• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chủ Tịch Ác Ma Xin Hãy Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 1-10

Giữa đêm hè Phượng Thành, không có một tia gió, nóng đến mức làm người hít thở không thông. . .

Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, một cô gái mặc đồng phục yên tĩnh ngồi ở một góc bên cạnh khu giải trí Long Đằng, trong tay ôm một quyển sách nghiêm túc đọc, ở trong hoàn cảnh vàng son này, cô tựa như một đóa hoa lan ở đáy cốc, đặc biệt có một không hai. . .

Cô gái rất xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, làn da mỏng manh như sứ trắng, mái tóc dày đen nhánh được buộc đuôi ngựa, bởi vì khí trời nóng bức, đồng phục trên người cô gần như đều bị ướt đẫm mồ hôi, tóc trên trán đều dính trên mặt, mồ hôi mịn ngưng kết trên mặt, chảy xuống theo làn da tuyết trắng của cô. . .

Cô cố gắng tìm một vị trí tương đối khuất, sợ bị người phát hiện, dẫn tới phiền toái không cần thiết.

"Giang Tâm Ngữ. . . Cậu, cô gái ngu ngốc này! Mau cùng tớ về nhà!" Một cô gái mặc đồng phục tương tự bước xuống xe taxi, nhanh chóng chạy đến trước mặt của cô.

"Hi Nghiên. . . Cậu đến rồi." Giang Tâm Ngữ ngẩng đầu lộ ra một nụ cười xán lạn với cô ấy, bên trong đôi mắt đen láy là vẻ ngây thơ, sạch sẽ khiến người ta run sợ.

"Cậu xem cậu nóng đến kia kìa. . . Nhanh lên theo tớ đi!" Diệp Hi Nghiên đưa tay kéo cô muốn rời khỏi, thế nhưng lại không được.

"Hi Nghiên. . . Tớ phải đợi chị gái, bác gái bảo tớ dẫn chị ấy về nhà đúng giờ." Hàng lông mi thon dài của Giang Tâm Ngữ có chút run rẩy, một mặt áy náy.

"Giang Tâm Nguyện lại không là đứa bé! Hai mẹ con kia dựa vào cái gì mà hành hạ cậu?" Diệp Hi Nghiên một mặt phẫn nộ, hai mẹ con kia quả thật chính là mẹ kế và chị gái của lọ lem, chỉ biết ăn hiếp cô!

"Không sao, dù sao tớ cũng có thời gian, chờ cũng gần xong rồi." Giang Tâm Ngữ nhìn đồng hồ trên tay, cười trả lời.

". . ." Diệp Hi Nghiên im lặng trừng mắt cô, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Giang Tâm Ngữ thấy rõ trong mắt cô ấy là vẻ đau lòng, mỉm cười đưa tay ra với cô ấy, Diệp Hi Nghiên không vui đánh vào trên bàn tay của cô, nói, "Không thèm!"

"Hi Nghiên. . ." Giang Tâm Ngữ lấy lòng giữ chặt tay cô ấy, lắc qua lắc lại.

Diệp Hi Nghiên chịu không được cô, từ trong túi lấy ra một vòng tay bạch kim ném cho cô, tức giận nói, "Giang Tâm Ngữ, cậu nói thế nào cũng là cô ba nhà họ Giang, mỗi ngày làm người hầu cho người ta. . . Sao cậu không để cho tớ phát cáu một chút chứ."

Giang Tâm Ngữ cũng không để ý thái độ của cô ấy, cô biết Hi Nghiên chỉ là đau lòng mình, cười nói, "Cảm ơn."

Chiếc vòng tay này là quà sinh nhật năm ngoái của Giang Tâm Nguyện, là bà nội đưa cho cô ta, đáng tiếc không cẩn thận làm đứt, cho nên Giang Tâm Nguyện ném nó cho cô, bảo cô đi sửa.

Cái vòng tay này có giá trị không nhỏ, cho dù là sửa đơn giản cũng cần không ít tiền, tiền tiêu vặt của Giang Tâm Ngữ vốn là rất ít, căn bản cũng không đủ để sửa nó, cho nên cô chỉ có thể nhờ bạn tốt hỗ trợ, nhà Hi Nghiên làm châu báu, sửa cái vòng này đối với cô ấy không phải chuyện khó khăn gì.

"Ngày mai tớ mời cậu ăn cơm trưa!"

"Chậc chậc. . . Cậu nói rồi nha, vậy tớ cần phải ăn được!" Diệp Hi Nghiên không khách khí mở miệng.

"Không có vấn đề." Giang Tâm Ngữ mím môi cười.

Diệp Hi Nghiên thấy thế cũng nhịn không được cười lên, cởi cặp sách ra, ngồi xuống bên cạnh cô, quyết định ở lại cùng cô, nơi này quá rối loạn, một người rất dễ xảy ra chuyện.

Đột nhiên, con hẻm nhỏ bên cạnh các cô truyền đến tiếng đánh nhau, rất nhanh, hai người chảy máu đầy người chạy tới. . .
Hai cô gái đều bị giật nảy mình, Diệp Hi Nghiên lập tức đứng lên giữ chặt tay của Giang Tâm Ngữ, khẩn trương nói nói, " Tâm Ngữ, chúng ta đi nhanh đi."

Giang Tâm Ngữ nhíu mày lại, hiện tại trời đã hoàn toàn tối đen, mặc dù đường phía trên rất sáng, nhưng con hẻm nhỏ này lại đen kịt một màu, thấy không rõ tình hình bên trong.

"Tâm Ngữ. . ." Diệp Hi Nghiên thấy cô bất động, lại gọi cô một tiếng.

"Hi Nghiên, cậu về trước đi, tớ vào xem!" Giang Tâm Ngữ nói xong, nhấc chân đi vào trong.

Cô cũng không biết tại sao phải làm như thế, chẳng qua là cảm thấy phảng phất có một loại sức mạnh thần bí đang hấp dẫn cô.

Diệp Hi Nghiên kéo cô lại, khẩn trương nói, "Đừng đi. . . Chúng ta đừng lo chuyện bao đồng."

"Không có việc gì, tớ chỉ đi nhìn xem thôi." Giang Tâm Ngữ kéo tay cô ra nhanh chân chạy đi vào.

Bóng dáng nhỏ bé rất nhanh đã biến mất tại trong con hẻm tối đen. . .

Diệp Hi Nghiên lòng nóng như lửa đốt, sợ cô sẽ có nguy hiểm, gấp đến độ ở nguyên chỗ xoay quanh, không được, cô ấy không thể để cho Tâm Ngữ một mình được, cô ấy cắn răng cũng chuẩn bị xem một chút.

"Này, cô gái. . . Cô có thấy một người đàn ông bị thương hay không?" Sau người truyền đến một giọng nam, dọa cho Diệp Hi Nghiên lập tức xoay người lại, mà phía sau của cô ấy chẳng biết lúc nào đứng mấy cái người đàn ông áo đen.

"Không có. . . à. . . hình như. . . Qua bên kia!" Diệp Hi Nghiên vô ý thức dùng chân đạp lên vũng máu kia, chỉ hướng một con hẻm đối diện.

Người đàn ông áo đen không có hoài nghi, mấy người đưa mắt ra hiệu, trong đó có một người trực tiếp đi qua, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngất Diệp Hi Nghiên, sau đó nhanh chóng chạy về hướng cô ấy chỉ.

Giang Tâm Ngữ chạy về phía trước, đột nhiên chân bị thứ gì đó ngán, lập tức té xuống, cô kinh hô một tiếng, nhưng không có thấy cơ đau ập đến, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đè lên một người.

Mà môi của cô đụng ở trên một cánh môi lạnh buốt mang theo mùi máu, sở dĩ biết là môi đối phương, là bởi vì tròng mắt của cô đối mặt với một đôi đen sắc bén mà lạnh lẽo như sói hoang. . .

Cô bị giật nảy mình, lập tức liền muốn xoay người rời đi, eo lại bị bàn tay của hắn bắt lấy thật chặt, dường như muốn cắt đứt. . .

"Cô là ai?" Thanh âm của người đàn ông rất trầm thấp, dường như hắn đã đánh giá ra đối phương không có một chút lực sát thương, lúc này mới chậm rãi buông bàn tay to của mình ra.

"Anh. . . anh bị thương rồi." Giang Tâm Ngữ vội vàng rời khỏi người hắn, thanh âm run rẩy hỏi.

"Đưa tôi rời khỏi đây! Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại cảm ơn cô!" Người đàn ông đột nhiên bắt lấy tay cô yêu cầu, hắn không thể rơi vào trên tay đối phương, càng không thể chết. . . Nếu không, toàn bộ đất nước thậm chí là nhân dân thế giới sẽ đối mặt với một trận tai họa thật lớn.

Mặc dù hắn trúng hai phát súng nhưng không phải chỗ quan trọng, thế nhưng đối phương lại cho hạ độc cho hắn, thuốc kia chẳng những khiến hắn mù tạm thời mà hơn nữa toàn thân mất đi khí lực. . .

Mục đích của đối phương rất rõ ràng, bắt sống hắn. . .

Giang Tâm Ngữ lập tức gật đầu, cô cũng không biết tại sao phải giúp người này, thế nhưng đáy lòng đang có một thanh âm nói cho cô. . . Hắn không phải người xấu.

Giang Tâm Ngữ đỡ hắn dậy, cho đến giờ phút này, cô mới biết được đối phương cao lớn đến cỡ nào, cơ thể nho nhỏ của cô chỉ đứng tới lồng ngực hắn. . .

Một luồng sấm sét xé ngang bầu trời tối đen như mực, cơn mưa rào xối xả ập đến, người đàn ông rốt cục thở dài một hơi, chỉ cần xóa sạch vết máu, thì có thể kéo dài một chút thời gian , chờ đợi người của mình tới cứu viện.

Hắn tin rằng, trong bọn họ có gian tế. . .
Đến cùng là ai?

Hắn không đoán ra được. . .

Chỉ có thể chờ đợi hắn trở về điều tra. . .

Nếu không sẽ có càng nhiều tổn thất. . .

Nơi xa truyền đến một trận thanh âm ồn ào, còn có tiếng súng loáng thoáng, ý thức của người đàn ông càng ngày càng mơ hồ, nếu như không phải có ý chí mạnh mẽ thì hắn đã sớm mất đi tri giác.

Giang Tâm Ngữ mệt mỏi không chịu được, người đàn ông này quá nặng, những tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, mà hơi thở của người đàn ông bên người lại càng ngày càng yếu, dưới tình thế cấp bách, cô dứt khoát đỡ hắn đến một góc tối, quả quyết cởi áo ngoài của hắn.

Thân thể hai người đụng nhau, gương mặt của cô dán trên mặt của hắn, một cỗ hơi thở tươi mát dễ ngửi khiến trái tim của người đàn ông không khỏi run lên.

"Cô làm cái gì vậy?"

Giang Tâm Ngữ không đáp lời, nhanh chóng mặc quần áo của hắn lên người, lại lấy một hộp thuốc cầm máu mua cho anh trong đồng phục đưa cho hắn, nói, "Ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi dẫn dụ bọn họ, đây là thuốc cầm máu, anh dùng lên vết thương, dùng rất tốt."

"Không được. . . Bọn họ sẽ giết cô!" người đàn ông mò mẫm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, những người này đều là ma quỷ giết người không chớp mắt, hắn không thể để cho cô vì chính mình đi mạo hiểm.

"Mệnh tôi lớn, chết không được!" Giọng điệu của Giang Tâm Ngữ có một chút tự giễu, có đôi khi chết thường không phải một loại giải thoát.

Ngữ khí của cô dù nhạt, nhưng người đàn ông lại nghe ra được, trái tim bất giác xiết chặt, lập tức chỗ ngực lại lan tràn ra một loại cảm giác hắn không quen thuộc, hình như là đau. . .

Mà lúc này, Giang Tâm Ngữ đã tránh ra khỏi tay hắn, chạy thật nhanh về phía xa. . .

người đàn ông nắm thật chặt chai thuốc trong tay, bàn tay đột nhiên chạm phải một vật cứng. . .

Là. . . Một cái vòng tay!

Giang Tâm Ngữ liều mạng chạy về phía trước, có người đuổi theo sau lưng, lại truyền tới hai tiếng súng đùng đùng, cô chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, cũng không dám ngừng, cắn chặt hàm răng, tiếp tục liều mạng chạy về trước, không biết chạy bao lâu. . . Đột nhiên, dưới chân trượt một cái, cả người lăn xuống sườn núi, cô hét lên một tiếng, trán đập phải một tảng đá rồi ngất đi.

Ba năm sau. . .

Bên trong hành lang khách sạn, một cô gái tóc dài mặc lễ phục đỏ thẫm cổ áo chữ V khoét sâu chậm rãi đi về phía trước, dáng người cô gái cao gầy tinh tế, gương mặt nhỏ nhắn như vẽ. . .

Cô rất đẹp, là loại xinh đẹp đơn thuần trong sáng, mái tóc xoăn dài xõa sau lưng. . .

Cuối cùng, cô đứng vững ở trước phòng tổng thống cuối hành lang dài, hít sâu một hơi, nâng bàn tay trắng nõn ấn lên chuông cửa.

Chuông cửa vang thật lâu cũng không có người mở ra, trong lòng Giang Tâm Ngữ có chút lo lắng, chẳng lẽ người Hi Nghiên nói không có ở đây?

Đang lúc cô muốn từ bỏ thì cửa phòng bị một cỗ sức mạnh cường đại mở ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân hình cao lớn xuất hiện tại cửa căn phòng. . .

Ngước mắt liền chạm phải con ngươi sâu thăm thẳm. . .

Trái tim của Giang Tâm Ngữ không hiểu sao lại run lên, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy người đàn ông nào lạnh lùng như vậy, từ trên người hắn phát ra khí thế lạnh lùng mà cao quý, cường liệt khiến người nhìn qua một chút cũng khó mà quên. . .

Dù vậy, cô lại không thể không thừa nhận, người đàn ông này nhìn rất đẹp, thân thể anh tuấn được bao bọc ở trong chiếc áo sơ mi mào đen, quần màu đen quý giá càng làm cho người đàn ông thêm vẻ kiêu căng ngạo mạng, ngũ quan góc cạnh như tượng tạc, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, vầng trán rộng, đôi mắt thâm thúy cùng cái mũi thẳng tắp. . .

Hắn dường như uống rượu, trên người tỏa ra một cỗ mùi rượu dễ ngửi, chỉ có điều cỗ khí thế người sống chớ gần quanh thân kia khiến người ta cảm thấy có chút rụt rè.
Trái tim Giang Tâm Ngữ đột nhiên đập loạn lên, nếu như không phải cô có nhiệm vụ trong người thì cô tuyệt đối sẽ không chút do dự quay đầu bỏ chạy. . .

Nđn này quá mức nguy hiểm. . .

Nhưng nhớ tới tình hình của bạn thân, cô liền thẳng lưng, cắn môi, môi phấn hé mở. . .

Nào biết, cô còn chưa mở miệng, đối phương đã lạnh lùng phun ra một chữ. . .

"Cút!"

Sau đó "Phanh" một tiếng khép cửa phòng lại. . .

Trái tim Giang Tâm Ngữ lộp bộp một tiếng, cửa đóng thổi mái tóc dài của cô bay lên, có thể thấy được đối phương đóng cửa dùng sức đến cỡ nào, tất cả đều bị kẹt tại trong cổ họng, bên trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia không dám tin. . .

Không phải nói người đàn ông thấy sắc thành tính, nhìn thấy gái đều sẽ nhào lên sao?

Chẳng lẽ. . . cô không giống gái? !

Hoài nghi cúi đầu xuống nhìn trang phục hôm nay của mình một chút, vì hạnh phúc của bạn thân nên cô đã làm liều, cho tới bây giờ cũng không mặc đồ hở hang như vậy bao giờ. . .

Đang lúc cô sững sốt thì sau người truyền đến một trận tiếng giày cao gót "Cạch cạch cạch cạch", Giang Tâm Ngữ vừa quay đầu đã nhìn thấy cô nhóc Diệp Hi Nghiên chạy nhanh tới, phanh lại một cái thiếu chút nữa đâm vào cô.

"Sai sai rồi. . . tên khốn Doãn Quân Thiên kia đổi phòng ở giữa. . . Bên này!" Diệp Hi Nghiên lôi kéo cô chạy về hướng ngược lại.

". . ."

Trái tim nhỏ của Giang Tâm Ngữ run rẩy, khẩn trương nói không ra lời, đại tiểu thư, chuyện lớn như vậy, tớ có thể không cẩn thận sao?

Lần nữa đứng tại cửa một căn phòng tổng thống khác, tay của Giang Tâm Ngữ cũng có chút run, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt lãnh khốc của người đàn ông vừa rồi. . .

Cô thật hoài nghi,trái tim của người đàn ông kia chẳng lẽ làm từ băng?

Ánh mắt làm sao có thể lạnh như vậy!

Hít sâu vài hơi, lúc này cô mới đưa tay chuẩn bị đi nhấn chuông cửa, thế nhưng mà tay của cô vừa mới nâng lên thì cửa phòng liền đột nhiên bị người từ bên trong mở ra, còn chưa phản ứng kịp thì người đã bị người ở bên trong kéo vào!

"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại, một trận trời đất quay cuồng, Giang Tâm Ngữ liền bị người đàn ông cứng rắn đè xuống ghế sa lon, người đàn ông này rõ ràng cũng uống rượu, hô hấp mang theo mùi rượu đập vào mặt, anh ta cúi đầu đã hôn cô.

May mắn Giang Tâm Ngữ phản ứng nhanh, kịp thời quay đầu, môi của Doãn Quân Thiên chỉ hôn lên trên mặt của cô, nhưng Giang Tâm Ngữ vẫn cảm thấy rất buồn nôn!

"Doãn thiếu, đừng nóng lòng như thế nha. . . Có phải anh nên đi tắm hay không?" Giang Tâm Ngữ cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, yêu kiều vừa cười vừa nói.

Trong lòng lại mắng cô nhóc Diệp Hi Nghiên mấy trăm lần, làm sao có thể gặp phải một tên háo sắc như Doãn Quân Thiên vậy!

Doãn Quân Thiên lúc này mới dừng tay, tựa hồ là lấy lại bình tĩnh nhìn cô gái trong ngực một chút, nhẹ nhàng ừm một tiếng, nấc rượu nói nói, " Hôm nay không muốn tắm!"

Vừa nói vừa muốn cúi đầu hôn cô. . .

"Doãn thiếu. . . Tắm rửa mà thôi, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian!" Giang Tâm Ngữ trong lòng sợ hãi, mặc dù Diệp Hi Nghiên nói đã sắp xếp không chê vào đâu được, thế nhưng là bị một một nđn đè như thế này, trong lòng cô vẫn là không chắc.

Thế nhưng mà người đàn ông đáng ghét này lại không hề biết ngại, đè hết trọng lượng cơ thể lên trên người cô.

Giang Tâm Ngữ sắp thở không nổi!

"Hự. . . Để tôi tắm rửa cũng được. . . Nhưng em phải đáp ứng tôi trước tiên uống ly rượu này vào!" Doãn Quân Thiên người cũng không động, vẫn đè cô, đưa tay cầm ly rượu đỏ trên bàn bưng lấy đưa tới trước mặt cô.

"Em uống thì tôi đi tắm. . . em không uống. . . tôi sẽ không tắm!" Anh ta nói xong, tay lại không thành thật.
"Em uống thì tôi đi tắm. . . em không uống. . . tôi sẽ không tắm!" Anh ta nói xong, tay lại không thành thật.

Trái tim của Giang Tâm Ngữ đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sống hai mươi năm, cũng chưa bị đàn ông gần gũi như thế. . .

"Tôi uống tôi uống!" Giang Tâm Ngữ không chút do dự cầm ly rượu kia, nhanh chóng ngửa đầu uống xong. . .

Bởi vì quá mức sốt ruột, vết rượu màu đỏ thuận theo cằm của cô chảy xuống, ở trên làn da tuyết trắng của cô, hình thành chênh lệch rõ ràng, có loại xúc động khiến người khác muốn hôn lên. . .

Giang Tâm Ngữ không có phát hiện, sau khi cô uống rượu xong, trong mắt Doãn Quân Thiên chợt lóe lên tinh quang. . .

"Tôi uống rồi. . . anh. . . anh đi tắm trước đi. . . Tôi. . . Tôi không thích anh không tắm cho lắm!" Mặt Giang Tâm Ngữ đỏ gần như muốn nhỏ máu, vì mình mà cảm thấy xấu hổ, nhưng cô cũng chưa quên nhiệm vụ hôm nay, ly rượu trong tay lăn đến trên mặt đất, giọng nói lại hết sức dịu dàng.

Người nghe thấy mà xương muốn tan rã. . .

Doãn Quân Thiên nhìn cô một cái, không thể không nói, cô nhóc này có dáng dấp rất xinh đẹp. . . Nếu như không phải đêm nay có sự sắp xếp khác, có lẽ anh ta có thể cân nhắc ‘chơi’ một chút!

Nghĩ đến người kia, lúc này anh ta mới chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhìn thấy cô nhóc trên ghế sa lon rõ ràng thở dài một hơi, anh ta giả bộ mất thăng bằng, lại mạnh mẽ ép trở về. . .

Giang Tâm Ngữ chỉ cảm thấy có tảng đá nện ở trên ngực của mình, đau đến mức nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống!

"Sorry, hôm nay uống hơi nhiều! Cô gái. . . Ngoan ngoãn chờ anh nha! Anh sẽ nhanh chóng ra với em!"

Doãn Quân Thiên nói xong, lúc này mới đứng dậy loạng choạng đi về phía phòng tắm.

Giang Tâm Ngữ vội vàng ngồi dậy, thấy anh ta tiến phòng tắm, lúc này mới nhanh chóng lấy ra một cái camera từ trong túi xách để trên bàn trà. . .

Sau khi làm xong, trong lòng mới thở dài một hơi, nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy rất nóng, nóng đến mức cô hận không thể cởi bộ đồ vốn không mấy nhiều vải trên người xuống, rất nhanh, trên cái trán trơn bóng cũng thấy mồ hôi. . .

"Cô gái nhỏ, anh đến rồi!" Lúc Doãn Quân Thiên đi ra trên thân chỉ có một chiếc khăn tắm, khó khăn lắm mới che khuất vị trí quan trọng, thậm chí lộ ra đường nhân ngư khỏe khoắn.

Anh ta vừa ra tới liền gấp gáp đi về phía Giang Tâm Ngữ, Giang Tâm Ngữ cắn môi cánh nhanh chóng tránh ra, nhìn người đàn ông trước mặt, cô có cảm giác muốn phản công. . .

Cô vội vàng lắc lắc đầu, để cho mình giữ vững lý trí, liền vội vàng hỏi, "Nghe nói vị hôn thê của Doãn thiếu là cô cả nhà họ Diệp - Diệp Hi Nghiên. . . Không biết Doãn thiếu làm sao còn dám ở bên ngoài làm loạn?"

Doãn Quân Thiên vồ hụt, cũng không để ý, mặt đầy ý cười nhìn cô nói, "Có vị hôn thê thì làm sao? Cô Diệp kia là cái thá gì? Doãn Quân Thiên tôi đã thích chơi. . . Ai cũng không xen vào được!"

Trong lòng Giang Tâm Ngữ giận dữ, Hi Nghiên nói quả nhiên không sai, người đàn ông này chính là đồ cặn bã, nếu như thật sự để Hi Nghiên gả cho anh ta thì cuộc đời coi như bỏ!

Thân thể càng ngày càng nóng, loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô kia quá mức đòi mạng, trong đầu Giang Tâm Ngữ đột nhiên hiện lên cái gì, cô nhìn về phía người đàn ông trên ghế sa lon, vội vàng lui về phía sau. . .

"Doãn thiếu đã tắm xong, tôi cũng đi tắm một chút!"

Đáng chết, ly rượu vừa rồi có vấn đề!

Đêm nay vốn dĩ cô và Diệp Hi Nghiên đã lên kế hoạch tốt, chụp được ảnh Doãn Quân Thiên ở bên ngoài lêu lổng, như vậy Hi Nghiên sẽ có thể danh chính chủ động ly hôn với Doãn gia.

Thế nhưng mà hiện tại xem ra, là hai người bọn họ bị họ Doãn này tính toán!

Giang Tâm Ngữ không dám ở tiếp tục ở lại nữa, thân thể khô nóng khiến cô khó chịu đến cực điểm, chỉ có cắn chặt đầu lưỡi cô mới có thể không để cho mình mất lý trí, coo không chút do dự xoay người, nhanh chóng chạy ra ngoài. . .
Giang Tâm Ngữ không dám ở tiếp tục ở lại nữa, thân thể khô nóng khiến cô khó chịu đến cực điểm, chỉ có cắn chặt đầu lưỡi cô mới có thể không để cho mình mất lý trí, cô không chút do dự xoay người, nhanh chóng chạy ra ngoài. . .

"Cô gái nhỏ đừng đi mà. . . anh đã tắm rửa sạch sẽ. . . em chạy rồi anh tìm ai phát hỏa đây!" Doãn Quân Thiên phi tốc từ trên ghế salon nhảy lên, lập tức đuổi theo.

Giang Tâm Ngữ liều mạng chạy ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài, vừa chạy mấy bước, thân thể đã đụng vào một vật thể không xác định, đau đến mức nước mắt cô chảy ròng, cô thật hoài nghi thứ cô đụng vào chính là tảng đá. . .

Ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt lạnh như băng của đối phương. . .

Giang Tâm Ngữ cảm thấy ánh mắt này rất quen, nhưng suy nghĩ đã có chút hỗn loạn, hoàn toàn nhớ không nổi đã gặp ở đâu. . .

Gần như là bản năng, cô trực tiếp ôm lấy hắn, giờ khắc này sự lạnh lẽo của hắn chính là thứ cô cần.

Phượng Dịch Hàn lạnh lùng nhìn cô gái quấn lấy mình như một con bạch tuộc nhỏ, đưa tay muốn đẩy cô ra, thế nhưng Giang Tâm Ngữ căn bản không muốn buông tay, ôm hắn rất rất thoải mái, hắn tựa như một khối băng, có thể cho cô hạ nhiệt độ. . .

Suy nghĩ cũng nháy mắt tỉnh táo. . .

"Cô gái nhỏ. . . Nhanh như vậy đã ôm ấp yêu thương với người đàn ông khác thế cơ à! Cũng làm người ta quá đau lòng đi!" Doãn Quân Thiên tựa ở trên tường, vẻ mặt cười xấu xa nhìn hai người quấn nhau như dây leo.

"Ông xã, giúp em một chút!" Giang Tâm Ngữ thở dốc ôm chặt người đàn ông, ánh mắt mê ly nhìn đối phương, môi đột nhiên chủ động sáp lại gần hắn!

Bên trong ánh mắt lãnh khốc của Phượng Dịch Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, sao hắn lại không biết mình có thêm một cô vợ vậy!

"Phượng thiếu, anh có lòng tốt giúp đỡ cô gái người ta đi! Cô ta là con chim non, rơi vào trong tay người khác bị bắt nạt thì thật đáng tiếc!" Doãn Quân Thiên nhìn hai người như đang xem kịch vui.

"Cút!" Ánh mắt sắc bén như dao của Phượng Dịch Hàn bắn về phía nđn trăng hoa kia, chỉ một cái đã khiến nụ cười của Doãn Quân Thiên cứng ở trên mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng quay người về phòng của mình.

"Giúp tôi một chút. . . ưm. . . Khó chịu quá!" Giang Tâm Ngữ khó chịu cực, hôn lên khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt người đàn ông nháy mắt đen giống như một khối than!

Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ không chút do dự đẩy người phụ nữ này ra, chẳng cần biết cô là ai, bị ai chà đạp cũng không có liên quan gì với hắn. . .

Thế nhưng mà ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người cô, rất đặc biệt cũng có chút quen thuộc, trong đầu có thứ gì đó nhanh chóng hiện lên, đáng tiếc quá nhanh, hắn căn bản không bắt được. . .

Phượng Dịch Hàn có chút hồ nghi nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trang điểm đậm cũng không che giấu được vẻ non nớt của cô, khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay, mỗi nét đều tinh xảo không có chỗ chê, chỉ là lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi môi căng mọng bởi vì khó chịu mà hơi mở ra, tựa như một nàng tiên cá thiếu dưỡng khí. . .

Mùi hương trên người cô rất đặc biệt, hắn dám đoán chắc không phải mùi nước hoa, hẳn là một loại mùi cơ thể của cô, phát ra hương vị. . .

Chỉ là, bộ dạng này là. . . Bị Doãn Quân Thiên bỏ thuốc ư?

Phượng Dịch Hàn cau mày, ma xui quỷ khiến thế nào hắn mang cô trở về phòng!

Hành động khác thường này ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. . .

Cho tới bây giờ hắn đều không phải một người thích xen vào việc của người khác. . .

Phòng tổng thống vừa đóng cửa, Doãn Quân Thiên lập tức từ gian phòng của mình đi ra, mà lúc này, cửa đối diện cũng mở, một người đàn ông đẹp trai đi tới.
"Thế nào? Lần này tôi thắng!" Doãn Quân Thiên nhíu mày, đắc ý nhìn về phía người đàn ông đối diện.

"Đừng nói quá sớm, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu, ngày mai mới có thể thấy rõ ràng, tôi nhắc nhở cậu, cẩn thận đầu của cậu!" Hoắc Tây Dương giống như tùy ý chỉ chỉ đầu của mình, ý tứ sâu xa rồi oay người trở về phòng.

Biểu cảm của Doãn Quân Thiên nháy mắt cứng đờ. . . Anh ta dường như nên suy tính một chút nửa năm nay đi đâu tị nạn thì tốt hơn.

Bên trong phòng tổng thống, một cỗ mùi rượu nồng đậm phiên tán trong không khí rất dễ làm người mê say.

"Nóng!" Giang Tâm Ngữ đã hoàn toàn mất đi lý trí.

"người phụ nữ này. . . Đây là cô tự tìm!"

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhỏ vụn giống vàng vẩy trên sàn nhà, dát lên cho căn phòng một tầng ánh sáng ấm áp.

Giang Tâm Ngữ bị liếm tỉnh . .

Cô khó chịu cau chặt lông mày, khi cô thấy rõ 'gương mặt' kia thì trong đầu nháy mắt trống không. . .

"A!" Rít lên một tiếng đáng vỡ bầu không khí yên tĩnh sáng sớm. . .

"Mày. . . mày. . . mày đừng tới đây!" Giang Tâm Ngữ nắm lấy chăn mền trong tay, khóc không ra nước mắt nhìn vật lớn trước mặt.

Rốt cuộc ai có thể giải thích cho cô một chút, tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì!

Vì sao cô lại nằm ở đây, mà bên trong phfong có một con. . . Chó!

Suy nghĩ trở về trong đầu, sắc mặt của cô nháy mắt trở nên trắng bệch, hôm qua cô và Hi Nghiên đã lên kế hoạch đi tìm chứng cứ Doãn Quân Thiên làm loạn, thế nhưng lại bị anh ta hãm hại, uống một ly rượu bỏ thuốc.

Về sau, mặc dù cô không nhớ rõ lắm thế nhưng nhớ kỹ mình dường như ôm lấy một người đàn ông, cô không nhớ rõ tướng mạo của người đàn ông kia, chỉ biết hắn có một đôi mắt đen lãnh khốc đến cực điểm. . .

"Gao. . ." Con chó trước mặt dường như bất mãn vì mình bị xem nhẹ, lại tiến lên trước muốn liếm mặt của cô. . .

". . ." Giang Tâm Ngữ vội vàng dùng chăn mền cản lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người mặc dù đã rối loạn không ra gì, nhưng vẫn mặc lên người, thân thể cũng không có cảm giác gì khác thường, nếu là thật sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ có cảm giác.

Lúc này, cô lại cũng không lo được quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vội vàng xoay người xuống giường, muốn thoát khỏi hiện trường.

Đại cẩu thấy cô muốn đi, lập tức cắn váy cô giống như là muốn giữ cô lại. . .

"Này, mày buông ra! Xin mày hãy buông ra!" Giang Tâm Ngữ dùng sức kéo lấy quần áo của mình, nếu như bị cắn rách, cô sẽ không có cách nào rời khỏi đây được.

Nhưng mà cho dù cô cầu xin như thế nào thì con chó này vẫn cắn lấy cô không thả.

Giang Tâm Ngữ hiện tại rất bối rối, cô căn bản cũng không nhớ kỹ tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, trong lúc bối rối móc từ trong túi ra một trăm đồng, "Cái này cho mày, mày giúp tao cảm ơn chủ nhân của mày nhé!"

Đại cẩu dường như nghĩ nghĩ, lúc này mới chịu buông váy cô ra, há mồm cắn tờ tiền kia. . .
". . ."

Thật không nghĩ tới, chó còn biết tham tiền.

Không còn dám nơi này dừng lại lâu một phút đồng hồ, sợ hôm qua nam nhân kia trở về, nàng vội vàng rời khỏi phòng. . .

Giang Tâm Ngữ vừa rời đi, một bóng đen như quỷ mị xuất hiện ở bên trong căn phòng, anh liếc qua tờ tiền Bá Vương đang ngậm trong miệng, trực tiếp đưa tay cầm lấy, Bá Vương vội vàng lui lại hai bước, dường như không thích cho anh ta.

"Lấy ra!" Bàn tay thon dài của Tu La đưa đến trước mặt của nó, Bá Vương dường như rất sợ anh ta, vội vàng buông tay, nhanh chóng chuyển người, nằm rạp trên mặt đất, dùng cái mông chỉa về phía anh ta.

Trong lòng vô cùng tủi thân, hu hu, đây là tiền chị gái xinh đẹp cho tôi, tôi còn muốn giao cho chủ nhân tranh công, lại bị người xấu này lấy đi. . .

Tu La không nhìn nó một cái, cầm tiền rời đi.

Giang Tâm Ngữ đã tính xong thời gian về nhà, lúc này mẹ hẳn là đã ra ngoài mua thức ăn, nếu để cho mẹ thấy được dáng vẻ chật vật lúc này của cô, nhất định sẽ vô cùng tức giận.

Cẩn thận mở cửa phòng, mẹ quả nhiên không có ở nhà, cô nhanh chóng về phòng của mình, trong nháy mắt đóng cửa lại, mới hoàn toàn thở dài một hơi, chân mềm nhũn, cả người đều ngồi trên mặt đất.

Từ tối hôm qua uống xong chén rượu kia, suy nghĩ của cô chính là hỗn độn, trừ một đôi mắt đen lạnh lẽo, còn có những cái hôn hít thở không thôn kia ra thì cái gì cô cũng nghĩ không ra. . .

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một tia sáng trắng, chẳng lẽ người đàn ông kia chính là người đàn ông trước đó cô đi nhầm phòng, bảo cô 'cút'?

Từ đã, đôi mắt lãnh khốc kia trùng hợp với trong trí nhớ cô, làm cô nhịn không được run rẩy một chút, cho dù đã trở lại nhà, cô cũng có thể cảm giác được trên người người kia phát ra cỗ rét lạnh thấu xương.

Mặc dù không biết hắn rốt cuộc là ai, thế nhưng mà có một điều chắc chắn là người đàn ông kia rất nguy hiểm, không phải người cô chọc nổi.

Tối hôm qua, rốt cuộc có phát sinh cái gì hay không?

Giang Tâm Ngữ dùng sức che đầu, chuyện về sau một chút cũng nghĩ không ra.

Vì sao mỗi lần đều là như vậy. . .

Cô luôn làm hỏng mọi chuyện. . .

Đột nhiên chuông điện thoại di động suy nghĩ của cô trở về, cô ổn định tinh thần, cầm điện thoại di động lên bắt máy, cố gắng để thanh âm của mình nghe bình thường, "Alo, Hi Nghiên."

"Tâm Ngữ, cậu ở đâu? Cậu thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì hay không? Hu hu. . . Thật xin lỗi, đều là tớ không tốt, hôm qua tớ bị anh đánh ngất mang về nhà."

Diệp Hi Nghiên vừa khóc vừa nói, tự trách ảo não không thôi, nếu như Tâm Ngữ vì cô xảy ra chuyện, vậy đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.

"Tớ không sao, cậu đừng khóc, cậu không có việc gì là được, tớ còn lo lắng cậu xảy ra chuyện gì."

Biết Diệp Hi Nghiên không có việc gì, Giang Tâm Ngữ đã yên tâm, ngày hôm qua tình huống quá hỗn loạn, các cô đều quá coi thường Doãn Quân Thiên, làm đến cuối cùng người bị đùa bỡn là hai người bọn họ.

"Thật? Cậu gạt tớ. . . tên khốn Doãn Quân Thiên làm sao lại để cậu trốn được, hu hu, đều tại tớ, đều tại tớ." Diệp Hi Nghiên vừa khóc vừa đánh chính mình.

"Diệp Hi Nghiên cậu dừng tay lại cho tớ! Tớ lặp lại lần nữa, tớ không sao, bây giờ ở trong nhà rất an toàn. . . Chỉ có điều. . . Tớ không thể cầm được video hôm qua." Giang Tâm Ngữ khổ sở vẫn là mình không thể giúp được cho cô ấy.

"Không cần, không cần nữa, cái gì cũng không quan trọng bằng cậu." Diệp Hi Nghiên lúc này mới an tĩnh lại, cô ấy không còn ngốc đến mức để bạn thân của mình đi mạo hiểm lấy video gì nữa.

". . ."
"Mẹ tớ đã trở về, tớ cúp máy trước, lát nữa lại gọi cho cậu."

Giang Tâm Ngữ tìm cớ, nhanh chóng cúp điện thoại, cô sợ lại tiếp tục, Hi Nghiên sẽ phát giác cái gì, sẽ chỉ làm cô ấy càng thêm tự trách.

Để Giang Tâm Ngữ đích thân ra trận đi quyến rũ Doãn Quân Thiên cũng là chuyện không có cách nào, hai nhà Doãn Diệp là thông gia, nhưng mà Hi Nghiên đã sớm có người trong lòng, căn bản cũng không thích nđn lăng nhăng đầy chuyện xấu kia, cho nên cô ấy nghĩ hết tất cả biện pháp muốn hủy hôn.

Trước đó dùng nhiều tiền thuê mấy nữ người mẫu đi cầm chứng cứ của Doãn Quân Thiên kia, nào biết người đi đều bị diệt, tất cả đều quỳ phía dưới quần tây của anh ta, chứng cứ không cầm tới, còn tốn không ít tiền.

Diệp Hi Nghiên quả thực đã mệt muốn chết rồi.

Từ khi mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, Hi Nghiên đã giúp cô không ít chuyện, cho nên Tâm Ngữ mới chủ động đưa ra kế hoạch ngày hôm qua.

Ai ngờ, vẫn là không cầm được chứng cứ.

Giang Tâm Ngữ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đứng lên, cầm một bộ áo ngủ chạy vào toilet, cô cởi quần áo trên người xuống, ngượng ngùng kiểm tra thân thể, trừ trên cổ và ngực có vài chỗ màu đỏ tím ra thì phía dưới không có một chút cảm giác đau đớn. . .

Hẳn là. . . Không có xảy ra cái gì đâu.

Các cô gái không phải đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau sao.

Không có xảy ra, không có xảy ra, nhất định không có xảy ra. . .

Sau khi thôi miên mình mấy lần, cô vòi hoa sen ra, mặc cho nước lạnh xối ở trên người mình. . .

Bên ngoài có tiếng cửa mở, ngay sau đó là tiếng của Dương Mộng, bà ta đi đến cửa phòng vệ sinh, dùng sức vỗ vỗ cửa phòng, bất mãn nói, "Sáng sớm tắm cái gì mà tắm! Mày biết hiện tại tiền điện nước đắt cỡ nào hay không!"

"Sắp xong rồi ạ." Giang Tâm Ngữ không dám mạnh miệng, vội vàng đóng vòi hoa sen, cầm khăn mặt lau khô thân thể, nhanh chóng mặc áo ngủ.

Cô mở cửa đi tới, Dương Mộng chạy tới bàn trà bên cạnh lấy giỏ thức ăn chuẩn bị đi phòng bếp.

"Mẹ, con giúp mẹ." Giang Tâm Ngữ bước nhanh đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra, tiếp nhận đồ trong tay mẹ bỏ vào.

"Hôm nay nhà họ Giang điện thoại tới, bảo chúng ta đi qua đó một chuyến." Ánh mắt Dương Mộng phức tạp nhìn con gái, ánh mắt trầm trọng như vậy, là thứ Giang Tâm Ngữ đến nay cũng không có dũng khí thản nhiên đối mặt.

Giang Tâm Ngữ dừng lại động tác trên tay, nhẹ nhàng lên tiếng, Dương Mộng thở dài nặng nề, quay người rời đi.

Ba năm. . .

Từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang người ở đó đối với mẹ con các cô chẳng quan tâm, làm sao lại gọi bọn họ về vào lúc này.

Giang Tâm Ngữ đột nhiên có loại cảm giác không thở nổi. . .

Năm giờ chiều, lái xe của nhà họ Giang đúng giờ đi vào trước lầu cư xa, Dương Mộng cùng Giang Tâm Ngữ lên xe.

nhà họ Giang ở Phượng Thành cũng coi là nhà giàu có, mặc dù so ra kém tứ đại gia tộc: nhà họ Phượng, Doãn, Hoắc, Kiều, nhưng trong giới kinh doanh cũng có quan hệ rất rộng, bất động sản làm cực lớn, sau đó lần lượt tham gia mảng châu báu, dầu hỏa, điện tử các loại.

Sở dĩ nhà họ Giang có thể phát triển nhanh như vậy, cũng nhờ cha của cô, vì sự nghiệp, không chút do dự vứt bỏ vợ nghèo, lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối, để sự nghiệp nhà họ Giang một bước lên mây, làm cho tới bây giờ.

Biệt thự nhà họ Giang là một khu riêng, đúng hơn là nói nơi này là một khu biệt thự, khu vực vàng của Phượng Thành, bên trong có mấy căn biệt thự xen lẫn cây cối, ở đều là người nhà họ Giang ở.

Mẹ con hai người xuống xe, Giang Tâm Ngữ nhìn cửa lớn bằng sắt khắc hoa kia, nháy mắt hoảng hốt.

Ba năm, trước lúc mười sáu tuổi, cô và mẹ cũng sống ở nơi này. . .
"Còn đứng ngốc ở đó làm gì, đi vào." Dương Mộng nhàn nhạt nhìn con gái một chút, tay chạm lên cửa.

Giang Tâm Ngữ vội vàng đi theo phía sau bà ta, hôm nay Dương Mộng mặc một bộ sườn xám màu sữa thêu hoa chìm, Dương Mộng thuộc về loại mỹ nhân kiểu cổ điển, mặc dù qua tuổi bốn mươi, nhưng lại vẫn giữ phong thái trác tuyệt, nhất là mặc sườn xám vào, càng lộ vẻ phong tình.

Hai người đi trên con đường nhỏ rải đá cuội, Giang Tâm Ngữ thấy rõ ràng hốc mắt của mẹ hơi ửng đỏ, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Nếu như không phải mình, mẹ sẽ không bị cô liên lụy bị đuổi ra nhà họ Giang, ở đây mặc dù ăn nhờ ở đậu nhưng lại áo cơm không lo.

Đột nhiên, một khối bùn bay về phía bọn họ, Giang Tâm Ngữ vội vàng ngăn ở trước người mẹ, khối bùn màu đen ia trực tiếp ném tới trên quần áo cô.

"Ha ha ha. . . đồ ăn mày, đồ ăn mày." Cách đó không xa, một cậu bé vóc dáng không cao vỗ tay bảo hay, tựa hồ rất hài lòng với thành quả của mình.

"Này, thằng nhóc thối này, có tin tôi đánh cậu hay không!" Giang Tâm Ngữ trừng mắt nhìn cậu nhóc không lễ phép này, nhưng không thật để ở trong lòng, chẳng qua là hù dọa nó một chút mà thôi.

"Lớn mật, tôi là cậu chủ nhà họ Giang, ai dám động đến tôi?" Cậu bé hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo kia tựa như làm Hoàng đế.

Giang Tâm Ngữ lại bởi vì cậu bé mà ngơ ngẩn, cậu chủ nhà họ Giang? Nhà họ Giang có thêm một cậu chủ nhỏ từ khi nào?

Một loại dự cảm xấu lóe lên trong đầu, cô liền vội vàng xoay người, quả nhiên thấy chị cả Giang Tâm Ái đứng tại cổng một mặt đắc ý nhìn cô.

"Giang Tâm Ngữ, thái độ gì đó. . . Gặp quỷ à! ha ha ha. . . Hôm nay chính thức giới thiệu cho các người một chút, đây là em trai của tôi, cậu chủ nhỏ nhà họ Giang, Giang! Tử! Dương!" Giang Tâm Ái đi từ từ xuống cầu thang, tóc dài tung bay theo gió, dung nhan xinh đẹp kia ở trong mắt Giang Tâm Ngữ trở nên vặn vẹo.

Giống như tâm tình lúc này của cô.

"Mẹ!" Cô quay đầu đỏ hồng mắt nhìn Dương Mộng, hiển nhiên gtd này xuất hiện, cũng khiến Dương Mộng bất ngờ, nhưng nét mặt của bà ta vẫn không thay đổi, chỉ là tay để ở bên người siết chặt lại thành quyền.

"Có lời gì đi vào rồi nói sau, tìm một chỗ làm sạch quần áo của con, đừng làm trò cười cho người khác." Dương Mộng lạnh nhạt nói xong, mang theo bước chân ưu nhã đi vào biệt thự nhà họ Giang.

Mặc dù trong lòng Giang Tâm Ngữ không thoải mái, nhưng vẫn nghe lời của mẹ, quay người đi về phía đài phun nước cách đó không xa, định rửa bùn trên quần đi.

Giang Tâm Ái thấy thế cũng vội vàng đi theo, trong mắt mang theo ánh lửa đố kị, trên thế giới này người cô ta ghét nhất chính là đồ sao chổi Giang Tâm Ngữ, rõ ràng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang thì chính là một dân nghèo, lại luôn bày ra dáng vẻ công chúa cao ngạo!

Hơn nữa, cô ta vốn là hoa khôi của Đại học thiết kế Phượng Bắc, thế nhưng mà từ năm ngoái khi Giang Tâm Ngữ lên đại học, vào khoa thiết kế thì hoa khôi cuả khoa liền đổi chủ thành con điếm này, làm cho cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Giang Tâm Ngữ, tôi ra lệnh cho cô lập tức cho nghỉ học cho tôi!" Giang Tâm Ái đưa tay giữ chặt Giang Tâm Ngữ, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, nhìn thấy gương mặt nhỏ thanh nhã mỹ lệ này của Giang Tâm Ngữ, cô càng là có loại xúc động muốn cầm dao rạch nát nó.

Giang Tâm Ái mặc dù cũng xinh đẹp, nhưng lại kém xa cô gái trước mặt, vẻ đẹp của cô là loại sạch sẽ đơn thuần, tự nhiên mà thành, trong lúc vô tình sẽ toát ra một loại dáng vẻ cao ngạo thanh quý, đây là thứ người khác học cũng học không được.

"Tại sao tôi phải nghỉ học! Chị nhìn tôi không vừa mắt thì chị có thể tự mình nghỉ!" Giang Tâm Ngữ cho tới bây giờ đều không phải người nhẫn nhịn chịu đựng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom