• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chúng Ta Kết Hôn Thôi (3 Viewers)

  • Chương 13

Khương Uyển Phồn vốn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy giờ phút này nói cái gì đều là giấu đầu lòi đuôi. Lặng im không bao lâu, Lữ Lữ gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu.

Trác Dụ đã tự giác đứng dậy, giọng điệu giống như người không có việc gì: “Tôi đưa em qua.”

Đến nơi, Khương Uyển Phồn nhìn anh một cái.

Trác Dụ cười: “Muốn mời tôi lên cùng à?”

“...” Khương Uyển Phồn chỉ đành hỏi: “Đi không?”

“Không đi.” Trác Dụ nói: “Tôi lên, em sẽ không được tự nhiên. Hôm nay sinh nhật, em phải vui vẻ.”

Khương Uyển Phồn gật đầu, xuống xe.

Đi đến một nửa, cô quay đầu lại, xe Trác Dụ còn đỗ ở kia. Anh không hạ cửa kính xe, cửa kính màu đen tĩnh lặng nhưng cô có thể cảm giác ánh mắt bên trong nhất định đang đuổi theo trên người cô.

Dư vị bánh kem lan tràn, giờ phút này không khí quanh người vẫn mang theo vị ngọt tươi mát nhàn nhạt.

Khương Uyển Phồn cười với xe.

Cửa sổ xe lập tức kéo xuống, cô đã xoay người đi rồi. Trác Dụ nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh.



Vài ngày sau, Khương Uyển Phồn đi một chuyến đến nhà Tạ Hựu Địch.

Lần này, mẹ Tạ cực kỳ vừa lòng với áo ngủ. Bà xoay vài vòng ở trước gương, chồng khen xong đến con khen, không khen đúng chỗ phải khen lần nữa.

Tạ Hựu Địch bị bắt khen nửa tiếng, xoa xoa miệng: “Thi đại học môn văn cũng chưa chân thật tình cảm như vậy. Tôi nói cô nghe, về sau Manh Manh đặt quần áo ở chỗ cô, cô nói thẳng không mở hàng. Tôi sẽ lén tiếp viện tiền cho cô. Mỗi lần cô làm quần áo, tôi đều bị ép khen một trăm lần. Mỏi mồm... Ái ối mẹ ơi!”

Lầu hai, mẹ Tạ nổi trận lôi đình ném một cái gối đầu xuống rít gào: “Tạ Hựu Địch! Lại không lớn không nhỏ gọi nhũ danh của mẹ thử xem!”

Không ở nổi nhà này nữa, Tạ Hựu Địch xoa đầu: “Đi thôi, mời cô ăn cơm.”

Trên đường Trung Đảo mới mở một quán cơm Thái Lan, Tạ Hựu Địch gọi món đặc sản nhà hàng là cua cà ri. Trong lúc chờ đồ ăn, anh hỏi thẳng: “Trác Dụ theo đuổi thế nào rồi?”

Khương Uyển Phồn đang uống một ngụm nước chanh thiếu chút nữa sặc.

“Xem ra chả được gì cả.” Tạ Hựu Địch nghiêm túc nói.

Khương Uyển Phồn lấy khăn giấy lau lau miệng: “Lần sau nói đến mấy cái này có thể nói trước một tiếng không?”

“Có hi vọng! Có hi vọng rồi.” Tạ Hựu Địch cười tủm tỉm: “Vì sao phải thông báo? Bởi vì cô phải chuẩn bị. Vì sao phải chuẩn bị? Bởi vì cô hơi sợ.”

Khương Uyển Phồn dựng ngón cái với anh: “Đổi nghề coi bói đi.”

Tạ Hựu Địch ha ha hai tiếng, hai tay đỡ gáy ngửa ra lưng ghế, không ra dáng vẻ gì nói: “Cơ hội khó được. Cô có gì muốn biết, nhanh hỏi đi.”

Khương Uyển Phồn không ra vẻ thanh cao, không nói một đằng làm một nẻo. Cô rất nghiêm túc suy tư, hỏi một vấn đề đã nghi hoặc từ lâu.

“Di Hiểu là em gái ruột của anh ấy. Anh ấy...”

“Cảm thấy cậu ấy không tốt với Di Hiểu bằng Lâm Dĩ Lộ, đúng không?” Tạ Hựu Địch cũng biết cô muốn hỏi cái gì: “Hai người đều là bạn tôi. Tôi cũng không bẫy ai cả, cũng không muốn gạt ai. Sau khi bố Trác Dụ qua đời, cậu ấy lập tức đến ‘Triệu Lâm’, cũng chính là công ty nhà cô cậu ấy. ‘Triệu Lâm’ làm được thành tích hiện giờ, Trác Dụ không thể không có công. Nhưng cô cậu ấy chưa từng coi cậu ấy là người một nhà.”

Khương Uyển Phồn nhăn mày, quan hệ hai nhà hẳn phải tốt mới đúng.

Tạ Hựu Địch vẫn cười: “Có phải cô muốn hỏi cậu ấy muốn mưu đồ gì không?”

Khương Uyển Phồn: “Mưu đồ cái gì?”

Tạ Hựu Địch thu lại ý cười, sau đó thở dài: “Lúc bố Trác Dụ bị tai nạn xe cộ mất, trong xe còn có cô của cậu ấy.”

Mùa đông bảy năm trước, đoạn đường đèo 1658 trấn Nam Thủy thành phố Z xảy ra một tai nạn giao thông, một chiếc Highlander (*) màu trắng rơi xuống vực. Trên xe có hai người, một người chết tại chỗ, một người may mắn còn sống. Nhưng người còn sống sót chân trái bị thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, cuối cùng phải cắt chân để giữ mạng.

Khương Uyển Phồn hiểu rõ.

Người sống sót chính là Trác Mẫn Mẫn, cô của Trác Dụ.

“Nếu là may mắn trong bất hạnh thì càng nên thương yêu hết mực mới đúng.” Khương Uyển Phồn nghi hoặc.

Tạ Hựu Địch lắc đầu, tạm dừng một lát mới nói: “Ngày đó bố Trác Dụ say rượu lái xe.”

Khương Uyển Phồn ngẩn ngơ.

“Thật ra chú Trác là một người rất nghiêm cẩn, đúng mực giống như thước đo độ vậy. Không ai ngờ được chú ấy sẽ phạm sai lầm như vậy. Trước đó cô của Trác Dụ là diễn viên múa học viện kịch nói của tỉnh, có chút danh tiếng. Cô lên mạng tìm xem, còn có thể tìm được rất nhiều video biểu diễn. Vốn dĩ có thể bước lên sân khấu càng cao hơn nữa, nhưng sau việc này sự nghiệp hoàn toàn bị huỷ hoại. Trác Dụ cũng không bước qua nổi giới hạn này. Sau khi xảy ra chuyện, cậu ấy coi bà ta như mẹ ruột, đối xử với Lâm Diên và Lâm Dĩ Lộ còn tốt hơn em gái ruột của mình. Cậu ấy mắc nợ nhà họ Lâm, nhưng nói một câu thật lòng, cậu ấy cũng không phải người làm sai. Cho dù bố nợ con trả thì ân tình cũng đã đủ rồi.”

Lúc Tạ Hựu Địch nói lời này là đứng đắn, nghiêm nghị, còn có vài phần tiếc hận và bênh vực kẻ yếu.

Anh nghiêm túc nói với Khương Uyển Phồn: “Tình nghĩa vốn không sai. Nhưng nếu biến chất, vậy cậu ấy có làm nhiều thì có bù cả đời cũng không đầy nổi.”

Khương Uyển Phồn lập tức đã hiểu câu “Cô của cậu ấy không coi cậu ấy là người một nhà” kia.

“Đúng rồi! Nghề nghiệp trước kia của Trác Dụ, cô đoán xem.” Tạ Hựu Địch thay đổi giọng điệu lại bắt đầu cà lơ phất phơ: “Đoán đúng sẽ thưởng cho cô một Trác Dụ.”

Khương Uyển Phồn ra vẻ sợ hãi: “Quá quý giá, không nhận nổi.”

Tạ Hựu Địch chậc một tiếng: “Trác Dụ nghe được chắc trái tim lại có thêm hai vết máu cho coi.”

Khương Uyển Phồn cúi đầu cười cười, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Trước kia anh ấy làm gì?”

“Trượt tuyết, cực kỳ giỏi.” Kiêu ngạo trong giọng nói của Tạ Hựu Địch không lấn át được: “Năm cậu ấy 21 tuổi đã lấy được chứng nhận cấp cao của SAJ (*), cái loại mà có thể ở Châu Âu, Nhật Bản làm huấn luyện viên ấy. Năm đó tôi thuận tiện đi Saas-Fee (*) với cậu ấy. Cậu ấy ở đỉnh núi tuyết, dưới trời quang hoàn thành một động tác xoay người yêu cầu độ khó vô cùng cao. Thật đó, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ cái cảm giác đẹp trai ngầu lòi kia. Nếu tôi là nữ, tôi nguyện lòng lập tức sinh con cho cậu ấy ngay tại chỗ.”

Khương Uyển Phồn kinh ngạc, khiếp sợ.

“Hình tượng quá tương phản với dáng vẻ trác táng cặn bã hiện nay của cậu ấy chứ gì?” Ý cười của Tạ Hựu Địch phai nhạt chút: “Haizzz, đều là bị ân oán mài mòn.”

Đồ ăn lên đủ, Tạ Hựu Địch ăn uống thỏa thích: “Ăn đi, ăn đi. Cua lớn này cũng không tệ lắm đâu.”

Khương Uyển Phồn vẫn không động đũa.

“Đừng nghĩ đến tên đáng thương kia nữa, cũng đừng vì cậu ấy mà ăn không ngon.”

“...”

Lúc đi, Tạ Hựu Địch đẩy một cái danh thiếp cho cô: “Tôi có một người bạn, mở công ty quản lý, muốn may hai bộ lễ phục cho nghệ sĩ đi thảm đỏ. Hai ngày nữa đến tìm cô được chứ?”

“Được.” Khương Uyển Phồn thất thần, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: “À, không được. Ngày mai tôi về quê một chuyến.”

Mặt Tạ Hựu Địch đầy dấu chấm hỏi: “Có tiền còn không kiếm à?”

Khương Uyển Phồn nói: “Bà tôi bị bệnh.”



Một tháng sau đông chí, thời tiết hạ nhiệt độ hợp với tình hình, dự báo thời tiết nói luồng không khí lạnh buổi tối sẽ đến. Trác Dụ đến trường học đón Trác Di Hiểu, cùng nhau trở về nhà họ Lâm.

Đây là một tháng sau khi chiến tranh lạnh với Trác Mẫn Mẫn vì chuyện xem mắt, anh chủ động phá băng.

Trác Mẫn Mẫn vẫn nhiệt tình chu toàn, tự mình gói sủi cảo ba loại nhân, có nhân thịt gà tôm bóc vỏ mà Trác Dụ thích nhất. Nhưng vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy trên sô pha còn có một người ngồi.

Trác Mẫn Mẫn cười khanh khách nói: “Đây là Hướng Khâm.”

Trác Di Hiểu đứng ở phía sau Trác Dụ, có thể rõ ràng thấy bả vai anh trai cứng đờ.

Bữa cơm này ăn vô cùng khách khí, hài hòa. Trác Mẫn Mẫn không che đậy tâm tư cố ý tác hợp, Trác Dụ cũng lười bày thái độ, vẫn luôn bình thản lạnh nhạt. Hướng Khâm lại tươi cười điềm đạm xinh đẹp, không nói nhiều lắm nhưng cũng không lạnh nhạt, ngẫu nhiên còn chớp chớp mắt với Trác Dụ.

