Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Phần thừa của thi thể
Edit: Cải Trắng
Cũng trong ngày hôm đó, cảnh sát của cục cảnh sát thị trấn Winter đã tìm thấy mẩu tàn thuốc đó. Ngày hôm sau, sau khi có kết quả so sánh DNA, không tới nửa tiếng sau, Jeremy đã bị bắt.
" Anh có điều gì muốn nói không? " Trì Trừng nói với vẻ vô cùng bình tĩnh, giờ Jeremy đang ngồi đối diện anh.
" Tôi còn có thể nói gì đây? " Jeremy nói, trong giọng nói của hắn còn nghe ra chút tự giễu.
" Anh không định tìm luật sư biện hộ cho mình sao? "
" Luật sư có thể giúp tôi thay đổi kết quả giám định DNA của mấy người sao? Nếu không thể thì tôi tìm luật sư làm gì? "
" Anh không nên vứt rác bừa bãi như thế, còn nữa, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe. "
Trì Trừng mỉm cười nói, Jeremy sau khi nghe xong câu này cũng không nhịn được mà cười phá lên.
" Đúng vậy. Tiếc là trước kia tôi không để ý đạo lý này. Bây giờ xem ra tất cả đều là ý trời, dù kế hoạch của tôi có cẩn thận chặt chẽ tới mấy thì vẫn có một số sai sót nhỏ. Nhưng mà có thể thua ở trong tay một vị thần thám như anh, tôi vẫn cảm thấy không mất mặt lắm. "
" Anh đã đọc qua sách của tôi sao? " Trì Trừng tò mò hỏi một câu.
" Không chỉ sách đâu, ngay cả phim điện ảnh được chuyển thể, tôi cũng xem. "
" Nếu anh đã xem qua nhiều tác phẩm của tôi như vậy thì sao anh vẫn không hiểu phạm tội chính là tự đẩy bản thân mình xuống vực sâu của địa ngục? Huống hồ, anh có biết Trung Quốc có một câu thành ngữ như này không? Là câu "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt" Ý nghĩa của câu này là trời cao rất công bằng, đã làm điều ác thì nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, chỉ một việc làm nhỏ thôi cũng có thể là nguyên nhân dẫn tới kết quả sau này. Cho nên, việc anh bị bắt đã là kết quả được chắc chắn từ trước, từ khi anh nảy ra ý định giết người. "
" Cảm ơn anh đã chỉ bảo, nhưng mà tôi có thể hỏi anh một vấn đề không? "
" Anh nói đi. "
" Anh sẽ viết vụ án này thành sách, đúng không? "
Trì Trừng không ngờ rằng, từ nãy tới giờ mình khuyên bảo Jeremy nhiều như thế, cuối cùng hắn chỉ hỏi mỗi câu này.
" Anh muốn tôi đem câu chuyện này của anh viết thành sách sao? "
" Nếu có thể tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh. "
" Vậy mong anh hãy khai báo thành thật quá trình phạm tội của mình. Tôi sẽ căn cứ theo sự thẳng thắn của anh mà suy xét. "
Trì Trừng không ngờ rằng chuyện mình viết sách lại có thể có ích như thế này. Xem ra, có rất nhiều người thích cảm giác bị mọi người chú ý tới, giống như là trong lịch sử đã có người mạo danh tên tội phạm khét tiếng, mục đích chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của mọi người thôi.
" Chuyện này chả có gì để giấu diếm, tôi giết cô ta vì cô ta đáng chết thôi. " Jeremy nói vô cùng thẳng thắn.
" Hửm? Ruby Smith đáng chết là vì cô ấy trong lúc anh đang cô đơn đã tới an ủi hay là cô ấy đáng chết vì muốn làm vợ anh? " Trì Trừng buông lời trào phúng.
" Không không không, Trì Trừng tiên sinh, anh không hiểu rồi. Nếu cô ta vì yêu tôi mà muốn phá tan gia đình tôi thì tôi không tới mức phải giết cô ta. Tôi giết cô ta làm gì chứ? Tôi giết cô ta, đơn giản là vì cô ta đáng chết thôi. "
Trì Trừng nhìn chằm chằm Jeremy, nhưng anh không phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy Jeremy đang nói dối. Bỗng nhiên, anh nhận ra có thể là phán đoán trước đó của anh đã có một lỗi nhỏ, Ruby Smith không phải vì muốn phá nát gia đình của Jeremy mà bị giết. Jeremy giết chết Ruby Smith, có thể đơn giản chỉ là cô ấy đáng phải chết.
" Rốt cuộc cô ấy đã làm gì để anh nghĩ rằng cô ấy đáng chết? " Trì Trừng đưa ra câu hỏi.
" Tôi nghĩ anh cũng biết qua rằng trước đó Ruby Smith đã kết hôn với một ông già 75 tuổi rồi, anh cảm thấy cô ta làm vậy là vì gì? "
" Cô ấy vì tiền mà tự bán thân mình, đó là chuyện của cô ấy, liên quan gì tới anh chứ? "
" Trì Trừng tiên sinh, nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ không biện hộ ngay cho Ruby Smith, mong anh kiên nhẫn nghe hết những gì tôi nói. "
Jeremy nói với một vẻ vừa kiên định vừa bình tĩnh, giống như là hắn chắc chắn rằng sau khi nghe xong những lời này, Trì Trừng sẽ bị hắn thuyết phục.
" Anh có biết người chồng cũ của Ruby Smith, chính là lão già kia đó, đã chết như thế nào không? Tất cả mọi người đều nghĩ rằng do ông ta qua đời do tuổi già sức yếu, bệnh tim đột ngột tái phát mà qua đời, nhưng tôi biết, sự thật không phải như vậy. "
" Tôi nhớ có một lần tôi làm việc liên tục 24 tiếng đồng hồ, tôi rất mệt nhưng tôi không muốn về nhà. Khi đó, con gái tôi vừa mới sinh ra, nó rất quấy, anh hiểu mà, trẻ nhỏ luôn là người khiến cho chúng ta vừa yêu vừa ghét. "
" Thế nên, tôi đã tới nhà Ruby. Nhưng sau khi tới nhà Ruby, cô ta vô cùng muốn lên giường với tôi, vào lúc đó thì tôi làm gì còn sức lực để nghĩ tới chuyện khác, chỉ muốn nằm ngủ thôi. Vì thế, Ruby đã lấy ra một lọ thuốc, nhìn thấy lọ thuốc kia tôi mới biết được, hóa ra sau khi Ruby kết hôn với ông già kia, cô ta luôn để cho ông ta sử dụng loại thuốc này. Tới đây rồi, Trì Trừng tiên sinh đã hiểu rõ vì sao ông ta đột ngột tái phát bệnh tim mà qua đời chưa? "
" Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới anh? Tôi không nghĩ anh lại là một người có tinh thần trượng nghĩa như vậy đâu. " Trì Trừng đáp trả lại không chút khách khí.
" Đúng vậy, anh nói không sai. " Jeremy không hề tỏ ra ngại ngùng, xấu hổ gì về vấn đề này: " Anh biết vì sao Ruby trở thành tình nhân của tôi không? Đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ gì, thật ra, hồi còn học cấp ba tôi đã quen Ruby. "
" Cấp ba? Hai người là bạn học thời cấp ba với nhau sao? "
Trì Trừng không ngờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng này. Anh cảm thấy Ruby Smith đúng là một cái ngòi lửa, đụng tới cô ấy, bao nhiêu bí mật từ trước tới giờ lập tức bị tung ra.
" Không, anh đoán sai rồi. Khi đó, cô ta là bạn gái của anh trai tôi. "
Lúc này, Trì Trừng không nói được câu nào. Anh nhìn về phía Jeremy bằng ánh mắt khiếp sợ. Không chỉ anh, mà phần lớn vẻ mặt của những cảnh sát đứng bên ngoài cùng với Chúc An Sinh cũng thay đổi.
Cốt truyện này hình như có phần cẩu huyết hơn cả phim truyền hình được chiếu lúc tám giờ. Ý nghĩa đó âm thầm nảy lên trong lòng Chúc An Sinh.
" Nhưng anh đừng hiểu lầm. " Jeremy tiếp tục nói: " Anh trai tôi lớn hơn tôi hai tuổi, tôi chưa từng nghĩ tới việc tranh giành bạn gái với anh trai mình. Anh có thể đặt niềm tin ở tôi, anh trai tôi chính là người tôi yêu quý nhất, là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với tôi. "
" Lúc tôi say rượu, tôi đã nghe thấy Ruby nói với tôi rằng, anh tôi mất vì tai nạn xe cộ là do chính cô ta đã chuốc cho anh tôi rất nhiều rượu. Cô ta cảm thấy chia tay anh tôi rất phiền toái, bởi vì anh trai tôi rất yêu cô ta, thế nên cô ta đã chuốc cho anh tôi say rượu, dứt khoát giết chết anh ấy bằng một tai nạn ngoài ý muốn. Anh có hình dung ra được tâm trạng tôi lúc đó khi nghe thấy tin này không? "
" Anh chắc chắn? " Trì Trừng hỏi lại lần nữa.
" Ha ha. "
Đột nhiên, Jeremy cười lạnh một tiếng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc, Ruby Smith là một người phụ nữ như thế nào?
" Có lẽ đây chính là ý nghĩa câu nói "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt" anh vừa nói. Chắc chắn Ruby không thể ngờ được, trước đó cô ta dùng rượu hại chết anh trai tôi, giờ chính cô ta cũng vì rượu mà mất mạng, đây là nhân quả như anh nói, đúng không? "
" Cho nên, anh đã giết cô ấy? "
" Đúng vậy. Tôi phải báo thù thay cho anh trai tôi, nhân tiện, cũng giúp mấy người bạn trai trước kia của Ruby luôn qua đời "ngoài ý muốn." "
" Mấy người bạn trai trước đó? Anh có ý gì? " Trì Trừng càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
" Từ trước tới nay, ai là bạn trai của cô ta thì đều qua đời "ngoài ý muốn", anh nghĩ đây là sự trùng hợp sao? Giống như là người chồng của cô ta chết vì lên cơn đau tim đấy? "
Trì Trừng im lặng, đột nhiên anh cảm thấy Ruby Smith đúng là rất đáng chết, đương nhiên, nếu như những gì Jeremy nói đều là sự thật.
" Tôi không thông minh được như Ruby Smith, không thiết kế ra được một vụ giết người "ngoài ý muốn". Anh thấy đấy, giờ tôi chẳng giấu diếm điều gì nữa, coi như đây là số mệnh sắp đặt đi. "
" Theo như đúng kế hoạch ban đầu của tôi thì toàn bộ thi thể của Ruby Smith sẽ bị tiêu hủy. Nhưng mà tôi không ngờ rằng trong lúc tính toán tôi lại phạm lỗi, máy móc ở nhà xưởng không thể xử lý nhiều đồ như vậy. Sau khi máy móc ở nhà xưởng bị trục trặc, tôi đã đi kiểm tra và thấy một thùng đựng xương. Nhìn thấy chỗ xương gần như bị nghiền nát, tôi đã biết, có thể kế hoạch của tôi sẽ thất bại. "
Cuối cùng, Jeremy cũng nói ra hết những gì mình biết, bây giờ hắn cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm. Hắn cũng không hề phát hiện ra Trì Trừng, người đang ngồi đối diện hắn đã rơi vào trầm tư.
Mãi cho tới khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Trì Trừng vẫn không nói chuyện với ai cả, dù chỉ một câu. Thậm chí, Chúc An Sinh gọi anh rất nhiều lần, nhưng dường như anh không nghe thấy gì.
Trì Trừng chạy ra một góc khác, không biết giấy bút đã xuất hiện trong tay anh từ bao giờ, sau khi anh gọi điện cho ông chủ công ty Bill xong, anh điên cuồng ở trên giấy viết cái gì đó.
Chúc An Sinh đứng ở phía xa xa mà nhìn Trì Trừng, cô không hiểu tại sao đột nhiên Trì Trừng lại như vậy. Nhưng đúng lúc này, ở cục cảnh sát truyền ra một tin tức, có người tới nhà Jeremy lục soát đã tìm ra một cái hòm, bên trong cái hòm đó là một bộ hài cốt.
Jeremy thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra, khi hắn thấy máy móc gặp trục trặc hắn đã hiểu được tất cả, vì thế hắn chủ động sữa chữa lại máy móc, thật ra, hắn muốn thừa thời cơ mang bộ hài cốt này đi.
Trì Trừng nghe thấy nhắc tới bộ hài cốt thì anh buông giấy bút xuống, sau đó, dưới sự nghi hoặc của mọi người, anh mang chỗ hài cốt được lấy về vào trong một căn phòng, giằng co với nó cả ngày trong đó.
Chúc An Sinh hoàn toàn không thể hiểu nổi hành động của Trì Trừng. Theo như tính toán của hai người thì hôm nay hai người sẽ trở về New York, nhưng vì hành động bất ngờ này của Trì Trừng, Chúc An Sinh đành ở lại thị trấn Winter thêm một ngày nữa.
Rốt cuộc, Trì Trừng đang muốn làm cái gì? Chúc An Sinh không hiểu, cũng may, vào lúc 11 giờ sáng ngày hôm sau, sau cái ngày mà Jeremy nhận tội, Trì Trừng đã bước ra khỏi căn phòng đó.
" Trì Trừng, anh đang làm cái gì vậy? "
Chúc An Sinh vẫn đứng chờ ở bên ngoài phòng. Nhìn thấy Trì Trừng đã đi ra, Chúc An Sinh liền tiến tới chỗ anh.
" An Sinh, có lẽ chúng ta phải ở thị trấn Winter thêm một thời gian nữa. " Nhìn vào đôi mắt của Trì Trừng là biết anh rất mệt mỏi, dù thế, trong ánh mắt anh vẫn phát ra một tia sáng rực rỡ.
" Vì sao? "
" Lúc Jeremy nhận tội, anh ta không nghĩ tới trường hợp thi thể của Ruby Smith không thể tiêu hủy, mà chúng ta cũng luôn cho rằng cái răng trong miếng chân giò hun khói kia là ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra, mọi thứ đang diễn ra không phải là ngoài ý muốn, tất cả đều này đang diễn ra theo đúng những gì đã sắp đặt. "
" Trì Trừng, anh đang muốn nói gì? " Chúc An Sinh vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
" Sau khi thẩm vấn Jeremy xong, anh đã gọi điện cho ông chủ công ty Bill để kiểm tra số liệu máy móc trong nhà xưởng. Loại máy móc đó mỗi ngày đều được đưa vào một số lượng nguyên liệu nhất định, cũng vì thế mà không có giai đoạn nào con người phải nhúng tay vào, nguyên liệu hoàn toàn là do máy làm. "
" Căn cứ theo trọng lượng thi thể Ruby Smith. Nếu trong quá trình sản xuất có nhét thêm thi thể Ruby Smith vào thì lúc sản xuất hẳn là không xảy ra trục trặc gì mới đúng. Thế nhưng cuối cùng máy móc lại gặp trục trặc, em thử nói xem vì sao? "
Chúc An Sinh cúi đầu rơi vào trầm tư, đồng thời, cô đã hiểu ra tại sao hôm qua Trì Trừng lại có một loạt hành động kỳ quái như vậy.
Theo như lời Trì Trừng nói thì số nguyên liệu mà máy móc xử lý mỗi ngày đều là số lượng cố định. Nếu chỉ thêm mỗi thi thể Ruby Smith vào thì đối với máy móc mà nói, hẳn là nó có thể xử lý trót lọt, nhưng cuối cùng nó lại xảy ra vấn đề.
" Theo như cách anh nói thì máy móc chắc chắn có thể xử lý trót lọt thi thể của Ruby Smith, nhưng cuối cùng máy móc lại xảy ra vấn đề, em nghĩ đây cũng là nguyên nhân vì sao Mark Spiegel lại ăn phải cái răng đó. Cho nên, vấn đề lớn nhất bây giờ là tại sao máy móc lại gặp trục trặc? "
" Anh nghĩ anh đã biết đáp án rồi? " Trì Trừng khẽ thở dài một hơi.
" Bởi vì lúc đó trong máy vẫn còn một thi thể khác, nguyên vật liệu đưa vào vượt quá số lượng quy định ban đầu quá nhiều, cho nên máy móc đã gặp trục trặc. "
Cũng trong ngày hôm đó, cảnh sát của cục cảnh sát thị trấn Winter đã tìm thấy mẩu tàn thuốc đó. Ngày hôm sau, sau khi có kết quả so sánh DNA, không tới nửa tiếng sau, Jeremy đã bị bắt.
" Anh có điều gì muốn nói không? " Trì Trừng nói với vẻ vô cùng bình tĩnh, giờ Jeremy đang ngồi đối diện anh.
" Tôi còn có thể nói gì đây? " Jeremy nói, trong giọng nói của hắn còn nghe ra chút tự giễu.
" Anh không định tìm luật sư biện hộ cho mình sao? "
" Luật sư có thể giúp tôi thay đổi kết quả giám định DNA của mấy người sao? Nếu không thể thì tôi tìm luật sư làm gì? "
" Anh không nên vứt rác bừa bãi như thế, còn nữa, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe. "
Trì Trừng mỉm cười nói, Jeremy sau khi nghe xong câu này cũng không nhịn được mà cười phá lên.
" Đúng vậy. Tiếc là trước kia tôi không để ý đạo lý này. Bây giờ xem ra tất cả đều là ý trời, dù kế hoạch của tôi có cẩn thận chặt chẽ tới mấy thì vẫn có một số sai sót nhỏ. Nhưng mà có thể thua ở trong tay một vị thần thám như anh, tôi vẫn cảm thấy không mất mặt lắm. "
" Anh đã đọc qua sách của tôi sao? " Trì Trừng tò mò hỏi một câu.
" Không chỉ sách đâu, ngay cả phim điện ảnh được chuyển thể, tôi cũng xem. "
" Nếu anh đã xem qua nhiều tác phẩm của tôi như vậy thì sao anh vẫn không hiểu phạm tội chính là tự đẩy bản thân mình xuống vực sâu của địa ngục? Huống hồ, anh có biết Trung Quốc có một câu thành ngữ như này không? Là câu "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt" Ý nghĩa của câu này là trời cao rất công bằng, đã làm điều ác thì nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, chỉ một việc làm nhỏ thôi cũng có thể là nguyên nhân dẫn tới kết quả sau này. Cho nên, việc anh bị bắt đã là kết quả được chắc chắn từ trước, từ khi anh nảy ra ý định giết người. "
" Cảm ơn anh đã chỉ bảo, nhưng mà tôi có thể hỏi anh một vấn đề không? "
" Anh nói đi. "
" Anh sẽ viết vụ án này thành sách, đúng không? "
Trì Trừng không ngờ rằng, từ nãy tới giờ mình khuyên bảo Jeremy nhiều như thế, cuối cùng hắn chỉ hỏi mỗi câu này.
" Anh muốn tôi đem câu chuyện này của anh viết thành sách sao? "
" Nếu có thể tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh. "
" Vậy mong anh hãy khai báo thành thật quá trình phạm tội của mình. Tôi sẽ căn cứ theo sự thẳng thắn của anh mà suy xét. "
Trì Trừng không ngờ rằng chuyện mình viết sách lại có thể có ích như thế này. Xem ra, có rất nhiều người thích cảm giác bị mọi người chú ý tới, giống như là trong lịch sử đã có người mạo danh tên tội phạm khét tiếng, mục đích chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của mọi người thôi.
" Chuyện này chả có gì để giấu diếm, tôi giết cô ta vì cô ta đáng chết thôi. " Jeremy nói vô cùng thẳng thắn.
" Hửm? Ruby Smith đáng chết là vì cô ấy trong lúc anh đang cô đơn đã tới an ủi hay là cô ấy đáng chết vì muốn làm vợ anh? " Trì Trừng buông lời trào phúng.
" Không không không, Trì Trừng tiên sinh, anh không hiểu rồi. Nếu cô ta vì yêu tôi mà muốn phá tan gia đình tôi thì tôi không tới mức phải giết cô ta. Tôi giết cô ta làm gì chứ? Tôi giết cô ta, đơn giản là vì cô ta đáng chết thôi. "
Trì Trừng nhìn chằm chằm Jeremy, nhưng anh không phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy Jeremy đang nói dối. Bỗng nhiên, anh nhận ra có thể là phán đoán trước đó của anh đã có một lỗi nhỏ, Ruby Smith không phải vì muốn phá nát gia đình của Jeremy mà bị giết. Jeremy giết chết Ruby Smith, có thể đơn giản chỉ là cô ấy đáng phải chết.
" Rốt cuộc cô ấy đã làm gì để anh nghĩ rằng cô ấy đáng chết? " Trì Trừng đưa ra câu hỏi.
" Tôi nghĩ anh cũng biết qua rằng trước đó Ruby Smith đã kết hôn với một ông già 75 tuổi rồi, anh cảm thấy cô ta làm vậy là vì gì? "
" Cô ấy vì tiền mà tự bán thân mình, đó là chuyện của cô ấy, liên quan gì tới anh chứ? "
" Trì Trừng tiên sinh, nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ không biện hộ ngay cho Ruby Smith, mong anh kiên nhẫn nghe hết những gì tôi nói. "
Jeremy nói với một vẻ vừa kiên định vừa bình tĩnh, giống như là hắn chắc chắn rằng sau khi nghe xong những lời này, Trì Trừng sẽ bị hắn thuyết phục.
" Anh có biết người chồng cũ của Ruby Smith, chính là lão già kia đó, đã chết như thế nào không? Tất cả mọi người đều nghĩ rằng do ông ta qua đời do tuổi già sức yếu, bệnh tim đột ngột tái phát mà qua đời, nhưng tôi biết, sự thật không phải như vậy. "
" Tôi nhớ có một lần tôi làm việc liên tục 24 tiếng đồng hồ, tôi rất mệt nhưng tôi không muốn về nhà. Khi đó, con gái tôi vừa mới sinh ra, nó rất quấy, anh hiểu mà, trẻ nhỏ luôn là người khiến cho chúng ta vừa yêu vừa ghét. "
" Thế nên, tôi đã tới nhà Ruby. Nhưng sau khi tới nhà Ruby, cô ta vô cùng muốn lên giường với tôi, vào lúc đó thì tôi làm gì còn sức lực để nghĩ tới chuyện khác, chỉ muốn nằm ngủ thôi. Vì thế, Ruby đã lấy ra một lọ thuốc, nhìn thấy lọ thuốc kia tôi mới biết được, hóa ra sau khi Ruby kết hôn với ông già kia, cô ta luôn để cho ông ta sử dụng loại thuốc này. Tới đây rồi, Trì Trừng tiên sinh đã hiểu rõ vì sao ông ta đột ngột tái phát bệnh tim mà qua đời chưa? "
" Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới anh? Tôi không nghĩ anh lại là một người có tinh thần trượng nghĩa như vậy đâu. " Trì Trừng đáp trả lại không chút khách khí.
" Đúng vậy, anh nói không sai. " Jeremy không hề tỏ ra ngại ngùng, xấu hổ gì về vấn đề này: " Anh biết vì sao Ruby trở thành tình nhân của tôi không? Đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ gì, thật ra, hồi còn học cấp ba tôi đã quen Ruby. "
" Cấp ba? Hai người là bạn học thời cấp ba với nhau sao? "
Trì Trừng không ngờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng này. Anh cảm thấy Ruby Smith đúng là một cái ngòi lửa, đụng tới cô ấy, bao nhiêu bí mật từ trước tới giờ lập tức bị tung ra.
" Không, anh đoán sai rồi. Khi đó, cô ta là bạn gái của anh trai tôi. "
Lúc này, Trì Trừng không nói được câu nào. Anh nhìn về phía Jeremy bằng ánh mắt khiếp sợ. Không chỉ anh, mà phần lớn vẻ mặt của những cảnh sát đứng bên ngoài cùng với Chúc An Sinh cũng thay đổi.
Cốt truyện này hình như có phần cẩu huyết hơn cả phim truyền hình được chiếu lúc tám giờ. Ý nghĩa đó âm thầm nảy lên trong lòng Chúc An Sinh.
" Nhưng anh đừng hiểu lầm. " Jeremy tiếp tục nói: " Anh trai tôi lớn hơn tôi hai tuổi, tôi chưa từng nghĩ tới việc tranh giành bạn gái với anh trai mình. Anh có thể đặt niềm tin ở tôi, anh trai tôi chính là người tôi yêu quý nhất, là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với tôi. "
" Lúc tôi say rượu, tôi đã nghe thấy Ruby nói với tôi rằng, anh tôi mất vì tai nạn xe cộ là do chính cô ta đã chuốc cho anh tôi rất nhiều rượu. Cô ta cảm thấy chia tay anh tôi rất phiền toái, bởi vì anh trai tôi rất yêu cô ta, thế nên cô ta đã chuốc cho anh tôi say rượu, dứt khoát giết chết anh ấy bằng một tai nạn ngoài ý muốn. Anh có hình dung ra được tâm trạng tôi lúc đó khi nghe thấy tin này không? "
" Anh chắc chắn? " Trì Trừng hỏi lại lần nữa.
" Ha ha. "
Đột nhiên, Jeremy cười lạnh một tiếng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc, Ruby Smith là một người phụ nữ như thế nào?
" Có lẽ đây chính là ý nghĩa câu nói "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt" anh vừa nói. Chắc chắn Ruby không thể ngờ được, trước đó cô ta dùng rượu hại chết anh trai tôi, giờ chính cô ta cũng vì rượu mà mất mạng, đây là nhân quả như anh nói, đúng không? "
" Cho nên, anh đã giết cô ấy? "
" Đúng vậy. Tôi phải báo thù thay cho anh trai tôi, nhân tiện, cũng giúp mấy người bạn trai trước kia của Ruby luôn qua đời "ngoài ý muốn." "
" Mấy người bạn trai trước đó? Anh có ý gì? " Trì Trừng càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
" Từ trước tới nay, ai là bạn trai của cô ta thì đều qua đời "ngoài ý muốn", anh nghĩ đây là sự trùng hợp sao? Giống như là người chồng của cô ta chết vì lên cơn đau tim đấy? "
Trì Trừng im lặng, đột nhiên anh cảm thấy Ruby Smith đúng là rất đáng chết, đương nhiên, nếu như những gì Jeremy nói đều là sự thật.
" Tôi không thông minh được như Ruby Smith, không thiết kế ra được một vụ giết người "ngoài ý muốn". Anh thấy đấy, giờ tôi chẳng giấu diếm điều gì nữa, coi như đây là số mệnh sắp đặt đi. "
" Theo như đúng kế hoạch ban đầu của tôi thì toàn bộ thi thể của Ruby Smith sẽ bị tiêu hủy. Nhưng mà tôi không ngờ rằng trong lúc tính toán tôi lại phạm lỗi, máy móc ở nhà xưởng không thể xử lý nhiều đồ như vậy. Sau khi máy móc ở nhà xưởng bị trục trặc, tôi đã đi kiểm tra và thấy một thùng đựng xương. Nhìn thấy chỗ xương gần như bị nghiền nát, tôi đã biết, có thể kế hoạch của tôi sẽ thất bại. "
Cuối cùng, Jeremy cũng nói ra hết những gì mình biết, bây giờ hắn cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm. Hắn cũng không hề phát hiện ra Trì Trừng, người đang ngồi đối diện hắn đã rơi vào trầm tư.
Mãi cho tới khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Trì Trừng vẫn không nói chuyện với ai cả, dù chỉ một câu. Thậm chí, Chúc An Sinh gọi anh rất nhiều lần, nhưng dường như anh không nghe thấy gì.
Trì Trừng chạy ra một góc khác, không biết giấy bút đã xuất hiện trong tay anh từ bao giờ, sau khi anh gọi điện cho ông chủ công ty Bill xong, anh điên cuồng ở trên giấy viết cái gì đó.
Chúc An Sinh đứng ở phía xa xa mà nhìn Trì Trừng, cô không hiểu tại sao đột nhiên Trì Trừng lại như vậy. Nhưng đúng lúc này, ở cục cảnh sát truyền ra một tin tức, có người tới nhà Jeremy lục soát đã tìm ra một cái hòm, bên trong cái hòm đó là một bộ hài cốt.
Jeremy thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra, khi hắn thấy máy móc gặp trục trặc hắn đã hiểu được tất cả, vì thế hắn chủ động sữa chữa lại máy móc, thật ra, hắn muốn thừa thời cơ mang bộ hài cốt này đi.
Trì Trừng nghe thấy nhắc tới bộ hài cốt thì anh buông giấy bút xuống, sau đó, dưới sự nghi hoặc của mọi người, anh mang chỗ hài cốt được lấy về vào trong một căn phòng, giằng co với nó cả ngày trong đó.
Chúc An Sinh hoàn toàn không thể hiểu nổi hành động của Trì Trừng. Theo như tính toán của hai người thì hôm nay hai người sẽ trở về New York, nhưng vì hành động bất ngờ này của Trì Trừng, Chúc An Sinh đành ở lại thị trấn Winter thêm một ngày nữa.
Rốt cuộc, Trì Trừng đang muốn làm cái gì? Chúc An Sinh không hiểu, cũng may, vào lúc 11 giờ sáng ngày hôm sau, sau cái ngày mà Jeremy nhận tội, Trì Trừng đã bước ra khỏi căn phòng đó.
" Trì Trừng, anh đang làm cái gì vậy? "
Chúc An Sinh vẫn đứng chờ ở bên ngoài phòng. Nhìn thấy Trì Trừng đã đi ra, Chúc An Sinh liền tiến tới chỗ anh.
" An Sinh, có lẽ chúng ta phải ở thị trấn Winter thêm một thời gian nữa. " Nhìn vào đôi mắt của Trì Trừng là biết anh rất mệt mỏi, dù thế, trong ánh mắt anh vẫn phát ra một tia sáng rực rỡ.
" Vì sao? "
" Lúc Jeremy nhận tội, anh ta không nghĩ tới trường hợp thi thể của Ruby Smith không thể tiêu hủy, mà chúng ta cũng luôn cho rằng cái răng trong miếng chân giò hun khói kia là ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra, mọi thứ đang diễn ra không phải là ngoài ý muốn, tất cả đều này đang diễn ra theo đúng những gì đã sắp đặt. "
" Trì Trừng, anh đang muốn nói gì? " Chúc An Sinh vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
" Sau khi thẩm vấn Jeremy xong, anh đã gọi điện cho ông chủ công ty Bill để kiểm tra số liệu máy móc trong nhà xưởng. Loại máy móc đó mỗi ngày đều được đưa vào một số lượng nguyên liệu nhất định, cũng vì thế mà không có giai đoạn nào con người phải nhúng tay vào, nguyên liệu hoàn toàn là do máy làm. "
" Căn cứ theo trọng lượng thi thể Ruby Smith. Nếu trong quá trình sản xuất có nhét thêm thi thể Ruby Smith vào thì lúc sản xuất hẳn là không xảy ra trục trặc gì mới đúng. Thế nhưng cuối cùng máy móc lại gặp trục trặc, em thử nói xem vì sao? "
Chúc An Sinh cúi đầu rơi vào trầm tư, đồng thời, cô đã hiểu ra tại sao hôm qua Trì Trừng lại có một loạt hành động kỳ quái như vậy.
Theo như lời Trì Trừng nói thì số nguyên liệu mà máy móc xử lý mỗi ngày đều là số lượng cố định. Nếu chỉ thêm mỗi thi thể Ruby Smith vào thì đối với máy móc mà nói, hẳn là nó có thể xử lý trót lọt, nhưng cuối cùng nó lại xảy ra vấn đề.
" Theo như cách anh nói thì máy móc chắc chắn có thể xử lý trót lọt thi thể của Ruby Smith, nhưng cuối cùng máy móc lại xảy ra vấn đề, em nghĩ đây cũng là nguyên nhân vì sao Mark Spiegel lại ăn phải cái răng đó. Cho nên, vấn đề lớn nhất bây giờ là tại sao máy móc lại gặp trục trặc? "
" Anh nghĩ anh đã biết đáp án rồi? " Trì Trừng khẽ thở dài một hơi.
" Bởi vì lúc đó trong máy vẫn còn một thi thể khác, nguyên vật liệu đưa vào vượt quá số lượng quy định ban đầu quá nhiều, cho nên máy móc đã gặp trục trặc. "
Bình luận facebook