Văn Thố chợt cảm thấy khổ sở. Cô vốn nghĩ rằng thế giới này rất ấm áp, an toàn, từ đó mới có thể chứa đựng được sự ích kỷ, tự do và cố chấp của cô. Nhưng trên đoạn đường tới đây, rốt cuộc cô cũng hiểu, cái thế giới này còn đen tối và tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, có người phải đấu tranh để sinh tồn, cũng có người xấu xa luôn ôm ý định hại người. Rất nhiều chuyện cô không thể thay đổi được, chỉ có thể sống dè dặt hơn thôi.
Tình hình đấu đá trước mắt khiến Lục Viễn hoàn toàn rơi vào tình thế đề phòng, anh xoay người lại ôm chặt lấy Văn Thố, dùng nhiệt độ cơ thể là lá chắn duy nhất giờ phút này cho Văn Thố. Nhưng điều này lại làm cho Văn Thố cảm thấy không sợ hãi chút nào. Văn Thố đưa tay ôm chặt lấy hông Lục Viễn, cô cảm nhận được lưng anh đang run lên, mặc dù anh không nói gì, nhưng Văn Thố biết giờ phút này anh vô cùng khẩn trương.
Văn Thố nhón chân lên, hỏi bên tai Lục Viễn: "Nếu chẳng may tôi mắc căn bệnh đó, anh có còn thích tôi không?"
Lục Viễn nhìn kĩ từng nét từng nét trên gương mặt của Văn Thố. Văn Thố có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong ánh mắt của anh.
Ánh mắt anh kiên định, không một tia do dự trả lời: "Vậy em hãy truyền cho tôi, như vậy em sẽ không phải lo tôi không thích em nữa."
Nói xong, Lục Viễn ôm chặt Văn Thố hơn, giọng anh lúc này rất dịu dàng, "Văn Thố, đừng sợ, dù ở đâu, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rời xa em."
"..."
Mấy tên say rượu đi từ trong nhà ra, từng bước đi về phía Lục Viễn và Văn Thố. Khi Văn Thố nhắm mắt lại, nghĩ rằng thế nào cũng không chạy thoát, đột nhiên nghe một tiếng loảng xoảng rất lớn. Ngay sau đó đèn treo tường trên hành lang bị Nghiêm Văn Trì đá vỡ.
Ánh sáng hành lang mất dần, dù là sự sợ hãi, hung hãn, tò mò hay là vẻ trầm tĩnh cũng dần lờ mờ trong ánh sáng ở đó.
Lúc này, Nghiêm Văn Trì nhìn rất đáng sợ, tay phải hắn cầm một miếng đèn bị vỡ, từng bước đi về phía tên say rượu kia.
Thời gian chợt dài đằng đẵng, Nghiêm Văn Trì đi từ từ đến, hô hấp của Văn Thố cũng trở nên nhanh hơn. Nhìn hắn đi giống như thần chết địa ngục đến tuyên cáo tử hình rất đáng sợ.
"Tao đã nói với mày rồi, đừng động đến họ, mày không muốn sống nữa phải không?"
Nét mặt của Nghiêm Văn Trì khiến người đàn ông kia sợ hãi, không tự chủ lui về phía sau một bước, hắn cau mày, bộ dạng khó tin: "Bây giờ mày vì hai người kia mà động đến tao? Mày đừng quên lần này chính là mày ra tay trước."
Nghiêm Văn Trì cười lạnh, giọng nói lạnh lẽo chết người: "Đúng, bởi vì tao vốn không muốn sống." Hắn dừng lại rồi hỏi: "Vậy mày có muốn thử không?"
Dáng vẻ kiên quyết của Nghiêm Văn Trì đã hù sợ mấy tên kia, bọn họ đồng loạt lui về phía sau mấy bước, hơn nữa còn có mấy người nữa đi ra ngoài, nhìn đèn trên tường bị vỡ cũng đã hơi tỉnh rượu, thấy khung cảnh trước mắt sợ ngẩn người ra. Vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Đều là anh em với nhau, uống say làm loạn thôi mà."
"Bạn của Văn Trì thì để Văn Trì chiêu đãi, chúng ta tiếp tục chơi của chúng ta thôi."
"..."
Cứ như vậy, một màn kịch náo loạn kết thúc, tất cả mọi người trở lại phòng mình, người đàn ông xung đột với Nghiêm Văn Trì vào phòng cuối cùng, khi hắn đóng cửa, Văn Thố nhìn thấy ánh mắt nổi giận đỏ rực lên của hắn.
