• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-83

CHƯƠNG 83: LÂM YẾN NHI XUẤT HIỆN!




CHƯƠNG 83: LÂM YẾN NHI XUẤT HIỆN!
Nhưng Tô Mộc không mảy may để ý đến sự chống cự của tôi, vẫn cứ trói tôi đứng trước giường Lâm Yến Nhi.
Những người khác sau khi chào tôi một tiếng thì đều đứng lên, rồi yên tĩnh nhìn về chiếc giường ở giữa
Bọn họ như đang tiến hành một nghi thức nào đó, tất cả mọi người đứng im lặng, đến tiếng hít thở đều không nghe được, cả đại sảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc.
"BOONG..."
Không bao lâu, chợt vang lên tiếng chuông báo giờ của đồng hồ treo tường, vang lên liên tiếp mười hai lần.
Mười hai giờ.
Tất cả mọi người giống như đang chờ đợi giờ khắc này, ngay lúc tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên, đám người đang im lặng đột nhiên bắt đầu ngâm tụng một bản ca dao cổ xưa.
Bản ca dao du dương trầm bổng, âm thanh giống như đến từ thời viễn cổ xa xôi, dưới sự hợp lực ngâm tụng của đám người hiện ra vô cùng đồ sộ tráng lệ.
Cho dù bây giờ tôi bị trói như đầu heo, trong lòng cũng không hiểu được sinh ra cảm xúc rung động mãnh liệt.
Tô Mộc cứ vậy đứng trước giường Lâm Yến Nhi, hai mắt nhìn trừng trừng cô ta ,lúc ca dao ngâm tụng đến một nửa, Tô Mộc đột nhiên giơ hai tay lên điểm nhẹ vào ấn đường của chính mình.
Một giọt nước đen ngòm từ ấn đường vụt bay ra, bề mặt sáng bóng nhẵn nhụi, giống y như một viên trân châu đen hoàn hảo không tỳ vết vậy.
Giọt nước đen bóng vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung rồi nhỏ lên trán Lâm Yên Nhi, nhanh chóng thẩm thấu vào làn da Lâm Yến Nhi.
Trong nháy mắt,trên thi thể Lâm Yến Nhi bộc phát ra một làn âm khí.
Giống như một quả bom chứa đầy âm khí đột nhiên nổ tung, thi thể Lâm Yến Nhi sinh ra luồng âm khí mãnh liệt , khếch tán ra ngoài tầng tầng lớp lớp như đang kêu gọi vật gì đó.
Đây chính là thuật gọi hồn.
Mà dựa theo tôi đoán, Tô Mộc đang gọi hồn Lâm Yến Nhi.
Tuy tôi đã gặp qua thuật gọi hồn , nhưng chưa bao giờ thấy nghi thức gọi hồn long trọng như vậy, còn cần dùng đến nhiều người như vậy, xem ra đã qua hơn trăm năm, không chỉ riêng Tô Mộc tu luyện thành lệ quỷ mà cấp bậc của Lâm Yến Nhi cũng không thấp.
Sau khi thuật gọi hồn khởi động, Tô Mộc rốt cục không còn trói tôi lại, mà nhanh chóng đi xuống giường Lâm Yến Nhi, nép bên trong đám người, sau đó mở dây thừng g trói tôi.
"Ngoan ngoãn đợi ở đây không được động đậy, nắm chặt ngọc bội rồi nhắm mắt lại, mặc kệ nghe thấy gìthì tuyệt đối không được mở mắt ra." Tô Mộc dặn dò.
"Vì đâu?"
Nhìn bộ dáng anh như thế thì chắc chắc một chốc nữa Lâm Yến Nhi sẽ đến.
Tôi chợt có chút kích động, chủ yếu là hiếu kì, muốn biết được Lâm Yến Nhi đến cùng là người như thế nào.
"Không vì sao cả, em nhớ kĩ lời anh là được."
Sự tức giận của Tô Mộc còn chưa tiêu hết nên nói chuyện với tôi một cách lạnh lùng, nhấn mạnh nói.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nắm chặt ngọc bội trong tay, sau đó nhắm mắt lại.
Chỉ là sau khi nhắm mắt lại, tai tôi chợt dựng lên, hận không thể giờ phút này biến thành con thỏ giờ giờ phút phút nghe kĩ động tĩnh đang diễn ra.
Sau khi khởi động thuật gọi hồn, đám người cũng đều nhắm chặt hai mắt, chỉ có tiết tấu ngâm tụng càng lúc càng nhanh hơn, dồn dập hơn như lập tức liền đạt đến cao trào.
Quả nhiên khi bọn họ nhanh chóng ngâm tụng ca dao, một làn gió âm rít tới, thổi tới khiến cả đại sảnh đều rung chuyển.
Đến rồi!
Trong lòng tôi căng thẳng, vô ý thức muốn mở mắt.
Nhưng Tô Mộc liên tục dặn dò tôi nhắm mắt, những người bên cạnh cũng đều nhắm chặt hai mắt, tôi không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép áp chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt này, nhắm chặt mắt lại.
Nhưng dù như vậy, tôi vẫn căng thẳng đến cực điểm, mí mắt không khống chế nổi run rẩy kịch liệt.
Chớp mắt nhiệt độ không khí trong phòng khách đã hạ còn bảy tám độ, gió lạnh gào thét bên tai tôi, sự xuất hiện của Lâm Yến Nhi khiến toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt tràn ngập vô tận âm khí, rất dễ nhận thấy, sức mạnh của cô ta tuyệt đối ở phía trên Tô Mộc.
Ngay lúc tôi đang tỉ mỉ cảm nhận âm khí trên người Lâm Yến Nhi, đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau trong đại sảnh.
Hai luồng âm khí chấn động không dứt, trong đó có một luồng hết sức quen thuộc với tôi.
Là Tô Mộc!
Không phải anh một mực chờ đợi Lâm Yến Nhi sao, giờ tại sao lại đánh nhau với cô ta.
Tôi sốt ruột, dù sao xét theo nồng độ âm khí nồng nặc thế kia, có thể thấy Lâm Yến Nhi so với Tô Mộc lợi hại hơn, mặc dù tôi không hi vong quan hệ giữa Tô Mộc và Lâm Yến Nhi tốt đẹp, nhưng cũng không nên vừa thấy mặt đã xông vào đánh nhau nha!
Ngộ nhỡ Tô Mộc bị thương thì phải làm sao?
Khúc mắt dâng trào lên cổ họng, tôi dựng thẳng tai nghe ngóng cẩn thận hơn, hận không thể đem tất cả sức lực đều chuyển vào đôi tai.
Ngay lúc tôi nín thở nghe ngóng, trong đại sảnh chợt vang lên một tiếng rầm, theo đó là giọng kêu rên của một người vang lên.
Là giọng đàn ông!
Tôi chợt hoảng sợ, cũng không màn đến lời dặn bảo tôi nhắm mắt của Tô Mộc, mở mắt nhìn qua, muốn đi qua giúp đỡ Tô Mộc.
Dù sao tôi không còn là lính mới như trước kia, thêm một người giúp đỡ thì hơn một phần thắng.
Nhưng vừa mở mắt ra, còn không tìm được Tô Mộc và Lâm Yến Nhi ở chỗ nào, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó toàn bộ đầu óc như bị đụng đến choáng váng như bị người khác kiểm soát.
Sau đó tôi cảm thấy bản thân mở miệng, giọng quyến rũ khác thường, nói: "Hơn trăm năm không gặp , Anh không nhớ em nữa sao?"
Giọng nói là của tôi, nhưng lời nói ra chính là Lâm Yến Nhi đang nói.
"Nhớ, không giờ khắc nào tôi không nguôi nhớ cô." Giọng Tô Mộc đột nhiên vang lên sau lưng tôi, Mặc dù đang nói lời tâm tình, nhưng giọng nói lạnh như băng, thậm chí còn đầy châm biếm.
Vừa nói tay đã bóp chặt cổ tôi, dùng sức rất lớn, hận không thể đem đầu ngón tay chọc xuyên vào da thịt tôi vậy.
Tôi muốn nghẹn ngào gào lên, nhưng cổ họng không nhận sự kiểm soát của tôi, cho dù đau đến phát điên, nhưng trên mặt tôi vẫn mang theo nụ cười lạnh lùng quý phái đang phản chiếu trên tấm gương khiến tôi không dám tin vào hai mắt của mình.
Gương mặt trong gương kia, là tôi sao?
Mặc dù vẻ mặt tự cao tự đại, không ai bì nổi, nhưng rất đẹp, giống như một đóa Bạch Liên Hoa đang nở, thiêng liêng mà không thể xâm phạm.
"Anh còn thêm sức nữa sẽ bóp chết cô ta đó." Giọng nói vẫn mang theo ngữ điệu quyến rũ,tựa như mỗi lời mỗi câu như đang trêu đùa chọc ghẹo người ta.
Nói xong 'Tôi' cười cợt xoay eo, dựa vào trong ngực Tô Mộc, nói: "hóa ra anh thích loại phụ nữ như này, nhạt nhẽo vô vị, một chút mùi vị cũng không có, nhưng mà em cũng không ngại sống trong thân thể cô ta, chỉ cần anh thích em liền trở thành bất kỳ ai đó."
Nói xong, 'Tôi' dùng sức, hoàn toàn không thèm để ý đến việc Tô Mộc còn bóp cổ của tôi, muốn nghiêng đầu tiến tới Tô Mộc định hôn vào miệng anh.
Mặt Tô Mộc đen như than, ánh mắt hung hăng trừng tôi, mắng: "Ngu ngốc, không phải không cho em mở mắt ra sao!"
Mắng xong đáy mắt anh xẹt lên sát ý, mạnh tay bóp cổ tôi.
"Rắc!" Một tiếng, là âm thanh xương gãy.
Anh ấy vậy mà thật sự ra tay, bóp cổ tôi!
Tôi vô cùng sợ hãi, nháy mắt cổ mềm nhũn, toàn bộ đầu óc trống rỗng.
Nhưng Lâm Yến Nhi trong tôi vẫn còn cười duyên, sau khi nghe được tiếng xương gãy lìa liền ngưng cười, nhìn Tô Mộc không dám tin: “Anh thật sự ra tay giết cô ta, rốt cuộc anh có trái tim hay không?”
“Quỷ vốn không có trái tim.” Giọng Tô Mộc lạnh nhạt.
Nói xong anh tiện tay hất một cái, giống như xả rác vậy, đem ném tôi ra. Tôi giống như diều đứt dây, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc thân thể tôi chạm vào mặt đất, trong cơ thể tôi rùng mình một cái, nháy mắt Lâm Yến Nhi từ bỏ tôi đi ra ngoài.
“A, xem ra anh cũng không thích cô ta, sau khi tìm được em thì cô ta đối với anh chỉ như là rác rưởi, lợi dụng cô ta cũng vô dụng, giống như năm đó anh đối với em vậy.” Một giọng nói dễ nghe vang lên, trong giọng nói của cô ấy tràn đầy thống khoái cùng hận ý, đây cũng là giọng vốn có của Lâm Yến Nhi.
Nhưng giọng cô ấy càng ngày càng xa, hiển nhiên cô ấy muốn chạy trốn.
Tôi đau tới mức toàn thân co rút, cho dù muốn đứng lên giúp Tô Mộc nhưng trước mắt chỉ là màu đen, đừng nói đứng lên, ngay cả nằm cũng rất khó khăn.
Trong bóng tối tôi nghe thấy Tô Mộc nhỏ giọng mắng một câu, cũng không nghe rõ anh mắng cái gì, bên tai lại vang lên tiếng hợp ca cổ xưa, thật giống như bọn họ đang dùng trận pháp vây khốn Lâm Yến Nhi.
Những chuyện phát sinh sau đó tôi cũng không biết, đến khi tôi tỉnh lại trên cổ đã có thanh thép thật dầy, hai bên mang tai bó bột cứng ngắc không thể cử động, trên tay còn cắm một ống truyền dịch.
“Tôi…” Tôi há miệng, lần nữa muốn nói. Nhưng lúc này giọng tôi chỉ khàn khàn khô khốc giống như bà già bảy tám chục tuổi vậy.
Người trông coi tôi ở bên ngoài nghe thấy giọng tôi liền vọt tới, sau đó vui vẻ chạy như điên hướng ra bên ngoài.
Giọng kia là giọng của Diệu Diệu, tôi chỉ kịp nghe thấy một tiếng thì nó đã chạy mất dạng.
Đến khi nó quay trở lại lần nữa thì sau lưng đã có một đám người đi theo, có bác sĩ mặc áo trắng, có y tá, có Trịnh Lâm cùng Đường Dũng, thậm chí còn có cả mấy người nhà họ Tô tôi thấy lúc bày trận.
Cổ tôi không nhúc nhích được, chỉ có thể đảo mắt quét một vòng, những ai có thể tới đều tới.
Duy chỉ thiếu Tô Mộc.
“Tô Mộc đâu?” Tôi hỏi.
Lúc này tôi có rất nhiều điều muốn nói với Tô Mộc.
“Hắn chết rồi.” Đường Dũng đi tới nắm lấy tay của tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom