Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 371: Bí cảnh mở ra
Nhìn bóng lưng hai người hòa mình vào trong dòng người, Hồng Vận Thành sắc mặt dần trở nên ngưng trọng và khó coi vô cùng. Bản thân tuy chỉ là Thiên Địa cảnh đỉnh phong nhưng dựa vào vị thế của gia tộc và có thế lực to lớn chống lưng nên Tinh Cực cảnh cũng phải nể mặt.
Nhưng hai người che mặt không rõ danh tính này chỉ chỉ là hai tên Ngưng Hải cảnh nhưng lại dám nói những lời nói đó. Điều này càng khiến Hồng Vận Thành cảm thấy khó hiểu vô cùng. Trong bất giác, Hồng Vận Thành chìm đắm trong suy nghĩ mà không để ý bản thân buột miệng thốt ra từ bao giờ.
“Hai tên này dám đứng trước mặt Thiên Địa cảnh buông lời ngạo mạn thì chỉ có hai trường hợp, thứ nhất là kẻ điên không sợ chết còn thứ hai là đệ tử thuộc thế lực lớn nào đó? Rốt cuộc thì hai người này thuộc trường hợp nào đây?”
“Kể cả hai người này là người của thế lực lớn nhưng mối nhục này ta nuốt không trôi? Muốn đối phó thì trước tiên phải tìm hiểu kỹ trước rồi ra tay cũng không muộn?”
Nhìn sắc mặt cha không được tốt cho lắm, Hồng Vận Thiên vẻ mặt tức giận bừng bừng. Ánh mắt hắn ta nhìn theo bóng lưng hai người mà không hề kiềm chế sát ý của bản thân và thốt ra thành tiếng.
“Tên khốn kiếp đó? Hắn vậy mà dám khiến ta phải cúi đầu nhận lỗi? Mối nhục ngày hôm nay ta sẽ nhớ lấy và sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần?”
Nhìn dáng vẻ Hồng Vận Thiên tức tối, Hồng Vận Thành gạt bỏ những suy nghĩ ở trong đầu rồi thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Thiên nhi, để con phải chịu ủy khuất rồi? Ta biết con hiện tại đang rất khó chịu nhưng con phải biết dùng chữ ‘Nhẫn’ để làm đầu”.
“Thân phận của hai người đó hiện tại không rõ ràng nên con tốt nhất đừng đụng vào, nếu như đối phương là người của đại tông môn thì Hồng gia ta sẽ tao ngộ không ít kiếp nạn. Nhưng ta cũng không thể để mặt mũi của Hồng gia bị người khác qua mặt như thế được?”
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn những tên thân cận ở phía bên dưới rồi lên tiếng căn dặn.
“Các ngươi đi điều tra thân phận của hai người đó cho ta? Tốt nhất là càng sớm càng tốt?”
“Vâng thưa gia chủ”.
Ngay lập tức, bốn người thân cận đồng loạt gật đầu trả lời.
Hòa mình vào trong dòng người, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy chuyện này sẽ không dừng lại ở đây nên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt lo lắng, hỏi.
“Dựa vào thực lực của ta hiện tại có thể đối phó người vừa nãy được sao? Tuy không cảm nhận được khí tức chân chính nhưng trung niên nhân đó có cảnh giới ít nhất là Thiên Địa cảnh cao tầng?”
“Nếu như bị họ ngắm trúng thì ta sẽ gặp không ít chuyện phiến phức khác nữa?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ rõ ưu sầu nhưng trên khóe miệng hắn lại hiển hiện một nụ cười nhẹ.
“Chuyện này ngươi chớ lo, tên Hồng gia chủ có thể mạnh hơn nhưng ta thấy hắn là một người có tính rất cẩn thận. Nên ta nghĩ hắn sẽ không ra tay trực tiếp mà ban đầu sẽ phái người tìm hiểu thân phận thực sự của ta trước rồi mới quyết định?”
“Chỉ cần thân phận của ta không bị bại lộ thì ta vẫn sẽ an toàn?”
“Ta cũng mong là vậy?”
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt âm trầm cùng với ánh mắt lo lắng nhìn ra xa. Bất giác, cô thở dài một hơi rồi quay người nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Mặc kệ đám người đó có ra tay với ta hay không? Chỉ cần đi vào trong bí cảnh thì bọn họ sẽ không từ bỏ cơ duyên mà đi đối phó ta đâu”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía không gian vỡ nát đang dao động thì gật đầu một cái.
“Đúng là thế thật, đợi khi đi vào trong đó thì bọn họ không có thời gian đối phó ta mà phải dốc sức để sống sót ở trong đó? Kể cả hắn là Thiên Địa cảnh hay là Tinh Cực cảnh đỉnh phong thì khi tiến vào đều là cửu tử nhất sinh”.
Cảm nhận dòng năng lực không gian dao động, trong đầu Đế Nguyên Quân dần hiện lên khung cảnh ở bên trong bí cảnh và theo những gì mà hắn suy đoán thì kẻ thù lớn nhất cũng chính là thứ có thể giết đa phần những người ở đây chính là “Không gian loạn lưu”.
Đó chính là một mảnh vỡ hỗn loạn của không gian sau khi vỡ ra và ẩn chứa một dòng năng lượng hư không cùng hỗn độn cực kỳ mãnh liệt. Ngay cả Tinh Cực cảnh đỉnh phong cũng không thể chống đỡ được mà trực tiếp bỏ mang khi bị “Không gian loạn lưu” đánh trúng và cuốn vào bên trong.
Dựa vào những hiểu biết của bản thân về dao động không gian và nghĩ đến cảnh tượng những kẻ có ý định ra tay với hắn bị loại lực lượng này đánh trúng thì cảnh tượng đó đẹp đẽ và phấn khích đến nhường nào.
Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân có thể dựa vào những hiểu biết của bản thân để có thể trốn thoát được những kẻ truy đuổi và có cách dồn chúng vào trong hoàn cảnh khốn cùng.
Nhìn Đế Nguyên Quân vẻ mặt đầy sự suy nghĩ cùng với điệu cười tà dị trên gương mặt hắn thì Lâm Tuyết Nhi bất chợt run lên một cái. Trong ánh mắt cô lúc này thì Đế Nguyên Quân trông không khác gì một người đầy toan tính và có phần đáng sợ.
Nhưng cô không vì thế mà cảm thấy lo lắng, bởi vì con đường cô sánh bước đi cùng hắn sẽ gặp không biết bao nhiêu khó khăn cùng thử thách nên nếu như bản thân cô yếu kém và không đủ tính toán thì cô mãi là một gánh nặng, nặng hơn một chút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Lâm Tuyết Nhi bất giác thở ra một hơi dài rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Nguyên Quân, ta có chuyện này muốn hỏi?”
Lâm Tuyết Nhi làm ra dáng vẻ tò mò và ngưng trọng.
“Nhìn biểu cảm của ngươi thì ta đoán ngươi đã từng đi vào trong những loại bí cảnh như thế nào? Ngươi có thể nói cho ta biết qua được hay không?”
Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Nhi và trên gương mặt lộ vẻ trầm tư suy nghĩ. Tuy hai người chỉ mới đi cùng nhau trong một thời gian ngắn nhưng hắn đã nhìn thấy cô ngày một tiến bộ và trưởng thành về mọi mặt. Lâm Tuyết Nhi không chỉ có thực lực mà ngay cả ánh mắt cùng suy đoán đã tăng lên rất nhiều so với trước đây. Điều này cũng khiến hắn có chút bất ngờ vì ở một nơi hẻo lánh như thế này lại có người có thiên phú và đạo tâm tốt đến như vậy.
“Cũng chẳng có gì phải giấu diếm?”
Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời.
“Nghe có vẻ khó tin nhưng sẽ có ít nhất một phần ba người ở đây bị giết chết khi tiến vào bí cảnh và thứ nguy hiểm nhất ở trong đó không phải là con người cũng không phải là hung thú, mà đó là một loại lực lượng cực kỳ không lường gọi là ‘Không gian loạn lưu’?”
“Nếu ngươi muốn biết uy lực của loại lực lượng này thì Tinh Cực cảnh đỉnh phong, thậm chí là Hóa cảnh cường giả cũng bị giết chết ngay khi bị loại lực lượng này bủa vây”.
“Đáng sợ như vậy sao?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô lộ vẻ khó tin và lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Ngay cả Tinh Cực cảnh cũng bị giết chết thì ta chẳng phải sẽ thành một trong một phần ba người bị giết chết đó sao?”
“...”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi lo lắng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Chuyện này thì ngươi yên tâm? ‘Không gian loạn lưu’ tuy rất nguy hiểm nhưng nó sẽ không chủ động tấn công mà do ta không may khi bị cuốn vào trong đó. Và người dẫn ngươi đi vào là ta nên sẽ không bị ‘Không gian loạn lưu’ cuốn vào”.
“Bởi vì người am hiểu loại lực lượng này nhất là ta mà thôi”.
Mặc dù cảm thấy khó tin khi nghe những lời này nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng không có ý định hỏi ngược lại bởi vì cô biết Đế Nguyên Quân từ trước đến giờ chưa từng lừa gạt cô và một điều quan trọng hơn là những gì cô biết về hắn vẫn còn là một ẩn số. Cũng chính vì thế nên cô mới cảm thấy tin tưởng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai người đã thăm dò nơi này gần như hết một lượt và biết một chút về thực lực của những thế lực sẽ tiến vào bên trong bí cảnh. Cũng chính vì thế nên hắn mới nắm chắc được một phần nào đó khi tiến vào bên trong.
Sau khi tìm hiểu kỹ mọi chuyện, cả hai người lúc này mới hội lài với những người La gia và âm thầm đi theo sau họ. Mặc dù khoảng cách là rất gần nhưng cả La gia, Lý gia đều không biến đến sự tồn tại và thân phận thật sự của hai người. Họ chỉ cho rằng hai người chỉ đang tìm kiếm một vị trí ở ngoài này mà thôi.
Trong lúc đoàn người ở bên ngoài đang nóng lòng chờ đợi bí cảnh mở ra từng ngày và bàn tán chuyện này hết sức rầm rộ. Nhưng bỗng có một tiếng động lớn đột nhiên vang lên và một cổ khí tức mãnh liệt ở trung tâm vùng đồng bằng phát ra khiến ai ai cũng phải trỏ mắt nhìn đến.
Trước mắt họ, một vết nứt không gian to lớn thình lình nổi lên và ở trong đó là một vòng xoáy lớn cùng với những tua lôi dẫn chạy dọc xung quanh trông nguy hiểm vô cùng. Mặc dù không biết những thứ sẽ chào đón họ ở trong bí cảnh nhưng họ cũng chẳng mảy may để ý đến và chỉ biết trong đó có không ít cơ duyên đang chờ đợi.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ vang lên khiến bầu không khí im lặng xung quanh biến mất và thay vào đó là những tràng cười và bầu không khí mong đợi đầy phấn khích của tất cả.
“Bí cảnh mở ra rồi? Tất cả nhanh tiến vào trong đó?”
Nhưng hai người che mặt không rõ danh tính này chỉ chỉ là hai tên Ngưng Hải cảnh nhưng lại dám nói những lời nói đó. Điều này càng khiến Hồng Vận Thành cảm thấy khó hiểu vô cùng. Trong bất giác, Hồng Vận Thành chìm đắm trong suy nghĩ mà không để ý bản thân buột miệng thốt ra từ bao giờ.
“Hai tên này dám đứng trước mặt Thiên Địa cảnh buông lời ngạo mạn thì chỉ có hai trường hợp, thứ nhất là kẻ điên không sợ chết còn thứ hai là đệ tử thuộc thế lực lớn nào đó? Rốt cuộc thì hai người này thuộc trường hợp nào đây?”
“Kể cả hai người này là người của thế lực lớn nhưng mối nhục này ta nuốt không trôi? Muốn đối phó thì trước tiên phải tìm hiểu kỹ trước rồi ra tay cũng không muộn?”
Nhìn sắc mặt cha không được tốt cho lắm, Hồng Vận Thiên vẻ mặt tức giận bừng bừng. Ánh mắt hắn ta nhìn theo bóng lưng hai người mà không hề kiềm chế sát ý của bản thân và thốt ra thành tiếng.
“Tên khốn kiếp đó? Hắn vậy mà dám khiến ta phải cúi đầu nhận lỗi? Mối nhục ngày hôm nay ta sẽ nhớ lấy và sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần?”
Nhìn dáng vẻ Hồng Vận Thiên tức tối, Hồng Vận Thành gạt bỏ những suy nghĩ ở trong đầu rồi thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Thiên nhi, để con phải chịu ủy khuất rồi? Ta biết con hiện tại đang rất khó chịu nhưng con phải biết dùng chữ ‘Nhẫn’ để làm đầu”.
“Thân phận của hai người đó hiện tại không rõ ràng nên con tốt nhất đừng đụng vào, nếu như đối phương là người của đại tông môn thì Hồng gia ta sẽ tao ngộ không ít kiếp nạn. Nhưng ta cũng không thể để mặt mũi của Hồng gia bị người khác qua mặt như thế được?”
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn những tên thân cận ở phía bên dưới rồi lên tiếng căn dặn.
“Các ngươi đi điều tra thân phận của hai người đó cho ta? Tốt nhất là càng sớm càng tốt?”
“Vâng thưa gia chủ”.
Ngay lập tức, bốn người thân cận đồng loạt gật đầu trả lời.
Hòa mình vào trong dòng người, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy chuyện này sẽ không dừng lại ở đây nên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt lo lắng, hỏi.
“Dựa vào thực lực của ta hiện tại có thể đối phó người vừa nãy được sao? Tuy không cảm nhận được khí tức chân chính nhưng trung niên nhân đó có cảnh giới ít nhất là Thiên Địa cảnh cao tầng?”
“Nếu như bị họ ngắm trúng thì ta sẽ gặp không ít chuyện phiến phức khác nữa?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ rõ ưu sầu nhưng trên khóe miệng hắn lại hiển hiện một nụ cười nhẹ.
“Chuyện này ngươi chớ lo, tên Hồng gia chủ có thể mạnh hơn nhưng ta thấy hắn là một người có tính rất cẩn thận. Nên ta nghĩ hắn sẽ không ra tay trực tiếp mà ban đầu sẽ phái người tìm hiểu thân phận thực sự của ta trước rồi mới quyết định?”
“Chỉ cần thân phận của ta không bị bại lộ thì ta vẫn sẽ an toàn?”
“Ta cũng mong là vậy?”
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt âm trầm cùng với ánh mắt lo lắng nhìn ra xa. Bất giác, cô thở dài một hơi rồi quay người nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Mặc kệ đám người đó có ra tay với ta hay không? Chỉ cần đi vào trong bí cảnh thì bọn họ sẽ không từ bỏ cơ duyên mà đi đối phó ta đâu”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía không gian vỡ nát đang dao động thì gật đầu một cái.
“Đúng là thế thật, đợi khi đi vào trong đó thì bọn họ không có thời gian đối phó ta mà phải dốc sức để sống sót ở trong đó? Kể cả hắn là Thiên Địa cảnh hay là Tinh Cực cảnh đỉnh phong thì khi tiến vào đều là cửu tử nhất sinh”.
Cảm nhận dòng năng lực không gian dao động, trong đầu Đế Nguyên Quân dần hiện lên khung cảnh ở bên trong bí cảnh và theo những gì mà hắn suy đoán thì kẻ thù lớn nhất cũng chính là thứ có thể giết đa phần những người ở đây chính là “Không gian loạn lưu”.
Đó chính là một mảnh vỡ hỗn loạn của không gian sau khi vỡ ra và ẩn chứa một dòng năng lượng hư không cùng hỗn độn cực kỳ mãnh liệt. Ngay cả Tinh Cực cảnh đỉnh phong cũng không thể chống đỡ được mà trực tiếp bỏ mang khi bị “Không gian loạn lưu” đánh trúng và cuốn vào bên trong.
Dựa vào những hiểu biết của bản thân về dao động không gian và nghĩ đến cảnh tượng những kẻ có ý định ra tay với hắn bị loại lực lượng này đánh trúng thì cảnh tượng đó đẹp đẽ và phấn khích đến nhường nào.
Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân có thể dựa vào những hiểu biết của bản thân để có thể trốn thoát được những kẻ truy đuổi và có cách dồn chúng vào trong hoàn cảnh khốn cùng.
Nhìn Đế Nguyên Quân vẻ mặt đầy sự suy nghĩ cùng với điệu cười tà dị trên gương mặt hắn thì Lâm Tuyết Nhi bất chợt run lên một cái. Trong ánh mắt cô lúc này thì Đế Nguyên Quân trông không khác gì một người đầy toan tính và có phần đáng sợ.
Nhưng cô không vì thế mà cảm thấy lo lắng, bởi vì con đường cô sánh bước đi cùng hắn sẽ gặp không biết bao nhiêu khó khăn cùng thử thách nên nếu như bản thân cô yếu kém và không đủ tính toán thì cô mãi là một gánh nặng, nặng hơn một chút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Lâm Tuyết Nhi bất giác thở ra một hơi dài rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Nguyên Quân, ta có chuyện này muốn hỏi?”
Lâm Tuyết Nhi làm ra dáng vẻ tò mò và ngưng trọng.
“Nhìn biểu cảm của ngươi thì ta đoán ngươi đã từng đi vào trong những loại bí cảnh như thế nào? Ngươi có thể nói cho ta biết qua được hay không?”
Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Nhi và trên gương mặt lộ vẻ trầm tư suy nghĩ. Tuy hai người chỉ mới đi cùng nhau trong một thời gian ngắn nhưng hắn đã nhìn thấy cô ngày một tiến bộ và trưởng thành về mọi mặt. Lâm Tuyết Nhi không chỉ có thực lực mà ngay cả ánh mắt cùng suy đoán đã tăng lên rất nhiều so với trước đây. Điều này cũng khiến hắn có chút bất ngờ vì ở một nơi hẻo lánh như thế này lại có người có thiên phú và đạo tâm tốt đến như vậy.
“Cũng chẳng có gì phải giấu diếm?”
Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời.
“Nghe có vẻ khó tin nhưng sẽ có ít nhất một phần ba người ở đây bị giết chết khi tiến vào bí cảnh và thứ nguy hiểm nhất ở trong đó không phải là con người cũng không phải là hung thú, mà đó là một loại lực lượng cực kỳ không lường gọi là ‘Không gian loạn lưu’?”
“Nếu ngươi muốn biết uy lực của loại lực lượng này thì Tinh Cực cảnh đỉnh phong, thậm chí là Hóa cảnh cường giả cũng bị giết chết ngay khi bị loại lực lượng này bủa vây”.
“Đáng sợ như vậy sao?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô lộ vẻ khó tin và lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Ngay cả Tinh Cực cảnh cũng bị giết chết thì ta chẳng phải sẽ thành một trong một phần ba người bị giết chết đó sao?”
“...”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi lo lắng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Chuyện này thì ngươi yên tâm? ‘Không gian loạn lưu’ tuy rất nguy hiểm nhưng nó sẽ không chủ động tấn công mà do ta không may khi bị cuốn vào trong đó. Và người dẫn ngươi đi vào là ta nên sẽ không bị ‘Không gian loạn lưu’ cuốn vào”.
“Bởi vì người am hiểu loại lực lượng này nhất là ta mà thôi”.
Mặc dù cảm thấy khó tin khi nghe những lời này nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng không có ý định hỏi ngược lại bởi vì cô biết Đế Nguyên Quân từ trước đến giờ chưa từng lừa gạt cô và một điều quan trọng hơn là những gì cô biết về hắn vẫn còn là một ẩn số. Cũng chính vì thế nên cô mới cảm thấy tin tưởng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai người đã thăm dò nơi này gần như hết một lượt và biết một chút về thực lực của những thế lực sẽ tiến vào bên trong bí cảnh. Cũng chính vì thế nên hắn mới nắm chắc được một phần nào đó khi tiến vào bên trong.
Sau khi tìm hiểu kỹ mọi chuyện, cả hai người lúc này mới hội lài với những người La gia và âm thầm đi theo sau họ. Mặc dù khoảng cách là rất gần nhưng cả La gia, Lý gia đều không biến đến sự tồn tại và thân phận thật sự của hai người. Họ chỉ cho rằng hai người chỉ đang tìm kiếm một vị trí ở ngoài này mà thôi.
Trong lúc đoàn người ở bên ngoài đang nóng lòng chờ đợi bí cảnh mở ra từng ngày và bàn tán chuyện này hết sức rầm rộ. Nhưng bỗng có một tiếng động lớn đột nhiên vang lên và một cổ khí tức mãnh liệt ở trung tâm vùng đồng bằng phát ra khiến ai ai cũng phải trỏ mắt nhìn đến.
Trước mắt họ, một vết nứt không gian to lớn thình lình nổi lên và ở trong đó là một vòng xoáy lớn cùng với những tua lôi dẫn chạy dọc xung quanh trông nguy hiểm vô cùng. Mặc dù không biết những thứ sẽ chào đón họ ở trong bí cảnh nhưng họ cũng chẳng mảy may để ý đến và chỉ biết trong đó có không ít cơ duyên đang chờ đợi.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ vang lên khiến bầu không khí im lặng xung quanh biến mất và thay vào đó là những tràng cười và bầu không khí mong đợi đầy phấn khích của tất cả.
“Bí cảnh mở ra rồi? Tất cả nhanh tiến vào trong đó?”