Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 75: Dùng mạng để đổi
“Tên này là có nhiều linh phù vậy sao?”.
“Nhanh, ngăn hắn lại, đừng để hắn sử dụng”.
Mặc kệ đám người đánh tới, Đế Nguyên Quân một tay bấm quyết, một tay đưa cự chùy lên cao để chống đỡ.
Khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi nhưng ánh mắt và gương mặt không có một chút biểu cảm nào cả, giống như chút thương tích này không đủ để khiến hắn phải lo lắng.
Bị từng đợt kiếu chiêu đánh tới và bị đẩy lùi, Đế Nguyên Quân cắn răng, dốc hết toàn bộ lượng chân nguyên còn lại để chống đỡ nhưng uy lực của kiếm chiêu quá mạnh nên với lượng chân nguyên ít ỏi thì không thể nào ngăn lại được.
Đợi linh phù phát ra tác dụng, Đế Nguyên Quân nhanh tay thu nó vào trong lòng bàn tay rồi bóp nát. Chợt, ở trong tấm linh phù có một cỗ lực lượng cực kỳ nồng đậm đánh ra, khiến những người xung quanh phải giật mình.
“Thôn Linh Phù, thu”. Đế Nguyên Quân kết ấn rồi quát lớn một tiếng.
Ngay lập tức, lượng linh khí nồng đậm từ trong linh phù phát ra đều bị hắn luyện hóa triệt để. Chỉ trong nháy mắt, lượng chân nguyên trong người đột nhiên tăng lên một cách chóng mặt.
“Chuyện này có thể sao?”.
“Một tấm linh phù có thể giúp người sử dụng hồi phục lại bảy phần chân nguyên đã mất?”.
“Loại linh phù này lần đầu tiên ta nhìn thấy”.
“Sao trên đời có loại linh phù này mà ta không hay biết”.
“...”.
Đứng quan sát ở ngoài xa. Thanh Nhiên thấy vậy thì kinh ngạc không thôi, hai mắt đột nhiên đỏ lên, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ tham lam rồi nói. “Tên này rốt cuộc là người của tông môn nào?”.
“Sao trong tay hắn sở hữu những loại linh phù đặc biệt như thế này?”.
“Huyền cấp linh phủ một cái ít nhất cũng có giá là gần năm mươi vạn linh thạch a”.
Nhìn Đế Nguyên Quân đốt ba tờ linh phù, Thanh Nhiên sắc mặt càng thêm đỏ chót, ánh mắt tiếc nuối nhìn ba tấm linh phù đã bị sử dụng nhưng hắn không thể làm gì được. Ban đầu, hắn rất muốn ra tay với Đế Nguyên Quân để đoạt đồ vật trong tay hắn nhưng hắn chưa biết thân phận của Đế Nguyên Quân sâu rộng như thế nào nên chưa muốn ra tay.
Bản thân hắn dù sao cũng là một tán tu, không có thế lực chống đỡ, đối mặt với đại tông môn ở sau lưng Đế Nguyên Quân thì hắn sao có sức mà chống lại.
Quay lại với trận chiến!
Đế Nguyên Quân mượn nhờ linh phù nên mới hồi phục được một lượng lớn chân nguyên, khí tức trên người một lần nữa tăng cao rồi lao lên. Một tay nắm chặt cự chùy mạnh mẽ đánh xuống.
“Mặc dù ngươi hồi phục chân nguyên thì sao?”.
“Không phải chỉ có một mình?”.
“Muốn giết ngươi, không khó”.
“Toàn lực giết hắn”.
Hai mươi người chiến ý bừng bừng, ánh mắt tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn, khí tức Ngưng Hải cảnh toàn lực đánh ra, tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên.
Liên tiếp, bọn đánh ra hơn hai mươi đại kiếm chiêu, mỗi một cái đều là toàn lực và ẩn chứa sát chiêu rất lớn. Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động rồi nhanh chóng lách qua, nhưng kiếm chiêu quá nhiều nên chỉ né được đa phần mà thôi.
Dần dần, trên người xuất hiện càng nhiều miệng vết thương, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, bỏ mặc những kiếm chiêu khác đang đánh tới. Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân rồi lao thẳng về phía trước, đồng thời thúc dục chân nguyên rồi tung ra đại chiêu.
Huyền cấp trung phẩm chùy pháp, Tứ Tượng Hộ Thể!
Cự chùy trong lóe lên một cái rồi bay lơ lửng ở trước mặt rồi quay xung quanh người hắn với tốc độ cực kỳ nhanh và tạo thành bốn cái hư ảnh trông rất mờ ảo.
keng keng keng keng!
Đế Nguyên Quân lao thẳng vào công kích nhưng trên người không có một chút tổn thương nào cả, đám người thấy vậy thì kinh hãi vô cùng.
Nhưng phòng ngự mặc dù mạnh nhưng bị công kích nhiều lần nên bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Dần dần, những vết nứt lan ra càng ngày càng rộng.
“Phá”.
Đám người đồng thời quát lớn một tiếng.
Lớp hộ thể trên người hắn thình lình sụp đổ, nhưng Đế Nguyên Quân không vì thế mà lộ ra vẻ sợ hãi, mà trái lại, vẻ mặt hắn lúc này càng ngày càng bình tĩnh.
Đột nhiên, Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, một tay đưa lên kết ấn rồi quát lớn một tiếng. “Trấn”.
Từ trên miệng hắn chảy xuống một dòng máu tươi, khí tức trên người liên tục giảm xuống. Bị hai mươi kiếm chiêu mạnh mẽ đánh xuống, Đế Nguyên Quân dốc hết sức để cùng cố lớp hộ thể nhưng đó chỉ là sự chống cự yếu ớt mà thôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tấm linh phù bay lên trước mặt, Đế Nguyên Quân trích một giọt máu lên rồi toàn lực thúc dục. Chỉ thấy trên tấm linh phù xuất hiện từng dòng màu đỏ phù văn nhỏ giống như tơ máu dung nhập vào trong cơ thể hắn.
“Cuồng Huyết Phù, khai”. Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng, ở trên người bắn ra một đạo khí huyết mạnh mẽ vô cùng.
Bị một tiếng hét đẩy lùi, hai mươi ngươi sắc mặt trầm xuống, ánh mặt lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Đế Nguyên Quân.
“Tên này...”.
“Bốn tấm linh phù rồi a”.
Linh phù phát huy hết toàn bộ lực lượng, trên người hắn xuất hiện những hoa văn màu đỏ tươi giống như như máu.
Thay vào đó, hiệu quả mà nó mang lại là cực kỳ đáng nể, những miệng vết thương trên người lành lại một cách nhanh chóng, thậm chí lượng huyết khí ở trong người tăng lên rất nhiều lần.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân hai tay tiếp tục kết ấn, một tấm linh phù nữa hiện lên rồi quát lớn một tiếng.
“Ngự Lôi Phù, khởi”.
Ở trên cao, một tòa lôi vân bao phủ phạm vi hơn một trăm mét kéo đến, trên đó là những tia lôi quang nhỏ chạy dọc xung quanh, ẩn ẩn một lượng lôi quang mạnh mẽ chuẩn bị đánh tới.
Rầm rầm!
Liên tiếp, hai đạo lôi quang trắng sáng đánh xuống, nó nghe theo chỉ đạo của Đế Nguyên Quân rồi đánh về phía đám ngươi.
“Khốn kiếp, tên này thế mà giữ hậu chiêu mạnh như vậy?”.
“Nhanh, toàn lực ngăn nó lại”.
Hai mươi người dốc hết toàn bộ chân nguyên còn lại ở trong người rồi tạo thành một màn chắn bảo vệ. Nhưng đối mặt với uy lực của lôi quang, thì màn chắn của họ yếu đuối vô cùng. Mới hai đạo đánh xuống, đã khiến màn chắn chân nguyên lộ ra một lỗ hổng lớn.
Rầm rầm!
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân thúc dục chân nguyên rồi đánh xuống bốn đạo lôi quang, với màn chắn bảo vệ của bọn họ chắc chắn không trụ được một kích này. Nhưng khi lôi quang đánh xuống, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống.
“Khốn kiếp, chân nguyên hắn là vô hạn hay sao?”.
“Để lệnh được một đạo lôi quang đã hao tổn rất nhiều rồi, đây hắn gọi đến sáu đạo?”.
“Đáng chết, nếu chân nguyên ta còn đang toàn thịnh thì đâu giống như này?”.
“Nhanh, thúc dục chân nguyên, bằng không ta phải chết ở nơi đây”.
Hai mươi người sắc mặt trắng bạch, ánh mắt kinh hãi nhìn bốn đạo lôi quang đánh xuống, lo sợ vô cùng. Lôi quang mạnh mẽ đánh xuống, màn chắn chân nguyên ngay lập tức vỡ nát, sắc mặt bọn họ lúc này giống như sắp chết. Nhưng đúng lúc này…
Một đạo kiếm khi bay qua rồi nghênh hướng lôi quang chống đỡ. Bọn họ nhìn thấy một màn này thì vui mừng vô cùng.
“Thanh Nhiên tiền bối”.
“Hahaha, tiền bối cuối cùng cũng chịu ra tay”.
“Tên này chết chắc rồi”.
Thanh Nhiên thúc dục chân nguyên, mượn nhờ thiên địa lực lượng rồi đánh ra một kiếm có uy lực kinh khủng vô cùng. Bốn đạo lôi quang có uy lực mạnh đến mức có thể phá màn chắn của hai mươi người nhưng khi đối mặt với một kiếm này thì yếu đuối vô cùng.
Đó là thực lực của Thiên Địa cảnh!
Bốn đạo lôi quang không chỉ bị phá mà ngay cả tòa lôi vân ở trên cao cũng bị bổ ra thành hai nửa rồi dần dần tán đi.
Tấm linh phù ở trên thanh đột nhiên hiện lên vết rách rồi dần dần biến mất. Linh phù bị phá, Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu từ?”. Thanh Nhiên thu kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Rời đi thôi, chuyện này xem như chưa từng xảy ra”.
Đám người nghe thấy vậy liền lộ ra vẻ bất mãn rồi nói.
“Tiền bối, chuyện này sao bỏ qua dễ như vậy được?”.
“Tên này ra tay đánh lén ta trước”.
“Sao có thể nói bỏ qua được”.
“Hắn bây giờ đã không còn sức nữa rồi, một kiếm liền giết chết hắn”.
“Tại sao?”.
“...”.
Đối mặt với hàng loạt lời nói của đám người, Thanh Nhiên hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, ánh mắt tức giận quét xuống nhìn bọn họ một cái khiến đám người sợ run lên. Rồi sau đó nhìn qua Đế Nguyên Quân.
“Để Mộc Cô Nhai lại, ngươi có thể toàn mạng rời đi”. Thanh Nhiên khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai mạnh mẽ đánh ra, khí thế hùng hổ dọa người vô cùng.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ nhìn Thanh Nhiên rồi nói. “Không nghe thấy ta nói gì sao?”.
“Mộc Cô Nhai thần phục, trở thành bộc của ta, là vật của ta”.
“Các ngươi muốn cướp đồ trong tay ta, còn muốn ta buông bỏ rồi tha cho ta”.
“Buồn cười”.
Thanh Nhiên nghe vậy thì sắc mặt càng trầm xuống, hai hàng lông mày dần nhíu chặt lại. Nhưng khi hắn định lên tiếng thì bị những người khác xen ngang qua.
“Hừ, ngươi nghĩ mình là ai?”.
“Cậy bản thân có chút thực lực và thế lực ở sau lưng nên muốn làm gì thì làm sao?”.
“Cơ duyên ở trong Nam Hoang Sơn Mạch không phải của ngươi, mà phải dùng thực lực để đoạt”.
“Ta thấy ngươi mới là người buồn cười”.
“Thanh Nhiên tiền bối muốn tha cho ngươi một mạng nhưng vẫn cố chấp, ngươi muốn chết đến thế sao?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Tự cho là đúng”.
“Chỉ dựa vào đám người các ngươi mà muốn giết ta?”.
“Thiên Địa cảnh thì như thế nào?”.
“Ngay cả Thánh Hoàng cảnh giết ta không được? Thiên Đạo cũng vậy?”.
“Các ngươi nghĩ giết ta được sao?”.
Bị lời nói của Đế Nguyên Quân chọc giận, đám người hướng ánh mắt tức giận nhìn hắn rồi quát lớn một tiếng.
“Xuất khẩu cuồng ngôn”.
“Ngươi nghĩ mình là thần là thánh sao”.
“Trong mắt Thành Hoàng cảnh thì ngươi chẳng là gì cả, ngươi chỉ là một con kiến thấp bé thôi. Ngươi nghĩ Thánh Hoàng cảnh sẽ vì một con kiến mà ra tay sao?”.
“Bọn ta thừa sức giết ngươi”.
“Hừ, nhiều lời với hắn làm gì?”.
“Hắn đã muốn chết đến vậy thì thanh toàn cho hắn đi”.
Thanh Nhiên đứng ở trên cao quan sát, hắn nhìn thấy Đế Nguyên Quân cuồng ngôn, không xem ai ra gì nên cũng có chút tức giận. Hắn không muốn dính dáng gì đến Đế Nguyên Quân nên mới có ý tha một mạng. Đế Nguyên Quân chẳng những không nghe mà còn muốn khiêu khích đám người kia.
“Đúng là không biết sống chết”. Thanh Nhiên lắc đầu một cái rồi thở dài một hơi nói. “Mặc kệ thế lực ở sau lưng ngươi là gì?”.
“Ta chẳng quan tâm, bời vì ngươi đám người kia giết chứ không phải ta”.
Đối mặt với hai mươi người có sát ý muốn giết hắn, Đế Nguyên Quân đập mạnh cự chùy xuống đất một cái rồi đặt lên vai. Ánh mắt băng lãnh nhìn đám người lao lên rồi quát lớn. “Các ngươi muốn cướp đồ của ta?”.
“Nếu đã dám đến thì dùng mạng để đổi”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân toàn thân có một màn hắc khí hiện lên, ẩn ẩn ở trong hắc khí, hai mắt hắn dần chuyển qua màu đỏ giống như ma quỷ.
Có người muốn đoạt Nhất Đế đồ vật?!
Buồn cười đến cực điểm?.
“Nhanh, ngăn hắn lại, đừng để hắn sử dụng”.
Mặc kệ đám người đánh tới, Đế Nguyên Quân một tay bấm quyết, một tay đưa cự chùy lên cao để chống đỡ.
Khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi nhưng ánh mắt và gương mặt không có một chút biểu cảm nào cả, giống như chút thương tích này không đủ để khiến hắn phải lo lắng.
Bị từng đợt kiếu chiêu đánh tới và bị đẩy lùi, Đế Nguyên Quân cắn răng, dốc hết toàn bộ lượng chân nguyên còn lại để chống đỡ nhưng uy lực của kiếm chiêu quá mạnh nên với lượng chân nguyên ít ỏi thì không thể nào ngăn lại được.
Đợi linh phù phát ra tác dụng, Đế Nguyên Quân nhanh tay thu nó vào trong lòng bàn tay rồi bóp nát. Chợt, ở trong tấm linh phù có một cỗ lực lượng cực kỳ nồng đậm đánh ra, khiến những người xung quanh phải giật mình.
“Thôn Linh Phù, thu”. Đế Nguyên Quân kết ấn rồi quát lớn một tiếng.
Ngay lập tức, lượng linh khí nồng đậm từ trong linh phù phát ra đều bị hắn luyện hóa triệt để. Chỉ trong nháy mắt, lượng chân nguyên trong người đột nhiên tăng lên một cách chóng mặt.
“Chuyện này có thể sao?”.
“Một tấm linh phù có thể giúp người sử dụng hồi phục lại bảy phần chân nguyên đã mất?”.
“Loại linh phù này lần đầu tiên ta nhìn thấy”.
“Sao trên đời có loại linh phù này mà ta không hay biết”.
“...”.
Đứng quan sát ở ngoài xa. Thanh Nhiên thấy vậy thì kinh ngạc không thôi, hai mắt đột nhiên đỏ lên, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ tham lam rồi nói. “Tên này rốt cuộc là người của tông môn nào?”.
“Sao trong tay hắn sở hữu những loại linh phù đặc biệt như thế này?”.
“Huyền cấp linh phủ một cái ít nhất cũng có giá là gần năm mươi vạn linh thạch a”.
Nhìn Đế Nguyên Quân đốt ba tờ linh phù, Thanh Nhiên sắc mặt càng thêm đỏ chót, ánh mắt tiếc nuối nhìn ba tấm linh phù đã bị sử dụng nhưng hắn không thể làm gì được. Ban đầu, hắn rất muốn ra tay với Đế Nguyên Quân để đoạt đồ vật trong tay hắn nhưng hắn chưa biết thân phận của Đế Nguyên Quân sâu rộng như thế nào nên chưa muốn ra tay.
Bản thân hắn dù sao cũng là một tán tu, không có thế lực chống đỡ, đối mặt với đại tông môn ở sau lưng Đế Nguyên Quân thì hắn sao có sức mà chống lại.
Quay lại với trận chiến!
Đế Nguyên Quân mượn nhờ linh phù nên mới hồi phục được một lượng lớn chân nguyên, khí tức trên người một lần nữa tăng cao rồi lao lên. Một tay nắm chặt cự chùy mạnh mẽ đánh xuống.
“Mặc dù ngươi hồi phục chân nguyên thì sao?”.
“Không phải chỉ có một mình?”.
“Muốn giết ngươi, không khó”.
“Toàn lực giết hắn”.
Hai mươi người chiến ý bừng bừng, ánh mắt tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn, khí tức Ngưng Hải cảnh toàn lực đánh ra, tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên.
Liên tiếp, bọn đánh ra hơn hai mươi đại kiếm chiêu, mỗi một cái đều là toàn lực và ẩn chứa sát chiêu rất lớn. Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động rồi nhanh chóng lách qua, nhưng kiếm chiêu quá nhiều nên chỉ né được đa phần mà thôi.
Dần dần, trên người xuất hiện càng nhiều miệng vết thương, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, bỏ mặc những kiếm chiêu khác đang đánh tới. Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân rồi lao thẳng về phía trước, đồng thời thúc dục chân nguyên rồi tung ra đại chiêu.
Huyền cấp trung phẩm chùy pháp, Tứ Tượng Hộ Thể!
Cự chùy trong lóe lên một cái rồi bay lơ lửng ở trước mặt rồi quay xung quanh người hắn với tốc độ cực kỳ nhanh và tạo thành bốn cái hư ảnh trông rất mờ ảo.
keng keng keng keng!
Đế Nguyên Quân lao thẳng vào công kích nhưng trên người không có một chút tổn thương nào cả, đám người thấy vậy thì kinh hãi vô cùng.
Nhưng phòng ngự mặc dù mạnh nhưng bị công kích nhiều lần nên bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Dần dần, những vết nứt lan ra càng ngày càng rộng.
“Phá”.
Đám người đồng thời quát lớn một tiếng.
Lớp hộ thể trên người hắn thình lình sụp đổ, nhưng Đế Nguyên Quân không vì thế mà lộ ra vẻ sợ hãi, mà trái lại, vẻ mặt hắn lúc này càng ngày càng bình tĩnh.
Đột nhiên, Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, một tay đưa lên kết ấn rồi quát lớn một tiếng. “Trấn”.
Từ trên miệng hắn chảy xuống một dòng máu tươi, khí tức trên người liên tục giảm xuống. Bị hai mươi kiếm chiêu mạnh mẽ đánh xuống, Đế Nguyên Quân dốc hết sức để cùng cố lớp hộ thể nhưng đó chỉ là sự chống cự yếu ớt mà thôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tấm linh phù bay lên trước mặt, Đế Nguyên Quân trích một giọt máu lên rồi toàn lực thúc dục. Chỉ thấy trên tấm linh phù xuất hiện từng dòng màu đỏ phù văn nhỏ giống như tơ máu dung nhập vào trong cơ thể hắn.
“Cuồng Huyết Phù, khai”. Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng, ở trên người bắn ra một đạo khí huyết mạnh mẽ vô cùng.
Bị một tiếng hét đẩy lùi, hai mươi ngươi sắc mặt trầm xuống, ánh mặt lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Đế Nguyên Quân.
“Tên này...”.
“Bốn tấm linh phù rồi a”.
Linh phù phát huy hết toàn bộ lực lượng, trên người hắn xuất hiện những hoa văn màu đỏ tươi giống như như máu.
Thay vào đó, hiệu quả mà nó mang lại là cực kỳ đáng nể, những miệng vết thương trên người lành lại một cách nhanh chóng, thậm chí lượng huyết khí ở trong người tăng lên rất nhiều lần.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân hai tay tiếp tục kết ấn, một tấm linh phù nữa hiện lên rồi quát lớn một tiếng.
“Ngự Lôi Phù, khởi”.
Ở trên cao, một tòa lôi vân bao phủ phạm vi hơn một trăm mét kéo đến, trên đó là những tia lôi quang nhỏ chạy dọc xung quanh, ẩn ẩn một lượng lôi quang mạnh mẽ chuẩn bị đánh tới.
Rầm rầm!
Liên tiếp, hai đạo lôi quang trắng sáng đánh xuống, nó nghe theo chỉ đạo của Đế Nguyên Quân rồi đánh về phía đám ngươi.
“Khốn kiếp, tên này thế mà giữ hậu chiêu mạnh như vậy?”.
“Nhanh, toàn lực ngăn nó lại”.
Hai mươi người dốc hết toàn bộ chân nguyên còn lại ở trong người rồi tạo thành một màn chắn bảo vệ. Nhưng đối mặt với uy lực của lôi quang, thì màn chắn của họ yếu đuối vô cùng. Mới hai đạo đánh xuống, đã khiến màn chắn chân nguyên lộ ra một lỗ hổng lớn.
Rầm rầm!
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân thúc dục chân nguyên rồi đánh xuống bốn đạo lôi quang, với màn chắn bảo vệ của bọn họ chắc chắn không trụ được một kích này. Nhưng khi lôi quang đánh xuống, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống.
“Khốn kiếp, chân nguyên hắn là vô hạn hay sao?”.
“Để lệnh được một đạo lôi quang đã hao tổn rất nhiều rồi, đây hắn gọi đến sáu đạo?”.
“Đáng chết, nếu chân nguyên ta còn đang toàn thịnh thì đâu giống như này?”.
“Nhanh, thúc dục chân nguyên, bằng không ta phải chết ở nơi đây”.
Hai mươi người sắc mặt trắng bạch, ánh mắt kinh hãi nhìn bốn đạo lôi quang đánh xuống, lo sợ vô cùng. Lôi quang mạnh mẽ đánh xuống, màn chắn chân nguyên ngay lập tức vỡ nát, sắc mặt bọn họ lúc này giống như sắp chết. Nhưng đúng lúc này…
Một đạo kiếm khi bay qua rồi nghênh hướng lôi quang chống đỡ. Bọn họ nhìn thấy một màn này thì vui mừng vô cùng.
“Thanh Nhiên tiền bối”.
“Hahaha, tiền bối cuối cùng cũng chịu ra tay”.
“Tên này chết chắc rồi”.
Thanh Nhiên thúc dục chân nguyên, mượn nhờ thiên địa lực lượng rồi đánh ra một kiếm có uy lực kinh khủng vô cùng. Bốn đạo lôi quang có uy lực mạnh đến mức có thể phá màn chắn của hai mươi người nhưng khi đối mặt với một kiếm này thì yếu đuối vô cùng.
Đó là thực lực của Thiên Địa cảnh!
Bốn đạo lôi quang không chỉ bị phá mà ngay cả tòa lôi vân ở trên cao cũng bị bổ ra thành hai nửa rồi dần dần tán đi.
Tấm linh phù ở trên thanh đột nhiên hiện lên vết rách rồi dần dần biến mất. Linh phù bị phá, Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu từ?”. Thanh Nhiên thu kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Rời đi thôi, chuyện này xem như chưa từng xảy ra”.
Đám người nghe thấy vậy liền lộ ra vẻ bất mãn rồi nói.
“Tiền bối, chuyện này sao bỏ qua dễ như vậy được?”.
“Tên này ra tay đánh lén ta trước”.
“Sao có thể nói bỏ qua được”.
“Hắn bây giờ đã không còn sức nữa rồi, một kiếm liền giết chết hắn”.
“Tại sao?”.
“...”.
Đối mặt với hàng loạt lời nói của đám người, Thanh Nhiên hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, ánh mắt tức giận quét xuống nhìn bọn họ một cái khiến đám người sợ run lên. Rồi sau đó nhìn qua Đế Nguyên Quân.
“Để Mộc Cô Nhai lại, ngươi có thể toàn mạng rời đi”. Thanh Nhiên khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai mạnh mẽ đánh ra, khí thế hùng hổ dọa người vô cùng.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ nhìn Thanh Nhiên rồi nói. “Không nghe thấy ta nói gì sao?”.
“Mộc Cô Nhai thần phục, trở thành bộc của ta, là vật của ta”.
“Các ngươi muốn cướp đồ trong tay ta, còn muốn ta buông bỏ rồi tha cho ta”.
“Buồn cười”.
Thanh Nhiên nghe vậy thì sắc mặt càng trầm xuống, hai hàng lông mày dần nhíu chặt lại. Nhưng khi hắn định lên tiếng thì bị những người khác xen ngang qua.
“Hừ, ngươi nghĩ mình là ai?”.
“Cậy bản thân có chút thực lực và thế lực ở sau lưng nên muốn làm gì thì làm sao?”.
“Cơ duyên ở trong Nam Hoang Sơn Mạch không phải của ngươi, mà phải dùng thực lực để đoạt”.
“Ta thấy ngươi mới là người buồn cười”.
“Thanh Nhiên tiền bối muốn tha cho ngươi một mạng nhưng vẫn cố chấp, ngươi muốn chết đến thế sao?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Tự cho là đúng”.
“Chỉ dựa vào đám người các ngươi mà muốn giết ta?”.
“Thiên Địa cảnh thì như thế nào?”.
“Ngay cả Thánh Hoàng cảnh giết ta không được? Thiên Đạo cũng vậy?”.
“Các ngươi nghĩ giết ta được sao?”.
Bị lời nói của Đế Nguyên Quân chọc giận, đám người hướng ánh mắt tức giận nhìn hắn rồi quát lớn một tiếng.
“Xuất khẩu cuồng ngôn”.
“Ngươi nghĩ mình là thần là thánh sao”.
“Trong mắt Thành Hoàng cảnh thì ngươi chẳng là gì cả, ngươi chỉ là một con kiến thấp bé thôi. Ngươi nghĩ Thánh Hoàng cảnh sẽ vì một con kiến mà ra tay sao?”.
“Bọn ta thừa sức giết ngươi”.
“Hừ, nhiều lời với hắn làm gì?”.
“Hắn đã muốn chết đến vậy thì thanh toàn cho hắn đi”.
Thanh Nhiên đứng ở trên cao quan sát, hắn nhìn thấy Đế Nguyên Quân cuồng ngôn, không xem ai ra gì nên cũng có chút tức giận. Hắn không muốn dính dáng gì đến Đế Nguyên Quân nên mới có ý tha một mạng. Đế Nguyên Quân chẳng những không nghe mà còn muốn khiêu khích đám người kia.
“Đúng là không biết sống chết”. Thanh Nhiên lắc đầu một cái rồi thở dài một hơi nói. “Mặc kệ thế lực ở sau lưng ngươi là gì?”.
“Ta chẳng quan tâm, bời vì ngươi đám người kia giết chứ không phải ta”.
Đối mặt với hai mươi người có sát ý muốn giết hắn, Đế Nguyên Quân đập mạnh cự chùy xuống đất một cái rồi đặt lên vai. Ánh mắt băng lãnh nhìn đám người lao lên rồi quát lớn. “Các ngươi muốn cướp đồ của ta?”.
“Nếu đã dám đến thì dùng mạng để đổi”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân toàn thân có một màn hắc khí hiện lên, ẩn ẩn ở trong hắc khí, hai mắt hắn dần chuyển qua màu đỏ giống như ma quỷ.
Có người muốn đoạt Nhất Đế đồ vật?!
Buồn cười đến cực điểm?.