Về phần dân làng, tất nhiên cũng phải đưa đi thẩm vấn.
Nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng như vậy, dưới sự nâng đỡ, cuối cùng trưởng thôn cũng đứng dậy, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm mấy người Cơ Thập Nhất, chậm rãi nói: “Cảnh sát, chắc chắn các anh hiểu nhầm rồi, bọn họ không chỉ bắt trói vợ của Chó Con mà còn đánh đập dân làng chúng tôi.”
Mấy người phía sau ông ta đều gật đầu phụ họa.
Cơ Thập Nhất phớt lờ bọn họ, trực tiếp nói với Liên Diệc: “Cô gái trong miệng ông ta bị lừa bán tới đây, trên người có rất nhiều vết thương, đã được đưa tới bệnh viện rồi.”
Liên Diệc gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Phạm Dương ở phía sau.
Phạm Dương nhanh chóng dẫn người đi bắt những người đang trốn ở đằng sau quan sát, cũng có người trốn trong nhà, thậm chí còn có người chạy vào trong núi bị bắt trở về, tập trung hết ở một nơi.
Anh ta gãi đầu nói: “Tất cả đều ở đây, không biết có con cá nào lọt lưới hay không.”
Liên Diệc híp mắt đánh giá sắc mặt bọn họ, “Có lẽ đều ở đây cả rồi, đưa hết về thẩm vấn.”
Nếu vụ án buôn bán người quy mô lớn này được công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ gây rúng động cả nước, bọn họ phải mau chóng phá án trước khi có người công bố chuyện này, như vậy mới có thể đề cao hình tượng chính nghĩa, dù sao bây giờ cũng có quá nhiều người bôi đen nghề nghiệp của bọn họ.
Như đàn ong vỡ tổ bị đưa đi, người dân trong thôn than khóc, cả thôn làng yên tĩnh bỗng chốc như cái chợ.
“Bà điên kia, bà sẽ không được chết tử tế, chúng tôi cho bà ăn mà bà đối xử với chúng tôi như vậy sao?!”
“Tôi đã làm gì sai, cảnh sát, anh bắt nhầm người rồi, bọn họ mới là người nên bị bắt, anh nhìn vết thương trên người con tôi đi, chính là bị người này đánh!”
Người nói chuyện hung dữ nhìn Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất vô tội nhìn lại, có lẽ vì diện mạo quá mức hung hãn, không ngờ đối phương cho rằng đó là uy hiếp, lại bắt đầu khóc lóc nói bắt cậu ấy mới đúng.
“Còn kêu nữa thì nhốt lại.” Liên Diệc đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ bởi vì khí thế áp bức của anh ta, dân làng trong xe lập tức ngậm chặt miệng lại, nhưng trong lòng thì mắng chửi nhóm người này vô số lần.
Vốn dĩ bọn họ muốn kiếm tiền thuê nhà, ai biết tiền đã không kiếm được thì chớ, đã vậy còn đẩy bản thân mình vào đồn cảnh sát, sớm biết thế đã không cho bọn họ vào thôn, người thành phố không có lấy một người tốt lành.
Khi Phạm Dương ở phía sau thúc giục bọn họ lên xe, cả đám người đều mắng chửi kịch liệt, không hề ý thức được lỗi sai của mình, chỉ đổ hết tội lỗi lên người người khác.
Dư Tri Thu thấy bọn họ sắp rời đi, vội vàng hỏi mình có thể về nhà hay không.
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên hét lên: “Bà phóng hoả thiêu chết cả nhà Thiết Trụ, bà cũng phải bị bắt, sao lại thả đi?”
Liên Diệc lia đôi mắt hình viên đạn qua, đối phương co rúm lại rồi dứt khoát rụt người vào trong xe, hùng hùng hổ hổ mà không bao giờ hét lên nữa.
Anh ta quay đầu nói với Dư Tri Thu đang thấp thỏm: “Cô muốn về nhà, chúng tôi cần phải biết thông tin trước, chỉ một cái tên thôi là chưa đủ, còn có, chuyện thiêu chết người mà bà ta vừa nói cũng phải điều tra, cô theo chúng tôi về đồn.”
Dư Tri Thu vội vàng mở miệng: “Cô ấy, cô ấy giải mộng cho tôi, nói, nhà tôi, rất nổi tiếng!”
Thấy bà ấy nửa ngày mới nói xong một câu, Cơ Thập Nhất không khỏi thở dài, chủ động mở miệng: “Chắc hẳn nhà của bà ấy ở địa điểm tham quan, có một loại cây nổi tiếng giống như cây cầu nguyện, hơn nữa, xung quanh có những cánh đồng hoa rất nổi tiếng.”
Liên Diệc im lặng một lát, nói: “Hiện giờ là ba mươi năm sau, nơi đó có thể phát triển thịnh vượng hơn hoặc trở nên vắng lặng.”
- -----oOo------
Bình luận facebook