• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chúng Ta Kết Hôn Thôi (2 Viewers)

  • Chương 36

Hướng Giản Đan đang xay gừng băm, đổ nước ấm vào ly, mặt trên của lá trà phủ đầy mè và đậu rang, đây là loại trà muối gừng đặc sắc ở nơi này. Sau khi ngâm xong, bà không ngừng thúc giục Khương Vinh Diệu, “Nhanh mang sang đi, cứ cọ tới cọ lui ở đây hoài vậy.”

“Tôi đang rửa tay mà.” Ông Khương tranh luận: “Sao bà không tự bưng sang đi.”

Hướng Giản Đan tất nhiên sẽ không lộ mặt, vừa rồi đã nói xấu Trác Dụ, nên không được vững dạ lắm.

“Sai ông làm chút việc thì sao, tôi pha trà, ông bưng trà, đó cũng là con rể ngoan của ông mà.”

Ông Khương đóng micro*, không thể nói không thể nói.

*Đóng micro: Ý nói việc không nói, không phản bác, không hành động gì hết.

Đến cửa phòng bếp, ông giác ngộ ra, “Con gái tôi chạy về nhà mẹ đẻ như này, vậy thì chẳng phải là hai đứa đang cãi nhau sao!”

Hướng Giản Đan trợn trắng mắt, “Giờ mới nhìn ra.”

Trong sân, Khương Dặc nhận điện thoại, nhận xong rồi quơ quơ di động với Trác Dụ, “Anh rể, bà bảo anh đi lên.”

Phòng ngủ của bà Kỳ Sương ở ngay đầu phía đông, thoáng gió ánh sáng đẹp, còn có một ban công nhỏ, chiếc ghế nằm đặt trên đó bị gió đêm thổi mà khẽ lắc lư. Bà Kỳ Sương thích đốt đàn hương, vừa vào phòng sẽ cảm thấy tĩnh tâm an thần.

“Cháu rể, cháu đến rồi sao?”

Trác Dụ sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Bà, bà không khỏe sao ạ?”

Kỳ Sương nằm trên giường, đắp một chiếc chăn nhỏ ở nửa người trên, cười tủm tỉm ngồi dậy. Trác Dụ nhanh chân tiến lên, đỡ lấy bà, “Bà chậm một chút ạ.”

“Khi nào chuyển mùa cũng như vậy hết, tức ngực, bệnh cũ thôi.” Kỳ Sương cố gắng vươn người về hướng Khương Uyển Phồn, “Khương Khương lo lắng lắm, cũng trách bố nó làm ầm lên một hai gọi điện thoại cho nó.”

Trong lời khéo léo mang ý: Người già trong nhà bị bệnh, trở về thăm, cô không giận, không hề lục đục với ai hết.

Đừng lo lắng, vợ chồng son vẫn tốt đẹp.

“Hình như cháu rể gầy đi một chút rồi, công việc vất vả quá.”

“Có một chút thôi ạ, nhưng mà sau này sẽ không như vậy nữa.” Trác Dụ cười nói.

“Mệt mỏi quá thì phải ngủ ngơi, cơ thể của cháu không phải máy móc, làm chuyện gì cũng phải có mức độ thôi. Kiếm tiền nuôi gia đình là một chuyện, nhưng cũng không thể vắt kiệt nó, nếu cháu giày vò nó, một ngày nào đó nó sẽ trả đòn lại cho cháu đấy. Cháu nhìn bà đi, lúc trẻ thích chơi mạt chược, thắng tiền thì vui thua tiền thì ăn không ngon, bây giờ tim không được tốt.”

Bà Kỳ Sương lặng lẽ nói: “Khương Khương của chúng ta cũng kiếm được tiền, nếu cháu thiếu tiền thì cứ mở miệng với con bé, không cần ngại. Hoặc là bà đưa cho cháu.”

Trác Dụ hoảng sợ, “Không được không được đâu ạ.”

“Làm giấy vay nợ ha, bà sẽ không thu lãi của cháu.”

Khương Uyển Phồn thưởng thức biểu cảm giống như năm màu thuốc nhuộm của Trác Dụ xong, mới bất đắc dĩ nói: “Bà còn muốn cho vay sao, mấy nhà mượn tiền mười năm trước còn chưa tìm ra người kìa.”

“Bà lớn tuổi như vậy rồi, cũng phải cho phép bà mắc lỗi chứ.” Bà Kỳ Sương ngồi xuống bên Trác Dụ.

“Bà ơi, tiền của cháu đủ xài, bà đừng lo ạ.” Trác Dụ cười nói: “Còn bao nhiêu tiền nợ chưa lấy lại được? Cháu bù thêm cho bà.”

Khương Uyển Phồn làm thế tay chữ X, “No! Tác phong nuông chiều không được chấp nhận.”

Bầu không khí tự nhiên hơn một chút, khi hai người đi ra ngoài, cũng không còn sự gượng gạo như lúc trước nữa.

Trở về phòng ngủ của mình, cửa còn chưa đóng chặt, Trác Dụ đã ôm chặt lấy Khương Uyển Phồn từ phía sau, cằm anh để trên đầu vai cô, chóp mũi lạnh, hơi thở nóng, nóng lạnh tương phản k1ch thích Khương Uyển Phồn run rẩy.

“Em không giận.” Cảm xúc tuần tự tuôn ra, Khương Uyển Phồn hơi đắn đo, vào lúc anh đang thấp thỏm không chắc, cô đã dịu dàng an ủi, “Chỉ là về thăm bà thôi.”

“Anh chạy tới như vậy, thứ tư không phải ngày bận rộn sao? Đã xin nghỉ chưa? Đừng để chú không vui.” Khương Uyển Phồn đúng lúc vỗ vào mu bàn tay anh, “Hay là ngày mai về luôn nhé?”

“Không về.” Trác Dụ giọng rầu rĩ, giống như một đứa trẻ đáng thương, “Cũng không đi làm.”

Khương Uyển Phồn hơi chớp mi, theo bản năng mím môi, trêu đùa hỏi: “Muốn em nuôi anh sao?”

“Em nuôi không?” Trác Dụ ôm chặt cô hơn, lòng bàn tay nhéo khớp xương trên ngón trỏ cô, từng chút một hoặc nhẹ hoặc mạnh, giống như nhịp tim thấp thỏm vào thời khắc này, “Thất nghiệp, một người đàn ông không có công việc, tụ họp bạn bè, hay trước mặt người thân bạn bè đều không lấy tay ra* được, có lẽ còn sẽ bị người khác bàn tán sau lưng là tên ăn bám dựa vào mặt để kiếm cơm.”

*Không lấy tay ra: ý là xấu hổ khi phải thể hiện điều gì đó ra vì nó không được đẹp.

Khương Uyển Phồn khụ khụ, “Không cần vòng vo tự khen mình.”

Trác Dụ chôn đầu trong đầu vai cô, nhỏ giọng cười rộ lên.

Yên lặng ngắn ngủi.

Trác Dụ giọng bình thản: “Anh sẽ không đến công ty nữa, em ở nhà bao lâu anh cũng sẽ ở cùng em.”

Nhịp tim của Khương Uyển Phồn đập nhanh hơn, bả vai bất giác run run.

Trác Dụ nghĩ là cô bị dọa, tự giễu nói: “Trước khi kết hôn anh đã hứa với em, không để em chịu bất kì sự ấm ức nào, không ngờ tới rằng, sau khi kết hôn tất cả việc ấm ức đều là từ anh.”

Vốn dĩ không có gì, nhưng anh quá chân thành, chân thành đến nỗi vứt bỏ tự tôn, bỗng Khương Uyển Phồn lại không đành lòng.

Tròng mắt cô quay nửa vòng, bình tĩnh khuyên nhủ: “Cũng không cần phải cực đoan như vậy, làm ở đâu mà không phải làm, nếu tiền lương không quá thấp, nhịn một chút cũng không phải không được. Em cũng đã từng đụng độ với rất nhiều khách hàng bắt bẻ, có nghi ngờ, có vặt vãnh, có người còn không ở cùng chung tần số nhận thức, nếu em để ý, hẳn “Giản Yên” đã đóng cửa 800 lần rồi.”

Trác Dụ cãi lại theo bản năng: “Không giống, em đang làm chuyện em thích.”

Khương Uyển Phồn lập tức hỏi lại, “Cho nên, anh cũng không thích làm ở “Triệu Lâm”, bởi vì đây không phải việc anh thích đúng không?”

Tư duy của cô quá tinh tế, kết nối logic nhanh, giống như mặt sông đang kéo dài lại bỗng nhiên có làn sóng phá nước trồi lên, không cho anh bất kì cơ hội nào để che giấu, cả người đều bị giội từ trên xuống dưới.

Khương Uyển Phồn ôm lại anh, dùng hết sức lực toàn thân, “Vậy anh thích làm gì?”

Chắc là vừa rồi bị đàn hương trong phòng ngủ của bà lây nhiễm, trộn lẫn với hương cuối của nước hoa tuyết tùng lại sinh ra một mùi mới, Trác Dụ lưu luyến mà cọ lên sườn cổ cô, khàn giọng nói: “Có. Trước kia anh rất giỏi trượt tuyết.”

––

Một đêm này Hướng Giản Đan làm thế nào cũng không ngủ ngon, lăn qua lộn lại, lải nhải với Khương Vinh Diệu: “Ông nói xem hai đứa nó có thể cãi nhau vì cái gì?”

Ông Khương nhắm mắt nói thầm: “Dù sao cũng không phải là tiền.”

“Cũng chưa chắc.” Hướng Giản Đan âm dương quái khí, chỉ chó mắng mèo, “Bình thường tôi có thiếu tiền tiêu vặt của ông sao? Không phải ông cũng giấu 5000 trong vớ đá bóng sao.”

Ông Khương giả vờ ngủ, tiếng ngáy vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Hướng Giản Đan đá vào chân ông, “Trốn tránh có thể giải quyết vấn đề sao? Về điểm này Trác Dụ mạnh hơn ông rồi, dám đối mặt, dám đến nhà!”

“Khò –––––!” Tiếng ngáy như sấm.

Nhưng ngày hôm sau, hai người Khương Uyển Phồn và Trác Dụ vừa nói vừa cười ngay dưới lầu, bộ dạng thân mật hoàn toàn khác so với hôm qua. Hướng Giản Đan như trút được gánh nặng, tâm trạng rất tốt nên cũng không hề nói đến chuyện ông Khương giấy quỹ đen trong nhà.

Bà Kỳ Sương từ trong phòng ngủ chuồn ra, thò người đi xuống vừa nhìn thấy, “Ô, hòa thuận rồi?”

Bà thay đổi vẻ mặt uể oải có bệnh của đêm qua, người nhẹ như chim yến mà đi xuống lầu, khỏe mạnh cực kỳ mà chào hỏi: “Chào hai đứa, trưa này sẽ làm gan heo cho Khương Khương.”

Khương Uyển Phồn điên cuồng lắc đầu, “Không ăn không ăn, lát nữa cháu sẽ đi luôn!”

“Tiểu Dụ, đánh mông nó cho bà!”

Trác Dụ nhìn bà Kỳ Sương, như hiểu ra điều gì đó.

Ăn sáng xong, bà Kỳ Sương ngồi phơi nắng trong sân, Trác Dụ đi qua, ngồi xổm xuống ngay cạnh bà. Một già một trẻ nhìn nhau, ai cũng không nói gì, nhìn vài giây, lại đồng thời nở nụ cười.

Kỳ Sương thong thả cảm thán: “Đúng vậy, tối qua bà giả bệnh thôi. Khương Khương trở về một mình, mẹ con bé tính thẳng, nói năng không giấu giếm được, cứ liên tục hỏi. Bà nhìn ra được là Khương Khương chỉ đang miễn cưỡng cười thôi, bà lo muốn chết, nhưng bà cũng không thể đi truy hỏi chung, có đôi khi, quan tâm cũng là một loại gánh nặng.”

Trong cổ họng Trác Dụ như mắc một viên xí muội đường, vừa ngọt vừa chua.

Bà Kỳ Sương lắc chiếc ghế lão thái*, híp mắt ngắm nắng sớm, “Bà không muốn người khác suy đoán về con bé, bàn tán sau lưng con bé, vây quanh con bé mà hỏi này hỏi nọ. Nên bà liền giả bệnh, như vậy mọi người sẽ cho rằng con bé về thăm bà, sẽ không suy đoán hai đứa xảy ra chuyện gì.”

