Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Episode 35. Chúng ta chia tay đi
Về đến nhà anh mang cô vào trong phòng vứt xuống giường trực tiếp chặn trên người cô, hai tay anh đè chặt hai cổ tay nhỏ của cô.
“ Hàn Dạ An, anh bình tĩnh lại đi” cô rất sợ hãi anh của bây giờ - hoàn toàn mất kiểm soát.
“ Bình tĩnh? Em bảo anh làm sao mới có thể bình tĩnh đây? “
“Hàn Ngọc Khuê, cả đời này của em sẽ chỉ có thể ở bên anh, không cho phép em ở cạnh người đàn ông khác”
Nói dứt lời anh lập tức cởi bỏ quần áo trên người cô.
“ Không! Hàn Dạ An, chúng ta không thể. Mọi người đều đã biết hết rồi chúng ta...”
“Biết rồi càng tốt”
“Ưm...”
Anh điên cuồng chiếm lấy đôi môi của cô mà cắn mút, bàn tay xoa nắn toàn bộ cơ thể cô. Dù bên ngoài rất tức giận nhưng hành động của anh lại dịu dàng như sợ cô sẽ bị đau.
Cô yêu anh, rất yêu anh nhưng cô không muốn gia đình tan vỡ, không muốn anh bị mọi người xa lánh, nhưng cũng không muốn anh đau khổ vì cô. Lúc này cô chỉ biết thuận theo ý anh có lẽ sẽ làm anh cho anh bình tĩnh hơn một chút.
...
Cả hai đều kiệt sức nằm trên giường cùng với những lo lắng sợ hãi. Cô bất ngờ ngồi dậy nhặt quần áo bị anh quăng xuống đất mặc lại chỉnh chu.
“Hàn Dạ An, chúng ta chia tay đi ” cô buông một lời dứt khoát với anh rồi bước ra khỏi phòng.
“ Ngọc Khuê ”
Anh biết lúc này có nói gì thì cô gái của mình cũng sẽ chối bỏ tất cả. Cô ấy chọn buông bỏ với anh để giữ cho gia đình được bình yên, để anh không bị mọi người xa lánh, để anh vẫn yên ổn ở lại Hàn gia. Nhưng không chuyện đã đến đi đến nước này rồi thì cô có làm gì cũng như vậy, tất cả đều không thể như trước kia.
Nhưng anh sẽ không để cô tuột khỏi tầm tay của anh đâu.
Cô chạy một mạch ra ngoài bắt xe trở về nhà lớn. Suốt quãng đi nước mắt cứ rơi lã chã không ngừng, tài xế ngồi cũng thấy bất tiện nhưng không lẽ dừng xe cho cô khóc?
Về đến nhà cô chạy thẳng lên phòng khóa cửa. Phong Kỳ biết cô đã về nên đi sang phòng nhưng gõ cửa thì cô không chịu mở nên cũng đành thôi.
Nằm xoài trên giường, nước mắt cứ rơi, cô bực dọc khó chịu trên người cô đều là mùi của anh. Không chịu được nữa cô lao thẳng vào trong phòng tắm xả trực tiếp nước lạnh lên người.
Thời tiết hiện tại đã ấm hơn so với đợt trước nhưng nếu bây giờ xả trực tiếp nước lạnh lên người thì sẽ rất là buốt.
Buốt lạnh là thế nhưng dường như cô không cảm thấy gì. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh ẩm ướt. Khóc.cô muốn khóc thật lớn để bớt đi nỗi đau trong cô nhưng cô không thể, cô không muốn mọi người nghe thấy. Lấy tay tự bịt miệng lại, tim cô như có ai bóp chặt.
Cả ngày hôm nay cô không ra khỏi phòng, không ăn, không uống, bất cứ ai gõ cửa đều im lặng không mở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thu Anh lo lắng sợ cô nghĩ quẩn nên đã vội đi lấy chià khóa dự phòng mở cửa. Kết quả vừa vào thì thấy cô ngồi gục sựa người vào chân ghế ở trên sàn, trên người chỉ khoác đúng 1 chiếc áo lụa mỏng, bên cạnh còn có 1 chai rượu còn chưa đầu 1 nửa, không biết chai rượu đó từ đâu ra.
Bà hoảng hốt chạy lại đỡ cô lên: " Ngọc Khuê, tỉnh lại đi. con làm sao thế? Đừng làm ta sợ, sao người nóng thế này?"
Bà chạm vào từng tấc da thịt trên người cô đều nóng như lửa đốt. Nhanh chóng dìu cô về giường nằm.
" Lão Hàn! Phong Kỳ! Mau gọi bác sĩ!" bà gọi vang hết cả căn nhà.
Mọi người nghe được liền tức tốc chạy lên.
" Có chuyện gì vậy mẹ?"
Tất cả bước vào thì thấy cô đã bất tỉnh trên giường không khỏi lo lắng.
" Phong Kỳ mau gọi bác sĩ đi con"
" Dạ"
Thu Anh đi lấy một thau nước ấm lau mặt cho cô rồi đặt khăn lên chán cho cô hạ sốt. Người làm mẹ như bà nhìn con mình như thế này làm sao mà chịu nổi.
Bên phía Bắc Trạch Dương khi biết chuyện của cô anh vẫn không thể tin, không thể tin người đàn ông đó lại là chú út của cô. nhưng là chú của cô thì mọi người sẽ không chấp nhận vậy anh có còn cơ hội không?
Anh yêu cô là thật lòng, anh cũng muốn lấy cô bằng mọi giá. Nếu anh qua nhà xin hỏi cưới cô 1 lần nữa thì khả năng cao là họ sẽ đồng ý, đồng ý gả cô cho anh, chia cắt cô và Hàn Dạ An, giúp cô quên đi hắn. Mặc kê cô yêu ai. thương ai miễn là thân xác cô ở cạnh anh.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu của Bắc Trạch Dương, muốn có được cô nhưng cũng muốn cô hạnh phúc. Nếu ở cạnh anh cô không vui vẻ thì anh cũng chẳng sung sướng gì.
Sau khi bác sĩ khám bệnh cho cô thì chỉ là do ở ngoài trời lạnh hoặc ngâm nước lạnh quá lâu nên bị cảm cộng thêm với việc kiệt sức, uống say cho nên rơi vào hôn mê, chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi sẽ không đáng ngại.
Cô bị bệnh là như thế nhưng không có ai dám báo cho Hàn Dạ An biết vì ông nội cô đã cấm mọi người liên lạc với anh. Ông muốn để anh ở bên ngoài 1 thời gian không cho về nhà để chuyện này lắng xuống sẽ tính tiếp.
“ Hàn Dạ An, anh bình tĩnh lại đi” cô rất sợ hãi anh của bây giờ - hoàn toàn mất kiểm soát.
“ Bình tĩnh? Em bảo anh làm sao mới có thể bình tĩnh đây? “
“Hàn Ngọc Khuê, cả đời này của em sẽ chỉ có thể ở bên anh, không cho phép em ở cạnh người đàn ông khác”
Nói dứt lời anh lập tức cởi bỏ quần áo trên người cô.
“ Không! Hàn Dạ An, chúng ta không thể. Mọi người đều đã biết hết rồi chúng ta...”
“Biết rồi càng tốt”
“Ưm...”
Anh điên cuồng chiếm lấy đôi môi của cô mà cắn mút, bàn tay xoa nắn toàn bộ cơ thể cô. Dù bên ngoài rất tức giận nhưng hành động của anh lại dịu dàng như sợ cô sẽ bị đau.
Cô yêu anh, rất yêu anh nhưng cô không muốn gia đình tan vỡ, không muốn anh bị mọi người xa lánh, nhưng cũng không muốn anh đau khổ vì cô. Lúc này cô chỉ biết thuận theo ý anh có lẽ sẽ làm anh cho anh bình tĩnh hơn một chút.
...
Cả hai đều kiệt sức nằm trên giường cùng với những lo lắng sợ hãi. Cô bất ngờ ngồi dậy nhặt quần áo bị anh quăng xuống đất mặc lại chỉnh chu.
“Hàn Dạ An, chúng ta chia tay đi ” cô buông một lời dứt khoát với anh rồi bước ra khỏi phòng.
“ Ngọc Khuê ”
Anh biết lúc này có nói gì thì cô gái của mình cũng sẽ chối bỏ tất cả. Cô ấy chọn buông bỏ với anh để giữ cho gia đình được bình yên, để anh không bị mọi người xa lánh, để anh vẫn yên ổn ở lại Hàn gia. Nhưng không chuyện đã đến đi đến nước này rồi thì cô có làm gì cũng như vậy, tất cả đều không thể như trước kia.
Nhưng anh sẽ không để cô tuột khỏi tầm tay của anh đâu.
Cô chạy một mạch ra ngoài bắt xe trở về nhà lớn. Suốt quãng đi nước mắt cứ rơi lã chã không ngừng, tài xế ngồi cũng thấy bất tiện nhưng không lẽ dừng xe cho cô khóc?
Về đến nhà cô chạy thẳng lên phòng khóa cửa. Phong Kỳ biết cô đã về nên đi sang phòng nhưng gõ cửa thì cô không chịu mở nên cũng đành thôi.
Nằm xoài trên giường, nước mắt cứ rơi, cô bực dọc khó chịu trên người cô đều là mùi của anh. Không chịu được nữa cô lao thẳng vào trong phòng tắm xả trực tiếp nước lạnh lên người.
Thời tiết hiện tại đã ấm hơn so với đợt trước nhưng nếu bây giờ xả trực tiếp nước lạnh lên người thì sẽ rất là buốt.
Buốt lạnh là thế nhưng dường như cô không cảm thấy gì. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh ẩm ướt. Khóc.cô muốn khóc thật lớn để bớt đi nỗi đau trong cô nhưng cô không thể, cô không muốn mọi người nghe thấy. Lấy tay tự bịt miệng lại, tim cô như có ai bóp chặt.
Cả ngày hôm nay cô không ra khỏi phòng, không ăn, không uống, bất cứ ai gõ cửa đều im lặng không mở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thu Anh lo lắng sợ cô nghĩ quẩn nên đã vội đi lấy chià khóa dự phòng mở cửa. Kết quả vừa vào thì thấy cô ngồi gục sựa người vào chân ghế ở trên sàn, trên người chỉ khoác đúng 1 chiếc áo lụa mỏng, bên cạnh còn có 1 chai rượu còn chưa đầu 1 nửa, không biết chai rượu đó từ đâu ra.
Bà hoảng hốt chạy lại đỡ cô lên: " Ngọc Khuê, tỉnh lại đi. con làm sao thế? Đừng làm ta sợ, sao người nóng thế này?"
Bà chạm vào từng tấc da thịt trên người cô đều nóng như lửa đốt. Nhanh chóng dìu cô về giường nằm.
" Lão Hàn! Phong Kỳ! Mau gọi bác sĩ!" bà gọi vang hết cả căn nhà.
Mọi người nghe được liền tức tốc chạy lên.
" Có chuyện gì vậy mẹ?"
Tất cả bước vào thì thấy cô đã bất tỉnh trên giường không khỏi lo lắng.
" Phong Kỳ mau gọi bác sĩ đi con"
" Dạ"
Thu Anh đi lấy một thau nước ấm lau mặt cho cô rồi đặt khăn lên chán cho cô hạ sốt. Người làm mẹ như bà nhìn con mình như thế này làm sao mà chịu nổi.
Bên phía Bắc Trạch Dương khi biết chuyện của cô anh vẫn không thể tin, không thể tin người đàn ông đó lại là chú út của cô. nhưng là chú của cô thì mọi người sẽ không chấp nhận vậy anh có còn cơ hội không?
Anh yêu cô là thật lòng, anh cũng muốn lấy cô bằng mọi giá. Nếu anh qua nhà xin hỏi cưới cô 1 lần nữa thì khả năng cao là họ sẽ đồng ý, đồng ý gả cô cho anh, chia cắt cô và Hàn Dạ An, giúp cô quên đi hắn. Mặc kê cô yêu ai. thương ai miễn là thân xác cô ở cạnh anh.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu của Bắc Trạch Dương, muốn có được cô nhưng cũng muốn cô hạnh phúc. Nếu ở cạnh anh cô không vui vẻ thì anh cũng chẳng sung sướng gì.
Sau khi bác sĩ khám bệnh cho cô thì chỉ là do ở ngoài trời lạnh hoặc ngâm nước lạnh quá lâu nên bị cảm cộng thêm với việc kiệt sức, uống say cho nên rơi vào hôn mê, chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi sẽ không đáng ngại.
Cô bị bệnh là như thế nhưng không có ai dám báo cho Hàn Dạ An biết vì ông nội cô đã cấm mọi người liên lạc với anh. Ông muốn để anh ở bên ngoài 1 thời gian không cho về nhà để chuyện này lắng xuống sẽ tính tiếp.
Bình luận facebook