Chỉ có Trác Di Hiểu biết anh trai không vui, sủi cảo tôm bóc vỏ cũng chẳng ăn đến cái thứ hai. Đến sau đó, Trác Dụ có lẽ không nhịn được nữa, tìm cớ đi vào trong xe hút thuốc.

Anh ngồi ở hàng ghế sau, hai chân gác lên chân ghế lái. Tư thế này cà lơ phất phơ như một người không xương vậy.

Bóng cây ngoài xe lay động, tầng cành khô bên trên cùng kia bị gió đè đến cong xuống, ngẫu nhiên có mấy hạt mưa to đập lên cửa sổ, rất nhanh đã bị gió thổi kéo thành một vệt nước lớn.

Mà trong không gian kín, sương khói lượn lờ như tiên cảnh.

Không có gì khác, anh cảm thấy nhàm chán vô cùng.

Trác Dụ mở di động nhìn ngày tháng trên đó. Anh hoảng hốt nhớ lại, cách lần trước anh gặp Khương Uyển Phồn đã qua rất lâu, rất lâu rồi.

Trong lúc đó anh từng gọi điện thoại cho cô một lần, hệ thống nói không ở trong vùng phủ sóng. Sau đó anh cũng đi ngang qua “Giản Yên” hai lần, thấy dòng người bên trong chen chúc xô đẩy nên cũng không vào.

Trác Dụ dập tắt một điếu thuốc cuối cùng, gọi điện thoại cho Tạ Hựu Địch.

“Cậu nói gì? Ôi! Chậm, chậm đã! Cù lũ ba át.” Bên Tạ Hựu Địch quá ầm ĩ nên hét lớn như cái loa: “Ai? Tiểu Khương á?”

Trác Dụ trầm giọng, nhẫn nại lặp lại: “Gần đây cậu có liên lạc với cô ấy không?”

“Cái gì? Tiểu Khương muốn hát kịch Hoàng Mai (*) à?!”

(*) Kịch Hoàng Mai: Một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Tạ Hựu Địch kêu lên sợ hãi, tín hiệu đứt quãng rất chập chờn.

Trác Dụ muốn đập di động.

“Cô ấy làm gì rảnh mà hát kịch Hoàng Mai.” Lại một loạt nhiễu sóng, tiếng dòng điện lách tách trộn lẫn nghe không rõ ràng lắm, chờ Trác Dụ lại nghe rõ, giọng Tạ Hựu Địch trong trẻo: “... Bệnh rất nặng. Về quê rồi.”

Trác Dụ đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhíu mày xác nhận: “Cô ấy bị bệnh?”

Đầu bên kia ồn ào như nồi lẩu thập cẩm, Tạ Hựu Địch à à ừ ừ lúc lâu: “Đúng vậy.”

Trác Dụ lại gọi điện cho Lữ Lữ. Lữ Lữ nói: “Tuần trước cô giáo em về quê rồi.”

“Nhà cô ấy ở Lâm Tước à?” Trác Dụ nhớ rõ.

“Vâng, vâng, vâng. Chị ấy ở trên trấn Lâm Tước. Anh Dụ, anh còn việc gì không? Bên này em đang bận chút.”

“Không có việc gì, làm đi.”

Trác Dụ nắm di động, thân máy làm nóng lòng bàn tay. Anh ấn cửa sổ xe xuống, gió lạnh và mưa tạt vào giống nước đá hắt vào mặt. Thân thể Trác Dụ run lên, không do dự xuống xe, một lần nữa ngồi lên ghế lái.

Bảng hướng dẫn hiển thị:

Khoảng cách đến đích, 418 km.

Từ đường cao tốc vành đai Kinh Quảng (*), một đường về hướng nam.

(*) Viết tắt Bắc Kinh - Quảng Châu.

Thời tiết che kín sương mù, thân xe khoác đầy sương sớm, gió lốc áp đảo đè những cây con bên đường. Đợt không khí lạnh này khí thế rào rạt, lúc Trác Dụ hút thuốc mở hé cửa sổ xe, gió rét giống như dao nhọn luồn vào mọi ngóc ngách.

Lúc đến đoạn Quảng Mặc, tiếng sấm sét đùng đùng, mưa mau như dệt. Xe vận tải lớn mở đèn chớp đôi, tốc độ lại giảm lần nữa. Trác Dụ gần như không nhìn thấy gì, cũng không sang bên đợi mưa tạnh.

Tình hình giao thông không tốt, tầm mắt bị khuất, rạng sáng 1 giờ, rốt cuộc Trác Dụ cũng chạy đến trấn Lâm Tước.

Nhưng mới ra khỏi cửa cao tốc, bảng điều khiển hiển thị lốp xe bên phải phía sau bất thường. May mắn để phòng nổ lốp xe vẫn tiếp tục đi được một đoạn. Trác Dụ hạ thấp tốc độ xe, chỉ có thể tìm tiệm sửa xe trước.

Vòng một vòng, rốt cuộc tìm được một nhà. Tuy tiệm sửa xe đóng cửa, nhưng trong phòng còn sáng đèn.

“Đừng gõ nữa. Ngủ rồi! Đổi tiệm khác đi!” Giọng người trẻ tuổi vọng ra rất lớn.

Trác Dụ lời ít ý nhiều: “Tôi thêm tiền, giúp một chút được không người anh em?”

Mười mấy giây sau: “Xoạch…”

Cửa mở một khe.

Ông chủ trẻ hơn tưởng tượng của Trác Dụ. Cậu ta khoảng mười tám chín tuổi, thân hình cao gầy, ngày mùa đông vẫn mặc chiếc áo cộc tay, bị gió thổi run lập cập.

“Xe này của anh rất xịn. Tôi không có lốp nguyên đai nguyên kiện. Coi như anh được hời, đổi hay không?”

Trác Dụ đưa điếu thuốc cho cậu ta: “Đổi.”

Cậu ta cài điếu thuốc ra sau tai, làm việc rất nhanh: “Ông chủ đến bên này làm gì thế?”

Trác Dụ nói: “Thăm bạn.”

“Bạn à, ở chỗ nào?”

“Không biết.”

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn liếc anh một cái. Bệnh tâm thần chắc!

Trác Dụ cũng muốn bật cười. Trời xa đất lạ, cũng không có địa chỉ cụ thể, nói ra người khác đều không tin.

“Vừa hay muốn hỏi thăm một người với cậu.” Anh lên tiếng: “Ở trấn này, người họ Khương có nhiều không?”

Người trẻ tuổi cắn tua vít, tay dùng lực mạnh: “Nhiều.” Sau đó đôi mắt hất về phía sau: “À, ở đây có một người.”

Trác Dụ quay đầu nhìn lướt qua rồi lại quay về.

Khựng lại, anh lại quay phắt đầu lại.

Ở đường cái phía đối diện, cổng bệnh viện lớn, Khương Uyển Phồn đứng, vẻ mặt cũng khiếp sợ.

Mưa lạnh như châm, gió lạnh ngoài phòng, cô sốt ruột qua đường, cái trấn nhỏ này thật ra không có nhiều xe, nhưng Trác Dụ vẫn theo bản năng lên đón. Tốc độ của anh nhanh hơn cô, đi trước đến nửa đường chắn ở phía bên phải cô.

“Tối đó sinh nhật tôi tỏ tình, em đã bị dọa đến chạy về quê à?” Trác Dụ trêu chọc: “Sao? Anh theo đuổi, em chạy trốn à?”

“Anh… Sao anh lại đến nơi này?” Khương Uyển Phồn lắp bắp, nâng tay lên đưa dù về phía đỉnh đầu anh.

Trác Dụ nhướn mày: “Ảo giác đấy. Nếu không em sờ xem thật không?” Anh hơi khom lưng, để mặt sát vào.

Khương Uyển Phồn ngây ngốc, vươn ngón trỏ, khẽ chọc lên mặt anh.

Trong chớp mắt đụng vào, tầm mắt hai người giao nhau. Thế giới đều yên tĩnh.

Khương Uyển Phồn ngây ngốc trả lời: “Sống.”

Trác Dụ buồn cười.

“Chị Khương. Hôm nay đến trông muộn thế à, bà có đỡ hơn không?” Cậu thanh niên cao giọng.

Khương Uyển Phồn lấy lại tinh thần, vội thu tay lại: “Tốt hơn chút rồi.”

... Bà?

Trác Dụ nhíu mày, chậm rãi phản ứng lại.

“Xe hỏng à?” Khương Uyển Phồn đi vào tiệm sửa xe.

“Thay lốp, vẫn tốt.” Cậu thanh niên dùng sức vặn cờ lê.

Khương Uyển Phồn ngồi xổm xuống: “Em sửa cẩn thận cho anh ấy, sửa kỹ chút.”

“Chị yên tâm.”

Cuối cùng, người trẻ tuổi vẫy tay với Trác Dụ: “Bạn của chị thì không lấy nhiều. Lại bớt cho anh 80, quét mã trên tường trả tiền.”

Tiệm sửa xe đóng cửa tắt đèn.

Cửa xe vừa đóng, yên tĩnh cực hạn.

Chút lạnh lẽo cuối cùng trong không khí tan biến, máy sưởi bao trùm.

“Anh...” Khương Uyển Phồn muốn nói lại thôi: “Sao lại đến nơi này?”

Yên lặng, Trác Dụ nói: “Bởi vì em... Bà em bị bệnh.”

Khương Uyển Phồn: “?”

Trác Dụ cụp mi, không mở miệng.

Anh không mang dù, cũng không mang quần áo, vẫn mặc áo khoác vải nỉ. Phía sau lưng ướt một nửa, ngọn tóc vẫn dính nước mưa. Máy sưởi phủ kín bên trong xe, nhưng vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh ẩm trên người anh.

Khương Uyển Phồn cái gì cũng hiểu.

Yên lặng liên tục lên men, trong xe như được nhét một quả khí cầu, càng thổi càng lớn, thổi thêm chút nữa sẽ nổ tung.

Khương Uyển Phồn vô thức cọ vết chai ở lòng bàn tay, ra vẻ thoải mái cười: “Mưa lớn như vậy, trên đường không tiện đi, săm lốp hư ở đâu? Trên đường không xảy ra việc gì chưa? Đi mấy tiếng? Anh ăn cơm xong...”

“Đừng căng thẳng.” Trác Dụ đột nhiên ngắt lời: “Giọng cũng run rồi.”

Khương Uyển Phồn sửng sốt vài giây, tiếp tục khó nhọc tìm đề tài nói chuyện phiếm: “Gặp nhau một lần, rất... khó.”

“Lần sau còn gặp.” Ánh mắt Trác Dụ như châm đèn: “Chỉ cần là em, có khó cũng gặp.”

___

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Em trốn, anh đuổi.

Em có chạy đằng trời! (Giọng tổng giám đốc bá đạo)



Chú thích:

(*) Highlander: Là một dòng xe do Toyota sản xuất và là một dòng SUV cỡ lớn trong gia đình Toyota.

(*) Chứng nhận SAJ: Đây là chứng nhận của Liên đoàn Trượt tuyết toàn Nhật Bản SAJ.

(*) Saas-Fee: Là ngôi làng chính ở Saastal, hay Thung lũng Saas, và là một đô thị ở quận Visp thuộc bang Valais của Thụy Sĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom