Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Ep 16. Diễm Tuyết Lệ
Tất cả mọi người đều ở nhà, đều ngồi ở phòng khách nhưng tại sao lại... có thêm một... người phụ nữ trong nhà?
“Ngọc Khuê với chú út về rồi sao? Mau lại đây đi”
Thu Anh nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa liền cười vui vẻ gọi lại.
“Đây đây, để chị giới thiệu cho chú. Đây là cháu gái của bạn chị, tên là Tuyết Lệ. Thấy sao hả?”
Cô ta nhìn vẻ bề ngoài đúng là có phần xinh đẹp, sắc sảo, chắc hơn cô 2 - 3 tuổi gì đó. Mái tóc dài ngang thắt lưng, nhuộm màu nâu đen thanh lịch, ăn mặc rất có phong cách, thân hình tương đối chuẩn. Nói chung cũng có thể coi là một mỹ nhân.
“Chào anh, em là Diễm Lệ Tuyết. Rất vui được làm quen” cô ta đứng lên lịch sự đưa tay ra ý nói muốn làm quen với anh. Có lẽ để cô ta không bị mất mặt trước mọi người nên anh cũng miễn cưỡng đưa tay ra.
“Rất vui được làm quen” chỉ một câu ngắn gọn không nói gì thêm, lập tức rút tay lại quay lưng lên phòng.
“Em lên phòng thay đồ lát sẽ xuống ăn tối”
“Con cũng lên phòng”
Cô nhanh chóng bước theo anh lên phòng để lại mọi người ở bên dưới một cách khó xử.
“Tuyết Lệ à, con đừng để ý. thằng bé tính tình là như vậy, luôn lạnh lùng với người khác. Con cứ tiếp xúc với nó nhiều là được” Thu Anh khó xử quay sang nói vài câu an ủi cô ta cho bớt đi bầu không khí này.
“Dạ, không sao đâu dì”
Trên tầng 2, ngoài hành lang.
“Cô ta đúng là xinh đẹp, phải không chú út? ” cô cứ đi lẽo đẽo đi đằng sau anh nói về cô gái Diễm Lệ Tuyết kia với giọng điệu có chút hờn dỗi. Anh đột nhiên dừng lại.
“Hửm? Em ghen sao?” quay lưng lại anh áp sát cô vào cánh cửa đằng sau cô.
“Sời, có gì mà cháu phải ghen. Cô ta xinh như vậy nếu chú thích thì cũng bình thường thôi” lại nói bằng cái giọng đó. Coi bộ là ghen thật rồi.
“A”
Anh vươn tay mở cánh, ngay lập tức cả hai đều ở trong căn phòng, là phòng của anh. Đến phòng của anh từ lúc nào mà cô không để ý?
“Em không cần ghen với cô ta, trong mắt anh chỉ có em. Dù có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn em, dễ thương hơn em hay có đầy đặn hơn em thì...” vừa nói tay anh vừa đưa lên hai quả anh đào đang phập phồng bên trong lớp áo của cô “...thì anh vẫn chỉ yêu em”
“Cầm thú” cô đưa tay đẩy anh ra muốn nhanh chóng đi về phòng, nếu như lâu quá sẽ bị mọi người nghi ngờ mà lên đây mất.
Nhưng cô căn bản không thể thoát khỏi anh, lập tức bị bàn tay rắn chắc kéo quay trở lại lần này cả hai tay đều bị khóa lại ở trên đỉnh đầu giữa hai chân bị chân anh chia ra. Không lối thoát.
“Mau buông ra đi, chúng ta còn phải xuống nhà”
Mặc kệ lời nói của cô anh bắt đầu làm càn. Bàn tay mươn theo bờ eo thon thả đi xuống vòng ba đầy đặn bóp một cái thật mạnh, cô bất ngờ bị tấn công mà phát ra một tiếng “A”. dôi môi cũng không nhàn rỗi hôn lên vùng cổ trắng nõn nhạy cảm kia của cô.
“A... mau buông em... ra...ư”
“Còn ghen?” anh dùng giọng điệu uy hiếp cô, chỉ cần cô nói “còn” thì có lẽ ngay lập tức anh sẽ đè cô ra ăn mất.
“Không... ghen nữa... a...” cô khó khăn nói ra những tiếng đứt hơi. Thật ra thì cô cũng chẳng ghen gì với cô gái tên Tuyết Lệ kia vì cô biết anh sẽ không để ý đến cô ta, nhìn cách anh giao tiếp với ả là có thể nhận ra ngay.
“Rất ngoan. Tôi tha cho em”
Anh buông cô ra, hôn nhẹ lên môi rồi để cô trở về phòng.
...
Trong phòng ăn tất cả đều như trước chỉ khác là ngoài cô ngồi cạnh anh thì còn có... Diễm Tuyết Lệ. Sao cô ta có thể tự nhiên ngồi bên cạnh anh như vậy? Nói cười rất vui vẻ cứ như đã là dâu trong cái nhà này.
“Thím út ăn nhiều vào, đầu bếp nhà con nấu rất ngon”
What? Anh trai cô đang gọi cô ta bằng thứ ngôn ngữ gì thế kia? Thím út? OMG nghe đã chướng tai.
“Tiểu Kỳ đừng có linh tinh” Hàn Dạ An nghe Phong Kỳ gọi cô ta như vậy liền tỏ ra khó chịu, giọng nói có hơi tức giận.
“haha~. đúng đó cứ gọi chị Tuyết Lệ là được rồi. Xưng hô như kia có chút không hợp đâu”
Lúc đầu cô ta cũng không có ý kiến gì nhưng sau khi Hàn Dạ An nói như vậy liền tiếp lời còn tỏ ra chút tội nghiệp ngây thơ gì đó. Không dễ chơi.
“Được rồi, ăn cơm đi” thấy mọi người cứ ồn ào nên ông nội đã lên tiếng dùng cơm.
“Ây da, chú út, Tuyết Lệ ngồi có chút xa, chú gắp đồ cho con bé đi” từ lúc bắt đầu bữa cơm Thu Anh luôn để mắt đến hai người họ. Thấy anh cứ ngồi ăn như bình thường không chút đoái hoài đến cô gái kia, còn cô ta thì thi thoảng lại nhìn anh một cái rồi quay đi. Thấy thế nên bà đành phải mở lời.
Anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp cho cô một miếng thịt rồi lại tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Cô định nói cảm ơn nhưng thấy anh như vậy nên lại thôi. Cô ta có vẻ có chút khó xử.
Ăn cơm xong cô ta còn muốn chứng tỏ mình đảm đang thì phải đích thân xuống rửa bát làm Thu Anh cũng bắt cô xuống rửa cùng cô ta.
“Cảm ơn em đã giúp chị” Tuyết Lệ mở lời cảm ơn với nụ cười rất chi là trong sáng nhưng cô không thích cô ta vì cô ta có ý với Han Dạ An.
“Không có gì, mẹ bảo” cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với cô ta nên ngắn gọn xúc tích.
“Ngọc Khuê, em không thích chị sao?” có lẽ cô đã cảm nhận được trong lời nói cử chỉ của Ngọc Khuê có phần miễn cưỡng khó chịu.
“Đâu có, chỉ là không thích tiếp xúc với người lạ lắm”
Hai chữ “ người lạ” này cũng khiến cô ta phải xấu hộ e dè rồi, nhưng vẫn cố nở ra nụ cười: “Thì ra là vậy”
Sau khi tất cả xong xuôi Diễm Tuyết Lệ ra ngoài phòng khách tạm biệt mọi người rằng muốn quay về sớm.
Mẹ cô có phần níu kéo, muốn cô ta ở lại một lúc nữa
“Về sớm vậy sao, Tuyết Lệ? Đợi lát nữa dì bảo tài xế đưa con về”
“Dạ không sao đâu ạ. về muộn quá sợ ba mẹ sẽ không yên tâm. Chào mọi người con về”
“Vậy lần sau nhớ ghé chơi nha”
“Vâng ạ”
Cô ta lặng lẽ ra về dần dần khuất bóng, mọi người lần lượt trở về phòng khách tiếp tục tám chuyện như thường lệ.
“Ngọc Khuê với chú út về rồi sao? Mau lại đây đi”
Thu Anh nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa liền cười vui vẻ gọi lại.
“Đây đây, để chị giới thiệu cho chú. Đây là cháu gái của bạn chị, tên là Tuyết Lệ. Thấy sao hả?”
Cô ta nhìn vẻ bề ngoài đúng là có phần xinh đẹp, sắc sảo, chắc hơn cô 2 - 3 tuổi gì đó. Mái tóc dài ngang thắt lưng, nhuộm màu nâu đen thanh lịch, ăn mặc rất có phong cách, thân hình tương đối chuẩn. Nói chung cũng có thể coi là một mỹ nhân.
“Chào anh, em là Diễm Lệ Tuyết. Rất vui được làm quen” cô ta đứng lên lịch sự đưa tay ra ý nói muốn làm quen với anh. Có lẽ để cô ta không bị mất mặt trước mọi người nên anh cũng miễn cưỡng đưa tay ra.
“Rất vui được làm quen” chỉ một câu ngắn gọn không nói gì thêm, lập tức rút tay lại quay lưng lên phòng.
“Em lên phòng thay đồ lát sẽ xuống ăn tối”
“Con cũng lên phòng”
Cô nhanh chóng bước theo anh lên phòng để lại mọi người ở bên dưới một cách khó xử.
“Tuyết Lệ à, con đừng để ý. thằng bé tính tình là như vậy, luôn lạnh lùng với người khác. Con cứ tiếp xúc với nó nhiều là được” Thu Anh khó xử quay sang nói vài câu an ủi cô ta cho bớt đi bầu không khí này.
“Dạ, không sao đâu dì”
Trên tầng 2, ngoài hành lang.
“Cô ta đúng là xinh đẹp, phải không chú út? ” cô cứ đi lẽo đẽo đi đằng sau anh nói về cô gái Diễm Lệ Tuyết kia với giọng điệu có chút hờn dỗi. Anh đột nhiên dừng lại.
“Hửm? Em ghen sao?” quay lưng lại anh áp sát cô vào cánh cửa đằng sau cô.
“Sời, có gì mà cháu phải ghen. Cô ta xinh như vậy nếu chú thích thì cũng bình thường thôi” lại nói bằng cái giọng đó. Coi bộ là ghen thật rồi.
“A”
Anh vươn tay mở cánh, ngay lập tức cả hai đều ở trong căn phòng, là phòng của anh. Đến phòng của anh từ lúc nào mà cô không để ý?
“Em không cần ghen với cô ta, trong mắt anh chỉ có em. Dù có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn em, dễ thương hơn em hay có đầy đặn hơn em thì...” vừa nói tay anh vừa đưa lên hai quả anh đào đang phập phồng bên trong lớp áo của cô “...thì anh vẫn chỉ yêu em”
“Cầm thú” cô đưa tay đẩy anh ra muốn nhanh chóng đi về phòng, nếu như lâu quá sẽ bị mọi người nghi ngờ mà lên đây mất.
Nhưng cô căn bản không thể thoát khỏi anh, lập tức bị bàn tay rắn chắc kéo quay trở lại lần này cả hai tay đều bị khóa lại ở trên đỉnh đầu giữa hai chân bị chân anh chia ra. Không lối thoát.
“Mau buông ra đi, chúng ta còn phải xuống nhà”
Mặc kệ lời nói của cô anh bắt đầu làm càn. Bàn tay mươn theo bờ eo thon thả đi xuống vòng ba đầy đặn bóp một cái thật mạnh, cô bất ngờ bị tấn công mà phát ra một tiếng “A”. dôi môi cũng không nhàn rỗi hôn lên vùng cổ trắng nõn nhạy cảm kia của cô.
“A... mau buông em... ra...ư”
“Còn ghen?” anh dùng giọng điệu uy hiếp cô, chỉ cần cô nói “còn” thì có lẽ ngay lập tức anh sẽ đè cô ra ăn mất.
“Không... ghen nữa... a...” cô khó khăn nói ra những tiếng đứt hơi. Thật ra thì cô cũng chẳng ghen gì với cô gái tên Tuyết Lệ kia vì cô biết anh sẽ không để ý đến cô ta, nhìn cách anh giao tiếp với ả là có thể nhận ra ngay.
“Rất ngoan. Tôi tha cho em”
Anh buông cô ra, hôn nhẹ lên môi rồi để cô trở về phòng.
...
Trong phòng ăn tất cả đều như trước chỉ khác là ngoài cô ngồi cạnh anh thì còn có... Diễm Tuyết Lệ. Sao cô ta có thể tự nhiên ngồi bên cạnh anh như vậy? Nói cười rất vui vẻ cứ như đã là dâu trong cái nhà này.
“Thím út ăn nhiều vào, đầu bếp nhà con nấu rất ngon”
What? Anh trai cô đang gọi cô ta bằng thứ ngôn ngữ gì thế kia? Thím út? OMG nghe đã chướng tai.
“Tiểu Kỳ đừng có linh tinh” Hàn Dạ An nghe Phong Kỳ gọi cô ta như vậy liền tỏ ra khó chịu, giọng nói có hơi tức giận.
“haha~. đúng đó cứ gọi chị Tuyết Lệ là được rồi. Xưng hô như kia có chút không hợp đâu”
Lúc đầu cô ta cũng không có ý kiến gì nhưng sau khi Hàn Dạ An nói như vậy liền tiếp lời còn tỏ ra chút tội nghiệp ngây thơ gì đó. Không dễ chơi.
“Được rồi, ăn cơm đi” thấy mọi người cứ ồn ào nên ông nội đã lên tiếng dùng cơm.
“Ây da, chú út, Tuyết Lệ ngồi có chút xa, chú gắp đồ cho con bé đi” từ lúc bắt đầu bữa cơm Thu Anh luôn để mắt đến hai người họ. Thấy anh cứ ngồi ăn như bình thường không chút đoái hoài đến cô gái kia, còn cô ta thì thi thoảng lại nhìn anh một cái rồi quay đi. Thấy thế nên bà đành phải mở lời.
Anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp cho cô một miếng thịt rồi lại tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Cô định nói cảm ơn nhưng thấy anh như vậy nên lại thôi. Cô ta có vẻ có chút khó xử.
Ăn cơm xong cô ta còn muốn chứng tỏ mình đảm đang thì phải đích thân xuống rửa bát làm Thu Anh cũng bắt cô xuống rửa cùng cô ta.
“Cảm ơn em đã giúp chị” Tuyết Lệ mở lời cảm ơn với nụ cười rất chi là trong sáng nhưng cô không thích cô ta vì cô ta có ý với Han Dạ An.
“Không có gì, mẹ bảo” cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với cô ta nên ngắn gọn xúc tích.
“Ngọc Khuê, em không thích chị sao?” có lẽ cô đã cảm nhận được trong lời nói cử chỉ của Ngọc Khuê có phần miễn cưỡng khó chịu.
“Đâu có, chỉ là không thích tiếp xúc với người lạ lắm”
Hai chữ “ người lạ” này cũng khiến cô ta phải xấu hộ e dè rồi, nhưng vẫn cố nở ra nụ cười: “Thì ra là vậy”
Sau khi tất cả xong xuôi Diễm Tuyết Lệ ra ngoài phòng khách tạm biệt mọi người rằng muốn quay về sớm.
Mẹ cô có phần níu kéo, muốn cô ta ở lại một lúc nữa
“Về sớm vậy sao, Tuyết Lệ? Đợi lát nữa dì bảo tài xế đưa con về”
“Dạ không sao đâu ạ. về muộn quá sợ ba mẹ sẽ không yên tâm. Chào mọi người con về”
“Vậy lần sau nhớ ghé chơi nha”
“Vâng ạ”
Cô ta lặng lẽ ra về dần dần khuất bóng, mọi người lần lượt trở về phòng khách tiếp tục tám chuyện như thường lệ.