Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 39 DƠI QUỶ SÁT THẦN
CHƯƠNG 39 DƠI QUỶ SÁT THẦN
Ông ta nói xong vẫn khóc tu tu như cũ, dường như cả người đều đã sụp đổ.
Tôi cũng rất kinh ngạc.
Ông ta vậy mà lại quyên đùi gà đã hết hạn cho người dân bị nạn, hơn nữa ông ta còn nói đây là thủ đoạn của các thương nhân thường dùng!
Để giành được danh tiếng tốt, lại không muốn thật sự mất tiền, đến tính mạng của người dân bị nạn cũng đều không để ý?
Vốn dĩ những người dân bị nạn đó gặp phải đất đá trôi, đã bị tổn thất nghiêm trọng rồi, cộng thêm sau tai họa không có nước sạch, rất dễ bùng phát bệnh truyền nhiễm, cộng thêm thực phẩm quá hạn sử dụng và thực phầm cho phụ gia vượt tiêu chuẩn, những chuyện tồi tệ đó đối với người dân bị nạn mà nói chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại gặp phải sương!
Càng đáng hận hơn là, sau khi mọi chuyện xảy ra, ông ta lại không muốn đền bù, tình nguyện dùng tiền tìm quan hệ để đè ép chuyện mà dân gặp nạn khiếu tố, cũng không tình nguyện dùng tiền để chữa bệnh cho họ, chẳng trách trước đó ông ta như thế nào cũng không chịu nói ra chuyện này, bởi vì bản thân ông ta chính là cái thứ không bằng heo chó!
Tôi thực sự bị ông ta làm cho tức đến sắp hộc cả máu ra rồi, bây giờ tôi thấy dáng vẻ nhếch nhác co quắp ở dưới đất của ông ta lại vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận, thậm chí muốn thẳng thắn kéo Tô Mộc đi, số tiền này chúng tôi không lấy nữa!
Để cho nhà ông ta ở đó mà đợi chết đi!
Thế nhưng Tô Mộc lại rất bình tĩnh, anh ta thấy tôi tức giận, duỗi tay ra đặt sau lưng tôi, dẫn ra một luồng khí lạnh nhẹ bao trùm lấy tôi, theo sau lưng của tôi đi xuống để tôi thuận khí.
Có khí lạnh của anh ta, hỏa khí đang nghẹn ở ngực của tôi cuối cùng đã thông thuận hơn một chút rồi, cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Cho nên người hạ sát chắc chính là người ở trong thôn mà năm ngoái ông tặng đùi gà, ông vẫn nhớ địa chỉ cụ thể của thôn đó chứ? Dẫn tôi đi.” Tô Mộc nói.
Tôi liền kéo Tô Mộc lại, ý hỏi anh ta vì sao phải giúp cái người gian thương họ Châu này.
Tô Mộc nhìn tôi một cái, khẽ nói: “Chuyện là do tự ông ta gây nên, không liên quan đến người nhà ông ta, oan có đầu nợ có chủ không phải sao, ông ta sẽ gặp phải báo ứng thôi.”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ anh ta có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy, rõ ràng anh ta mới là người buồn vui thất thường mà, sao bây giờ ngược lại là tôi vì tức giận mà đánh mất lí trí thế này?
Ông chủ Châu thấy Tô Mộc vẫn đồng ý giúp ông ta, liền lộc cộc bò dậy từ dưới đất, hai ba lần mới quẹt hết nước mắt ở trên mặt, nói: “Nhớ, nhớ phương hướng đại khái.”
Lúc nói chuyện ông ta đã trở nên vô cùng nhún nhường, thận trọng mời chúng tôi lên xe, sau đó lái xe đi vào sâu trong núi.
Đường xe lần này chẳng bao lâu, sau khi rẽ vào đường núi quanh co khúc khuỷu rồi vòng hai vòng, xe liền dừng lại ở cổng một thôn nằm giữa sườn núi.
Thôn này năm ngoái mới gặp phải đất đá trôi, lại chết không ít người, tôi sớm đã nghĩ đến tình cảnh sẽ khá thảm thương.
Thế nhưng lúc tôi thật sự đặt chân xuống trước cái thôn này, sự hoang vu ở đây thật sự khiến tôi kinh sợ một phen.
Cả thôn, cỏ hoang đã mọc thành bụi, trên những gian nhà bùn đất đổ nát cũng đã mọc đầy cỏ dại, phóng tầm mắt nhìn thì chẳng có lấy một bóng người.
Cho dù không đi vào trong thôn, tôi cũng cơ bản đoán được đây là một cái thôn hoang.
