Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1370
Chương 1370
“Còn nữa, cô chủ Dao đã quay xong tiết mục biểu diễn, có tới tập đoàn Quốc Doanh một chuyến, khóc nửa ngày trong phòng làm việc của anh… Dỗ thế nào cũng không được, ông cụ nhức đầu… Bạch Kỳ Sương đến cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Nhiếp Hạo mang người đi…”
Đáy lòng Lệ Minh Viễn nguội lạnh: “Minh Dao có nói gì không?”
“Cô chủ Minh Dao nói chúng tôi lừa cô ấy… Nhất định là anh đã dẫn cô Tô ra ngoài chơi…”
“Vậy thì cứ nói như thế đi”
“Tổng giám đốc… cô Tô, cô ấy..”
“Không bị thương, không chết, chỉ là vẫn chưa rõ tung tích, vẫn đang tìm kiếm”
“Vậy thì tốt… tổng giám đốc nhớ chú ý sức khỏe nhé”
Lệ Minh Viễn cúp điện thoại.
Đối với chuyện trong nước, chỉ cần không quá lộn xộn, anh sẽ không để tâm đến.
Bây giờ trong lòng anh chỉ muốn đi tìm Tô Noãn Tâm.
Trong nước, tại khách sạn của Nhiếp Hạo.
Minh Dao không ngừng khóc lóc, đã mấy ngày rồi vẫn cứ khóc.
Nhiếp Hạo toàn bộ hành trình đều im lặng ở cùng cô bé, không lên tiếng.
Minh Dao vừa khóc vừa nói: “Sớm biết như vậy em sẽ không tham gia chương trình này… em nên ở cùng với đàn chị… hức hức… đàn chị của em thật đáng thương…”
*..” Những lời vừa rồi không biết đã nói bao nhiêu lần.
Cũng không biết đã khóc bao lâu.
Không thấy mệt à?
“Anh Nhiếp Hạo, anh nói gì đi”
“Anh nên nói cái gì hả?”
“Đàn chị em đối xử tốt với anh như th: “Rồi sao?”
“Anh không hề lo lắng cho chị ấy một chút nào sao?”
“Có Lệ Minh Viễn ở đó, không tới phiên người khác lo lắng cho chị em: “Nhưng mà có thể anh Lệ cũng mất tích thì sao… hu hu… Bọn họ đều không thấy, để lại một mình em ở đây, em không muốn sống nữa, em nên chết quách cho rồi”
“Vậy em chết đi, sau đó chờ em chết, Lệ Minh Viên mang Tô Noãn Tâm chiến thắng trở về…”
“..Em không cần! Em phải đợi anh Lệ mang đàn chị chiến thắng trở về”
“Thế thì đừng khóc nữa, có thấy ai đâu, em khóc thì có ích gì”
“Chỉ là trong lòng em khó chịu quá.”
“Trong lòng khó chịu thì về nhà tìm mẹ đi”
“Em không tìm… Mẹ có thể còn khóc nhiều hơn, về cơ bản đều là ôm em cùng khóc.”
“Nhiếp Hạo, “Không biết “Hừt”
“Anh thấy sẽ”
Minh Dao hít mũi: “Vậy em cũng cảm thấy sẽ”
“Thế thì em đừng khóc nữa, kiên nhân chờ đợi thôi”
, anh cảm thấy đàn chị sẽ trở về không?”
“Khóc cũng không được hả?”
“Muốn khóc thì đi ra ngoài, nghe phiền lắm”
“Nhiếp Hạo, anh đúng là cái đồ không có lương tâm!”
“Ư, anh không có”
“Còn nữa, cô chủ Dao đã quay xong tiết mục biểu diễn, có tới tập đoàn Quốc Doanh một chuyến, khóc nửa ngày trong phòng làm việc của anh… Dỗ thế nào cũng không được, ông cụ nhức đầu… Bạch Kỳ Sương đến cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Nhiếp Hạo mang người đi…”
Đáy lòng Lệ Minh Viễn nguội lạnh: “Minh Dao có nói gì không?”
“Cô chủ Minh Dao nói chúng tôi lừa cô ấy… Nhất định là anh đã dẫn cô Tô ra ngoài chơi…”
“Vậy thì cứ nói như thế đi”
“Tổng giám đốc… cô Tô, cô ấy..”
“Không bị thương, không chết, chỉ là vẫn chưa rõ tung tích, vẫn đang tìm kiếm”
“Vậy thì tốt… tổng giám đốc nhớ chú ý sức khỏe nhé”
Lệ Minh Viễn cúp điện thoại.
Đối với chuyện trong nước, chỉ cần không quá lộn xộn, anh sẽ không để tâm đến.
Bây giờ trong lòng anh chỉ muốn đi tìm Tô Noãn Tâm.
Trong nước, tại khách sạn của Nhiếp Hạo.
Minh Dao không ngừng khóc lóc, đã mấy ngày rồi vẫn cứ khóc.
Nhiếp Hạo toàn bộ hành trình đều im lặng ở cùng cô bé, không lên tiếng.
Minh Dao vừa khóc vừa nói: “Sớm biết như vậy em sẽ không tham gia chương trình này… em nên ở cùng với đàn chị… hức hức… đàn chị của em thật đáng thương…”
*..” Những lời vừa rồi không biết đã nói bao nhiêu lần.
Cũng không biết đã khóc bao lâu.
Không thấy mệt à?
“Anh Nhiếp Hạo, anh nói gì đi”
“Anh nên nói cái gì hả?”
“Đàn chị em đối xử tốt với anh như th: “Rồi sao?”
“Anh không hề lo lắng cho chị ấy một chút nào sao?”
“Có Lệ Minh Viễn ở đó, không tới phiên người khác lo lắng cho chị em: “Nhưng mà có thể anh Lệ cũng mất tích thì sao… hu hu… Bọn họ đều không thấy, để lại một mình em ở đây, em không muốn sống nữa, em nên chết quách cho rồi”
“Vậy em chết đi, sau đó chờ em chết, Lệ Minh Viên mang Tô Noãn Tâm chiến thắng trở về…”
“..Em không cần! Em phải đợi anh Lệ mang đàn chị chiến thắng trở về”
“Thế thì đừng khóc nữa, có thấy ai đâu, em khóc thì có ích gì”
“Chỉ là trong lòng em khó chịu quá.”
“Trong lòng khó chịu thì về nhà tìm mẹ đi”
“Em không tìm… Mẹ có thể còn khóc nhiều hơn, về cơ bản đều là ôm em cùng khóc.”
“Nhiếp Hạo, “Không biết “Hừt”
“Anh thấy sẽ”
Minh Dao hít mũi: “Vậy em cũng cảm thấy sẽ”
“Thế thì em đừng khóc nữa, kiên nhân chờ đợi thôi”
, anh cảm thấy đàn chị sẽ trở về không?”
“Khóc cũng không được hả?”
“Muốn khóc thì đi ra ngoài, nghe phiền lắm”
“Nhiếp Hạo, anh đúng là cái đồ không có lương tâm!”
“Ư, anh không có”
Bình luận facebook