Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 398
Một lát sau, rất nhiều người đeo kính mát mặc quần áo đen tiến vào phòng Nghị sự, đi tới bên cạnh Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào bắt đầu sắp xếp nhân thủ.
Trong số những người vừa tới có một cô gái xinh đẹp, cô ta tháo kính mát xuống, lên tiếng chào hỏi Cố Thanh Sơn.
Đó là sát thủ Đồng Đồng.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu với cô tỏ ý chào lại, rồi xoay người đi đến bên cạnh Hoàng hậu.
"Điện hạ, tiếp theo người có dự tính gì?" Hắn hỏi.
"Ông ta đã điên rồi, nhưng ta thì chưa, ta phải cứu lấy Đế quốc này." Hoàng hậu đáp, giọng cực kỳ trấn định.
...
Trong đêm tối, Cố Thanh Sơn lái phi toa bay về hướng Hoang Vân cốc.
Có một vài chỗ nằm trong Liên Bang, Nữ Thần Công Chính không tra được kết quả, mà Hoang Vẫn cốc lại là nơi bắt nguồn của tai họa tại Phục Hi. Nơi này là một khu rừng nguyên sinh được bảo vệ chặt chẽ, cũng trùng hợp là nơi Hoàng đế đi săn một mình.
Trên thế giới không thể nào có chuyện trùng hợp đến vậy.
Lúc Cố Thanh Sơn đến, Diệp Phi Ly đã đợi hắn ở đó.
"Cậu đến đây từ lúc nào?" Cố Thanh Sơn vừ gặp đã hỏi.
"Anh vừa bảo tôi phải đến, tôi liền đến ngay." Diệp Phi Ly đáp.
"Tốt, vậy chúng ta đi xem tình hình trước đã, một khi cậu nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, hãy lập tức tìm ra nơi phát ra nó." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn bắt đầu vận linh lực, phóng hết toàn bộ thần niệm ra.
"Vì sao lại gấp như vậy?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Tình hình lúc này rất khẩn cấp, chúng ta mau chia nhau đi tìm." Cố Thanh Sơn nói.
"Chúng ta tìm cái gì?"
"Bất kì hiện tượng dị thường nào, ví dụ như... Băng."
"Băng? Được rồi."
Hai người bắt đầu đi lục soát trong cốc.
Nơi này là một khu rừng rậm rộng mênh mông, có các loại động vật hoang dã, vô cùng thích hợp để đi săn.
Giờ phút này sắc trời tối đen, cơn mưa lạnh buốt tuôn rơi xối xả, trong rừng không có bất kỳ bóng người nào.
Hơi nước nhàn nhạt bao phủ cả cánh rừng, đám hơi nước này mãi vẫn không tiêu tan, theo cơn gió lan tràn ra cả khu vực ngoài bìa rừng.
[Thưa ngài, vệ tinh không thấy rõ cảnh tượng trên đất.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Không sao hết." Cố Thanh Sơn đáp: "Chúng tôi tự tìm.”
Hắn và Diệp Phi Ly mạo hiểm đi trong màn mưa đêm, không ngừng qua lại dò tìm trong khu rừng rậm rạp.
Nửa tiếng sau, Cố Thanh Sơn đứng ở bên một cái hồ đã đóng băng. Mặt hồ bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.
"Tìm được rồi." Cố Thanh Sơn nói với quang não của mình.
"Được." Diệp Phi Ly ngắt liên lạc.
Chỉ một lúc sau, một tia sáng đỏ rực vội vàng bay vút tới. Cơn cuồng phong đang gào thét bị tia sáng đỏ cuốn lấy tản đi bốn phía, thân hình Diệp Phi Ly hiện ra.
"Lớp băng này thật sự rất chắc." Hắn ta híp mắt nói.
Cố Thanh Sơn đáp: "Đúng vậy."
Lớp băng trên hồ vừa dày vừa sâu, khi thần niệm dò xét xuống phía dưới, liền phát hiện trong hồ không có lấy một giọt nước nào đang chảy.
Cả cái hồ này đều đã bóng băng.
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra điều tra hồ băng một lượt, sau đó lặng lẽ gật đầu.
Không sai, đúng là nơi này.
"Hình như trên hồ có thứ gì đó." Diệp Phi Ly buột miệng nói.
"Đi." Cố Thanh Sơn chỉ thốt ra một chữ duy nhất.
Hắn cầm Địa kiếm trong tay, sải bước đi lên mặt hồ.
Diệp Phi Ly theo sát phía sau.
Hai người tiến vào mặt hồ, đi lại trên lớp băng.
Vừa mới đi vào, hai người đã chìm ngập trong đám sương mù, bốn phía mờ mịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Thưa ngài, tôi đã bị mất toạ độ vị trí của ngài.]
"Rất bình thường, không sao." Cố Thanh Sơn nói xong, bất giác thở dài.
Đúng vậy, mất đi tọa độ vị trí địa lý là chuyện vô cùng bình thường... Khi hắn đã bước vào trong một không gian chồng chéo lên nhau như vậy.
Cảm giác lạnh thấu xương toả ra từ dưới chân, gần như có thể đóng băng xương cốt của con người. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có sương mù cuồn cuộn không ngừng.
Diệp Phi Ly không nhịn được, nói: "Tôi có cảm giác nơi này không được bình thường lắm."
"Chú ý dưới chân." Cố Thanh Sơn nói.
"Dưới chân?" Diệp Phi Ly khó hiểu nhắc lại.
Đột nhiên, có mấy tiếng trò chuyện nho nhỏ vang lên.
"Một tên còn sống vô cùng thất lễ."
"Đúng vậy, vừa rồi xém chút nữa thì hắn ta đã dẫm vào tôi rồi.”
"Tên người sống tệ hại này, chờ sau khi tôi ra ngoài, nhất định sẽ băm nát cái đầu hắn ta rồi ăn sạch."
Diệp Phi Ly sững lại, từ từ cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.
"Đây là chuyện quái gì!" Diệp Phi Ly thất thanh kêu lên.
Mặt người.
Vô số mặt người.
Ở bên dưới toàn bộ lớp băng trên mặt hồ, đầy rẫy những mặt người!
Mặt người chi chít đông cứng lại trong hồ, hơi nhô ra trên bề mặt của lớp băng. Có vài mặt người còn ở bên dưới lớp băng, có cái thì đã sắp nhô ra khỏi bề mặt băng. Dưới lớp băng dày cộm, cơ thể bọn họ bị đông lại cứng ngắc.
Đối diện với một màn kì lạ kinh khủng như vậy, cả người Diệp Phi Ly cứng đơ.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai hắn ta, đang định nói gì đó, lại thấy giao diện Chiến Thần sáng lên.
[Người chơi đã tận mắt trông thấy Địa ngục Hàn Băng.]
[Người chơi đã chứng minh được suy đoán của mình.]
[Nhiệm vụ tình tiết của ngày tận thế đã hoàn thành.]
[Giải thưởng nhiệm vụ: Khi người chơi tu sửa kiếm Triều Âm, có thể dùng hồn lực để tăng tốc độ sửa chữa.]
Sau khi Cố Thanh Sơn xem xong mấy hàng chữ này, chúng nhanh chóng biến mất. Ngay sau đó, một hàng thông báo mới xuất hiện ở trên giao diện Chiến Thần.
[Địa ngục Hàn Băng xuất hiện, đánh dấu cho việc thế giới đang đi đến bờ diệt vong.]
[Chỉ dựa vào loài người, không thể nào chiến thắng được đám người chết của địa ngục Hàn Băng.]
[Mời người chơi tiếp tục thăm dò trong hồ, thu thập nhiều thông tin hơn.]
Thân hình Cố Thanh Sơn khẽ động, lao đến giữa hồ.
"Chờ tôi với!" Diệp Phi Ly kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Chỗ cổ quái kinh khủng như vậy, hắn ta đâu có muốn phải ở lại một mình.
Ở dưới chân hắn ta, vô số mặt người đông cứng trong hồ, cũng có vài cái đầu của người chết nhô ra chửi mắng hắn ta.
Chỉ trong chốc lát, Cố Thanh Sơn cùng Diệp Phi Ly đã đi tới giữa hồ.
Chỉ thấy ở ngay chính giữa mặt hồ, có một hố băng sâu hoắm.
Mặt băng bóng loáng như gương, bị thiếu mất một mảng lớn.
Trái tim Cố Thanh Sơn chìm đến đáy vực.
Người chết hùng mạnh đó, đã rời khỏi nơi này rồi.
Hoàng đế Phục Hi quả nhiên đã đưa đầu lâu đến cho nó.
"Lạ thật, khối băng này đi đâu mất rồi?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Nó đi rồi." Cố Thanh Sơn nói, sau đó thở dài.
Chiến tranh còn chưa bắt đầu, mà cường giả của loài người đã trở thành người dẫn đường cho đối phương.
"Nữ Thần Công Chính." Cố Thanh Sơn gọi.
[Có tôi.]
“Loài người đã đối mặt với tuyệt cảnh, cô phải cố gắng đi tìm một món đồ." Cố Thanh Sơn nói.
[Xin ngài cứ nói.]
"Một khối băng, một khối băng cực lớn, hình dạng của nó có thể sẽ biến đổi bất thường, hóa thành tất cả những đồ vật khác, nhưng trên bản chất nó vẫn được tạo thành từ băng." Hắn bổ sung thêm: "Trong khối băng này, nhất định phải có một thứ không tầm thường tồn tại trong đó. Một khi cô phát hiện ra, lập tức báo cho tôi."
Trương Anh Hào bắt đầu sắp xếp nhân thủ.
Trong số những người vừa tới có một cô gái xinh đẹp, cô ta tháo kính mát xuống, lên tiếng chào hỏi Cố Thanh Sơn.
Đó là sát thủ Đồng Đồng.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu với cô tỏ ý chào lại, rồi xoay người đi đến bên cạnh Hoàng hậu.
"Điện hạ, tiếp theo người có dự tính gì?" Hắn hỏi.
"Ông ta đã điên rồi, nhưng ta thì chưa, ta phải cứu lấy Đế quốc này." Hoàng hậu đáp, giọng cực kỳ trấn định.
...
Trong đêm tối, Cố Thanh Sơn lái phi toa bay về hướng Hoang Vân cốc.
Có một vài chỗ nằm trong Liên Bang, Nữ Thần Công Chính không tra được kết quả, mà Hoang Vẫn cốc lại là nơi bắt nguồn của tai họa tại Phục Hi. Nơi này là một khu rừng nguyên sinh được bảo vệ chặt chẽ, cũng trùng hợp là nơi Hoàng đế đi săn một mình.
Trên thế giới không thể nào có chuyện trùng hợp đến vậy.
Lúc Cố Thanh Sơn đến, Diệp Phi Ly đã đợi hắn ở đó.
"Cậu đến đây từ lúc nào?" Cố Thanh Sơn vừ gặp đã hỏi.
"Anh vừa bảo tôi phải đến, tôi liền đến ngay." Diệp Phi Ly đáp.
"Tốt, vậy chúng ta đi xem tình hình trước đã, một khi cậu nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, hãy lập tức tìm ra nơi phát ra nó." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn bắt đầu vận linh lực, phóng hết toàn bộ thần niệm ra.
"Vì sao lại gấp như vậy?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Tình hình lúc này rất khẩn cấp, chúng ta mau chia nhau đi tìm." Cố Thanh Sơn nói.
"Chúng ta tìm cái gì?"
"Bất kì hiện tượng dị thường nào, ví dụ như... Băng."
"Băng? Được rồi."
Hai người bắt đầu đi lục soát trong cốc.
Nơi này là một khu rừng rậm rộng mênh mông, có các loại động vật hoang dã, vô cùng thích hợp để đi săn.
Giờ phút này sắc trời tối đen, cơn mưa lạnh buốt tuôn rơi xối xả, trong rừng không có bất kỳ bóng người nào.
Hơi nước nhàn nhạt bao phủ cả cánh rừng, đám hơi nước này mãi vẫn không tiêu tan, theo cơn gió lan tràn ra cả khu vực ngoài bìa rừng.
[Thưa ngài, vệ tinh không thấy rõ cảnh tượng trên đất.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Không sao hết." Cố Thanh Sơn đáp: "Chúng tôi tự tìm.”
Hắn và Diệp Phi Ly mạo hiểm đi trong màn mưa đêm, không ngừng qua lại dò tìm trong khu rừng rậm rạp.
Nửa tiếng sau, Cố Thanh Sơn đứng ở bên một cái hồ đã đóng băng. Mặt hồ bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.
"Tìm được rồi." Cố Thanh Sơn nói với quang não của mình.
"Được." Diệp Phi Ly ngắt liên lạc.
Chỉ một lúc sau, một tia sáng đỏ rực vội vàng bay vút tới. Cơn cuồng phong đang gào thét bị tia sáng đỏ cuốn lấy tản đi bốn phía, thân hình Diệp Phi Ly hiện ra.
"Lớp băng này thật sự rất chắc." Hắn ta híp mắt nói.
Cố Thanh Sơn đáp: "Đúng vậy."
Lớp băng trên hồ vừa dày vừa sâu, khi thần niệm dò xét xuống phía dưới, liền phát hiện trong hồ không có lấy một giọt nước nào đang chảy.
Cả cái hồ này đều đã bóng băng.
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra điều tra hồ băng một lượt, sau đó lặng lẽ gật đầu.
Không sai, đúng là nơi này.
"Hình như trên hồ có thứ gì đó." Diệp Phi Ly buột miệng nói.
"Đi." Cố Thanh Sơn chỉ thốt ra một chữ duy nhất.
Hắn cầm Địa kiếm trong tay, sải bước đi lên mặt hồ.
Diệp Phi Ly theo sát phía sau.
Hai người tiến vào mặt hồ, đi lại trên lớp băng.
Vừa mới đi vào, hai người đã chìm ngập trong đám sương mù, bốn phía mờ mịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Thưa ngài, tôi đã bị mất toạ độ vị trí của ngài.]
"Rất bình thường, không sao." Cố Thanh Sơn nói xong, bất giác thở dài.
Đúng vậy, mất đi tọa độ vị trí địa lý là chuyện vô cùng bình thường... Khi hắn đã bước vào trong một không gian chồng chéo lên nhau như vậy.
Cảm giác lạnh thấu xương toả ra từ dưới chân, gần như có thể đóng băng xương cốt của con người. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có sương mù cuồn cuộn không ngừng.
Diệp Phi Ly không nhịn được, nói: "Tôi có cảm giác nơi này không được bình thường lắm."
"Chú ý dưới chân." Cố Thanh Sơn nói.
"Dưới chân?" Diệp Phi Ly khó hiểu nhắc lại.
Đột nhiên, có mấy tiếng trò chuyện nho nhỏ vang lên.
"Một tên còn sống vô cùng thất lễ."
"Đúng vậy, vừa rồi xém chút nữa thì hắn ta đã dẫm vào tôi rồi.”
"Tên người sống tệ hại này, chờ sau khi tôi ra ngoài, nhất định sẽ băm nát cái đầu hắn ta rồi ăn sạch."
Diệp Phi Ly sững lại, từ từ cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.
"Đây là chuyện quái gì!" Diệp Phi Ly thất thanh kêu lên.
Mặt người.
Vô số mặt người.
Ở bên dưới toàn bộ lớp băng trên mặt hồ, đầy rẫy những mặt người!
Mặt người chi chít đông cứng lại trong hồ, hơi nhô ra trên bề mặt của lớp băng. Có vài mặt người còn ở bên dưới lớp băng, có cái thì đã sắp nhô ra khỏi bề mặt băng. Dưới lớp băng dày cộm, cơ thể bọn họ bị đông lại cứng ngắc.
Đối diện với một màn kì lạ kinh khủng như vậy, cả người Diệp Phi Ly cứng đơ.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai hắn ta, đang định nói gì đó, lại thấy giao diện Chiến Thần sáng lên.
[Người chơi đã tận mắt trông thấy Địa ngục Hàn Băng.]
[Người chơi đã chứng minh được suy đoán của mình.]
[Nhiệm vụ tình tiết của ngày tận thế đã hoàn thành.]
[Giải thưởng nhiệm vụ: Khi người chơi tu sửa kiếm Triều Âm, có thể dùng hồn lực để tăng tốc độ sửa chữa.]
Sau khi Cố Thanh Sơn xem xong mấy hàng chữ này, chúng nhanh chóng biến mất. Ngay sau đó, một hàng thông báo mới xuất hiện ở trên giao diện Chiến Thần.
[Địa ngục Hàn Băng xuất hiện, đánh dấu cho việc thế giới đang đi đến bờ diệt vong.]
[Chỉ dựa vào loài người, không thể nào chiến thắng được đám người chết của địa ngục Hàn Băng.]
[Mời người chơi tiếp tục thăm dò trong hồ, thu thập nhiều thông tin hơn.]
Thân hình Cố Thanh Sơn khẽ động, lao đến giữa hồ.
"Chờ tôi với!" Diệp Phi Ly kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Chỗ cổ quái kinh khủng như vậy, hắn ta đâu có muốn phải ở lại một mình.
Ở dưới chân hắn ta, vô số mặt người đông cứng trong hồ, cũng có vài cái đầu của người chết nhô ra chửi mắng hắn ta.
Chỉ trong chốc lát, Cố Thanh Sơn cùng Diệp Phi Ly đã đi tới giữa hồ.
Chỉ thấy ở ngay chính giữa mặt hồ, có một hố băng sâu hoắm.
Mặt băng bóng loáng như gương, bị thiếu mất một mảng lớn.
Trái tim Cố Thanh Sơn chìm đến đáy vực.
Người chết hùng mạnh đó, đã rời khỏi nơi này rồi.
Hoàng đế Phục Hi quả nhiên đã đưa đầu lâu đến cho nó.
"Lạ thật, khối băng này đi đâu mất rồi?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Nó đi rồi." Cố Thanh Sơn nói, sau đó thở dài.
Chiến tranh còn chưa bắt đầu, mà cường giả của loài người đã trở thành người dẫn đường cho đối phương.
"Nữ Thần Công Chính." Cố Thanh Sơn gọi.
[Có tôi.]
“Loài người đã đối mặt với tuyệt cảnh, cô phải cố gắng đi tìm một món đồ." Cố Thanh Sơn nói.
[Xin ngài cứ nói.]
"Một khối băng, một khối băng cực lớn, hình dạng của nó có thể sẽ biến đổi bất thường, hóa thành tất cả những đồ vật khác, nhưng trên bản chất nó vẫn được tạo thành từ băng." Hắn bổ sung thêm: "Trong khối băng này, nhất định phải có một thứ không tầm thường tồn tại trong đó. Một khi cô phát hiện ra, lập tức báo cho tôi."
Bình luận facebook