Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 12: Nếu hắn dám đến thì ta không ngại phế hắn đâu
“Hoàng Vân Uyển, ngươi chạy đi đâu”.
Tên sát thủ này dốc hết toàn lực truy sát, Ngưng Hải cảnh tầng sáu bộc phát khiến tốc độ được gia tăng lên rất nhiều lần. Khoảng cách hơn hai dặm bị thu hẹp nhanh chóng.
Nhận thấy đối phương truy đuổi sắp tới, Hoàng Vân Uyển kêu gào thảm thiết. “Cứu, cứu ta… Ta không muốn chết”.
“Hahaha, chết đi”. Tên ám sát tiếp cận rồi một kiếm đâm mạnh về phía trước.
Cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, Hoàng Vân Uyển trên gương mặt lúc này đã lộ ra vẻ hối hận, nàng hối hận vì không nghe lời Đế Nguyên Quân nên mới dẫn tới chuyện như hiện tại.
Không nhìn thấy Đế Nguyên Quân đâu, Hoàng Vân Uyển như vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác bầu không khí lúc này hoàn toàn chậm lại, nàng cảm nhận được mũi kiếm sắp đâm trúng mình.
Thì đúng lúc này, Đế Nguyên Quân từ trên cao rơi xuống. “Đừng hòng”.
Dùng lực đè mạnh lưỡi kiếm xuống nền đất, Đế Nguyên Quân nhanh chóng quát tháo. “Chạy đi”.
Mặc dù cách biệt hai đại cảnh giới nhưng Đế Nguyên Quân hiểu rằng, nếu như có Hoàng Vân Uyển ở bên cạnh thì hắn không thể bảo vệ được, giống như tên Quyền Sát lúc nãy, chúng chỉ tập trung vào việc ám sát Hoàng Vân Uyển mà thôi.
“Hừ, chỉ là Luyện Nhân cảnh cũng dám cản ta”.
“Muốn chết”.
Tên sát thủ lao lên rồi vung kiếm liên tục về phía trước. Mặc dù kiếm chiêu có rất nhiều lỗ hổng nhưng tốc độ ra chiêu của đối phương quá nhanh, Đế Nguyên Quân chỉ có thể phán đoán được một vài điểm nên dốc hết toàn lực chống đỡ.
Kiếm chiêu mạnh mẽ sắc bén, Đế Nguyên Quân bị đối phương dồn vào hiểm cảnh và liên tục bại lui. Dần dần, trên người Đế Nguyên Quân dần xuất hiện những miệng vết thương cắt sâu vào bên trong da thịt.
“Để ta xem, ngươi chống đỡ được đến bao giờ”. Tên sát thủ càng đánh, khí tức trên người ngày càng thịnh, tốc độ, uy lực đang không ngừng tăng lên.
Nhưng Đế Nguyên Quân gương mặt lạnh nhạt không một chút biểu cảm nói. “Ngươi nói quá nhiều”.
Tập trung hoàn toàn vào trận chiến, ánh mắt Đế Nguyên Quân quan sát mọi hành động của tên sát thủ. Lúc này hắn chỉ có thể chờ đến lúc có cơ hội và thêm một chút may mắn nữa mới có thể thoát được.
“Chết đi”. Tên sát thủ mạnh tay bổ xuống một kiếm.
Nhưng rất nhanh, hắn không thể tin vào mắt mình được, Đế Nguyên Quân đã thành công hóa giải được kiếm chiêu và còn khiến hắn chịu thêm sự uy hiếp. “Cái gì”.
Ngũ Hành Bá Thể Quyết được thúc dục đến cực hạn, Đế Nguyên Quân toàn lực đổ dồn vào một tay, thành công ngăn chặn được kiếm chiêu và đồng thời đánh ra một quyền.
Tên sát thủ bị đẩy lùi mấy bước. Mặc dù hắn không chịu quá nhiều sát thương nhưng bản thân là một cường giả Ngưng Hải cảnh lại bị một tên Luyện Nhân cảnh đẩy lùi, điều này là không thể tin được.
“Ta đổi ý rồi”. Tên sát thủ đùng đùng tức giận quát lớn. “Ta muốn giết ngươi”.
Cảm nhận được sát ý của đối phương, Đế Nguyên Quân không muốn dây dưa nữa mà mà quay người chạy theo hướng ngược lại.
“Muốn chạy”.
Bị tên sát thủ truy sát gắt gao gần một canh giờ, sức lực hiện tại của đã không còn nhiều nữa, biết bản thân không thể thoát nên Đế Nguyên Quân chạy trốn vào một gốc cây lớn ở trước mặt. Đợi tên sát thủ chạy ngang qua rồi ra tay.
Nhưng đối phương cũng không phải hạng tầm thường, Đế Nguyên Quân phóng ra mười mũi kim độc nhưng không có cái nào trúng đích.
“Hahaha, ba trò vặt vãnh, để ta xem ngươi còn có trò gì khác nữa hay không?”. Tên sát thủ nhận thấy Đế Nguyên Quân đang không ngừng thở dốc mà khoái chí cười nói.
Lời nói vừa dứt, tên sát thủ liền ra tay. Hắn đâm một kiếm ngay chính giữa ngực nhưng khi mũi kiếm gần đâm trúng, Đế Nguyên Quân lách người nhẹ qua một bên tránh để không bị đâm vào chỗ hiểm yếu.
Bị mũi kiếm xỏ xuyên qua bả vai, thân hình Đế Nguyên Quân lảo đảo lui ra sau.
Nhưng tên sát thủ không hề khoan nhượng, hắn tiếp tục chém ra một kiếm, Đế Nguyên Quân đưa dao lên chống đỡ nhưng sức lực đã cạn kiệt, bị một kiếm chém thẳng vào trong da thịt.
Đế Nguyên Quân cảm nhận được ba cái xương sườn đã bị chém đứt, may mắn thay. Vừa rồi hắn kịp thời ngăn lại nếu không tính mạng hắn lúc này sẽ rất nguy kịch.
Bị mất máu quá nhiều, Đế Nguyên Quân ngã ngửa ra sau, toàn thân bị một cảm giác vô lực bao phủ, hai mắt mệt mỏi chuẩn bị khép lại.
Thấy Đế Nguyên Quân vẫn chưa chết, tên sát thủ khịt mũi khinh thường. Tiếp tục đâm xuống một kiếm để kết liễu nhưng đúng lúc này. Một tiếng quát lớn từ phía trước truyền đến. “Ở bên kia”.
“Khốn kiếp, cứu viện của Hoàng phủ đến rồi”. Tên sát thủ nhanh tay thu kiếm, hắn nhìn Đế Nguyên Quân đang dần dần mất đi ý thức rồi khịt mũi một cái rồi rời đi.
“Tên sát thủ chạy ở hướng này, đuổi theo”.
“Này, này, tỉnh dậy đi...”.
Cứu viện đã đến, nhiệm vụ lần này xem như hắn đã hoàn thành, thành công bảo vệ Hoàng Vân Uyển. Cảm nhận được hơi ấm lòng bàn tay và giọng nói của Hoàng Vân Uyển nhưng Đế Nguyên Quân bây giờ đã không còn một chút sức lực nào cả, do mất máu quá nhiều khiến tâm trí lâm vào rối loạn, mặc dù có thể cảm nhận và nghe thấy được nhưng cơ thể vẫn nằm bất động rồi dần dần ngất đi.
Đế Nguyên Quân hôn mê không biết đã qua bao lâu nhưng trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người nào đó đang giúp hắn băng bó vết thương. Nhận thấy thương tích đang dần ổn định lại, Đế Nguyên Quân lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Nhưng khi Hoàng Vân Uyển chuẩn bị tháo bỏ mặt nạ xuống thì Đế Nguyên Quân đột ngột bừng tỉnh, giữ chặt tay ngăn không cho nàng lấy xuống.
“Ngươi bị thương rất nặng, nên đừng vận động mạnh”. Hoàng Vân Uyển gương mặt ửng hồng.
Hai lần được Đế Nguyên Quân cứu giúp, dường như nàng lúc này đã nảy sinh một chút cảm giác mãnh liệt nào đó.
‘Người Hoàng phủ chắc cũng sắp đến rồi. Nơi này không ở lại lâu hơn nữa’.
Đế Nguyên Quân gồng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn Hoàng Vân Uyển một cái rồi rời đi.
“Ngươi đừng đi…. ”.
Tìm một nơi an toàn, Đế Nguyên Quân ngồi xuống, lấy ra hai gốc linh dược cắn nuốt rồi vận chuyển công pháp bắt đầu điều trị.
Ba canh giờ sau!
Thương tích trên người đã hoàn toàn ổn định, miệng vết thương đã lành lại với nhau nhưng nội thương ở bên trong vẫn còn đó.
“Tốt nhất nên về Lâm gia tỉnh dưỡng một thời gian”.
Tốn thời gian một tháng để tỉnh dưỡng, và trong thời gian này Đế Nguyên Quân giúp Lâm Tuyết Nhi tu luyện, thực lực của nàng vì thế mà tăng lên.
Ở bên ngoài cửa, Đế Nguyên Quân nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần.
“Tên kia trốn ở trong này sao?”.
“Vâng”.
“Đế Nguyên Quân, cút ra đây cho ta”.
Tiếng quát lớn từ bên ngoài truyền vào, Lâm Tuyết Nhi từ trong tu luyện tỉnh dậy nói. “Là bọn chúng”.
“Ngươi biết chúng sao?”.
“Biết, bọn họ lúc trước thường xuyên tìm ta gây chuyện”. Lâm Tuyết Nhi nhớ lại lúc trước, sắc mặt nàng dần dần chùng xuống nói. “Bây giờ ta đã có chút thực lực, để ta ra ngoài đánh chúng một trận”.
“Không cần, bây giờ chưa phải thời điểm tốt để ngươi lộ diện”. Đế Nguyên Quân lắc đầu nói.
“Để ta ra ngoài xem”.
Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy có mười người đang đứng chặn ở bên ngoài, trong đó có năm tên gia đinh nhìn rất quen mắt.
“Các ngươi tìm ta có việc?”.
“Lão đại, là hắn đánh”.
“Ngươi không biết năm người này là người của ta”.
“Biết thì như thế nào, mà không biết thì như thế nào?”.
“Hừ, đánh người của ta mà ngươi vẫn ung dung được sao”.
“Đánh hắn”.
Lời nói vừa dứt bọn chúng liền lao đến, bất chợt. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, điều này khiến tên cầm đầu cảm thấy khó hiểu. “Có chuyện gì đáng cười sao?”.
“Để ta đánh ngươi một trận nhừ tử xem ngươi có thể cười được nữa hay không”.
Trong ánh mắt hắn, Đế Nguyên Quân chính là một tên phế vật và bị Lâm gia đuổi đến một nơi vắng vẻ. Nhưng mà hắn không biết thân phận và thực lực của Đế Nguyên Quân nên mới tự tin như vậy.
“Trong Luyện Nhân cảnh thì các ngươi chỉ thuộc dạng tôm tép, với thực lực của các ngươi dám đứng trước mặt ta huênh hoang”.
“Không biết tự lượng sức mình”.
“Hahaha… Xem một tên phế vật đang nói gì kìa”.
“Đánh phế tay chân hắn cho ta”.
Bọn chúng lao lên, tay chân luống cuống đánh ra.
Đế Nguyên Quân nhìn họ với ánh mắt khinh thường nói. “Nếu đã muốn bị phế thì ta thanh toàn”.
Dứt lời, Đế Nguyên Quân lao lên, trực tiếp bóp chặt cổ một tên gia đinh rồi mạnh mẽ đánh xuống.
“Aaaaa”. Tên gia đinh kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Đế Nguyên Quân mạnh mẽ ép xuống khiến hai chân quỳ xuống nhưng vẫn chưa dừng lại.
Đế Nguyên Quân đá mạnh một cái liền có một tiếng nổ vỡ vang lên, tên gia đinh sợ hãi hét lớn một tiếng rồi ngất đi. “Không, đan điền của ta”.
“Một tên”.
“Khốn kiếp, bao vây hắn lại”.
Đế Nguyên Quân tiếp tục, mỗi một quyền đánh ra. Đế Nguyên Quân dễ dàng đánh văng.
Bọn chúng lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chín người đồng thời ra tay nhưng chưa một lần chạm được vạt áo của hắn mà ngược lại còn bị hắn đánh văng ra liên tục.
Và bị Đế Nguyên Quân phế bỏ một cách dễ dàng.
Không đến năm phút, chín tên gia đinh đã bị Đế Nguyên Quân phế bỏ. Và lúc này chỉ còn lại tên cầm đầu nữa mà thôi.
“Không phải các ngươi nói hắn là phế vật không thể tu luyện sao?”. Tên cầm đầu khóe miệng đắng chát, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến một chữ “Chạy” mà thôi.
“Chạy được sao?”.
Nhìn tên cầm đầu bỏ chạy, Đế Nguyên Quân nhìn và chỉ cười khẩy một cái. Hai chân mạnh mẽ phát lực, Đế Nguyên Quân nhảy về phía trước.
“Hahaha… Hắn không đuổi theo”. Không thấy Đế Nguyên Quân truy đuổi, tên cầm đầu thở nhẹ một hơi. Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền tái xanh lạnh, ánh mắt nổi lên sự sợ hãi rồi lùi về sau mấy bước.
“Ngươi lúc nãy bá đạo lắm mà, sao bây giờ lại muốn bỏ chạy”. . Truyện Cung Đấu
“Ta liều mạng với ngươi”. Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, tên cầm đầu cắn răng đánh ra một quyền. “Hahaha, ta đánh trúng rồi”.
Đế Nguyên Quân không phản ứng, đón nhận một quyền này sắc mặt không một chút biến sắc. “Ngươi chỉ có thực lực như vậy thôi sao?”.
“Không thể nào?”. Tên cầm đầu kinh hãi thốt, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Đế Nguyên Quân, tên cầm đầu sợ hãi nói. “Ta là người của tam thiếu gia, ngươi không được...”.
Lời nói chưa kịp dứt, Đế Nguyên Quân đánh ra một quyền, tên cầm đầu đau đớn ôm bụng nằm gục xuống đất. “Tam thiếu sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Ồ, thật như vậy sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt nói. “Nếu hắn dám đến thì ta không ngại phế hắn đâu”.
- --
Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha. Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.
Tên sát thủ này dốc hết toàn lực truy sát, Ngưng Hải cảnh tầng sáu bộc phát khiến tốc độ được gia tăng lên rất nhiều lần. Khoảng cách hơn hai dặm bị thu hẹp nhanh chóng.
Nhận thấy đối phương truy đuổi sắp tới, Hoàng Vân Uyển kêu gào thảm thiết. “Cứu, cứu ta… Ta không muốn chết”.
“Hahaha, chết đi”. Tên ám sát tiếp cận rồi một kiếm đâm mạnh về phía trước.
Cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, Hoàng Vân Uyển trên gương mặt lúc này đã lộ ra vẻ hối hận, nàng hối hận vì không nghe lời Đế Nguyên Quân nên mới dẫn tới chuyện như hiện tại.
Không nhìn thấy Đế Nguyên Quân đâu, Hoàng Vân Uyển như vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác bầu không khí lúc này hoàn toàn chậm lại, nàng cảm nhận được mũi kiếm sắp đâm trúng mình.
Thì đúng lúc này, Đế Nguyên Quân từ trên cao rơi xuống. “Đừng hòng”.
Dùng lực đè mạnh lưỡi kiếm xuống nền đất, Đế Nguyên Quân nhanh chóng quát tháo. “Chạy đi”.
Mặc dù cách biệt hai đại cảnh giới nhưng Đế Nguyên Quân hiểu rằng, nếu như có Hoàng Vân Uyển ở bên cạnh thì hắn không thể bảo vệ được, giống như tên Quyền Sát lúc nãy, chúng chỉ tập trung vào việc ám sát Hoàng Vân Uyển mà thôi.
“Hừ, chỉ là Luyện Nhân cảnh cũng dám cản ta”.
“Muốn chết”.
Tên sát thủ lao lên rồi vung kiếm liên tục về phía trước. Mặc dù kiếm chiêu có rất nhiều lỗ hổng nhưng tốc độ ra chiêu của đối phương quá nhanh, Đế Nguyên Quân chỉ có thể phán đoán được một vài điểm nên dốc hết toàn lực chống đỡ.
Kiếm chiêu mạnh mẽ sắc bén, Đế Nguyên Quân bị đối phương dồn vào hiểm cảnh và liên tục bại lui. Dần dần, trên người Đế Nguyên Quân dần xuất hiện những miệng vết thương cắt sâu vào bên trong da thịt.
“Để ta xem, ngươi chống đỡ được đến bao giờ”. Tên sát thủ càng đánh, khí tức trên người ngày càng thịnh, tốc độ, uy lực đang không ngừng tăng lên.
Nhưng Đế Nguyên Quân gương mặt lạnh nhạt không một chút biểu cảm nói. “Ngươi nói quá nhiều”.
Tập trung hoàn toàn vào trận chiến, ánh mắt Đế Nguyên Quân quan sát mọi hành động của tên sát thủ. Lúc này hắn chỉ có thể chờ đến lúc có cơ hội và thêm một chút may mắn nữa mới có thể thoát được.
“Chết đi”. Tên sát thủ mạnh tay bổ xuống một kiếm.
Nhưng rất nhanh, hắn không thể tin vào mắt mình được, Đế Nguyên Quân đã thành công hóa giải được kiếm chiêu và còn khiến hắn chịu thêm sự uy hiếp. “Cái gì”.
Ngũ Hành Bá Thể Quyết được thúc dục đến cực hạn, Đế Nguyên Quân toàn lực đổ dồn vào một tay, thành công ngăn chặn được kiếm chiêu và đồng thời đánh ra một quyền.
Tên sát thủ bị đẩy lùi mấy bước. Mặc dù hắn không chịu quá nhiều sát thương nhưng bản thân là một cường giả Ngưng Hải cảnh lại bị một tên Luyện Nhân cảnh đẩy lùi, điều này là không thể tin được.
“Ta đổi ý rồi”. Tên sát thủ đùng đùng tức giận quát lớn. “Ta muốn giết ngươi”.
Cảm nhận được sát ý của đối phương, Đế Nguyên Quân không muốn dây dưa nữa mà mà quay người chạy theo hướng ngược lại.
“Muốn chạy”.
Bị tên sát thủ truy sát gắt gao gần một canh giờ, sức lực hiện tại của đã không còn nhiều nữa, biết bản thân không thể thoát nên Đế Nguyên Quân chạy trốn vào một gốc cây lớn ở trước mặt. Đợi tên sát thủ chạy ngang qua rồi ra tay.
Nhưng đối phương cũng không phải hạng tầm thường, Đế Nguyên Quân phóng ra mười mũi kim độc nhưng không có cái nào trúng đích.
“Hahaha, ba trò vặt vãnh, để ta xem ngươi còn có trò gì khác nữa hay không?”. Tên sát thủ nhận thấy Đế Nguyên Quân đang không ngừng thở dốc mà khoái chí cười nói.
Lời nói vừa dứt, tên sát thủ liền ra tay. Hắn đâm một kiếm ngay chính giữa ngực nhưng khi mũi kiếm gần đâm trúng, Đế Nguyên Quân lách người nhẹ qua một bên tránh để không bị đâm vào chỗ hiểm yếu.
Bị mũi kiếm xỏ xuyên qua bả vai, thân hình Đế Nguyên Quân lảo đảo lui ra sau.
Nhưng tên sát thủ không hề khoan nhượng, hắn tiếp tục chém ra một kiếm, Đế Nguyên Quân đưa dao lên chống đỡ nhưng sức lực đã cạn kiệt, bị một kiếm chém thẳng vào trong da thịt.
Đế Nguyên Quân cảm nhận được ba cái xương sườn đã bị chém đứt, may mắn thay. Vừa rồi hắn kịp thời ngăn lại nếu không tính mạng hắn lúc này sẽ rất nguy kịch.
Bị mất máu quá nhiều, Đế Nguyên Quân ngã ngửa ra sau, toàn thân bị một cảm giác vô lực bao phủ, hai mắt mệt mỏi chuẩn bị khép lại.
Thấy Đế Nguyên Quân vẫn chưa chết, tên sát thủ khịt mũi khinh thường. Tiếp tục đâm xuống một kiếm để kết liễu nhưng đúng lúc này. Một tiếng quát lớn từ phía trước truyền đến. “Ở bên kia”.
“Khốn kiếp, cứu viện của Hoàng phủ đến rồi”. Tên sát thủ nhanh tay thu kiếm, hắn nhìn Đế Nguyên Quân đang dần dần mất đi ý thức rồi khịt mũi một cái rồi rời đi.
“Tên sát thủ chạy ở hướng này, đuổi theo”.
“Này, này, tỉnh dậy đi...”.
Cứu viện đã đến, nhiệm vụ lần này xem như hắn đã hoàn thành, thành công bảo vệ Hoàng Vân Uyển. Cảm nhận được hơi ấm lòng bàn tay và giọng nói của Hoàng Vân Uyển nhưng Đế Nguyên Quân bây giờ đã không còn một chút sức lực nào cả, do mất máu quá nhiều khiến tâm trí lâm vào rối loạn, mặc dù có thể cảm nhận và nghe thấy được nhưng cơ thể vẫn nằm bất động rồi dần dần ngất đi.
Đế Nguyên Quân hôn mê không biết đã qua bao lâu nhưng trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người nào đó đang giúp hắn băng bó vết thương. Nhận thấy thương tích đang dần ổn định lại, Đế Nguyên Quân lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Nhưng khi Hoàng Vân Uyển chuẩn bị tháo bỏ mặt nạ xuống thì Đế Nguyên Quân đột ngột bừng tỉnh, giữ chặt tay ngăn không cho nàng lấy xuống.
“Ngươi bị thương rất nặng, nên đừng vận động mạnh”. Hoàng Vân Uyển gương mặt ửng hồng.
Hai lần được Đế Nguyên Quân cứu giúp, dường như nàng lúc này đã nảy sinh một chút cảm giác mãnh liệt nào đó.
‘Người Hoàng phủ chắc cũng sắp đến rồi. Nơi này không ở lại lâu hơn nữa’.
Đế Nguyên Quân gồng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn Hoàng Vân Uyển một cái rồi rời đi.
“Ngươi đừng đi…. ”.
Tìm một nơi an toàn, Đế Nguyên Quân ngồi xuống, lấy ra hai gốc linh dược cắn nuốt rồi vận chuyển công pháp bắt đầu điều trị.
Ba canh giờ sau!
Thương tích trên người đã hoàn toàn ổn định, miệng vết thương đã lành lại với nhau nhưng nội thương ở bên trong vẫn còn đó.
“Tốt nhất nên về Lâm gia tỉnh dưỡng một thời gian”.
Tốn thời gian một tháng để tỉnh dưỡng, và trong thời gian này Đế Nguyên Quân giúp Lâm Tuyết Nhi tu luyện, thực lực của nàng vì thế mà tăng lên.
Ở bên ngoài cửa, Đế Nguyên Quân nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần.
“Tên kia trốn ở trong này sao?”.
“Vâng”.
“Đế Nguyên Quân, cút ra đây cho ta”.
Tiếng quát lớn từ bên ngoài truyền vào, Lâm Tuyết Nhi từ trong tu luyện tỉnh dậy nói. “Là bọn chúng”.
“Ngươi biết chúng sao?”.
“Biết, bọn họ lúc trước thường xuyên tìm ta gây chuyện”. Lâm Tuyết Nhi nhớ lại lúc trước, sắc mặt nàng dần dần chùng xuống nói. “Bây giờ ta đã có chút thực lực, để ta ra ngoài đánh chúng một trận”.
“Không cần, bây giờ chưa phải thời điểm tốt để ngươi lộ diện”. Đế Nguyên Quân lắc đầu nói.
“Để ta ra ngoài xem”.
Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy có mười người đang đứng chặn ở bên ngoài, trong đó có năm tên gia đinh nhìn rất quen mắt.
“Các ngươi tìm ta có việc?”.
“Lão đại, là hắn đánh”.
“Ngươi không biết năm người này là người của ta”.
“Biết thì như thế nào, mà không biết thì như thế nào?”.
“Hừ, đánh người của ta mà ngươi vẫn ung dung được sao”.
“Đánh hắn”.
Lời nói vừa dứt bọn chúng liền lao đến, bất chợt. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, điều này khiến tên cầm đầu cảm thấy khó hiểu. “Có chuyện gì đáng cười sao?”.
“Để ta đánh ngươi một trận nhừ tử xem ngươi có thể cười được nữa hay không”.
Trong ánh mắt hắn, Đế Nguyên Quân chính là một tên phế vật và bị Lâm gia đuổi đến một nơi vắng vẻ. Nhưng mà hắn không biết thân phận và thực lực của Đế Nguyên Quân nên mới tự tin như vậy.
“Trong Luyện Nhân cảnh thì các ngươi chỉ thuộc dạng tôm tép, với thực lực của các ngươi dám đứng trước mặt ta huênh hoang”.
“Không biết tự lượng sức mình”.
“Hahaha… Xem một tên phế vật đang nói gì kìa”.
“Đánh phế tay chân hắn cho ta”.
Bọn chúng lao lên, tay chân luống cuống đánh ra.
Đế Nguyên Quân nhìn họ với ánh mắt khinh thường nói. “Nếu đã muốn bị phế thì ta thanh toàn”.
Dứt lời, Đế Nguyên Quân lao lên, trực tiếp bóp chặt cổ một tên gia đinh rồi mạnh mẽ đánh xuống.
“Aaaaa”. Tên gia đinh kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Đế Nguyên Quân mạnh mẽ ép xuống khiến hai chân quỳ xuống nhưng vẫn chưa dừng lại.
Đế Nguyên Quân đá mạnh một cái liền có một tiếng nổ vỡ vang lên, tên gia đinh sợ hãi hét lớn một tiếng rồi ngất đi. “Không, đan điền của ta”.
“Một tên”.
“Khốn kiếp, bao vây hắn lại”.
Đế Nguyên Quân tiếp tục, mỗi một quyền đánh ra. Đế Nguyên Quân dễ dàng đánh văng.
Bọn chúng lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chín người đồng thời ra tay nhưng chưa một lần chạm được vạt áo của hắn mà ngược lại còn bị hắn đánh văng ra liên tục.
Và bị Đế Nguyên Quân phế bỏ một cách dễ dàng.
Không đến năm phút, chín tên gia đinh đã bị Đế Nguyên Quân phế bỏ. Và lúc này chỉ còn lại tên cầm đầu nữa mà thôi.
“Không phải các ngươi nói hắn là phế vật không thể tu luyện sao?”. Tên cầm đầu khóe miệng đắng chát, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến một chữ “Chạy” mà thôi.
“Chạy được sao?”.
Nhìn tên cầm đầu bỏ chạy, Đế Nguyên Quân nhìn và chỉ cười khẩy một cái. Hai chân mạnh mẽ phát lực, Đế Nguyên Quân nhảy về phía trước.
“Hahaha… Hắn không đuổi theo”. Không thấy Đế Nguyên Quân truy đuổi, tên cầm đầu thở nhẹ một hơi. Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền tái xanh lạnh, ánh mắt nổi lên sự sợ hãi rồi lùi về sau mấy bước.
“Ngươi lúc nãy bá đạo lắm mà, sao bây giờ lại muốn bỏ chạy”. . Truyện Cung Đấu
“Ta liều mạng với ngươi”. Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, tên cầm đầu cắn răng đánh ra một quyền. “Hahaha, ta đánh trúng rồi”.
Đế Nguyên Quân không phản ứng, đón nhận một quyền này sắc mặt không một chút biến sắc. “Ngươi chỉ có thực lực như vậy thôi sao?”.
“Không thể nào?”. Tên cầm đầu kinh hãi thốt, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Đế Nguyên Quân, tên cầm đầu sợ hãi nói. “Ta là người của tam thiếu gia, ngươi không được...”.
Lời nói chưa kịp dứt, Đế Nguyên Quân đánh ra một quyền, tên cầm đầu đau đớn ôm bụng nằm gục xuống đất. “Tam thiếu sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Ồ, thật như vậy sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt nói. “Nếu hắn dám đến thì ta không ngại phế hắn đâu”.
- --
Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha. Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.