Hắn đóng sập cửa lại, sau một tiếng vang lớn, rốt cuộc trong hành lang cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Ánh sáng ở hành lang lờ mờ tối, ba người vẫn đứng yên không di chuyển, hồi lâu không nói gì. Cuối cùng, Lục Viễn phá vỡ sự yên lặng: "Tay của anh chảy máu rồi, đến phòng chúng tôi băng bó lại thôi."
Lúc này Nghiêm Văn Trì mới phát hiện miếng thủy tinh đã cứa vào da thịt anh ta, cũng không nói gì, theo Lục Viễn và Văn Thố vào phòng.
Văn Thố rót cho hắn một cốc nước nóng. Lục Viễn vào trong tìm hộp cứu thương, đặt trên bàn trước mặt Nghiêm Văn Trì.
Nghiêm Văn Trì liếc nhìn, vô dụng, chỉ lấy tay che miệng vết thương, cẩn thận để máu không chảy ra.
"Xin lỗi, tôi đã dọa hai người rồi." Gương mặt anh tuấn của Nghiêm Văn Trì không có biểu cảm gì, chỉ cảm thấy nhợt nhạt hơn bình thường.
Giờ phút này Văn Thố rất muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng rồi, trong đầu lại trở nên trống rỗng, ngập ngừng mãi, Văn Thố chỉ nói ra một câu "Cảm ơn".
"Chỗ này không tốt đẹp gì đâu." Nghiêm Văn Trì nói: "Hai người nên nhanh chóng chuyển đi, ít nhất là đổi phòng đi."
Hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua căn ngục tình thú, Lục Viễn và Văn Thố đều đỏ mặt, nhưng hắn lại không có biểu cảm gì.
"Mễ Đặc Thác Duy là một nơi rất phức tạp, có người tới để rửa tội, có người tới phóng túng, có người lại tới để chịu chết." Nghiêm Văn Trì tự giễu cười: "Tôi là loại thứ ba. Tôi không phải người tốt, dù sao mình cũng sẽ chết, luôn muốn kéo người khác chết theo."
Văn Thố nghe hắn nói tiêu cực như vậy, không tự chủ nhíu mày: "Tôi có lên mạng tra. Bệnh này mặc dù không thể chữa khỏi, nhưng có thể khống chế được. Rất nhiều người đã trị liệu rất tốt, có thể sống đến năm, sáu mươi tuổi, tại sao nhất định phải nghĩ tiêu cực như vậy chứ?"
"Sống thì có ích lợi gì? Có thể sống như người bình thường sao?" Hắn tự hỏi rồi lại đáp: "Không thể, bởi vì người khác biết được bệnh của tôi, tôi chỉ có thể sống khổ sở như vậy mà thôi. Mãi đến khi năm, sáu mươi tuổi, sẽ cô độc mà chết đi một cách hèn hạ."
"Không phải thế..." Văn Thố cố gắng phản bác, nhưng cô nghĩ lại thấy sợ, cảm thấy phản đối như vậy cũng bất lực thôi.
"Trước khi tôi tới đây, tôi chỉ muốn chết đi, ngã xuống, sa đọa, nhìn rất giống những người đó." Hắn cúi đầu, đáy mắt ẩn chứa vẻ ảm đạm: "Mắc bệnh này cũng là do bị người ta lừa, thấy không cam lòng, cho nên sẽ không có khả năng có thể suy nghĩ cho người khác."
Lục Viễn ngồi bên cạnh không lên tiếng, yên lặng nhìn Nghiêm Văn Trì, bình tĩnh nói: "Con người là như vậy, niềm vui của mình muốn có một người để chia vui, đau khổ lại hi vọng có người cùng gánh chịu. Nếu như không may mắn, có chuyển biến xấu, chỉ khi lôi kéo người khác cùng chung bất hạnh mới có thể thấy thoải mái."
Văn Thố nghe Lục Viễn nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cô bất lực phản đối: "Không phải như vậy. Thật sự không phải."
Nghiêm Văn Trì ngẩng lên, trong khóe mắt đã bắt đầu ướt: "Trước khi bạn gái của tôi chết, hoàn toàn mất đi khả năng miễn dịch, nôn mửa, phát sốt, tiêu chảy, không thể kiên trì sống được nữa. Gặp tai nạn xe hơi, cô ta đã truyền máu bệnh cho tôi." Hắn cười: "Biết rõ là đã mắc bệnh, nhưng lại không nói cho tôi biết."
"Cô ấy nói ngày đó tôi sẽ biết cô ấy bị bệnh, chỉ có như vậy tôi mới không rời bỏ cô ấy. Cô ấy để lại toàn bộ tiền bồi thường cho tôi, còn nói rất có lỗi với tôi." Hắn cười nhạo mình, nhìn về phía Văn Thố và Lục Viễn: "Tiền bạc thật sự là một thứ tốt. Cô xem, bởi vì tôi có tiền, có rất nhiều cô gái không cần hỏi tên tôi là gì, đến từ đâu, mà lên giường với tôi."
Lục Viễn vẫn yên lặng, Văn Thố lại đột nhiên đứng lên.
Cô thuận tay cầm ly trà trên bàn, đập vỡ loảng xoảng, sau đó nhặt một mảnh vỡ lên, không do dự cứa vào lòng bàn tay.
Máu chảy xuống từ lòng bàn tay Văn Thố, đỏ thẫm đến chói mắt, cảm giác này đã từng xảy ra, Văn Thố lại thấy tâm trạng hoàn toàn khác.
Cô đến gần Nghiêm Văn Trì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Không phải anh rất muốn trả thù cái xã hội này sao? Tôi có thể chấm dứt nó tại đây không? Anh bị phụ nữ lừa gạt, bây giờ tôi sẽ thay cô ta trả lại cho anh."
Nói xong, Văn Thố cầm bàn tay đang chảy máu của Nghiêm Văn Trì lên.
Nhìn thấy Văn Thố sắp chạm vào Nghiêm Văn Trì, hắn chợt lùi về phía sau. Cùng lúc đó, Lục Viễn cũng vội vàng chạy tới, ôm lấy Văn Thố ngăn cản.
"Em đang làm chuyện ngu xuẩn gì thế hả?"
"Cô điên rồi sao?"
Lục Viễn và Nghiêm Văn Trì đều lớn tiếng quát. Văn Thố giữ vết thương trên tay, đột nhiên nở nụ cười.
"Anh xem, anh cũng là người tốt, anh không thừa nhận cũng vô dụng." Văn Thố nói với Nghiêm Văn Trì. Lúc này, vẻ mặt cô không hề có chút sợ hãi, không hề kỳ thị. Chỉ là vui mừng và xúc động.
Nhân tính vốn rất hướng thiện.
Lục Viễn ôm Văn Thố rời khỏi căn phòng này, khi chuẩn bị ra ngoài, Lục Viễn chợt dừng bước. Anh quay đầu lại, nói với Nghiêm Văn Trì vẫn đang trầm tư ngồi đó: "Tôi không thể thay thế bất cứ ai tha thứ cho anh, nhưng tôi thật lòng muốn chúc phúc cho anh."
Dáng vẻ Lục Viễn rất nghiêm túc, anh kiên nhẫn hỏi: "Anh có thể cho phép mình tiếp tục sống sai lầm nữa sao? Sao anh không thể có dũng khí sống tiếp vì mình mà lại tự trừng phạt bản thân như thế?"
Hai câu nói đã đánh vào tâm lý của Nghiêm Văn Trì, Nghiêm Văn Trì và Văn Thố đồng thời ngẩng đầu lên. Chỉ nghe anh nói ẩn ý: "Đừng ghét bỏ chính mình, tất cả đều do bản thân tự vượt qua được hay không. Dù là bệnh tật hay là cuộc sống có khó khăn đến đâu."
...
Toàn bộ cảnh tượng náo loạn cuối cùng cũng kết thúc, hai người ngồi trong một phòng khám cách khách sạn không xa. Bác sĩ ở đó đang băng bó cho Văn Thố.
Mới vừa rồi Văn Thố còn cả gan không sợ chết, thế nhưng lúc này lại đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn vết thương của Văn Thố, lông mày Lục Viễn nhíu lại. Văn Thố biết là mình đã chọc giận Lục Viễn, dáng vẻ trầm lặng của anh khiến cô có chút sợ sệt.
Lục Viễn nhìn bộ dạng này của cô, càng cau mày lại, giọng nói cũng trầm xuống: "Em đã đồng ý với tôi sẽ không tự làm tổn thương mình nữa."
"Lần này khác."
"Với tôi mà nói, chỉ cần là vết thương trên người em, đều thế thôi."
Văn Thố cảm thấy trong lòng mình như có dòng nước chảy, Vạn Lý là một ngọn lửa mạnh mẽ đã đun nóng dòng nước ấy, nhanh chóng sôi trào làm cho tình yêu của cô trở nên mãnh liệt; còn Lục Viễn là một ngọn lửa nhỏ liu riu, vốn tưởng rằng sẽ không thể sôi được, nhưng đến thời điểm cô không muốn chờ đợi nữa, nó lại sôi sùng sục lên.
Văn Thố cười toét miệng, "Lục Viễn, khi về Giang Bắc, tôi sẽ gả cho anh, được không?"
Lục Viễn không ngờ lúc này Văn Thố sẽ nói lời như vậy, sửng sốt mấy giây, sau đó nói đùa: "Muốn gả cho tôi nhiều vậy sao, vậy cô phải lấy số xếp hàng thôi."
"Bác sĩ Lục, cho tôi chen lên đầu đi."
"Tôi sẽ suy nghĩ."
"Fuck." Văn Thố đã hết kiên nhẫn, tay đánh vào người Lục Viễn: "Để anh vất vả rồi."
--- ----- Dđ Lê Quý Đôn --- -------
Ngày hôm sau, cuối cùng Văn Thố cũng lấy lại được xe của mình. Cảnh sát đã lái xe của Văn Thố và Nghiêm Văn Trì tới Mễ Đặc Thác Duy.
Khi hai người đi lấy xe lại đụng phải Nghiêm Văn Trì với vẻ mặt xám xịt. Trên tay hắn và Văn Thố đều băng bó, hắn lắc lắc cánh tay bị thương về phía Văn Thố: "Chúng ta rất có duyên nhỉ?" Hắn nói đùa.
Văn Thố cũng phất tay với hắn, giọng điệu hài hước: "Đây là duyên phận nhân tạo nhé!"
"Tiểu thư Văn à, nếu như tôi không mắc bệnh, tôi nghĩ nhất định tôi sẽ không chùn bước mà theo đuổi cô."
Thời điểm anh ta chuẩn bị nói tiếp, Lục Viễn tới tách hai người kia ra, không chút lưu tình nói với Nghiêm Văn Trì: "Đáng tiếc là anh có bệnh."
Văn Thố nhìn chằm chằm anh, hắn coi như không nghe thấy, nói tiếp: "Anh phải nghĩ là căn bệnh này cũng rất tốt chứ?"
"..."
Đó là lần cuối cùng Văn Thố nhìn thấy Nghiêm Văn Trì. Vốn chỉ là người xa lạ, khi đi theo hai con đường khác nhau, sẽ giống như hai đường thẳng song song không còn giao nhau nữa.
Ra ngoài xã hội sẽ gặp rất nhiều người như vậy. Văn Thố đã thành thói quen kể từ khi rời khỏi nhà.
Lục Viễn lái xe vào núi. Đường núi quanh co khúc khuỷu, ngọn núi cao nhất nhìn như rất gần, nhưng thật ra còn cách rất xa. Cảnh những dãy núi mênh mông bát ngát đẹp tựa như tranh vẽ. Cây cối nơi đây đã trải qua hàng ngàn thậm chí là hàng vạn năm, tạo nên khung cảnh rừng núi tuyệt đẹp.
Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, vô cùng lưu luyến khung cảnh chốn rừng núi nơi đây, lát sau liền bị mất phương hướng. Văn Thố cũng là lần đầu tiên đến đồi Nhậm Thác Tể, hai người cùng nhau nghiên cứu bản đồ hướng dẫn, nhưng vẫn mù mịt.
Lục Viễn thử đi tiếp xem sao, nhưng không nghĩ rằng càng đi càng xa Mễ Đặc Thác Duy, cuối cùng gần như không nhìn thấy.
Hai người đều không muốn tin, nhưng sự thật là họ đã lạc trong núi rồi.
Khi cả hai đều đã hết cách, đột nhiên có một chiếc xe hơi từ đằng xa đi tới. Đều là khách du lịch, cùng đi trong núi sâu, Lục Viễn chỉ vẫy tay một cái thì xe đó liền dừng lại.
Trên xe có mấy người đàn ông trung niên, vừa thấy Lục Viễn liền nhiệt tình chào hỏi, không thể không nói đây là nỗi an ủi lớn nhất khi bị lạc đường.
Một người đàn ông ném cho Lục Viễn điếu thuốc lá, Lục Viễn nhận lấy, người kia cười khẩy, nói: "Hai người còn trẻ chưa có kinh nghiệm, cậu xem chúng tôi vào núi, còn gặp được một người dẫn đường."
"Người dẫn đường?" Lục Viễn nghi ngờ.
"Dân ở đây có một số người chuyên dẫn đường cho khách du lịch. Có họ thì chúng ta sẽ không lạc đường đâu." Hắn nhiệt tình kêu: "Chu ca, cậu tới giúp người anh em này đi, dẫn hắn ra ngoài."
Lục Viễn tò mò nhìn, cửa tay lái phụ mở ra, một người đàn ông bản địa cao ráo chậm rãi bước xuống xe. Da sạm đen, thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén. Người hắn chắc hẳn là đã leo núi vượt thác, đến nỗi người ta không còn nhìn ra đó là da người nữa.
Lục Viễn đang muốn đi đến chào hỏi. Chợt nghe thấy một giọng nói kiềm chế và khó tin phía sau.
"Vạn Lý?"
Cái tên này vừa xuất hiện, bước chân Lục Viễn chợt ngừng lại.
Bình luận facebook