Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 13: Ngũ Hành Tinh Thạch
Ở lại Lâm gia thêm một thời gian để tu luyện, thực lực Đế Nguyên Quân hiện tại đã mạnh hơn trước rất nhiều, tốn hơn hai tháng để đột phá từ tầng tám đỉnh phong lên tầng chín trung kỳ.
Từ trong tu luyện tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân lắc đầu thầm than. “Người không có thiên phú tu luyện thật sự quá khó, tốn hơn hai mươi gốc linh dược tam phẩm chỉ đột phá được một tầng nhỏ”.
“Ta muốn có một căn cơ thật bền vững nên mỗi cảnh giới sẽ tu luyện đến tầng mười đại viên mãn, nhưng đột phá cảnh giới nhỏ đã khó như vậy rồi, từ tầng chín lên tầng mười thì không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần”.
“Thậm chí không thể đột phá được”.
Đế Nguyên Quân đang suy nghĩ thì thanh âm Lâm Tuyết Nhi vang lên. “Đến khi nào ta mới đi ra ngoài lịch luyện được”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi gương mặt ủ rũ, nàng suốt ngày ở trong nhà tu luyện đã hơn nửa năm rồi nên lúc này nàng rất muốn đi ra ngoài, cảm giác nàng tu luyện đã có chút thành tựu nhưng không được thể hiện ra khiến nàng bứt rứt vô cùng.
“Đợi khi nào ngươi đột phá Thức Nhân cảnh rồi tính”.
“Bây giờ ta mới Luyện Nhân cảnh tầng năm thì đợi đến lúc đó thì chờ đến bao giờ, một năm hay hai năm”. Lâm Tuyết Nhi nặng nề nói.
“Bây giờ ngươi lộ diện thì sẽ bị người của Lâm gia âm thầm ra tay”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chắc chắn nói. “Nếu ngươi muốn bị Lâm gia phế thêm một lần nữa thì ta không ép”.
“Nhưng đến khi đó ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta từ trước đến giờ chỉ giúp mỗi người một lần và ngươi cũng là như vậy”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi thấy Đế Nguyên Quân nói nặng lời nên chó chút thầm trách. Nhưng nàng không nói ra mà giữ ở trong người.
“Ở lại đây tu luyện cho tốt, ta sẽ rời khỏi đây một thời gian”. Đế Nguyên Quân đứng dậy rời đi nói.
“Ngươi ở đây tu luyện không được sao?”. Thấy Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi, Lâm Tuyết Nhi trong lòng nặng trĩu nói.
“Ta ở đây tu luyện ở đây mười năm cũng không thể đột phá”.
“Con đường của ta và ngươi khác nhau và khó đi hơn gấp trăm ngàn lần, nếu ta cứ ở bên cạnh thì ngươi chỉ lệ thuộc và mãi sẽ không mạnh hơn được, còn ta cũng không thể tốn thời gian vô ích được”.
Đế Nguyên Quân không để ý đến cảm nhận của Lâm Tuyết Nhi mà đi ra ngoài, thở dài một hơi. Hắn hiểu tâm tính của nàng nhưng hắn hiện tại muốn đột phá thì không chỉ cần một lượng lớn linh dược có phẩm chất cao và một cơ duyên nào đó để kích phát. Đối với hắn, ở lại Lâm gia thì đây chính là một nhà tù, là một nơi kìm hãm con đường đi của hắn.
Nếu như hắn không nhận lời của Ngũ Lão thì hắn sẽ không bao giờ đến Lâm gia, bởi vì ở bên ngoài còn có nhiều thế lực, nhiều cơ duyên lớn hơn rất nhiều.
Thậm chí có nơi còn giúp hắn tu luyện dễ dàng hơn nữa.
“Ảnh Sát nên trả nhiệm vụ cho ta rồi, sắn tiện ta cũng muốn rời Hà Châu thành, đến Nam Hoang Sơn Mạch một chuyến. Ở nơi đó có khi là nơi thích hợp để ta đột phá”.
Đi vào Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân trực tiếp vào bên trong tìm Ảnh Sát.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân trở lại, Ảnh Sát có một chút bất ngờ vì thời gian hoàn thành nhiệm vụ đã qua mấy tháng và hành động của Đế Nguyên Quân quá bí ẩn nên Ảnh Sát nghĩ Đế Nguyên Quân đã bị giết chết.
“Hahaha, ta biết ngươi vẫn sống mà”.
“Nhân lực ta phái đi tìm kiếm không ít nhưng tìm không thấy ngươi”.
“Ban đầu ta nghĩ ngươi đã chết nhưng không ngờ bây giờ ngươi đã đứng trước mặt”.
“Rất tốt, hahaha”.
“Mạng ta rất lớn, ngay cả Thiên Đạo cũng không giết ta được thì nhưng tên kia sao có thể làm được”.
“Hahaha, ngươi rất ngông cuồng. Nhưng ta thích”.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, nên ngươi bây giờ muốn nhận được phần thưởng gì?”.
“Chỉ cần Ảnh Sát ta làm được thì sẽ dốc hết lòng cho ngươi”.
“Ta muốn có một cây song đao, được đúc từ Nhuyễn Kim Thạch, lưỡi đao dài khoảng bốn mươi phân, trọng lượng phải thật nhẹ và phải thật sắc bén”.
“Một thanh kiếm được đúc bằng Cự Kim Thạch, lưỡi kiếm dài tám mươi phân, trọng lượng trên hai trăm cân, lưỡi kiếm được mài bằng Sắc Tinh Kim một trăm lần”.
“Ngoài ra ta còn muốn mười bình Trúc Cơ Đan, mười bình Tinh Huyết của tam cấp hung thú, Huyết Linh Thảo, Tinh Nguyên Thảo, Bồ Đằng Quả ta muốn mỗi loại là một trăm gốc”.
“Một bộ trang phục màu đen được dệt từ tơ của Thiên Ngưng Tằm”.
“Này, đúng như tên gọi của ngươi, Vô Lương. Đúng là không biết từ chối mà”.
“Những thứ này tốn của ta ít nhất cũng phải mấy vạn linh thạch, ngươi đây là muốn giết người rồi”.
Nghe xong những thứ Đế Nguyên Quân muốn, Ảnh Sát khóe miệng run lên, trong lòng bắt đầu nổi lên sóng lớn. ‘Tên này’.
“Có mấy vạn linh thạch thôi, ta biết trong tay ngươi có không ít bảo bối nên chừng đó có đáng là bao”.
“Ta vẫn còn có một vài thứ cần nên...”.
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa. Những thứ trên ta sẽ chuẩn bị”.
“Còn thanh song đao và thanh kiếm sẽ cần thời gian, trong tay ta không có những loại vũ khí đó nên sẽ tốn thời gian để rèn”.
“Không sao, ta cũng không gấp”.
“Khi nào chuẩn bị xong ta sẽ chủ động tìm ngươi”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân quay người đi ra ngoài.
Đứng trước bảng nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân ánh mắt quan sát một lúc rồi thở dài, nhiệm vụ lần này không có cái nào đáng để hắn làm cả.
“Chọn bừa một cái vậy”.
Vung tay lấy xuống một nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân đọc qua rồi lắc đầu.”Nhiệm vụ này thật là?”.
“Ám Sát Hội cũng nhận loại nhiệm vụ giám sát này sao?”.
Mang theo tờ nhiệm vụ đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân một mạch đi ra bên ngoài. “Dương gia chắc là đi lối này”.
Tìm đến một quán rượu ở gần Dương gia, Đế Nguyên Quân chọn một bàn ngồi ngay bên cạnh cửa sổ có thể nhìn thẳng ra cổng chính của Dương gia. Ở xung quanh, những tên sâu rượu nói chuyện hò hét ầm ỷ.
Đế Nguyên Quân không để ý, gọi ra một bình linh tửu ngồi nhâm nhi.
Bất chợt, có một giọng nói làm hắn phải để ý đến. “Nghe nói Dương gia đại công tử đã đột phá Ngưng Hải cảnh rồi”.
“Hahaha, ngươi giờ mới biết sao?”.
“Tin này ta nghe từ ngày hôm qua rồi”.
“Ta còn nghe nói, Dương Khải nhận được một loại bảo vật nào đó phụ trợ tu luyện nên thực lực mới được như hiện tại”.
“Chỉ bế quan hai tháng đã đột phá từ Thức Nhân cảnh tầng sáu thành Ngưng Hải cảnh, tên tuổi của Dương Khai sẽ được mọi người đồn thổi cho mà coi, hai ba tuổi Ngưng Hải cảnh, hắn chắc chắn sẽ trở thành Hà Châu thành thiên kiêu”.
“Nói đến bảo vật thì thời gian trước ta có nghe qua, Dương gia đoạt được một cái bình ngọc gì gì đó, ta nghĩ Dương Khai nhờ vào cái bình ngọc để đột phá”.
“Xì, ngươi bé bé cái miệng coi. Để Dương gia biết ngươi truyền chuyện này ra ngoài thì ngươi xong đời”.
Nghe những tên sâu rượu trò chuyện, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc. ‘Là bình ngọc kia sao?’.
Dưỡng Ngọc Bình!
Đó là bảo vật mà Đế Nguyên Quân lấy ra từ trong bảo khố của Ngô gia, mặc dù không chắc chắn nhưng Đế Nguyên Quân vẫn dám chắc vào suy nghĩ của mình. “Dương gia có toan tính gì sao?”.
Liên kết những tin tức và những hành động gần đây của các gia tộc và Hoàng phủ. Đế Nguyên Quân thở dài nói. “Hà Châu thành sắp sửa có biến động lớn rồi”.
Nhìn chằm chằm cửa ra vào, Đế Nguyên Quân bất chợt đứng dậy. “Tên kia chắc là Dương Tiến?”.
“Ta muốn biết Dương gia các ngươi đang âm mưu chuyện gì?”.
Âm thầm đi theo, Đế Nguyên Quân bám chặt đoàn tiêu xa đi ra ngoài thành. Cho đến khi màn đêm buông xuống. Đế Nguyên Quân ra tay giết chết một tên đệ tử rồi cải trang. Thành công gia nhập vào bên trong đoàn người vận chuyển.
“Dương Tiến, ngươi chắc con đường này sẽ không gặp bọn sơn tặc chứ”. Một vị lão giả ở bên cạnh lên tiếng.
“Trưởng lão yên tâm, đường này là do sứ giả chỉ cho ta nên chắc chắn đây là con đường an toàn nhất”.
“Dù sao, thứ ở trong kia chính là thứ mà sứ giả cần, nên ngài ấy sẽ không để chúng ta đi vào con đường nguy hiểm”.
“Ở bên trong là thứ gì mà khiến Dương gia ta phải dốc sức như vậy?”. Một vị lão giả khác lên tiếng hỏi.
“Cũng không có gì để giấu, ở bên trong có một lượng lớn linh thạch và một viên tinh thạch có liên quan đến ngũ hành, mặc dù không biết nó tên gì nhưng sứ giả rất để ý đến nó”.
Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân không kiềm chế được mà run lên vui mừng. ‘Loại tinh thạch này ta phải lấy cho bằng được’.
‘Ngũ Hành Tinh Thạch có thể giúp ta ngưng tụ bản nguyên’.
‘Nếu được như vậy thì ta có khả năng cao có thể đột phá được tầng mười của Luyện Nhân cảnh rồi’.
Mặc dù biết được Ngũ Hành Tinh Thạch đang ở bên trong nhưng những người của Dương gia bảo vệ nó rất kỹ nên Đế Nguyên Quân chưa có cơ hội để ra tay.
Đi sâu vào bên trong khu rừng, Đế Nguyên Quân nhìn khu vực xung quanh dần dần trở nên u ám, xung quanh là những cây đại thụ và những lùm cây lớn, và những tiếng động lạ từ trong rừng truyền ra khiến ai ai cũng phải lo lắng.
“Có rồi”. Đột nhiên, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cây dại mọc ở bên đường thì vui mừng thốt.
“Nếu như họ đi ra được khu rừng này thì ta không thể ra tay được, tối nay là thời cơ tốt nhất”.
Buổi tối hôm đó, người Dương gia dựng lên những ngôi lều tạm ở một khu vực bằng phẳng ở bên cạnh đường, trải qua một ngày di chuyển liên tục, sức lực hiện tại của họ đã không còn nhiều nữa.
“Tên kia, nhanh lấy rượu ra cho ta”. Dương Tiến chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân nói.
‘Thời cơ đây rồi’. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Vâng”.
Đi vòng ra sau, Đế Nguyên Quân bóp nát gốc cây dại rồi đổ một nữa vào bên trong vò rượu rồi lắc đều, phần còn lại thì rắc lên phần đồ ăn còn lại.
“Nhuyễn Độc Thảo, sau khi tiết chế thì nó sẽ không có màu, không mùi, không vị, và có tác dụng gây mê rất tốt”.
“Lấy một bình rượu mà lâu vậy? Nhanh chân lên xem nào?”. Thấy Đế Nguyên Quân lâu chưa quay lại, Dương Tiến lớn tiếng.
Hai tay bưng vò rượu ra ngoài, cảm nhận mùi rượu thơm mát, Dương Tiến vui vẻ nói. “Chỉ cần uống một ngụm linh tửu thì mọi mệt mỏi sẽ tan biến”.
“Nào, mọi người nhanh uống đi, tranh thủ thời gian ăn thêm chút lương khô rồi nghỉ ngơi. Sáng ngày mai tiếp tục di chuyển, Di Lang thành cách nơi này không xa nữa đâu”.
Một canh giờ sau!
Nhìn họ nằm bất động trên nền đất, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười kỳ dị.
Mấy canh giờ qua đi!
Đám người Dương Tiến lúc này mới dần dần tỉnh lại. “A, cái đầu của ta”.
“Không ổn, các ngươi tỉnh dậy cho ta”. Đột nhiên, Dương Tiễn hốt hoảng lớn tiếng quát lớn. Những người đang mơ màng bị tiếng quát lớn thức dậy.
“Dương Tiến, có chuyện gì vậy?”.
“Các ngươi chi ra tìm cho ta, cho dù đào hết cả nơi này cũng phải tìm ra được tên trộm, bằng không hôm nay các ngươi đừng mong giữ được tính mạng”.
“Bằng mọi giá phải tìm được bảo rương”.
- --
Từ trong tu luyện tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân lắc đầu thầm than. “Người không có thiên phú tu luyện thật sự quá khó, tốn hơn hai mươi gốc linh dược tam phẩm chỉ đột phá được một tầng nhỏ”.
“Ta muốn có một căn cơ thật bền vững nên mỗi cảnh giới sẽ tu luyện đến tầng mười đại viên mãn, nhưng đột phá cảnh giới nhỏ đã khó như vậy rồi, từ tầng chín lên tầng mười thì không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần”.
“Thậm chí không thể đột phá được”.
Đế Nguyên Quân đang suy nghĩ thì thanh âm Lâm Tuyết Nhi vang lên. “Đến khi nào ta mới đi ra ngoài lịch luyện được”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi gương mặt ủ rũ, nàng suốt ngày ở trong nhà tu luyện đã hơn nửa năm rồi nên lúc này nàng rất muốn đi ra ngoài, cảm giác nàng tu luyện đã có chút thành tựu nhưng không được thể hiện ra khiến nàng bứt rứt vô cùng.
“Đợi khi nào ngươi đột phá Thức Nhân cảnh rồi tính”.
“Bây giờ ta mới Luyện Nhân cảnh tầng năm thì đợi đến lúc đó thì chờ đến bao giờ, một năm hay hai năm”. Lâm Tuyết Nhi nặng nề nói.
“Bây giờ ngươi lộ diện thì sẽ bị người của Lâm gia âm thầm ra tay”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chắc chắn nói. “Nếu ngươi muốn bị Lâm gia phế thêm một lần nữa thì ta không ép”.
“Nhưng đến khi đó ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta từ trước đến giờ chỉ giúp mỗi người một lần và ngươi cũng là như vậy”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi thấy Đế Nguyên Quân nói nặng lời nên chó chút thầm trách. Nhưng nàng không nói ra mà giữ ở trong người.
“Ở lại đây tu luyện cho tốt, ta sẽ rời khỏi đây một thời gian”. Đế Nguyên Quân đứng dậy rời đi nói.
“Ngươi ở đây tu luyện không được sao?”. Thấy Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi, Lâm Tuyết Nhi trong lòng nặng trĩu nói.
“Ta ở đây tu luyện ở đây mười năm cũng không thể đột phá”.
“Con đường của ta và ngươi khác nhau và khó đi hơn gấp trăm ngàn lần, nếu ta cứ ở bên cạnh thì ngươi chỉ lệ thuộc và mãi sẽ không mạnh hơn được, còn ta cũng không thể tốn thời gian vô ích được”.
Đế Nguyên Quân không để ý đến cảm nhận của Lâm Tuyết Nhi mà đi ra ngoài, thở dài một hơi. Hắn hiểu tâm tính của nàng nhưng hắn hiện tại muốn đột phá thì không chỉ cần một lượng lớn linh dược có phẩm chất cao và một cơ duyên nào đó để kích phát. Đối với hắn, ở lại Lâm gia thì đây chính là một nhà tù, là một nơi kìm hãm con đường đi của hắn.
Nếu như hắn không nhận lời của Ngũ Lão thì hắn sẽ không bao giờ đến Lâm gia, bởi vì ở bên ngoài còn có nhiều thế lực, nhiều cơ duyên lớn hơn rất nhiều.
Thậm chí có nơi còn giúp hắn tu luyện dễ dàng hơn nữa.
“Ảnh Sát nên trả nhiệm vụ cho ta rồi, sắn tiện ta cũng muốn rời Hà Châu thành, đến Nam Hoang Sơn Mạch một chuyến. Ở nơi đó có khi là nơi thích hợp để ta đột phá”.
Đi vào Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân trực tiếp vào bên trong tìm Ảnh Sát.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân trở lại, Ảnh Sát có một chút bất ngờ vì thời gian hoàn thành nhiệm vụ đã qua mấy tháng và hành động của Đế Nguyên Quân quá bí ẩn nên Ảnh Sát nghĩ Đế Nguyên Quân đã bị giết chết.
“Hahaha, ta biết ngươi vẫn sống mà”.
“Nhân lực ta phái đi tìm kiếm không ít nhưng tìm không thấy ngươi”.
“Ban đầu ta nghĩ ngươi đã chết nhưng không ngờ bây giờ ngươi đã đứng trước mặt”.
“Rất tốt, hahaha”.
“Mạng ta rất lớn, ngay cả Thiên Đạo cũng không giết ta được thì nhưng tên kia sao có thể làm được”.
“Hahaha, ngươi rất ngông cuồng. Nhưng ta thích”.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, nên ngươi bây giờ muốn nhận được phần thưởng gì?”.
“Chỉ cần Ảnh Sát ta làm được thì sẽ dốc hết lòng cho ngươi”.
“Ta muốn có một cây song đao, được đúc từ Nhuyễn Kim Thạch, lưỡi đao dài khoảng bốn mươi phân, trọng lượng phải thật nhẹ và phải thật sắc bén”.
“Một thanh kiếm được đúc bằng Cự Kim Thạch, lưỡi kiếm dài tám mươi phân, trọng lượng trên hai trăm cân, lưỡi kiếm được mài bằng Sắc Tinh Kim một trăm lần”.
“Ngoài ra ta còn muốn mười bình Trúc Cơ Đan, mười bình Tinh Huyết của tam cấp hung thú, Huyết Linh Thảo, Tinh Nguyên Thảo, Bồ Đằng Quả ta muốn mỗi loại là một trăm gốc”.
“Một bộ trang phục màu đen được dệt từ tơ của Thiên Ngưng Tằm”.
“Này, đúng như tên gọi của ngươi, Vô Lương. Đúng là không biết từ chối mà”.
“Những thứ này tốn của ta ít nhất cũng phải mấy vạn linh thạch, ngươi đây là muốn giết người rồi”.
Nghe xong những thứ Đế Nguyên Quân muốn, Ảnh Sát khóe miệng run lên, trong lòng bắt đầu nổi lên sóng lớn. ‘Tên này’.
“Có mấy vạn linh thạch thôi, ta biết trong tay ngươi có không ít bảo bối nên chừng đó có đáng là bao”.
“Ta vẫn còn có một vài thứ cần nên...”.
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa. Những thứ trên ta sẽ chuẩn bị”.
“Còn thanh song đao và thanh kiếm sẽ cần thời gian, trong tay ta không có những loại vũ khí đó nên sẽ tốn thời gian để rèn”.
“Không sao, ta cũng không gấp”.
“Khi nào chuẩn bị xong ta sẽ chủ động tìm ngươi”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân quay người đi ra ngoài.
Đứng trước bảng nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân ánh mắt quan sát một lúc rồi thở dài, nhiệm vụ lần này không có cái nào đáng để hắn làm cả.
“Chọn bừa một cái vậy”.
Vung tay lấy xuống một nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân đọc qua rồi lắc đầu.”Nhiệm vụ này thật là?”.
“Ám Sát Hội cũng nhận loại nhiệm vụ giám sát này sao?”.
Mang theo tờ nhiệm vụ đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân một mạch đi ra bên ngoài. “Dương gia chắc là đi lối này”.
Tìm đến một quán rượu ở gần Dương gia, Đế Nguyên Quân chọn một bàn ngồi ngay bên cạnh cửa sổ có thể nhìn thẳng ra cổng chính của Dương gia. Ở xung quanh, những tên sâu rượu nói chuyện hò hét ầm ỷ.
Đế Nguyên Quân không để ý, gọi ra một bình linh tửu ngồi nhâm nhi.
Bất chợt, có một giọng nói làm hắn phải để ý đến. “Nghe nói Dương gia đại công tử đã đột phá Ngưng Hải cảnh rồi”.
“Hahaha, ngươi giờ mới biết sao?”.
“Tin này ta nghe từ ngày hôm qua rồi”.
“Ta còn nghe nói, Dương Khải nhận được một loại bảo vật nào đó phụ trợ tu luyện nên thực lực mới được như hiện tại”.
“Chỉ bế quan hai tháng đã đột phá từ Thức Nhân cảnh tầng sáu thành Ngưng Hải cảnh, tên tuổi của Dương Khai sẽ được mọi người đồn thổi cho mà coi, hai ba tuổi Ngưng Hải cảnh, hắn chắc chắn sẽ trở thành Hà Châu thành thiên kiêu”.
“Nói đến bảo vật thì thời gian trước ta có nghe qua, Dương gia đoạt được một cái bình ngọc gì gì đó, ta nghĩ Dương Khai nhờ vào cái bình ngọc để đột phá”.
“Xì, ngươi bé bé cái miệng coi. Để Dương gia biết ngươi truyền chuyện này ra ngoài thì ngươi xong đời”.
Nghe những tên sâu rượu trò chuyện, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc. ‘Là bình ngọc kia sao?’.
Dưỡng Ngọc Bình!
Đó là bảo vật mà Đế Nguyên Quân lấy ra từ trong bảo khố của Ngô gia, mặc dù không chắc chắn nhưng Đế Nguyên Quân vẫn dám chắc vào suy nghĩ của mình. “Dương gia có toan tính gì sao?”.
Liên kết những tin tức và những hành động gần đây của các gia tộc và Hoàng phủ. Đế Nguyên Quân thở dài nói. “Hà Châu thành sắp sửa có biến động lớn rồi”.
Nhìn chằm chằm cửa ra vào, Đế Nguyên Quân bất chợt đứng dậy. “Tên kia chắc là Dương Tiến?”.
“Ta muốn biết Dương gia các ngươi đang âm mưu chuyện gì?”.
Âm thầm đi theo, Đế Nguyên Quân bám chặt đoàn tiêu xa đi ra ngoài thành. Cho đến khi màn đêm buông xuống. Đế Nguyên Quân ra tay giết chết một tên đệ tử rồi cải trang. Thành công gia nhập vào bên trong đoàn người vận chuyển.
“Dương Tiến, ngươi chắc con đường này sẽ không gặp bọn sơn tặc chứ”. Một vị lão giả ở bên cạnh lên tiếng.
“Trưởng lão yên tâm, đường này là do sứ giả chỉ cho ta nên chắc chắn đây là con đường an toàn nhất”.
“Dù sao, thứ ở trong kia chính là thứ mà sứ giả cần, nên ngài ấy sẽ không để chúng ta đi vào con đường nguy hiểm”.
“Ở bên trong là thứ gì mà khiến Dương gia ta phải dốc sức như vậy?”. Một vị lão giả khác lên tiếng hỏi.
“Cũng không có gì để giấu, ở bên trong có một lượng lớn linh thạch và một viên tinh thạch có liên quan đến ngũ hành, mặc dù không biết nó tên gì nhưng sứ giả rất để ý đến nó”.
Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân không kiềm chế được mà run lên vui mừng. ‘Loại tinh thạch này ta phải lấy cho bằng được’.
‘Ngũ Hành Tinh Thạch có thể giúp ta ngưng tụ bản nguyên’.
‘Nếu được như vậy thì ta có khả năng cao có thể đột phá được tầng mười của Luyện Nhân cảnh rồi’.
Mặc dù biết được Ngũ Hành Tinh Thạch đang ở bên trong nhưng những người của Dương gia bảo vệ nó rất kỹ nên Đế Nguyên Quân chưa có cơ hội để ra tay.
Đi sâu vào bên trong khu rừng, Đế Nguyên Quân nhìn khu vực xung quanh dần dần trở nên u ám, xung quanh là những cây đại thụ và những lùm cây lớn, và những tiếng động lạ từ trong rừng truyền ra khiến ai ai cũng phải lo lắng.
“Có rồi”. Đột nhiên, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cây dại mọc ở bên đường thì vui mừng thốt.
“Nếu như họ đi ra được khu rừng này thì ta không thể ra tay được, tối nay là thời cơ tốt nhất”.
Buổi tối hôm đó, người Dương gia dựng lên những ngôi lều tạm ở một khu vực bằng phẳng ở bên cạnh đường, trải qua một ngày di chuyển liên tục, sức lực hiện tại của họ đã không còn nhiều nữa.
“Tên kia, nhanh lấy rượu ra cho ta”. Dương Tiến chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân nói.
‘Thời cơ đây rồi’. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Vâng”.
Đi vòng ra sau, Đế Nguyên Quân bóp nát gốc cây dại rồi đổ một nữa vào bên trong vò rượu rồi lắc đều, phần còn lại thì rắc lên phần đồ ăn còn lại.
“Nhuyễn Độc Thảo, sau khi tiết chế thì nó sẽ không có màu, không mùi, không vị, và có tác dụng gây mê rất tốt”.
“Lấy một bình rượu mà lâu vậy? Nhanh chân lên xem nào?”. Thấy Đế Nguyên Quân lâu chưa quay lại, Dương Tiến lớn tiếng.
Hai tay bưng vò rượu ra ngoài, cảm nhận mùi rượu thơm mát, Dương Tiến vui vẻ nói. “Chỉ cần uống một ngụm linh tửu thì mọi mệt mỏi sẽ tan biến”.
“Nào, mọi người nhanh uống đi, tranh thủ thời gian ăn thêm chút lương khô rồi nghỉ ngơi. Sáng ngày mai tiếp tục di chuyển, Di Lang thành cách nơi này không xa nữa đâu”.
Một canh giờ sau!
Nhìn họ nằm bất động trên nền đất, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười kỳ dị.
Mấy canh giờ qua đi!
Đám người Dương Tiến lúc này mới dần dần tỉnh lại. “A, cái đầu của ta”.
“Không ổn, các ngươi tỉnh dậy cho ta”. Đột nhiên, Dương Tiễn hốt hoảng lớn tiếng quát lớn. Những người đang mơ màng bị tiếng quát lớn thức dậy.
“Dương Tiến, có chuyện gì vậy?”.
“Các ngươi chi ra tìm cho ta, cho dù đào hết cả nơi này cũng phải tìm ra được tên trộm, bằng không hôm nay các ngươi đừng mong giữ được tính mạng”.
“Bằng mọi giá phải tìm được bảo rương”.
- --