“Chính là đây, bên trong chắc chẳng có ai đâu…”Ông chủ Châu rõ ràng cũng không ngờ rằng thôn này bây giờ đã biến thành như thế này, giọng nói bất giác run rẩy, dường như đang chột dạ vì những việc trái lương tâm mà mình gây nên.
Tô Mộc vô cảm quay đầu nhìn ông ta một cái, nói thẳng: “Tốt nhất ông nên cầu nguyện trong thôn này còn có người, không tìm được người khởi xướng việc hạ sát, thì cả nhà ông cũng chẳng cứu nổi đâu.”
Bị Tô Mộc nói vậy, sắc mặt ông chủ Châu đột nhiên trắng bệch, vừa rồi còn nói ở đây không có ai, bây giờ liền nhấc chân đi vào trong thôn, nói: “Có người, ở đây nhất định có người!”
Nói xong ông ta đã đi vào trong một gian nhà đất tìm kiếm.
Tô Mộc cũng quay đầu lại nhìn tôi một cái, theo quán tính muốn nắm lấy tay tôi bước đi.
Tôi liền lùi lại, ngại ngùng nói: “Cái đó, em có thể tự đi, anh đi trước dẫn đường đi.”
“Ở đây không an toàn, giống như cái thôn hoang này, hội tụ âm khí nhất, ngộ nhỡ lát nữa nhảy ra âm hồn cương thi gì đó, em không sợ sao?” Tô Mộc nói.
Sự nghiêm túc ở trên mặt anh ta lúc này, không giống như đang cố ý trêu đùa hù dọa tôi, còn cánh tay mà anh ta dơ ra cũng chẳng hề buông xuống, đợi cánh tay tôi nắm lấy ở trong không trung.
Tôi nhìn ngón tay thon dài của anh ta thực sự có kích động muốn nắm lấy, mà vừa rồi còn hạ quyết tâm phải duy trì khoảng cách với anh ta mà, thế nhưng tình hình bây giờ lại nguy hiểm như vậy…
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Mộc, làm kiêu một lúc, cuối cùng vẫn là không kìm được, bắt lấy bàn tay của anh ta, nắm chặt.
Tô Mộc lúc này mới cười, kéo tôi đi theo sau ông chủ Châu rồi tìm kiếm trong thôn.
Ở đây giống y như những gì tôi tưởng tượng đến, đã là một cái thôn hoang, chúng tôi lục soát 7,8 gian nhà rồi, đều chẳng tìm thấy bóng người nào, thậm chí đến con chuột cũng chẳng nhìn thấy.
Sắc mặt ông chủ Châu đã từ trắng bệch chuyển thành xanh mét rồi, thế nhưng ông ta chẳng hề lên tiếng, cắn răng tiếp tục tìm kiếm, không từ bỏ bất cứ hi vọng nào.
Điểm này không khỏi làm tôi có chút thán phục, nếu như bố mẹ tôi bây giờ đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mà nếu như tôi không tìm thấy một chút hi vọng nào ở trong cái thôn hoang này, đoán chừng tôi sớm đã sụp đổ rồi.
Xem ra có thể làm kinh doanh lớn như vậy, ông chủ Châu vẫn là có vài chỗ hơn người.
Vào lúc mà tôi tưởng rằng nhà ông chủ Châu đều không thể cứu được nữa, Tô Mộc đột nhiên nói: “Đừng động!”
Ông chủ Châu đang muốn đẩy một cánh cửa gỗ nát đang khép hờ, sau khi nghe thấy lời của Tô Mộc cả người liền bất động, chân đang dơ lên thậm chí còn chẳng dám đặt xuống, hoảng sợ nhìn Tô Mộc.
“Nhẹ nhàng lùi lại.” Giọng của Tô Mộc cũng bé đi vài phần, anh ta rõ ràng có chút căng thẳng, thế những vẻ mặt lại để lộ ra một chút hưng phấn.
Tôi đột nhiên cũng căng thẳng theo Tô Mộc, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh, cái gian nhà đất đổ nát trước mặt này chẳng hề khác gì so với những gian nhà khác, hơn nữa cỏ dại đã sắp mọc cao bằng đầu gối, thế nhưng theo một câu nói của Tô Mộc, gian nhà đất trước mặt đột nhiên ngay ngắn hơn rất nhiều.
Ông chủ Châu lúc này trán đã túa ra mồ hôi lạnh, ông ta cẩn thận lùi về phía sau với một tốc độ giống như slow motion vậy, cũng không dám to tiếng, hỏi Tô Mộc: “Sao vậy?”
“Ông ngẩng đầu nhìn bên dưới mái hiên đi.”
Tô Mộc vừa nói cũng đã ngẩng đầu nhìn.
Tôi cùng với ông chủ Châu theo hướng của anh ta mà nhìn qua đó, liền phát hiện ra dưới mái hiên đang treo một đồ vật đen sì sì, giống một tấm da lợn đen được phơi khô, thế nhưng nếu nhìn kĩ, không khó để nhận ra nơi mà đồ vật đó nối liền với mái hiên, là hai cái chân.
Đó là vật còn sống!
Hơn nữa nếu như tìm tòi kĩ, tôi sẽ nhanh chóng tìm được đầu của đồ vật đang rũ xuống đó!
“Là con dơi!” Ông chủ Châu nói thất thanh, ông ta giống như nhận phải một sự kinh hãi rất lớn vậy, cả người lùi về phía sau vài bước, thế nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn kiểm soát được âm thanh của bản thân, không hề làm kinh động đến con dơi đang ngủ say đó.
“Đây gọi là dơi quỷ sát thần, là thứ mà thầy âm dương chuyên dùng để canh cửa báo động nguy hại, bên ngoài gian nhà này treo đồ này, người hạ sát chắc chắn ở trong đây.” Tô Mộc giải thích.
Nói xong anh ta nắm chặt lấy tay tôi, giống như lo lắng cho sự an toàn của tôi vậy, còn cố ý kéo sát tôi vào gần anh ta một chút, rồi ôm tôi vào trong lòng.
“Tiếp theo đây làm như thế nào?” Ông chủ Châu nhìn chằm chằm vào dơi quỷ sát thần, căng thẳng nuốt nước bọt, hỏi Tô Mộc.
Tôi tưởng rằng Tô Mộc sẽ nói cẩn thận sự việc gì đó, ai ngờ anh ta thẳng thắn xòe tay đến trước mặt ông chủ Châu, nói: “Đưa tiền, ông che giấu chân tướng sự việc, vô duyên vô cớ mang đến thêm nhiều mạo hiểm cho chuyến làm ăn này của tôi, tôi phải tăng giá.”
Thời khắc căng thẳng như thế này, tôi đến cả thở mạnh còn chẳng dám, vậy mà anh ta lại có thể đòi tăng giá vào giờ phút này?
Cho dù đây là phong cách từ trước đến nay của Tô Mộc, thế nhưng tôi vẫn có chút không nói nên lời.
Ông chủ Châu cũng nhìn Tô Mộc đầy bất ngờ, thế nhưng ông ta gần như chẳng do dự, liền đồng ý yêu cầu của Tô Mộc, thẳng thắn nói sẽ đưa 3 tỉ cho Tô Mộc.
Ai ngờ Tô Mộc vẫn chưa thỏa mãn, tay vẫn xoè ra trước mặt ông chủ Châu như cũ, nói: “Bây giờ tôi muốn lấy tiền, ông chuyển khoản cũng được, viết hóa đơn cũng được, bây giờ người tôi cũng tìm được cho ông rồi, sự việc chắc chắn có thể giải quyết được cho ông, tôi bảo đảm với ông, nhất định sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa để chôn cất cho bố ông, tính mạng của con trai ông cũng sẽ bình an vô sự.”
“Cái này…” Mặt ông chủ Châu trông rất khó coi, khó hiểu nhìn Tô Mộc.
Thế nhưng con trai ông ta đang ở tình thế ngàn cân trèo sợi tóc, ông ta hoàn toàn chẳng nghĩ được gì nhiều, sau khi hơi trầm ngâm, liền nói: “Trên xe tôi có chi phiếu, bây giờ sẽ đi lấy.”
Nói xong ông ta nhẹ nhàng lùi lại, sau khi lùi ra một khoảng cách nhất định, mới chạy về xe của ông ta.
Tôi thấy lạ là tại sao Tô Mộc lại đột nhiên đòi tiền như vậy, nhân lúc ông chủ Châu không có ở đây, liền hỏi anh ta xem có chuyện gì.
“Đối với hạng người này, không tàn nhẫn đòi ông ta một cái giá cao, thì thật có lỗi với những người dân bị nạn đã chết.” Tô Mộc nói.
“Vậy cũng không đến mức bây giờ liền đòi tiền chứ, chúng ta bây giờ chuyện cũng đã làm xong một nửa rồi đột nhiên dừng lại đòi tăng giá, khác nào thừa nước đục thả câu?” Tôi nuốt một ngụm nước bọt, hỏi.
Tô Mộc giống như bị tôi hỏi đến phiền rồi, liền nhếch môi cười nhạt, nói: “Anh chính là muốn thừa nước đục thả câu đó thì sao? Em có ý kiến?”
“Không có.” Tôi quả quyết nói, ông chủ Châu này gieo gió thì gặt bão, kể cả bị thừa nước đục thả câu thì cũng đáng đời, tôi chẳng có trái tim nhân từ, chỉ là lần đầu tiên làm chuyện thiếu đạo đức và mất hứng như thế này, vậy mà thấp thoáng còn có chút hưng phấn.
Tốc độ của ông chủ Châu rất nhanh, chỉ mất vài phút, đã quay lại, lần này trong tay ông ta đang cầm tờ chi phiếu, trên đó đã kí xong, 3 tỉ tròn trĩnh, viết rất ngay ngắn.
Tô Mộc không hiểu về tờ chi phiếu hiện nay, liền đưa cho tôi, kêu tôi kiểm tra một chút, nếu như không có vấn đề gì, thì cất đi.
Tôi lớn như thế này, thực sự cũng chưa từng thấy hình dạng của tờ chi phiếu ra làm sao, nhưng thấy chất giấy của tờ chi phiếu này tinh xảo, trên đó còn in ám hoa gần giống với tờ nhân dân tệ, chắc là thật rồi, sau khi tôi nhìn sơ qua, liền cất tờ chi phiếu đi, gật đầu với Tô Mộc.
“Đi thôi.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ta đã dẫn đầu bước đi, chỉ là vừa rồi chỗ chúng tôi đứng đã là đường giới hạn của dơi quỷ sát thần rồi, lúc này Tô Mộc chỉ bước một bước rất nhỏ, dơi quỷ sát thần đang rũ đầu ở dưới mái hiên đó liền tỉnh dậy, hét lên một tiếng rồi lao về phía Tô Mộc.
Toàn thân tôi liền căng thẳng, con dơi to như vậy, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn và hàm răng sắc bén của nó, nếu như bị nó ngoạm một phát, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp!
“Tô Mộc cẩn thận!” Tôi kéo Tô Mộc lại, lôi anh ta lùi về phía sau, muốn để anh ta lui trở về khu vực an toàn, thế nhưng khu vực an toàn này chỉ là đối với trong lúc dơi quỷ sát thần ngủ say mà thôi, bây giờ dơi quỷ đã tỉnh rồi, đừng nói là Tô Mộc, mà đến cả tôi và ông chủ Châu cũng nằm ở trong nơi nguy hiểm.
Tô Mộc cười với tôi một chút, sau đó đẩy tôi ra, đưa tay lên, phóng một luồng âm khí đen tuyền về phía dơi quỷ sát thần, đến khi đến bên dơi quỷ sát thần, lại ngưng tụ hóa thành một sợi dây thừng màu đen, trói đôi cánh của dơi quỷ sát thần lại.
Dơi quỷ sát thần rõ ràng không ngờ được rằng Tô Mộc sẽ ra một chiêu như vậy, sau khi kêu thảm thiết vẫn không từ bỏ ý định mà vùng vẫy.
Thế nhưng sợi dây màu đen của Tô Mộc giống như dây thừng hoàng kim trong Tây Du Kí vậy, dơi quỷ càng vùng vẫy, nó sẽ bị trói càng chặt hơn, chớp mắt một cái dơi quỷ đã bị trói thành cái bánh chưng, không thể nhảy nhót được.
“Tô Mộc, không ngờ anh lợi hại như vậy đó!” Tôi chạy đến bên Tô Mộc với vẻ mặt đầy sùng bái, vừa rồi khí thế của dơi quỷ hung dữ mạnh mẽ như vậy, không ngờ Tô Mộc vừa ra tay liền giải quyết được.
Ông chủ Châu càng choáng váng hơn, ông ta hoàn toàn không nhìn thấy sợi dây màu đen mà âm khí ngưng kết thành, chỉ thấy Tô Mộc đưa tay chỉ một cái, dơi quỷ đó liền rơi xuống đất, run lẩy bẩy, đến cánh cũng không dám xòe ra.
“Thầy Tô! Thầy đúng là bậc thầy thực thụ!” Ông chủ Châu kích động nói, ông ta đã không tìm được tính từ nào thích hợp để hình dung về Tô Mộc rồi.
“Gọi bậc thầy e là vẫn còn quá sớm, ta ngược lại muốn xem xem là người nào, lại dám làm tổn thương dơi quỷ sát thần của ta!” Chính vào lúc chúng tôi đều vô cùng kích động, trong gian nhà đất đột nhiên vang lên một tiếng thét to, chớp mắt một cái có một dáng người gầy trơ cả xương đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Ông ta nói xong vẫn khóc tu tu như cũ, dường như cả người đều đã sụp đổ.
Tôi cũng rất kinh ngạc.
Ông ta vậy mà lại quyên đùi gà đã hết hạn cho người dân bị nạn, hơn nữa ông ta còn nói đây là thủ đoạn của các thương nhân thường dùng!
Để giành được danh tiếng tốt, lại không muốn thật sự mất tiền, đến tính mạng của người dân bị nạn cũng đều không để ý?
Vốn dĩ những người dân bị nạn đó gặp phải đất đá trôi, đã bị tổn thất nghiêm trọng rồi, cộng thêm sau tai họa không có nước sạch, rất dễ bùng phát bệnh truyền nhiễm, cộng thêm thực phẩm quá hạn sử dụng và thực phầm cho phụ gia vượt tiêu chuẩn, những chuyện tồi tệ đó đối với người dân bị nạn mà nói chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại gặp phải sương!
Càng đáng hận hơn là, sau khi mọi chuyện xảy ra, ông ta lại không muốn đền bù, tình nguyện dùng tiền tìm quan hệ để đè ép chuyện mà dân gặp nạn khiếu tố, cũng không tình nguyện dùng tiền để chữa bệnh cho họ, chẳng trách trước đó ông ta như thế nào cũng không chịu nói ra chuyện này, bởi vì bản thân ông ta chính là cái thứ không bằng heo chó!
Tôi thực sự bị ông ta làm cho tức đến sắp hộc cả máu ra rồi, bây giờ tôi thấy dáng vẻ nhếch nhác co quắp ở dưới đất của ông ta lại vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận, thậm chí muốn thẳng thắn kéo Tô Mộc đi, số tiền này chúng tôi không lấy nữa!
Để cho nhà ông ta ở đó mà đợi chết đi!
Thế nhưng Tô Mộc lại rất bình tĩnh, anh ta thấy tôi tức giận, duỗi tay ra đặt sau lưng tôi, dẫn ra một luồng khí lạnh nhẹ bao trùm lấy tôi, theo sau lưng của tôi đi xuống để tôi thuận khí.
Có khí lạnh của anh ta, hỏa khí đang nghẹn ở ngực của tôi cuối cùng đã thông thuận hơn một chút rồi, cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Cho nên người hạ sát chắc chính là người ở trong thôn mà năm ngoái ông tặng đùi gà, ông vẫn nhớ địa chỉ cụ thể của thôn đó chứ? Dẫn tôi đi.” Tô Mộc nói.
Tôi liền kéo Tô Mộc lại, ý hỏi anh ta vì sao phải giúp cái người gian thương họ Châu này.
Tô Mộc nhìn tôi một cái, khẽ nói: “Chuyện là do tự ông ta gây nên, không liên quan đến người nhà ông ta, oan có đầu nợ có chủ không phải sao, ông ta sẽ gặp phải báo ứng thôi.”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ anh ta có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy, rõ ràng anh ta mới là người buồn vui thất thường mà, sao bây giờ ngược lại là tôi vì tức giận mà đánh mất lí trí thế này?
Ông chủ Châu thấy Tô Mộc vẫn đồng ý giúp ông ta, liền lộc cộc bò dậy từ dưới đất, hai ba lần mới quẹt hết nước mắt ở trên mặt, nói: “Nhớ, nhớ phương hướng đại khái.”
Lúc nói chuyện ông ta đã trở nên vô cùng nhún nhường, thận trọng mời chúng tôi lên xe, sau đó lái xe đi vào sâu trong núi.
Đường xe lần này chẳng bao lâu, sau khi rẽ vào đường núi quanh co khúc khuỷu rồi vòng hai vòng, xe liền dừng lại ở cổng một thôn nằm giữa sườn núi.
Thôn này năm ngoái mới gặp phải đất đá trôi, lại chết không ít người, tôi sớm đã nghĩ đến tình cảnh sẽ khá thảm thương.
Thế nhưng lúc tôi thật sự đặt chân xuống trước cái thôn này, sự hoang vu ở đây thật sự khiến tôi kinh sợ một phen.
Cả thôn, cỏ hoang đã mọc thành bụi, trên những gian nhà bùn đất đổ nát cũng đã mọc đầy cỏ dại, phóng tầm mắt nhìn thì chẳng có lấy một bóng người.
Cho dù không đi vào trong thôn, tôi cũng cơ bản đoán được đây là một cái thôn hoang.
“Chính là đây, bên trong chắc chẳng có ai đâu…”Ông chủ Châu rõ ràng cũng không ngờ rằng thôn này bây giờ đã biến thành như thế này, giọng nói bất giác run rẩy, dường như đang chột dạ vì những việc trái lương tâm mà mình gây nên.
Tô Mộc vô cảm quay đầu nhìn ông ta một cái, nói thẳng: “Tốt nhất ông nên cầu nguyện trong thôn này còn có người, không tìm được người khởi xướng việc hạ sát, thì cả nhà ông cũng chẳng cứu nổi đâu.”
Bị Tô Mộc nói vậy, sắc mặt ông chủ Châu đột nhiên trắng bệch, vừa rồi còn nói ở đây không có ai, bây giờ liền nhấc chân đi vào trong thôn, nói: “Có người, ở đây nhất định có người!”
Nói xong ông ta đã đi vào trong một gian nhà đất tìm kiếm.
Tô Mộc cũng quay đầu lại nhìn tôi một cái, theo quán tính muốn nắm lấy tay tôi bước đi.
Tôi liền lùi lại, ngại ngùng nói: “Cái đó, em có thể tự đi, anh đi trước dẫn đường đi.”
“Ở đây không an toàn, giống như cái thôn hoang này, hội tụ âm khí nhất, ngộ nhỡ lát nữa nhảy ra âm hồn cương thi gì đó, em không sợ sao?” Tô Mộc nói.
Sự nghiêm túc ở trên mặt anh ta lúc này, không giống như đang cố ý trêu đùa hù dọa tôi, còn cánh tay mà anh ta dơ ra cũng chẳng hề buông xuống, đợi cánh tay tôi nắm lấy ở trong không trung.
Tôi nhìn ngón tay thon dài của anh ta thực sự có kích động muốn nắm lấy, mà vừa rồi còn hạ quyết tâm phải duy trì khoảng cách với anh ta mà, thế nhưng tình hình bây giờ lại nguy hiểm như vậy…
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Mộc, làm kiêu một lúc, cuối cùng vẫn là không kìm được, bắt lấy bàn tay của anh ta, nắm chặt.
Tô Mộc lúc này mới cười, kéo tôi đi theo sau ông chủ Châu rồi tìm kiếm trong thôn.
Ở đây giống y như những gì tôi tưởng tượng đến, đã là một cái thôn hoang, chúng tôi lục soát 7,8 gian nhà rồi, đều chẳng tìm thấy bóng người nào, thậm chí đến con chuột cũng chẳng nhìn thấy.
Sắc mặt ông chủ Châu đã từ trắng bệch chuyển thành xanh mét rồi, thế nhưng ông ta chẳng hề lên tiếng, cắn răng tiếp tục tìm kiếm, không từ bỏ bất cứ hi vọng nào.
Điểm này không khỏi làm tôi có chút thán phục, nếu như bố mẹ tôi bây giờ đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mà nếu như tôi không tìm thấy một chút hi vọng nào ở trong cái thôn hoang này, đoán chừng tôi sớm đã sụp đổ rồi.
Xem ra có thể làm kinh doanh lớn như vậy, ông chủ Châu vẫn là có vài chỗ hơn người.
Vào lúc mà tôi tưởng rằng nhà ông chủ Châu đều không thể cứu được nữa, Tô Mộc đột nhiên nói: “Đừng động!”
Ông chủ Châu đang muốn đẩy một cánh cửa gỗ nát đang khép hờ, sau khi nghe thấy lời của Tô Mộc cả người liền bất động, chân đang dơ lên thậm chí còn chẳng dám đặt xuống, hoảng sợ nhìn Tô Mộc.
“Nhẹ nhàng lùi lại.” Giọng của Tô Mộc cũng bé đi vài phần, anh ta rõ ràng có chút căng thẳng, thế những vẻ mặt lại để lộ ra một chút hưng phấn.
Tôi đột nhiên cũng căng thẳng theo Tô Mộc, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh, cái gian nhà đất đổ nát trước mặt này chẳng hề khác gì so với những gian nhà khác, hơn nữa cỏ dại đã sắp mọc cao bằng đầu gối, thế nhưng theo một câu nói của Tô Mộc, gian nhà đất trước mặt đột nhiên ngay ngắn hơn rất nhiều.
Ông chủ Châu lúc này trán đã túa ra mồ hôi lạnh, ông ta cẩn thận lùi về phía sau với một tốc độ giống như slow motion vậy, cũng không dám to tiếng, hỏi Tô Mộc: “Sao vậy?”
“Ông ngẩng đầu nhìn bên dưới mái hiên đi.”
Tô Mộc vừa nói cũng đã ngẩng đầu nhìn.
Tôi cùng với ông chủ Châu theo hướng của anh ta mà nhìn qua đó, liền phát hiện ra dưới mái hiên đang treo một đồ vật đen sì sì, giống một tấm da lợn đen được phơi khô, thế nhưng nếu nhìn kĩ, không khó để nhận ra nơi mà đồ vật đó nối liền với mái hiên, là hai cái chân.
Đó là vật còn sống!
Hơn nữa nếu như tìm tòi kĩ, tôi sẽ nhanh chóng tìm được đầu của đồ vật đang rũ xuống đó!
“Là con dơi!” Ông chủ Châu nói thất thanh, ông ta giống như nhận phải một sự kinh hãi rất lớn vậy, cả người lùi về phía sau vài bước, thế nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn kiểm soát được âm thanh của bản thân, không hề làm kinh động đến con dơi đang ngủ say đó.
“Đây gọi là dơi quỷ sát thần, là thứ mà thầy âm dương chuyên dùng để canh cửa báo động nguy hại, bên ngoài gian nhà này treo đồ này, người hạ sát chắc chắn ở trong đây.” Tô Mộc giải thích.
Nói xong anh ta nắm chặt lấy tay tôi, giống như lo lắng cho sự an toàn của tôi vậy, còn cố ý kéo sát tôi vào gần anh ta một chút, rồi ôm tôi vào trong lòng.
“Tiếp theo đây làm như thế nào?” Ông chủ Châu nhìn chằm chằm vào dơi quỷ sát thần, căng thẳng nuốt nước bọt, hỏi Tô Mộc.
Tôi tưởng rằng Tô Mộc sẽ nói cẩn thận sự việc gì đó, ai ngờ anh ta thẳng thắn xòe tay đến trước mặt ông chủ Châu, nói: “Đưa tiền, ông che giấu chân tướng sự việc, vô duyên vô cớ mang đến thêm nhiều mạo hiểm cho chuyến làm ăn này của tôi, tôi phải tăng giá.”
Thời khắc căng thẳng như thế này, tôi đến cả thở mạnh còn chẳng dám, vậy mà anh ta lại có thể đòi tăng giá vào giờ phút này?
Cho dù đây là phong cách từ trước đến nay của Tô Mộc, thế nhưng tôi vẫn có chút không nói nên lời.
Ông chủ Châu cũng nhìn Tô Mộc đầy bất ngờ, thế nhưng ông ta gần như chẳng do dự, liền đồng ý yêu cầu của Tô Mộc, thẳng thắn nói sẽ đưa 3 tỉ cho Tô Mộc.
Ai ngờ Tô Mộc vẫn chưa thỏa mãn, tay vẫn xoè ra trước mặt ông chủ Châu như cũ, nói: “Bây giờ tôi muốn lấy tiền, ông chuyển khoản cũng được, viết hóa đơn cũng được, bây giờ người tôi cũng tìm được cho ông rồi, sự việc chắc chắn có thể giải quyết được cho ông, tôi bảo đảm với ông, nhất định sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa để chôn cất cho bố ông, tính mạng của con trai ông cũng sẽ bình an vô sự.”
“Cái này…” Mặt ông chủ Châu trông rất khó coi, khó hiểu nhìn Tô Mộc.
Thế nhưng con trai ông ta đang ở tình thế ngàn cân trèo sợi tóc, ông ta hoàn toàn chẳng nghĩ được gì nhiều, sau khi hơi trầm ngâm, liền nói: “Trên xe tôi có chi phiếu, bây giờ sẽ đi lấy.”
Nói xong ông ta nhẹ nhàng lùi lại, sau khi lùi ra một khoảng cách nhất định, mới chạy về xe của ông ta.
Tôi thấy lạ là tại sao Tô Mộc lại đột nhiên đòi tiền như vậy, nhân lúc ông chủ Châu không có ở đây, liền hỏi anh ta xem có chuyện gì.
“Đối với hạng người này, không tàn nhẫn đòi ông ta một cái giá cao, thì thật có lỗi với những người dân bị nạn đã chết.” Tô Mộc nói.
“Vậy cũng không đến mức bây giờ liền đòi tiền chứ, chúng ta bây giờ chuyện cũng đã làm xong một nửa rồi đột nhiên dừng lại đòi tăng giá, khác nào thừa nước đục thả câu?” Tôi nuốt một ngụm nước bọt, hỏi.
Tô Mộc giống như bị tôi hỏi đến phiền rồi, liền nhếch môi cười nhạt, nói: “Anh chính là muốn thừa nước đục thả câu đó thì sao? Em có ý kiến?”
“Không có.” Tôi quả quyết nói, ông chủ Châu này gieo gió thì gặt bão, kể cả bị thừa nước đục thả câu thì cũng đáng đời, tôi chẳng có trái tim nhân từ, chỉ là lần đầu tiên làm chuyện thiếu đạo đức và mất hứng như thế này, vậy mà thấp thoáng còn có chút hưng phấn.
Tốc độ của ông chủ Châu rất nhanh, chỉ mất vài phút, đã quay lại, lần này trong tay ông ta đang cầm tờ chi phiếu, trên đó đã kí xong, 3 tỉ tròn trĩnh, viết rất ngay ngắn.
Tô Mộc không hiểu về tờ chi phiếu hiện nay, liền đưa cho tôi, kêu tôi kiểm tra một chút, nếu như không có vấn đề gì, thì cất đi.
Tôi lớn như thế này, thực sự cũng chưa từng thấy hình dạng của tờ chi phiếu ra làm sao, nhưng thấy chất giấy của tờ chi phiếu này tinh xảo, trên đó còn in ám hoa gần giống với tờ nhân dân tệ, chắc là thật rồi, sau khi tôi nhìn sơ qua, liền cất tờ chi phiếu đi, gật đầu với Tô Mộc.
“Đi thôi.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ta đã dẫn đầu bước đi, chỉ là vừa rồi chỗ chúng tôi đứng đã là đường giới hạn của dơi quỷ sát thần rồi, lúc này Tô Mộc chỉ bước một bước rất nhỏ, dơi quỷ sát thần đang rũ đầu ở dưới mái hiên đó liền tỉnh dậy, hét lên một tiếng rồi lao về phía Tô Mộc.
Toàn thân tôi liền căng thẳng, con dơi to như vậy, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn và hàm răng sắc bén của nó, nếu như bị nó ngoạm một phát, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp!
“Tô Mộc cẩn thận!” Tôi kéo Tô Mộc lại, lôi anh ta lùi về phía sau, muốn để anh ta lui trở về khu vực an toàn, thế nhưng khu vực an toàn này chỉ là đối với trong lúc dơi quỷ sát thần ngủ say mà thôi, bây giờ dơi quỷ đã tỉnh rồi, đừng nói là Tô Mộc, mà đến cả tôi và ông chủ Châu cũng nằm ở trong nơi nguy hiểm.
Tô Mộc cười với tôi một chút, sau đó đẩy tôi ra, đưa tay lên, phóng một luồng âm khí đen tuyền về phía dơi quỷ sát thần, đến khi đến bên dơi quỷ sát thần, lại ngưng tụ hóa thành một sợi dây thừng màu đen, trói đôi cánh của dơi quỷ sát thần lại.
Dơi quỷ sát thần rõ ràng không ngờ được rằng Tô Mộc sẽ ra một chiêu như vậy, sau khi kêu thảm thiết vẫn không từ bỏ ý định mà vùng vẫy.
Thế nhưng sợi dây màu đen của Tô Mộc giống như dây thừng hoàng kim trong Tây Du Kí vậy, dơi quỷ càng vùng vẫy, nó sẽ bị trói càng chặt hơn, chớp mắt một cái dơi quỷ đã bị trói thành cái bánh chưng, không thể nhảy nhót được.
“Tô Mộc, không ngờ anh lợi hại như vậy đó!” Tôi chạy đến bên Tô Mộc với vẻ mặt đầy sùng bái, vừa rồi khí thế của dơi quỷ hung dữ mạnh mẽ như vậy, không ngờ Tô Mộc vừa ra tay liền giải quyết được.
Ông chủ Châu càng choáng váng hơn, ông ta hoàn toàn không nhìn thấy sợi dây màu đen mà âm khí ngưng kết thành, chỉ thấy Tô Mộc đưa tay chỉ một cái, dơi quỷ đó liền rơi xuống đất, run lẩy bẩy, đến cánh cũng không dám xòe ra.
“Thầy Tô! Thầy đúng là bậc thầy thực thụ!” Ông chủ Châu kích động nói, ông ta đã không tìm được tính từ nào thích hợp để hình dung về Tô Mộc rồi.
“Gọi bậc thầy e là vẫn còn quá sớm, ta ngược lại muốn xem xem là người nào, lại dám làm tổn thương dơi quỷ sát thần của ta!” Chính vào lúc chúng tôi đều vô cùng kích động, trong gian nhà đất đột nhiên vang lên một tiếng thét to, chớp mắt một cái có một dáng người gầy trơ cả xương đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Bình luận facebook