Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Ep 32. Hạ màn (1)
Tầm nửa đêm. Bởi vì buổi tối không dùng cơm nên hiện tại Thu Anh cảm thấy đói muốn xuống bếp tìm chút đồ lót dạ. Thấy vợ đột nhiên xuống giường lão Hàn liền hỏi:
“ Đi đâu đấy?”
“Xuống bếp tìm chút đồ”
“Hồi tối thì không ăn”
Bà ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng, đi không tiếng động tránh để mọi người thức giấc.
Từ lúc đến giờ đi ngủ bà trằn chọc không thể chợp mắt, trong đầu cứ quanh quẩn chuyện của Ngọc Khuê và Hàn Dạ An. Không biết phải xử trí việc này như thế nào, sắp tới còn là đám cưới của con trai Hàn Phong Kỳ nữa. Nếu như vạch trần chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thời gian dự kiến.
Nửa đêm rồi nên Thu An cũng không muốn gây ra tiếng động gì quá lớn nên chỉ ăn tạm miếng bánh ngọt trong tủ rồi rót cốc nước cầm lên phòng.
Vừa bước lên hành lang bà liền nghe được tiếng động, là tiếng của phụ nữ. Trong nhà chỉ có 2 người phụ nữ, tiếng này không phải của bà đương nhiên sẽ là của con gái bà. Giờ này rồi cô còn làm gì ngoài ban công?
Quá hiếu kỳ, Thu Anh tiến lại gần ban công. Bên ngoài đã bị tấm rèm che đi cảnh vật nhưng ánh trăng chiếu xuống phản chiếu hai thân ảnh đang tay trong tay cùng nằm trên một chiếc ghế.
“An, mấy bộ hôm nay em mua có đẹp không?”
“ Vợ yêu mặc gì cũng đẹp”
“Này, tay anh để đâu vậy hả? Bỏ ra ngay”
“Tay lạnh quá, bên trong áo với ấm”
“Lưu manh”
“Hay là vào bên trong đi, anh thấy tay em cũng lạnh”
“Ngồi thêm 5 phút đi”
“...”
Cuộc đối thoại giữa cô và anh đều bị bà nghe từ đầu đến cuối, cốc nước cầm trên tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, ngay giờ phút này bà chỉ muốn vén tấm rèm che kéo cô ra khỏi Hàn Dạ An mà dạy dỗ cho một trận. Nhưng bà phải kiềm chế, đang là nửa đêm sẽ kinh động đến chồng và ông nội. Nhắc tới đây lại còn ông nội tuổi đã cao nếu biết chuyện giữa con trai và cháu gái yêu đương thì có chịu nổi hay không?
Bà lặng lẽ trở về phòng...
......
Buổi sáng ngày hôm sau. Hôm nay cô không đi làm nhưng không ở nhà lớn mà lại mò đến căn hộ riêng nói là muốn đến dọn lại chỗ ở cho gọn gàng và có một số thứ cần mua.
Sáng này Thu Anh cũng quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với cô cho nên không đợi lâu nữa lấy điện thoại bám vào dãy số của cô:
” Con đang ở nhà riêng đúng không?”
“Vâng ạ”
“Bây giờ mẹ sẽ qua đó”
“Dạ? Có chuyện gì sao mẹ?”
“Đến rồi nói”
Bà cúp máy rồi lên xe đến nhà cô.
Còn về cô, cô đang cảm thấy bất an rất bất an. Có phải mẹ cô đã phát hiện ra chuyện gì rồi không? Nếu không có chuyện gì thì mẹ cô sẽ không đột nhiên muốn đến đây. Hiện tại cô phải dọn hết quần áo tất cả mọi thứ của anh vào một góc tủ nếu không sẽ bị phát hiện mất.
Thấp thỏm rồi lại thấp thỏm, lo lắng cuối cùng tiếng chuông gọi cửa cũng vang lên. Cô không dám chậm trễ nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Mẹ...”
Vừa mở cửa bà bước ngay vào trong nhà, nhìn vào tủ giày không có giày của đàn ông. Bước vào phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ, tủ quần áo... tất cả đều gọn gàng sạch sẽ không có dấu hiệu gì cho thấy có đàn ông ở đây.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Cô thấy mẹ mình cứ đi, cứ tìm mà không nói gì khuôn mặt cực kỳ phẫn nộ.
“Những đồ của Hàn Dạ An, con dấu đâu hết rồi” bà dừng lại ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào cô nói.
Nghe được câu mà bà hỏi cô như chết đứng tại chỗ. Chân tay bắt đầu run, tim gan như lửa đốt, miệng ứ lại không phát thành tiếng, hốc mắt nước bắt đầu dâng lên.
“Mẹ hỏi con một lần nữa, đồ của nó con dấu ở đâu?”
“Mẹ... mẹ nói gì vậy? Đồ của chú út sao ở chỗ con được?” dù bà đã biết đến nhưng hiện tại vẫn chưa có chứng cứ, cô trước hết cứ làm ngơ đã.
“Không thừa nhận đúng không? Được “
Thu Anh lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh hôm qua chụp được ở trung tâm mua sắm đưa ra trước mặt cô.
Cô sững sờ, hai chân khụy xuống quỳ trước mặt bà, nước dàn giụa: “Mẹ, nghe con giải thích”
“giải thích? Giải thích cái gì? Ban ngày ban mặt ôm nhau giữa đường, hai đứa chúng mày không sợ trời không sợ đất đúng không?” bà đột nhiên gắt lên.
Cô càng hoảng loạn càng khóc to hơn: “Nhưng mà mẹ, con và anh ấy yêu nhau thật lòng”
“Mày có phải mất trí rồi không? Nó là chú mày không phải là người mày có thể yêu”
“Nhưng anh ấy và chúng ta không chung huyết thống”
“Mày còn cãi” Thu Anh đứng phắt dậy
“Xử lí chuyện này ngay lập tức, nếu không thì ra khỏi nhà, tao không có đứa con như mày”
“Mẹ...”
Nói xong bà liền bước ra khỏi nhà đóng cửa một cái thật mạnh. Còn cô chỉ biết ngồi dưới sàn mà khóc...
“ Đi đâu đấy?”
“Xuống bếp tìm chút đồ”
“Hồi tối thì không ăn”
Bà ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng, đi không tiếng động tránh để mọi người thức giấc.
Từ lúc đến giờ đi ngủ bà trằn chọc không thể chợp mắt, trong đầu cứ quanh quẩn chuyện của Ngọc Khuê và Hàn Dạ An. Không biết phải xử trí việc này như thế nào, sắp tới còn là đám cưới của con trai Hàn Phong Kỳ nữa. Nếu như vạch trần chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thời gian dự kiến.
Nửa đêm rồi nên Thu An cũng không muốn gây ra tiếng động gì quá lớn nên chỉ ăn tạm miếng bánh ngọt trong tủ rồi rót cốc nước cầm lên phòng.
Vừa bước lên hành lang bà liền nghe được tiếng động, là tiếng của phụ nữ. Trong nhà chỉ có 2 người phụ nữ, tiếng này không phải của bà đương nhiên sẽ là của con gái bà. Giờ này rồi cô còn làm gì ngoài ban công?
Quá hiếu kỳ, Thu Anh tiến lại gần ban công. Bên ngoài đã bị tấm rèm che đi cảnh vật nhưng ánh trăng chiếu xuống phản chiếu hai thân ảnh đang tay trong tay cùng nằm trên một chiếc ghế.
“An, mấy bộ hôm nay em mua có đẹp không?”
“ Vợ yêu mặc gì cũng đẹp”
“Này, tay anh để đâu vậy hả? Bỏ ra ngay”
“Tay lạnh quá, bên trong áo với ấm”
“Lưu manh”
“Hay là vào bên trong đi, anh thấy tay em cũng lạnh”
“Ngồi thêm 5 phút đi”
“...”
Cuộc đối thoại giữa cô và anh đều bị bà nghe từ đầu đến cuối, cốc nước cầm trên tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, ngay giờ phút này bà chỉ muốn vén tấm rèm che kéo cô ra khỏi Hàn Dạ An mà dạy dỗ cho một trận. Nhưng bà phải kiềm chế, đang là nửa đêm sẽ kinh động đến chồng và ông nội. Nhắc tới đây lại còn ông nội tuổi đã cao nếu biết chuyện giữa con trai và cháu gái yêu đương thì có chịu nổi hay không?
Bà lặng lẽ trở về phòng...
......
Buổi sáng ngày hôm sau. Hôm nay cô không đi làm nhưng không ở nhà lớn mà lại mò đến căn hộ riêng nói là muốn đến dọn lại chỗ ở cho gọn gàng và có một số thứ cần mua.
Sáng này Thu Anh cũng quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với cô cho nên không đợi lâu nữa lấy điện thoại bám vào dãy số của cô:
” Con đang ở nhà riêng đúng không?”
“Vâng ạ”
“Bây giờ mẹ sẽ qua đó”
“Dạ? Có chuyện gì sao mẹ?”
“Đến rồi nói”
Bà cúp máy rồi lên xe đến nhà cô.
Còn về cô, cô đang cảm thấy bất an rất bất an. Có phải mẹ cô đã phát hiện ra chuyện gì rồi không? Nếu không có chuyện gì thì mẹ cô sẽ không đột nhiên muốn đến đây. Hiện tại cô phải dọn hết quần áo tất cả mọi thứ của anh vào một góc tủ nếu không sẽ bị phát hiện mất.
Thấp thỏm rồi lại thấp thỏm, lo lắng cuối cùng tiếng chuông gọi cửa cũng vang lên. Cô không dám chậm trễ nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Mẹ...”
Vừa mở cửa bà bước ngay vào trong nhà, nhìn vào tủ giày không có giày của đàn ông. Bước vào phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ, tủ quần áo... tất cả đều gọn gàng sạch sẽ không có dấu hiệu gì cho thấy có đàn ông ở đây.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Cô thấy mẹ mình cứ đi, cứ tìm mà không nói gì khuôn mặt cực kỳ phẫn nộ.
“Những đồ của Hàn Dạ An, con dấu đâu hết rồi” bà dừng lại ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào cô nói.
Nghe được câu mà bà hỏi cô như chết đứng tại chỗ. Chân tay bắt đầu run, tim gan như lửa đốt, miệng ứ lại không phát thành tiếng, hốc mắt nước bắt đầu dâng lên.
“Mẹ hỏi con một lần nữa, đồ của nó con dấu ở đâu?”
“Mẹ... mẹ nói gì vậy? Đồ của chú út sao ở chỗ con được?” dù bà đã biết đến nhưng hiện tại vẫn chưa có chứng cứ, cô trước hết cứ làm ngơ đã.
“Không thừa nhận đúng không? Được “
Thu Anh lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh hôm qua chụp được ở trung tâm mua sắm đưa ra trước mặt cô.
Cô sững sờ, hai chân khụy xuống quỳ trước mặt bà, nước dàn giụa: “Mẹ, nghe con giải thích”
“giải thích? Giải thích cái gì? Ban ngày ban mặt ôm nhau giữa đường, hai đứa chúng mày không sợ trời không sợ đất đúng không?” bà đột nhiên gắt lên.
Cô càng hoảng loạn càng khóc to hơn: “Nhưng mà mẹ, con và anh ấy yêu nhau thật lòng”
“Mày có phải mất trí rồi không? Nó là chú mày không phải là người mày có thể yêu”
“Nhưng anh ấy và chúng ta không chung huyết thống”
“Mày còn cãi” Thu Anh đứng phắt dậy
“Xử lí chuyện này ngay lập tức, nếu không thì ra khỏi nhà, tao không có đứa con như mày”
“Mẹ...”
Nói xong bà liền bước ra khỏi nhà đóng cửa một cái thật mạnh. Còn cô chỉ biết ngồi dưới sàn mà khóc...