Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-437
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 437: Tang Lễ!
Hứa Sơ Sơ đứng trước cửa nhà Thời gia, thật hể không ngừng di chuyển, đi qua đi lại, ánh mắt trông ra phía tầm xa, cứ như là đang chờ đợi 1 ai đó
Thời Cảnh Thường ôm sát bên cạnh, anh nghe tin đã chạy về đây ngay, chỉ sợ Hứa Sơ Sơ sẽ kích động mà làm bậy, anh đứng kế bên, không cho cô tiến ra phía ngoài nửa bước
Ngoài trời, mưa gió ầm ĩ, gào thét cả 1 vùng đất dữ dội Trong từng đợt mưa trắng xóa ấy, hiện lên một thân ảnh quen thuộc, chạy nhanh về phía Hứa Sơ Sơ
Hứa Á Nhan không mang dù, cô đội mình dưới cơn mưa, dường như không quan tâm lắm đến cơ thể đang ướt sũng, trực tiếp tiến vào trong
Vừa thấy cô, Hứa Sơ Sơ liền chạy vội tới, nắm lấy bả vai Hứa Á Nhan, hỏi tới tấp:
- Cậu ấy thế nào rồi? Lệ Lệ thế nào rồi? Có phải cậu ấy không sao, đúng không?
Hứa Á Nhan nhìn tâm trạng cô kích động, đưa tay nắm nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, đau lòng lên tiếng:
- Gia chủ, chị bình tĩnh một chút
Hứa Sơ Sơ cau mày, nước mắt đã gần như sắp chảy, cô mặc kệ lời nói của người đứng trước mặt, lay mạnh thân thể Hứa Á Nhan, hỏi lớn:
- Nói đi, em mau nói đi, Lệ Lệ thế nào rồi?
Hứa Á Nhan mím môi, tay cô buông lỏng xuống, nhỏ tiếng đáp:
- Gia chủ, chết rồi!
Một câu trả lời, đánh mạnh vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ đau đớn, ngay lập tức, thân thể cô vô lực ngã xuống đất, ánh mắt nhìn như trống rỗng
Thời Cảnh Thường vội đỡ lấy người Hứa Sơ Sơ, anh lo lắng lên tiếng gọi:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ mím môi, tiếng nấc vang trong vô vọng, cô nhắm mắt, một giọt nước trong suốt nhẹ nhàng chảy dài trên má
---------------------------
Mạnh Huyền Chân ngồi trong phòng, cả người anh ướt sũng, từ đầu đến chân đều đẫm nước, cứ như là vừa mới đi mưa về
Ngồi trên ghế, thân thể anh bất động không lên tiếng, ánh mắt vô hồn nhìn về nơi xa xăm
Trong bóng đêm, những tia chớp ngoài trời lấp ló, lúc ẩn lúc hiện, vô tình mà hữu ý khắc sâu bóng dáng người đàn ông
--------------------------------
Hai ngày sau, tại nghĩa trang,
Dòng người áo đen đứng thành hàng, im lặng cúi đầu, trên tay họ đều cầm một bông hoa cúc trắng, đối diện với một tấm bia mộ
Hứa Sơ Sơ tiến lên trước, cô đặt cành hoa cúc xuống một cách nhẹ nhàng, rồi ngước đầu nhìn bia mộ thật lâu
Những người phía sau nhìn cô như vậy, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ rũ mắt thương xót
Hứa Sơ Sơ há miệng, cô lẩm bẩm nói một câu gì đó, rồi chậm rãi đứng lên đi về lại chỗ cũ
Nắm lấy vạt áo Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ vùi đầu vào trong ngực anh, che đi những tiếng khóc trong lòng Thời Cảnh Thường cũng đưa tay lên ôm cô, nhẹ nhàng xoa dịu
Ánh mắt anh liếc nhìn về một góc khuất đằng xa, nơi đó, cũng có 1 người đàn ông áo đen mang mắt kính đứng lặng im
* Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hứa Sơ Sơ đứng trước cửa nhà Thời gia, thật hể không ngừng di chuyển, đi qua đi lại, ánh mắt trông ra phía tầm xa, cứ như là đang chờ đợi 1 ai đó
Thời Cảnh Thường ôm sát bên cạnh, anh nghe tin đã chạy về đây ngay, chỉ sợ Hứa Sơ Sơ sẽ kích động mà làm bậy, anh đứng kế bên, không cho cô tiến ra phía ngoài nửa bước
Ngoài trời, mưa gió ầm ĩ, gào thét cả 1 vùng đất dữ dội Trong từng đợt mưa trắng xóa ấy, hiện lên một thân ảnh quen thuộc, chạy nhanh về phía Hứa Sơ Sơ
Hứa Á Nhan không mang dù, cô đội mình dưới cơn mưa, dường như không quan tâm lắm đến cơ thể đang ướt sũng, trực tiếp tiến vào trong
Vừa thấy cô, Hứa Sơ Sơ liền chạy vội tới, nắm lấy bả vai Hứa Á Nhan, hỏi tới tấp:
- Cậu ấy thế nào rồi? Lệ Lệ thế nào rồi? Có phải cậu ấy không sao, đúng không?
Hứa Á Nhan nhìn tâm trạng cô kích động, đưa tay nắm nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, đau lòng lên tiếng:
- Gia chủ, chị bình tĩnh một chút
Hứa Sơ Sơ cau mày, nước mắt đã gần như sắp chảy, cô mặc kệ lời nói của người đứng trước mặt, lay mạnh thân thể Hứa Á Nhan, hỏi lớn:
- Nói đi, em mau nói đi, Lệ Lệ thế nào rồi?
Hứa Á Nhan mím môi, tay cô buông lỏng xuống, nhỏ tiếng đáp:
- Gia chủ, chết rồi!
Một câu trả lời, đánh mạnh vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ đau đớn, ngay lập tức, thân thể cô vô lực ngã xuống đất, ánh mắt nhìn như trống rỗng
Thời Cảnh Thường vội đỡ lấy người Hứa Sơ Sơ, anh lo lắng lên tiếng gọi:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ mím môi, tiếng nấc vang trong vô vọng, cô nhắm mắt, một giọt nước trong suốt nhẹ nhàng chảy dài trên má
---------------------------
Mạnh Huyền Chân ngồi trong phòng, cả người anh ướt sũng, từ đầu đến chân đều đẫm nước, cứ như là vừa mới đi mưa về
Ngồi trên ghế, thân thể anh bất động không lên tiếng, ánh mắt vô hồn nhìn về nơi xa xăm
Trong bóng đêm, những tia chớp ngoài trời lấp ló, lúc ẩn lúc hiện, vô tình mà hữu ý khắc sâu bóng dáng người đàn ông
--------------------------------
Hai ngày sau, tại nghĩa trang,
Dòng người áo đen đứng thành hàng, im lặng cúi đầu, trên tay họ đều cầm một bông hoa cúc trắng, đối diện với một tấm bia mộ
Hứa Sơ Sơ tiến lên trước, cô đặt cành hoa cúc xuống một cách nhẹ nhàng, rồi ngước đầu nhìn bia mộ thật lâu
Những người phía sau nhìn cô như vậy, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ rũ mắt thương xót
Hứa Sơ Sơ há miệng, cô lẩm bẩm nói một câu gì đó, rồi chậm rãi đứng lên đi về lại chỗ cũ
Nắm lấy vạt áo Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ vùi đầu vào trong ngực anh, che đi những tiếng khóc trong lòng Thời Cảnh Thường cũng đưa tay lên ôm cô, nhẹ nhàng xoa dịu
Ánh mắt anh liếc nhìn về một góc khuất đằng xa, nơi đó, cũng có 1 người đàn ông áo đen mang mắt kính đứng lặng im
* Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook