Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 7: Phế bỏ Ngô Liệt Liệt
Sáng sớm hôm sau!
Đế Nguyên Quân ở bên ngoài thư thả quan sát trận chiến, quả không hổ là những người muốn tham gia Ám Sát Hội. Ai ai cũng có thực lực kinh người, ra tay tàn độc, giết người không chớp mắt.
“Nhiệm vụ hoàn thành, cũng nên quay về rồi”.
Nhìn đống đổ nát vẫn còn chưa cháy hết, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
Quay trở về Ám Sát Hội!
Đế Nguyên Quân là người quay trở lại muốn nhất, ngay khi tiến vào bên trong. Hơn hai trăm người cũng tham gia nhiệm vụ nay chỉ còn lại hơn mười người. Nhưng trông họ cũng không thoải mái cho lắm.
Trên người ai ai cũng bị trọng thương, mặc dù không quá nguy hiểm nhưng Ám Ảnh Tông cũng có một chút thực lực. Đám người đó đa số là Ngưng Hải cảnh tầng thấp nhưng vẫn khiến những người này chịu cực không ít lần, thậm chí có Thức Nhân cảnh chết trong tay họ cũng không phải một hai người.
“Trong một đêm đã diệt được Ám Ảnh Tông, các ngươi đều là những người tinh ánh nhất trong những người kia”.
“Nào, hãy đưa lệnh bài của các ngươi cho ta xem”.
Ảnh Sát đứng ở trên cao, cánh tay vung nhẹ ra hiệu cho người đi ra thu lại lệnh bài.
“Tốt, rất tốt”.
Sau khi nhìn lướt qua, Ảnh Sát nở một nụ cười nhẹ, khen ngợi nói.
“Những ai giết được hơn năm mươi người sẽ được gia nhập Ám Sát Hội và nhận được những lợi ích ban đầu”.
“Còn những ai giết được hơn trăm năm mươi người sẽ được thăng một bậc từ Thanh Đồng lên Hắc Thiết”.
Ảnh Sát vung tay, người lúc nãy tiếp tục mang ra thêm một cái khay, ở bên trên là vật dụng của bọn họ.
Trong mười người, duy chỉ có Đế Nguyên Quân được thăng lên thành Hắc Thiết và trên người không hề có vết tích trọng thương.
Lúc đầu, Ảnh Sát đã có chút bất ngờ nhưng rất nhanh rồi cũng không để ý nữa.
Rời khỏi Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân tìm đến một nơi vắng vẻ rồi bắt đầu kiểm tra, những thứ nhận được khi thăng cấp cũng khiến hắn tò mò.
“Chỉ có một bộ châm độc, một cái lệnh bài thân phận và một ngàn linh thạch hạ phẩm”.
“Ám Sát Hội quá keo kiệt rồi”.
“Chắc phải làm thêm vài nhiệm vụ nữa mới được”.
Tiếp tục đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân tìm đến bảng nhiệm vụ, nơi này mặc dù có không nhiều người qua lại nhưng nhiệm vụ được dán lên đã phủ kín cả một vùng.
Nhìn cảnh này, Đế Nguyên Quân không khỏi há hốc mồm. “Hà Châu thành quả thật không bình thường”.
Nhìn vào bảng nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân không khỏi lắc đầu. Những nhiệm vụ ở đây toàn bộ đều liên quan đến việc giết chóc, và có một vài nhiệm vụ hộ tống. Mặc dù có rất nhiều nhiệm vụ nhưng giá cả thì bèo hết mức.
“Ba mươi linh thạch một nhiệm vụ, muốn chọc cười người ta sao?”.
“Ta thấy ngươi rất lạ, là người mới sao?”. Đế Nguyên Quân đang tìm nhiệm vụ thì đột nhiên, ở sau lưng có một giọng nói truyền đến.
“Có chuyện gì sao?”.
“Đừng phí sức ở đó nữa, những nhiệm vụ này một là tên nghèo kiếp xác không có đủ linh thạch để trả hoặc là các gia tộc đề ra những nhiệm vụ cực khó”.
“Đứng ở đây chỉ tốn thời gian”.
“Ồ, vậy bình thường ngươi nhận nhiệm vụ như thế nào?”.
“Được người khác đề cử”.
“Như vậy cũng được sao?”.
“Chỉ cần đạt tới Hắc Kim lệnh tự khắc sẽ có người tìm đến và ra giá”.
(Cấp bậc ở trong Ám Sát Hội: Thanh Đồng, Hắc Thiết, Hắc Kim, Thiết Bạc, Kim Sắc, Huyết Sắc, Tử Lệnh).
“Đa tạ đã nhắc nhở”.
Tiếp tục nhìn về phía bảng nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân ngay lập tức chú ý đến một nhiệm vụ. “Chọn cái này đi”.
Trực tiếp rút nhiệm vụ xuống, Đế Nguyên Quân đi ra ngoài bàn giao nhiệm vụ rồi đi ra ngoài. Đợi Đế Nguyên Quân rời đi, người này kinh thường thốt ra. “Không biết tự lượng sức mình”.
Đế Nguyên Quân ngồi nhâm nhi ly trà tại một quán trà đối diện với Ngô gia, nhiệm vụ này không phải Đế Nguyên Quân muốn nhận nhưng vì có chữ Ngô gia nên mới đồng ý. Và nhiệm vụ này cũng khiến hắn cảm thấy khá thích thú.
Đợi đến buổi tối, Đế Nguyên Quân khoác mặc lên bộ áo choàng đen và đeo mặt nạ. Buổi tối là thời gian hắn hành động tuyệt với nhất.
Thành công xâm nhập vào bên trong Ngô gia, Đế Nguyên Quân dạo quanh một vòng thám thính. “Thân là một gia tộc nhưng phòng vệ lại lỏng lẻo như vậy?”.
“Ngô gia chủ, chuyện ngươi đáp ứng ta giải quyết như thế nào rồi?”. Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì nghe thấy thanh âm quen thuộc, liền dừng lại nghe ngóng.
“Chuyện ta đáp ứng thì sẽ dốc hết sức để làm, chỉ cần ngươi giúp ta chống lại Hoàng phủ thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng”.
“Hừ, đợi ngươi mang được hai cái nhẫn của...”. Lời nói chưa dứt thì đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên. “Ai?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe ngóng ở trên nóc nhà bị dọa cho không dám lên tiếng. ‘Nhận ra ta rồi sao, phải nhanh chóng rời khỏi đây’.
“Ngô gia chủ tha mạng”. Tên gia đinh quỳ gối ở bên ngoài, giọng thảm thiết cầu xin.
“Không biết ngươi đã nghe được gì rồi?”
“Tiểu nhân không nghe được gì cả, xin gia chủ tha mạng”.
“Chết đi”. Ngô gia chủ thình lình đánh ra một chưởng, tên gia đinh ngay lập tức biến thành một vũng máu.
“Tính tình vẫn nóng như hồi nào?”.
“Hahaha...”.
Thấy đối phương không còn nói đến chuyện đó nữa, Đế Nguyên Quân quay người rời đi, hướng vào sâu trong Ngô gia mà đi.
Khi tiến lại gần một tòa lâu các, Đế Nguyên Quân dừng lại. “Đây là Ngô gia bảo khố”.
“Không biết ở bên trong có thứ ta cần hay không”.
Quan sát một hồi lâu, Đế Nguyên Quân nhận thấy. “Ba mươi phút thì có một nhóm mới đến bảo vệ, ta chỉ có năm phút để hoàn thành”.
“Nhưng ở bên trong còn có người túc trực sẵn, muốn lấy được nó không dễ một chút nào cả”.
Đế Nguyên Quân đi theo hướng đám người bảo vệ, đợi họ đi vào một góc khuất, Đế Nguyên Quân thoắt ẩn thoắt hiện giết chết một tên đi sau cùng rồi mặc áo quần vào, giả dạng làm một người bảo vệ.
Khi đi vào bên trong, nhóm người bị một người chặn lại. “Đưa lệnh bài để ta kiểm tra”.
Thành công tiến vào, Đế Nguyên Quân nhìn những người kia chia ra rồi bắt đầu hành động.
“Ở đây không có?”. Đế Nguyên Quân đi khắp phòng nhưng không phát hiện gì. Nhưng khi nhìn lên lão giả ngồi ở trên trên kia thì thấy có một bình ngọc phát ra tinh quang sáng chói, “Là nó, Dưỡng Ngọc Bình?”.
Nhìn thấy được mục tiêu nhưng Đế Nguyên Quân không gấp gáp, bởi vì lão giả ngồi ở trên kia có thực lực vượt xa hắn, cho dù dốc hết toàn lực cũng không lấy được.
Bất chợt, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ.
Tiếp tục kiểm tra những kiện bảo vật, cho đến khi thời gian ba mươi phút gần hết, Đế Nguyên Quân trộm lấy một bình đan dược tứ phẩm rồi nhét vào trong túi người khác.
Cho đến khi, có người phát hiện lọ đan dược đã bị mất thì lúc này mới hốt hoảng hét lớn. “Phá Giải Đan mất rồi”.
“Có chuyện gì?”. Lão giả nhanh chóng để ý, rời bỏ vị trí của mình rồi đi xuống, chớp lấy cơ hội. Đế Nguyên Quân từ từ đi lại, thành công thu lấy Dưỡng Ngọc Bình vào bên trong nhẫn giới chi rồi quay trở về vị trí mà không một ai hay biết.
“Các ngươi tập trung lại đây”. Lão giả ánh mắt sắc lạnh nhìn họ nói.
Bắt đầu lục soát tất cả, Đế Nguyên Quân âm thầm nở nụ cười nhẹ, cho dù hắn có bị kiểm tra thì cũng không có ai biết được, vì nhẫn giới chi đã nhận hắn là chủ. Chỉ cần hắn không muốn cho ai biết được nó thì không có ai có thể phát hiện. Trừ khi đối phương là một vị Thánh giả.
Đế Nguyên Quân chủ động đứng lên kiểm tra đầu tiên, bị hai người lục lọi khắp nơi, và ánh mắt lão giả nhìn vẻ mặt không một chút biến sắc, khi nhìn thấy cái nhẫn ở trên tay thì liền nói. “Ngươi cởi cái nhẫn ra cho ta xem?”.
Đế Nguyên Quân cũng không lo lắng cởi ra, lão giả nhìn ngắm một hồi lâu không phát hiện gì thì trả lại.
“Trưởng lão, là tên này ăn trộm”. Ngay lập tức, một giọng nói lớn truyền đến, lão giả ngay lập tức để ý rồi bắt lại thẩm vấn.
“Trưởng lão, ta bị oan”. Người bị bắt quỳ xuống, sắc mặt sợ hãi, ánh mắt ướt đẫm nói.
Nhưng dường như người này không để ý. “Các ngươi ra bên ngoài, ta có việc cần giải quyết”.
Lúc này, phía bên ngoài đã có mười người bảo vệ khác cũng đã đến, khi nhìn thấy chín người từ bên trong đi ra thì sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng. “Có chuyện gì vậy”.
“Có người ăn trộm đan dược”.
“...”.
Nhân lúc bọn họ không để ý, Đế Nguyên Quân nhanh chân rời đi. Nhưng trên đường đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân bị một giọng nói quen thuộc làm cho dừng lại. “Hahaha, tối nay ta rất vui”.
“Ngô công tử, đây là phúc phận của ta”.
“Rất mong công tử để ý chuyện mà ta nhờ công tử”.
