Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
Bóng dáng xanh lục ấy chính là Bách Hoa tiên tử, hai tay nàng chắp lại với nhau, nhanh chóng bắt quyết. Ngay sau đó, một luồng linh lực kinh người tập trung trên đầu ngón tay thon thả của nàng.
Linh quang chiếu rọi khắp bốn phương, giống như ánh mặt trời chói chang giữa ngày hè. Bên cạnh đó, một luồng khí tức thần bí cũng tỏa ra từ trong tay nàng.
“Khí tức của Hoàng Tuyền… đây là thần kỹ Lục Đạo! Không! Ngươi đừng hòng làm gì được!” Nét mặt công tử áo tím tái đi, chắp tay lại làm thành một pháp quyết.
Đột nhiên, sau lưng hắn ta xuất hiện hàng trăm đám lửa nóng hừng hực.
“Lên!”
Một tiếng hét vang lên, hàng trăm đám lửa lập tức lao về phía Bách Hoa tiên tử.
Dưới đòn tấn công vừa ác liệt vừa nhanh như chớp ấy, Bách Hoa tiên tử phải thi triển Súc Địa Thành Thốn hai lần liên tục mà vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi. Cuối cùng, nàng buộc phải ngừng pháp quyết vừa rồi lại, tung mình bay ngược về sau.
“Bắt được ngươi rồi!” Công tử áo tím thả ra một con Liệt Diễm Giao Xà, hùng hồ xông về phía Bách Hoa Tiên Tử.
Liệt Diễm Giao Xà giương nanh định cắn Bách Hoa tiên tử, nhưng nàng lại đột ngột biến mất.
“Ta cũng có thần kỹ!” Công tử áo tím cười gằn, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Thần kỹ thuộc Ngũ Hành, Viêm Long Thôn Phệ!
Một con Dung Nham Hỏa Long lao từ trên trời xuống, hướng thẳng về phía Bách Hoa tiên tử.
Ngay lúc Dung Nham Hỏa Long đâm xuống, Bách Hoa tiên tử cũng vừa xuất hiện từ hư không, không thể thi triển Súc Địa Thành Thốn nữa.
Sau những đòn tấn công quyết liệt liên tiếp, cuối cùng công tử áo tím cũng nắm được thời cơ!
Đây là đòn tấn công dùng hết toàn lực của tu sĩ Thái Hư cảnh, cũng là đòn tấn công có uy lực mạnh nhất từ trước đến nay của công tử áo tím.
Cố Thanh Sơn đứng trên cao nhìn thấy cảnh này, máu trong người như muốn đông hết lại.
“Không…” Hắn thốt lên.
Bách Hoa tiên tử chỉ vừa kịp ngẩng đầu, nhìn về phía Dung Nham Hỏa Long.
Trong lúc đó, khi công tử áo tím kết ấn, mặt đất đột ngột run chuyển, một vầng sáng rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện rồi phân thành mười luồng sáng, bay lên giữa không trung.
Trong khoảnh khắc khi Dung Nham Hỏa Long xuất hiện, mười luồng sáng ấy xoay vòng quanh Bách Hoa tiên tử, tỏa ra một màu đỏ rực. Quầng sáng đỏ đen đan vào nhau, dệt thành bộ chiến giáp tuyệt mỹ trên người Bách Hoa tiên tử.
Dung Nham Hỏa Long đâm vào chiến giáp, nổ tung rền trời, hóa thành một trận mưa lửa. Cả cơ thể Bách Hoa tiên tử tỏa ánh hào quang, không có lấy một vết thương.
“Đa tạ, sao ngươi lại đến đây.” Bách Hoa Tiên Tử thở hổn hển, nói.
“Phòng thủ chính là sở trường của ta, ta quyết định cùng ngươi kề vai chiến đấu.” Từ trên bộ chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm vang lên một giọng nữ.
“Ngươi có thể thay ta chống đỡ trong mười hơi thở không?” Bách Hoa tiên tử nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Chiếp giáp Hồng Hoang Liệt Diễm hỏi.
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có loại thuật pháp này mới có thể giết được hắn ta.”
Trên bầu trời cao, Tình Nhu thất thanh kêu lên: “Không ngờ cô gái này lại biết loại thần kỹ này!”
“Thần kỹ thì sao, chúng ta cũng có thần kỹ, nhưng không phải cuối cùng vẫn…” Hai mắt Uyển Nhi nhìn chằm chằm trận chiến bên dưới, buột miệng nói ra.
“Không giống! Muội không hiểu đâu, đây là Lục Đạo thần kỹ, là quy tắc cơ bản. Chỉ cần thi triển thành công thì nhân quả nhất định đều sẽ tới, pháp lực của Tề Diễm cao đến đâu cũng phải cẩn thận.” Trong mắt Tình Nhu lộ vẻ hoang mang.
Tề Diễm chính là tên của công tử áo tím.
Ngay sau đó, quả nhiên công tử áo tím lại bắt quyết thi pháp, phóng ra hàng ngàn ngọn lửa, tấn công Bách Hoa tiên tử lần nữa.
“Tu vi thấp như vậy, làm sao có thể khống chế loại thuật pháp này!” Hắn ta nghi hoặc lẩm bẩm.
Dường như trong hai thế giới, có một thế giới khá đặc biệt, nếu không thì tuyệt đối không thể sinh ra loại thần kĩ này.
Những ngọn lửa phủ đầy trời lao đến, Bách Hoa tiên tử lại phải ngừng bắt quyết, liên tục tránh đòn.
“Tề Diễm sợ!” Hai mắt Tình Nhu sáng ngời, hai bàn tay siết chặt lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.
Có Thiên Ma đế quân, có khí linh là giáp thần, có Lục Đạo thần kỹ... Đây chính là cơ hội có hy vọng nhất! Có lẽ cũng là cơ hội báo thù duy nhất!
Tình Nhu đặt hai tay lên vai Uyển Nhi, nghiên túc nói: “Ta xuống dưới giúp họ, muội ở lại cẩn thận.”
“Tỷ tỷ! Nếu tỷ thất bại, sẽ vạn kiếp bất phục.” Uyển Nhi vội vàng nói.
“Nếu như thất bại, tỷ sẽ tự sát ngay lập tức, ngay cả hồn phách cũng sẽ tự mình hủy diệt, không cho họ cơ hội để giam cầm giày vò tỷ nữa.” Tình Nhu nói: “Muội hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Nếu ta thất bại, chí ít muội vẫn có thể tiếp tục sống.”
Nàng ôm lấy Uyển Nhi rồi bay đi không quay đầu nhìn lại. Nàng bay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần chiến trường.
Uyển Nhi nhìn xiềng xích trên người mình rồi lại nhìn trận chiến bên dưới, sốt ruột không biết nên làm thế nào.
“Ít ra ta có thể sống tiếp, ít ra ta có thể sống tiếp...” Miệng nàng ta không ngừng lặp lại một câu này, rồi bỗng đột ngột dừng lại.
Sống tiếp...
Bị người khác xem là nô lệ, mỗi ngày sống không bằng chết, cứ thế mà sống tiếp.
“Tỷ tỷ, muội thà thần hồn tiêu tán cũng không muốn sống đau khổ như thế một mình.” Nàng ta nói thầm, sau đó nắm chặt hai tay tạo một pháp ấn, cả người lập tức tràn đầy linh lực.
“A!” Uyển Nhi khẽ kêu lên một tiếng, khôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trấn Ngục Tỏa Pháp, mở!
“A a a a! Tạm thời mở ra cho ta, ta cần...”
Quanh người nàng, cuồng phong bão tố nổi lên từng đợt, xiềng xích trên người từ từ bị nứt ra một cái khe nhỏ.
“Tự do!”
Uyển Nhi huy động toàn bộ linh lực, hét to: “Cho dù chỉ có một lúc, ta cũng cần tự do!”
Leng keng leng keng, cuối cùng xiềng xích đã vỡ tan, trên người Uyển Nhi phát ra nguồn linh lực rất lớn. Nàng ta hóa thành một quầng sáng, bay đi tìm Tình Nhu. Phía sau nàng ta, sợi xích chậm rãi bay theo, hướng xuống khoảng không ở phía dưới.
Còn ở bên kia, cả người Cố Thanh Sơn đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng có thể tạm thời thở phào một hơi.
May mắn thay, đúng lúc đó chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm xuất hiện, bằng không, Ngũ Hành thần kĩ kia mà đánh vào người Bách Hoa tiên tử, thì nàng không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Lúc này, hai bên vẫn còn giằng co, bởi vì kỹ thuật chiến đấu của Bách Hoa tiên tử quá mạnh, công tử áo tím tạm thời không thể dùng hết toàn lực. Nhưng dù là vậy, Thần Chiếu cảnh và Thái Hư cảnh vẫn cách nhau cả một đại cảnh giới, thực lực chênh lệch rất xa.
Phải làm thế nào mới có thể thắng đây?
Vốn dĩ không hề có hi vọng.
Bách Hoa tiên tử cũng đã liệu trước được cái chết của mình.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Cố Thanh Sơn chưa bao giờ thấy lo lắng như vậy, buột miệng quát lên: “Còn bao lâu nữa mới chuẩn bị xong?”
Thiếu nữ áo đen thúc giục ma lực khắp người, thấp giọng nói: “Đây không phải Thiên Ma giới nên không thể nhanh như vậy! Ta cần thêm thời gian chuẩn bị!”
Cố Thanh Sơn cố gắng dằn lòng lại, nhìn khắp xung quanh. Chỉ thấy trong không trung, từng đóa hoa vẫn đang lần lượt xuất hiện, có điều tốc độ chậm vô cùng.
Linh quang chiếu rọi khắp bốn phương, giống như ánh mặt trời chói chang giữa ngày hè. Bên cạnh đó, một luồng khí tức thần bí cũng tỏa ra từ trong tay nàng.
“Khí tức của Hoàng Tuyền… đây là thần kỹ Lục Đạo! Không! Ngươi đừng hòng làm gì được!” Nét mặt công tử áo tím tái đi, chắp tay lại làm thành một pháp quyết.
Đột nhiên, sau lưng hắn ta xuất hiện hàng trăm đám lửa nóng hừng hực.
“Lên!”
Một tiếng hét vang lên, hàng trăm đám lửa lập tức lao về phía Bách Hoa tiên tử.
Dưới đòn tấn công vừa ác liệt vừa nhanh như chớp ấy, Bách Hoa tiên tử phải thi triển Súc Địa Thành Thốn hai lần liên tục mà vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi. Cuối cùng, nàng buộc phải ngừng pháp quyết vừa rồi lại, tung mình bay ngược về sau.
“Bắt được ngươi rồi!” Công tử áo tím thả ra một con Liệt Diễm Giao Xà, hùng hồ xông về phía Bách Hoa Tiên Tử.
Liệt Diễm Giao Xà giương nanh định cắn Bách Hoa tiên tử, nhưng nàng lại đột ngột biến mất.
“Ta cũng có thần kỹ!” Công tử áo tím cười gằn, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Thần kỹ thuộc Ngũ Hành, Viêm Long Thôn Phệ!
Một con Dung Nham Hỏa Long lao từ trên trời xuống, hướng thẳng về phía Bách Hoa tiên tử.
Ngay lúc Dung Nham Hỏa Long đâm xuống, Bách Hoa tiên tử cũng vừa xuất hiện từ hư không, không thể thi triển Súc Địa Thành Thốn nữa.
Sau những đòn tấn công quyết liệt liên tiếp, cuối cùng công tử áo tím cũng nắm được thời cơ!
Đây là đòn tấn công dùng hết toàn lực của tu sĩ Thái Hư cảnh, cũng là đòn tấn công có uy lực mạnh nhất từ trước đến nay của công tử áo tím.
Cố Thanh Sơn đứng trên cao nhìn thấy cảnh này, máu trong người như muốn đông hết lại.
“Không…” Hắn thốt lên.
Bách Hoa tiên tử chỉ vừa kịp ngẩng đầu, nhìn về phía Dung Nham Hỏa Long.
Trong lúc đó, khi công tử áo tím kết ấn, mặt đất đột ngột run chuyển, một vầng sáng rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện rồi phân thành mười luồng sáng, bay lên giữa không trung.
Trong khoảnh khắc khi Dung Nham Hỏa Long xuất hiện, mười luồng sáng ấy xoay vòng quanh Bách Hoa tiên tử, tỏa ra một màu đỏ rực. Quầng sáng đỏ đen đan vào nhau, dệt thành bộ chiến giáp tuyệt mỹ trên người Bách Hoa tiên tử.
Dung Nham Hỏa Long đâm vào chiến giáp, nổ tung rền trời, hóa thành một trận mưa lửa. Cả cơ thể Bách Hoa tiên tử tỏa ánh hào quang, không có lấy một vết thương.
“Đa tạ, sao ngươi lại đến đây.” Bách Hoa Tiên Tử thở hổn hển, nói.
“Phòng thủ chính là sở trường của ta, ta quyết định cùng ngươi kề vai chiến đấu.” Từ trên bộ chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm vang lên một giọng nữ.
“Ngươi có thể thay ta chống đỡ trong mười hơi thở không?” Bách Hoa tiên tử nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Chiếp giáp Hồng Hoang Liệt Diễm hỏi.
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có loại thuật pháp này mới có thể giết được hắn ta.”
Trên bầu trời cao, Tình Nhu thất thanh kêu lên: “Không ngờ cô gái này lại biết loại thần kỹ này!”
“Thần kỹ thì sao, chúng ta cũng có thần kỹ, nhưng không phải cuối cùng vẫn…” Hai mắt Uyển Nhi nhìn chằm chằm trận chiến bên dưới, buột miệng nói ra.
“Không giống! Muội không hiểu đâu, đây là Lục Đạo thần kỹ, là quy tắc cơ bản. Chỉ cần thi triển thành công thì nhân quả nhất định đều sẽ tới, pháp lực của Tề Diễm cao đến đâu cũng phải cẩn thận.” Trong mắt Tình Nhu lộ vẻ hoang mang.
Tề Diễm chính là tên của công tử áo tím.
Ngay sau đó, quả nhiên công tử áo tím lại bắt quyết thi pháp, phóng ra hàng ngàn ngọn lửa, tấn công Bách Hoa tiên tử lần nữa.
“Tu vi thấp như vậy, làm sao có thể khống chế loại thuật pháp này!” Hắn ta nghi hoặc lẩm bẩm.
Dường như trong hai thế giới, có một thế giới khá đặc biệt, nếu không thì tuyệt đối không thể sinh ra loại thần kĩ này.
Những ngọn lửa phủ đầy trời lao đến, Bách Hoa tiên tử lại phải ngừng bắt quyết, liên tục tránh đòn.
“Tề Diễm sợ!” Hai mắt Tình Nhu sáng ngời, hai bàn tay siết chặt lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.
Có Thiên Ma đế quân, có khí linh là giáp thần, có Lục Đạo thần kỹ... Đây chính là cơ hội có hy vọng nhất! Có lẽ cũng là cơ hội báo thù duy nhất!
Tình Nhu đặt hai tay lên vai Uyển Nhi, nghiên túc nói: “Ta xuống dưới giúp họ, muội ở lại cẩn thận.”
“Tỷ tỷ! Nếu tỷ thất bại, sẽ vạn kiếp bất phục.” Uyển Nhi vội vàng nói.
“Nếu như thất bại, tỷ sẽ tự sát ngay lập tức, ngay cả hồn phách cũng sẽ tự mình hủy diệt, không cho họ cơ hội để giam cầm giày vò tỷ nữa.” Tình Nhu nói: “Muội hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Nếu ta thất bại, chí ít muội vẫn có thể tiếp tục sống.”
Nàng ôm lấy Uyển Nhi rồi bay đi không quay đầu nhìn lại. Nàng bay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần chiến trường.
Uyển Nhi nhìn xiềng xích trên người mình rồi lại nhìn trận chiến bên dưới, sốt ruột không biết nên làm thế nào.
“Ít ra ta có thể sống tiếp, ít ra ta có thể sống tiếp...” Miệng nàng ta không ngừng lặp lại một câu này, rồi bỗng đột ngột dừng lại.
Sống tiếp...
Bị người khác xem là nô lệ, mỗi ngày sống không bằng chết, cứ thế mà sống tiếp.
“Tỷ tỷ, muội thà thần hồn tiêu tán cũng không muốn sống đau khổ như thế một mình.” Nàng ta nói thầm, sau đó nắm chặt hai tay tạo một pháp ấn, cả người lập tức tràn đầy linh lực.
“A!” Uyển Nhi khẽ kêu lên một tiếng, khôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trấn Ngục Tỏa Pháp, mở!
“A a a a! Tạm thời mở ra cho ta, ta cần...”
Quanh người nàng, cuồng phong bão tố nổi lên từng đợt, xiềng xích trên người từ từ bị nứt ra một cái khe nhỏ.
“Tự do!”
Uyển Nhi huy động toàn bộ linh lực, hét to: “Cho dù chỉ có một lúc, ta cũng cần tự do!”
Leng keng leng keng, cuối cùng xiềng xích đã vỡ tan, trên người Uyển Nhi phát ra nguồn linh lực rất lớn. Nàng ta hóa thành một quầng sáng, bay đi tìm Tình Nhu. Phía sau nàng ta, sợi xích chậm rãi bay theo, hướng xuống khoảng không ở phía dưới.
Còn ở bên kia, cả người Cố Thanh Sơn đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng có thể tạm thời thở phào một hơi.
May mắn thay, đúng lúc đó chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm xuất hiện, bằng không, Ngũ Hành thần kĩ kia mà đánh vào người Bách Hoa tiên tử, thì nàng không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Lúc này, hai bên vẫn còn giằng co, bởi vì kỹ thuật chiến đấu của Bách Hoa tiên tử quá mạnh, công tử áo tím tạm thời không thể dùng hết toàn lực. Nhưng dù là vậy, Thần Chiếu cảnh và Thái Hư cảnh vẫn cách nhau cả một đại cảnh giới, thực lực chênh lệch rất xa.
Phải làm thế nào mới có thể thắng đây?
Vốn dĩ không hề có hi vọng.
Bách Hoa tiên tử cũng đã liệu trước được cái chết của mình.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Cố Thanh Sơn chưa bao giờ thấy lo lắng như vậy, buột miệng quát lên: “Còn bao lâu nữa mới chuẩn bị xong?”
Thiếu nữ áo đen thúc giục ma lực khắp người, thấp giọng nói: “Đây không phải Thiên Ma giới nên không thể nhanh như vậy! Ta cần thêm thời gian chuẩn bị!”
Cố Thanh Sơn cố gắng dằn lòng lại, nhìn khắp xung quanh. Chỉ thấy trong không trung, từng đóa hoa vẫn đang lần lượt xuất hiện, có điều tốc độ chậm vô cùng.
Bình luận facebook