Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1306
Tất cả chữ nhỏ hiện lên hết rồi biến mất khỏi cuốn sách Vận Mệnh.
Bên dưới hư không hắc ám vô tận, một cột sáng bỗng nhiên từ xa đánh tới cuốn sách Vận Mệnh.
Cuốn sách Vận Mệnh bị luồng sáng bao phủ, bắt đầu run lên không ngừng.
"Đây là có chuyện gì?" Diệp Phi Ly hỏi.
Đại Ca giải thích: "Vực Sâu Vĩnh Hằng đang hoàn thành bước nhảy không gian, truyền chiếc nhẫn kia tới đây."
Vừa dứt lời, luồng sáng trên cuốn sách Vận Mệnh càng sáng hơn.
Một chiếc nhẫn điêu khắc hình con nhện màu đen lẳng lặng nằm trên cuốn sách.
Chiếc nhẫn thề nguyện của Lâm.
Đại Ca nhìn về phía mọi người, nói: "Tôi phải ở lại, đi tới điểm cuối cùng của di tích kêu gọi sức mạnh của Vực Sâu, mọi người ai đi đưa nhẫn?"
Cố Thanh Sơn vẫy tay một cái, trực tiếp nhận lấy nhẫn.
Luồng sáng mãnh liệt kia lập tức dời khỏi cuốn sách Vận Mệnh, dừng lại trên người hắn.
"Để tôi đi."
Hắn nhìn Đại Ca, nói.
Đại Ca gật gật đầu.
Laura xông tới, vội vàng muốn nói gì, Cố Thanh Sơn lại trực tiếp tháo chiếc nhẫn màu vàng xuống, đặt trong tay cô bé.
Hắn mỉm cười nói: "Laura, năng lực của em có thể đưa mọi người tới điểm cuối cùng của di tích. Không phải em muốn xem bảo vật trong di tích này sao? Đi đi."
Laura vội vã nói: "Nhưng anh..."
Cố Thanh Sơn khoát tay, ý bảo cô bé nghe mình nói.
"Tình huống của các cô ấy ở bên kia hung hiểm phức tạp, em không biết chiến đấu, lỡ như gặp kẻ địch công kích trên toàn phạm vi, em sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
“Đi đi, dẫn mọi người cẩn thận đi tới điểm cuối khu di tích, như vậy chúng ta có thể chia nhau tìm kiếm cơ hội sống, sau đó hội họp với nhau một lần nữa.”
Laura cắn môi, nuốt tất cả những lời muốn nói xuống, cuối cùng hừ một tiếng, nói:
"Cố Thanh Sơn, anh đừng có chết đấy, nếu không em lại phải nghĩ cách đi tìm linh hồn anh."
Bên trong luồng sáng chói mắt, Cố Thanh Sơn cười, nhẹ giọng nói: "Yên tâm."
Oành...
Luồng sáng bao bọc lấy hắn bay thẳng về phía chân trời, lập tức đi xa.
Trong một hơi thở, đốm sáng kia đã biến mất bên trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, không thấy đâu nữa.
Laura ngơ ngác nhìn về phương xa tối đen sâu thẳm, nhất thời nói không lên lời.
Đại Ca nói: "Yên tâm đi, tên đó giảo hoạt khôn khéo, thực lực lại mạnh nhất trong số chúng ta, nếu cậu ta không được, vậy chẳng ai được cả."
Laura đeo chiếc nhẫn màu vàng lên ngón tay mình, lẩm bẩm: "Đúng, nếu ngay cả anh ấy cũng không làm được, như vậy sẽ chẳng ai có thể làm được... So với việc bận tâm về anh ấy, chẳng bằng hoàn thành chuyện của chúng ta, miễn sau lưng anh ấy còn phải quan tâm tới chúng ta."
"Ha ha, như vậy mới đúng, chúng ta lập tức hành động!"
"Đi!"
...
Dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Một cái xúc tu khổng lồ đột nhiên ngoi lên từ sâu bên trong hắc ám, muốn bắt lấy đốm sáng nào đó.
Xúc tu vừa mới chặn ở phía trước đốm sáng, đang muốn cuốn lấy nó, lại trực tiếp bị đốm sáng kia xuyên thủng.
Đốm sáng nhanh chóng bay xa.
Xúc tu khổng lồ bốc cháy, héo rũ, dần dần tan thành tro bụi.
Nơi sâu thẳm bên trong hắc ám, một con quái vật phát ra tiếng gầm rú thống khổ chấn động hư không... Chỉ bằng một tiếng gầm rú này, trong hư không lập tức sinh ra một cơn gió lốc mãnh liệt kéo dài không dứt.
Tuy rằng quái vật cảm nhận được đau đớn, nhưng cũng không đuổi theo đốm sáng kia.
... Nó phát hiện đó là sức mạnh của Vực Sâu.
Nếu còn tiếp tục quấy rối, sức mạnh đó sẽ hoàn toàn xé nát nó ra.
Quái vật không chút do dự xoay người, hoảng sợ chạy về phương hướng ngược lại.
Bên kia.
Đốm sáng nhỏ bé lấy tốc độ vượt ngoài tưởng tượng, tạo thành một vệt sáng dài, nhát mắt đã đi xa, nhìn qua căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Cố Thanh Sơn ở ngay giữa quầng sáng.
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn con nhện trong tay, âm thầm suy tư.
... Lần này thể Vực Sâu của Lâm vẫn là con nhện?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dừng lại trong bóng tối trước mặt.
Trên giao diện Chiến Thần chỉ có hai hàng chữ nhỏ màu đỏ:
[Đây là thân thể Vực Sâu Vĩnh Hằng cấp cao, ngài phải có quyền hạn tương đương mới có thể biết được tình huống tường tận về thể Vực Sâu này.]
[Người sở hữu thể Vực Sâu này: Lâm, võ giả Nhân tộc.]
Cố Thanh Sơn cau mày.
Chẳng lẽ một chiếc nhẫn có thể khiến Lâm trở thành quái vật Vực Sâu?
Cả Đại Ca cũng là như thế, nhìn qua rõ ràng rất bình thường, thậm chí còn có chút khí tức Thần duệ, nhưng hắn ta cũng chính là vua Vực Sâu.
Vậy thật ra Vực Sâu Vĩnh Hằng là thứ gì?
Tâm tư Cố Thanh Sơn chuyển động, tạm thời bỏ qua nghi vấn này, suy nghĩ một chuyện khác cấp bách hơn.
Tai họa tận thế sắp phá hủy nơi truyền thừa của Tử Thần.
Thần linh Hư Không theo ngay sát phía sau, cũng đi tới nơi đó.
Mình phải đưa nhẫn cho Lâm trước khi chuyện đó xảy ra, quyết không thể chậm trễ.
Nếu không, cho dù là Anna, Lâm hay là mình, đều sẽ chỉ còn một con đường chết.
Bây giờ chỉ có thể chờ mong sức mạnh mà Lâm nhận được từ chiếc nhẫn đủ mạnh, có thể đối kháng với tuyệt cảnh.
Cảm giác này thật sự khó chịu.
Cố Thanh Sơn cười trào phúng, nắm chặt nhẫn.
Hắn tiếp tục bay về phía trước.
Bỗng nhiên, một loại cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, sau đó nhanh chóng biến mất.
Giống như bị thứ gì đó nhìn lướt qua.
Quái lạ...
Ngay cả quái vật dò xét cũng không khiến lòng mình sinh ra cảm giác quái dị như thế, đến cùng là thứ gì đang nhìn mình chằm chằm đây?
Cố Thanh Sơn nghi hoặc nghĩ.
Lúc này, cảm giác đó lại xuất hiện.
Một cảm ứng xa lạ mà lại quen thuộc, nhỏ đến mức không thấy rõ dâng lên trong lòng.
Thần niệm.
Đúng vậy, đây là cảm giác khi bị thần niệm đảo qua.
Cố Thanh Sơn bắt đầu cảnh giác.
Ở nơi như thế này lại có tu sĩ?
Đối phương là địch hay bạn?
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, nhanh chóng tra xét bốn phía.
Trong thức hải, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên:
"Tôi chỉ có thể liên hệ ngài trong phạm vi này."
"Xin hãy lập tức hưởng ứng triệu hoán."
"Lặp lại lần nữa, xin hãy lập tức hưởng ứng triệu hoán, nếu không tất cả sẽ muộn!"
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Giọng nói này là...
Không kịp nghĩ nhiều, hắn đã cảm ứng được triệu hoán nào đó.
Nó vượt qua tất cả triệu hoán khác, đến từ pháp tắc cơ bản của tất cả thế giới.
Đây là tiến giai của người tu hành!
"Là Phong kiếp... Không, nếu là giọng nói này, hẳn là Thủy kiếp."
"Thôi được... Mình luôn là người có chừng mực, nếu trong thời điểm như thế này còn gọi mình qua chắc chắn có chuyện gấp."
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ, hưởng ứng triệu hoán.
Chỉ chớp mắt, thời gian tựa hồ yên lặng vĩnh viễn.
Cố Thanh Sơn ở bên trong đốm sáng lặng lẽ biến mất.
...
Ánh sáng mờ nhạt.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đi qua vô số đốm sáng nhạt.
Thời gian dần dần trở nên có thể nhận biết được.
Đốm sáng rực lên, chiếu sáng bốn phía.
HẮn phát hiện mình đứng trên mặt nước mênh mông vô bờ.
Mặt nước phẳng lặng như gương, chiếu ngược hình dáng hắn, không trung là một mảnh hư vô màu bạc.
Cả thế giới yên tĩnh không tiếng động, không có sinh mệnh, không có động tĩnh.
Chỉ là đối diện với Cố Thanh Sơn có một người đang đứng.
Chính là hắn.
Không sai, đây là Thủy kiếp.
... Ở bên trong Thủy kiếp, phải khiêu chiến và thắng chính bản thân mình ở các thế giới song song mới có thể vượt qua kiếp nạn này.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn đảo qua đối phương, nói: "Xem ra cậu đang chuẩn bị đột phá Không Luân cảnh, chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, cậu làm thế nào định vị được tôi trong thế giới đó, hơn nữa còn đúng lúc tìm được tôi."
Cố Thanh Sơn kia cười cười, giải thích: "Thật ra, tôi được người khác nhờ giúp đỡ."
"Được người khác nhờ?" Cố Thanh Sơn không hiểu.
"Đúng vậy, người nhờ tôi làm chuyện này vẫn chính là chúng ta, chẳng qua đó là một chúng ta khá trẻ." Cố Thanh Sơn kia nói.
Cố Thanh Sơn nhíu mày, nói: "Xin hãy nói rõ ràng một chút, bởi vì thật không khéo là trong thế giới của tôi, tôi sắp gặp phải hoàn cảnh vô cùng gian nan. Cho nên, tôi muốn biết cậu ta và cậu vì sao lại triệu hoán tôi tới."
Cố Thanh Sơn kia nói: "Lúc cậu độ kiếp, tôi từng tham dự Thủy kiếp của cậu, nhận được bí quyết công pháp vô cùng quý báu, cho nên mới có thể nhanh chóng chuẩn bị đột phá lên Không Luân cảnh như vậy."
Bên dưới hư không hắc ám vô tận, một cột sáng bỗng nhiên từ xa đánh tới cuốn sách Vận Mệnh.
Cuốn sách Vận Mệnh bị luồng sáng bao phủ, bắt đầu run lên không ngừng.
"Đây là có chuyện gì?" Diệp Phi Ly hỏi.
Đại Ca giải thích: "Vực Sâu Vĩnh Hằng đang hoàn thành bước nhảy không gian, truyền chiếc nhẫn kia tới đây."
Vừa dứt lời, luồng sáng trên cuốn sách Vận Mệnh càng sáng hơn.
Một chiếc nhẫn điêu khắc hình con nhện màu đen lẳng lặng nằm trên cuốn sách.
Chiếc nhẫn thề nguyện của Lâm.
Đại Ca nhìn về phía mọi người, nói: "Tôi phải ở lại, đi tới điểm cuối cùng của di tích kêu gọi sức mạnh của Vực Sâu, mọi người ai đi đưa nhẫn?"
Cố Thanh Sơn vẫy tay một cái, trực tiếp nhận lấy nhẫn.
Luồng sáng mãnh liệt kia lập tức dời khỏi cuốn sách Vận Mệnh, dừng lại trên người hắn.
"Để tôi đi."
Hắn nhìn Đại Ca, nói.
Đại Ca gật gật đầu.
Laura xông tới, vội vàng muốn nói gì, Cố Thanh Sơn lại trực tiếp tháo chiếc nhẫn màu vàng xuống, đặt trong tay cô bé.
Hắn mỉm cười nói: "Laura, năng lực của em có thể đưa mọi người tới điểm cuối cùng của di tích. Không phải em muốn xem bảo vật trong di tích này sao? Đi đi."
Laura vội vã nói: "Nhưng anh..."
Cố Thanh Sơn khoát tay, ý bảo cô bé nghe mình nói.
"Tình huống của các cô ấy ở bên kia hung hiểm phức tạp, em không biết chiến đấu, lỡ như gặp kẻ địch công kích trên toàn phạm vi, em sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
“Đi đi, dẫn mọi người cẩn thận đi tới điểm cuối khu di tích, như vậy chúng ta có thể chia nhau tìm kiếm cơ hội sống, sau đó hội họp với nhau một lần nữa.”
Laura cắn môi, nuốt tất cả những lời muốn nói xuống, cuối cùng hừ một tiếng, nói:
"Cố Thanh Sơn, anh đừng có chết đấy, nếu không em lại phải nghĩ cách đi tìm linh hồn anh."
Bên trong luồng sáng chói mắt, Cố Thanh Sơn cười, nhẹ giọng nói: "Yên tâm."
Oành...
Luồng sáng bao bọc lấy hắn bay thẳng về phía chân trời, lập tức đi xa.
Trong một hơi thở, đốm sáng kia đã biến mất bên trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, không thấy đâu nữa.
Laura ngơ ngác nhìn về phương xa tối đen sâu thẳm, nhất thời nói không lên lời.
Đại Ca nói: "Yên tâm đi, tên đó giảo hoạt khôn khéo, thực lực lại mạnh nhất trong số chúng ta, nếu cậu ta không được, vậy chẳng ai được cả."
Laura đeo chiếc nhẫn màu vàng lên ngón tay mình, lẩm bẩm: "Đúng, nếu ngay cả anh ấy cũng không làm được, như vậy sẽ chẳng ai có thể làm được... So với việc bận tâm về anh ấy, chẳng bằng hoàn thành chuyện của chúng ta, miễn sau lưng anh ấy còn phải quan tâm tới chúng ta."
"Ha ha, như vậy mới đúng, chúng ta lập tức hành động!"
"Đi!"
...
Dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Một cái xúc tu khổng lồ đột nhiên ngoi lên từ sâu bên trong hắc ám, muốn bắt lấy đốm sáng nào đó.
Xúc tu vừa mới chặn ở phía trước đốm sáng, đang muốn cuốn lấy nó, lại trực tiếp bị đốm sáng kia xuyên thủng.
Đốm sáng nhanh chóng bay xa.
Xúc tu khổng lồ bốc cháy, héo rũ, dần dần tan thành tro bụi.
Nơi sâu thẳm bên trong hắc ám, một con quái vật phát ra tiếng gầm rú thống khổ chấn động hư không... Chỉ bằng một tiếng gầm rú này, trong hư không lập tức sinh ra một cơn gió lốc mãnh liệt kéo dài không dứt.
Tuy rằng quái vật cảm nhận được đau đớn, nhưng cũng không đuổi theo đốm sáng kia.
... Nó phát hiện đó là sức mạnh của Vực Sâu.
Nếu còn tiếp tục quấy rối, sức mạnh đó sẽ hoàn toàn xé nát nó ra.
Quái vật không chút do dự xoay người, hoảng sợ chạy về phương hướng ngược lại.
Bên kia.
Đốm sáng nhỏ bé lấy tốc độ vượt ngoài tưởng tượng, tạo thành một vệt sáng dài, nhát mắt đã đi xa, nhìn qua căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Cố Thanh Sơn ở ngay giữa quầng sáng.
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn con nhện trong tay, âm thầm suy tư.
... Lần này thể Vực Sâu của Lâm vẫn là con nhện?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dừng lại trong bóng tối trước mặt.
Trên giao diện Chiến Thần chỉ có hai hàng chữ nhỏ màu đỏ:
[Đây là thân thể Vực Sâu Vĩnh Hằng cấp cao, ngài phải có quyền hạn tương đương mới có thể biết được tình huống tường tận về thể Vực Sâu này.]
[Người sở hữu thể Vực Sâu này: Lâm, võ giả Nhân tộc.]
Cố Thanh Sơn cau mày.
Chẳng lẽ một chiếc nhẫn có thể khiến Lâm trở thành quái vật Vực Sâu?
Cả Đại Ca cũng là như thế, nhìn qua rõ ràng rất bình thường, thậm chí còn có chút khí tức Thần duệ, nhưng hắn ta cũng chính là vua Vực Sâu.
Vậy thật ra Vực Sâu Vĩnh Hằng là thứ gì?
Tâm tư Cố Thanh Sơn chuyển động, tạm thời bỏ qua nghi vấn này, suy nghĩ một chuyện khác cấp bách hơn.
Tai họa tận thế sắp phá hủy nơi truyền thừa của Tử Thần.
Thần linh Hư Không theo ngay sát phía sau, cũng đi tới nơi đó.
Mình phải đưa nhẫn cho Lâm trước khi chuyện đó xảy ra, quyết không thể chậm trễ.
Nếu không, cho dù là Anna, Lâm hay là mình, đều sẽ chỉ còn một con đường chết.
Bây giờ chỉ có thể chờ mong sức mạnh mà Lâm nhận được từ chiếc nhẫn đủ mạnh, có thể đối kháng với tuyệt cảnh.
Cảm giác này thật sự khó chịu.
Cố Thanh Sơn cười trào phúng, nắm chặt nhẫn.
Hắn tiếp tục bay về phía trước.
Bỗng nhiên, một loại cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, sau đó nhanh chóng biến mất.
Giống như bị thứ gì đó nhìn lướt qua.
Quái lạ...
Ngay cả quái vật dò xét cũng không khiến lòng mình sinh ra cảm giác quái dị như thế, đến cùng là thứ gì đang nhìn mình chằm chằm đây?
Cố Thanh Sơn nghi hoặc nghĩ.
Lúc này, cảm giác đó lại xuất hiện.
Một cảm ứng xa lạ mà lại quen thuộc, nhỏ đến mức không thấy rõ dâng lên trong lòng.
Thần niệm.
Đúng vậy, đây là cảm giác khi bị thần niệm đảo qua.
Cố Thanh Sơn bắt đầu cảnh giác.
Ở nơi như thế này lại có tu sĩ?
Đối phương là địch hay bạn?
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, nhanh chóng tra xét bốn phía.
Trong thức hải, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên:
"Tôi chỉ có thể liên hệ ngài trong phạm vi này."
"Xin hãy lập tức hưởng ứng triệu hoán."
"Lặp lại lần nữa, xin hãy lập tức hưởng ứng triệu hoán, nếu không tất cả sẽ muộn!"
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Giọng nói này là...
Không kịp nghĩ nhiều, hắn đã cảm ứng được triệu hoán nào đó.
Nó vượt qua tất cả triệu hoán khác, đến từ pháp tắc cơ bản của tất cả thế giới.
Đây là tiến giai của người tu hành!
"Là Phong kiếp... Không, nếu là giọng nói này, hẳn là Thủy kiếp."
"Thôi được... Mình luôn là người có chừng mực, nếu trong thời điểm như thế này còn gọi mình qua chắc chắn có chuyện gấp."
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ, hưởng ứng triệu hoán.
Chỉ chớp mắt, thời gian tựa hồ yên lặng vĩnh viễn.
Cố Thanh Sơn ở bên trong đốm sáng lặng lẽ biến mất.
...
Ánh sáng mờ nhạt.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đi qua vô số đốm sáng nhạt.
Thời gian dần dần trở nên có thể nhận biết được.
Đốm sáng rực lên, chiếu sáng bốn phía.
HẮn phát hiện mình đứng trên mặt nước mênh mông vô bờ.
Mặt nước phẳng lặng như gương, chiếu ngược hình dáng hắn, không trung là một mảnh hư vô màu bạc.
Cả thế giới yên tĩnh không tiếng động, không có sinh mệnh, không có động tĩnh.
Chỉ là đối diện với Cố Thanh Sơn có một người đang đứng.
Chính là hắn.
Không sai, đây là Thủy kiếp.
... Ở bên trong Thủy kiếp, phải khiêu chiến và thắng chính bản thân mình ở các thế giới song song mới có thể vượt qua kiếp nạn này.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn đảo qua đối phương, nói: "Xem ra cậu đang chuẩn bị đột phá Không Luân cảnh, chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, cậu làm thế nào định vị được tôi trong thế giới đó, hơn nữa còn đúng lúc tìm được tôi."
Cố Thanh Sơn kia cười cười, giải thích: "Thật ra, tôi được người khác nhờ giúp đỡ."
"Được người khác nhờ?" Cố Thanh Sơn không hiểu.
"Đúng vậy, người nhờ tôi làm chuyện này vẫn chính là chúng ta, chẳng qua đó là một chúng ta khá trẻ." Cố Thanh Sơn kia nói.
Cố Thanh Sơn nhíu mày, nói: "Xin hãy nói rõ ràng một chút, bởi vì thật không khéo là trong thế giới của tôi, tôi sắp gặp phải hoàn cảnh vô cùng gian nan. Cho nên, tôi muốn biết cậu ta và cậu vì sao lại triệu hoán tôi tới."
Cố Thanh Sơn kia nói: "Lúc cậu độ kiếp, tôi từng tham dự Thủy kiếp của cậu, nhận được bí quyết công pháp vô cùng quý báu, cho nên mới có thể nhanh chóng chuẩn bị đột phá lên Không Luân cảnh như vậy."
Bình luận facebook