“Được rồi, chuyện này ta giúp ngươi”.
“...”.
Nhìn thấy hai người kia trên người bốc ra một mùi rượu nồng đậm, Đế Nguyên Quân nhìn Ngô Liệt Liệt với ánh mắt độc ác, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Nhẹ nhàng tiếp cận từ phía sau, Đế Nguyên Quân mạnh tay đánh mạnh khiến một tên gục xuống, ngay lập tức. Ngô Liệt Liệt cảm nhận chuyện gì không đúng nên lớn tiếng quát. “Ai?”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không nói một lời, trực tiếp tấn công. Dao ngắn nằm trong tay, Đế Nguyên Quân liên tục chém về phía trước, Ngô Liệt Liệt gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi mà không ngừng hét lớn. “Có sát thủ...”.
Lời nói chưa dứt liền bị Đế Nguyên Quân bịt miệng, đẩy sát Ngô Liệt Liệt vào trong tường, Đế Nguyên Quân vung dao, cắt đứt hết gân tay gân chân.
Sắc mặt Ngô Liệt Liệt đau đớn nhăn lại, hắn muốn hét lên nhưng bị bịt miệng lại, tay chân lúc này cũng không thể vận động được, hắn lúc này không khác gì một tên tật nguyền.
“Bên kia, nhanh”. Chợt, Đế Nguyên Quân nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập.
“Ngô Liệt Liệt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân nhảy lên, hòa mình trong bóng tối rời đi.
Quay trở về Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân trả nhiệm vụ liền khiến những người có mặt ở đây phải giật mình, nhiệm vụ này được đặt ra từ một năm trước nhưng không có một ai dám nhận vì nó quá khó.
“Ta rất bất ngờ”.
“Phần thưởng của ngươi đây”.
Nhận ba ngàn hạ phẩm linh thạch, Đế Nguyên Quân quay người rời đi. Thì lúc này, Ảnh Sát mới từ bên trong đi ra, ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân thốt ra. “Tên này rất thú vị”.
- --
Đế Nguyên Quân ở bên ngoài thư thả quan sát trận chiến, quả không hổ là những người muốn tham gia Ám Sát Hội. Ai ai cũng có thực lực kinh người, ra tay tàn độc, giết người không chớp mắt.
“Nhiệm vụ hoàn thành, cũng nên quay về rồi”.
Nhìn đống đổ nát vẫn còn chưa cháy hết, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
Quay trở về Ám Sát Hội!
Đế Nguyên Quân là người quay trở lại muốn nhất, ngay khi tiến vào bên trong. Hơn hai trăm người cũng tham gia nhiệm vụ nay chỉ còn lại hơn mười người. Nhưng trông họ cũng không thoải mái cho lắm.
Trên người ai ai cũng bị trọng thương, mặc dù không quá nguy hiểm nhưng Ám Ảnh Tông cũng có một chút thực lực. Đám người đó đa số là Ngưng Hải cảnh tầng thấp nhưng vẫn khiến những người này chịu cực không ít lần, thậm chí có Thức Nhân cảnh chết trong tay họ cũng không phải một hai người.
“Trong một đêm đã diệt được Ám Ảnh Tông, các ngươi đều là những người tinh ánh nhất trong những người kia”.
“Nào, hãy đưa lệnh bài của các ngươi cho ta xem”.
Ảnh Sát đứng ở trên cao, cánh tay vung nhẹ ra hiệu cho người đi ra thu lại lệnh bài.
“Tốt, rất tốt”.
Sau khi nhìn lướt qua, Ảnh Sát nở một nụ cười nhẹ, khen ngợi nói.
“Những ai giết được hơn năm mươi người sẽ được gia nhập Ám Sát Hội và nhận được những lợi ích ban đầu”.
“Còn những ai giết được hơn trăm năm mươi người sẽ được thăng một bậc từ Thanh Đồng lên Hắc Thiết”.
Ảnh Sát vung tay, người lúc nãy tiếp tục mang ra thêm một cái khay, ở bên trên là vật dụng của bọn họ.
Trong mười người, duy chỉ có Đế Nguyên Quân được thăng lên thành Hắc Thiết và trên người không hề có vết tích trọng thương.
Lúc đầu, Ảnh Sát đã có chút bất ngờ nhưng rất nhanh rồi cũng không để ý nữa.
Rời khỏi Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân tìm đến một nơi vắng vẻ rồi bắt đầu kiểm tra, những thứ nhận được khi thăng cấp cũng khiến hắn tò mò.
“Chỉ có một bộ châm độc, một cái lệnh bài thân phận và một ngàn linh thạch hạ phẩm”.
“Ám Sát Hội quá keo kiệt rồi”.
“Chắc phải làm thêm vài nhiệm vụ nữa mới được”.
Tiếp tục đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân tìm đến bảng nhiệm vụ, nơi này mặc dù có không nhiều người qua lại nhưng nhiệm vụ được dán lên đã phủ kín cả một vùng.
Nhìn cảnh này, Đế Nguyên Quân không khỏi há hốc mồm. “Hà Châu thành quả thật không bình thường”.
Nhìn vào bảng nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân không khỏi lắc đầu. Những nhiệm vụ ở đây toàn bộ đều liên quan đến việc giết chóc, và có một vài nhiệm vụ hộ tống. Mặc dù có rất nhiều nhiệm vụ nhưng giá cả thì bèo hết mức.
“Ba mươi linh thạch một nhiệm vụ, muốn chọc cười người ta sao?”.
“Ta thấy ngươi rất lạ, là người mới sao?”. Đế Nguyên Quân đang tìm nhiệm vụ thì đột nhiên, ở sau lưng có một giọng nói truyền đến.
“Có chuyện gì sao?”.
“Đừng phí sức ở đó nữa, những nhiệm vụ này một là tên nghèo kiếp xác không có đủ linh thạch để trả hoặc là các gia tộc đề ra những nhiệm vụ cực khó”.
“Đứng ở đây chỉ tốn thời gian”.
“Ồ, vậy bình thường ngươi nhận nhiệm vụ như thế nào?”.
“Được người khác đề cử”.
“Như vậy cũng được sao?”.
“Chỉ cần đạt tới Hắc Kim lệnh tự khắc sẽ có người tìm đến và ra giá”.
(Cấp bậc ở trong Ám Sát Hội: Thanh Đồng, Hắc Thiết, Hắc Kim, Thiết Bạc, Kim Sắc, Huyết Sắc, Tử Lệnh).
“Đa tạ đã nhắc nhở”.
Tiếp tục nhìn về phía bảng nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân ngay lập tức chú ý đến một nhiệm vụ. “Chọn cái này đi”.
Trực tiếp rút nhiệm vụ xuống, Đế Nguyên Quân đi ra ngoài bàn giao nhiệm vụ rồi đi ra ngoài. Đợi Đế Nguyên Quân rời đi, người này kinh thường thốt ra. “Không biết tự lượng sức mình”.
Đế Nguyên Quân ngồi nhâm nhi ly trà tại một quán trà đối diện với Ngô gia, nhiệm vụ này không phải Đế Nguyên Quân muốn nhận nhưng vì có chữ Ngô gia nên mới đồng ý. Và nhiệm vụ này cũng khiến hắn cảm thấy khá thích thú.
Đợi đến buổi tối, Đế Nguyên Quân khoác mặc lên bộ áo choàng đen và đeo mặt nạ. Buổi tối là thời gian hắn hành động tuyệt với nhất.
Thành công xâm nhập vào bên trong Ngô gia, Đế Nguyên Quân dạo quanh một vòng thám thính. “Thân là một gia tộc nhưng phòng vệ lại lỏng lẻo như vậy?”.
“Ngô gia chủ, chuyện ngươi đáp ứng ta giải quyết như thế nào rồi?”. Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì nghe thấy thanh âm quen thuộc, liền dừng lại nghe ngóng.
“Chuyện ta đáp ứng thì sẽ dốc hết sức để làm, chỉ cần ngươi giúp ta chống lại Hoàng phủ thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng”.
“Hừ, đợi ngươi mang được hai cái nhẫn của...”. Lời nói chưa dứt thì đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên. “Ai?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe ngóng ở trên nóc nhà bị dọa cho không dám lên tiếng. ‘Nhận ra ta rồi sao, phải nhanh chóng rời khỏi đây’.
“Ngô gia chủ tha mạng”. Tên gia đinh quỳ gối ở bên ngoài, giọng thảm thiết cầu xin.
“Không biết ngươi đã nghe được gì rồi?”
“Tiểu nhân không nghe được gì cả, xin gia chủ tha mạng”.
“Chết đi”. Ngô gia chủ thình lình đánh ra một chưởng, tên gia đinh ngay lập tức biến thành một vũng máu.
“Tính tình vẫn nóng như hồi nào?”.
“Hahaha...”.
Thấy đối phương không còn nói đến chuyện đó nữa, Đế Nguyên Quân quay người rời đi, hướng vào sâu trong Ngô gia mà đi.
Khi tiến lại gần một tòa lâu các, Đế Nguyên Quân dừng lại. “Đây là Ngô gia bảo khố”.
“Không biết ở bên trong có thứ ta cần hay không”.
Quan sát một hồi lâu, Đế Nguyên Quân nhận thấy. “Ba mươi phút thì có một nhóm mới đến bảo vệ, ta chỉ có năm phút để hoàn thành”.
“Nhưng ở bên trong còn có người túc trực sẵn, muốn lấy được nó không dễ một chút nào cả”.
Đế Nguyên Quân đi theo hướng đám người bảo vệ, đợi họ đi vào một góc khuất, Đế Nguyên Quân thoắt ẩn thoắt hiện giết chết một tên đi sau cùng rồi mặc áo quần vào, giả dạng làm một người bảo vệ.
Khi đi vào bên trong, nhóm người bị một người chặn lại. “Đưa lệnh bài để ta kiểm tra”.
Thành công tiến vào, Đế Nguyên Quân nhìn những người kia chia ra rồi bắt đầu hành động.
“Ở đây không có?”. Đế Nguyên Quân đi khắp phòng nhưng không phát hiện gì. Nhưng khi nhìn lên lão giả ngồi ở trên trên kia thì thấy có một bình ngọc phát ra tinh quang sáng chói, “Là nó, Dưỡng Ngọc Bình?”.
Nhìn thấy được mục tiêu nhưng Đế Nguyên Quân không gấp gáp, bởi vì lão giả ngồi ở trên kia có thực lực vượt xa hắn, cho dù dốc hết toàn lực cũng không lấy được.
Bất chợt, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ.
Tiếp tục kiểm tra những kiện bảo vật, cho đến khi thời gian ba mươi phút gần hết, Đế Nguyên Quân trộm lấy một bình đan dược tứ phẩm rồi nhét vào trong túi người khác.
Cho đến khi, có người phát hiện lọ đan dược đã bị mất thì lúc này mới hốt hoảng hét lớn. “Phá Giải Đan mất rồi”.
“Có chuyện gì?”. Lão giả nhanh chóng để ý, rời bỏ vị trí của mình rồi đi xuống, chớp lấy cơ hội. Đế Nguyên Quân từ từ đi lại, thành công thu lấy Dưỡng Ngọc Bình vào bên trong nhẫn giới chi rồi quay trở về vị trí mà không một ai hay biết.
“Các ngươi tập trung lại đây”. Lão giả ánh mắt sắc lạnh nhìn họ nói.
Bắt đầu lục soát tất cả, Đế Nguyên Quân âm thầm nở nụ cười nhẹ, cho dù hắn có bị kiểm tra thì cũng không có ai biết được, vì nhẫn giới chi đã nhận hắn là chủ. Chỉ cần hắn không muốn cho ai biết được nó thì không có ai có thể phát hiện. Trừ khi đối phương là một vị Thánh giả.
Đế Nguyên Quân chủ động đứng lên kiểm tra đầu tiên, bị hai người lục lọi khắp nơi, và ánh mắt lão giả nhìn vẻ mặt không một chút biến sắc, khi nhìn thấy cái nhẫn ở trên tay thì liền nói. “Ngươi cởi cái nhẫn ra cho ta xem?”.
Đế Nguyên Quân cũng không lo lắng cởi ra, lão giả nhìn ngắm một hồi lâu không phát hiện gì thì trả lại.
“Trưởng lão, là tên này ăn trộm”. Ngay lập tức, một giọng nói lớn truyền đến, lão giả ngay lập tức để ý rồi bắt lại thẩm vấn.
“Trưởng lão, ta bị oan”. Người bị bắt quỳ xuống, sắc mặt sợ hãi, ánh mắt ướt đẫm nói.
Nhưng dường như người này không để ý. “Các ngươi ra bên ngoài, ta có việc cần giải quyết”.
Lúc này, phía bên ngoài đã có mười người bảo vệ khác cũng đã đến, khi nhìn thấy chín người từ bên trong đi ra thì sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng. “Có chuyện gì vậy”.
“Có người ăn trộm đan dược”.
“...”.
Nhân lúc bọn họ không để ý, Đế Nguyên Quân nhanh chân rời đi. Nhưng trên đường đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân bị một giọng nói quen thuộc làm cho dừng lại. “Hahaha, tối nay ta rất vui”.
“Ngô công tử, đây là phúc phận của ta”.
“Rất mong công tử để ý chuyện mà ta nhờ công tử”.
“Được rồi, chuyện này ta giúp ngươi”.
“...”.
Nhìn thấy hai người kia trên người bốc ra một mùi rượu nồng đậm, Đế Nguyên Quân nhìn Ngô Liệt Liệt với ánh mắt độc ác, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Nhẹ nhàng tiếp cận từ phía sau, Đế Nguyên Quân mạnh tay đánh mạnh khiến một tên gục xuống, ngay lập tức. Ngô Liệt Liệt cảm nhận chuyện gì không đúng nên lớn tiếng quát. “Ai?”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không nói một lời, trực tiếp tấn công. Dao ngắn nằm trong tay, Đế Nguyên Quân liên tục chém về phía trước, Ngô Liệt Liệt gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi mà không ngừng hét lớn. “Có sát thủ...”.
Lời nói chưa dứt liền bị Đế Nguyên Quân bịt miệng, đẩy sát Ngô Liệt Liệt vào trong tường, Đế Nguyên Quân vung dao, cắt đứt hết gân tay gân chân.
Sắc mặt Ngô Liệt Liệt đau đớn nhăn lại, hắn muốn hét lên nhưng bị bịt miệng lại, tay chân lúc này cũng không thể vận động được, hắn lúc này không khác gì một tên tật nguyền.
“Bên kia, nhanh”. Chợt, Đế Nguyên Quân nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập.
“Ngô Liệt Liệt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân nhảy lên, hòa mình trong bóng tối rời đi.
Quay trở về Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân trả nhiệm vụ liền khiến những người có mặt ở đây phải giật mình, nhiệm vụ này được đặt ra từ một năm trước nhưng không có một ai dám nhận vì nó quá khó.
“Ta rất bất ngờ”.
“Phần thưởng của ngươi đây”.
Nhận ba ngàn hạ phẩm linh thạch, Đế Nguyên Quân quay người rời đi. Thì lúc này, Ảnh Sát mới từ bên trong đi ra, ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân thốt ra. “Tên này rất thú vị”.
- --