Im lặng thật lâu, Trác Dụ nhẹ giọng, “Bà, cháu xin lỗi.”

“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.” Bà Kỳ Sương cười ha hả nói: “Bà cũng đã là người nằm trong quan tài rồi, việc có thể làm cho mấy đứa không nhiều. Cháu rể, cháu phải sống vui vẻ một chút, không vì kẻ nào hết, chỉ vì chính bản thân mình. Cháu vui, Khương Khương cũng sẽ càng vui.”

Hốc mắt Trác Dụ cay cay, “Dạ.”

Hai người thực sự không hề cãi nhau, nhưng phản ứng của người trong nhà có chút vượt xa khỏi dự đoán của Khương Uyển Phồn. Vốn muốn k1ch thích Trác Dụ, nhưng cô không đoán được thế mà anh lại trực tiếp đuổi theo tới Lâm Tước, đau khổ như sắp ly hôn với cô tới nơi.

Diễn không thể diễn quá mức, Khương Uyển Phồn quyết định buổi chiều sẽ về. Nói đến lý do cũng không có gì đáng trách, “Lữ Lữ gọi điện thoại tới, trong tiệm có một vài loại vải xảy ra chút vấn đề.”

Trác Dụ hỏi: “Có chuyện gì?”

Nói đến cái này là đau đầu, “Nhà cung ứng vẫn luôn cung cấp hàng lại bỏ gánh giữa đường không bán cho em nữa, sau đó em tăng giá lên, buổi sáng đối phương vừa trả lời, vẫn là không được.” Khương Uyển Phồn buồn bực, “Đã hợp tác nhiều năm như vậy rồi, hai bên đều chung sống hòa bình, anh nói nếu là vì tiền đi, thì cái giá em bỏ ra đã rất cao rồi.”

“Công ty nào vậy?”

“Địch Lan.”

Trác Dụ không hỏi câu nào khác nữa, để cô cột dây an toàn thật kỹ.

Đến 3 giờ chiều, đưa người tới “Giản Yên” xong, xe tắt máy, Trác Dụ cũng xuống xe.

Khương Uyển Phồn ngẩn người, “Anh không về công ty à?”

Trác Dụ thực hiện lời hứa, không hề có chút do dự, “Ở cùng em.”

Mới có một ngày Khương Uyển Phồn không có mặt, công việc đã chồng chất năm sáu việc không thể phân thân nổi. Cô nhìn về phía Trác Dụ đang ngồi trên sô pha tiếp khách, một mình anh thảnh thơi dựa vào lưng ghế, hình như còn đang chơi cờ trên điện thoại.

Lữ Lữ cũng cảm thấy ngạc nhiên, “Anh rể nghỉ ạ?”

Khương Uyển Phồn nghiêm trang, “Đang chờ việc.”

Hơn 6 giờ mới có cơm hộp đưa tới, Trác Dụ cùng ăn với họ cũng rất vui vẻ. Một nhân viên nhỏ nhắc nhở, “Tổng giám đốc Dụ, điện thoại của anh.”

Điện thoại đặt trên mặt bàn, tắt âm thanh, màn hình thông báo có cuộc gọi tới màu lục nhạt nhấp nháy theo quy luật. Trác Dụ làm như không thấy, chỉ tùy tiện úp điện thoại xuống, ngay cả cúp cũng lười.

Sau thời gian một bữa cơm, điện thoại Khương Uyển Phồn vang lên, là Lâm Cửu Từ gọi tới. Cuộc gọi này vang lên mười mấy giây, cô mới nhận, lễ phép gọi: “Dượng.”

Lâm Cửu Từ như trút được gánh nặng, “Cái đó, Khương Khương, quấy rầy cháu rồi.”

“Không quấy rầy ạ, dượng có việc gì sao?” Khương Uyển Phồn ngồi xuống bên cạnh Trác Dụ, anh vẫn chơi điện thoại như cũ, mặt không biểu cảm.

“Trác Dụ có đang ở cạnh cháu không? Thằng bé không hề nhận điện thoại của dượng, dượng có chuyện quan trọng tìm nó.”

Khương Uyển Phồn nhìn về phía Trác Dụ, anh bỏ tab trò chơi, trán hơi nhăn lại.

“Anh ấy đang ở cạnh cháu, nhưng anh ấy đang bận ở quầy lễ tân, tạm thời không nhận điện thoại được.” Khương Uyển Phồn mặt không đổi sắc nói: “Như vậy đi dượng, hôm nay cũng trễ thế này rồi, ngày mai cháu sẽ bảo anh ấy đến công ty tìm dượng.”

Giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm, không phải bàn bạc, trưng cầu sự đồng ý, mà là đang thông báo. Thậm chí cũng không cần Trác Dụ nói đồng ý, hai người liếc nhau, có thể hiểu hết tâm can.

Cúp điện thoại xong, Khương Uyển Phồn cười cười với anh, “Hôm nay anh cùng em tăng ca, có qua có lại mới toại lòng nhau, ngày mai em cũng đi cùng anh.”

––

Về công ty chỉ là lấy cớ, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi Trác Mẫn nhìn ra được, lúc này Trác Dụ đang thật sự nghiêm túc, bà ta tuyệt đối không cho phép người ngoài chế giễu.

Khi Trác Dụ đưa Khương Uyển Phồn đến nhà họ Lâm, một bàn đồ ăn phong phú bày ra, từng người đều mang gương mặt tươi cười chào đón.

Trác Mẫn Mẫn tiến lên chủ động khoác tay Khương Uyển Phồn, “Có phải cháu gầy đi rồi hay không, phải ăn cơm cho ngon nhé, cô có hầm canh gà, cháu uống thêm hai chén đi.”

Khương Uyển Phồn cười nói vâng, thái độ không nóng không lạnh.

Lâm Cửu Từ bảo Trác Dụ ngồi xuống, ám chỉ mà nói: “Ăn cơm đã, người một nhà hiếm khi tụ họp được với nhau.”

Ngay cả Lâm Dĩ Lộ luôn kiêu căng, hôm nay cũng phải đặc biệt im lặng, đứng một bên bày chén đũa, lén nhìn sắc mặt của Trác Dụ.

Lâm Diên giơ gương mặt cười lôi kéo làm quen với Khương Uyển Phồn, “Chị dâu, ngày hôm qua mấy người cô Mãn còn khen chị, nói mấy bộ đồ trong tiệm chị bộ nào cũng đẹp hết.”

“Hai ngày trước cô ấy mua món nào vậy?” Khương Uyển Phồn vất vả suy nghĩ, “Có thể là chị quên mất, nhưng mà thích là được rồi, hoan nghênh lần sau lại đến.”

Lâm Diên chạm vào cái đinh mềm, sắc mặt ngượng ngùng không hé răng nữa.

Trong nháy mắt, Trác Dụ có chút ngẩn người. Sau khi cãi nhau đến chết xong, Trác Mẫn Mẫn vẫn có thể không giận không bực như cũ, làm như không có gì xảy ra, triệu tập cả gia đình tiếp tục hát tuồng. Anh bội phục rồi, cũng thấy buồn cười.

Trên bàn cơm, toàn bộ đều là theo khẩu vị của anh, rượu cũng là rượu Mao Đài quý giá, bộ đồ dùng ăn cơm mới tinh quý báu, đúng là mười phần dụng tâm.

Trác Dụ chỉ cảm thấy châm chọc, thậm chí thêm một giây phối hợp cùng cũng không muốn. Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Cửu Từ, “Trước khi ăn cơm phải nói chuyện này trước, nếu không cháu sợ bản thân sẽ không thoải mái. Việc nào ra việc đó, theo quy định của công ty, cấp bậc như cháu muốn xin chức phải cần ngài trả lời. Chủ tịch Lâm, ngày mai khi đi làm, mời ngài rút ra chút thời gian để phê duyệt. Sau đó tôi sẽ dựa theo thủ tục, đến phòng nhân sự bàn giao.”

Bầu không khí như đông đặc lại.

Rất lâu sau đó, Lâm Cửu Từ thử dùng nụ cười để xoa dịu không khí, “Dĩ Lộ con lại đây.”

Lâm Dĩ Lộ vốn không muốn, bị Lâm Diên trợn mắt cảnh cáo, mới không tự nguyện mà đi tới.

“Xin lỗi chị dâu của con.” Lâm Cửu Từ lên tiếng.

“Con!” Cả mặt Lâm Dĩ Lộ đầy sự kháng cự.

“Xin lỗi!” Lâm Cửu Tử nâng cao giọng.

Lâm Dĩ Lộ sợ tới mức bả vai run rẩy, hốc mắt đỏ hồng mà nói: “Chị dâu em xin lỗi.”

“To lên!”

Lâm Dĩ Lộ cảm thấy mất hết thể diện, sụp đổ mà khóc lên, “Làm gì vậy, con cũng đâu có biết chị ta không thể lái xe vào buổi tối. Không phải là không bị thương gì sao, xe hỏng rồi thì bồi thường cho chị ta không phải được rồi sao.”

Trác Dụ mắt như lưỡi dao sắc, bình tĩnh nói: “Chẳng qua cô ấy chỉ xảy ra tai nạn xe cộ, nửa chiếc xe phải báo hỏng, còn cô, là mất thể diện.”

Trong lúc căng thẳng, Trác Mẫn Mẫn không nương tay chút nào, giơ tay cho con gái một cái bạt tai, “Tao thấy là đã nuôi không mày rồi!”

Tiếng da thịt vang dội xé rách sự hài hòa cuối cùng, Lâm Diên là người đầu tiên đứng ra: “Người một nhà phải đến mức này sao?!”

Trác Dụ không để ý tới sự quái gở của cậu ta, nhanh nhẹn gật đầu, “Đến mức đó.”

Khương Uyển Phồn trước sau vẫn bình tĩnh, lạnh lùng ở phía sau anh nhìn tất cả.

Lâm Diên trong cơn tức giận giơ tay chỉ về hướng đằng sau Trác Dụ, “Cô! con đàn bà này đúng là có bản lĩnh nhỉ, mới được bao lâu đâu, đã khiến nhà bọn tôi gà bay chó sủa. Cô cho rằng cô có thể giấu trời qua biển sao? Cô cho rằng cô làm gì chúng tôi không biết sao? Đứng được ở chỗ này, không ai là không tinh mắt hơn cô! Đúng là toàn diễn trò gây mâu thuẫn.”

Sắc mặt Trác Dụ đã khó coi cùng cực, anh càng che chở mà bảo vệ Khương Uyển Phồn phía sau, trở tay hất ngón tay giơ giữa không trung của Lâm Diên, lên tiếng cảnh cáo: “Thu cái tay lại.”

Ánh mắt anh áp bách, hung ác nham hiểm, Lâm Diên thở hổn hển, dần lộ ra sự khiếp sợ, sau đó lui lại hai bước. Anh ta không lấy cứng đối cứng, lau mồ hôi trên trán đi, nói tiếp: “Là cô ta tự chủ động bảo tiện đường, Dĩ Lộ căn bản không hề ép cô ta. Người đổi trắng thay đen thật sự là cô.”

Khương Uyển Phồn lạnh lùng liếc gã một cái, cũng không nhanh không chậm mà phản pháo: “Cô ta không xin à? Sao cậu không hỏi bản thân cô ta một câu.”

Lâm Dĩ Lộ khụt khịt lớn tiếng nói: “Chị có thể không đồng ý với tôi! Cũng đâu phải là tôi một hai phải là chị đưa đi!”

Trác Mẫn Mẫn bực bội, “Câm miệng!” Quả là ngu xuẩn, không đánh tự khai.

Lâm Diên đơn giản nói hết ra, “Còn giảo biện đúng không! Được, đừng trách thằng làm em trai như tôi không màng tình cảm. Anh cả, em có người bạn học là phó tổng giám đốc của bảo hiểm xe Bình Ninh, chuyên viên bảo hiểm đêm đó đến hiện trường xử lý đã kiểm tra đo đạc rồi, về tình hình giao thông, chiếc xe không có vấn đề gì, đầu xe đâm vào cột đèn đường có mục đích, còn tránh sang một bên ghế điều khiển, đây là người làm, cô ta cố ý!”

Sắc mặt Khương Uyển Phồn không hề gợn sống, như người đứng nhìn chuyện không liên quan đến mình.

“Nguyên nhân thì không cần em phải nhiều lời. Cô ta hãm hại Dĩ Lộ, châm ngòi mối quan hệ giữa chúng ta, chính là muốn ép anh rời khỏi “Triệu Lâm”! Cắt đứt quan hệ với bọn em!” Lâm Diên hung tợn nhìn chằm chằm Khương Uyển Phồn, đắc ý mà cười, “Cô đúng thật là cao thủ, tôi còn thật lòng suy nghĩ cho cô, muốn để cô vào công ty, giới thiệu Yến Tu Thành cho cô. Cô báo đáp nhà chúng tôi như vậy sao?”

Khương Uyển Phồn lập tức hỏi lại: “Dựa vào cái gì mà tôi phải báo đáp? Cậu đã cho tôi ân huệ gì?”

“Cô!” Lâm Diên á khẩu không trả lời được, hướng mặt mày hung dữ qua, “Đến giờ vẫn còn cãi bướng có đúng không?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều bay về phía Trác Dụ.

Mặt Trác Dụ gần như bất định, rất ít khi anh mang khí thế sắc bén không kìm nén gì như vậy, lãnh ngạo, trong lòng nguội lạnh, có thể hiểu thành bất kì ý gì. Ngay cả Lâm Cửu Từ cũng cảm thấy căn phòng này không thoáng khí chút nào, như bị một lớp giấy dầu che từ trong ra ngoài.

Sự im lặng duy trì càng lâu, Lâm Diên càng cảm thấy đã nắm chắc phần thắng, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý với Khương Uyển Phồn.

“Không liên quan tới cô ấy.” Trái cổ của Trác Dụ cuộn lên xuống, lạnh giọng nói: “Là tự tôi không muốn chơi đùa với các người nữa.”

Trái tim đang thấp thỏm giữa không trung của Khương Uyển Phồn chợt rơi xuống đất, một đám bụi đất nhảy nhót bốc lên. Cô nhịn không được mà ghé mắt, tốn hết chín phần sức chịu đựng mới ngăn được khóe miệng đang cong lên.

Trác Mẫn Mẫn hiểu lòng người, biết chiều hướng đã chuyển. Cuối cùng bà ta cũng mở miệng, hơn nữa một câu chỉ thẳng vào chỗ hiểm, “Nếu không ở lại được nữa, vậy cứ dựa theo quy định của công ty. Tất cả thỏa thuận chia lợi nhuận cháu đã ký kết, hợp đồng bảo hiểm, thời gian có hiệu lực của tất cả các hạng mục mà cháu tham gia chỉ nằm trong thời hạn nhân sự còn tại chức. Tự tiện ra quyết định, sẽ phải bồi thường mức tiền vi phạm hợp đồng không nhỏ. Thành quả cống hiến, tiền lương của cháu, cấp dưới, tài xế của cháu, tất cả tài nguyên, mối quan hệ có thể điều động, toàn bộ đều không còn.”

Im lặng đến nỗi rớt kim còn nghe thấy tiếng, mũi tên bắn lén bén nhọn lạnh lùng đang bay lơ lửng.

Trác Mẫn Mẫn mới là cao thủ của cái nhà này, bà ta quá hiểu thể diện của một người đàn ông phải trông cậy vào cái gì, đặc biệt là ở trước mặt người phụ nữ mình yêu. Bà ta trắng trợn cũng rất tàn nhẫn, là thông báo, cũng là uy hiếp ––––

Với hai bàn tay trắng của mày, mày lấy cái gì để yêu đương.

Thời khắc im lặng tạm dừng hôm nay cực kỳ nhiều, như là tuần hoàn, mỗi một lần đều không tiếng động mà chuyển hướng tình thế sang một khả năng khác.

Đương lúc Trác Dụ tinh thần sa sút mà ra sức cầm cự, điện thoại của anh vang lên một tiếng trong trẻo.

Cúi đầu nhìn, là thông báo tin nhắn mới.

Khương Uyển Phồn: “Có em, anh đừng sợ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom