Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1141
Cố Thanh Sơn khẳng định nói: “Đại khái phải đợi hết trận đấu mới phát. Ta nhớ rất rõ, chắc chắn họ sẽ phát chuyện liên quan đến robot.”
Bà lão nỉ non một câu chú ngữ, mỉm cười nói: “Chúng ta cho thời gian trôi qua nhanh một chút.”
Giống như ấn phím tua nhanh, người xung quanh bể bơi đều di chuyển nhanh, thời gian trôi qua.
Bất tri bất giác, trên màn sáng công cộng lóe lên.
“Giờ đang phát một tin quan trọng.”
“Công ước robot toàn thế giới đã sáng lập thành công, mời xem nội dung chi tiết.”
Trên màn ảnh, các nguyên thủ quốc gia trên thế giới đang ngồi trong phòng họp, bắt đầu cùng nhau công bố tin tức.
“Chúng tôi sáng lập công ước này để đề phòng người máy...”
Giọng của bọn họ truyền ra từ trong màn sáng.
Chẳng biết tại sao, khi Cố Thanh Sơn thấy cảnh này lại không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.
“Ngài xem kìa.”
Hắn chỉ vào màn sáng, nói với bà lão.
Bà lão cười nói: “Ừm, ta thấy rồi. Rất tốt, các con chuyển một bước ngoặt, đi lên một con đường mới.”
“Nhưng bây giờ, thứ chúng ta cần quan sát không phải tin tức trong trí nhớ của con, mà là...”
Bà lão vỗ tay.
Giọng nói trên màn sáng biến mất.
Vị nguyên thủ quốc gia kia vẫn giữ nguyên sắc mặt, tay vung giữa không trung đứng bất động.
Xung quanh bể bơi, động tác của mọi người đều đình trệ.
Có người đang liếm cây kem trong tay.
Có người nhảy lên cao lao xuống nước, cơ thể bất động treo giữa không trung.
Có người đang ngáp, miệng mở thật to.
Có người đang vẩy nước, những giọt nước bắn ra ngừng giữa không trung.
“Đây là Thời Gian Tiệt Lưu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, đây là một loại thuật pháp tạm dừng thời không, ta khá giỏi mấy tiểu xảo này.”
Bà lão vừa đáp vừa chỉ xung quanh: “Giờ ta muốn thử con, con nhìn kỹ những người xung quanh rồi tìm ra chỗ không bình thường đi.”
Cố Thanh Sơn giật mình.
Chỗ không bình thường? Đây là ý gì?
Nhưng đối phương nói vậy, Cố Thanh Sơn đành phải gật đầu ra hiệu mình biết rồi, quay người đi về phía bể bơi.
Hắn vừa đi, vừa cẩn thận dò xét xung quanh.
Bể bơi bình thường.
Đám đông bình thường.
Các công trình kiến trúc cũng bình htường.
Màn sáng và những thứ khác đều bình thường.
Cố Thanh Sơn xác định lại lần nữa những tình huống kể trên, sau đó quay đầu nhìn về phía bà lão.
Trên mặt bà lão che khăn sa, Cố Thanh Sơn không nhìn thấy ánh mắt bà nhưng có thể cảm nhận được bà chỉ cười chứ không cho ý kiến.
Thái độ như vậy, đã nói rõ nơi đây thật sự có vấn đề.
Đây chỉ là một hình ảnh vô cùng bình thường trong những năm tháng quá khứ, sao lại có chỗ nào khác lạ chứ?
Cố Thanh Sơn vừa cố gắng thuyết phục mình, vừa tiếp tục đi vòng quanh hồ bơi.
Hắn thả thần niệm ra, đảo khắp hồ bơi.
Bể bơi bình thường.
Đám đông bình thường.
Công trình kiến trúc bình thường.
Màn sáng và những thứ khác đều bình thường.
Chờ một chút...
Cố Thanh Sơn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông này tướng mạo bình thường, mặc quần bơi, tay cầm một lon bia đang dựa vào ghế, quan sát nội dung trên màn sáng công cộng.
Hình như gã hơi kích động, tay siết chặt đang định lớn tiếng khen hay.
Lớn tiếng khen hay?
Cố Thanh Sơn ngắm nghía người đàn ông bình thường này.
Hắn bất giác đi đến trước mặt người đàn ông, xích lại gần quan sát gã.
Cho dù thần niệm đã đủ để Cố Thanh Sơn thấy rõ ràng nhưng hắn vẫn không kìm được muốn làm như vậy, giống như không làm vậy sẽ không cách nào thuyết phục được bản thân.
Cố Thanh Sơn nhìn người đàn ông, trên người dần cảm thấy lạnh cả người.
Không đúng...
Cố Thanh Sơn giật cả mình, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có nuốt gọn tim hắn.
Hắn bỗng nhiên quay người, nhìn về phía hình ảnh trên màn sáng công cộng.
Trên màn sáng công cộng, nguyên thủ quốc gia kia vẫn đang giữ tư thế diễn thuyết, cánh tay vung lên lơ lửng giữa không trung.
Không sai!
Đúng là tin tức về công ước robot!
Cố Thanh Sơn quay người lại, một lần nữa đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông lộ vẻ mong chờ, đang nín thở chờ đợi thời khắc nào đó.
Gã đang chuẩn bị reo hò và ủng hộ.
Trong mắt gã đang chiếu rọi hình ảnh trên màn sáng.
Muốn thu được quang ảnh trong mắt của một người phải có thiết bị chuyên môn mới có thể thấy rõ.
Nhưng Cố Thanh Sơn dựa vào thần niệm, hoàn toàn có thể thấy rõ cảnh tượng chiếu từ màn sáng trong mắt đối phương.
Trong mắt người đàn ông kia, một đám vận động viên đang kịch liệt tranh giành quả bóng. Bọn họ đang dốc chút sức lực cuối cùng để quyết định thắng bại của trận đấu.
Trong mắt người đàn ông kia hề tồn tại tin tức công ước robot gì.
Cố Thanh Sơn không kìm được, lui về sau mấy bước.
Hắn toàn lực thả thần niệm ra, đảo qua cả hồ bơi.
Một chân tướng kinh khủng nhanh chóng hiện ra.
Trên màn sáng rõ ràng đang phát tin tức nhưng ít nhất có một phần ba số người vẫn đang xem trận đấu bóng.
Cố Thanh Sơn không kìm được, lùi về thêm bước nữa.
Rõ ràng cùng một thời không, công ước robot liên quan đến cả thế giới đang được phát, nhưng vì sao có vài người căn bản không nhìn thấy?
Cảnh quỷ dị này đã lật đổ ký ức của hắn, lật đổ nhận thức đối với thế giới.
Nếu như tất cả những chuyện xảy ra bên cạnh mình còn không đáng tin, vậy còn có gì là sự thật?
Những gì mình đã trải qua, rốt cuộc là gì?
Cố Thanh Sơn nhắm lại mắt, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bà lão ngắm nghía hắn, thấy hắn tỉnh táo như vậy liền khá hài lòng.
Chân tướng mức độ này đủ để hủy hoại ý chí của một người mà thằng nhóc này vẫn tỉnh táo hơn nhiều với đại đa số tồn tại khác.
Bà lão có chút hài lòng tự nhủ: “Thật là một đứa trẻ biết giữ bình tĩnh, chả trách người tạo vật của Đất muốn ta xem thử hắn.”
Cố Thanh Sơn đi tới, cung kính nói: “Nữ sĩ, ta không rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bà lão hỏi ngược lại: “Con có nhớ ngay từ đầu chúng ta đang nói chuyện gì không?”
Cố Thanh Sơn giật mình, không khỏi hồi tưởng lại.
Đúng vậy, vị vua Tinh linh Nguyên tố tôn quý này thậm chí không đích thân ra tay đã giúp hắn xóa đi khí tức của thế giới song song.
Ban nãy hai người đang nói về chuyện thế giới song song.
“Không cần kinh hoảng, con của ta, kỳ thật đây chỉ là một lần quấy nhiễu rất nhỏ của thế giới song song thôi.” Bà lão bình yên nói.
“Quấy nhiễu rất nhỏ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, vào năm con sáu tuổi, có một thế giới song song bị hủy diệt trong ngày tận thế. Lúc nó hủy diệt đã tạo ra xung kích khiến cho thế giới của chúng ta xảy ra hỗn loạn cường độ thấp, mà kết quả tạo ra là... có vài người có trải nghiệm khác với những người khác.”
“Bởi vì họ trải nghiệm chuyện xảy ra trong thời khắc đó ở thế giới song song chứ không phải chuyện xảy ra trong thời không chúng ta đang ở?”
“Chính là như vậy.” Bà lão nói.
Cố Thanh Sơn trầm tư thật lâu, nói: “Trong thế giới của ta, từng có một vị danh nhân, rất nhiều người đều cho rằng ông đã chết vào năm nào đó, nhưng thực ra ông ta vẫn sống, khi ông thực sự chết đi đã dẫn đến chấn động rất lớn. Mọi người phát hiện ký ức của mình đều sai hết rồi.”
“Còn nữa, khi rất nhiều người tập hợp lại một chỗ nói chuyện quá khứ, ký ức của vài người không giống với mọi người.”
Bà lão tán thưởng nói: “Đúng là như thế, những thứ này chỉ là những mức sóng rất nhỏ sản sinh ra khi thế giới song song hủy diệt, cũng không cần quá mức để ý tới.”
“Vậy cần để ý tới cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Những thứ sẽ giáng lâm sau khi thế giới song song hủy diệt.” Giọng bà lão dần trầm xuống: “Thực ra thứ mà chúng ta cần chủ yếu đề phòng, chính là những thứ đến từ thế giới song song.”
Bà tiếp tục giải thích: “Lúc thế giới song song hủy diệt, sẽ có vài thứ chệch khỏi pháp tắc “Song Song”, rất có khả năng sẽ giáng vào thế giới chúng ta.”
“Trong đó có một loại tồn tại đã thoát được tận thế.”
“Có thể sống đến thời khắc cuối cùng trong tận thế, nhất định phải là cá thể hoặc chủng tộc vĩ đại nhất và mạnh nhất. Cho nên, khi thế giới song song hủy diệt, khi tất cả pháp tắc thế giới hoàn toàn sụp đổ, những cá thể hoặc chủng tộc này không bị pháp tắc “Song Song” trói buộc, rất có thể sẽ chạy trốn vào thế giới của chúng ta.”
Bà lão nỉ non một câu chú ngữ, mỉm cười nói: “Chúng ta cho thời gian trôi qua nhanh một chút.”
Giống như ấn phím tua nhanh, người xung quanh bể bơi đều di chuyển nhanh, thời gian trôi qua.
Bất tri bất giác, trên màn sáng công cộng lóe lên.
“Giờ đang phát một tin quan trọng.”
“Công ước robot toàn thế giới đã sáng lập thành công, mời xem nội dung chi tiết.”
Trên màn ảnh, các nguyên thủ quốc gia trên thế giới đang ngồi trong phòng họp, bắt đầu cùng nhau công bố tin tức.
“Chúng tôi sáng lập công ước này để đề phòng người máy...”
Giọng của bọn họ truyền ra từ trong màn sáng.
Chẳng biết tại sao, khi Cố Thanh Sơn thấy cảnh này lại không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.
“Ngài xem kìa.”
Hắn chỉ vào màn sáng, nói với bà lão.
Bà lão cười nói: “Ừm, ta thấy rồi. Rất tốt, các con chuyển một bước ngoặt, đi lên một con đường mới.”
“Nhưng bây giờ, thứ chúng ta cần quan sát không phải tin tức trong trí nhớ của con, mà là...”
Bà lão vỗ tay.
Giọng nói trên màn sáng biến mất.
Vị nguyên thủ quốc gia kia vẫn giữ nguyên sắc mặt, tay vung giữa không trung đứng bất động.
Xung quanh bể bơi, động tác của mọi người đều đình trệ.
Có người đang liếm cây kem trong tay.
Có người nhảy lên cao lao xuống nước, cơ thể bất động treo giữa không trung.
Có người đang ngáp, miệng mở thật to.
Có người đang vẩy nước, những giọt nước bắn ra ngừng giữa không trung.
“Đây là Thời Gian Tiệt Lưu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, đây là một loại thuật pháp tạm dừng thời không, ta khá giỏi mấy tiểu xảo này.”
Bà lão vừa đáp vừa chỉ xung quanh: “Giờ ta muốn thử con, con nhìn kỹ những người xung quanh rồi tìm ra chỗ không bình thường đi.”
Cố Thanh Sơn giật mình.
Chỗ không bình thường? Đây là ý gì?
Nhưng đối phương nói vậy, Cố Thanh Sơn đành phải gật đầu ra hiệu mình biết rồi, quay người đi về phía bể bơi.
Hắn vừa đi, vừa cẩn thận dò xét xung quanh.
Bể bơi bình thường.
Đám đông bình thường.
Các công trình kiến trúc cũng bình htường.
Màn sáng và những thứ khác đều bình thường.
Cố Thanh Sơn xác định lại lần nữa những tình huống kể trên, sau đó quay đầu nhìn về phía bà lão.
Trên mặt bà lão che khăn sa, Cố Thanh Sơn không nhìn thấy ánh mắt bà nhưng có thể cảm nhận được bà chỉ cười chứ không cho ý kiến.
Thái độ như vậy, đã nói rõ nơi đây thật sự có vấn đề.
Đây chỉ là một hình ảnh vô cùng bình thường trong những năm tháng quá khứ, sao lại có chỗ nào khác lạ chứ?
Cố Thanh Sơn vừa cố gắng thuyết phục mình, vừa tiếp tục đi vòng quanh hồ bơi.
Hắn thả thần niệm ra, đảo khắp hồ bơi.
Bể bơi bình thường.
Đám đông bình thường.
Công trình kiến trúc bình thường.
Màn sáng và những thứ khác đều bình thường.
Chờ một chút...
Cố Thanh Sơn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông này tướng mạo bình thường, mặc quần bơi, tay cầm một lon bia đang dựa vào ghế, quan sát nội dung trên màn sáng công cộng.
Hình như gã hơi kích động, tay siết chặt đang định lớn tiếng khen hay.
Lớn tiếng khen hay?
Cố Thanh Sơn ngắm nghía người đàn ông bình thường này.
Hắn bất giác đi đến trước mặt người đàn ông, xích lại gần quan sát gã.
Cho dù thần niệm đã đủ để Cố Thanh Sơn thấy rõ ràng nhưng hắn vẫn không kìm được muốn làm như vậy, giống như không làm vậy sẽ không cách nào thuyết phục được bản thân.
Cố Thanh Sơn nhìn người đàn ông, trên người dần cảm thấy lạnh cả người.
Không đúng...
Cố Thanh Sơn giật cả mình, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có nuốt gọn tim hắn.
Hắn bỗng nhiên quay người, nhìn về phía hình ảnh trên màn sáng công cộng.
Trên màn sáng công cộng, nguyên thủ quốc gia kia vẫn đang giữ tư thế diễn thuyết, cánh tay vung lên lơ lửng giữa không trung.
Không sai!
Đúng là tin tức về công ước robot!
Cố Thanh Sơn quay người lại, một lần nữa đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông lộ vẻ mong chờ, đang nín thở chờ đợi thời khắc nào đó.
Gã đang chuẩn bị reo hò và ủng hộ.
Trong mắt gã đang chiếu rọi hình ảnh trên màn sáng.
Muốn thu được quang ảnh trong mắt của một người phải có thiết bị chuyên môn mới có thể thấy rõ.
Nhưng Cố Thanh Sơn dựa vào thần niệm, hoàn toàn có thể thấy rõ cảnh tượng chiếu từ màn sáng trong mắt đối phương.
Trong mắt người đàn ông kia, một đám vận động viên đang kịch liệt tranh giành quả bóng. Bọn họ đang dốc chút sức lực cuối cùng để quyết định thắng bại của trận đấu.
Trong mắt người đàn ông kia hề tồn tại tin tức công ước robot gì.
Cố Thanh Sơn không kìm được, lui về sau mấy bước.
Hắn toàn lực thả thần niệm ra, đảo qua cả hồ bơi.
Một chân tướng kinh khủng nhanh chóng hiện ra.
Trên màn sáng rõ ràng đang phát tin tức nhưng ít nhất có một phần ba số người vẫn đang xem trận đấu bóng.
Cố Thanh Sơn không kìm được, lùi về thêm bước nữa.
Rõ ràng cùng một thời không, công ước robot liên quan đến cả thế giới đang được phát, nhưng vì sao có vài người căn bản không nhìn thấy?
Cảnh quỷ dị này đã lật đổ ký ức của hắn, lật đổ nhận thức đối với thế giới.
Nếu như tất cả những chuyện xảy ra bên cạnh mình còn không đáng tin, vậy còn có gì là sự thật?
Những gì mình đã trải qua, rốt cuộc là gì?
Cố Thanh Sơn nhắm lại mắt, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bà lão ngắm nghía hắn, thấy hắn tỉnh táo như vậy liền khá hài lòng.
Chân tướng mức độ này đủ để hủy hoại ý chí của một người mà thằng nhóc này vẫn tỉnh táo hơn nhiều với đại đa số tồn tại khác.
Bà lão có chút hài lòng tự nhủ: “Thật là một đứa trẻ biết giữ bình tĩnh, chả trách người tạo vật của Đất muốn ta xem thử hắn.”
Cố Thanh Sơn đi tới, cung kính nói: “Nữ sĩ, ta không rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bà lão hỏi ngược lại: “Con có nhớ ngay từ đầu chúng ta đang nói chuyện gì không?”
Cố Thanh Sơn giật mình, không khỏi hồi tưởng lại.
Đúng vậy, vị vua Tinh linh Nguyên tố tôn quý này thậm chí không đích thân ra tay đã giúp hắn xóa đi khí tức của thế giới song song.
Ban nãy hai người đang nói về chuyện thế giới song song.
“Không cần kinh hoảng, con của ta, kỳ thật đây chỉ là một lần quấy nhiễu rất nhỏ của thế giới song song thôi.” Bà lão bình yên nói.
“Quấy nhiễu rất nhỏ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, vào năm con sáu tuổi, có một thế giới song song bị hủy diệt trong ngày tận thế. Lúc nó hủy diệt đã tạo ra xung kích khiến cho thế giới của chúng ta xảy ra hỗn loạn cường độ thấp, mà kết quả tạo ra là... có vài người có trải nghiệm khác với những người khác.”
“Bởi vì họ trải nghiệm chuyện xảy ra trong thời khắc đó ở thế giới song song chứ không phải chuyện xảy ra trong thời không chúng ta đang ở?”
“Chính là như vậy.” Bà lão nói.
Cố Thanh Sơn trầm tư thật lâu, nói: “Trong thế giới của ta, từng có một vị danh nhân, rất nhiều người đều cho rằng ông đã chết vào năm nào đó, nhưng thực ra ông ta vẫn sống, khi ông thực sự chết đi đã dẫn đến chấn động rất lớn. Mọi người phát hiện ký ức của mình đều sai hết rồi.”
“Còn nữa, khi rất nhiều người tập hợp lại một chỗ nói chuyện quá khứ, ký ức của vài người không giống với mọi người.”
Bà lão tán thưởng nói: “Đúng là như thế, những thứ này chỉ là những mức sóng rất nhỏ sản sinh ra khi thế giới song song hủy diệt, cũng không cần quá mức để ý tới.”
“Vậy cần để ý tới cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Những thứ sẽ giáng lâm sau khi thế giới song song hủy diệt.” Giọng bà lão dần trầm xuống: “Thực ra thứ mà chúng ta cần chủ yếu đề phòng, chính là những thứ đến từ thế giới song song.”
Bà tiếp tục giải thích: “Lúc thế giới song song hủy diệt, sẽ có vài thứ chệch khỏi pháp tắc “Song Song”, rất có khả năng sẽ giáng vào thế giới chúng ta.”
“Trong đó có một loại tồn tại đã thoát được tận thế.”
“Có thể sống đến thời khắc cuối cùng trong tận thế, nhất định phải là cá thể hoặc chủng tộc vĩ đại nhất và mạnh nhất. Cho nên, khi thế giới song song hủy diệt, khi tất cả pháp tắc thế giới hoàn toàn sụp đổ, những cá thể hoặc chủng tộc này không bị pháp tắc “Song Song” trói buộc, rất có thể sẽ chạy trốn vào thế giới của chúng ta.”
Bình luận facebook