Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Ep 28. Bại lộ
“ Chị Phi Phi... anh hai”
Lúc này cô thật sự rất sợ, cô thật sự không thể lường trước tình huống này. Không ngờ anh cô lại đưa Dương Phi Phi đến tận đây. Ngay lúc này cô không biết phải nói phải giải thích như thế nào cho hợp tình hợp lý.
“Chú út ạ. Chú đưa Ngọc Khuê đi ăn ạ”
“ Ừ”
Hàn Phong Kỳ nhìn hai người lúc lâu rồi mới lên tiếng: chú út đưa Ngọc Khuê đến quán tình nhân để ăn sao ạ?
Nghe được câu này từ miệng của anh cô, suýt nữa thì cô làm rơi chiếc cốc đang cầm trên tay, cả người toát mồ hôi lạnh. Ngay lúc này cô phải làm gì đây? Anh phát hiện rồi sao? Có phải chuyện giữa cô và Hàn Dạ An đã bị lộ rồi?
“Lúc vào chú cũng không để ý nữa. Thì ra là quán dành cho tình nhân thảo nào bàn nào bàn nấy chỉ có 2 người ngồi”
Hàn Dạ An nhìn thấy cô mặt không chút máu trắng bệch ra, không nói lên một lời đã nhanh miệng tìm ra lý do.
“Thì ra là vậy. Phi Phi chúng ta ngồi cùng họ luôn đi, được không chú”
“Tất nhiên”
Ngọc Khuê ngồi bên cạnh Phi Phi đối diện với Hàn Phong Kỳ, cô không dám ngẳng đầu lên nhìn anh hai mình chỉ sợ khi nhìn vào thì anh sẽ thất được ánh mắt đầy lo sợ của cô.
Đợi tầm khoảng 5 phút sau thì tất cả đồ ăn đều được dọn lên.
“ Ngọc Khuê, ăn đi em” thấy cô như người mất hồn Phi Phi huých vào tay cô mấy cái.
“ Em không khỏe à?” Phong Kỳ hỏi.
“À, không sao, hơi mệt thôi”
“Woaaa, đồ ăn ngon thật đó, mọi người ăn đi”
“ Nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon và nổi tiếng nên anh hai em đã đưa chị đến đây”
“Anh hai thương chị nhất”
Đúng rồi, người đàn ông nào chẳng yêu thương người phụ nữ của mình. Anh cũng vậy, muốn cô được ăn ngon nên mới mất công đưa cô đến đây như cách anh hai cô chiều chị dâu vậy.
“ Nói cho em biết một bí mật”
“Hửm chuyện gì vậy?”
Phi Phi ghé sát tai cô thì thầm: “ ngày mai chị và anh hai em sẽ đi chụp ảnh cưới”
“Thật sao?”
Cô quay sang Hàn Phong Kỳ trêu chọc: “ anh hai, lại sắp có tiệc tùng rồi nha”
“Em còn sắp lên chức rồi cơ”
“Thật sao? Sốc, sốc quá”
“Phong Kỳ, đã nói là bí mật rồi”
Phi Phi đỏ hết cả mặt đánh vào tay Phong Kỳ.
Cả 4 người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ đến quên thời gian.
“Sắp đến giờ làm việc rồi, em đi vệ sinh chút đã, chị Phi Phi đi không?”
“ Có”
Cô và Phi Phi đi vào WC, để lại hai người đàn ông ngồi với nhau.
Hàn Phong Kỳ khuôn mặt đang vui vẻ bỗng trầm xuống, đặt đôi đũa xuống bàn...
“Chú út”
“Có gì cứ hỏi”
Nhìn phong thái bình tĩnh, điềm đạm của anh chắc chắn cũng biết Phong Kỳ muốn nói về vấn đề gì. Không sao, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi. Sớm muộn gì rồi cũng đến...
“ Có phải chú với Ngọc Khuê...”
...
Anh im lặng một khoảng rồi khẽ gật đầu 1 cách thản nhiên như đó là chuyện bình thường.
“Chú út! Chú nghĩ sao vậy hả? Ngọc Khuê là cháu của nội, là con bố cháu. Là em cháu cũng là cháu gái chú. Sao có thể cùng nó... cúng nó yêu đương được chứ?”
Hàn Phong Kỳ giận quá quát lên. Đương nhiên thôi làm sao có ai có thể chấp nhận được chuyện này, người ngoài nhìn vào... không kể cả người trong gia đình nhìn vào cũng coi đây là loạn luân, là trái với luân thường đạo lý.
“...” Hàn Dạ An vẫn im lặng không nói một lời.
“Bao lâu rồi?”
Anh bình tĩnh trả lời: “Hơn 3 năm rồi”
“Chú út, chú hơn cháu 1 tuổi. Đúng, chú vẫn trẻ, rất phù hợp để là người đàn ông của Ngọc Khuê nhưng chú út chú là chú của nó, không phải như bao người xa lạ ngoài kia. Chú hiểu không?”
“Chúng ta không cùng huyết thống”
“Chú à, chú được ông nội nhận nuôi thì không khác gì người trong Hàn gia cả. Chú...”
“hai người đang nói gì vậy?”
Phong Kỳ chưa nói hết câu thì Ngọc Khuê và Phi Phi đi ra.
“À không có gì, chỉ nhờ chú giúp đỡ trong việc chuẩn bị lễ cưới thôi”
“Anh này, còn phiền chú út”
“Không sao, miễn để hai đưa thỏa mãn trong ngày trọng đại là được”
“Được rồi, anh trở em về. Không phiền chú út nữa”
“Tạm biệt hai người nha”
“Bye chị”
Sau khi Phong Kỳ và Phi Phi đi thì cô và anh cũng lên xe.
Trên xe Hàn Dạ An...
“ An...”
“Hửm?”
“Em sợ...”
“Suỵt”
Cô chưa nói xong anh đã chặn miệng lại.
“Anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, được không?”
“Ừm”
“Bảo bối ngoan, không có chuyện gì đâu”
...
Hồi chiều anh nói với cô tối nay về nhà riêng, không về nhà ăn cơm, anh sẽ mua đồ nấu cho cô một bữa tối. Cho nên cô đã gọi về cho mẹ nói hôm nay nhiều đơn hàng phải tăn ca nên sẽ không về nhà dùng cơm tối. Nhưng đúng là hôm nay cô phải tăng ca thật coi như không phải nói dối.
7 giờ cô trở về nhà.
Vừa mở cửa mùi đồ ăn liền bay vào mũi, rất thơm a.
“ Về rồi?”
“ừm”
“ mau vào tắm rửa đi”
“Woaa, hôm nay ngày gì mà đặc biệt thế?”
Cô bước vào gian phòng ăn thấy trên bàn đều là nến thơm, hoa hồng và rượu vang rất tình tứ lãng mạn.
“Mai là sinh nhật em cho nên chắc chắn tối mai chị dâu sẽ gọi về nhà ăn cơm vì vậy anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em trước”
“Yêu quá đi” cô nhảy lên ôm lấy cổ anh, hai chân siết chặt eo anh.
“ Ngoan, đi tắm”
...
Lúc này cô thật sự rất sợ, cô thật sự không thể lường trước tình huống này. Không ngờ anh cô lại đưa Dương Phi Phi đến tận đây. Ngay lúc này cô không biết phải nói phải giải thích như thế nào cho hợp tình hợp lý.
“Chú út ạ. Chú đưa Ngọc Khuê đi ăn ạ”
“ Ừ”
Hàn Phong Kỳ nhìn hai người lúc lâu rồi mới lên tiếng: chú út đưa Ngọc Khuê đến quán tình nhân để ăn sao ạ?
Nghe được câu này từ miệng của anh cô, suýt nữa thì cô làm rơi chiếc cốc đang cầm trên tay, cả người toát mồ hôi lạnh. Ngay lúc này cô phải làm gì đây? Anh phát hiện rồi sao? Có phải chuyện giữa cô và Hàn Dạ An đã bị lộ rồi?
“Lúc vào chú cũng không để ý nữa. Thì ra là quán dành cho tình nhân thảo nào bàn nào bàn nấy chỉ có 2 người ngồi”
Hàn Dạ An nhìn thấy cô mặt không chút máu trắng bệch ra, không nói lên một lời đã nhanh miệng tìm ra lý do.
“Thì ra là vậy. Phi Phi chúng ta ngồi cùng họ luôn đi, được không chú”
“Tất nhiên”
Ngọc Khuê ngồi bên cạnh Phi Phi đối diện với Hàn Phong Kỳ, cô không dám ngẳng đầu lên nhìn anh hai mình chỉ sợ khi nhìn vào thì anh sẽ thất được ánh mắt đầy lo sợ của cô.
Đợi tầm khoảng 5 phút sau thì tất cả đồ ăn đều được dọn lên.
“ Ngọc Khuê, ăn đi em” thấy cô như người mất hồn Phi Phi huých vào tay cô mấy cái.
“ Em không khỏe à?” Phong Kỳ hỏi.
“À, không sao, hơi mệt thôi”
“Woaaa, đồ ăn ngon thật đó, mọi người ăn đi”
“ Nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon và nổi tiếng nên anh hai em đã đưa chị đến đây”
“Anh hai thương chị nhất”
Đúng rồi, người đàn ông nào chẳng yêu thương người phụ nữ của mình. Anh cũng vậy, muốn cô được ăn ngon nên mới mất công đưa cô đến đây như cách anh hai cô chiều chị dâu vậy.
“ Nói cho em biết một bí mật”
“Hửm chuyện gì vậy?”
Phi Phi ghé sát tai cô thì thầm: “ ngày mai chị và anh hai em sẽ đi chụp ảnh cưới”
“Thật sao?”
Cô quay sang Hàn Phong Kỳ trêu chọc: “ anh hai, lại sắp có tiệc tùng rồi nha”
“Em còn sắp lên chức rồi cơ”
“Thật sao? Sốc, sốc quá”
“Phong Kỳ, đã nói là bí mật rồi”
Phi Phi đỏ hết cả mặt đánh vào tay Phong Kỳ.
Cả 4 người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ đến quên thời gian.
“Sắp đến giờ làm việc rồi, em đi vệ sinh chút đã, chị Phi Phi đi không?”
“ Có”
Cô và Phi Phi đi vào WC, để lại hai người đàn ông ngồi với nhau.
Hàn Phong Kỳ khuôn mặt đang vui vẻ bỗng trầm xuống, đặt đôi đũa xuống bàn...
“Chú út”
“Có gì cứ hỏi”
Nhìn phong thái bình tĩnh, điềm đạm của anh chắc chắn cũng biết Phong Kỳ muốn nói về vấn đề gì. Không sao, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi. Sớm muộn gì rồi cũng đến...
“ Có phải chú với Ngọc Khuê...”
...
Anh im lặng một khoảng rồi khẽ gật đầu 1 cách thản nhiên như đó là chuyện bình thường.
“Chú út! Chú nghĩ sao vậy hả? Ngọc Khuê là cháu của nội, là con bố cháu. Là em cháu cũng là cháu gái chú. Sao có thể cùng nó... cúng nó yêu đương được chứ?”
Hàn Phong Kỳ giận quá quát lên. Đương nhiên thôi làm sao có ai có thể chấp nhận được chuyện này, người ngoài nhìn vào... không kể cả người trong gia đình nhìn vào cũng coi đây là loạn luân, là trái với luân thường đạo lý.
“...” Hàn Dạ An vẫn im lặng không nói một lời.
“Bao lâu rồi?”
Anh bình tĩnh trả lời: “Hơn 3 năm rồi”
“Chú út, chú hơn cháu 1 tuổi. Đúng, chú vẫn trẻ, rất phù hợp để là người đàn ông của Ngọc Khuê nhưng chú út chú là chú của nó, không phải như bao người xa lạ ngoài kia. Chú hiểu không?”
“Chúng ta không cùng huyết thống”
“Chú à, chú được ông nội nhận nuôi thì không khác gì người trong Hàn gia cả. Chú...”
“hai người đang nói gì vậy?”
Phong Kỳ chưa nói hết câu thì Ngọc Khuê và Phi Phi đi ra.
“À không có gì, chỉ nhờ chú giúp đỡ trong việc chuẩn bị lễ cưới thôi”
“Anh này, còn phiền chú út”
“Không sao, miễn để hai đưa thỏa mãn trong ngày trọng đại là được”
“Được rồi, anh trở em về. Không phiền chú út nữa”
“Tạm biệt hai người nha”
“Bye chị”
Sau khi Phong Kỳ và Phi Phi đi thì cô và anh cũng lên xe.
Trên xe Hàn Dạ An...
“ An...”
“Hửm?”
“Em sợ...”
“Suỵt”
Cô chưa nói xong anh đã chặn miệng lại.
“Anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, được không?”
“Ừm”
“Bảo bối ngoan, không có chuyện gì đâu”
...
Hồi chiều anh nói với cô tối nay về nhà riêng, không về nhà ăn cơm, anh sẽ mua đồ nấu cho cô một bữa tối. Cho nên cô đã gọi về cho mẹ nói hôm nay nhiều đơn hàng phải tăn ca nên sẽ không về nhà dùng cơm tối. Nhưng đúng là hôm nay cô phải tăng ca thật coi như không phải nói dối.
7 giờ cô trở về nhà.
Vừa mở cửa mùi đồ ăn liền bay vào mũi, rất thơm a.
“ Về rồi?”
“ừm”
“ mau vào tắm rửa đi”
“Woaa, hôm nay ngày gì mà đặc biệt thế?”
Cô bước vào gian phòng ăn thấy trên bàn đều là nến thơm, hoa hồng và rượu vang rất tình tứ lãng mạn.
“Mai là sinh nhật em cho nên chắc chắn tối mai chị dâu sẽ gọi về nhà ăn cơm vì vậy anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em trước”
“Yêu quá đi” cô nhảy lên ôm lấy cổ anh, hai chân siết chặt eo anh.
“ Ngoan, đi tắm”
...